Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Y Ngốc Phi - Chương 053

Thần Y Ngốc Phi
Trọn bộ 115 chương
Chương 053
Hắn Điên Cuồng, Giận Đánh Nhu Phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


Nàng muốn nói vài câu, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn khiến nàng không thể nào mở miệng nổi.

"Ngươi nói sẽ không tức giận cơ mà." Nàng đột nhiên nhớ lại lúc trước hắn đã nói là hắn sẽ không tức giận, nhưng bây giờ...

" Phải!" Hiên Viên Diệp có chút chán nản, nữ nhân này, đến giờ phút này vẫn còn muốn chỉnh hắn.

Hắn đã nói sẽ không tức giận nhưng đấy là do hắn không nghĩ rằng nàng sẽ có hành động mang tính nguy hiểm – điểm huyệt đạo nữ nhân đó. Nếu lúc nàng điểm huyệt đạo, nữ nhân đó vừa khéo tỉnh lại, hiện tại nàng còn có thể đứng ở chỗ này, khiến hắn tức giận, khiến hắn phát hỏa sao?

"Ngươi là nam nhân, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh." Nàng thấy hắn chỉ khẽ phải một tiếng cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng thấp giọng nói, thanh âm rất nhẹ, mang theo vài phần thận trọng.

"Sao?" Hiên Viên Diệp đầu lông mày hơi nhếch lên, tốt lắm, làm chuyện như vậy mà vẫn muốn uy hiếp hắn, nàng quả thực quá to gan. Hắn muốn chờ xem nàng rốt cuộc có thể nói những gì?

"Cho nên coi như chưa có gì xảy ra đi." Thấy hắn vẫn dùng âm thanh nhẹ nhàng, nàng bạo gạo đưa ra đề nghị. Nhìn biểu tình của hắn lúc này, có vẻ như không đáng sợ như khi nãy, hoặc là, hắn đã bớt tức giận.

"Thôi." Môi hắn khẽ nhúc nhích, phối hợp ý của nàng, nhẹ nhàng thở ra hai chữ, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, cho nên cũng có thể lý giải là hắn đã đồng ý.

"Tốt lắm." Nàng rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghe thanh âm của hắn mềm nhẹ như thế liền cho là hắn đã thật sự đồng ý.

"Nàng cảm thấy ta sẽ tha cho sao?" Chính là, nụ cười trên khuôn mặt nàng còn chưa kịp tắt, sắc mặt hắn đã trầm xuống, lại từng chữ từng chữ từ từ nói. Như vậy coi như xong, nàng về sau làm sao có thể nhớ lâu đây, bình thường nàng tùy ý đã thành thói quen rồi.

Mạnh Phất Ảnh chán nản, người này thật quá đỗi phúc đáng ghét, nàng cho là hắn đã thật sự đồng ý, hại nàng cao hứng hụt một phen. Hừ! Hiên Viên Diệp quả thật phúc hắc, âm hiểm không ai sánh bằng.

Tính tình của nàng tuy cũng rất trầm ổn, cẩn thận, nhưng ai mà chẳng có giới hạn chứ, nàng đã nói thế rồi mà hắn cũng không buông tha cho nàng, vì thế bắt đầu bực bội, "Vậy ngươi nói đi, ta phải làm sao?"

"Thế nào? Nàng vẫn còn chưa chừa ư?" Hiên Viên Diệp híp mắt, lộ ra một cỗ nguy hiểm khác thường, nữ nhân này, không có nửa điểm hối hận.

"Muốn giết, muốn chém, tùy ngươi." Nàng lườm hắn, muốn gì thì làm đi "Trực tiếp đến đi."

"Gì cơ?" Đầu lông mày hắn lại nhếch lên, nguy hiểm nơi đáy mắt tràn ra, muốn giết, muốn chém tùy hắn, còn muốn đến trực tiếp ư?

" Nàng có chắc chắn không?" Hiên Viên Diệp nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, đến thời điểm này, nàng căn bản vẫn không có ý muốn nhận sai, cũng có thể nàng cũng không cảm thấy mình rõ ràng đã quá liều lĩnh, nếu cứ như thế này, lần sau xảy ra chuyện gì, cam đoan nàng sẽ vẫn còn làm như vậy.

Nếu nàng đã nói như vậy, hắn sẽ cho nàng biết thế nào là trực tiếp.

"Ngươi? Ngươi muốn làm gì?" Mạnh Phất Ảnh mặc dù rất kiên quyết, nhưng nhìn thấy bộ dáng của hắn cùng với ánh mắt nguy hiểm sắc bén như muốn chém nàng ra mấy mảnh thì có chút lo lắng.

"Thế nào, đã biết sợ rồi sao?" Hiên Viên Diệp giận dữ lườm nàng một cái, âm thanh ngoan độc mang theo tức giận, lời nói hơi dừng một chút nhưng không đợi nàng kịp mở miệng hắn lại tiếp tục, "Đáng tiếc, đã quá muộn rồi"

Khi nói chuyện, hắn đột nhiên ôm lấy nàng, nhanh chóng tới bên giường đặt mạnh nàng xuống.

Cũng may hắn đứng gần chiếc giường, lực ném nàng cũng không mạnh lắm cho nên không có vấn đề gì. Nhưng thân thể Mạnh Phất Ảnh bỗng cứng đờ, chiếc giường này quả là không mềm mại chút nào, nó khiến người ta liên tưởng đến những chuyện rất mờ ám.

Hắn không phải giận quá mà đem nàng ăn luôn chứ?

Tuy rằng nàng bây giờ đã bắt đầu có cảm giác với hắn, về phương diện này cũng không thể như trước kia mà kháng cự hắn, nhưng nàng cũng không muốn dưới tình huống như vậy mà bị hắn ăn luôn đâu.

Dù thế nào cũng là lần đầu tiên của nàng, cần phải rất ấm áp lãng mạn mới được. Làm sao có thể trong tình huống thô bạo như thế này mà làm được chứ?

Hơn nữa, nghe nói lần đầu tiên sẽ rất đau, hắn nổi giận như vậy khiến nàng rất sợ hãi.

"Ngươi, ngươi không thể, " Tuy rằng nàng biết lời nói của nàng trong lúc này không có sức mạnh, nhưng vẫn vội vàng nói, hai mắt cũng nhìn về phía hắn mang theo sự đề phòng cao độ.

Thấy nàng nhìn hắn với ánh mắt đề phòng, Hiên Viên Diệp có thể đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, hắn vừa buồn cười lại vừa tức giận. Chẳng lẽ, nàng thật sự cho rằng, hắn lấy cớ nổi giận mà ăn nàng trong tình huống này sao?

"Không thể được sao?" Hiên Viên Diệp khóe môi nhếch lên, ánh mắt cố ý quét khắp toàn thân nàng, âm thanh cũng mang theo vài phần ái muội.

Nàng khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt, thân mình cũng càng thêm cứng đờ, nhìn thấy sự ám muội trong đáy mắt hắn, nàng thầm than thở.

"Nàng nói cho Bổn vương biết, hiện tại có cái gì không thể?" Hiên Viên Diệp thấy biểu tình của nàng, đột nhiên cúi người xuống, kề môi sát bên tai nàng nói.

Mà lúc này trong lòng Mạnh Phất Ảnh cảm thấy rất căng thẳng. Nàng cảm nhận được hơi thở mang theo một chút lo lắng, mang theo một chút ẩm ý, phả vào lỗ tai nàng của hắn, có chút tê chút ngứa, nhưng nàng biết bây giờ hắn đang tức giận trong lòng nên càng thêm khẩn trương.

"Sao hả?" Không nghe được câu trả lời của nàng, thân thể hắn lại đè nặng lên người nàng, miệng hắn khẽ cắn cắn vành tai nàng.

"Ta sai rồi, ta biết ta sai rồi." Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên căng thẳng, biết là hắn cố ý trừng phạt nàng nên gấp gáp nói.

Được rồi, nàng sai rồi, cho nên nàng thừa nhận sai lầm, cũng chỉ có như vậy thôi.

Từ trước tới giờ bản tính nàng luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ nhận sai trước mặt người khác, huống chi chuyện buổi tối, tuy nàng có sai, nhưng cũng là vì hắn, nàng muốn giúp hắn tìm được Nhu phi. Cho nên dù bây giờ nàng đã nhận sai nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất ủy khuất.

"Biết sai rồi sao?" Hiên Viên Diệp sao lại không thể nghe ra giọng nàng có phần bất mãn, quay sang phía nàng thấp giọng hỏi.

"Vâng ạaa" Nàng nhanh chóng đáp lời âm thanh vẫn rầu rĩ như cũ không có chút thành ý nào.

"Nói đi, sai ở đâu?" Hiên Viên Diệp con ngươi lóe lên, hỏi lần nữa, mục đích của hắn là muốn nàng nhớ kĩ lần giáo huấn này, khiến nàng nhận thức được sai lầm của mình.

"Ta không nên liều lĩnh trở lại Nhu Tâm cung." Mạnh Phất Ảnh giật mình, lần này thấp giọng nói, âm thanh cũng có một chút thành ý, không miễn cưỡng như khi nãy.

"Ừ." Nghe được câu trả lời của nàng, Hiên Viên Diệp lần này hài lòng lên tiếng, hơi dừng một chút sau lại tiếp tục, "Sau thế nào?"

"Sau đó?" Mạnh Phất Ảnh sửng sốt, sau đó cái gì chứ? Sau đó nàng không phải nguyên vẹn đi ra sao?? Hơn nữa, còn bị hắn uy hiếp ngược đãi như vầy...

"Về sau..." Hiên Viên Diệp hơi híp mắt, nhưng trong lòng lại thầm cười, bình thường nàng rất thông minh, hôm nay thế nào lại không nghe ra ý tứ của hắn?? Xem ra thực sự hắn đã dọa đến nàng rồi.

Mạnh Phất Ảnh lúc này mới chợt hiểu hiểu ý tứ của hắn, thì ra hắn muốn nàng hứa không vi phạm nữa, liền thuận miệng nói, "Về sau không bao giờ đi Nhu Tâm cung nữa."

Lời này vừa nói ra khỏi miệng nàng thiếu chút nữa đã cắn đứt đầu lưỡi của mình, ông trời ơi nàng thật sự không tin, đây là lời nói do nàng nói ra ư? Có phải đầu nàng bị hư rồi không? Giờ nàng lại đi cam đoan với hắn như vậy.

Nàng muốn nói, không bao giờ một mình đi vào chỗ nguy hiểm như thế nữa, nhưng sao lại nói ra câu như vậy, ý nghĩa hoàn toàn bị thay đổi rồi.

Hiên Viên Diệp sửng sốt một chút, rất nhanh sau đó lại trầm xuống, lời nàng hứa là như vậy sao? Điều này càng làm cho hắn tức giận hơn nữa. Nữ nhân này, lại còn muốn giận dỗi với hắn?Nàng không nhận ra sai lầm của mình mà còn giận dỗi với hắn, thật là quá đáng!!!

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, gần như biến thành màu đen, xem ra hôm nay không phạt nàng thật nặng, nữ nhân này không thể nhớ được lâu.

"Được, tốt lắm." Hiên Viên Diệp lại nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, "Xem ra, bổn vương đã quá dung túng cho nàng rồi."

Hắn ban đầu nghĩ rằng chỉ cần nàng nhận sai, hứa lần sau không làm việc như thế nữa thì việc này coi như xong, dù sao hắn cũng không nỡ trừng phạt nàng. Nhưng không ngờ tới, vào thời điểm này nàng còn nói ra những lời như vậy.

Trong lúc hắn nói chuyện, thân người hơi tách ra, lập tức đem cả người nàng kéo lại. Tất cả động tác nhanh chóng không cho nàng một chút cơ hội phản kháng, thậm chí nàng cũng không có cơ hội mở miệng.

Toàn thân nàng toát ra mồ hôi lạnh, những động tác của hắn khiến nàng nghĩ đến một khả năng. Hắn không phải muốn đánh nàng chứ, hơn nữa còn là đánh vào mông nàng???

Mà nàng đang trong lúc hoảng loạn, không kịp phản ứng lại, cho đến khi nhìn thấy cánh tay hắn giơ lên cao, hơn nữa hình như là dồn rất nhiều sức lực, vị trí nhắm chuẩn hạ xuống là .... mông của nàng.

"Hiên Viên Diệp, ngươi không thể đánh ta." Mạnh Phất Ảnh vội vàng hô lên, nhất là khi nhìn thấy tay hắn đang hạ xuống, nàng càng thêm hoảng sợ.

Nàng lớn như vậy, nhưng chưa từng bị người đánh mông bao giờ, nàng cũng không muốn bị hắn đánh vào mông đâu...

"Bổn vương không thể?" Mắt hắn híp lại, hơi thở nguy hiểm tràn ra, trong thanh âm cũng mang theo vài phần nguy hiểm, nàng lại vẫn dám nói hắn không thể?

Kỳ thực, hắn sẽ không thực sự đánh nàng, chẳng qua là muốn dọa nàng mà thôi, hắn biết nàng rất kiêu ngạo, biết sự quật cường của nàng, cho nên nếu hắn thực sự đánh vào .... mông nàng, nàng nhất định sẽ phát điên.

Tay hắn cũng chỉ giơ cao lên, cũng chưa hoàn toàn hạ xuống, nàng lại hô lên như vậy thực sự khiến hắn phát bực. Vì thế giả vờ làm như sẽ hạ tay xuống.

"Hiên Viên Diệp, ngươi nếu ...ngươi đánh ta thật, ta... Ta..." Nàng nhìn thấy cái tay cứng như thép của hắn như đang muốn hạ xuống, vừa hoảng hốt vừa xấu hổ vội vàng kêu lên.

"Nếu Bổn vương đánh nàng thật, thì nàng muốn thế nào?" Hiên Viên Diệp nghe được lời uy hiếp của nàng, hai tròng mắt chớp lên, chăm chú nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng chữ từ từ nói, hơi thở nguy hiểm càng thêm rõ ràng.

"Ta, ta, ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa." Nàng cuống quýt nghĩ ngợi sau đó thấp giọng nói, nếu hắn thật sự đánh vào mông nàng, nàng cam đoan sẽ không để ý hắn nữa.

Bị một nam nhân đánh vào mông, chuyện như vậy, nàng thật sự là không thể chịu đựng được.

"Được, tốt lắm." Hiên Viên Diệp hơi giật mình, khẽ gầm nhẹ, tốt lắm, nữ nhân này cũng dám uy hiếp hắn như thế sao? Không để ý đến hắn nữa? Tốt lắm, gan nàng quả thật không hề nhỏ chút nào. Bất quá, uy hiếp của nàng, thật sự hữu dụng, bởi vì giờ phút này trong lòng hắn sợ nhất điểm này, dù sao hắn vốn là muốn khiến nàng nhanh chóng yêu hắn, nhưng lại không ngờ xảy ra chuyện như vậy.

Hiện tại, khó khăn lắm mới kiếm nàng trở về bên mình, hắn sao có thể để nàng không thèm quan tâm tới hắn chứ?

Cho nên, khi nghe thấy lời nói của nàng, thân thể hắn hơi khựng lại, sau đó làm ra bộ dáng không làm không được, cũng không muốn chỉ vì một câu nói của nàng, liền cho qua mọi chuyện, nếu không về sau nàng không thèm để ý đến những điều cấm kị nhất định sẽ làm hắn mất mặt.

Tay vẫn quả quyết hạ xuống, nhưng không thực sự đánh nàng.

Dù sao, hắn biết tính tình của nàng, nếu nàng đã nói thế mà hắn vẫn không nghe mà đánh nàng thì có lẽ nàng sẽ bơ mặt thật.

Hắn cũng chỉ làm dáng dọa nàng một chút thôi.

Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy tay hắn như vẫn muốn đánh xuống, vô cùng sốt ruột nhưng hiện tại nàng đang bị hắn đè nặng, không thể cử động được, cũng không thể phản kháng, nếu hắn đánh nàng thật thì nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống thôi!!!

Nghĩ đến đây, đột nhiên nằm xuống vùi mặt vào gối đầu.

Trong lòng nàng mắng thầm, Hiên Viên Diệp, xem như ngươi lợi hại.

Tay hắn còn cách mông nàng một đoạn thì dừng lại. Thấy nàng vùi mặt trong gối đầu, không nhúc nhích khiến hắn cảm thấy buồn cười. Thật ra thì hắn cũng không nỡ đánh nàng. Chỉ là muốn dọa nàng chút thôi.

Hắn cũng không kéo nàng, hắn muốn nhìn xem nàng còn muốn trốn đến bao giờ.

"Bây giờ, bổn vương bỏ qua, còn tái phạm thêm lần nữa thì bổn vương tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình." Hiên Viên Diệp thu bàn tay của mình, khóe môi kéo ra một tia cười khẽ, lại như cũ dùng thanh âm nghiêm nghị nói.

Vốn cho là khi nàng nghe thấy lời nói của mình thì sẽ đứng lên, nhưng thật không ngờ, nàng vẫn cứ nằm ở đó, không hề nhúc nhích.

Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt một chút, tưởng nàng đang thẹn thùng, khóe môi khẽ nở nụ cười, "Được rồi, đứng lên đi, việc này bổn vương sẽ không so đo, nàng cũng không cần giả bộ nữa."

Nàng vẫn không động đậy như cũ, cũng không có nhúc nhích, dường như không nghe thấy lời hắn.

Hiên Viên Diệp hơi kinh hãi, nhanh chóng vươn tay ôm lấy nàng, thấy hai mắt nàng vẫn nhắm chặt, khuôn mặt trắng bệch, hoàn toàn hoảng sợ, gấp giọng hô to, "Phất nhi, Phất nhi."

Giọng nói hắn không những gấp gáp mà còn có chút run run. Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ, không hề cử động dù chỉ một chút.

Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Hiên Viên Diệp có thể xác định, nàng không phải giả bộ, mà là hôn mê thật sự. Khi nãy vẫn còn rất khỏe mạnh, làm sao có thể đột nhiên té xỉu, chẳng lẽ do choáng váng???

"Người đâu, người đâu..." Giờ phút này hắn vô cùng hoảng sợ, trong lòng dâng lên sự sợ hãi trước nay chưa từng có, ôm lấy tay nàng, hơi thở run run, gấp gáp gọi thị vệ bên ngoài.

Tốc Phong vẫn chưa về, bên ngoài chỉ có một tên thị vệ, nghe thấy tiếng hét của Hiên Viên Diệp liền vội vàng đi đến, đương nhiên, hắn cũng không dám vào bên trong phòng, mà chỉ đứng bên ngoài đại sảnh, cẩn thận hỏi, "Điện hạ, có gì phân phó..."

"Mau, mau đi mời Thái y đến." Người thị vệ kia vẫn còn chưa nói hết lời, Hiên Viên Diệp đã vội vàng cắt ngang.

Người thị vệ kia ngớ ra, bây giờ đêm hôm khuya khoắt đi chỗ nào kêu Thái y đây? Nhưng hắn cũng không dám cãi lời điện hạ, vì vậy vội vàng đi xuống mời Thái y.

Hiên Viên Diệp nâng nàng dậy, để nàng ngồi thẳng trên giường, sau đó dùng hai tay đặt sau lưng nàng, bắt đầu vận khí cho nàng.

Gương mặt hắn đã đầy mồ hôi, mà nàng ngay cả một chút phản ứng cũng không có.

Hiên Viên Diệp trong lòng càng thêm sợ hãi.

Thế nào đang khỏe mạnh lại đột nhiên té xỉu, chẳng lẽ là nữ nhân kia đã động tay đến nàng khi nàng ở Nhu Tâm cung?

Nghĩ đến khả năng đó, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, bất thình lình, chỉ cảm thấy từ đầu đến chân lạnh như băng, máu toàn thân đều cứng lại, bàn tay hung hăng nắm thật chặt, hắn bây giờ vừa phẫn nộ vừa sợ hãi. Móng tay hung hăng cắm vào da thịt, rịn ra vết máu, nhưng hắn một chút cảm giác cũng không có.

Một tiếng trôi qua, thị vệ kia đi thỉnh Thái y vẫn chưa về, không có Tốc Phong làm việc thì không thể mau được. Hiên Viên Diệp càng thêm lo lắng.

"Người đâu, đi mời Thái y cho Bổn vương."

Hiên Viên Diệp lại lớn tiếng quát, âm thanh rống giận mang theo run rẩy.

Nhìn nàng hôn mê, hơn nữa còn không biết là nguyên nhân là gì, giờ phút này lòng hắn nóng như lửa đốt vậy.

"Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Tốc Phong rốt cục cũng quay về, nghe được tiếng rống giận dữ của Hiên Viên Diệp thì nhanh chóng chạy vào.

Sao đột nhiên lại muốn mời Thái y?

"Nhanh đi tìm Thái y, bất kể dùng cách nào, lấy tốc độ nhanh nhất, mang Thái y đến cho Bổn vương" Hiên Viên Diệp nghe thấy tiếng của Tốc Phong thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng hô lên.

Tốc Phong giật mình, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không ngu ngốc hỏi lại trong hoàn cảnh này, nhanh chóng đi mời Thái y.

Tốc Phong không hổ là Tốc Phong, không đến một tiếng, liền đem tới một vị Thái y, chính là Lưu Thái y ở yến tiệc hôm nay.

Lưu thái y sau khi trở lại Thái y quán, bởi vì quá mức chấn động, cho nên không buồn ngủ, một mình nghiên cứu phương thuốc của Mạnh Phất Ảnh.

Vừa muốn trở về ngủ thì bị Tốc Phong tóm được, không có lấy cơ hội phản kháng, chớ đừng nói chi là cự tuyệt, trực tiếp bị kéo ra khỏi Thái y quán, thẳng đến Nghệ Vương phủ.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?" Đợi cho đến khi lấy lại tinh thần, hít vào một hơi, Lưu thái y vội vàng hỏi, đêm hôm thế này muốn ông đến làm gì đây?

"Không biết." Tốc Phong nhanh chóng trả lời, hắn vừa về Vương phủ, đã bị Điện hạ mệnh lệnh đi tìm Thái y, hắn cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bất quá, theo bộ dáng gấp gáp của Điện hạ, hẳn là Vương phi xảy ra vấn đề gì đó.

"..." Lưu thái y nghẹn lời, may mắn nhận ra được Tốc Phong, bằng không, không thể nào ngoan ngoãn đi theo Tốc Phong như thế này.

"Điện hạ, Thái y đã mời tới." Tốc Phong đưa Lưu thái y đến ngoài phòng, thấp giọng nói.

"Tiến vào." Hiên Viên Diệp không có nửa câu lôi thôi dài dòng, lạnh giọng ra lệnh, trong thanh âm mang theo sự vội vàng.

Tốc Phong âm thầm kinh hãi, nghe giọng nói của Điện hạ, sự tình có vẻ hết sức nghiêm trọng, không suy nghĩ nhiều nhanh chóng mở cửa tiến vào.

Lưu thái y nghe thấy giọng nói có chút nghiêm trọng của Hiên Viên Diệp, cũng giật mình, nhanh chóng đi theo Tốc Phong vào.

"Lại đây, xem xem nàng rốt cuộc bị làm sao?" Hiên Viên Diệp vừa nhìn thấy Lưu thái y, cũng bất chấp thân phận, nhanh chóng tiến về phía trước túm lấy Lưu Thái y, kéo Lưu thái y tới gần bên giường gấp giọng phân phó.

Lưu thái y tuổi đã cao bị hắn túm như thế, thất tha thất thểu, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may nhờ hắn túm chắc, không ngã sấp xuống, bất quá đến trước giường, chân bị vấp vào thành giường rất đau đớn. Nhưng nào dám kêu lên, nhanh chóng tới khám bệnh cho Mạnh Phất Ảnh.

Khi bắt mạch cho Mạnh Phất Ảnh, lông mày Lưu Thái y từ từ nhăn lại, càng lúc càng nhíu thật chặt. Hiên Viên Diệp thấy biểu tình trên mặt Lưu thái y, tim hắn bỗng như bị ai nhéo thật đau.

Một lát sau, Lưu thái y rốt cục buông lỏng cổ tay nàng, trên mặt biểu tình vẫn rất phức tạp, hai mày vẫn nhíu lại.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Hiên Viên Diệp nhìn thấy Lưu thái y buông tay ra nàng, cũng không chờ Lưu thái y hành lễ, bẩm báo, liền vội vàng hỏi.

"Hồi Điện hạ, vi thần hổ thẹn, thật sự là không nhìn ra Vương phi vì cớ gì mà hôn mê." Lưu thái y vội vàng đứng thẳng người, cẩn thận trả lời, đầu cũng hơi cúi xuống, có chút sợ hãi dưới cơn giận dữ của Hiên Viên Diệp sẽ bị ban cho cái chết.

Hiên Viên Diệp thân mình cứng đờ, ánh mắt bỗng trầm xuống, khóe môi giật giật, run run nói, "Nhìn không ra nguyên nhân, là có ý gì?"

Làm sao có thể nhìn không ra nguyên nhân? Nàng hôn mê, sẽ không thể nào không có nguyên nhân được? Đang khỏe mạnh tuyệt đối sẽ không té xỉu.

"Vi thần thật sự nhìn không ra." Lưu thái y đầu cúi thấp hơn, thanh âm cũng cẩn thận hơn, hơi dừng một chút, sau lại tiếp tục, "Vi thần cả gan hỏi điện hạ Vương phi trước khi hôn mê, có gì dị thường không?"

"Dị thường?" Hiên Viên Diệp hơi giật mình, thì thào nói nhỏ, muốn nói dị thường là chỉ việc hắn nổi giận muốn đánh mông nàng sao?

Nhưng cũng không thể là vì sợ hắn đánh nàng mà ngất đi được.

"Có thể nhất thời nóng vội nên mới ngất đi hay không" Nghĩ khả năng kia Hiên Viên Diệp cẩn thận hỏi, nếu là như vậy thì hắn thật đáng chết mà.

"Nóng vội?" Lưu thái y sửng sốt một chút, khẽ ngẩng đầu lên, mang trên mặt một nỗi kinh ngạc, khẩn trương hỏi, "Vương phi vì sao mà nóng vội?"

Lưu thái y này không biết là vô tình hay cố ý, cũng có thể là bởi vì thật sự không tra ra nguyên nhân Mạnh Phất Ảnh ngất xỉu, muốn hiểu rõ tình huống hơn để tìm ra chút manh mối.

Hiên Viên Diệp nghe vậy sắc mặt đột nhiên âm trầm, còn có chút hồng hồng.

Hắn không thể nói là bởi vì hắn muốn đánh nàng, nên nàng mới ngất xỉu

"Ngươi chỉ cần nói cho ta có khả năng là nguyên nhân này hay không thôi, không cần lôi thôi dài dòng." Lời nói phát ra mang chút ảo não cùng tức giận.

Con ngươi Tốc phong cũng lóe lên, không phải sẽ là...

"Vâng, có thể " Lưu thái y kinh hãi, liên tục gật đầu đáp lời, "Có thể là do quá nóng vội nên ngất đi, hẳn là không vấn đề gì."

Hiên Viên Diệp chán nản, nếu không phải nguyên nhân kia, làm chi còn hỏi nhiều như vậy, nhất thời lửa giận trong lòng bốc lên, hướng Tốc Phong lạnh lùng nói, "Đi mời Thái y khác tới đây..."

Lời nói hơi ngừng lại, Tốc Phong còn chưa kịp rời đi lại nói "Đem tất cả Thái y đều gọi đến cho Bổn vương."

Một Thái y tra không ra nguyên nhân, thì mời tất cả Thái y đến, xem có thể tra ra nguyên nhân gì không?

Chính là giờ phút này Mạnh Phất Ảnh vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi.

Nếu nàng thật sự xảy ra việc ngoài ý muốn, vậy hắn...

Lưu thái y đứng ở phía sau, tiến thoái lưỡng nan, muốn chạy đi nhưng Điện hạ lại không lệnh cho ông đi hay ở, ở lại thì bản thân mình cũng không giúp đỡ được cái gì.

Khi thấy Hiên Viên Diệp nhìn Mạnh Phất Ảnh ở trên giường, hình như hoàn toàn quên sự tồn tại của Lưu thái y, tự biết thân phận lui ra phía ngoài.

Sau một hồi giày vò, trời rốt cục cũng sángg, mà Tốc Phong khua chiêng gióng chống đem tất cả Thái y trong Thái y quán mang tới Nghệ vướng phủ, làm kinh động người trong cung.

Thái hậu biết tin, không để ý thân thể mình, liền vội vàng tiến đến Nghệ Vương phủ.

Mà Nhu phi ' vừa mới' tỉnh lại nghe thấy tin tức, cũng 'sốt ruột' chạy tới.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua vẫn còn khỏe mạnh làm sao có thể đột nhiên té xỉu?" Thái hậu vô cùng lo lắng, vội vàng hỏi.

Thế nhưng không có người nào có thể nói cho bà biết, dù tất cả Thái y đều đã kiểm tra qua cho Mạnh Phất Ảnh, nhưng đáp áp lại như nhau, không biết nguyên nhân tại sao.

"Cút, đều cút ra ngoài cho Bổn vương." Chỉ qua một đêm, khuôn mặt Hiên Viên Diệp đã trở nên tiều tụy, sự đau đớn kịch liệt cùng lo lắng hiện ra trong đáy mắt, sát khí tỏa ra như muốn giết người.

Nghe được câu trả lời giống nhau của đám Thái y, lòng hắn càng thêm đau nhói, thập phần xót xa.

Hắn nửa ngồi trước giường, nắm thật chặt tay nàng, run rẩy hô, "Phất nhi, nàng tỉnh lại đi, chỉ cần nàng tỉnh lại, bổn vương cái gì cũng đều đáp ứng, chỉ cần nàng tỉnh lại, nàng về sau làm cái gì bổn vương cũng sẽ không nói nữa chữ không, dù nàng có chọc thủng trời, bổn vương cũng sẽ vá lại giúp nàng."

Hiện tại hắn thật sự hối hận, hối hận vì đã nổi giận với nàng. Hắn vì sao phải nổi giận với nàng, hắn vì sao không thể dung túng nàng, vì sao phải đi chỉ trích nàng.

Chờ ở bên ngoài trong đại sảnh mọi người nghe được lời nói của Hiên Viên Diệp nhất thời im lặng, đây là nam nhân nổi tiếng lạnh lùng lãnh khốc sao?

Ai có thể nghĩ rằng khối băng này lại có thể nói ra những lời thâm tình như vậy? Chẳng sợ nàng chọc thủng trời, bổn vương thay nàng vá lại.

Lời nói cuồng vọng như vậy, thâm tình, dung túng yêu thương tới cỡ nào!!!!

Mà lúc này, nàng nằm im lặng trên giường không nghe được một chữ nào.

"Diệp nhi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, nếu Thái y không tra ra nguyên nhân, chứng minh thân thể của Ảnh nhi không có chuyện gì, nói không chừng là ngủ quá sâu, một lát nữa sẽ tỉnh lại thôi." Thái hậu nghe được lời nói của Hiên Viên Diệp, hốc mũi bỗng cay cay, hai mắt đã ươn ướt, chậm rãi đi tới bên cạnh Hiên Viên Diệp thấp giọng khuyên nhủ.

Tuy rằng bà cũng rất lo lắng nhưng khi nhìn thấy bộ dáng hắn như thế đành nén đau lòng lại, an ủi.

Nhu phi đứng ở phía sau Thái hậu, ánh mắt thoáng kinh ngạc, thật không ngờ tình cảm hắn dành cho Mạnh Phất Ảnh lại sâu như vậy.

Nhu phi vốn cho rằng Hiên Viên Diệp chẳng qua bởi vì không chiếm được Mạnh Phất Ảnh, trong thâm tâm không cam lòng nên muốn đoạt về, trăm triệu thật không ngờ, Hiên Viên Diệp lại có tình cảm chân thành như thế.

Nếu như vậy, muốn tách bọn họ ra, sẽ rất khó khăn.

Nhưng vẫn tiến về phía trước, một mặt mềm nhẹ nói, "Đúng vậy, Thái Hậu nói rất đúng, con cũng không nên quá thương tâm, chú ý thân thể mình, nếu như con..."

"Cút." Hiên Viên Diệp hai tròng mắt trầm xuống, đột nhiên tức giận quát, giờ phút này hắn quên mất ngụy trang thường ngày, đừng nói gì đến cung kính.

Kỳ thực, trong lòng hắn đã có chút hoài nghi là bà ta động tay động chân, khiến Thái y tra không ra nguyên nhân, không có bằng chứng.

Nhu phi giật mình, biểu tình có vài phần ủy khuất cùng khó coi, ngơ ngác đứng ở phía sau hắn, hoàn toàn thất kinh.

"Được rồi, được rồi Diệp nhi lúc này tâm tình không tốt, quá nóng nảy, ngươi đừng đa tâm." Thái hậu sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ Hiên Viên Diệp lại quát Nhu phi, nhưng vẫn phản ứng kịp thời, lập tức nhẹ giọng khuyên Nhu phi.

Hơi dừng một chút, sau đó mới tiếp tục nói, "Ngươi là mẫu thân của Diệp, người thân gần nhất của Diệp nhi cho nên mới không cần giữ lễ nghi trước mặt ngươi, ngươi nên hiểu được tâm tình của Diệp nhi."

"Vâng, nô tì hiểu được." Nhu phi thấp giọng nói, giọng nói vẫn có vài phần ủy khuất như cũ, nhưng khi nhìn về phía Hiên Viên Diệp lại mang theo sự đau lòng, khẽ thở dài, "Nha đầu Phất nhi, rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Thái hậu cũng thở dài một hơi, cúi đầu than nhẹ, không cách nào khống chế nỗi lo lắng, hai mắt hướng ra phía đám Thái y bên ngoài, sửng sốt một chút, gấp giọng hỏi, "Sao không thấy Hồ thái y? Hồ thái y đâu?"

Hồ thái y là Thái y già nhất trong triều, cũng có y thuật inh nhất, trước kia khi Thái hậu cùng Hoàng thượng bệnh, đều là do ông lo liệu, sau khi Phong Lăng Vân tiến cung, thì thay thế ông bởi vì Hồ thái y muốn từ chức, an hưởng lúc tuổi già.

Về sau, Phong Lăng Vân vì chuyện của Phong Ngữ Lam mà bị liên lụy mất chức, Hồ thái y đành vào Cung, tiếp tục làm Thái y.

Bây giờ không nhìn thấy Hồ thái y, Thái hậu đương nhiên cảm thấy kì quái, nhưng cũng có chút hi vọng.

"Hồi thái hậu, Hồ thái y mấy ngày trước bị nhiễm phong hàn, mấy ngày nay sốt cao không lùi, cả người đều mơ hồ này, thật sự không tới được." Lưu thái y hơi cúi người về phía trước kính cẩn bẩm báo.

Thái hậu giật mình, bệnh này quả thực tới không phải lúc, nhiễm phong hàn, sốt cao nên không thể tới ư? Vậy Phất nhi phải làm sao đây?

Điều may mắn chính là, xét theo tình huống này cũng không có vẻ nguy hiểm đến tính mạng Phất Ảnh, sắc mặt nha đầu này cũng không làm cho người ta sợ hãi, chỉ hi vọng thật sự giống lời bà vừa mới nói, chốc lát nữa sẽ tự tỉnh lại là tốt rồi.

Mà lúc này Hiên Viên Diệp vẫn ngồi trước giường như cũ, nắm thật chặt tay Mạnh Phất Ảnh, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng mang theo vạn phần lo lắng.

Nhu phi cũng không có làm ầm mọi chuyện lên.

"Được rồi, hồi Cung thôi." Thái hậu nhìn phía bóng lưng Hiên Viên Diệp hơi ngẩn ra, bóng lưng kia cứng đờ, khiến bà hiểu được trong lòng hắn có lẽ đang rất đau.

Đã không có cách nào cứu chữa, thì tất cả đều ra về, Ảnh nha đầu còn có thể nghỉ ngơi mà hắn cũng có thể thanh tĩnh đầu óc một chút. Dù sao đứng ở nơi này cũng không phải là cách.

"Hoàng nãi nãi, đem băng sơn Tuyết Liên đến đây đi." Hiên Viên Diệp đột nhiên mở miệng nói, vẫn ngồi bên giường như cũ, thân thể cũng không động, nhưng giọng nói khi phát ra làm cho người ta không thể kháng cự.

Thái hậu giật mình, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, nhanh chóng hiện ra một tia hy vọng, nhưng lại có chút khó xử, dù sao, Băng Sơn Tuyết Liên kia cũng không phải là vật bình thường.

Bà cũng rất muốn cứu Ảnh nha đầu, nếu có thể dùng tính mạng già này đổi lấy mạng Ảnh nha đầu bà cũng đổi, dù Băng sơn Tuyết Liên kia do bà giữ nhưng một mình bà e là không thể định đoạt được.

"Hoàng nãi nãi chỉ cần lấy ra, những chuyện khác, Diệp nhi sẽ tự mình gánh vác." Hiên Viên Diệp tự nhiên hiểu được tâm tư Thái hậu, trầm giọng nói, hắn không để nàng xảy ra chuyện gì được, tuyệt đối không.

"Diệp nhi, con đừng quá kích động, tuy rằng Băng Sơn Tuyết Liên có thể cải tử hoàn sinh, nhưng dù sao vẫn còn chưa biết rõ tình huống của Ảnh nha đầu, nếu mạo hiểm dùng Băng Sơn Tuyết Liên, cũng không thể có tác dụng..." Lần này, không có chờ Thái hậu mở miệng, Nhu phi lại nhẹ giọng khuyên nhủ, dù sao, hôm qua lúc trời tối chuyện Mạnh Phất Ảnh ở trong phòng bà ta, khiến bà ta không cách nào phủ nhận sự nghi ngờ trong lòng. Nếu có thể bà ta thực mong nàng vĩnh viễn không tỉnh lại.

"Đều cút ra ngoài cho Bổn vương." Hai mắt hắn đột nhiên nheo lại, thanh âm lạnh lùng, có cảm giác làm áu người ta đông lại, đôi tay hung hăng nắm chặt, nếu như không phải vì phải tìm mẫu phi, hắn sẽ trực tiếp đem nữ nhân này băm thành trăm mảnh.

"Tốc Phong, lấy lệnh bài của Bổn vương ra, vào Cung lấy Băng Sơn Tuyết Liên, ai ngăn cản, giết!" Hiên Viên Diệp vẫn khômg đứngkhoomgnkhoong nhìn ai nhưng mỗi chữ nói ra khiến ọi người toàn thân sợ hãi. Ý tứ của hắn là, trực tiếp lấy không cần hỏi ai hết.

"Diệp nhi, con điên rồi, con sao có thể làm như vậy, làm như vậy là sao?" Nhu phi lại vội vàng nói, vẻ mặt sốt ruột, trong thanh âm chứa đầy sự lo lắng.

Hiên Viên Diệp đột nhiên tiện tay cầm một cái giá nến bên giường ném đi. Đôi mắt hàm chứa tia tàn độc.

Nhu phi hoàn toàn bị kinh sợ, bà ta thật không ngờ Hiên Viên lại đánh bà ta, khi nhìn thấy giá nến bay tới theo bản năng muốn tránh, nhưng dù sao vẫn còn muốn ở lại trong Hoàng cung, vì thế không thể không thể không tiếp tục ngụy trang, đành để cái giá nến đập vào người.

"A!" Sau đó cố ý lớn tiếng kinh hô, "Diệp nhi, mẫu phi cũng là vì tốt cho con thôi" Giọng nói mang theo vài phần nức nở.

"Tốc Phong, lời Bổn vương vừa nói, ngươi không nghe thấy sao?" Hiên Viên Diệp lại gằn từng tiếng, thanh âm lạnh đến thấu xương, tỏa ra sát khí.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, khôn khéo như Nhu phi chắc chắn đã hoài nghi cho nên, giờ phút này, hắn cũng không muốn tiếp tục ngụy trang nữa, hơn nữa lúc này hắn cũng không còn tâm tư đâu mà lo chuyện khác.

Hắn vừa mới nói, Tốc Phong đi lấy Băng Sơn Tuyết Liên, ai muốn dám ngăn cản, liền giết...

Nhu phi vừa ngăn cản ý định của hắn, ý tứ của hắn không phải là để cho Tốc Phong...

"Diệp nhi đừng nóng vội, Hoàng nãi nãi tiến cung, cùng Phụ vương ngươi thương lượng một chút." Thái hậu hoảng hốt, liên tục khuyên nhủ, ngộ nhỡ Diệp nhi thật sự làm như vậy, hậu quả này không thể vãn hồi.

Khi nói chuyện, cũng hơi tức giận trừng mắt nhìn Nhu phi một cái, nữ nhân này còn muốn thiên hạ chưa đủ loạn hay sao? Vì cớ gì mà trong lúc này lại nói như thế.

"Ngươi xem Ảnh nha đầu hiện tại cũng không phải quá nguy hiểm, cho nên ngươi cũng không cần vội vã, tất sẽ có cách, tất sẽ có cách."

Thái hậu sợ Hiên Viên Diệp sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục nào đó, lại vội vàng nói, mà bây giờ khí sắc Ảnh nha đầu quả thật cũng không phải quá kém, cũng không quá nguy hiểm. Diệp nhi không thể giận quá mấy khôn. Dù như thế nào, bà cũng không thể trơ mắt nhìn Diệp nhi phạm sai lầm.

Tuy rằng giờ phút này, lòng bà cũng rất nóng, nhưng vẫn còn vài phần lý trí.

Tốc Phong vốn nghe được lời nói của Hiên Viên Diệp, cũng cứng đờ cả người, nghe Thái hậu ngăn cản mới thở dài nhẹ nhõm..

Hiên Viên Diệp nghe lời Thái Hậu, đưa mắt nhìn Mạnh Phất Ảnh, ánh mắt hơi lóe lên, khí sắc của nàng cũng không phải quá kém, khuôn mặt nàng, bờ môi cũng không trắng bệch nữa, đã hồng hào như cũ. Vì thế cũng không nói thêm gì nữa, nếu Thái Hậu sau khi trở về có thể cùng phụ vương thương lượng thì hắn cũng sẽ không cần mạo hiểm, dù sao hắn cũng biết rõ ràng hậu quả.

"Đi thôi, đều trở về đi."

Thái hậu lại nhìn về phía Nhu phi, trong ánh mắt chứa càng nhiều tức giận, lạnh lùng nói, sau đó tự mình đi ra ngoài trước. Nhu phi giật mình, lại nhìn Mạnh Phất Ảnh trên giường một cái, lần này đi theo Thái hậu rời đi. Đám Thái y, cũng nhanh chóng lui ra ngoài.

"Điện hạ, không bằng đi mời Phong Lăng Vân tới xem bệnh cho Vương phi." Đợi cho đến khi tất cả mọi người rời đi, Tốc Phong nhỏ giọng nói.

Thái Hậu vừa mới nhắc tới Hồ thái y, hắn đột nhiên nghĩ đến Phong Lăng Vân, chỉ là do có nhiều người ở đây, không tiện nhắc tới. Hiên Viên Diệp giật mình, hai tròng mắt cũng lập tức lóe lên một cái, hắn quá gấp gáp sợ hãi, cho nên mới quên mất Phong Lăng Vân.

Phong Lăng Vân tuy rằng tuổi trẻ, nhưng y thuật lại inh hơn vị Thái y già kia rất nhiều. Biết đâu Phong Lăng Vân sẽ có biện pháp.

"Mau đi đi." Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nổi lên vài tia hi vọng, nhanh chóng giục Tốc Phong đi.

'Vâng' Tốc Phong cung kính đáp lời, sau đó khẩn trương đi ra ngoài.

Thái hậu sau khi hồi cung bỗng nghĩ đến trong Nghệ Vương phủ không có nổi một nha đầu đắc lực, những nha đầu ở trong Vương phủ cũng không quen thuộc với Ảnh nha đầu nên đã kêu Thanh Trúc dẫn người tới Nghệ vương phủ hầu hạ Ảnh nha đầu.

Thanh Trúc bởi vì nghĩ Thu Nhi từng là người của Mạnh Như Tuyết nên không mang theo nàng ta, chỉ dẫn theo Đông Nhi, Hạ nhi, Xuân nhi cùng đi đến Nghệ Vương phủ.

Sau khi tới Nghệ vương phủ chuyện gì cũng không thể làm, bởi vì, Hiên Viên Diệp một mực ngồi ở trước giường, không cho bất kì kẻ nào tới gần Mạnh Phất Ảnh. Thanh Trúc tuy rằng trong lòng sốt ruột, cũng chỉ có thể đứng xa mà nhìn, không dám lại quá gần.

Khi Tốc Phong mang theo Phong Lăng Vân trở về, nhìn thấy Thanh Trúc thì sửng sốt một chút, nhưng lại không nói gì thêm, dù sao, Thanh Trúc là người Vương phi tín nhiệm nhất, mấy nha đầu này, cũng luôn luôn hầu hạ Vương phi, đáng ra nên đến chăm sóc Vương phi từ sớm.

Thanh Trúc thấy Phong Lăng Vân cũng vô cùng sửng sốt, sao có thể đem Phong Lăng Vân tới đây, nếu Phong Lăng Vân bởi vì chuyện của Phong Ngữ Lam rồi gây bất lợi cho chủ tử thì làm sao bây giờ.

"Điện hạ..." Tốc Phong đi vào trong, thấp giọng hô, không hề nhiều lời, dù sao hắn không nói, điện hạ cũng biết, nhưng phản ứng của điện hạ lúc này...

Hiên Viên Diệp mặc dù biết Phong Lăng Vân đã tới, nhưng vẫn không đứng dậy, cũng không có phản ứng nào, hắn biết Phong Ngữ Lam hiện tại còn đang ở biên cương, cũng có chút bận tâm Phong Lăng Vân ghi hận đối với Mạnh Phất Ảnh, cho nên hắn đang đợi phản ứng của Phong Lăng Vân.

Với hiểu biết của hắn, Phong Lăng Vân là người khá quật cường, nếu hắn không đồng ý xem bệnh cho Phất nhi, thì dù có ép buộc thế nào cũng đều không hữu dụng, huống chi việc này cũng không thể dùng sức mạnh. Cho nên dù hắn có sốt ruột, cũng nhất định phải nhẫn nại chờ chính Phong Lăng Vân đáp ứng.

Hắn cũng biết Phong Lăng Vân tính thẳng thắn không thích ngấm ngầm nếu hắn đã đáp ứng xem bệnh nhất định sẽ tận tình cứu chữa.

Phong Lăng Vân đi theo Tốc Phong vào phòng, khi nhìn thấy Hiên Viên Diệp ngồi canh bên giường không khỏi sửng sốt, đây là Hiên Viên Diệp băng lãnh mà hắn biết sao???

Xem ra, lần này Hiên Viên Diệp đã thật sự động tình.

Ánh mắt từ từ chuyển đến bên người Mạnh Phất Ảnh, bởi vì nàng, mà Lam Nhi bây giờ còn đang ở biên cương chịu khổ, hắn thực không muốn tới xem bệnh cho nàng.

Nhưng hắn cũng biết, chuyện ngày đó, trên thực tế, cũng không phải là lỗi của nàng, muốn trách, thì trách Lam Nhi quá ngây thơ, bị người lợi dụng, muốn hận, cũng chỉ có thể hận Mạnh Như Tuyết mà thôi.

Huống chi, hắn là một đại phu, lần trước ở Bạch phủ khi nàng hôn mê hắn đã không cứu, lần này sao lại có thể không cứu nữa.

Mà giờ phút này, bộ dáng của Hiên Viên Diệp, khiến hắn thật cảm động, có thể làm cho Hiên Viên Diệp như thế tất nhiên cũng không phải là nữ tử bình thường.

Mấy ngày nay hắn cũng nghe rất nhiều chuyện của nàng, cũng biết, hiện tại Bạch Dật Thần đã hối hận, khi xưa nàng ngốc chỉ thấy những điểm xấu của nàng mà không thấy những điểm tốt.

Khóe môi nhếch lên một tia tự giễu, sau đó từ từ tiến về phía trước, thấp giọng nói, "Điện hạ, để Lăng Vân kiểm tra bệnh tình Vương phi một chút"

Thanh âm bình thản, thái độ cũng cực kì cung kính.

"Được." Hiên Viên Diệp rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẽ gật đầu đáp, kỳ thực hắn thực sợ hãi Phong Lăng Vân không đáp ứng xem bệnh cho nàng.

Phong Lăng Vân đi đến trước giường, ngón tay thon dài hơi chạm nhẹ cổ tay nàng, sau đó gương mặt tuấn lãng bỗng trầm xuống, đôi mắt trợn lên rõ ràng rất tức giận.

Hiên Viên Diệp nhìn thấy biểu tình của hắn như vậy, thân thể cũng cứng đờ, biểu tình của Phong Lăng Vân khiến hắn liên tưởng đến một việc, không lẽ nàng thực sự sẽ...

Thanh Trúc còn lo lắng Phong Lăng Vân sẽ gây bất lợi cho chủ tử, nhưng Điện hạ nếu đã đồng ý, nàng cảm thấy lo lắng của mình có chút dư thừa.

Chỗ nàng đứng hiện giờ hoàn toàn có thể thấy được vẻ mặt của Phong Lăng Vân, nhìn thấy biểu tình của hắn, cũng hoàn toàn kinh sợ, chủ tử không phải sẽ thật sự gặp nguy hiểm, rất nguy hiểm chứ, bằng không Phong Lăng Vân cũng không bày ra vẻ mặt đó.

"Thế nào?" Hiên Viên Diệp nhìn sắc mặt Phong Lăng Vân càng ngày càng âm trầm, cảm thấy lo lắng không thôi, không đợi Phong Lăng vân kiểm tra xong, khẩn trương lên tiếng.

Khi xưa hắn dù có chuyện gì hắn cũng đều rất bình tĩnh nhưng giờ phút này hắn lại không thể nhịn được sự gấp gáp trong lòng.

Cảm xúc của Phong lăng Vân lúc này thật kì quái, bởi vì gương mặt hắn rõ ràng mang theo phẫn nộ, hận không thể giết người. Sau khi buông lỏng cổ tay nàng ra, nhìn về phía Hiên Viên Diệp, đôi mắt hắn càng tỏ ra tức giận hơn. Trong lúc nhất thời không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Diệp.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Hiên Viên Diệp lại nhịn không được hỏi, cả trái tim hắn đang không ngừng đau nhói.

"Đáng giận, thật đáng giận." Phong Lăng Vân hai tròng mắt híp lại, tức giận gầm nhẹ, "Làm sao có thể có loại sự tình này?"

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi mau nói ra đi?" Lần này Thanh Trúc cũng nhịn không được, mặc dù biết lúc này không tới phiên nàng nói nhưng nghe được lời nói của Phong Lăng Vân, nàng vội muốn chết, đâu có quan tâm nhiều thứ như vậy.

"Có người hạ độc nàng." Phong Lăng Vân trầm xuống, sau đó tức giận nói.

"Hạ độc?" Sắc mặt Hiên Viên Diệp cũng trầm xuống, thanh âm lạnh lùng lộ ra sự nguy hiểm. Trong đầu cũng nhanh chóng hiện lên hình ảnh Nhu phi, chẳng lẽ là người đàn bà ác độc kia?

Nhưng nàng cũng biết y thuật, nếu là nữ nhân kia hạ độc nàng, nàng không thể không phát hiện ra. Hơn nữa nếu là hạ độc, những Thái y kia sao lại không thể tra ra?

Thân thể Thanh trúc cứng đờ, trong ánh mắt chứa đầy lo lắng.

"Không phải mới hạ độc." Phong Lăng Vân nhìn thấu nghi ngờ của hắn, lại giải thích nói, "Là lúc nhỏ nàng bị người hạ độc, hiện tại, trong thân thể không còn lưu lại."

"Sao cơ?" Mi tâm Hiên Viên Diệp nhíu chặt, không hiểu nhìn về phía Phong Lăng Vân, lời hắn nói có ý gì? Hồi nhỏ bị hạ độc bây giờ cũng không lưu lại có ý gì đây?

"Nàng trước kia ngây dại, cũng bởi vì có người hạ độc, hiện tại, độc tan tác, cơ thể cũng tốt lên, nhìn qua có vẻ không sao, nhưng..." Phong Lăng Vân muốn nói lại thôi, trên nét mặt, mang theo vài phần do dự, vô cùng lo lắng nhìn về phía Hiên Viên Diệp.

"Nói đi." Hiên Viên Diệp âm thầm hít một hơi, sau đó mới trầm giọng nói, bất kể tình huống là như thế nào, hắn cũng đều phải đối mặt.

"Loại độc này vì không để cho người ta biết được độc tính của nó nên nó sẽ ngăn cản sự dậy thì của người trúng độc, cho nên tuy rằng nàng bây giờ trông không khác với những người khác, nhưng có nhiều chỗ không thể phát triển chỉ sợ..." Phong Lăng Vân cũng âm thầm hít một hơi, có chút khó nói.

Hai mắt Phong Lăng Vân khe đảo trên người nàng, trên mặt cũng nổi lên tia áy náy, trước kia, hắn luôn nhìn người khác khi dễ nàng, cười nàng mà không biết nàng lại phải chịu nhiều khổ sở như vậy.

"Nói tiếp." Sắc mặt Hiên Viên Diệp càng thêm âm trầm, đôi mắt phát ra tia lạnh lẽo, bắt Phong Lăng Vân nói tiếp.

Hắn muốn biết, cho dù là kết quả tệ nhất.

"Chỉ sợ về sau không cách nào có thai." Phong Lăng Vân hít một hơi sau đó mới nói ra.

Thân thể Hiên Viên Diệp cứng đờ, đột nhiên thấy đau nhói, như thể không khí để hít thở như biến đâu mất vậy.

Hắn nghĩ tới nhiều kết quả, nhưng thật không ngờ sẽ là như vậy.

Không thể có đứa nhỏ...

Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng mang theo sự đau đớn không thể diễn tả nổi, dù hắn mạnh mẽ bao nhiêu nhưng đây là một đả kích quá lớn đối với hắn và cả nàng nữa.

Thanh Trúc cùng Tốc Phong cũng cứng đờ người, mấy nha đầu kia cũng kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

"Có biện pháp gì không?" Hiên Viên Diệp con ngươi hơi nhắm lại, trầm giọng hỏi, âm thanh phát ra như đè nén nỗi đau kịch liệt.

"Ta thử cho nàng uống mấy thang, tuy nhiên, hiệu quả thì..." Lời nói của Phong Lăng Vân bỗng dừng lại, nhưng ý tứ trong giọng nói thì mọi người đều hiểu.

Một lúc sau hắn mới thấp giọng nói, " Nhưng những việc khác cũng không bị ảnh hưởng..." Thanh âm rất thấp, hắn giải thích như vậy Hiên Viên Diệp đương nhiên hiểu.

Chung phòng sẽ không có ảnh hưởng gì sao?

"Sự tình hôm nay, bất cứ kẻ nào cũng không được lắm lời, nếu người nào dám tiết lộ ra một chữ, giết không tha." Ánh mắt Hiên Viên Diệp lạnh lùng đảo qua từng người có mặt trong gian phòng, lãnh khốc nói.

Nếu việc này bị người ngoài biết thì còn không biết sẽ loạn đến mức nào, chỉ sợ đến lúc đó Thái hậu cũng sẽ...

Cho nên việc này, hắn không thể để cho kẻ nào biết, tuyệt đối không thể, hơn nữa Phong Lăng Vân cũng nói chỉ sợ không thể, vậy hắn có thể h vọng... hay không?

Ông trời ơi..... Sao ông có thể tàn nhẫn với nàng như vậy?

"...Thật ra còn có một biện pháp." Phong Lăng Vân nhìn thấy vẻ mặt đau đớn kịch liệt của Hiên Viên Diệp, bỗng nhiên cất giọng nói...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-115)