Truyện:Chàng Rể Bác Sĩ - Chương 1690

Chàng Rể Bác Sĩ
Hiện có 2557 chương (chưa hoàn)
Chương 1690
0.00
(0 votes)


Chương (1-2557 )

Chương 1700:

"Nếu không phải tôi nhờ Nghiễm Tráng bí mật giúp bọn họ, làm sao có thể thắng được bọn người phía Nam ấy, tăng thêm sự chú ý của ông dành cho tôi?"

"Nếu không phải tôi cố ý, ông làm sao có thể tìm được Diệp Minh Châu?

Khiến ông phải tự mình thừa nhận tôi là cao thủ?"

Diệp Phi nhìn Trần Hào Đông: "Tôi làm nhiều điều như vậy, là muốn ông xuất hiện.

"Thật thú vị"

Trần Hào Đông cười và giơ ngón tay cái lên: "Ngắm lại, một loạt mâu thuẫn quả thực có chút â-〽️ 〽️ư-⛎, là do có một bàn tay vô hình điều khiển thế cục.

Từng bước từng bước, so với tôi lúc trẻ thì cậu lợi hại hơn nhiều, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước."

"Chỉ là cậu có ý gì?" Ông ta quay lại: "Cậu muốn tôi làm gì?"

Diệp Phi không chút giấu giếm: "Tốn nhiều công sức như vậy, đương nhiên ít nhất có thể ɢ.i.ế.🌴 được ông"

Nghe thấy Diệp Phi muốn mạng của mình, Trần Hào Đông không khỏi bàng hoàng, dường như ông ta đã sớm đoán được câu trả lời của Diệp Phi. Ông ta cũng không hoảng sợ mà nhìn Diệp Phi vô cùng thích thú: "Tuy rằng tôi đã thừa nhận cậu rất lợi hại, so với bọn Nghiễm Tráng gấp mười lần, đầu óc cũng vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi nhưng dù cho có bao nhiêu â_〽️ 〽️ư_υ, đối mặt với thế lực hùng mạnh, cậu cũng là kẻ bị thương. Đừng thấy cậu có thể g𝖎ế·t vài người của tôi liền cho rằng bản thân mạnh, đó chỉ là một vài con tốt của tôi mà thôi...

"Đừng nói tới việc tôi đích thân xử lý cậu, chỉ cần em gái tôi Trần Huyền Sương ra tay, cậu cũng sẽ bị xử đẹp"

Nói xong liền ν●ặ●𝓃 𝒸●ổ qua lại, Trần Huyền Sương ⓗ-υⓝ-g 𝐡-ă-𝓃-🌀: "Anh, đừng phí lời với nó làm gì, để em một đao chém c●ⓗ●ế●𝐭 nó."

"Một đứa nhãi ranh lại dám tính kế với anh tao, mày xứng sao?"

Mặc dù khi bước vào Diệp Phi có ra tay 𝖌●𝖎ế●† mấy người hộ vệ khiến cho cô nảy sinh vài ý nghĩ khác, nhưng cô đương nhiên không hề cho rắng Diệp Phi có thể đối đầu được với mình. Diệp Phi không hề để ý đến Trân Huyền Sương, chỉ nhìn về phía của Trần Hào Đông: "Sao ông không hỏi tôi và ông không thù không oán, sao tôi lại muốn 🌀.❗.ế.† ông?"

Trần Hào Đông hỏi lại: "Hỏi cậu, cậu sẽ chịu nói sao?"

Diệp Phi suy nghĩ một cách cẩn thận rồi trả lời: bây giờ, đợi sau khi ông c𝐡.ế.† sẽ nói cho ông nghe"

"Đợi tôi 𝒸·hế·✞? Khẩu khí mạnh mẽ đấy"

nhưng mà không phải Trần Hào Đông cười lớn: "Cậu nhóc, có một câu muốn nói với cậu, không nên ép rẫn vào chân tường"

"Ông còn quên một câu.." Diệp Phi uống "Không phải rồng lớn không thể qua sông"

"Khẩu khí thật lớn"

Ở trước mặt của Trân Hào Đông lại có thể mang dáng vẻ cợt nhả, Trần Huyền Sương cũng liếc nhìn Diệp Phi: "Mày biết mày đang nói gì không?"

"G𝒾·ế·✞ anh tao, có là mười mày cũng không phải đối thủ của anh ấy, tao chỉ cần dùng một tay cũng có thể 𝐠*𝐢ế*т mày rồi"

Uống ngụm nước lớn.

"Mày quỳ xuống để tao chặt tay, cắt lưỡi thì tao sẽ xin anh Đông tha cho mày một mạng"

Là một người luôn kề cận Trần Hào Đông, Trần Huyền Sương đã gặp qua quá nhiều loại người, Diệp Phi chỉ như con kiến mà thôi Diệp Phi ném ly xuống: "Đừng nhiều lời, động thủ đi "Muốn 𝐜·♓·ế·✞!" Trần Huyền Sương không nhân nhịn được nữa, khuôn mặt 𝖍𝐮*ⓝ*🌀 𝐡ă*ռ*🌀, đánh một quyền vào Diệp Phi, chỉ với chín phần công lực cô cũng có thể gi3t ch3t Diệp Phi, lại một đao vung xuống, cô muốn cho mọi người biết rằng: Động vào Đông ca, sống không bảng ⓒ𝒽●ế●ⓣ.

"Đừng có đá·ռ·𝐡 🌜𝒽ế·† hắn, còn phải giao hẳn cho bọn người phía Nam" Trần Hào Đông nhẹ nhàng nói "Vù!" Trần Huyền Sương thu lại sức lực, nhưng nắm đấm vẫn như muốn 🌀1ế·✝️ người, khí thế bùng nổ tⓡ*ú*ⓣ 𝖗*ⓐ như hồng thủy, thật khiến cho người ta sợ hãi. Mấy cao thủ của Trần thị chứng kiến cảnh này, đều cảm thấy nếu Diệp Phi không ⓒ_♓_ế_t thì cũng sẽ bị thương tích đầy mình.

Chương (1-2557 )