Vay nóng Homecredit

Truyện:Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 269

Vương Phi Của Bạo Vương
Trọn bộ 287 chương
Chương 269
Gió mưa ập đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-287)

Siêu sale Lazada


Thất vương phủ.

Trong đại đường, không khí trầm lặng.

Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong thần sắc nghiêm trọng, trầm mặc không nói gì.

Ưu Lạc Nhạn ngất đi nay đã được người dìu ngồi trên ghế, vết thương trước ngực đã không còn chảy máu, chỉ là y phục màu hồng đã nhuốm vết máu đỏ tươi, nhìn khiến người ta kinh hãi.

Ngạo Phong đi đã hơn nửa canh giờ, nhưng vẫn chưa có chút tin tức gì, thật là khiến họ không thể không lo lắng.

Chính trong khí áp ngày càng nặng nề này, ngoài đại đường truyền đến một trận bước chân, Trương ma ma bước vào trong, nhìn Ưu Lạc Nhạn vẫn còn hôn mê, hạ thấp giọng nói với Lãnh Như Tuyết: "vương gia đại hỷ, vương phi đã trở về!"

Cơ thể cao to của Lãnh Như Tuyết khẽ giật chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm Trương ma ma, trầm giọng nói: "Trương ma ma, ngươi nói gì?"

Trương ma ma khẽ mỉm cười, nói lần nữa: "vương gia, vương phi đã trở về, bây giờ vương phi đang ở thư phòng đợi người!"

Lãnh Như Tuyết không dám tin nhướm nhướm mày, hắn quay đầu nhìn Lãnh Như Phong, nói: "lục hoàng huynh, đệ đi một lúc, Song Nhi trở về rồi! lát nữa Ngạo Phong về, huynh hãy cho người báo với đệ!"

Nói rồi, Lãnh Như Tuyết không đợi Lãnh Như Phong đồng ý, lớn bước bước ra ngoài.

Trong thư phòng.

Ưu Vô Song yên lặng ngồi trên ghế, hai tay siết chặt tấm kim bài, cuối cùng cũng an toàn trở về thất vương phủ rồi, nhưng mà không biết tại sao, trong lòng nàng có cảm giác bất an mãnh liệt.

Nàng gặp được Trương ma ma, từ phía bà ta biết được việc của Ưu Lạc Nhạn, biết được Ưu Lạc Nhạn lúc này đến thất vương phủ, khiến lòng đang vui mừng của nàng phút chốc rơi xuống đáy vực.

Nàng không phải vì sợ Ưu Lạc Nhạn tình cũ chưa dứt với Lãnh Như Tuyết, điều nàng sợ là, không biết Lãnh Như Băng đang đánh chủ ý gì.

Thư phòng tĩnh lặng, Lãnh Như Tuyết còn chưa đến, lòng nàng càng thấp thỏm không yên! Nàng không còn kiên nhẫn nữa, đứng từ ghế dậy, xông ra ngoài thư phòng!

Tuy nhiên, chính vào lúc này, cửa thư phòng bất ngờ bị đẩy ra, nàng không kịp thu thế, đâm vào người đến, và nàng rất nhanh đã bị đôi tay rắn chắc ôm chặt, bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp đầy vui mừng của Lãnh Như Tuyết: "Song Nhi?"

Ưu Vô Song ngẩn đầu, nhìn thấy người đến là Lãnh Như Tuyết, lòng cuối cùng cũng nhẹ nhỏm, tuy chỉ cách mấy ngày không gặp, nhưng ngửi mùi hương quen thuộc của hắn, tâm trạng khẩn trương của Ưu Vô Song bỗng chốc bình tĩnh lại.

Nàng nhẹ nhàng dựa đầu vào lòng Lãnh Như Tuyết, cảm nhận ấm áp đến từ cơ thể hắn, nhẹ nhàng nói: "Lãnh Như Tuyết, ta trở về rồi!"

Lãnh Như Tuyết lúc này lòng đầy vui mừng, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm chặt nàng vào lòng, nàng cuối cùng cũng trở về, những ngày tháng lòng thấp thỏm không yên đó, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Trong giây phút gặp được nàng, hắn mới biết bản thân lo lắng cho nàng biết bao, nhớ nàng biết bao, lúc này nếu như không phải nàng thật sự trong vòng tay của hắn, hắn cơ hồ không dám tin, nàng lần nữa trở về bên cạnh hắn.

Hai người cứ như vậy yên lặng ôm lấy nhau, không ai nói gì, giờ khắc này, thứ họ cần là yên tĩnh.

Cứ như vậy, qua một lúc lâu, Lãnh Như Tuyết mới nhẹ nhàng buông Ưu Vô Song ra, nhìn dung mạo của nàng, khàn giọng hỏi: "Song Nhi, sao nàng ra cung rồi?"

Ưu Vô Song cũng lẳng lặng nhìn hắn: "Lãnh Như Tuyết, ngươi ốm rồi!"

Nói rồi, nàng không đợi hắn nói gì, lại đưa tấm kim bài trong tay cho Lãnh Như Tuyết, nói: "đây là hoàngthượng bảo ta giao cho ngươi, là hoàng thượng phái người đưa ta về, Lãnh Như Tuyết, ta có một dự cảm bất an, Niệm Nhi đâu? Niệm Nhi bây giờ ở đâu? Ta muốn gặp Niệm Nhi."

Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng lo lắng của nàng, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vai nàng, an ủi: "Song Nhi, đừng lo lắng, Niệm Nhi bây giờ rất tốt, ta đã an bài Niệm Nhi và Vân Nhi đến một nơi an toàn, nàng đừng lo lắng!"

Nói rồi, ngập ngừng, lại nhìn tấm kim bài trong tay, hỏi: "Song Nhi, đây là phụ hoàng bảo nàng giao cho ta? Phụ hoàng bây giờ thế nào? Người không sao chứ?"

Ưu Vô Song hít một hơi sâu, sau đó kể hết những việc xảy ra trong cung với Lãnh Như Tuyết, sau khi hết, mới nói: "ngươi yên tâm, hoàng thượng không sao, tất cả những việc này, là do hoàng thượng an bài."

Dứt lời, ngập ngừng, Ưu Vô Song lại lo lắng liếc nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: "Lãnh Như Tuyết, Ưu Lạc Nhạn bây giờ ở trong phủ sao? Ngươi định làm thế nào? E rằng đây là âm mưu của Lãnh Như Băng!"

Lãnh Như Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Ưu Lạc Nhạn đích thực ở trong phủ, Song Nhi, trong phủ đêm nay e là không yên bình, lát nữa đợi khi Ngạo Phong trở về, ta bảo Ngạo Phong đưa nàng đến chỗ Niệm Nhi."

Ưu Vô Song biết việc này tuyệt đối nghiêm trọng, nếu không, Lãnh Như Tuyết tuyệt đối không nói với nàng những lời này, bây giờ cả thất vương phủ sắp gặp nạn, nàng lại sao có thể một mình rời khỏi?

Nhất thời khẽ lắc đầu, nói: "Lãnh Như Tuyết, ta không đi, ta muốn ở lại đây."

Ưu Vô Song hai mi khẽ nheo, nói: "Song Nhi, đừng ngang bướm, nàng nên biết, nếu như Ưu Lạc Nhạn đến đây là do Lãnh Như Băng cố ý sắp đặt, vậy thì cả thất vương phủ đêm nay sẽ không yên, ta cần phải đưa nàng rời khỏi đây mới có thể yên tâm xử lí việc này."

"không! Ta không đi!" Ưu Vô Song ngẩn cao đầu, gương mặt kiêu mĩ đầy cố chấp, nàng cố chấp nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: "ngươi bảo ta đi, ta đi mà không yên tâm, ta sẽ lén trở về! Lãnh Như Tuyết, nếu như trong lòng ngươi thật sự có ta, thì đừng bảo ta đi lúc này! Nếu không, ta sẽ hận ngươi, cả đời sẽ không tha thứ cho ngươi!"

*****

Lãnh Như Tuyết nhìn gương mặt nhỏ cố chấp kia, trong lòng đầy ấm áp, nhưng hắn không thể để nàng ngang bướm, nếu như việc đêm xảy đúng như hắn đoán thì hắn tuyệt đối không thể để nàng ở lại, bởi vì nếu như hắn đoán không lầm thì, thất vương phủ đêm nay sẽ có một cơn gió tanh mưa máu.

Hai mi hắn nhíu chặt, đang định khuyên Ưu Vô Song, đột nhiên ngoài cửa truyền đến trận bước chân vội vã, cửa thư phòng bỗng chốc bị đẩy ra, Trương ma ma thần sắc cực kì vội vã bước vào, nói với Lãnh Như Tuyết: "vương gia, không hay rồi, thái tử đem theo quan binh bao vây cả thất vương phủ, nói là đến chỗ vương gia đòi người."

Nghe thấy lời của Trương ma ma, lòng Lãnh Như Tuyết trầm hẳn xuống, hắn nhìn Ưu Vô Song, trầm ngâm một lúc, sau đó nói: "Song Nhi, nàng ở lại đây, đừng ra ngoài, ta ra chút sẽ vào!"

Dứt lời, Lãnh Như Tuyết lớn bước ra ngoài.

Đại đường.

Sắc mặt Lãnh Như Băng âm trầm nhìn người ngăn hắn ta – Lãnh Như Phong, đối với Ưu Lạc Nhạn ngất đi kia nhìn cũng không nhìn, lạnh lùng nói: "lục hoàng đệ, đệ định ngăn bổn thái tử sao? Lãnh Như Tuyết đang ở đâu? Bảo hắn ra đây gặp bổn thái tử!"

Lãnh Như Phong lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, cũng lạnh lùng nói: "đại hoàng huynh nói vậy là ý gì? Dù cho đại hoàng huynh có việc muốn tìm Như Tuyết, cũng không cần dàn trận như vậy chứ? Đây là thất vương phủ của Như Tuyết, không phải là phủ thái tử của đại hoàng huynh!"

Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, lạnh lùng cười một tiếng, lớn tiếng nói: "Lãnh Như Tuyết to gan không những dám câu dẫn hoàng tẩu làm ra chuyện vô sỉ như vậy, hơn nữa làm thái tử phi của bổn thái tử bị thương, bổn thái tử đến tìm hắn đòi công đạo, không lẽ không đúng sao? Lãnh Như Phong, việc này không liên quan đến ngươi, ta khuyên ngươi đừng nhún tay vào! Nếu không hừ!"

Lời của Lãnh Như Băng đầy uy hiếp, Lãnh Như Phong sao lại không hiểu? Chỉ thấy hắn ta cười nhẹ một tiếng, nói: "đại hoàng huynh, huynh nói vậy là không đúng rồi, lúc nãy Như Tuyết luôn ở cùng đệ, khi nào đi câu dẫn thái tử phi? Thái tử phi hôm nay đột nhiên đến thăm, hạ nhân của thất vương phủ có thể làm chứng! Huynh nói Như Tuyết làm thái tử phi bị thương, đó càng là một chuyện nực cười, thái tử phi đúng là bị thương, nhưng mà đó là do thái tử phi tự gây ra, không liên quan đến Như Tuyết!"

Lãnh Như Băng nghe thấy lời của Lãnh Như Phong, mặt phút chốc trầm xuống, lạnh lùng nói: "lục hoàng đệ, đệ đang bảo vệ Lãnh Như Tuyết sao? Nếu như là vậy, đừng trách người làm hoàng huynh ta đây không nói tình nghĩa!"

Lãnh Như Phong mặt không biến sắc nhìn Lãnh Như Băng nói: "Như Phong không hề muốn bảo vệ Như Tuyết, Như Phong chỉ nói sự thật, nếu như đại hoàng huynh không thể chấp nhận được, vậy thì Như Phong cũng không có gì để nói! Chỉ là, đại hoàng huynh đừng quên, bất luận chuyện đúng hay sai, đại hoàng huynh không nên tự ý dẫn binh lính xông vào thất vương phủ!"

Lãnh Như Băng nghe lời của Lãnh Như Phong, đột nhiên cười lớn tiếng, nói: "thất vương phủ? Thái tử phi của bổn thái tử bị thương ở thất vương phủ này, bây giờ hôn mê bất tỉnh, không lẽ bổn thái tử không thể đến tìm Lãnh Như Tuyết hỏi tội? Lãnh Như Phong, ngươi trăm chiều bảo vệ Lãnh Như Tuyết, đừng tránh bổn thái tử không nói tình nghĩa!"

Nói rồi, Lãnh Như Băng không đợi Lãnh Như Phong nói gì, quay đầu quát lớn: "bắt lấy Lãnh Như Phong cho bổn thái tử!"

Quan binh đứng sau lưng Lãnh Như Băng nghe thấy lời phân phó của Lãnh Như Băng, phút chốc xông về phía Lãnh Như Phong.

Lãnh Như Phong nào có cam tâm chịu trói? Ánh mắt hắn ta thoáng qua tia sát ý, thoáng thấy một trận huyết chiến sắp diễn ra. Tuy nhiên chính vào lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn: "dừng tay!"

Đám người định thần quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện ở cửa đại đường.

Chỉ thấy Lãnh Như Tuyết xuất hiện, ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia lạnh, hắn ta vỗ nhẹ tay một cái, cười lạnh nói: "Lãnh Như Tuyết, ngươi cuối cùng cũng chịu ra đây rồi sao?"

Sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm trầm, lạnh lùng đi đến trước mặt Lãnh Như Băng, lạnh lùng nói: "đại hoàng huynh, huynh như vậy là ý gì?"

Lãnh Như Băng cười nhẹ một tiếng, nói: "Lãnh Như Tuyết, ý của bổn thái tử, trong lòng người rất rõ! Lại hà tất cần bổn thái tử nói ra?"

Lãnh Như Tuyết cười lạnh lùng, nói: "thần đệ không hiểu ý đại hoàng huynh, nếu như đại hoàng huynh đến đón thái tử phi về phủ, vậy thì dàn bày vậy cũng hơi lớn đấy chứ?"

Sắc mặt Lãnh Như Băng trầm xuống, đột nhiên nghiêm giọng quát: "Lãnh Như Tuyết, ngươi câu dẫn hoàng tẩu vốn là tử tội, không lẽ bây giờ ngươi còn muốn xảo biện sao? Nay nếu như ngươi giao binh quyền trong tay ra, bổn thái tử sẽ tha chết cho ngươi! Nếu không, ngươi đừng trách bổn thái tử san bằng thất vương phủ của ngươi!"

Mâu đen thâm trầm của Lãnh Như Tuyết thoáng qua tia phẫn nộ, gương mặt sắc lạnh không chút biểu cảm, hắn cười lạnh một tiếng, hàn giọng nói: "vậy sao? đại hoàng huynh muốn san bằng thất vương phủ của thần đệ vậy thì phải xem đại hoàng huynh có cái bản lĩnh đó không!"

Nói rồi, Lãnh Như Tuyết vỗ tay một cái, bỗng chốc, trong đại đường xuất hiện nhiều hắc y nhân, đối diện với người mà Lãnh Như Băng dẫn đến.

Không khí trong đại đường bỗng chốc trở nên khẩn trương, cả đại đường bay đầy sát khí.

Lãnh Như Băng nhìn hắc y nhân đột nhiên xuất hiện ở đại đường, cười lạnh một tiếng, kinh miệt nói: "Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng với mấy ám vệ này của ngươi, thì có thể ngăn được bổn thái tử sao? Ngươi thật là xem thường bổn thái tử rồi!"

Lãnh Như Tuyết cười lạnh một tiếng, đáp: "có ngăn được hay không, đại hoàng huynh rất nhanh sẽ biết! Đại hoàng huynh tự ý đưa lính xông vào đây, chắc là cũng có chuẩn bị, chỉ là, đại hoàng huynh đừng quên, đưa lính tự ý xông vào vương phủ của bổn vương, dù cho đại hoàng huynh là thái tử, cũng là tử tội!"

Lãnh Như Băng cười khiêu kích, đột nhiên lấy từ trong người ra một cuộn thánh chỉ, cười lạnh nói: "nếu như bổn thái tử không có thánh chỉ, sao dám đến đây bắt người? Lãnh Như Tuyết, bổn thái tử khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn bó tay chịu trói, tội danh kháng chỉ, ngươi không gánh nổi đâu!"

*****

Nhìn thấy Lãnh Như Băng lấy thánh chỉ ra, biểu tình của Lãnh Như Tuyết không đổi, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, cười lạnh nói: "vậy sao? Nếu như là vậy, thần đệ cũng xin khuyên đại hoàng huynh một câu, dù cho đại hoàng huynh là đương kim thái tử, nhưng mà nếu như giả truyền thánh chỉ, cũng là tử tội! Đại hoàng huynh thân là thái tử nhiều năm, luật pháp của Tây Diệm, chắc không cần thần đệ nói nhiều chứ?"

Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trở nên cực kì khó coi, sát ý trong mắt hắn ta càng tăng kịch liệt, đột nhiên ném mạnh thánh chỉ trong tay xuống đất, thần thái cực kì cuồng ngạo nói: "vậy thì đã sao? Không lẽ ngươi cho rằng ngươi có cơ hội gặp được phụ hoàng sao? Lãnh Như Tuyết, nếu như ngươi đủ thông minh thì hãy ngoan ngoãn giao binh quyền trong tay ra, nếu không, hôm nay ở đây sẽ là đất chôn thân của huynh đệ hai ngươi!"

Dứt lời, vẫy tay, quan binh sau lưng hắn tựa như nước tràn xông về phía Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong.

Ám vệ hộ trước Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng tiến lên, chớp mắt đại đường đao quang kiếm ảnh, hỗn chiến diễn ra.

Binh lính Lãnh Như Băng dẫn đến nhiều như nước tràn, ám vệ của Lãnh Như Tuyết tuy võ công cao cường, nhưng lại vì nhân số ít mà rơi vào thế hạ phong, theo sau binh lính không ngừng ngã xuống, những ám vệ ấy cũng dần dần bắt đầu không trụ được mà bị thương.

Nhưng dù cho như vậy, họ vẫn ngoan cường ngăn trước Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong.

Nhìn Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong bị nhốt ở giữa, khóe môi Lãnh Như Băng cong lên nụ cười lãnh khốc.

Theo sau những ám vệ không ngừng bị thương, đã bắt đầu có một số ám vệ bị thương nặng ngã xuống, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng không thể không gia nhập vào trận chiến.

Hai mi Lãnh Như Tuyết nhíu chặt, hắn quan sát xung quanh, sau đó thuận tay một chưởng đánh bay một tên quan binh xông đến, sau đó bay lên một chưởng đánh nát một cánh cửa, nhảy ra ngoài, lớn tiếng nói với Lãnh Như Phong: "lục hoàng huynh, ra đây!"

Lãnh Như Phong phút chốc hiểu ý Lãnh Như Tuyết, thân hình nhẹ bay, chớp mắt cũng nhảy ra ngoài.

Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong ra khỏi đại đường, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trầm xuống, thân ảnh hắn ta khẽ cử động, đuổi theo ra ngoài trước, quan binh sau lưng cũng lũ lượt theo hắn ta đuổi theo ra ngoài.

Tuy ra khỏi đại đường, đến vườn ngoài rộng lớn, nhưng Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong vẫn trong tình thế ác liệt, họ vẫn bị những quan binh đuổi theo vây ở giữa.

Lãnh Như Băng thấy quan binh nhất thời không bắt được Lãnh Như Tuyết hai người, cười lạnh một tiếng, thuận tay rút thanh kiếm của thị vệ sau lưng hắn ta, thân ảnh thoáng bay, nhanh tựa chớp điện đâm về phía Lãnh Như Tuyết.

Chớp mắt, cùng Lãnh Như Tuyết đấu với nhau.

Thời gian qua đi, ám vệ của Lãnh Như Tuyết ngã xuống ngày càng nhiều, những binh lính ấy vẫn xông đến như nước tràn, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong bắt đầu cảm thấy khó chống chọi.

Rất nhanh, trên mình hai người đã tăng thêm màu sắc, áo bào vốn dĩ màu trắng của Lãnh Như Tuyết đã nhuốm chấm chấm đỏ tươi, nhìn rất chói mắt.

Hắn và Lãnh Như Băng võ công vốn dĩ không phân cao thấp, nhưng cộng thêm những binh lính không ngừng xông đến, Lãnh Như Tuyết dần dần rơi thế hạ phong, bất cẩn bị một kiếm của Lãnh Như Băng quệt qua, nhất thời ở bụng rách ra một vết thương, máu tươi phút chốc trào ra, nhuốm đỏ cả một mảng áo bào của hắn.

Ưu Vô Song trốn ở chỗ tối nhìn thấy Lãnh Như Tuyết bị thương, trong lòng thầm lo lắng, nàng cơ hồ không khống chế được mình, muốn xông ra ngoài, nhưng thân ảnh nàng vừa mới cử động, đã bị người kéo lại, tiếng nói kinh hoảng của Trương ma ma vang lên bên tai: "vương phi, đừng!"

Ưu Vô Song trong lòng lo lắng, nhưng Trương ma ma tuy nhìn có vẻ tuổi cao, nhưng sức lực ở tay lại lớn kinh người, nàng vùng vẫy không thoát, lòng càng nóng như lửa đốt.

Mắt thấy tình cảnh trước mắt ngày càng nguy kịch, vòng vây bị bao vây ngày càng nhỏ, trong lúc Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong sắp không trụ được, đột nhiên ngoài cửa thất vương phủ tràn vào lượng lớn quan binh, người dẫn đầu lớn tiếng quát: "dừng tay!"

Nhìn thấy người đến là ai, Ưu Vô Song mới thở phào, bởi vì người đến không phải ai khác mà chính là thị vệ thân cận của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong.

Người theo sau lưng Ngạo Phong cơ hồ đứng đầy cả vườn, khống chế toàn bộ người Lãnh Như Băng đưa đến.

Lãnh Như Băng nhìn thấy sự xuất hiện của Ngạo Phong, sắc mặt bỗng chốc tái xanh, hắn ta thuận tay huơ ra một kiếm, sau đó nhảy ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm lão thái giám đứng bên canh Ngạo Phong, hàn giọng nói: "Diệp công công, ngươi vậy là có ý gì?"

Thái giám gọi là Diệp công công kia hiển nhiên cũng biết Lãnh Như Băng, chỉ thấy ông ta không nóng không lạnh mỉm cười, nói: "lão nô tham kiến thái tử gia và các vương gia!"

Dứt lời, cười với Lãnh Như Băng nói: "thái tử gia không cần tức giận, nô tài là phụng ý chỉ của hoàng thượng đến đây tuyên chỉ!"

Nói rồi, ông ta mặc kệ sắc mặt khó coi đó của Lãnh Như Băng, thần thái tự nhiên mở thánh chỉ trong tay ra, cao giọng nói: "Lãnh Như Băng tiếp chỉ!"

Ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia tức giận, nhưng dưới con mắt nhiều người, hắn ta không thể không qùy xuống.

Nhìn thấy Lãnh Như Băng quỳ xuống tiếp chỉ, Diệp công công mới tiếp tục tuyên: "phụng thiên thừa vận, hoàngđế chiếu viết. Đương kim thái tử Lãnh Như Băng tự ý điều binh mã vào kinh thành, có tâm đoạt quyền mưu vị, vì vậy nên trút phế ngôi vị thái tử, giao trả binh quyền trong tay, khâm thử!"

Tuyên xong, Diệp công công mỉm cười nói: "Lãnh Như Băng, tiếp chỉ đi!"

Tuy nhiên sắc mặt Lãnh Như Băng tái xanh, hai tay siết chặt với nhau, trán nổi gân xanh, hắn ta không nhận thánh chỉ trên tay Diệp công công mà ánh mắt phóng ra tia sát khí, đột nhiên ra tay nhanh như điện chớp, một chưởng vỗ về phía Diệp công công trước mặt hắn ta.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-287)