Lấy lùi để tiến
← Ch.178 | Ch.180 → |
Edit: Muỗi Vove
Sở quốc.
Điện nghị sự.
Hoàng đế Sở quốc ngồi ngay ngắn tại thượng khẳng định địa vị, mấy vị đại thần quyền cao chức trọng tách ra làm hai hàng bên cạnh. Trong điện không khí ngưng trọng, mọi người biểu tình không đồng nhất, mà vẻ mặt của Sở Hoàng đến lại càng sâu hiểm khó dò.
Hoàng đế Sở quốc liếc nhìn chúng thần, trầm giọng hỏi:
-"Các vị ái khanh, lần này tân hoàng Tây Lương quốc đến đây mượn binh, các vị ái khanh có ý kiến gì không?"
Một vị đại thần có địa vị rất cao đi ra, đối với hoàng đến sở quốc hành đại lễ, cả tiếng nói:
-"Khởi bẩm hoàng thượng, Sở quốc chúng ta cùng Tây Lương quốc luôn luôn giao hảo, năm đó Tây Lương quốc vì Sở quốc gặp nạn, cũng từng xuất binh tương trợ, nay Tây Lương hoàng đích thân đến mượn binh, chúng ta hẳn không nên cự tuyệt!"
Vị đại thần này vừa dứt lời, một vị đại thần khác đã bước ra, lớn tiếng nói:
-"Khởi bẩm hoàng thượng, việc ượn binh này ngàn lần không nên, năm đó Sở quốc ta là vì ngoại chiến, Tây Lương quốc lo sợ Sở quôc bị đánh chiếm đối với Tây Lương quốc gây bất lợi, cho nên mới cho chúng ta mượn binh, mà nay, vấn nạn của Tây Lương quốc không phải là ngoài nhập, mà là chiến loạn bên trong, Sở quốc ta tốt nhất là không nên nhúng tay, miễn cho người khác mượn cớ!"
Ý kiến phản bác vừa rơi xuống, vị đại thần kia không phục nói:
-"Tây Lương quốc hiện tại mặc dù nội loạn, thế nhưng, người đến mượn binh lại là Tân hoàng chính thống, hơn nữa, năm đó hoàng thượng đã đáp ứng tiên hoàng Tây Lương quốc, chỉ cần có người mang ngọc bội đến mượn binh, sẽ không cự tuyệt! Hoàng thượng lời vàng ý ngọc, chẳng lẽ các ngươi muốn hoàng thượng trở thành người thất tín sao?"
Một vị đại thần đang muốn phản bác, đúng lúc này, một vị công công từ ngoài điện đi vào, hắn bước đến bên cạnh hoàng đế Sở quốc, nói thầm vài câu. Hoàng đế Sở quốc nghe xong những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười. Tiếp theo hắn nhẹ nhàng nâng tay, ngăn tranh luận của các đại thần, trầm giọng nói:
-"Được rồi! Chuyện này, trong lòng trẫm tự có cách giải quyết, mấy người các ngươi, trước hết cứ lui đi!"
Chúng thần không dám chậm trễ, phụng chỉ, lui xuống.
Các đại thần mới lui ra không lâu, Tử Dạ dưới sự hướng dẫn của một vị công công, chậm rãi đi vào điện nghị sự, thấy hoàng đế sở quốc, hắn mặc dù có việc muốn nhờ, nhưng vẫn thản nhiên chắp tay, nói:
-"Tử Dạ tham kiến Sở hoàng!"
Hoàng đế Sở quốc thấy Tử Dạ, vội từ trên ghế rồng đứng lên, đi đến bên cạnh Tử Dạ, cười nói:
-"Ta và ngươi đều là vua của một nước, những tục lễ này liền miễn đi!"
Tử Dạ mỉm cười, nói:
-"Không biết việc ta đến quý quốc mượn binh, Sở hoàng cân nhắc như thế nào?"
Sở quốc hoàng đế trong mắt hiện lên một tia quang mang không dễ nhận thấy, nói:
-"Cha ngươi năm đó có ân với Sở quốc ta, nay ngươi mượn binh dẹp yên phản loạn, trẫm đương nhiên không cự tuyệt, binh này, trẫm có thể cho ngươi mượn, bất quá, trẫm có một điều kiện, không biết Dạ hoàng có đồng ý hay không?"
Trong lòng Tử Dạ dâng lên một tia đề phòng, vẻ ngoài vẫn bất động thanh sắc nói:
-"Sở hoàng mời nói!"
Sở quốc hoàng đế dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Tử Dạ, mỉm cười nói:
-"Hương Linh công chúa của trẫm, đối với phong thổ quý quốc rất hiếu kỳ, lần này muốn cùng Dạ hoàng đến quý quốc du ngoạn một phen, không biết ý của Dạ hoàng thế nào?"
Tử Dạ hơi nhíu mày, Hương Linh công chúa điêu ngoa tùy hứng, ngày đầu tiên hắn đến Sở quốc sớm đã được lĩnh giáo, hắn thật sự không muốn cùng loại người như Hương Linh công chúa có bất kỳ dây dưa gì, bất quá, hiện tại, việc mượn binh ở ngay trước mắt, hắn không nên có ý từ chối Sở hoàng, sau khi trầm tư một chút, nói:
-"Tây Lương quốc trước mắt rơi vào chiến loạn, thật sự không phải là nơi thích hợp để du ngoạn, nếu Hương Linh công chúa muốn đến Tây Lương quốc du ngoạn, không bằng chờ sau khi ta dẹp yên phản loạn, chẳng phải tốt hơn sao?"
-"Việc này..."
Hoàng đế Sở quốc sau khi nghe Tử Dạ nói, cũng có điểm chần chờ, Hương Linh công chúa là nhi nữ hắn yêu thương nhất, hiện tại Tây Lương quốc rối loạn, hắn chứng thật không muốn để Hương Linh công chúa đến đó, bất quá, hắn thân là hoàng đế, sức quan sát tự nhiên là phi phàm, Linh Hương công chúa đối với Tử Dạ có tư tâm, hắn làm sao có thể không nhìn ra? Lần này hướng Tử Dạ đưa ra điều kiện, cũng là thể theo yêu cầu của Hương Linh công chúa.
Thấy thái độ của Sở hoàng có hơi dao động, Tử Dạ đang muốn tiếp tục chối từ, bỗng nhiên một mùi hương xông vào mũi, chỉ thấy Hương Linh công chúa mặc y phục sắc hồng từ bên ngoài đi vào. Nàng liếc mắt nhìn Tử Dạ, sau đó xoay người đi đến bên cạnh hoàng đế Sở quốc, khẽ dựa vào trong lòng Sở hoàng, nũng nịu nói:
-"Phụ hoàng, người đã đáp ứng Hương Linh, sao có thể đổi ý!"
Sở quốc hoàng đế nhẹ đẩy Hương Linh công chúa ra, trách nói:
-"Linh nhi, phụ hoàng đang nghị sự, sao ngươi có thể vô lễ như thế?"
Ngữ khí của hắn mặc dù có ý trách cứ, nhưng ánh mắt nhìn Hương Linh công chúa lại cưng chiều vô cùng.
Hương Linh công chúa nhìn Tử Dạ, nũng nịu nói:
-"Phụ hoàng, Dạ ca sẽ không trách Hương Linh, Dạ ca, huynh nói sao?"
Tử Dạ hai hàng lông mày nhíu chặt, khẽ gật đầu.
Thấy Tử Dạ gật đầu, Hương Linh công chúa nhất thời vui vẻ vô cùng, nàng liếc mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Tử Dạ một cái, nhất là khí chất lãnh khốc, làm tâm hồn thiếu nữ rung động, loại tình cảm này, nở bừng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Hoàng đế Sở quốc tự nhiên đem tình cảm ái mộ Tử Dạ của Hương Linh công chúa thu vào trong mắt, hắn mặc dù đối với đề nghị của Hương Linh công chúa chỉ là cùng Tử Dạ đến Tây Lương quốc, mà không thừa dịp Tử Dạ mượn binh để áp chế y thú nàng cảm thấy có phần nghi hoặc, bất quá, nếu Linh nhi đã không đề cập tới, hắn tất nhiên cũng sẽ không lấy việc công làm việc tư, đỡ phải mang danh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Điều Sở quốc hoàng đế không biết chính là, không ép Tử Dạ thú nàng, chính là chỗ thông minh của Hương Linh công chúa, nàng không phải không nghĩ đến gả cho Tử Dạ, trở thành hoàng hậu Tây Lương quốc, mà là hôm nay thời điểm ở bên hồ, nàng thật sâu cảm thấy nếu như nàng càng chủ động, sẽ làm Tử Dạ đối với nàng càng thêm chán ghét.
//Tưởng dễ trở thành hoàng hậu Tây Lương quốc trời, chỗ đó để phần cho Lạc tỷ rồi//
Cho nên, nàng không muốn bức Tử Dạ, bởi vì nàng biết, một hoàng đế cao cao tại thượng như Tử Dạ, càng ép hắn, hắn sẽ càng ác cảm, cho nên, nàng mới đưa ra đề nghị đi du ngoạn, cùng Tử Dạ sang Tây Lương quốc.
Nàng tin tưởng, chỉ cần cùng Tử Dạ sớm chiều ở chung một chỗ, lấy dung mạo và tài nghệ của nàng, Tử Dạ sớm muộn cũng sẽ hội yêu nàng, nếu là như vậy, nàng cần gì phải nhất thời nóng lòng? Hơn nữa, yêu cầu của nàng đơn giản như thế, Tử Dạ cho dù tâm có muốn cự tuyệt cũng sẽ không nói ra, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
//Tỷ này tự tin quá mức, chẳng lẽ lại giở chiêu lạt mềm buộc chặt. Thực ra ta cũng không muốn có quá nhiều nhân vật phụ để đến cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu. Mong có một nam phụ và nữ phụ nào đó ghép cặp thành công với nhau, không thì chán lắm á//
← Ch. 178 | Ch. 180 → |