Hiệp thương
← Ch.116 | Ch.118 → |
Edit: Muỗi Vove
Tuyết rơi ròng rã một đêm cuối cùng cũng ngừng lại, mặt trời đã lâu không gặp rốt cuộc xấu hổ lộ ra vẻ mặt vui cười, kim sắc dương quang bao trùm lên thảm tuyết dày, trên cung điện lộng lẫy huy hoàng, phát ra quang mang làm người ta lóa mắt, cơn gió hung hãn cũng trở nên nhu hòa đi rất nhiều, tuy rằng nhiệt độ không khí vẫn còn rất lạnh, bất quá, so với bình thường đã nhiều hơn một tia ấm áp.
Cung nhân đi ra đi vào trong cung điện, đều rất bận rộn, ngẫu nhiên gặp phải người quen biết, đều mỉm cười gật đầu, sau đó vội vàng lướt qua nhau, trong cung thoạt nhìn một mảnh bình thản, kỳ thật hết thảy đều bất an, phảng phất giống như cơn gió tuyết đêm qua.
//Cái này thực không hiểu nha, chắc ta dịch bậy rồi//
Đông cung Thái tử, trước cửa một khung cảnh lạnh lẽo, cũng không có nhìn thấy thân ảnh của cung nhân, chỉ có hơn hai mươi thị vệ vẻ mặt nghiêm túc túc trực nơi đó đề phòng, một nhóm cung nhân lơ đãng đi ngang qua đều biết ý lùi ra phía sau, vòng đi đường khác.
Trong đại điện Đông cung, nhóm cung nhân bình thường túc trực đã không thấy bóng dáng, trong đại điện lộng lẫy, đã không còn huyên náo như ngày xưa nữa, không khí có phần nặng nề cùng áp lực, mơ hồ có một tia bất an.
Tử Dạ thần thái nhàn nhã ngồi ở đại điện, trên tay thản nhiên xoay xoay một ly trà men xanh, chậm rãi thưởng trà.
Trong đại điện yên lặng vang lên tiếng bước chân rất khẽ, Tử Ảnh một thân y bào trắng như tuyết, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, chậm rãi từ ngoài điện đi vào.
Tử Dạ thấy Tử Ảnh đi vào, trên mặt biểu tình không thay đổi, hắn nhẹ nhàng nhấp một miếng trà, cười nói:
-"Trà trên đỉnh núi Tuyết Sơn Tây Lương rất thơm, quả nhiên khiến ta mở mang tầm mắt, khó được hôm nay cùng Hoàng đệ gặp nhau như thế, không bằng cùng bản Thái tử thưởng trà đi?"
Tử Ảnh mặt không biến sắc thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Dạ, khóe miệng gợi lên một chút ý cười trào phúng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng:
-"Hoàng huynh hôm nay gọi thần đệ tới đây, không phải là đặc biệt để thần đệ đến bồi Hoàng huynh thẩm trà đó chứ?"
Tử Dạ để chén trà trong tay xuống, trên mặt một mảnh mây đạm phong thanh, thản nhiên nói:
-"Hoàng đệ, huynh đệ chúng ta đã lâu không có cùng nhau hảo hảo phẩm trà tâm sự rồi, hiện tại khó được như lúc này rảnh rỗi, có gì không được?"
Tử Ảnh chậm rãi bước đến bên ghế tử đàn ngồi xuống, lạnh lùng cười, nói:
-"Không biết Hoàng huỵnh muốn cùng thần đệ thảo luận chuyện gì?"
Tử Dạ khẽ cười một tiếng, hai tròng mắt sắc bén nhìn Tử Ảnh:
-"Vậy cũng không có gì khó! Hoàng đệ ngươi cứ nói đi? Hay là, hai huynh đệ chúng ta nói về việc của phụ hoàng?"
Tử Ảnh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng thốt:
-"Hoàng huynh muốn nói cái gì, cứ việc nói thẳng! Thần đệ cùng Hoàng huynh cũng không có gì để nói, nên, thần đệ tại thư hàm đã cùng Hoàng huynh thảo luận qua!"
Tử Dạ bỗng nhiên thông suốt từ trên ghế đứng lên, hai mắt hắn gắt gao nhìn thẳng Tử Ảnh, trầm giọng:
-"Những lời của thần đệ trong phong thư, là thật?"
Tử Ảnh hai mắt chống lại Tử Dạ, ngữ khí kiên quyết chậm rãi:
-"Hoàng huynh trong lòng hẳn là hiểu được, vị trí của Lạc nhi trong lòng thần đệ, nếu như Hoàng huynh có thể đem Lạc nhi giao cho thần đệ, thần đệ lập tức mang nàng rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không quay lại Tây Lương quốc!"
Tử Dạ lông mày nhíu chặt, không biết vì sao, hắn nhìn thấy trong mắt Tử Ảnh thâm tình kiên định, nghe hắn một câu Lạc nhi hai câu Lạc nhi trong lòng không khỏi có điểm không thoải mái! Một cỗ cảm giác ghen ghét tự nhiên nảy sinh.
Hắn cưỡng chế cảm giác tức giận trong lòng, trầm ngâm trong chốc lát:
-"Được! Bản Thái tử liền tin tưởng ngươi! Bất quá, nếu ta đem nàng giao cho ngươi, ngươi phải đáp ứng với bản Thái tử một điều kiện! Chính là trước giúp bản Thái tử cứu phụ hoàng ra! Chuyện này, bản Thái tử tin tưởng ngươi sẽ không từ chối chứ?"
Tử Ảnh suy tính một lúc lâu, sau mới chậm rãi nói:
-"Điều kiện này ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng là, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện, chính là sau khi ngươi đi lên ngôi hoàng đế, cho bà một con đường sống! Chuyện mẫu phi ngươi ta có biết một chút, nhưng là, kia đều hoàn toàn không phải lỗi của bà, năm đó, Hoàng thái hậu còn sống, bất quá là phụng chỉ mà làm thôi!"
Nghe Tử Ảnh nói, sắc mặt Tử Dạ nháy mắt trở nên xanh đen, hắn hận Long Ngữ Lan lâu như vậy, mắt thấy có thể vì mẫu phi báo thù rửa hận, làm sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này? Chẳng qua, phụ hoàng trước mắt còn nằm trong tay bà ta, nếu không đáp ứng Tử Ảnh, Tử Ảnh tất nhiên không hỗ trợ cứu phụ hoàng, nếu như phụ hoàng tiếp tục lưu lại trong tay Long Ngữ Lan, đối với việc hắn sắp đăng cơ sẽ là một chướng ngại lớn, bởi vì, Long Ngữ Lan cuối cùng tất yếu dùng tính mạng phụ hoàng uy hiếp hắn, mà hắn, lại không thể không để ý đến tính mạng phụ hoàng.
Nghĩ tới đây, Tử Dạ sắc mặt bình thản đứng lên, hắn nhìn Tử Ảnh, ngữ khí nhàn nhạt:
-"Được! Ta đáp ứng ngươi, nếu ta thuận lợi đăng cơ, ta nhất định sẽ bỏ qua cho bà ta một lần! Bất quá, nếu bà ta vẫn không yên phận, vậy đừng trách ta thủ hạ lưu tình!"
Tử Ảnh hai trong mắt tĩnh lặng như nước, hắn biết, đây là nhượng bộ lớn nhất của Tử Dạ, hơn nữa, năm đó mẫu hậu giết mẫu phi của Tử Dạ bằng thuốc độc, chuyện này chứng thực là mẫu hậu quá phận, tuy rằng bà là phụng chỉ Hoàng thái hậu làm việc, nhưng là, Hoàng thái hậu dù sao cũng chỉ hạ chỉ đem mẫu phi Tử Dạ trục xuất khỏi hoàng cung, đưa nàng lên núi Thiên Hoa làm ni cô thôi, không có chân chính hạ chỉ giết Mị phi, mẫu thân hắn chính là tự chủ trương, dùng canh tổ yến kịch độc giết Mị phi.
Chuyện này, chứng thật mẫu thân hắn thiếu nợ Tử Dạ, mà nay Tử Dạ đã như thế đáp ứng hắn, dù mẫu hậu có chết, coi như hắn lần cuối vì bà làm chút chuyện đi!
Nghĩ đến đây, Tử Ảnh nhìn Tử Dạ, thản nhiên nói:
-"Hy vọng ngươi có thể tuân thủ những lời hôm nay đã hứa hẹn, nếu là ngươi phải cứu phụ hoàng, tối nay ta sẽ đến Phượng Hoàng cung an bài, nhưng là, trước khi đi, ta nghĩ muốn gặp mặt Lạc nhi một lần, Hoàng huynh sẽ không phản đối chứ?"
Tử Dạ sớm đã biết Tử Ảnh sẽ đưa ra yêu cầu như thế, trong mắt hiện lên một tia quang mang không dễ nhận thấy, khóe miệng gợi lên một chút ý cười:
-"Nếu như đã đạt thành thỏa thuận, bản Thái tử tự nhiên sẽ không phản đối, bất quá, nàng hiện tại vẫn đang trong thân phận Thái tử phi, nếu thần đệ mang nàng xuất cung, tốt nhất nên mai danh ẩn tích, vĩnh viễn không đặt chân lên đất của Tây Lương!"
← Ch. 116 | Ch. 118 → |