Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 054

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 054
Hậu quả của việc nàng tức giận, nghiêm trọng hơn
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


"Nhưng vẫn còn một biện pháp." Phong Lăng Vân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, đột nhiên mở miệng nói.

"Bao gồm cả ngươi, nếu ngươi dám đem việc này nói ra bên ngoài, bổn vương tuyệt đối sẽ..." Đang trong tâm trạng đau đớn, Hiên Viên Diệp nhất thời không nghe thấy những gì Phong Lăng Vân vừa nói. Hắn cho rằng Phong Lăng Vân sẽ phản lại hắn. Sợ việc này bị tiết lộ ra bên ngoài, hắn thật vất vả mới đem nàng trở về, hắn không muốn vì bất cứ chuyện gì, bất cứ nguyên nhân gì khiến nàng rời đi.

Sau khi tức giận qua đi, hắn mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Phong Lăng Vân, sau đó hỏi lại, "Ngươi vừa nói cái gì?" Một bàn tay của hắn, thậm chí hung hăng nắm chặt tay Phong Lăng Vân.

Phong Lăng Vân chỉ là một đại phu, không biết võ công lại bị hắn nắm chặt như vậy, cánh tay thiếu chút nữa bị bẻ gãy, đau đến khóe miệng không khỏi kêu lên, "A, buông tay ta ra, chẳng lẽ ngươi muốn giết người diệt khẩu sao, ngươi có muốn một cơ hội không vậy?"

Giờ phút này trong giọng nói của Phong Lăng Vân tuy rằng ẩn chứa đau đớn, cùng một chút tức giận, nhưng cũng là nửa thật nửa đùa, thật sự Hiên Viên Diệp khiến hắn kinh ngạc.

Hiên Viên Diệp tai thính có thể nghe được tám hướng, nhưng vừa rồi ngay cả lời nói của hắn cũng không nghe rõ, hơn nữa hắn thấy lời kia rất quan trọng thế mà Hiên Viên Diệp mất một lúc sau mới phản ứng lại, hơn nữa lại còn thất thố bắt lấy cổ tay hắn.

Nếu ở trên cổ tay không truyền đến đau đớn nhắc nhở thì hắn thật sự hoài nghi những chuyện mình đang tận mắt nhìn thấy.

"Ngươi vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa cho ta nghe." Hiên Viên Diệp cũng không để ý tới giọng nói trêu ghẹo kia, lại vội vàng hỏi, vừa rồi có phải Phong Lăng Vân nói vẫn còn biện pháp? Hay là hắn nghe lầm?

Tốc Phong đứng một bên khóe môi hung hăng quất một cái, vốn hắn đã nghe được lời nói của Phong Lăng Vân, đang âm thầm vui mừng, thật không ngờ điện hạ lại đột nhiên tức giận quát Phong Lăng Vân khiến hắn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra Điện hạ không nghe thấy lời nói của Phong Lăng Vân.

"Đột nhiên ta nghĩ đến còn có một biện pháp." Phong Lăng Vân nhịn đau, âm thầm thở ra một hơi, lần này từ từ nói, cũng cố ý lên giọng nhấn mạnh, sợ Hiên Viên Diệp vẫn nghe không rõ.

Lời nói hơi dừng một chút, sau đó nhìn Hiên Viên Diệp gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, hơi thương lượng, "Ta nói này, điện hạ có thể buông tay ta ra được không, nếu cứ thế này, chỉ sợ cánh tay của ta sẽ bị ngươi bẻ gãy mất, tuy rằng ta là đại phu, nhưng cũng không mang theo dược liệu tự cứu mình đâu"

Lời nói của Phong Lăng Vân, tuy rằng mang theo vài phần vui đùa, nhưng trên mặt lại có chút âm trầm, bởi vì nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của Hiên Viên Diệp, nếu hôm nay không thấy được sự thất thố của Hiên Viên Diệp, nếu vẫn là bộ mặt lạnh như băng như ngày thường, hắn khẳng định không dám nói ra những lời như vậy.

Bây giờ hắn hiểu ra rằng Hiên Viên Diệp cũng chỉ là một phàm nhân, bọn họ trước kia tưởng hắn không phải là người vì không gì mà hắn không làm được.

Một người dù có cường đại đến đâu, chỉ cần có nhược điểm thì một chút cũng không đáng sợ, mà hiện tại, Mạnh Phất Ảnh chính là nhược điểm lớn nhất của Hiên Viên Diệp.

Tay Hiên Viên Diệp lúc này mới nhanh chóng thả lỏng ra, nhưng đôi mắt vẫn như cũ nhìn Phong Lăng Vân, lại vội vàng hỏi, "Biện pháp gì?"

Hiện tại, hắn đâu còn để ý đến hình tượng, đâu còn tâm tư suy nghĩ bị người khác biết nhược điểm của hắn.

"Sư phụ của ta." Con ngươi của Phong Lăng Vân hơi lóe, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi nói ra từng chữ, khi nói ccuarkhi trong mắt ẩn chứa vài phần khác thường, khóe môi theo bản năng run rẩy, có vẻ như nghĩ tới điều gì đó đặc biệt khó giải quyết.

Hiên Viên Diệp chau lông mày, thấp giọng nói, "Sư phụ của ngươi?" Trong ánh mắt cũng mang theo vài phần nghi hoặc.

Phong gia là y học gia truyền qua nhiều thế hệ, Phong Lăng Vân còn cần bái sư sao?

Nhưng nghĩ đến tuy rằng Phong gia là y học gia truyền, nhưng trước kia, Phong Lăng Vân cũng không lợi hại như vậy.

Đúng vậy. Phong Lăng Vân khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên, nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt Hiên Viên Diệp hắn mới từ từ giải thích, "Phong gia mặc dù là y học gia truyền, nhưng dù sao từ trước tới nay vẫn không có gì đột phá, cho nên năm ta bảy tuổi, cha ta đưa ta đi bái sư."

Phong Lăng Vân dừng lại, trên mặt càng thêm vài phần khác thường, lại nói, "Vị sư phụ kia của ta hết sức quái dị, không hợp ý ông ấy thì tuyệt đối sẽ không để ý ngươi, trước kia trên Tuyết Sơn ta quỳ trọn mười ngày mười đêm, ông ấy mới bằng lòng gặp ta, cũng may, ông ấy liếc mắt một cái, nói ta rất có tuệ căn, liền thu ta làm đồ đệ, nhưng lại chỉ dạy ta hai năm, rồi đuổi ta xuống núi."

Nói đến đây, Phong Lăng Vân cúi gằm mặt xuống, trong giọng nói cũng nhiều thêm vài phần ảo não.

"Ngươi nói xem, ta không làm sai cái gì, chăm chỉ học, thế mà ông ấy chê ta học không tốt, cứ như vậy đuổi ta xuống núi, haiz, vậy mới nói sư phụ ta chính là quái nhân."

Hiên Viên Diệp nghe được lời của hắn bỗng giật mình, trong vương triều này y thuật của Phong Lăng Vân không được coi là đứng đầu thiên hạ, cũng có thể coi la thứ hai, vậy mà Phong Lăng Vân lại nói, sư phụ hắn chê hắn học không tốt, có thể thấy được người kia y thuật có bao nhiêu lợi hại.

Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm hi vọng, tin tưởng người kia nhất định sẽ có biện pháp chữa trị căn bệnh của nàng.

"Có thể tìm được vị tiền bối kia ở đâu?" Hiên Viên Diệp nhìn Phong Lăng Vân, trong ánh mắt mang theo sự vội vàng, hận không thể lập tức bay đến đem cao nhân kia trở về, chữa trị cho nàng.

"Vấn đề ở chỗ này." Phong Lăng Vân nhìn gương mặt vội vàng của Hiên Viên Diệp, thật sự không muốn đả kích hắn, nhưng lại không thể không nói ra.

"Sao vậy?" Hiên Viên Diệp chau lông mày, trong mắt cũng thêm vài phần nghi hoặc.

"Sau khi quay về ta cũng lên Tuyết Sơn vài lần, nhưng không lần nào gặp được ông ấy, chắc là ông ấy đi ngao du thiên hạ rồi, ta cũng không biết ông ấy rốt cuộc đang ở đâu." Phong Lăng Vân than nhẹ, trong giọng nói cũng mang theo vài phần ảo não.

Hiên Viên Diệp mày lại nhăn lên, hi vọng trong mắt cũng từ từ biến mất.

"Hơn nữa sư phụ ta tính tình cổ quái hết sức, không hợp ý ông ấy sẽ không ra tay trị bệnh, cho dù ngươi chết ở trước mặt, ông ấy cũng không thương tiếc chút nào, nếu tìm được ông ấy cũng phải xem Vương phi và ông ấy có duyên phận hay không."

Phong Lăng Vân nhìn sắc mặt âm trầm của Hiên Viên Diệp, trong lòng cũng có chút trầm trọng, nhưng lại không thể không nói tiếp.

Dù sao, sư phụ của hắn tính tình cổ quái, đôi khi tâm địa cứng rắn, hắn đã tận mắt nhìn thấy, nếu như hợp ý sư phụ, không cần cầu ông ấy cũng truyền y thuật cho ngươi, nếu ông ấy không nhìn trúng ngươi, ngươi có cầu xin thế nào cũng không hữu dụng, dù có đem núi vàng, núi bạc đặt ở trước mặt ông ấy, ông ấy cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Ánh mắt Hiên Viên Diệp vừa mới có chút hi vọng, giờ phút này đã hoàn toàn tiêu tan, không cần nói hiện tại cũng không biết người đó ở đâu, cho dù tìm được, ông ấy có đồng ý chữa trị hay không cũng là vấn đề, hi vọng này thật quá xa vời.

"Mặc kệ ông ta ở đâu, bổn vương phải tìm được ông ta." Hơi nheo mắt lại, Hiên Viên Diệp trầm giọng nói, mặc kệ như thế nào, hiện tại phải tìm được người trước, tìm được người mới có hy vọng cầu xin chữa bệnh.

"Được, chỉ cần Điện hạ có quyết tâm, ta tin nhất định có thể tìm được ông ấy, dù ông ấy luôn xuất quỷ nhập thần." Phong Lăng Vân hơi gật đầu, con mắt cũng thêm vài phần hi vọng.

Hắn cảm giác được sư phụ có năng lực biết trước được sự việc sắp xảy ra, bởi vì trước đây có một lần, hắn gặp một vấn đề rất khó giải quyết, thế nhưng hôm đó đã nhận được thư của sư phụ, trong thư nhắc đến đúng vấn đề kia.

"Ta sẽ kê đơn thuốc bồi bổ sức khỏe cho nàng trước." Phong Lăng Vân lại nhìn Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường, giọng nói không khỏi trầm trọng, ánh mắt cũng mang theo hối hận, lầm bầm nói, "Hi vọng sẽ giúp chút ít cho nàng."

"Được." Hiên Viên Diệp cũng trầm giọng đáp lời, nhìn phía Mạnh Phất Ảnh, trong mắt tràn đầy đau kịch liệt, suy nghĩ một chút, rồi nói, "Chuyện này, không được để cho nàng ấy biết, ai cũng không thể nói ra."

Hắn sợ, sợ nàng sau khi biết chuyện này, sẽ lựa chọn rời đi. Sợ nhất là nàng chịu không nổi đả kích lớn như vậy.

Phong Lăng Vân sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ý của Hiên Viên Diệp, càng thêm vài phần cảm động, hắn không nghĩ Hiên Viên Diệp lại là người suy nghĩ cẩn trọng như vậy.

Sau khi Phong Lăng Vân kê thuốc liền rời đi, hắn muốn thử đi tìm, biết đâu có thể tìm thấy sư phụ xuất quỷ nhập thần của mình.

Sau khi Thái hậu trở lại hoàng, liền đi tìm Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng thương lượng chuyện liên quan đến Băng Sơn Tuyết Liên.

"Hoàng Thượng, Ảnh nha đầu kia hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh, mà Diệp nhi có vẻ như đang nổi cơn điên, còn nói muốn tới Hoàng cung lấy Băng Sơn Tuyết Liên, cũng may ai gia đã khuyên nhủ hắn, nhưng việc này..." Trong giọng nói của Thái hậu có vài phần do dự, cùng khẩn cầu, vì Ảnh nha đầu mà đi cầu xin người khác cũng chẳng sao, huống chi cầu xin Hoàng Thượng.

"Mẫu hậu, Băng Sơn Tuyết Liên vốn là dùng để cứu người, nếu nha đầu kia cần dùng, Mẫu hậu đến lấy là được, việc này không cần đến thương lượng cùng trẫm. Tình cảm của Diệp nhi đối với nha đầu kia, trẫm là người hiểu hơn ai hết, hiện tại tuy nói là cứu nha đầu kia, nhưng cũng là cứu Diệp nhi, một cây Băng Sơn Tuyết Liên, cứu được mạng của 2 người bọn họ, trẫm cớ sao mà không làm." Hoàng Thượng mỉm cười, cực kì thoải mái nói ra. Tuy rằng Băng Sơn Tuyết Liên kia có công hiệu cải tử hồi sinh, hoặc là có thể lúc mình nguy nan cứu mình một mạng, nhưng dù sao hiện tại mình không có việc gì, mình cũng không thể ích kỷ mà giữ lại, huống chi mạng người là do ông trời nên cũng không cưỡng cầu được.

Thái hậu hoàn toàn kinh ngạc, trăm vạn lần không ngờ, Hoàng Thượng lại dễ dàng đáp ứng như vậy, dù sao ngày đó khi Nhu phi trúng độc, Hoàng Thượng cũng không có ý định lấy Băng Sơn Tuyết Liên ra.

Lời nói của Hoàng thượng cũng làm cho bà cảm động, đột nhiên cảm giác được người Ảnh nha đầu giúp thay đổi có vẻ như không chỉ là mình Diệp nhi.

"Ai gia thay mặt hai đứa nhỏ cảm tạ Hoàng thượng." Thái hậu vô cùng kích động, vui mừng, bà đột nhiên cảm thấy rằng trong Hoàng cung rộng lớn này rốt cục cũng có chân tình, hơn nữa còn là chân tình vô tư vô lự nữa.

"Những lời này cuả mẫu hậu, thật khiến cho trẫm thấy xấu hổ." Khóe môi Hoàng thượng hơi nhếch lên, lại nhẹ giọng nói, nếu là trước kia, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ không đáp ứng, nhưng việc này liên quan đến Diệp nhi, nên không hề do dự.

Thái hậu mang theo tràn đầy kích động cùng vui sướng, đem Băng Sơn Tuyết Liên tự mình đến Nghệ Vương phủ.

"Hoàng nãi nãi, Phong Lăng Vân vừa xem qua cho Phất nhi, hắn nói nàng thật sự không có chuyện gì, sẽ sớm tỉnh lại." Hiên Viên Diệp nhìn Băng Sơn Tuyết Liên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hắn thật không ngờ, phụ vương thật sự đáp ứng, lại đáp ứng quá nhanh như vậy, nhưng lúc trước Phong Lăng Vân đã nói rằng độc trong cơ thể nàng đã tiêu tan.

Hiện tại, thân thể của nàng, chỉ trừ bỏ chuyện kia, cũng không có những vấn đề khác, cho nên Băng Sơn Tuyết Liên không có tác dụng gì đối với nàng.

Hiện tại, hi vọng duy nhất chính là mau chóng tìm được sư phụ của Phong Lăng Vân thì mới có thể cứu được nàng.

"Không có việc gì sao?" Thái hậu ngẩn người, trên mặt vui sướng nhưng rất nhanh sau đó lại cứng đờ, theo bà nghĩ, Băng Sơn Tuyết Liên này có thể cải tử hồi sinh, cho nên nó có thể chữa được bách bệnh.

Tuy Hiên Viên Diệp nói cho bà biết, Ảnh nha đầu không có việc gì, nhưng giọng nói của Diệp nhi khiến bà cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, phải chăng bệnh của Ảnh nha đầu này Băng Sơn Tuyết Liên cũng không thể chữa khỏi?

"Diệp nhi, ngươi nói thật cho Hoàng nãi nãi, Ảnh nha đầu thật sự không có chuyện gì sao?" Thái hậu chuyển mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường, không mấy tin tưởng lời nói của Hiên Viên Diệp.

"Hoàng nãi nãi yên tâm, thật sự không có việc gì, nếu không, Diệp nhi làm sao có thể không cần Băng Sơn Tuyết Liên này được." Hiên Viên Diệp che dấu sự lo lắng cùng đau đớn kịch liệt trong lòng, khóe môi hơi kéo ra một tia cười khẽ, sau đó nhẹ giọng khuyên Hoàng thái hậu.

Hoàng thái hậu nhìn thấy hắn cười khẽ, suy nghĩ một lát, rồi mới lên tiếng, "Được, được rồi, chỉ cần Ảnh nha đầu không có việc gì là tốt rồi, chỉ hi vọng Ảnh nha đầu có thể nhanh chóng tỉnh lại."

"Vâng." Hiên Viên Diệp nhẹ giọng đáp lời, chính là, khóe môi nở nụ cười chua xót, Phong Lăng Vân nói nàng sẽ tự mình tỉnh lại, bởi vì bây giờ thân thể của nàng kỳ thực coi như khỏe mạnh, không có những vấn đề khác, nhưng về phần tại sao lại đột nhiên hôn mê, Phong Lăng Vân cũng không nói rõ nguyên nhân cụ thể.

Sau khi tiễn Thái hậu về cung, Hiên Viên Diệp vẫn ngồi trước giường như cũ, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng, hi vọng nàng mau chóng tỉnh lại.

Thanh Trúc cùng mấy nha đầu cũng luôn ở trong đại sảnh, nhưng Hiên Viên Diệp không hề rời đi, các nàng cũng không dám lui về trước.

Vốn cho là Mạnh Phất Ảnh sẽ nhanh chóng tỉnh lại, nhưng chờ đến tối, vẫn không thấy nàng có dấu hiệu tỉnh lại.

Mà Hiên Viên Diệp vẫn ngồi cạnh giường, không thay đổi tư thế, thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn.

"Điện hạ, ngài hãy đi ăn một chút gì đi, nếu Phong Lăng Vân nếu nói Vương phi tỉnh lại, thì nhất định sẽ tỉnh, Điện hạ cũng không cần quá nôn nóng." Tốc Phong bây giờ không nhịn nổi nữa, cẩn thận khuyên nhủ, nếu tiếp tục như vậy nữa, lúc Vương phi tỉnh thì lại đến lượt Điện hạ đổ bệnh cũng không biết chừng.

Dù sao không ăn không uống, không ngủ, không nghỉ ngơi như vậy thì bất cứ ai cũng không chịu nổi, huống chi, hiện tại Điện hạ nhất định là đang thập phần thương tâm. Chẳng khác gì tra tấn cả tinh thần lẫn thể xác.

Nhưng Hiên Viên Diệp lại giống như không nghe thấy lời nói của Tốc Phong, vẫn không nhúc nhích ngồi chồm hổm trên giường, giống như một pho tượng đất.

Tốc Phong âm thầm thở dài, hơi lắc đầu, cũng không nói gì nữa, theo Điện hạ nhiều năm như vậy, tính tình Điện hạ hắn là người hiểu rõ ràng nhất.

Thanh Trúc lại càng không dám nói gì, cũng chỉ có thể đứng ở phía sau lo lắng.

"Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Đến tối, sau khi tỉnh rượu, Hiên Viên Tinh biết tin cũng vội vàng chạy tới.

Nàng không thèm quản lúc này đã rất khuya, trong Hoàng cung đã sớm không cho người tùy tiện ra vào, nàng cải trang thành Thái giám, giả làm người của Thái hậu phụng mệnh làm việc, vụng trộm chạy tới.

Khi vào đến phòng, còn chưa nhìn thấy Mạnh Phất Ảnh trên giường, đập vào mắt là hình ảnh Hiên Viên Diệp đang ngồi bên giường, nàng kinh ngạc, người này, là thất ca của nàng sao? Sao chỉ sau một ngày lại tiều tụy như vậy?Ảnh nhi đã hôn mê một ngày một đêm, thất ca hiện tại nhất định là đau lòng muốn chết.

Hai tròng mắt hơi đỏ, nhìn trên bàn đặt đồ ăn, ngay lập tức hiểu ra, thất ca nhất định là không chịu ăn cơm. Nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, đau lòng vì Mạnh Phất Ảnh, cũng vì thất ca của nàng.

"Tham kiến công chúa." Thanh Trúc cùng Tốc Phong nhìn người vừa xông vào là nàng, nhanh chóng hành lễ, nhưng nhìn thấy nàng đang mặc quần áo Thái giám, khóe môi nhưng nhịn không được khẽ run run, vị công chúa này thật đúng là chuyện gì cũng dám làm.

Hiên Viên Tinh tùy ý khoát tay một cái, ý bảo bọn họ đứng dậy, sau đó từ từ đến trước giường, nhìn Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.

Tuy rằng, giờ phút này trong lòng nàng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Hiên Viên Diệp, nàng lại không muốn hỏi gì cả, bởi vì nàng không muốn làm cho thất ca của nàng càng thêm thương tâm.

"Thất ca, nhìn bộ dáng bây giờ của huynh thật sự là quá kinh khủng, vừa nãy ngay cả muội thiếu chút nữa cũng không nhận ra huynh rồi." Hiên Viên Tinh hai tròng mắt hơi chuyển hướng sang Hiên Viên Diệp, tỉ mỉ quan sát một chút, cố ý nói, "Nếu không phải huynh đang ở trước giường Thất tẩu, Tinh nhi thật đúng không dám nhận huynh."

Trong câu nói nửa thật nửa giả kia ẩn chứa rất nhiều đau lòng.

Hiên Viên Diệp giật mình, mày hơi nhăn một chút, nhưng đôi mắt lại như cũ nhìn Mạnh Phất Ảnh, không mảy may chuyển động thân mình, cũng không nói gì.

"Thật ra muội có nhận ra huynh hay không đều không quan trọng, nhưng đợi lát nữa sau khi tỉnh lại, Thất tẩu không nhận ra huynh, ngược lại bị huynh dọa ngất đi, thất ca, huynh nói chuyện đó có phải rất quan trọng hay không." Không nghe được câu trả lời của hắn, Hiên Viên Tinh cũng không giận, lại lầm bầm nói.

Lần này, Hiên Viên Diệp rốt cục cũng ngẩng đầu lên, hướng về phía Hiên Viên Tinh, môi khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Bộ dáng của bổn vương lúc này thật sự kinh khủng như vậy sao?"

Trong giọng nói có vẻ như cũng mang theo vài phần để ý, không phải hắn để ý bề ngoài, mà là đang để ý điều Hiên Viên Tinh nói, bộ dáng của hắn sẽ dọa đến nàng.

"Huynh hãy tự mình đi soi gương, chẳng phải sẽ biết sao?" Hiên Viên Tinh vừa nói vừa chỉ tay vào gương.

Hiên Viên Diệp chau lông mày lại, cả người cứng đờ.

"Thất ca, huynh muốn chăm sóc Thất tẩu, trước tiên phải chú ý chăm sóc ình một chút đi, nếu như huynh sụp đổ, ai sẽ chăm sóc cho Thất tẩu, cơm nhất định phải ăn, để cho Thất tẩu sau khi tỉnh lại, lạicó thể nhìn thấy gương mặt anh tuấn, tiêu sái của thất ca, y phục, vẻ bề ngoài cũng phải chú ý." Thấy hắn không động đậy, Hiên Viên Tinh cũng không gấp, lại từ từ nói.

Nàng biết, hiện tại trong lòng thất ca, Mạnh Phất Ảnh là quan trọng nhất, cho nên mọi chuyện đều lấy Mạnh Phất Ảnh ra để khuyên hắn. Không tin hắn sẽ bất động mãi như vậy.

Hơi dừng lại một chút, hai mắt chớp lên, sau đó nàng lại cố ý nói, "Thất ca, chẳng lẽ huynh muốn Thất tẩu nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy, bộ dáng chật vật của huynh sao? huynh không sợ thật sự dọa Thất, đến lúc đó Tẩu ấy sẽ đi tìm chàng trai anh tuấn khác, và..."

"Ngươi còn dám nói." Hiên Viên Diệp hai tròng mắt híp lại, lạnh lùng quét Hiên Viên Tinh, tức giận nói.

Chính là, thân mình đang ngồi cũng từ từ đứng lên, nhưng vì ngồi thời gian quá dài, chân đều đã tê rần, vừa mới đứng một nửa, cả người đều bị cứng lại.

Nhìn thấy hắn có điểm khác thường, trong mắt Hiên Viên Tinh ẩn qua một tia đau lòng, haiz, tình cảm của thất ca nàng thật là sâu đậm.

Nhưng lại cố ý cười nói, "Hừ, huynh muốn đuổi muội thì cũng để muội tự đi nhưng bây giờ muội muốn chăm sóc cho Ảnh nhi. Huynh ấy, mau đi tắm rửa, ăn cơm đi, để muội ở đây chăm sóc cho Ảnh nhi." Chưa nói hết câu, đã ngồi ngay xuống cướp ghế ở trước giường.

Hiên Viên Diệp âm thầm vận công một chút, khi đi đứng được bình thường liền chạy tới trước gương, nhìn thấy bộ dáng của mình, không khỏi sửng sốt.

"Thất ca, trước hãy ăn cơm, rồi tắm gội, thay trang y, đến lúc đó nói không chừng Thất tẩu có thể tỉnh dậy, bằng không người huynh đầy mồ hôi như vậy lại ngồi ở trước giường Thất tẩu, tẩu ấy sẽ bị huynh làm cho ngạt thở mà chết, làm thế nào mà tỉnh lại được." Hiên Viên Tinh nhìn gương mặt đang ngẩn người, lại nhanh chóng thúc giục.

Hiên Viên Diệp nhìn Hiên Viên Tinh, nghĩ đến chuyện tối qua, khóe môi hơi kéo nhẹ, thấp giọng nói, "Muội rốt cục đã tỉnh chưa?"

Giọng nói trầm thấp, mang theo vài phần nghiêm khắc, nàng là công chúa, thế nhưng lại ở trong Hoàng cung uống say thành như vậy, tới bây giờ mới tỉnh lại.

Nếu việc này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với thanh danh của nàng, về sau nàng còn lập gia đình, cho dù không gả cho Đông Phương Sóc, thì vẫn cần phải gả cho người khác.

Hiên Viên Tinh cả người cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng vụt tắt, hai tròng mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệp, cực kỳ kinh ngạc, thất ca sao lại biết?

Đột nhiên nhớ tới, hôm qua lúc trời tối, Mạnh Phất Ảnh đến thăm nàng, nàng còn tưởng mình đang nằm mơ, chẳng lẽ mọi chuyện đều là thật?

Tối qua, nàng giống như bị thôi miên, nói rất nhiều, phải chăng cũng đã đem sự việc kia nói ra, thất ca có phải là đã biết rồi?

"Bổn vương có phải nên tìm người thích hợp, gả muội đi..." Hiên Viên Diệp thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hiên Viên Tinh, nghĩ đến tối hôm qua, nàng đang ngủ, nhưng nước mắt dàn dụa, cũng không khỏi âm thầm đau lòng.

Hắn không định bắt buộc Hiên Viên Tinh, bởi vì hắn biết, chuyện này bắt buộc cũng không được, nhưng Hiên Viên Tinh cũng không còn nhỏ, dù sao vẫn cần suy tính đến vấn đề này.

"Không cần." Hiên Viên Tinh không đợi hắn nói xong, vội vàng nói, trong giọng nói mang theo sự đau xót, nàng biết người thất ca tìm nhất định là tốt nhất, nhưng chỉ tiếc, trong lòng nàng đã sớm...

Hiên Viên Diệp con ngươi hơi lóe lên, đem sự đau xót kia thu hết vào đáy mắt, lại thấp giọng nói, "Khi nào muội cảm thấy thích hợp thì nói với thất ca một tiếng."

Sau đó hắn đi đến trước bàn, ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, đây là lần đầu tiên hắn ôn nhu với người khác, ngoại trừ Mạnh Phất Ảnh, đây là lần đầu tiên hắn nói ra những lời quan tâm đến người khác như vậy.

Mà hắn vừa mới xưng hô là thất ca, chứ không phải bổn vương, tức là hắn coi Hiên Viên Tinh là muội muội chân chính, mà không phải công chúa, điều đó chứng tỏ tình thân huynh muội, không hề liên quan đến quyền thế.

Hiên Viên Tinh bất động, có chút cảm kích ngoài ý muốn, nàng thật không thể tưởng tượng được rằng Hiên Viên Diệp thế nhưng lại nói với nàng những lời như vậy, lời nói cuồng vọng, nhưng cũng mang theo vài phần dung túng, có ca ca như vậy, thật sự rất hạnh phúc.

Chỉ tiếc, nàng yêu người kia...

Hiên Viên Tinh không nói gì nữa, ngồi trước giường canh giữ Mạnh Phất Ảnh, nhìn Mạnh Phất Ảnh mà ngẩn người, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi Hiên Viên Diệp nhanh chóng ăn cơm, vội vàng tắm rửa, thay quần áo, rồi sai người đưa Hiên Viên Tinh trở về, dù sao Hiên Viên Tinh như vậy là vụng trộm chạy ra ngoài.

"Các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi." Hiên Viên Diệp nhìn lướt qua Thanh Trúc cùng Tốc Phong, sau đó thấp giọng phân phó, Phất nhi tự hắn chiếu cố là được rồi.

"Vâng" Thanh Trúc sửng sốt một chút, cung kính đáp lời, sau đó từ từ lui xuống, Tốc Phong cũng đi theo nàng ra khỏi phòng, thấy nàng vẫn mang biểu tình lo lắng thì thấp giọng nói, "Ngươi không cần quá lo lắng, có Điện hạ ở đây, Vương phi sẽ không có chuyện gì đâu, muốn có chuyện cũng phải hỏi xem Điện hạ có đồng ý không."

Từ khi Điện hạ gặp được Vương phi, đã không dưới một lần Điện hạ bị vương phi khiến cho nổi điên.

Thanh Trúc hơi giật mình, ngơ ngác nhìn Tốc Phong, , thật không ngờ một người bình thường lạnh như băng như Tốc Phong lại biết khuyên nhủ nàng.

Tốc Phong đối với ánh mắt của Thanh Trúc, có vẻ như ý thức được bản thân mình vừa nói gì, mặt hơi đỏ lên, nhanh chóng xoay người rời đi. Để lại Thanh Trúc một mình đứng trong bóng đêm, nhìn bóng lưng của hắn mà ngẩn người, người này thật đúng là kì lạ, nàng vốn còn muốn cùng hắn nói lời cảm ơn mà hắn lại bỏ đi nhanh như vậy.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Hiên Viên Diệp cũng cởi áo ngoài, cẩn thận lên giường, nằm ở bên cạnh người nàng, sau đó ôm nàng thật chặt, chỉ có như vậy hắn mới cảm giác được nàng chân chính tồn tại.

Ngày hôm sau, hắn không vào triều sớm, vẫn như cũ ở bên người nàng, cũng không thấy nàng tỉnh lại, cảm thấy càng sốt ruột, vốn là muốn đi tìm Phong Lăng Vân, nhưng Phong Lăng Vân đã nói, thân thể của nàng bây giờ không có vấn đề gì, tìm hắn cũng không giải quyết được, hơn nữa còn làm cho người ngoài hoài nghi, nếu truy cứu chuyện đó, chỉ sợ là...

Đến lúc xế chiều, Mạnh Phất Ảnh đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, chuyện này xảy ra nhanh chóng khiến người luôn gắt gao nhìn chằm chằm nàng là Hiên Viên Diệp trong lúc nhất thời cũng không khỏi sửng sốt, quên cả phản ứng.

"Đói quá." Mạnh Phất Ảnh cảm thấy bụng của mình trống trơn, đói đến khó chịu, không khỏi thấp giọng lầu bầu, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, lúc này mới nhìn thấy Hiên Viên Diệp nửa ngồi trước giường, không khỏi sửng sốt, hơi nghi ngờ hỏi, "Ngươi làm gì thế?"

Hiên Viên Diệp mau chóng phục hồi tinh thần, khóe môi cũng lập tức tràn ra nụ cười khẽ, sau đó đột nhiên ôm nàng vào trong lòng, ôm nàng thật chặt, thật chặt, thật chặt, chặt đến nỗi khiến nàng sắp không thở nổi, môi hắn gắt gao đặt ở bên tai của nàng, lầm bầm nói nhỏ, "Nàng rốt cục đã tỉnh."

Trong giọng nói kia, rõ ràng mang theo vui sướng cùng kích động, chỉ cần nàng tỉnh lại, chỉ cần nàng khỏe mạnh, những thứ khác hắn có thể không cần.

Mạnh Phất Ảnh con ngươi lóe lên, lần này nhớ lại chuyện lúc trước đã xảy ra, nàng nhớ hắn muốn đánh mông cnàng, chuyện sau đó thế nào nàng hoàn toàn không nhớ gì cả.

Mà hắn vừa nói, nàng rốt cục tỉnh, chẳng lẽ là nàng ngất đi sao?

Nhìn xem hiện tại đã là xế chiều, nàng nhớ thời điểm hắn muốn đánh nàng là buổi tối, xem ra nàng đúng là ngất đi.

Hơn nữa thời gian nàng ngủ có vẻ như không ngắn...

Nhưng làm sao có thể đột nhiên té xỉu, hơn nữa nàng cũng không có cảm giác cơ thể mình có vấn đề gì mà?

"Ta làm sao mà té xỉu?" Mạnh Phất Ảnh không đẩy hắn ra, bởi vì nàng biết có đẩy cũng không ra, chỉ thêm uổng phí sức lực, huống chi, nàng cảm giác mình hiện tại đói một chút khí lực cũng không có, chẳng qua là hôn mê nửa ngày, làm sao có thể cảm thấy đói như vậy?

Hiên Viên Diệp hơi giật mình, trong đôi mắt vui sướng, cũng hơi cứng đờ, nghĩ đến chuyện kia, không thể để nàng biết, bằng không theo tính tình của nàng, vừa chịu mở lòng ra đón nhận hắn thì nhất định sẽ lại rụt trở về, mặc dù những chuyện khác nàng cực kì quyết đoán, nhưng đối với vấn đề tình cảm, cũng phải hết sức cẩn thận, hết sức cẩn thận.

Cho nên hắn không dám mạo hiểm, hơn nữa, hắn cũng không muốn khiến nàng lo lắng.

"À, " Hiên Viên Diệp hơi ngập ngừng, trong giọng nói có chút do dự, muốn nói lại thôi.

"Vì sao?" Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu lông mày, vấn đề này khó trả lời như vậy sao?

"Bổn vương thật không ngờ, nàng lại không chịu được bị đánh, chẳng qua chỉ một cái tát mà đã khiến nàng hôn mê."Khuôn mặt Hiên Viên Diệp như cũ để ở trên bờ vai nàng, sau đó cố ý nói.

Hắn tình nguyện khiến nàng hiểu lầm hắn, tình nguyện để nàng không để ý đến hắn, cũng không muốn để nàng biết chân tướng, chắc hẳn nàng sẽ thương tâm, khổ sở.

Dù sao, đối với một nữ nhân mà nói không thể sinh con là một sự đả kích rất lớn.

Mạnh Phất Ảnh thân mình bỗng cứng đờ, sau đó dùng sức đẩy Hiên Viên Diệp ra, đôi mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệp, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, "Ngươi, ngươi thật sự đánh ta sao?"

Chuyện kế tiếp, nàng là thật không nhớ rõ, thật sự không biết, hắn rốt cuộc đánh, hay là không đánh, nhưng nàng nhớ rõ, tay hắn đã hung hăng hạ xuống.

Hơn nữa hắn vừa chính miệng nói ra, đúng là đã đánh, đánh nàng hôn mê luôn.

Vậy một cái đánh này của hắn, rốt cuộc là dùng lực lớn như thế nào đây?

Nhưng nàng lại không có cảm giác đau ở mông, hơn nữa, chỉ một cái tát cũng tuyệt đối không thể nào đánh người choáng váng như vậy.

"Đúng, ta đã đánh, nhưng thật không ngờ lại đánh nàng hôn mê, bổn vương..." Thấy trên mặt nàng hoài nghi, Hiên Viên Diệp lại khẳng định.

"Hiên Viên Diệp..." Mạnh Phất Ảnh đột nhiên tức giận rống to, nam nhân này, thế nhưng thật sự đánh mông của nàng, hơn nữa, lại vẫn thẳng thắn như thế, không hề ngượng ngùng, nói cái gì mà không nghĩ tới lại đánh nàng hôn mê sao?

Hắn vì sao không trực tiếp một cái tát đánh chết nàng luôn đi.

Trong lúc nhất thời, chỉ cảm thấy vừa thẹn, vừa giận, không suy nghĩ tiếp những chuyện khác.

Đôi mắt to tròn thẳng tắp nhìn hắn, trong con ngươi bừng bừng lửa giận, hận không thể lập tức đốt cháy hắn.

Trong lòng Hiên Viên Diệp có chút vui mừng, thật tốt, xem như đã lừa gạt nàng, chỉ cần nàng không truy cứu sự việc kia là ổn rồi.

Nhưng nghe được tiếng rống giận dữ của nàng, Hiên Viên Diệp thân mình vẫn không nhịn được, khẽ run rẩy, chưa từng thấy nàng phát hỏa lớn như vậy, thật sự thời điểm nàng phát hỏa so với hắn còn kinh khủng hơn.

Bên ngoài Thanh Trúc cùng Tốc Phong nghe được tiếng gầm giận dữ kia, cũng không khỏi ào ào run rẩy, trong lòng đều âm thầm cầu nguyện cho Hiên Viên Diệp.

Nhưng trên mặt Thanh Trúc lấp lánh sự vui sướng, sau đó phân phó một tiểu nha đầu vào Cung truyền tin cho Thái hậu.

"Kỳ thực, bổn vương cũng có chút dùng sức. Hơn nữa, " Hiên Viên Diệp trong lòng run rẩy, sau đó cẩn thận giải thích, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích như thế nào, có vẻ như mỗi lần đối mặt với nàng, hắn đều có chút vô thố.

Phía ngoài khi hai người nghe Hiên Viên Diệp giải thích, khóe môi hung hăng giật giật vài cái, thật không ngờ, Điện hạ của bọn họ cũng có lúc phải xin lỗi với người khác, hơn nữa lại rất cẩn thận.

"Ngươi có thể đi ra ngoài." Mạnh Phất Ảnh hung hăng trợn mắt liếc hắn một cái, sắc mặt trầm xuống, sau đó lạnh giọng nói. Trực tiếp ngắt lời Hiên Viên Diệp, nam nhân này còn dám nói mình đúng là có dùng chút sức, nàng để ý không phải hắn có sử dụng lực hay không sử dụng lực, mà là vấn đề có liên quan đến tôn nghiêm.

Thanh Trúc cùng Tốc Phong sau khi nghe được lời nói không mang theo nửa điểm tình cảm cùng xua đuổi của Mạnh Phất Ảnh, cảm thấy kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, Vương phi quả thực đủ ngoan, thậm chí ngay cả Điện hạ cũng dám đuổi, lại còn đuổi với giọng điệu cường ngạnh như thế.

"Đây là Vương phủ của bổn vương, đây là phòng của bổn vương, Vương phi bảo bổn vương đi chỗ nào?" Hiên Viên Diệp làm vẻ mặt vô tội nhìn nàng, hơi ủy khuất nói.

Hãi, kinh hãi, bên ngoài hai người hoàn toàn bị đảo lộn, thế nào cũng không nghĩ tới Hiên Viên Diệp sẽ nói ra những lời như vậy, hơn nữa còn mang một bộ dáng như vậy.

Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi ngạc nhiên, âm thầm thở ra một hơi, sau đó đột nhiên đứng dậy, muốn xuống giường, "Được, ngươi không đi thì ta đi, được chưa?"

Vì nằm trên giường hai ngày hai đêm, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, vả lại động tác vừa rồi quá mạnh, thiếu chút nữa khiến nàng ngã sấp xuống.

"Cũng phải, ta đưa nàng đi ăn cơm." Hiên Viên Diệp nhanh chóng đỡ lấy nàng, thấp giọng khuyên nhủ, trong giọng nói tuy rằng mang theo vài phần vui đùa, nhưng nhìn sâu trong con ngươi lại không có cách nào che dấu lo lắng.

"Thanh Trúc, đi chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi." Hiên Viên Diệp không cho Mạnh Phất Ảnh bất cứ cơ hội phản bác, nhanh chóng gọi Thanh Trúc ở bên ngoài.

Thanh Trúc vẫn còn đang kinh ngạc, nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhỏ giọng đáp ứng, nhưng trong lòng thì càng thêm ngạc nhiên, vừa rồi thậm chí ngay cả chuyện quan trọng như vậy nàng lại quên hết, thật sự là thất trách nghiêm trọng.

Sau khi Mạnh Phất Ảnh đứng vững thì cố gắng tránh khỏi vòng tay của Hiên Viên Diệp. Trong lòng cảm thấy nghi hoặc, ngủ một ngày cũng không đến nỗi sức khỏe yếu như vậy chứ?

Lúc này vì quá đói, cho dù tức giận cũng không cần phải hành hạ cái bụng của mình, cho nên nàng vẫn quyết định ăn no trước, sau đó mới nói chuyện với hắn, đúng vậy phải ăn no, như vậy mới dùng sức được.

Thanh Trúc nhanh chóng bưng thức ăn lên, bữa ăn rất thịnh soạn đưa đến trước mặt Mạnh Phất Ảnh, "Vương phi..."

Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy, ngồi ở trước bàn, bắt đầu ăn, không thèm để ý Hiên Viên Diệp đang ngồi ở bên. Thậm chí cũng không thèm liếc hắn một cái.

Hiên Viên Diệp vẻ mặt cực kì đáng thương, xem ra nữ nhân này thật sự đang rất hận hắn, không biết phải làm thế nào nàng mới tha thứ cho hắn đây, haiz.

Hiên Viên Diệp thấy nàng ăn mà ngẩn người, lập tức nói, "Nàng ăn chậm một chút, không ai ăn tranh mất của nàng đâu."

Mạnh Phất Ảnh có vẻ như không nghe được lời nói của hắn, vẫn ăn tự nhiên như cũ.

Thanh Trúc làm việc cực kì cẩn thận, nghĩ đến Hiên Viên Diệp cũng chưa ăn cơm chiều, cho nên đã chuẩn bị hai phần. Hiên Viên Diệp cũng ngồi ở trước bàn, nhưng lại không động đũa.

Hiên Viên Diệp nghĩ nàng đã ngủ hai ngày hai đêm, tốt nhất là ăn thanh đạm một chút, liền gắp một ít rau xanh, bỏ vào trong chén của nàng, thấp giọng nói, "Ăn nhiều rau xanh một chút."

Mạnh Phất Ảnh đột nhiên ngừng lại, đem bát đũa đặt ở trên bàn, sau đó chuyển hướng Thanh Trúc, từng chữ từng chữ, tinh tường nói, "Thanh Trúc, đổi cho ta cái chén."

Nàng đã từng nói, nếu hắn thật sự đánh nàng, nàng sẽ không để ý đến hắn nữa, vậy mà hắn vẫn đánh, giờ phút này nàng vừa tức, vừa giận, lại vừa xấu hổ và giận dữ, làm sao có thể tha thứ cho hắn như vậy.

Thanh Trúc giật mình, trong lúc nhất thời có chút vụng về, do dự mà nhìn phía Hiên Viên Diệp.

"Không có, chỉ còn có một cái chén này thôi." Hiên Viên Diệp con ngươi lóe lên, sau đó nói dối không đỏ mặt, thở không gấp, hơn nữa cực kì cây ngay không sợ chết đứng.

Hử, Mạnh Phất Ảnh chán nản hoàn toàn, nam nhân này nói dối không chớp mắt, hắn nói ra những lời này liệu ai có thể tin tưởng, thật chịu thua hắn, còn có thể nói như vậy.

Nghệ Vương phủ này đến cái bát cũng không có, vậy hắn đường đường Vương gia lại có thể đi xin cơm sao.

Thanh Trúc cũng hoàn toàn kinh ngạc, thật không ngờ, Vương gia thế nhưng lại nói ra lời như vậy, không có chén? Chỉ có một cái sao? Nếu không phải chính tai nàng nghe thấy thì đúng là không thể tin được.

"Nếu không thì dùng bát của bổn vương." Hiên Viên Diệp đem bát của mình tới, Mạnh Phất Ảnh chỉ hơi nhìn lướt qua, tất nhiên sẽ không thể nào tự mình đón lấy.

"Hay là nàng muốn bổn vương tới đút cho nàng ăn." Thấy nàng không tiếp, Hiên Viên Diệp cũng không giận, mà cố ý nói, khi nói chuyện cũng đã đứng lên, vòng đến bên cạnh nàng, dường như thật sự muốn đút cho nàng.

Thanh Trúc đang đứng một bên, hai tròng mắt muốn rớt xuống đất.

"Không ăn." Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, ảo não nói, nam nhân này, hắn nghĩ hắn đùa giỡn chơi xấu nàng mà nàng sẽ tha thứ cho hắn dễ dàng vậy sao?

Lúc nãy ăn được một chút, bụng cũng không còn cảm giác đói nên nàng mới nói không ăn.

"Được, không ăn cũng tốt, tiết kiệm được lương thực." Hiên Viên Diệp nghe nàng nói không ăn, lập tức lấy lại bát, còn tỏ ra vô cùng nghiêm trang nói.

Vì nàng đã ngủ hai ngày hai đêm vừa mới tỉnh dậy nên hắn không muốn nàng ăn nhiều, tránh cho lát nữa không thoải mái.

Mạnh Phất Ảnh sau khi nghe thấy lời nói của hắn, lửa giận trong lòng lại càng bốc lên, nam nhân này thật là ghê tởm, ý của hắn chính là nàng ăn lãng phí lương thực sao?

Được, tốt lắm, Hiên Viên Diệp, xem như ngươi lợi hại.

Mạnh Phất Ảnh cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, sau đó không thèm liếc nhìn Hiên Viên Diệp lấy một cái, nhìn về phía Thanh Trúc, bình thản nói, "Thanh Trúc, cùng ta ra ngoài đi dạo."

Vừa nói xong liền đứng lên, đi ra ngoài.

Nàng sợ nếu tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ bị nam nhân này chọc điên lên, trước kia tại sao nàng không phát hiện ra nam nhân này độc miệng như vậy, cứ coi như nàng nhìn nhầm người, sẩy chân một cái trở thành thiên cổ hận.

Hiên Viên Diệp con ngươi hơi lóe lên, định ngăn cản nhưng nghĩ đến tính của nàng hết sức quật cường, có ngăn cũng không cản được.

Nhưng lại sợ Thanh Trúc lỡ miệng, vội vàng âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Thanh Trúc.

Thanh Trúc tất nhiên hiểu được ý của Hiên Viên Diệp, hơi gật đầu, sau đó nhanh chóng theo Mạnh Phất Ảnh đi ra ngoài.

Mạnh Phất Ảnh đi từ từ ở trong sân, kỳ thực, nàng giận Hiên Viên Diệp đánh nàng là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác chính là nàng cảm giác Hiên Viên Diệp có chuyện lừa gạt nàng, về chuyện vì sao nàng té xỉu, có vẻ như Hiên Viên Diệp đang nói dối.

Cho nên nàng mới cố ý dẫn Thanh Trúc ra ngoài, muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng cũng nghĩ đến Hiên Viên Diệp thật sự muốn gạt nàng, có thể hay không cũng dặn dò Thanh Trúc không được nói cho nàng biết.

Nàng vừa đi từ từ, vừa suy nghĩ xem phải làm thế nào để hỏi Thanh Trúc chuyện này.

"Kỳ thực, Điện hạ rất quan tâm đến chủ tử, chủ tử hôn mê hai ngày hai đêm, điện hạ..." Thanh Trúc từ từ theo sau Mạnh Phất Ảnh, thấy nàng không lên tiếng, liền cẩn thận nói, khi không có người ngoài nàng vẫn là thích gọi Mạnh Phất Ảnh là chủ tử.

Nhưng Mạnh Phất Ảnh phía trước đột nhiên ngừng lại, hơn nữa nhanh chóng quay người lại, làm hại Thanh Trúc thiếu chút nữa tấn công Mạnh Phất Ảnh.

"Chủ tử, sao đột nhiên lại xoay người vậy?" Thanh Trúc vội vàng ổn định thân mình, có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Phất Ảnh, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không phải mình vừa nói sai cái gì chứ?

"Ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi nói ta hôn mê hai ngày hai đêm?" Mạnh Phất Ảnh nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, nàng tưởng rằng mình chỉ ngủ một ngày, thật không ngờ, thế nhưng lại ngủ hai ngày hai đêm, nếu không có vấn đề gì thì làm sao có thể ngủ lâu như vậy.

Giờ phút này, nàng càng thêm khẳng định, chuyện nàng hôn mê, Hiên Viên Diệp quả thật nói dối.

"Vâng, đúng vậy." Thanh Trúc không ngờ, nàng chỉ là hỏi chuyện này, liền khẽ gật đầu nói.

"Thanh Trúc, ngươi nói thật cho ta biết, tại sao ta đột nhiên ngất xỉu? Cơ thể của ta, rốt cuộc có vấn đề gì?" Mạnh Phất Ảnh sắc mặt khẽ biến, ánh mắt nhìn Thanh Trúc vô cùng nghiêm khắc khiến cho không một ai có thể kháng cự được.

Nếu Hiên Viên Diệpnghĩ cách gạt nàng, sự việc chắc chắn hết sức nghiêm trọng, tuy rằng nàng cũng hiểu, mọi người gạt nàng cũng là vì muốn tốt cho nàng, nhưng nàng cũng có quyền được biết.

"Thanh Trúc thật sự không biết tại sao chủ tử lại ngất xỉu, lúc Thanh Trúc tới, chủ tử đã ngất xỉu, hơn nữa tất cả Thái y cũng đã nói, chủ tử không có chuyện gì." Thanh Trúc trong lòng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt như cũ thành thật trả lời, cố gắng làm cho vẻ mặt, giọng nói của mình duy trì ở mức bình thường, không dám lộ ra nửa điểm khác thường.

Bởi vì, chủ tử của nàng rất thông minh, chỉ cần nàng có một chút khác thường, chủ tử sẽ phát hiện ra. Vương gia cũng đã dặn dò không được nói cho chủ tử, hơn nữa nàng cũng không muốn để chủ tử biết rồi thương tâm.

Nhưng những điều nàng nói cũng đều là thật, cũng không nói dối, chỉ là cố ý giảm bớt lời nói của Phong Lăng Vân mà thôi.

"Ngay cả ngươi cũng gạt ta?" Mạnh Phất Ảnh tất nhiên không thể tin lời nói của Thanh Trúc như vậy, tuy rằng lúc này bộ dáng Thanh Trúc không giống như đang nói dối, nhưng nàng lại dám khẳng định, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như lời Thanh Trúc.

Dù sao, đây là cổ đại, không có thiết bị tiên tiến hiện đại, nàng ở hiện đại là bác sĩ, đều là thông qua thiết bị tiên tiến để kiểm tra kết quả, đến nơi cổ đại này cảm thấy mình đúng là anh hùng không đất dụng võ. Nhưng nếu là bệnh nghiêm trọng không cách nào chữa trị, nàng khẳng định có thể phát hiện ra.

Nàng từ lúc tới đây, một chút khác thường trong cơ thể đều không có.

Trong đầu, đột nhiên chợt lóe, thân mình không khỏi cứng đờ, chẳng lẽ...

"Chủ tử, Thanh Trúc làm sao dám lừa người, những lời của Thanh Trúc đều là thật, thân thể chủ tử thật sự không có vấn đề gì, hiện tại người đã tỉnh, dĩ nhiên là không sao." Thanh Trúc cảm thấy lo lắng, nhưng không thể không tiếp tục nói.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thái độ của Thanh Trúc, biết dù có hỏi tiếp cũng không ra cái gì, dù sao tạm thời cũng không cần gấp, còn sau từ từ sẽ biết.

Về phần Hiên Viên diệp, nàng...

Tại Nhu Tâm cung.

Phong Lăng Vân đi theo tiểu cung nữ vào đại sảnh, nhìn Nhu Phi đang ngồi ngay ngắn ở trong đại sảnh, hơi ngẩn người, nhưng cũng hiểu được mục đích hôm nay cho gọi hắn.

Tuy rằng tiểu thái giám đi gọi hắn nói là vì xem bệnh cho Nhu phi, nhưng hiện tại Nhu phi vẫn khỏe mạnh ngồi trong đại sảnh, chuyện này đã quá rõ ràng rồi.

"Tham kiến Nhu phi nương nương." Phong Lăng Vân lặng lẽ thở ra một hơi, sau đó từ từ hướng về phía trước, cung kính hành lễ.

"Phong ngự y không cần đa lễ." Nhu phi mỉm cười, từ từ đứng dậy, giọng nói rất mềm nhẹ, trên mặt cũng mang theo nụ cười say đắm lòng người.

Cách xưng hô này khiến Phong Lăng Vân hơi giật mình, tuy rằng Hoàng thượng đã phong cho hắn là ngự y, nhưng lần trước vì chuyện của Lam Nhi đã miễn tất cả chức vụ của hắn, cho nên Nhu phi xưng hô như vậy thật khiến hắn âm thầm lo lắng.

"Thảo dân hiện tại chẳng qua chỉ là một thứ dân, Nhu phi nương nương xưng hô như vậy, thật sự là khiến cho thảo dân sợ hãi." Phong Lăng Vân hơi khép hờ mắt, trong giọng nói cũng thêm vài phần trầm thấp.

"Ha ha, " Nhu phi đột nhiên cười ra tiếng, "Bản cung quên mất, ngươi không cần quá khẩn trương."

Phong Lăng Vân thế này mới dám thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bình thường Nhu phi nương nương là người cực kì đơn thuần, quên mất cũng là điều dễ hiểu.

"Không biết hôm nay Nhu phi nương nương cho gọi thảo dân tiến cung là vì chuyện gì?" Phong Lăng Vân không muốn tiếp tục chịu kinh hãi như vậy nên trực tiếp hỏi.

"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ta nghe nói, ngươi đã xem bệnh cho Phất nhi, bản cung rất lo lắng cho sức khỏe của đứa nhỏ kia, cho nên kêu ngươi tới hỏi một chút." Nhu phi cũng không che dấu, trực tiếp hỏi.

Giờ phút này, trên mặt của bà ta mang theo nồng đậm quan tâm.

Phong Lăng Vân lại ngẩn ra, Nhu phi nương nương quan tâm sức khỏe của Vương phi, cố ý gọi hắn tới hỏi, điều này cũng có thể giải thích được, vì dù sao Nhu phi nương nương là người cực kì thiện lương, luôn quan tâm đến hạ nhân của mình, huống chi là đối với con dâu.

Nhưng chuyện Mạnh Phất Ảnh không thể sinh con, nhất định không thể để cho Nhu phi biết, bởi vì Nhu phi chắc chắn cũng muốn có cháu bế.

"Bẩm nương nương, sức khỏe của Vương phi cũng không có vấn đề gì, chắc là gần đây mệt mỏi nên mới ngất xỉu, thảo dân đã kê đơn thuốc cho vương phi, sau khi uống thuốc sẽ không có việc gì." Phong Lăng Vân con ngươi hơi lóe, sau đó từ từ nói.

"Thật vậy sao?" Nhu phi con ngươi chợt lóe, trên mặt mang theo sự nghi hoặc, lại thì thào nói nhỏ, "Hôn mê lâu như vậy, thật sự không có chuyện gì sao?"

Đôi mắt nhìn chằm chằm Phong Lăng Vân, tưởng như đang hỏi hắn, nhưng lại lầm bầm lầu bầu, âm thầm quan sát biểu hiện của đến Phong Lăng Vân.

"Vâng." Phong Lăng Vân âm thầm cả kinh, nhưng lại nhanh chóng che dấu tất cả cảm xúc, lại khẳng định nói.

"Được rồi, bản cung tuyệt đối tin tưởng y thuật của ngươi, Hoàng Thượng cũng thường xuyên khen ngươi, ngày hôm qua nghe nói ngươi đi xem bệnh cho Vương phi, còn nói với bản cung không nên vì chuyện của muội muội ngươi làm liên lụy đến ngươi, nghe ý của Hoàng thượng, dường như muốn khôi phục chức quan của ngươi." Nhu phi khóe môi lại cười, từng chữ từng chữ chậm rãi nói ra.

Những lời này nghe có vẻ như không có vấn đề gì, giống như đang khen thưởng Phong Lăng Vân, nhưng nếu suy nghĩ tỉ mỉ một chút, sẽ phát hiện ra thâm ý trong đó.

Phong Lăng Vân trong lòng âm thầm kinh sợ, thật không ngờ người đơn thuần như Nhu phi lại nói ra những lời như vậy.

Không sai, cái danh ngự y rất hấp dẫn hắn, trước kia có thể nói hắn phấn đấu vì giấc mộng này, nhưng trải qua chuyện kia, sau khi ra khỏi Hoàng cung, hắn cảm thấy tự do mới đáng quý.

"Chuyện của muội muội ngươi, bản cung biết Phất nhi cũng có chút quan hệ, ngươi có thể bỏ qua hiềm khích trước kia, vì Phất nhi xem bệnh, thật sự ít người có thể làm được, bản cung hết sức thưởng thức ngươi điểm này, cho nên..."Nhu phi cố ý dừng lại, nhưng ý tứ trong giọng nói cũng đã rõ ràng.

Phong Lăng Vân thân mình hơi cứng lại một chút, trong ánh mắt nhanh chóng xẹt qua điều gì đó, "Đúng rồi, bản cung vẫn chưa yên tâm về bệnh tình của Phất nhi, ta còn muốn để Thái y xem lại bệnh tình, ngươi xác định Phất nhi thật sự không có chuyện gì sao?" Nhu phi lại nhìn Phong Lăng Vân, biểu tình lo lắng, vội vàng hỏi.

Ẩn sâu trong ánh mắt lại chứa vài phần đắc ý, Nhu phi không tin, hiện tại dụ dỗ cùng đe dọa như vậy mà Phong Lăng Vân còn không nói thực tình...

Phong Lăng Vân cúi mặt, khóe môi cũng ẩn tia cười như có như không.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115)