Vay nóng Tinvay

Truyện:Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 235

Thái Tử Phi Thất Sủng
Trọn bộ 303 chương
Chương 235
Ngẫu nhiên biết chân tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-303)

Siêu sale Lazada


Hắn luôn chờ đợi nhưng là chờ đến cuối cùng kết quả vẫn là như vậy, nếu đây thực sự là do ông trời an bài, như vậy hắn tuyệt không cho phép bất kể ai chiếm hữu được nàng!

Nghĩ đến đây trên môi Du Hàn lộ ra một nụ cười giống như ma quỷ nói:

-"Ca ca? Ca ca của ngươi vốn dĩ không phải ta, ta cho tới bây giờ cũng không phải là ca ca của ngươi!"

Diệp Lạc nhìn Du Hàn người mà nàng luôn quen thuộc, bởi vì hắn từ nhỏ cùng nàng lớn lên. Nhưng hiện tại hắn ở trước mắt nàng lại thập phần xa lạ, nàng đột nhiên cảm thấy chính mình tuy rằng cùng hắn lớn lên thê nhưng kỳ thực nàng chưa từng hiểu rõ hắn.

Trong lòng của nàng vẫn luôn xem hắn như một ca ca ruột thị, nàng nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lừa nàng để đạt được mục đích của mình, thậm chí không tiếc ra tay với hài tử vừa mới đầy tháng của nàng!

Tim nàng lúc ấy thật sự rất đau, bởi vì con người hắn vốn thiện lương ôn nhuận như vậy, tại sao đột nhiên lại thay đổi.

Nếu không phải sự thật rành rành ra đó nàng thực sự không thể tin nổi những gì mà mình chứng kiến!

Nhìn khuôn mặt tuấn tú trở nên lãnh mạc, Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong lòng một trận chua xót, nàng cưỡng chế đau thương nhìn hắn hỏi:

-"Du đại ca, vì sao? Vì sao huynh lại làm như vậy?"

Câu hỏi của Diệp Lạc làm biểu tình của Du Hàn trở nên cực kỳ khó coi, hắn bỗng nhiên tức giận nói:

-"Đừng gọi ta là đại ca, cho tới bây giờ ta vốn dĩ không phải là ca ca của ngươi! Vì sao làm như vậy? Ha ha!"

Nói tới đây Du Hàn đột nhiên điên cuồng cười to, hai tròng mắt đen lạnh lùng xoáy thẳng vào Diệp Lạc gằn từng chữ:

-"Sao người không hỏi chính mình tại sao lại làm như vậy? Ngươi tại sao yêu hắn? Vì sao? Ngươi rõ ràng đã mất đi trí nhớ liên quan đến hắn, vì sao vẫn nhớ rõ hắn? Vì sao ngay cả tên của đứa nhỏ cũng là Vân Lạc Tử? Hắn đã từng thương tổn ngươi như thế, ngươi lại vẫn đối với hắn tình thâm! Nhưng còn ta thì sao? Ta đau khổ thủ hộ bên cạnh ngươi bao năm như vậy vì cái gì? Đúng, ta không bằng hắn nhưng dựa vào cái gì hắn có thể dễ dàng có được trái tim của ngươi? Cũng bởi vì hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, là vua của một nước sao?"

Đối mặt với chất vấn của Du Hàn, Diệp Lạc biểu tình vẫn một mảnh lạnh nhạt, nàng thần sắc bình tĩnh nhìn hắn thản nhiên nói:

-"Ta bị thương vốn không mất đi trí nhớ, tất cả đều do huynh làm đúng không? Huynh đối Lạc Tử nổi sát tâm chỉ là bởi vì ta đặt tên đứa nhỏ có chữ "Tử"? Nhưng là Du đại ca à, tại sao huynh có thể làm như vậy? Làm sao có thể đối Tử nhi hạ sát thủ? Nó chỉ là một hài tử vừa đầy tháng, nó căn bản cái gì cũng không hiểu! Làm sao huynh có thể nỡ ra tay?"

Du Hàn bỗng nhiên dừng tiếng cười, ánh mắt sáng quắc chiếu thẳng vào Diệp Lạc, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi có chút vặn vẹo nói:

-"Tại sao giết nó? Bởi vì nó là nghiệt chủng của hắn, vì nghiệt chủng xuất hiện ngươi mới có thể yêu hắn, cho nên nguyên nhân chân chính là do nghiệt chủng này mà ra! Nếu như không có nó ngươi tuyệt đối sẽ không thương hắn càng sẽ không rời khỏi ta!"

Trong mắt Diệp Lạc hiện lên một tia đau xót, nàng lặng yên nhìn Du Hàn, nội tâm hiện tại cảm thấy vô cùng đau đớn, nàng là vì Du Hàn thay đổi mà đau lòng, mặc dù nàng không thương hắn nhưng bởi vì từ nhỏ cùng hắn lớn lên, trong lòng của nàng Du Hàn có một vị trí vô cùng quan trọng, hắn giống như là đại ca là người thân của nàng, hiện tại thấy hắn như vậy, thật sự làm nàng trái tim băng giá, nàng trơ mắt nhìn hắn trở nên điên cuồng mà vô lực thay đổi!

Nàng hiện tại mới biết được con người ta trở nên đáng sợ nhất là khi tình yêu biến thành thù hận!

Nàng hít thật sâu một hơi nhìn Du Hàn nói:

-"Nếu đã như vậy, huynh vì sao ban đầu ở trong cung lại dùng hết công lực bức nước hoa hồng ra giúp ta bảo trụ đứa nhỏ?"

Nghe lời này của Diệp Lạc, khóe miệng Du Hàn nhếch lên ý cười, hắn liếc mắt nhìn Diệp Lạc nói:

-"Nếu lúc đó thứ ngươi uống là nước hoa hồng như vậy ta tuyệt đối sẽ không cứu nghiệt chủng kia! Đáng tiếc đó chỉ là một loại thảo dược bình thường, căn bản không có tác dụng gì! Lúc ấy Tử Dạ cho rằng nghiệt chủng là của Ứng Vương, vậy mà hắn cư nhiên vẫn có thể hạ thủ lưu tình!"

Diệp Lạc chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng, nàng không thể tin được mở to hai mắt, thân thể run rẩy lui về phía sau, hai tròng mắt gắt gao nhìn thẳng du hàn run giọng nói:

-"Huynh nói cái gì? Hắn lúc trước không phải ép ta uống nước hoa hồng?"

Du Hàn không có trả lời, hắn ngạc nhiên nói:

-"Ngươi khôi phục trí nhớ?"

Diệp Lạc không để ý tới lời nói của Du Hàn, lúc này trong đầu nàng hiện lên cảnh hắn ép nàng uống nước hoa hồng, nàng chưa từng nghĩ tới thứ nước đó vốn dĩ không phải nước hoa hồng, nàng vẫn cho rằng ngay lúc đó hắn muốn giết con của nàng, nhưng là nàng nhưng không nghĩ đến đó không phải là nước hoa hồng! Nói cách khác, cho dù lúc ấy Du Hàn không tới, con của nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm!

Trong nháy mắt Diệp Lạc đột nhiên cảm giác được trong lòng một trận thoải mái, nàng vẫn luôn đối với việc này canh cánh trong lòng, cũng chính bởi bì như vậy nàng mới hận hắn mà nay nàng rốt cục tháo gỡ được nút thắt trong lòng.

Trong lòng đã không có cừu hận, trên mặt Diệp Lạc lần đầu tiên lộ ra một nụ cười thư thái, bởi vì nàng rốt cục hiểu được nguyên lai hắn đối với nàng vẫn không đành lòng, mà nàng cũng rốt cục có thể buông ra cừu hận, có thể thản nhiên đối mặt chính mình, đối mặt với tình yêu của mình.

//Dù sao cũng cảm ơn Du Hàn, lỡ miệng mà cũng làm được việc tốt, tác thành cho đôi lứa nhà người ta, giờ thì Lạc tỷ cứ yên tâm mà yêu đi, suy nghĩ nhiều làm gì//


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-303)