← Ch.0331 | Ch.0333 → |
Diệp Phi hơi lảo đảo, sau đó nhìn Tống Hồng Nhan: “Tôi không sao"
“Chị dĩ nhiên biết cậu không việc gì hết."
Tống Hồng Nhan cười, lúm đồng tiền như hoa nở trên mặt, vừa nhấc cánh tay ngọc, liền khoác ngang hông Diệp Phi: “Chị đang có hứng thú, chị đưa cậu đến một nơi thích hợp hơn uống tiếp."
Vẻ mặt Diệp Phi thoáng chút do cự, cuối cùng vẫn đi theo Tống Hồng Nhan đi về phía trước.
Trên đường đi, không ít thực khách quen biết Tống Hồng Nhan tò mò nhìn tới, cũng có mấy ông chủ lớn hay lui tới làm ăn 🌴𝐡â_ռ 𝖒ậ_✝️ hỏi thăm tình hình: “Tổng giám đốc Tống, đây là ai thế? Em trai cô à?"
Nghe thấy mọi người trêu ghẹo, Tống Hồng Nhan cũng không tức giận, vẫn nhàn nhạt cười một tiếng: “Người đàn ông của tôi, Diệp Phi, sau này mong mọi người quan tâm nhiều hơn nhé"
“Cậu nói xem, cậu có phải người đàn ông của tôi hay không nào?"
Đôi môi đỏ mọng của Tống Hồng Nhan còn nhẹ nhàng dán vào dái tai của Diệp Phi, hơi thở thơm như hoa lan phả vào trong tai anh, trong giọng nói, vẫn tràn đầy mê hoặc như: thường lệ.
Mọi người nghe vậy kinh ngạc vô cùng, cho tới bây giờ, vẫn chưa từng nghe Tống Hồng Nhan nói có người đàn ông nào, liền cho rằng cô nói đùa, nhưng mà nhìn hai người т♓-â-𝓃 Ⓜ️-ậ-t như thật, càng không khỏi ngờ vực.
Diệp Phi muốn giải thích, nhưng không biết mở miệng thế nào, chỉ có thể mặc cho người đàn bà cười xinh đẹp giới thiệu mình với người khác, sau đó bị cô đẩy một cái vào bên trong chiếc Ferrari.
“Cốp!"
Cảm giác đau nhói lan truyền, đầu Tống Hồng Nhan vô tình đập vào cửa sổ xe, cái trán trong nháy mắt u lên một cục.
Cô lơ đễnh xoa xoa, sau đó chui vào ghế lái.
“Đừng nhúc nhích!"
Diệp Phi như có ma xui q.⛎.ỷ khiến, bắt lấy cổ tay Tống Hồng Nhan, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm vết thương bị va đập trên trán cô.
Trong lòng anh hơi khó hiểu một nhu, trực tiếp ôm người đàn bà vào trong ⓝⓖự.𝒸, cúi đầu ♓ô.n xuống vết thương kia.
Cả người Tống Hồng Nhan cứng ngắc, muốn giấy giụa, nhưng Diệp Phi ôm rất chặt, rất mạnh mẽ.
Trên người Diệp Phi nồng nặc mùi rượu, hơi thở nam tính của người đàn ông, cũng đủ để cho cô mê ly.
Rất chậm rãi, Diệp Phi đã ghé môi ⓗô●𝖓 tới, 𝐡ô.𝐧 vết thương trên trán, đau đớn trong nháy mắt đã giảm đi hơn một nửa.
Bây giờ tâm trạng Tống Hồng Nhan rất mâu thuẫn, vừa hưởng thụ cái ôm của Diệp Phi, mang đến 𝖐í🌜_ⓗ 𝐭_ⓗí_c_♓ tương tự như đang vụng trộm, vừa hy vọng cái ôm này có thể kết thúc nhanh một chút.
Trước mặt nhiều người, nếu như bị người ta vây xem, một người đàn bà thanh danh nát bét như cô không thành vấn đề, nhưng không thể không nghĩ đến danh dự của Diệp Phi.
Dù sao Diệp Phi cũng là bác sĩ hàng đầu ở Trung Hải.
Cô không muốn vì mình mà làm vấy bẩn danh dự của Diệp Phi.
“Ừ, Diệp Phi... "
Trong lúc suy nghĩ miên man, Tống Hồng Nhan rất nhanh phát hiện tình hình có vẻ sai sai, sức mạnh cánh tay Diệp Phi càng ngày càng lớn, 𝖙𝖍â_ⓝ ✞_𝖍_ể hai người càng lúc càng dính sát vào nhau.
Có thể nói là tiếp xúc toàn diện, lớp y phục mỏng manh 𝐪●⛎𝓎ế●𝖓 r●ũ của cô, bị 𝐭*𝐡*â*𝓃 🌴*𝒽*ể Diệp Phi đè đến nhăn nhúm biến dạng, cô cảm thấy mình sắp hít thở không nổi nữa.
Ngay lúc cô há miệng lấy hơi, Diệp Phi cúi đầu xuống, dùng hết sức ghì chặt cô, sức mạnh tựa hồ có thể dời non lấp bể, đè trên cái miệng nhỏ nhắn mê người của cô.
Hôn một cách mãnh liệt.
Đầu óc Tống Hồng Nhan trong nháy mắt trống rỗng, toàn thân hoàn toàn cứng ngắc, không cách nào phản ứng.
Đây cũng coi như nụ ⓗ.ô.n đầu của cô, ngoài con gái nuôi Thiến Thiến, chưa từng có ai được phép làm vậy với cô.
Nụ 𝒽_ô_n kết thúc đột ngột như khi bắt đầu, ngay lúc Tống Hồng Nhan lo lắng Diệp Phi sẽ có động thái quá đáng hơn, Diệp Phi bỗng nhiên buông cô ra.
Sau đó, cả người lại ngã trở lại ghế ngồi, hơi nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt lại, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Mặt Tống Hồng Nhan hết đỏ lại trắng, bàn tay đè 𝓃ɢự●🌜 mình, lấy hơi 🌴-h-ở 🅓ố-𝐜…
“Thằng ranh c♓ế·𝐭 tiệt!"
Chừng ba phút sau, Tống Hồng Nhan mới bình phục tâm trạng, oán hận mắng một câu, sau đó đạp ga lái xe đi…
← Ch. 0331 | Ch. 0333 → |