Vay nóng Tima

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 058

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 058
Tìm được Nhu Phi thực (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


"Phất Nhi lại đây, Diệp Nhi vừa mới nói, thân thể con không thoải mái, sao không ở lại Vương phủ nghỉ ngơi?" Sau khi kinh ngạc, Nhu Phi khẽ cười nhìn Mạnh Phất Ảnh, quan tâm nói.

"Đúng vậy, ban đầu Phất Nhi hơi khó chịu trong người, nhưng Thái Hậu truyền Phất Nhi tiến cung, nên Phất Nhi mới tới." Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt, sau đó trả lời Nhu Phi, trên mặt tràn đầy ý cười.

Hiên Viên Diệp hơi nhăn mày lại, nghi hoặc nhìn Mạnh Phất Ảnh, bộ dáng của nàng, chẳng lẽ chưa tìm được Mẫu phi? Nếu không, nàng cũng không cần cười với nữ nhân này.

"Ồ, hóa ra là vậy, mọi người đều biết Thái hậu yêu thương Phất Nhi, lâu lâu không gặp sẽ rất nhớ." Nhu Phi nghe Mạnh Phất Ảnh trả lời, con ngươi hơi lóe, thanh âm êm ái không mang quá nhiều khác thường, nhưng trong lòng lại hơi nghi ngờ.

"Thái hậu nói Phất Nhi có thể bình an tỉnh lại, hơn nữa trải qua nhiều đau khổ như vậy, rốt cục cũng có thể ở bên Điện hạ, nên muốn mời chúng con đến Vĩnh Thọ Cung thiết yến, chúc mừng chúng con." Mạnh Phất Ảnh cười khẽ, thanh âm mang theo nhàn nhạt vui sướng, hai mắt từ từ nhìn Hiên Viên Diệp, trong mắt mang theo tình ý không chút nào che dấu.

Hiên Viên Diệp ngẩn người, nhất thời đoán không ra nàng có ý gì, sao có thể đột nhiên thiết yến, rốt cuộc có tìm được Mẫu phi hay không?

Mặc dù trong lòng có quá nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn cực lực phối hợp với nàng, đi lên vài bước trước mặt nàng, nắm tay nàng, nhẹ giọng cười nói, "Đúng vậy, để chúc mừng nàng mạnh khỏe trở lại."

Mắt Nhu Phi lại chợt lóe, cười như có như không nói, "Đúng thế, chắc chắn phải chúc mừng Phất Nhi khỏe lại!"

Song khi nhìn Mạnh Phất Ảnh nép vào lòng Hiên Viên Diệp, giống như chim nhỏ nép vào người, ngượng ngùng mà quyến rũ, đột nhiên cả kinh, không lẽ bọn họ thực sự yêu thương nhau?

Lần trước, nàng dám khẳng định máu xử nữ kia là giả, nhưng chỉ có vài ngày như vậy, bọn họ đã thương yêu nhau rồi sao?

Nếu như vậy.....

"Thân thể Thái hậu vốn không tốt lắm, do vậy Thái hậu nói muốn Nhu Phi nương nương qua giúp đỡ người chuẩn bị." Mạnh Phất Ảnh lại nhìn Nhu Phi, thanh âm êm ái, mang theo ngọt ngào không chút nào che dấu.

"Thái hậu còn nói, bởi vì Phất Nhi đào hôn, chưa thể bái đường cùng Điện hạ, nên lần này cố ý vì Điện hạ cùng Phất Nhi..." Mạnh Phất Ảnh bỏ lửng lời nói, nhưng ý kia thật rõ ràng, đôi mắt lại từ từ chuyển sang Hiên Viên Diệp, trên mặt tràn đầy ngượng ngùng, mang theo nhàn nhạt ý xin lỗi.

"Được rồi, mẫu phi đã biết, mẫu phi lập tức qua." Nhu Phi nhìn gương mặt hạnh phúc của nàng, mắt hơi trầm xuống, cánh tay ẩn dưới áo đột nhiên nắm chặt, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói.

"Ôi, mẫu phi, hiện tại người qua mau nhé, bằng không Thái hậu lại bảo con đến thúc giục." Mạnh Phất Ảnh nghe được lời của nàng, buông Hiên Viên Diệp ra, đi tới trước mặt Nhu Phi, lôi kéo nàng, hơi làm nũng nói.

Cũng không quản Nhu Phi có đồng ý hay không, lôi kéo nàng ra ngoài.

"Đứa nhỏ này, cũng nên để cho Mẫu phi trang điểm một chút chứ." Nhu Phi bị nàng lôi kéo, không tránh ra, cố ý khẽ cáu nói.

"Mẫu phi lúc nào cũng xinh đẹp nhất, không cần phải trang điểm." Mạnh Phất Ảnh không buông nàng, cười khẽ khen ngợi, sau đó tiếp tục lôi kéo nàng ra ngoài, "Đi thôi, đi thôi, bây giờ là tổ chức yến hội để bù lại hôn lễ cho Phất Nhi cùng Điện Hạ, chẳng lẽ Mẫu phi không vội chút nào sao?"

"Ngươi đứa nhỏ này..." Nhu Phi bị nàng cứng rắn lôi kéo, lại nghe nàng nói như thế, không thể cự tuyệt nữa, dù biết là có gì đó rất đáng nghi nhưng hiện thời trước mặt Hiên Viên Diệp, cũng không dám nói gì, chỉ có thể mặc cho Mạnh Phất Ảnh lôi kéo ra ngoài.

Mắt Hiên Viên Diệp hơi híp lại, cho tới bây giờ, hắn không chắc chắn mục đích của nàng, nhưng vẫn lập tức làm theo.

Đến Vĩnh Thọ Cung, quả thực Thái hậu đang chuẩn bị yến hội. Từ trên xuống dưới cung nữ thái giám đều bận bịu rối rít.

Mà Minh phi cùng Liễu Phi cũng đang giúp đỡ Thái hậu.

"Các ngươi đã tới." Hoàng thái hậu vừa nhìn thấy các nàng, trên mặt tràn ra nhàn nhạt ý cười, nhẹ giọng nói.

"Nô tì thỉnh an Thái hậu." Nhu Phi tiến về phía trước, cung kính hành lễ, nhìn thấy mọi người đang bận rộn, nghi ngờ trong lòng lập tức giảm đi, vì sao Hiên Viên Diệp ở Nhu Tâm Cung đợi lâu như vậy nhỉ? Tuy nhiên hiện tại bà ta cũng không có cơ hội nghĩ nhiều.

"Tốt quá, ngươi tới thật đúng lúc, nhanh giúp đỡ ai gia chuẩn bị." Khi Thái hậu nhìn Nhu phi, thả lỏng một hơi nói, "Haiz, ai gia già rồi, thân thể này thật không được, vốn muốn chúc mừng hai đứa nó, nhưng hơi động một chút đã eo mỏi lưng đau, thật sự chịu không được."

Khi nói chuyện, còn hơi buông thỏng eo. Mạnh Phất Ảnh thấy thế, nhanh chóng đến đỡ Thái hậu.

"Thái hậu đi nghỉ trước đi, nơi này giao cho chúng con và Nhu Phi tỷ tỷ là được." Minh phi ân cần nói.

Liễu Phi sau lưng nàng không nói gì thêm.

"Phất Nhi, con đỡ Thái hậu đi nghỉ ngơi đi." Nhu Phi hơi sửng sốt, lập tức nhẹ giọng nói.

"Không cần, bây giờ rất ồn, ai gia cũng ngủ không được, Phất Nhi mang ghế tựa thái phi ra đây cho Hoàng nãi nãi, Hoàng nãi nãi ngồi ngoài này một chút là được." Khuông mặt Thái hậu mang theo chút mỏi mệt, nhưng vẫn cố chống đỡ.

"Vâng, Phất Nhi mang cho Hoàng nãi nãi." Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng trả lời, sau đó nhanh chóng xoay người, đi vào bên trong mang ghế dựa ra.

"Bổn vương cũng đi cùng nàng." Hiên Viên Diệp hơi đoán ra nàng đang muốn làm gì, ngăn cản nàng, chính mình đem ghế dựa kia ra.

"Ha, điện hạ thật đúng là đau lòng vì Phất Nhi, sợ làm nàng mệt nhọc sao." Con ngươi Minh phi hơi lóe, sau đó cười khẽ nói, nhưng thật ra trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, vốn đang sợ Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh sẽ có khúc mắc gì, xem tình hình bây giờ, hẳn là không thể nào.

Do vậy địch ý trước kia với Mạnh Phất Ảnh cũng đã giảm đi.

"Đúng vậy, thật không ngờ, Điện hạ lại có thể chăm sóc người khác như vậy." Liễu Phi cũng không nhịn được nói.

"Điện hạ săn sóc người khác cũng phải xem người đó là ai, nha đầu Phất Nhi thật là có phúc khí tốt nha." Minh phi nghe lời nói Liễu Phi, hơi không đồng ý nói, sau đó chuyển sang nhìn Nhu Phi, mỉm cười, "Tỷ tỷ hiện tại cũng yên tâm, xem bọn họ ân ái như vậy, cũng không cần phải lo lắng nữa."

"Phải. Nhìn chúng hòa hòa thuận thuận như vậy, bản cung cũng yên lòng." Trong lòng Nhu Phi tuy cực kì bất mãn, nhưng không thể không đồng ý lời nói của Minh phi.

"Ha ha ha, " Thái hậu đột nhiên cười, khi đôi mắt nhìn về Mạnh Phất Ảnh tràn đầy ý cười, "Minh phi nói rất đúng, Ảnh nha đầu thật sự có phúc khí tốt, có thể làm cho Diệp Nhi yêu thương như vậy, nha đầu, phải tạ ơn trời nhiều vào"

Trên mặt Mạnh Phất Ảnh hơi hơi phiếm đỏ, nhẹ nhàng dậm chân một cái, bất mãn nói, "Các người đều trêu ghẹo con, ngay cả Hoàng nãi nãi cũng trêu ghẹo con."

Do đang ngượng ngùng, khuông mặt đỏ dần lên, trên cổ cũng mang theo một chút đỏ ửng.

"Ha, nha đầu kia, vẫn còn thẹn thùng." Minh phi thấy thế, lại nhẹ giọng cười nói.

"Không nói chuyện cùng mọi người nữa." Mạnh Phất Ảnh lại hơi dậm chân, sau đó làm bộ tức giận, đi ra ngoài.

"Ảnh nha đầu, con muối đi đâu, vẫn chưa chuẩn bị xong yến hội cho con đâu?" Thái hậu thấy nàng rời đi, liền hô lên, "Mọi người chỉ đang nói giỡn một chút, con thật sự giận sao."

"Tất cả mọi người đều giễu cợt con, con không thèm ở lại đâu." Mạnh Phất Ảnh bước chân hơi dừng một chút, không xoay người mà tức giận nói, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước.

"Nha đầu kia, còn giận thật." Thái hậu giật mình, sau đó hơi buồn cười nói.

"Hoàng nãi nãi, Diệp Nhi đi xem nàng, nàng cũng chỉ là đùa giỡn chút thôi, sẽ không thật sự tức giận." Hiên Viên Diệp mỉm cười nhẹ giọng nói với Thái hậu.

Nói xong nhanh chóng đuổi theo, miệng còn sốt ruột hô, "Phất Nhi..."

"Hai hài tử này, nơi này vẫn bề bộn lắm, các ngươi đều đi rồi, đây không phải là đang trốn việc đó chứ?" Thái hậu mày hơi chau lại, lắc đầu.

"Thái hậu, bọn họ đều là vãn bối, khó có được ân ái như vậy, cứ để cho bọn họ ngọt ngào với nhau đi. Nơi này có tỷ muội chúng con làm là được rồi." Minh phi tất nhiên hiểu không phải Thái hậu thật sự bất mãn, hơn nữa không có hai người bọn họ cũng không sao.

"Đúng vậy, xem ra điện hạ thật lòng động tình rồi, từ khi Phất Nhi trở về, điện hạ thay đổi rất nhiều, điện hạ thật tâm yêu thương Phất Nhi nha đầu." Liễu Phi nhìn hướng Mạnh Phất Ảnh vừa mới rời đi, trên mặt mang theo vài phần hâm mộ.

Mắt Minh phi cũng chợt lóe, ai cũng nhìn ra, Hiên Viên Diệp đối xử với Mạnh Phất Ảnh rất đặc biệt, mà các nàng cũng đều biết trước kia Hiên Viên Diệp rất tuyệt tình. Nhưng bây giờ, tất cả yêu thương đều giành ột nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân không xinh đẹp, mặc dù không hiểu vì sao, nhưng đều rất hâm mộ.

Các nàng là nữ nhân ở hậu cung, nhìn qua ai có thể hiểu được gian khổ của các nàng, từng ngày từng ngày nếu không phải tranh thủ tình cảm thì chính là tính kế.

Mà trong hoàng cung này, số lần được Hoàng Thượng sủng hạnh trong một tháng cũng không vượt quá ba lần, ngay cả Nhu Phi được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, một tháng cũng chỉ đến Nhu Tâm Cung hai lần mà thôi.

Huống chi, chốn hậu cung còn bao nhiêu nữ nhân trẻ tuổi hấp dẫn được đưa vào.

Sắc mặt Nhu Phi khẽ trầm xuống, hình như có gì không đúng, muốn đi theo xem xem, liền nghĩ cớ trở về.

"Nhu Phi, nơi này đều giao cho con, hôm nay vì Diệp Nhi cùng Phất Nhi, con mệt nhọc một chút cũng đúng, làm nhanh lên, chớ trì hoãn." Nhưng Nhu phi còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thái hậu đã phân phó, làm cho bà ta không thể nói được nữa.

Nếu Thái hậu đã nói như vậy, bà ta vẫn muốn trở về, Thái hậu nhất định sẽ tức giận.

Do vậy chỉ có thể cung kính đáp "Vâng ạ" sau đó liên tục chuẩn bị yến hội.

Mà Hiên Viên Diệp ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, đi được vài bước đã đuổi theo Mạnh Phất Ảnh, lôi nàng vào trong lòng, gấp giọng hỏi, "Như thế nào? Tìm được không?"

"Tìm được." Mạnh Phất Ảnh bỏ đi nụ cười ngụy trang vừa rồi, khuông mặt ngưng trọng nói, "Ta cảm thấy trong mật đạo có đặt cơ quan nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám tới gần, nhưng quan sát từ xa có thể thấy được bên trong có người, nhất định là mẫu phi, tuy nhiên muốn mang mẫu phi ra khỏi mật đạo thực sự rất khó khăn, cho nên mới tới thương lượng với chàng."

Hiên Viên Diệp nghe được lời của nàng, thân mình cứng đờ, trên mặt xuất hiện vài phần kích động, ôm lấy tay nàng, theo bản năng nắm thật chặt, "Tìm được là tốt rồi."

"Căn cứ theo phương vị, vị trí hiện tại của mẫu phi có lẽ là ở phía dưới Nhu Tâm Cung, do vậy ta mới cố ý đưa nữ nhân kia đi, xem xem có tìm được cửa mật đạo ở Nhu Tâm Cung không, vì không biết chính xác bên trong có phải là mẫu phi hay không nên tốt nhất phải lừa được nữ nhân kia."

Mạnh Phất Ảnh dừng lại một chút, nhìn sắc mặt Hiên Viên Diệp ngưng trọng, không khỏi cảm thấy đau lòng, lại nhỏ giọng nói, "Hơn nữa nữ nhân kia võ công sâu không lường được, một chiêu của nàng Thanh Trúc chống cự lại cũng khó, nếu thật đánh rắn động cỏ, sợ người trong Hoàng cung sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa cũng sợ bà ta chạy thoát, nên ta thương lượng với Thái hậu, khi tổ chức yến hội vào buổi tối, sẽ động tay động chân, hy vọng có thể chế trụ được bà ta."

"Ừ." Hiên Viên Diệp ôm nàng thật chặt, thấp giọng đáp lời, trong lòng có quá nhiều cảm kích, nhưng lúc này không phải lúc thể hiện lòng cảm kích, tâm tình đầy phức tạp, trầm giọng nói, "Đi thôi, trước tiên đến Nhu Tâm Cung."

Mặc dù biết Thái hậu sẽ nghĩ cách giữ chân nữ nhân kia, nhưng vẫn sợ ngộ nhỡ có việc ngoài ý muốn, nên không thể trì hoãn thêm.

Hai người nhanh chóng đến Nhu Tâm Cung, so với ngày bình thường Nhu Tâm Cung không có gì khác lạ, tuy nhiên vì Nhu Phi không đây nên cung nữ đều tranh thủ thời gian ngồi trong sân, nhìn thấy Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh đi vào, hơi cả kinh, nhanh chóng đi lên hành lễ, "Tham kiến điện hạ, tham kiến vương phi."

"Tất cả đứng lên đi." đầu lông mày Hiên Viên Diệp nhíu lại, lạnh giọng phân phó.

"Điện hạ, không phải Nhu Phi nương nương vừa mới cùng điện hạ đi Vĩnh Thọ Cung sao? Điện hạ cùng vương phi sao lại...?" Cung nữ thân cận nhất với Nhu phi –Tiểu Ngọc do dự một chút nói.

"Dẫn các nàng sang phòng bên, không cho phép kẻ nào rời đi." Hiên Viên Diệp lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc, sau đó mới gọi thị vệ, lạnh giọng phân phó.

Những cung nữ ở đây đều bị kinh sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều phát run, nhất thời rối loạn, có người nhát gan trực tiếp quỳ xuống.

"Điện hạ, bọn nô tì rốt cuộc phạm tội gì, vì sao điện hạ lại bắt bọn nô tỳ?" Tiểu Ngọc tiến cung nhiều năm, hơn nữa luôn đi theo bên cạnh Nhu Phi, không hoảng loạn giống những người khác, mà vội vàng hỏi Hiên Viên Diệp.

"Cũng không có chuyện gì, chỉ là Nhu Phi nương nương đột nhiên đau đầu, té xỉu ở Vĩnh Thọ Cung, Thái hậu nghi ngờ Nhu Phi nương nương bị trúng tà, nên lập tức phái điện hạ tới tìm xem có đồ không sạch sẽ ở đây không, các ngươi cũng đều bị nghi ngờ, nên tất nhiên không thể rời đi, nếu hiện tại ai muốn rời đi ngay thì chính là người đáng nghi nhất."

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh đảo qua các cung nữ, thái giám chậm rãi nói từng chữ từng chữ, thật khó có thể khẳng định nữ nhân kia không có đồng lõa, do vậy không thể để bọn họ có cơ hội mật báo nên phải khống chế bọn họ lại trước.

Nhưng lại sợ bọn họ làm ầm ĩ, kinh động đến những nơi khác nên chỉ có thể tùy tiện đưa ra một lý do.

"Cái gì, Nhu Phi nương nương té xỉu, nô tì muốn đến chăm sóc nương nương." Tiểu Ngọc nghe vậy, lập tức gấp giọng hô, gương mặt tràn đầy lo lắng, sốt ruột, thật không giống giả vờ.

"Ở Vĩnh Thọ Cung đã có người chăm sóc nương nương rồi, khi chưa tra ra được có chuyện gì thì kẻ nào cũng không được rời đi." Mạnh Phất Ảnh nhìn nàng ta, lạnh giọng nói từng chữ, dừng lại một chút, nhìn tất cả mọi người yên tĩnh trở lại, sắc mặt mới hòa hoãn trở lại.

"Các ngươi yên tâm, chỉ muốn điều tra chuyện gì xảy ra, nếu không liên quan đến các ngươi, tuyệt đối sẽ không để các ngươi oan uổng, tất cả ở trong phòng an tĩnh chờ là được." Trong Hoàng cung này tai vách mạch rừng, tin tức có thể truyền ra ngoài rất nhanh, do vậy Mạnh Phất Ảnh không thể không cẩn thận.

Cũng may, đám cung nữ, thái giám nghe xong lời của nàng thì đều yên tĩnh trở lại, đi theo thị vệ đến phòng bên.

Hiên Viên Diệp và Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đến phòng của Nhu Phi, tỉ mỉ tìm kiếm xem có cơ quan gì không.

Mạnh Phất Ảnh nhớ lại ngăn tủ lần trước, liền đi đến đó thì phát hiện, bài trí trên ngăn tủ giống lần trước như đúc, không có bất kỳ biến hóa gì.

Lần này Mạnh Phất Ảnh cẩn thận kiểm tra, nhưng cũng không có phát hiện được điều gì khác thường.

Hai người tìm chừng một tiếng, vẫn không phát hiện được gì.

Mạnh Phất Ảnh ngừng lại, xem xét vị trí, lần đó nàng theo Hiên Viên Tinh đi qua chỗ kia, thì nhìn thấy một nơi rất rộng rãi, nàng cảm thấy nơi đó có gì khác thường, chỉ sợ có cơ quan gì đó, nên không dám đi qua.

Vị trí cơ bản, nhất định ở Nhu Tâm Cung, nhưng cụ thể là nơi nào thì không biết.

Dù sao mật đạo kia quá dài, cũng không phải là đường thẳng, căn bản không có cách tính toán vị trí chính xác.

"Không có phát hiện gì sao?" Lúc này Hiên Viên Diệp cũng có chút nóng nảy, đưa mắt đánh giá bên trong gian phòng, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

"Làm sao có thể không có? Rõ ràng chính là ở nơi này?" Mạnh Phất Ảnh mày hơi nhăn lại, thì thào nói, sau đó đi tới trước giường, xé mặt màn che phía sau giường, "Cơ quan phía bên kia của Hiên Viên Tinh chính là ở chỗ này, nhưng vì sao trên tường của Nhu Tâm Cung lại không có."

Mạnh Phất Ảnh hơi tức giận, giơ chân lên, hung hăng đá vào tường, trên tường cũng không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng nàng dùng nhiều sức đá nên khi buông chân xuống, còn cảm thấy đau, lúc chân hạ xuống giường, theo bản năng nhảy lên một chút.

"Nàng làm gì thế? Đừng có sốt ruột mà đến chân mình cũng không cần." Hiên Viên Diệp vừa buồn cười vừa đau lòng nói, muốn đến ôm nàng xuống giường.

Nhưng thân mình Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cứng đờ, đôi mắt trợn lên, lại dùng sức giơ chân lên trên giậm mấy cái trên giường.

Tuy rằng cách mấy tầng chăn bông, âm thanh không rõ ràng, nhưng Mạnh Phất Ảnh lại thấy có chút khác thường, tâm cũng buông lỏng một chút.

Giường trong Nhu Tâm Cung này, không phải loại có thể nâng lên dễ dàng, mà là đặt cố định ở đây, không thể di chuyển.

Tuy rằng bên trong rỗng, nhưng vì là một chỉnh thể, nên âm thanh không thể rõ ràng như vậy.

Hiên Viên Diệp cũng cảm giác được có gì khác thường, hơi giật mình, sau đó vội vàng xốc chăn trên giường lên.

Thoạt nhìn dưới ván giường không có gì đặc biệt, nhưng mắt Hiên Viên Diệp đột nhiên nhíu lại, nhanh chóng vươn tay, dùng sức nhấc ván giường lên, phía dưới rõ ràng có mật đạo.

Tay nắm ván giường của Hiên Viên Diệp hơi run rẩy, trên mặt tràn đầy kích động.

Hai mắt Mạnh Phất Ảnh cũng trợn lên, tràn đầy kích động, thật không ngờ, hóa ra mật đạo này giấu ở đây.

Nhưng khi bắt đầu đi vào chợt cảm thấy không ổn, muốn ngăn cản Hiên Viên Diệp.

"Cẩn thận một chút, bên trong có thể sẽ có cơ quan."

Hiên Viên Diệp hơi dừng lại, trên mặt ẩn một tia ảo não, bởi vì quá mức kích động, lại quên mất điều này.

Hiên Viên Diệp cẩn thận xem xét, cũng không phát hiện điều gì, mới cẩn thận bò vào mật đạo, Mạnh Phất Ảnh cũng bò theo phía sau, nàng mang theo Dạ minh châu mà Hiên Viên Tinh cho nàng, lúc trước ở trên, không có chỗ dùng, nhưng khi vừa xuống dưới, Dạ minh châu liền phát sáng, làm ật đạo sáng trưng.

Sau khi đi xuống, rõ ràng phát hiện ra mật đạo thông với một tầng hầm, rộng khoảng bốn năm mét vuông.

Mà ở chính giữa hầm ngầm có một chiếc giường nhỏ, có một nữ tử đang nằm trên chiếc giường đó.

Nữ tử nhắm mắt, không nhúc nhích, bình thản nằm trên giường, Mạnh Phất Ảnh đem Dạ minh châu trong tay nâng cao lên để thấy rõ mặt nữ tử đó.

Khuông mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, người nọ đúng là Nhu Phi.

Thân mình cứng đờ của Hiên Viên Diệp chợt run rẩy, một đôi nhìn thẳng vào nữ tử trên giường, chân cứng lại, hô hấp cũng trở nên dồn dập, rất muốn bước tiếp nhưng không thể nào nhấc chân lên được.

Mạnh Phất Ảnh biết, hắn đang quá kích động, mẫu thân thân sinh mình lại bị giam ở chỗ này, thật vất vả mới tìm được, ai cũng sẽ bị kích động. Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, thấy tay hắn đã đầy mồ hôi.

Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, dần phục hồi tinh thần, sau đó nhanh chóng chạy đến bên giường.

Đầu tiên cũng không có gì khác thường, nhưng khi Hiên Viên Diệp bước đến bước thứ năm thì trên bốn phía vách tường mở ra rất nhiều lỗ nhỏ.

"Cẩn thận." Mạnh Phất Ảnh kinh hãi hét lên, đúng lúc đó từ những lỗ nhỏ đó có vô số mũi tên bắn thẳng vào Hiên Viên Diệp và nữ tử trên giường.

Hiên Viên Diệp muốn tránh tên không thành vấn đề, hơn nữa hắn chỉ mới bước vài bước, có thể lui lại ngay, nhưng Nhu Phi nhất định sẽ bị bắn thành con nhím.

Hiên Viên Diệp nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, nhanh chóng rút kiếm, vừa vội vàng đánh bay những mũi tên kia, vừa nhanh chóng chạy đến bên giường đỡ toàn bộ những mũi tên bắn về phía Nhu Phi. Nhưng có quá nhiều tên liên tiếp bắn ra.

Hắn một bàn tay ôm Nhu Phi, một tay vung kiếm, muốn tránh được hết tên thật sự rất khó khăn.

Mặc dù hắn hết sức cẩn thận, nhưng khi hắn xoay người ôm lấy Nhu Phi, một mũi tên đã đâm thẳng vào vai hắn.

Thân mình Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cứng đờ, cả trái tim cũng treo lên, nhưng không để cho bản thân kinh hô ra tiếng, nàng không thể làm cho hắn phân tâm.

Cũng may, hầm ngầm này không lớn lắm, Hiên Viên Diệp rất nhanh đã ôm Nhu Phi vọt ra.

"Chàng bị thương." Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy trên vai hắn máu không ngừng chảy ra, lo lắng nói.

"Ra ngoài trước rồi hãy nói." Hiên Viên Diệp mày hơi nhăn lại, sau đó ôm Nhu Phi nhanh chóng bò lên trên.

Mạnh Phất Ảnh sửng sốt một chút, sau đó cũng bò theo sát phía sau.

Sau khi đi lên, Mạnh Phất Ảnh lo lắng nhất vẫn là miệng vết thương của Hiên Viên Diệp, vội vàng xé áo Hiên Viên Diệp, nhìn thấy miệng vết thương có màu đen, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Nhu Phi này thật sự đủ ngoan độc, tất cả mũi tên đều tẩm độc.

Ngay tại Nhu Tâm Cung này nàng có thể đào một tầng hầm lớn như vậy, hơn nữa cài đặt cơ quan tinh vi, ngay cả Hiên Viên Diệp võ công cao siêu cũng bị trúng tên độc.

Nữ nhân kia, thật là đáng sợ, nghĩ đến võ công của nàng sâu không lường được, không khỏi càng âm thầm kinh hãi.

"Mũi tên có độc." Mạnh Phất Ảnh đột nhiên rút tên ra, máu đen chảy đầm đìa.

Hiên Viên Diệp chỉ hơi nhăn mày, căn bản không để ý đến vết thương của mình, đôi mắt chăm chú nhìn Nhu Phi, trong con ngươi kia, tràn đầy đau xót, không khó nhìn ra tình cảm của Hiên Viên Diệp đối mẫu thân hắn rất sâu đậm.

Nhu Phi vẫn hôn mê, mặt tái nhợt. Biểu tình của Hiên Viên Diệp trở nên âm trầm, trong mắt là thị huyết lạnh như băng.

"Tốt, tốt lắm, hôm nay, bổn vương sẽ làm nữ nhân kia phải trả giá thật đắt." Con ngươi Hiên Viên Diệp hơi híp lại, từng chữ từng chữ lạnh lùng nói.

Nữ nhân kia, lại dám hại mẫu phi trở thành như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha nàng.

Mạnh Phất Ảnh hơi cứng người lại, Hiên Viên Diệp như vậy, chỉ sợ Nhu Phi giả kia...

Đúng vào lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, rất nhanh nhưng lại rất nhẹ.

Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh chợt cả kinh...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-115)