Trên đường đi gặp
← Ch.172 | Ch.174 → |
Edit: Muỗi Vove
Diệp Lạc vội vàng sắp xếp một số chuyện trong Thủy Vân cung, rồi cùng Thanh nhi xuống núi. Thời điểm các nàng xuống chân núi Linh Sơn, nhưng lại không phát hiện ra Tử Dạ và Vân Lạc Tử, chỉ có một người xa lạ lúc nhìn thấy nàng, kinh ngạc đi tới, đem một phong thư giao cho nàng.
Không nhìn thấy Vân Lạc Tử, trong lòng Diệp Lạc vô cùng lo lắng, nàng mở thư, lặng yên nhìn nửa ngày, bỗng nhiên phẫn nộ đem lá thư vò nát! Khuôn mặt tuyệt mỹ tràn ngập phẫn nộ, thân thể nàng run lên nhè nhẹ, hàm răng cơ hồ muốn đem môi mỏng cắn nát. Tử y nam nhân kia thật đáng giận, đã hẹn với nàng gặp nhau dưới chân núi Linh Sơn, bây giờ cư nhiên đê tiện mang đứa nhỏ đến kinh thành, lại còn dùng hài tử uy hiếp nàng đến kinh thành, nếu không nàng cả đời cũng không thể gặp lại!
Thanh nhi từ sau khi Du Hàn rời đi, vẫn không yên lòng, lúc này lại bị biểu tình phẫn nộ trên mặt Diệp Lạc dọa sợ, nàng có điểm không biết làm sao nhìn Diệp Lạc, lo lắng hỏi:
-"Tiểu thư, làm sao vậy?"
Diệp Lạc hung hăng ném thư xuống đất, đối Thanh nhi nói:
-"Thanh nhi, chúng ta đi kinh thành!"
Nói xong, không đợi Thanh nhi kịp phản ứng, liền đi thẳng về phía trước.
Thanh nhi trong lòng hơi động, nàng liếc mắt nhìn Diệp Lạc, do dự một hồi, muốn nói lại thôi.
Diệp Lạc không chú ý đến biểu tình mất tự nhiên của Thanh nhi, lòng của nàng bởi vì Tử Dạ mang Vân Lạc Tử đi mà tâm tình rối loạn, tục ngữ nói mẫu tử tâm tương liên, những lời này một chút cũng không sai, tính cách Diệp Lạc vốn rất bình tĩnh nháy mắt cũng bởi vì Vân Lạc Tử mà trở nên hỗn loạn, nàng hiện tại chỉ muốn đuổi đến kinh thành, đem đứa nhỏ trên tay Tử Dạ cứu trở về! Nàng thậm chí không có nghĩ đến mục đích người đó làm như vậy để làm gì!
Nhưng Thanh nhi lại biết rõ, đây là thủ đoạn Tử Dạ lợi dụng Vân Lạc Tử bức cung chủ hồi cung, bởi vì nàng dù sao cũng không giống như cung chủ đã quên mất quá khứ, hơn nữa, quan hệ của Tử Dạ và Diệp Lạc trong quá khứ, nàng cũng biết được một chút.
Trước đây, nàng không muốn nói cho cung chủ biết rằng, ngay từ đầu Tử Dạ đã thương tổn Diệp Lạc không biết bao nhiêu lần, nàng không muốn Diệp Lạc vì Tử Dạ mà thương tâm, cũng vì Diệp Lạc mất đi một đoạn trí nhớ này mà cảm thấy cao hứng. Sau này, đối mặt với những chất vấn của Diệp Lạc, nàng là bởi vì Du Hàn, nên mới không nói chân tướng mọi chuyện cho Diệp Lạc biết.
Thanh nhi do dự một chút, nàng cuối cùng vẫn quyết định không nói ra sự thật, dù sao, sự thật hẳn nên từ chính miệng Tử Dạ nói cho Diệp Lạc mới thích hợp! Nghĩ đến đây, trong lòng Thanh nhi thấy thoải mái đi không ít, nàng bước nhanh hơn, nâng cước bộ đuổi theo Diệp Lạc.
Túy Hương lâu.
Bởi vì hiện tại là bữa trưa, thời điểm đông khách nhất, ở lầu hai gần cửa sổ trong một căn phòng trang nhã, một vị vận bạch y đang ngồi, người này dung mạo thanh tú, phong cách tựa như một công tử, đang tự rót rượu uống một mình, xung quanh hết thảy dường như đối với hắn không quan hệ.
//Dự là Tử Ảnh ca xuất hiện đây//
Dưới lâu truyền đến tiếng vó ngựa, trước cửa Túy Hương lâu thì dừng lại, thanh âm một nữ tử truyền đến:
-"Tiểu thư, chúng ta ở chỗ này nghỉ tạm thôi?"
Nghe thấy thanh âm, bạch y công tử lơ đãng nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy dưới lầu xuất hiện hai nữ tử, trong đó một người đang xoay lưng lại với hắn hướng chưởng quầy nói chuyện, người còn lại mang đấu lạp, thấy không rõ khuôn mặt.
Có lẽ bởi vì gian phòng đã đầy khách, không có chỗ ngồi, chưởng quầy đầy vẻ áy náy nhìn hai vị cô nương như đang nói điều gì, mà nữ tử áo tím hiển nhiên có điểm tức giận, đang cùng chưởng quầy tranh luận.
Bạch y công tử trào phúng cười, thu hồi ánh mắt, đang muốn tiếp tục uống rượu, đột nhiên một thanh âm ôn nhu truyền đến:
-"Thanh nhi, quên đi, chúng ta đi nơi khác!"
Nghe giọng nói này, Bạch công tử chỉ cảm thấy oanh một tiếng, trong lòng giống như bị kim châm, tay cầm chén rượu hung hăng bóp chặt, chỉ nghe ba một tiếng, chén rượu bị hắn bóp nát!
Mà hắn hoàn toàn không để ý tới, thân hình chợt lóe, từ lầu hai phi thân xuống, đối với bóng lưng hai người đang muốn rời đi, kêu lên:
-"Cô nương, chậm đã!"
Diệp Lạc nghe có người gọi mình, không khỏi hơi nhíu mày, xoay người lại, cách một lớp sa mỏng, nhìn đến cách đó không xa một nam tử vận áo trắng, dung mạo tuy không tuấn mỹ, nhưng lại có một cỗ khí chất tao nhã, nhất là đôi môi mỏng thản nhiên nhếch lên ý cười, làm cho người ta có cảm giác ôn hòa vô hại.
Diệp Lạc đang đánh giá, bạch y công tử đã mỉm cười tiến tới trước mặt nàng, nho nhã lễ độ nói:
-"Nhị vị tiểu thư, tại hạ một mình dùng cơm ở lầu hai, nếu nhị vị tiểu thư không chê, có thể cùng tại hạ dùng chung bàn, không biết ý của nhị vị tiểu thư như thế nào?"
Bạch y công tử mặc dù là hỏi hai người nhưng ánh mặt tựu dừng lại trên người Diệp Lạc.
Thanh nhi đối với những người xa lạ cực kỳ đề phòng, nhưng là, không hiểu sao, đối với bạch y công tử nho nhã lễ độ trước mặt này không có lớn tiếng quát mắng, mà quay đầu nhìn về phía Diệp Lạc, hỏi:
-"Tiểu thư, các tửu lâu cũng đã sớm chật kín chỗ ngồi, nô tỳ thấy vị công tử này cũng là có ý tốt, không bằng chúng ta ngồi chung một bàn với hắn đi?"
Diệp Lạc hơi trầm ngâm một chút, mặc dù là người xa lạ, nhưng là, đối phương một khi đã có thành ý như vậy, hơn nữa, trên đường đến đây, bởi vì các thành trấn khác nổi lên chiến loạn, xem ra chỉ có Thái Bình trấn là yên bình hơn cả, tưởng có thể tìm thấy một nơi yên tĩnh dùng bữa, thật không dễ, lập tức mỉm cười nhìn bạch y công tử nói:
-"Vậy làm phiền vị công tử này rồi!"
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, nam tử áo trắng hơi hơi run rẩy, qua một hồi lâu hắn mới trấn định tinh thần, thanh âm khàn khàn nói:
-"Tiểu thư không cần khách khí! Mời theo tại hạ."
← Ch. 172 | Ch. 174 → |