Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 160

Vương Phi Của Bạo Vương
Trọn bộ 287 chương
Chương 160
Sơn động quỷ dị
0.00
(0 votes)


Chương (1-287)

Siêu sale Shopee


Đợi Ưu Vô Song hồi thần lại, quay đầu nhìn, đã là một màn đen tối, vết nứt ở vách đá không biết từ lúc nào đã khép lại.

Bên trong vách đá cực kì âm tối, đưa tay không thấy năm ngón, Ưu Vô Song bị Lãnh Như Tuyết ôm chặt vào lòng, nàng cảm thấy cực kì an tâm, nhưng đột nhiên Ưu Vô Song nhớ đến Tiêu Tịch còn đang ở bên ngoài, khi nãy họ vào đây, Tiêu Tịch vẫn còn ở bên ngoài, không biết y có gặp nguy hiểm gì không?

Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác đẩy nhẹ Lãnh Như Tuyết một cái: "Tiêu Tịch vẫn còn ở bên ngoài, chúng ta mau ra ngoài đi!"

Đột nhiên, Lãnh Như Tuyết buông tay Ưu Vô Song ra, không biết từ đâu lấy ra đá lửa đốt cháy ngọn đuốc, tay còn lại nắm chặt lấy tay Ưu Vô Song: "chúng ta không ra được đâu, vết nứt đã khép lại, nhưng ta tin, y sẽ không sao, yên tâm!"

Ưu Vô Song nhìn tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết dưới ánh sáng của ngọn đuốc, nàng đột nhiên cảm thấy, kì thực người nam nhân này rất đáng để tim vào, hơn nữa, lúc này khi hắn nắm lấy tay nàng, nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng an tâm.

Nàng gật gật đầu, lần đầu tiên không cãi lại lời Lãnh Như Tuyết, sau đó quay đầu quan sát xung quanh theo ánh sáng của ngọn đuốc.

Cảnh sắc trước mắt, khiến Ưu Vô Song bất giác tròn xoe mắt, lúc này, nàng và Lãnh Như Tuyết đang chen trong một con đường núi cụt cực kì nhỏ hẹp, dưới chân là cầu thang bằng đá bạch ngọc, còn đầu kia không xa của cầu thang, nhìn cứ như một quảng trường rộng lớn do con người xây dựng.

Bởi vì ánh sáng quá yếu ớt, cho nên nhìn không rõ cảnh vật bên ngoài, chỉ nhìn thấy mờ mờ, bên trong nhấp nháy, phảng phất như trong ấy có gì đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, Lãnh Như Tuyết đã dắt nàng đi xuống bậc thang, rất nhanh nàng đã xuống đến bên dưới, nàng kinh ngạc nhìn tất cả mọi thứ, cơ hồ không dám tin cảnh vật trước mắt.

Cái quảng trường đó, không, nên gọi là sơn động đó cư nhiên rộng lớn vô cùng, dưới ánh sáng mờ nhạt, cư nhiên nhìn không thấy tận cùng, đây là nơi nào? Không lẽ đây chính là nơi đánh dấu cất giấu bảo tàng trên tấm bản đồ sao? Nhưng mà nếu như vậy, bảo tàng đâu?

Trong lúc Ưu Vô Song thầm kinh ngạc tột cùng, mắt nàng đột nhiên sáng lên, thì ra, Lãnh Như Tuyết không biết từ khi nào đã đốt sáng những cây đuốc trên tường.

Lúc này Ưu Vô Song mới nhìn rõ, thì ra trong sơn động này cư nhiên có vô số đuốc, theo sau số đuốc Lãnh Như Tuyết đốt sáng ngày càng nhiều, cả một sơn động trở nên sáng bừng, tất cả cảnh vật đều hiện rõ dưới mắt của Ưu Vô Song.

Nhưng mà sau khi nhìn rõ cảnh vật trước mặt, ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia thất vọng, bởi vì sơn động này rất rộng lớn và cũng được trang trí rất đường hoàng phú lệ, nhưng mà lại không có bất kì bảo tàng nào, chung quanh chỉ có những hình và tượng khắc nhìn không hiểu, và trên mặt đất cũng là sàn nhà được làm bằng đá bạch ngọc, có thể nói, ngoài những cây đuốc ra, sơn động này căn bản trống trơn không có lấy một vật.

Nhìn sơn động trống không, Ưu Vô Song bất giác có chút chán chường nói: "Lãnh Như Tuyết, tiên nhân nhà các ngươi có phải đùa cợt chúng ta không? Ở đây làm gì có bảo tàng gì? Ngay cả một con ruồi cũng không có nữa là!"

Lãnh Như Tuyết nhìn rõ cảnh vật xung quanh, trong lòng cũng nghi ngờ, nhưng mà hắn là một người không dễ bỏ cuộc.

Hắn kéo lấy tay Ưu Vô Song, giọng điệu khiên định nói: "tuy bổn vương không biết trong đây có tàng bảo hay không, nhưng bổn vương tin, nơi này nhất định có thứ chúng ta đang tìm! Nếu không nàng cho rằng ai lại tống nhiều công sức vậy để xây một phủ động hòa hoa như thế này?"

Ưu Vô Song nhìn sơn động trống trơn, tuy lòng đồng ý với cách nghĩ của Lãnh Như Tuyết, nhưng mà những thứ trước mắt, thật sự khiến tâm trạng nàng cực kì thất vọng.

Vì vốn dĩ nàng cho rằng nơi đây là nơi giấu bảo tàng, nhưng nay cái gì cũng không có, tâm trạng này, nghĩ cũng biết được.

Nhưng mà họ đã vào đây rồi, tuy có chút thất vọng nhưng cũng nên quan sát kĩ xung quanh, có lẽ bảo tàng thật sự ở bên trong, chỉ là không dễ dàng để họ tìm ra như vậy!

Nghĩ như vậy, Ưu Vô Song bất giác lấy lạ tinh thần, cùng Lãnh Như Tuyết, từng bước từng bước, cẩn thận đi sâu vào bên trong sơn động.

Sau cùng, khi Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết đi đến phía bên kia của sơn động, cuối cùng phát hiện một cánh cửa bằng đá bạch ngọc không lớn lắm trên bức tường đầy họa đồ, dùng nguyên tảng đá bạch ngọc khắc thành.

Chỉ thấy bích môn đóng chặt, chính giữa bích môn có một hình kì lạ, hình dáng tròn tròn, dưới ánh đuốc phát ra một ánh sáng chói mắt, phảng phất như trên bích môn có một mặt trăng.

Lãnh Như Tuyết buông tay Ưu Vô Song, ra sức đẩy cánh cửa.

Nhưng phát hiện, cánh cửa không hề nhúc nhích, Lãnh Như Tuyết nhíu mày, đang định vận công đánh bật cánh cửa ra.

Còn Ưu Vô Song lại nhìn cánh cửa, đột nhiên đưa tay kéo Lãnh Như Tuyết lại: "đồ ngốc, không phải mở như vậy!"

Lãnh Như Tuyết quay lại nhìn Ưu Vô Song: "nữ nhân, nàng có cánh gì?"

Ưu Vô Song đắc ý cười một cái, chỉ vào hình thù trên cánh cửa: "ngươi không cảm thấy, hình thù này và hình mặt trăng ngoài vách đá rất giống nhau sao? Có lẽ chúng ta nên dùng cách chúng ta vào đây mà mở cánh cửa này!"

Lãnh Như Tuyết chăm chú nhìn vào hình thù trên bích môn, hắn không thể không công nhận, hình thù này nhìn rất giống mặt trăng.

*****

Ưu Vô Song không thèm quan tâm Lãnh Như Tuyết, nàng chăm chú nhìn vào hình thù trên bích môn, sau đó đưa tay lên, dùng tay còn lại bóp lấy ngón tay bị Tiêu Tịch đâm chảy máu lên họa đồ.

Nhưng dù nàng có cố bóp thế nào, ngón tay ngoài khẽ đau ra, căn bản không có một máu nào chảy ra, bởi vì, ngón tay nàng bị Tiêu Tịch đâm chảy máu theo thời gian đã sớm khô lại, nào có thể trích ra máu?

Nhìn thấy bộ dạng ão não của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết bất giác cười nhẹ, hắn đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng rút cây trâm được tinh luyện ra, cười nói: "nữ nhân, dùng cái này sẽ không cần phiền phức!"

Ưu Vô Song nhìn chiếc trâm lóe hàn quang trên tay Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia ão não, khi nãy Tiêu Tịch dùng ngân châm đâm vào tay nàng là việc nàng hoàn toàn không hay biết, cộng thêm mặt trăng xuất hiện trên vách núi khiến nàng phân tâm không cảm thấy đau, nhưng nay, muốn này lấy chiếc trâm còn thô hơn ngân châm đâm vào ngón tay mình, nàng thật sự không có dũng khí này.

Thấy Ưu Vô Song nhìn vào chiếc trong trong tay hắn mà ngẩn người, khóe môi Lãnh Như Tuyết cong lên nụ cười quỷ dị, hắn đột nhiên đưa tay, kéo mạnh Ưu Vô Song vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi mềm ngọt của nàng với tốc độ nhanh nhất có thể.

"ngươi ưm..." Ưu Vô Song còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị nụ hôn của Lãnh Như Tuyết chặn lại, dưới nụ hôn của hắn, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy tay chân mình mềm nhũn, cơ thể không có chút khí lực.

Đầu óc càng là một mảng trống không, chỉ có thể bất lực dựa vào người Lãnh Như Tuyết.

Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên cảm thấy ngón tay khẽ đau, tiếp sau đó, Lãnh Như Tuyết đã buông nàng ra, áp sát vào tai nàng, cười thầm một tiếng: "sao? Như vậy không đau rồi chứ?"

Ưu Vô Song giờ mới hiểu chuyện là chuyện gì, chết tiệt, nàng cư nhiên bị nam nhân đáng ghét này ám toán trong bất tri bất giác!

Biết được mình bị người dùng thủ đoạn bỉ ổi này ám toán, sắc mặt Ưu Vô Song phút chốc đỏ đến mang tai, nàng cắn chặt đôi môi bị hôn đến sưng mọng, căm hận đấm Lãnh Như Tuyết một cái, phẫn nộ nói: "tên nam nhân bỉ ổi! Sắc lang đáng chết, tên hạ lưu, ngươi......"

Tuy nhiên Lãnh Như Tuyết chỉ ung dung nhìn nàng, tuấn nhan lộ ra nụ cười gian tà: "nữ nhân, nếu như nàng không nhanh lên, lát nữa sẽ phải chịu khổ da thịt lần nữa, đến lúc đó, nàng đừng có hối hận!"

Ưu Vô Song căm giận trừng Lãnh Như Tuyết một cái, nàng bây giờ thực sự rất tức giận, vả lại là rất rất tức giận!

Nhưng mà, bây giờ không phải lúc nàng đấu khí cùng tên nam nhân đáng ghét này, bởi vì nàng không muốn bị cây trâm đâm vào ngón tay lần nữa!

Cho nên, Ưu Vô Song rất thông minh giơ ngón tay đang chảy máu, trích ra một giọt máu nhỏ vào chính giữa họa đồ, sau đó lùi ra sau một bước, quan sát sự thay đổi.

Nhưng mà giọt máu nàng nhỏ vào bức họa đồ không có gì phát sinh, bích môn vẫn lẳng lặng không nhúc nhích, vẫn khép chặt, không có động tĩnh gì.

Ưu Vô Song ngờ hoặc nhìn họa đồ, chỉ thấy giọt máu nàng đã biến mất không thấy dấu vết, phảng phất như bị hút vào trong bích môn, nhưng bích môn ấy vẫn có chút thay đổi gì.

Khi nãy Tiêu Tịch rõ ràng dùng máu nàng để mở cánh cửa vách núi, nàng không hề làm sai gì, nhưng sao bích môn vẫn không mở ra?

Lãnh Như Tuyết nhìn cánh cửa vẫn không có gì biến hóa kia, đột nhiên cười một tiếng: "nữ nhân, máu của nàng xem ra không có ích gì, có lẽ là nhỏ máu ít quá chăng? Có cần ta làm cho vết thương lớn chút, để máu dễ chảy ra hơn?"

Ưu Vô Song rút nhanh tay mình ra sau lưng, hẩn hận trừng mắt nhìn Lãnh Như Tuyết: "đưa trâm cho ta!"

Lãnh Như Tuyết rất nhanh đưa cây trâm trong tay cho Ưu Vô Song, cười nói: "nàng muốn tự làm à? Cũng tốt!"

Ánh mắt Ưu Vô Song thoáng qua tia tức giận, nàng nhận lấy cây trâm, đột nhiên kéo lấy tay Lãnh Như Tuyết với tốc độ cực nhanh, đột nhiên căm hận đâm vào ngón giữa trên tay hắn: "dùng máu của người thử xem!"

Dứt lời, nàng rút ra cây trâm đâm vào ngón tay Lãnh Như Tuyết, sau đó đưa ngón tay đang chảy máu cuả Lãnh Như Tuyết đến họa đồ trên bích môn.

Tuy nhiên, chính trong lúc giọt máu của Lãnh Như Tuyết nhỏ vào họa đồ trên bích môn, sự việc kì lạ phát sinh, chỉ thấy giọt máu của Lãnh Như Tuyết từ từ biến mất, sau đó bích môn phát ra một âm thanh nhỏ, dưới ánh mắt của Ưu Vô Song, từ từ mở ra một lối vào, lộ ra một con đường hẹp lát bằng đá ngọc bích.

Nhìn cánh cửa bị mở ra, Ưu Vô Song nhất thời sửng sờ, nàng căn bản chỉ đấu khí với Lãnh Như Tuyết, cho nên mới đâm chảy máu ngón tay của Lãnh Như Tuyết, sau đó nhỏ lên trên ấy, nhưng không ngờ cư nhiên mở được cánh cửa.

Lãnh Như Tuyết hồi thần lại trước nhất, hắn nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhìn nón tay bị Ưu Vô Song đâm chảy máu của mình, ngón tay vẫn còn đang chảy máu: "thật là một nữ nhân nhẫn tâm!"

Dứt lời, một tay cầm lấy ngọn đuốc bên cạnh, vỗ vỗ vai Ưu Vô Song: "nữ nhân, nàng còn ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi!"

Sau đó, hắn không đơi Ưu Vô Song hồi thần đã kéo tay nàng, đi vào con đường hẹp.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-287)