Đúng là nàng (1)
← Ch.045 | Ch.047 → |
Tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay, dường như có người cố ý không cho nàng trở về Nghệ vương phủ. Mọi chuyện xảy ra có vẻ rất tự nhiên nhưng lại quá dồn dập đặc biệt là chuyện Thái hậu té xỉu. Ở trong lòng nàng, người quan trọng nhất chính là Thái hậu, khi biết tin Thái hậu té xỉu chắc chắn nàng sẽ vội vàng lao đến, mà không kịp nghĩ ngợi đến chuyện gì ngoài việc tiến cung. Nhưng khi tiến cung mọi chuyện cứ mơ hồ, khó hiểu, nửa thật nửa giả, rõ ràng là có điểm đáng ngờ, nhưng lại không có chứng cớ.
Mà giữa trưa, thuốc kia lại có vấn đề khiến cho nàng kinh tâm, cho nên nhất định phải chờ đến tối, nhưng mà buổi tối một điểm đáng ngờ cũng không có. Hiện giờ, lại có người đến báo cho nàng, buổi tối không cần hồi Vương phủ, vì Hiên Viên Diệp sẽ không về. Hết thảy mọi chuyện được dựng lên vì không muốn cho nàng về Vương phủ, chứng tỏ là có gì đó không muốn cũng như không thể để cho nàng biết.Xem nào, buổi sáng hôm nay, Nhu phi có nói đến một chuyện gì đó. Nhu phi muốn nói lại cố tình không nói nữa.
Thật sự chỉ là do quá nhiều việc gấp gáp nên quên ư???
" Ai bảo ngươi truyền lời tới?" Mạnh Phất Ảnh đưa mắt nhìn về phía tiểu cung nữ kia, thấp giọng hỏi.
" Là tổng quản thái giám đến báo, nói là Điện hạ cho người truyền lời tới." Tiểu cung nữ kia cũng không rõ tâm tư của Mạnh Phất Ảnh, một mực nói thực tình.
" Được rồi,ta đã biết, ngươi lui xuống đi" Mạnh Phất Ảnh khoát tay lên, ý bảo cung nữ kia lui xuống. Nói như vậy lời này không biết là đã truyền qua bao nhiêu người,dù sao người ngoài cũng không thể tiến cung.Nếu là người bình thường truyền lời vào nhất định sẽ phải qua rất nhiều cửa, qua một cửa lại phải thông báo đến một cửa, nếu muốn tra thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Theo lý mà nói điều này cũng không có gì sai, nếu Hiên Viên Diệp không thể về Vương phủ, sai người đến báo tin cho nàng cũng coi như là hợp tình hợp lý đi. Hắn biết Thái hậu rất yêu thương nàng, để nàng ở đây thì tuyệt đối an toàn. Lời này nghe qua có vẻ hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, hôm nay Thái hậu xảy ra chuyện nàng cũng vốn muốn lưu lại, kể từ đó lại càng thấy hợp tình hợp lý hơn. Nhưng mà nghĩ đến câu nói của hắn, trong lòng nàng không khỏi nổi lên tia nghi ngờ. Tối qua hắn có nói với nàng " Nếu Bổn vương không có bên cạnh nàng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được tin, không cần phải dụng tâm phán đoán đặc biệt là những chuyện liên quan đến bổn vương" Hoặc là hắn sớm đã biết sẽ có chuyện xảy ra, hoặc là hắn phòng trừ ngộ nhỡ có chuyện. Giờ phút này nàng không khỏi lo lắng nhưng nàng muốn nhìn xem ai đang giở trò sau lưng nàng, nàng muốn xem kẻ đó làm ra những việc này rốt cục có mục đích gì.
" Diệp nhi hôm nay đi đâu vậy?" Thái hậu chờ sau khi cung nữ kia rời đi mới thấp giọng hỏi, trong thanh âm cũng mang theo chút lo lắng " Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, buổi tốiDiệp nhi không trở về là vì ra khỏi thành sao?" Thái hậu cũng không có hoài nghi điều gì khác mà chỉ lo lắng cho hắn mà thôi.
" Không sao, con cũng không cần lo lắng, năng lực của Diệp nhi thế nào chắc hẳn con đã biết rõ ràng, nó không thể có chuyện gì đâu" Thái hậu thấy vẻ mặt của Mạnh Phất Ảnh tràn ngập sự lo lắng nên cố tình an ủi nàng.
" Hoàng nãi nãi, Phất nhi có chút lo lắng, vẫn là nên về xem sao" Mạnh Phất Ảnh mi tâm nhíu chặt, khẩn trương nói. Khi nói chuyện hướng ánh nhìn về phía Lan Mai, Lan Mai như vẫn như cũ buông con ngươi xuống, không có phản ứng gì, lại như không nghe thấy nàng nói gì. Mạnh Phất Ảnh hơi thất vọng, phản ứng của Lan Mai nằm ngoài dự liệu của nàng.
" Trở về? Diệp nhi không có trong phủ, hiện tại ngươi trở về làm gì?" Thái hậu nghe vậy trong lòng có chút nóng nảy, liên tục nói. Tâm tư của Thái hậu dĩ nhiên nàng hiểu rõ, vừa nghe nàng muốn về Nghệ vương phủ -nơi không có mấy người có thể tin tưởng được, không có nhiều thị vệ mà Hiên Viên Diệp lại không có ở đó. Thái hậu là lo lắng cho sự an nguy của nàng, lo nàng trở về sẽ gặp nguy hiểm.
" Vâng, nếu Hoàng nãi nãi đã nói như thế, Phất nhi sẽ không trở về nữa mà ở lại đây bồi Hoàng nãi nãi" Mạnh Phất Ảnh vốn cũng không muốn trở về phủ, đã có người cố tình làm cho nàng không trở về, nàng liền tương kế tựu kế để xem người nọ rốt cục muốn gì? Chẳng qua lời lúc nãy nàng nói ra là muốn nhìn xem phản ứng của Lan Mai ra sao, muốn biết nha đầu này có liên quan gì đến sự việc này hay không nhưng một chút biểu hiện cũng không có. Là nàng hiểu lầm Lan Mai sao? Hay là do Lan Mai hiểu rõ Thái hậu, sẽ không để nàng trở về cho nên cố tình làm ra bộ dáng bình thản cho nàng xem?
Hiện tại nàng cảm thấy rằng trong Hoàng cung này không thể tin tưởng bất cứ ai, dĩ nhiên là trừ Thái hậu ra. Ngay cả đến Hoàng thượng buổi sáng nói chuyện cũng có chút âm dương quái khí.
" Tốt, tốt lắm. Hiện tại Hoàng nãi nãi kêu người đi thu dọn phòng cách vách cho ngươi, trời tối ngươi có thể ở đó" Trên mặt Thái hậu tràn ra tia cười khẽ. Theo như lời Thái hậu nói thì phòng cách vách với phòng của Thái hậu hợp làm một, chẳng qua phòng kia ở bên trái phòng của Thái hậu thôi.
" Hồng nhi, ngươi đi thu dọn phòng cách vách bên kia cho ai gia một chút, đổi toàn bộ thành chăn nệm mới" Thái hậu đột nhiên hơi lên giọng phân phó cho Hồng nhi ở bên ngoài.
Hiện tại Lan Mai có đứng bên cạnh, nhưng Thái hậu không phân phó cho Lan Mai ngược lại lại phân phó cho Hồng nhi đang ở phía ngoài. Có thể thấy được bà chưa hẳn tin tưởng Lan Mai hoặc là đang cố ý thử nàng ta.
" Vâng ạ" Hồng nhi phía bên ngoài liền thấp giọng sau đó vội vàng đi thu dọn.
Lan Mai hơi ngẩng đầu lên, khẽ nhìn Thái hậu một cái, khóe môi hơi giật giật, có vẻ như muốn nói điều gì nhưng lại không nói.
" Lan Mai, tối nay ngươi có đem đồ ăn qua cho Thanh Trúc không?" Mạnh Phất Ảnh hướng ánh mắt về phía Lan Mai, tùy ý hỏi.
" Bẩm Vương phi, nô tì vốn muốn đi nhưng Hồng nhi lại đòi đi. Cho nên tối nay nô tì không đi, là Hồng nhi đưa" Lan Mai cung kính trả lời.
Mi tâm Mạnh Phất Ảnh cũng không khỏi chau lại đi, Hồng nhi kia không lẽ có vấn đề gì sao? Mạnh Phất Ảnh không nói gì thêm nữa, sau đó Lan Mai liền hầu hạ Thái hậu đi tắm. Buổi tối nàng cùng Thái hậu hàn huyên một lúc mới trở lại căn phòng được Thái hậu thu xếp cho. Thế nhưng mắt cứ nhìn chiếc rèm kia mà không có chút buồn ngủ nào hết. Không biết Hiên Viên Diệp hiện tại đang làm cái gì? Có thật là không thể trở về Vương phủ hay không?
Nghệ Vương phủ, lúc nửa đêm.
Hiên Viên Diệp vội vàng trở về, đêm khuya rất yên tĩnh. Nghệ Vương phủ nhìn chung cũng không có gì khác thường. Con ngươi hắn hơi lóe lên một chút, hẳn là đám nữ nhân kia đã bị nàng đuổi đi. Theo trí thông minh của nàng thì chuyện này là chuyện nhỏ, không làm khó được nàng.
Đi đến nhà chính, thấy bên trong lộ ra tia sáng nhàn nhạt, khóe môi hắn kìm lòng không đậu mà cười lên một tiếng, hắn thật không ngờ nàng vẫn đang đợi hắn,trong lòng cũng không khỏi cảm thấy bồi hồi, có người đang quan tâm hắn, chờ đợi hắn thì không vui sướng sao được. Bước chân không khỏi tăng nhanh một chút, nhưng rồi hắn sợ nhỡ nàng đang ngủ thì sẽ đánh thức nàng. Cho nên, thật nhẹ nhàng đẩy cửa mà bước vào.
Bên trong gian phòng, một nữ nhân đang nằm gục ở trên bàn, hiển nhiên là đang ngủ say.
Bởi vì nàng nằm gục ở trên bàn nên cũng không thấy rõ khuôn mặt. Ánh mắt Hiên Viên Diệp trầm xuống,hiện lên một tia đau lòng, nàng cứ như vậy mà ngủ, cũng may bây giờ là mùa hè nếu là mùa đông chỉ sợ là đã bị cảm lạnh rồi. Vì động tác của hắn rất nhẹ nhàng cho nên vẫn chưa đánh thức người đang say ngủ.
Hiên Viên Diệp từ từ đi vào, bỗng nhiên dừng cước bộ. Tuy rằng nhìn không thấy mặt nàng, ánh sáng cũng không đủ thế nhưng hắn lại thấy rõ nữ nhân nằm gục trên bàn hóa ra không phải là nàng.
Không phải là nàng. Vậy nữ nhân này là ai? Nàng đã đi đâu?
Hắn bước thật nhanh về phía nữ nhân kia hung hăng mà kéo nàng ta dậy. Nữ nhân kia hẳn là đang ngủ mà bị hắn kéo dậy nên có chút mơ màng mà ngã xuống đất.Khi nàng ta mở to mắt, nhìn rõ người đứng trước mặt liền tỉnh ngủ, vội vàng quỳ xuống nói: " Nô tì tham kiến Điện hạ"
" Ngươi là ai?" Hiên Viên Diệp ánh mắt giận dữ, thẳng tắp nhìn về phía nữ nhân kia, ánh mắt sắc bén như muốn lấy mạng nàng ta vậy.
" Bẩm điện hạ, nô tì là người lúc sáng Nhu phi đưa tới" Nữ nhân kia vẫn còn đủ tỉnh táo, đứng trước Hiên Viên Diệp lạnh băng mà vẫn có thể trả lời một câu đầy đủ. Hiên Viên Diệp giật mình, hắn tưởng nữ nhân này đã bị Mạnh Phất Ảnh đuổi đi, sao lại có thể xuất hiện ngay trong phòng hắn như thế này.
"Lá gan của ngươi cũng thật lớn, cự nhiên dám ngủ ở phòng Bổn vương" Hiên Viên Diệp nhíu mày, đã lì lợm ở lại Vương phủ mà còn dám ở phòng của hắn. Nữ nhân này lá gan không nhỏ chút nào.
" Hồi điện hạ, Nhu phi phân phó cho nô tì ở phòng Điện hạ, chờ Điện hạ, Vương phi nói muốn nô tì hầu hạ Điện hạ thật tốt" Âm thanh của nha đầu kia càng ngày càng nhỏ, bắt đầu có chút sợ hãi, nói xong lời cuối cùng có vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng có chút mong chờ.
Nhan sắc của nàng ta cũng thuộc dạng khá, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng, cực kì gợi cảm, thanh thuần mà có thêm vài phần quyến rũ. Mà giờ khắc này dưới ánh đèn mờ nhạt lại tăng thêm vài phần dụ hoặc.
Hiển nhiên là nàng ta đã tắm rửa, thay đổi trang phục. Hiện giờ, trên người chỉ mặc một bộ đồ mỏng tang, bên trong lại thấy rõ cái yếm đỏ thêu hoa, chiếc áo bên ngoài cũng không thể che hết được. Mọi thứ đều sau lóp áo đều có thể thấy rõ, bộ ngực đầy đặn, qua chiếc yếm đỏ lại có vài phần nhấp nhô, như muốn miêu tả sinh động hơn.
Nàng ta giờ phút này quỳ trên mặt đất, thân mình hơi run nhẹ, không biết vô tình hay cố ý, thân thể lại hơi hướng về phía trước một chút. Cái yếm trên người nàng ta buộc dây sau lưng có chút lỏng nhưng phải cởi mới mở ra được, vậy mà ngực của nàng ta như muốn nhảy ra ngoài, đến cả màu hồng hồng bên trong cũng nhìn rõ nữa. Mà giờ khắc này không biết có phải là do nàng ta quá sợ hãi không mà thân mình cũng không ngừng rung lên, bộ ngực cũng rung động theo càng thêm mê luyến.
Tình hình như thế này, chỉ e là bất cứ nam nhân nào cũng khó lòng mà vượt qua được. Hiên Viên Diệp con ngươi trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo không khác hàn băng là mấy.Hắn duỗi tay ra cầm lấy cái chén trên bàn, hướng thẳng đầu nữ nhân kia mà ném khiến trán nàng ta rịn máu.
" Ngươi quả thật rất to gan, trước mặt bổn vương mà vẫn dám nói dối" Thanh âm của hắn tựa như hàn băng lâu năm vậy, tùng chữ bắn ra khiến người ta nghe mà phát run.
Nha đầu kia bị Hiên Viên Diệp ném trúng cái trán, đau đớn kêu lên, liên tục bổ nhào trên mặt đất, run run nói: "Điện hạ, nô tì không có nói sai, chính là Vương phi phân phó cho nô tì hầu hạ người, Vương phi đem mấy người nô tì an bài ở hậu viện, đêm nay bảo nô tì tới hầu hạ người"
Hiên Viên Diệp con ngươi tối sầm xuống, nha đầu này liên tục nói chính Phất nhi để cho nàng ta tới đây. Nữ nhân này ở trong phòng hắn, vậy Phất nhi đâu?
" Vương phi đâu?" Con ngươi hắn trùng xuống, thanh âm mang theo vạn phần nguy hiểm.
" Vương phi nói nàng muốn đến Vĩnh Thọ Cung, cho nên phân phó nô tì hầu hạ Điện hạ" Nha đầu kia nghe thấy Hiên Viên Diệp hỏi, thẳng người lên run run nói.
Vừa nãy nàng ta bổ nhào trên mặt đất, cái yếm kia cũng xộc xệch, mọi thứ phía trước khó có thể che lấp. Chiếc áo mỏng tang trong suốt, khiến khuôn ngực kia thoáng ẩn thoáng hiện, làm cho người khác đã nhìn rồi thì khó lòng mà rời mắt đi được.
Có thể vì sợ, trên mặt nàng lại mang thêm vài giọt nước mắt, càng thêm phần đáng yêu, nữ nhân này đúng là một mỹ nhân mang theo sự thanh thuần điềm đạm, lại như quyễn rũ, mời gọi.
Nữ tử như thế, để lựa chọn được hẳn là mất rất nhiều thời gian.Đáng tiếc là
Hiên Viên Diệp không thèm liếc tới nàng ta một cái, có nhìn thấy vẻ quyến rũ của nàng ta hắn cũng không bị ảnh hưởng, nữ nhân này so với Đạt hề công chúa chỉ sợ còn kém hơn vài phần.
" Cút, cút ra ngoài cho bổn vương" Ánh mắt hắn giờ này ngoài lạnh lùng thì không còn gì khác, những cảm xúc khác cũng không có lấy nửa điểm chứ đừng nói bị nữ nhân kia câu dẫn.
Nữ nhân kia bỗng chốc ngơ ngẩn ra, không ngờ rằng Hiên Viên Diệp lại thờ ơ với nàng ta như vậy.
" Đừng để cho Bổn vương nhìn thấy ngươi lần nữa, bằng không.." Hiên Viên Diệp thấy nàng ta bất động, lạnh lùng nói, thanh âm phát ra có thể khiến máu ngừng lưu thông, hừng hực sát khí.Nếu không phải lúc này hắn cần điều tra rõ chân tướng sự việc thì hắn tuyệt đối không tha cho nàng ta.
Nữ nhân kia lúc này mới ý thức được hắn là người ngoan tuyệt như thế nào, vội vàng đứng lên, chạy ra ngoài, mà lúc chạy ra ngoài cái yếm liền rớt xuống, mà y phục lại mỏng thế kia nên lộ thân hoàn toàn. Nghe được tiếng chạy, Tốc Phong nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, hai mắt hơi trợn lên, lập tức lắc đầu, haizz lại là một nữ nhân đáng thương.
Nữ nhân kia từ nhà chính đi ra, liền chạy theo hướng hậu viện, Tốc Phong sau khi thấy vậy, đầu lông mày hơi nhíu. Điện hạ một ngày không ở trong Vương phủ, hậu viện liền có nữ nhân, thật là có ý tứ ~.
" Điện hạ nữ nhân kia chạy về phía hậu viện, Nữ nhân hồi sáng Nhu phi đưa tới đều ở trong hậu viện." Tốc Phong đi vào sau, thấp giọng bẩm báo với Hiên Viên Diệp, lời nói cẩn trọng,nhưng có chút ngập ngừng " Thuộc hạ không nhìn thấy Vương phi, nha hoàn nói Vương phi đi Vĩnh Thọ Cung từ sáng tới giờ chưa thấy về"
" Ta biết rồi" Sắc mặt Hiên Viên Diệp càng thêm âm trầm, hai tay đan chặt vào nhau. Mấy nữ nhân kia ở lại Vương phủ, thế mà nàng lại đến chỗ Thái hậu, nàng thật sự để cho mấy nữ nhân kia vào ở trong hậu viện sao, là nàng cho phép nữ nhân kia vào trong phòng của hắn sao?
Theo tính tình cương liệt của nàng, sẽ không có khả năng làm ra chuyện như vậy, chính nàng đã nói, nếu hắn có nữ nhân khác thì sẽ đem ngôi vị chính phi nhượng lại cho nữ nhân đó. Hết thảy những điều này đều không phù hợp với tác phong của nàng.
Quả thật chuyện này đổi lại là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy tức giận.Nàng đã thay hắn tiếp nhận mấy nữ nhân kia, để cho các nàng ta ở lại Hậu viện, thậm chí còn chọn một trong số nữ nhân đó đem vào phòng hắn, nói cái gì mà phải hầu hạ tốt, Mạnh Phất Ảnh,rốt cục nàng muốn làm gì? Hiên Viên Diệp chỉ cảm thấy có lửa đốt trong lòng, lửa giận không ngừng bốc lên. Giờ phút này, nếu nàng đứng trước mặt hắn, không chừng hắn sẽ không khống chế nổi mà trực tiếp bóp chết nàng.
Nhưng mà hắn vẫn cảm thấy trong việc này có âm mưu gì đó. Tỉnh táo lại, con ngươi hắn trùng xuống, hắn hẳn là phải tin tưởng nàng không phải sao? Nếu nàng đã nói muốn tiếp nhận hắn, sẽ không khi nào đáp ứng sự kiện kia.
Hắn cũng chưa hỏi lại nàng mà đã vội đưa ra kết luận. Nhưng quả thật từng chuyện liên tiếp diễn ra thật khó khiến cho người ta không hiểu lầm.
" Tốc Phong thủ ở bên ngoài, đừng rời khỏi đây " Ánh mắt Hiên Viên Diệp hơi lóe lên, phân phó cho Tốc Phong. Tốc Phong không rõ chân tướng chăm chú nhìn hắn.
" Bổn vương tiến cung một chuyến" Hiên Viên Diệp nhìn thấy sự nghi ngờ của Tốc Phong, lại trầm giọng nói " Ngươi phụ trách canh phòng cho Bổn vương, không cho kẻ nào tới gần, những chuyện khác không cần quản"
Vâng, Tốc Phong hiểu" Tốc Phong liền đáp lời, có chút không yên lòng " Nhưng Điện hạ, chỉ có một mình người...." Tốc Phong còn chưa nói hết lời Hiên Viên Diệp đã nhanh chóng ra khỏi phòng, hòa mình trong màn đêm.
Trong Vĩnh Thọ Cung giờ phút này là một mảng tĩnh lặng, có một bóng người vội vàng tiến vào nội viện, ngay sau đó liền tiến vào một gian phòng. Bên trong không có lấy một ngọn đèn, nhưng xuyên qua màn đêm hắn thấy một thân ảnh đang ngủ, khóe môi khẽ cong lên.
Đây mới là nữ nhân của hắn.
Hắn hơi dừng cước bộ, đi tới giường trực tiếp cởi y phục, nhanh chóng trèo lên giường.
" AAAA" Mạnh Phất Ảnh đang mơ màng, thấy trong chăn có chút động, mơ hồ theo bản năng mà kêu lên.
" Là ta" Hiên Viên Diệp nhanh chóng che miệng nàng lại, thấp giọng nói. Không biết giờ phút này hắn thực sự gấp hay không mà không dùng " Bổn vương", chỉ dùng "Ta". Tuy rằng hắn che miệng nàng lại không cho âm thanh phát ra, nhưng tiếng kêu trước cũng làm kinh động đến Lan Mai và Thái hậu ở phòng bên cạnh.Lan Mai vẫn luôn ngủ đứng, vội vã chạy về phía phòng nàng " Vương phi, đã xảy ra chuyện gì sao?"Thính lực của Lan Mai vô cùng tốt, hơn nữa buổi tối còn phải bảo vệ Thái hậu cho nên không dám ngủ thực, nghe thấy tiếng kêu của nàng liền khẩn trương chạy đến.
Hiên Viên Diệp ảo não nhìn nàng một cái, nữ nhân này bình thường rất bình tĩnh, mặc kệ đối mặt với nguy hiểm cỡ nào sẽ không kinh hô tới mức này. Thật không ngờ, lần này lại kêu to vậy, chẳng lẽ nàng không cảm nhận được là hắn sao?
Nam nhân này tính cách thật là bá đạo, đêm hôm khuya khoắt lại cư nhiên chui vào chăn người ta, lại còn trách người ta kêu lên, nếu đổi lại là người khác không chừng còn kêu to hơn.
" Không có chuyện gì, lúc nãy ta trông thấy một con chuột chạy qua, bây giờ đã không có việc gì, ta không sao" Mạnh Phất Ảnh biết là hắn,thở nhẹ một hơi, đẩy tay hắn ra một chút rồi nhẹ nhàng giải thích.
Nghe thấy nàng nói " một con chuột chạy qua", hắn vừa có chút bực mình, lại vừa có chút buồn cười.
" Vâng" Mai Lan nhẹ nhàng lên tiếng rồi lại lui ra.
" Bổn vương là con chuột sao?" Hiên Viên Diệp cắn răng cực lực giảm thấp âm thanh xuống, tiến đến bên tai nàng mà nói, nữ nhân này coi hắn là chuột ư? Khẽ nhếch mép, hắn trêu chọc nàng " Nàng thật đúng là cái gì cũng có thể nói ra, nàng sao không nói luôn cái chăn này là hang chuột đi"
Mạnh Phất Ảnh thu bộ dáng buồn bực của hắn vào trong mắt, cúi đầu cười. Trong khi đó thân thể của hắn đè ép lên nàng, hung hăng hôn nàng, chặn luôn nụ cười của nàng. Hôn đến khi nàng sắp không thở nổi mới nhẹ buông nàng ra chút, sau đó ghé sát tai nàng nói " Bổn vương là chuột, vậy nàng là cái gì?"
" Ngươi là chuột mắc mớ gì tới ta" Bị hắn hôn, nàng có chút rầu rĩ, nam nhân này ngày càng bá đạo, động một chút là hôn nàng. Lần nào cũng đột nhiên như vậy khiến nàng không có cơ hội né tránh, mỗi lần bị hôn đều có chút mơ hồ.
" Nàng..." Hiên Viên Diệp chán nản, dán môi lên tai nàng, hàm răng khẽ nhếch lên cắn vào tai nàng trừng phạt. Mạnh Phất Ảnh né một chút, không dám hô ra tiếng, hắn không dùng sức, cắn cũng không đau, nhưng mà vành tai là nơi nhạy cảm của nàng. Nàng chỉ cảm thấy có một luồng tê dại truyền khắp toàn thân, cơ thể đột nhiên mềm nhũn.Con ngươi Hiên Viên Diệp sáng lên, thì ra đây chính là nơi mẫn cảm của nữ nhân này. Cảm giác được sự khác thường của nàng, hắn cũng không rời đi, nhẹ nhàng ma sát vành tai của nàng.
Thân thể của nàng có chút khác thường, càng thêm rõ ràng, có vẻ như muốn phóng thích ra một loại xúc động, nhưng lại không thể diển tả nổi. Nàng muốn dùng sức đẩy hắn ra, nhưng hắn lại bất động khiến nàng không thể đẩy ra nổi, mà mạnh tay thì nàng sợ sẽ gây ra những tiếng động khác làm kinh động đến Lan Mai, đến lúc đó lại phiền toái đến Thái hậu.
Hiên Viên Diệp nghĩ nàng sẽ không dám lộn xộn gây kinh động đến Thái hậu, cho nên động tác của hắn ngược lại càng thêm tùy ý, không chỉ có răng hắn cắn cắn trên vành tai nàng, mà đến cả lưỡi hắn thỉnh thoảng lại vô tình chạm vào tai nàng.
" Hiên Viên Diệp.." Mạnh Phất Ảnh không thể chịu được nữa liền cúi xuống, giảm nhẹ âm thanh đến mức có thể, mang theo một chút như cầu xin tha thứ, lại giống như tiếng than nhẹ làm cho thân thể hắn không khỏi có chút căng thẳng. Đến lúc này hắn mới từ từ buông nàng ra, nhưng cũng dần di chuyển đến gần khuôn mặt nàng, đối diện với khuôn mặt nàng, biết rõ ý định của nàng nhưng lại cố tình hỏi: " Như thế nào? Có phải muốn Bổn vương hay không..." Âm thanh trầm thấp mang theo sự ái muội, mặc dù không có ánh sáng nhưng hắn cảm nhận được bộ dáng phong tình của nàng, thân thể hắn lại căng lên. Hắn không biết làm như thế này để trừng phạt nàng hay rốt cuộc là trừng phạt chính hắn nữa.
" Không phải nói không trở lại à? Không phải không cho ta hồi Vương phủ sao? Tại sao lại chạy đến nơi này? Không phải ngươi giấu nữ nhân không muốn cho ta nhìn thấy trong Vương phủ sao?" Mạnh Phất Ảnh hung hăng trợn mắt nhìn hắn, sau đó ảo não nói.
Thân thể hắn cứng lại, sau đó khôi phục ánh mắt thẳng tắp mà nhìn nàng thật lâu không nói gì, trong bóng đêm không thể nhìn ra biểu tình trên khuôn mặt hắn. Chỉ nghe được hô hấp của hắn, có một chút kì quái.
" Thế nào? Không phải bị ta nói trúng rồi chứ?" Nàng cũng không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới thăm dò hắn tiếp. Lúc trước nàng đã đoán được dường như có người không muốn cho nàng biết sự tình trong Vương phủ. Những lời vừa rồi nàng nói ra cũng là để xả bực bội trong lòng, nhưng nhìn thấy phản ứng của Hiên Viên Diệp lòng nàng bỗng trùng xuống.
Không phải là bị nàng nói trúng rồi chứ?
" Đâu chỉ một nữ nhân." Hắn sau khi nghe được câu nói của nàng, đột nhiên nở nụ cười kì quái, nói ra những lời cũng kì quái. Âm thanh hắn nói ra mang cảm giác thoải mái, chính vì hắn biết nàng đã không đáp ứng sự việc kia.
" Cái gì?" Mạnh Phất Ảnh giật mình, giọng nâng lên, cảm thấy rất rầu rĩ mà nói. Đâu chỉ một nữ nhân là ý gì đây? Chẳng lẽ hắn còn giấu mấy nữ nhân nữa.
" Ngày hôm qua, không phải ngươi thay Bổn vương đáp ứng Minh phi đưa nữ nhân vào phủ rồi ư? Buổi sáng Mẫu phi đã đem mấy nữ nhân đó vào phủ rồi." Hiên Viên Diệp nhẹ giọng nói, khóe môi cong lên mang theo vẻ đắc ý. Mặc dù biết nàng không đáp ứng chuyện kia, nhưng hắn vẫn thử xem sau khi biết chuyện này nàng có phản ứng như thế nào?
" Ngươi... Ngươi nói cái gì?" luôn là người bình tĩnh và nhanh miệng nhưng giờ phút này Mạnh Phất Ảnh có chút lắp bắp không nói thành câu.Giọng nói ngập tràn sự kinh ngạc, nàng đáp ứng khi nào? Rõ ràng là hôm qua đã cự tuyệt mà. Hơn nữa, sáng nay nàng đâu có thấy mấy nữ nhân kia. Bỗng nhiên nhớ ra, buổi sáng nay nàng nghe tin Nhu phi đi Nghệ vương phủ, nhưng mà trước mặt nàng lại nói mấy câu về Hiên Viên Diệp cực kì ẩn ý.
Giờ phút này nàng đã hiểu, hoàn toàn hiểu.
Thì ra, buổi sáng nay Nhu phi đi Nghệ Vương phủ là đưa mấy nữ nhân kia tới, như vậy lời Nhu phi nói đối với hắn lúc trước, nàng liền có thể lý giải được. Nhu phi nói những lời kia rất mập mờ,dễ làm cho người ta hiểu lầm.
" Thế nào? Bổn vương nói sai sao? Hơn nữa Vương phi đã phân phó cho một nữ nhân ở trong phòng Bổn vương, ra lệnh cho nàng ta hầu hạ Bổn vương thật chu đáo, Bổn vương vừa từ Vương phủ tới đây." Hắn lại hơi dừng một chút " Bổn vương muốn nói là con mắt của Vương phi thực tinh tường, nữ nhân kia quả thực..." Kì thực hắn cũng không thèm liếc đến nữ nhân kia một cái, cũng không biết nữ nhân kia trông như thế nào. Lúc ấy khi phát hiện không phải là nàng, hắn hận không thể giết chết nữ nhân kia, nhưng lại cảm giác được điều gì đó kì quái nên nhịn xuống.
Mạnh Phất Ảnh ngẩn người ra, muốn nghe hắn nói nhưng hắn lại ngừng giữa đường, nàng theo bản năng hỏi hắn "Sau thế nào?"
"Cái gì sau đó?" Hiên Viên Diệp hơi nhíu mày, cảm giác được nàng đang ghen, trong lòng hắn không khỏi cười thầm.
" Ta hỏi sau đó xảy ra chuyện gì?" Âm thanh nàng phát ra bỗng nhiên trầm thấp hẳn xuống. Hắn sẽ không thực muốn nữ nhân kia chứ. Nghĩ đến khả năng này trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác khó chịu khó tả, cực kì không thoải mái.
" Sau đó chính là như Vương phi nghĩ vậy.." Hắn cố ý nói như vậy là muốn xem phản ứng của nàng như thế nào? Nàng đối với hắn có chút cảm giác nào không? Hắn biết nàng không thể nhanh như vậy mà đã yêu hắn nhưng mà dù có một chút cảm giác cũng là tốt rồi còn hơn một chút cũng không có. Mạnh Phất Ảnh không nói gì thêm, ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, nhìn không ra trên mặt hắn có biểu tình gì. Cánh tay nàng vươn ra, đặt ở cổ hắn sau đó kéo hắn lại gần.
Hiên Viên Diệp giật mình, trong lòng khẽ tràn qua một tia vui sướng. Nữ nhân này muốn chủ động hôn hắn sao? Nàng phản ứng thật đúng là ngoài dự đoán của hắn, đúng là vui sướng đến kinh ngạc, thật không ngờ nàng chủ động hôn hắn, trong lòng hắn vừa vui sướng,vừa hồi hộp mong chờ.
Nàng kéo hắn lại gần nhưng không hôn hắn, chỉ là tới gần bên người hắn ngửi ngửi một chút, sau đó liền buông hắn ra. Làm cho Hiên Viên Diệp vừa nghi hoặc lại vừa buồn bực, không biết ý nàng là gì đây? Mà nàng đẩy hắn ra, khẽ vỗ bờ vai hắn rồi nói " Đi xuống đi, ta muốn đi ngủ"
Cắt, muốn lừa nàng ư, muốn dụ nàng đi sai hướng? Nàng dễ bị người ta lừa như vậy sao?
Hắn làm sao mà lại dễ nghe lời, cứ thế đi xuống được, thân thể hắn áp chặt lấy người nàng, thấp giọng nói " Nàng, phản ứng như vậy là có ý gì?" Hắn vốn là muốn nhìn thấy điệu bộ của nàng khi ghen, không ngờ nàng lại phản ứng bình thản như thế, chẳng lẽ nàng một chút cũng không để ý???
" Phản ứng bình thường. Ngươi còn muốn phản ứng gì đây?" Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng quét mắt qua hắn, khinh thường nói. Mỗi lần đều bị hắn tính kế, đều bị hắn lừa,lần này nàng muốn trả chút thù từ trước hắn đối với nàng.
" Phản ứng bình thường?" Hiên Viên Diệp chán nản, buồn bực nói, phản ứng bình thường? Đây là phản ứng bình thường của nàng sao? Lửa giận trong lòng hắn lại bốc lên, nữ nhân này cư nhiên dám cho đây là phản ứng bình thường.
" Đúng thếAdmin (thảo luận), có vấn đề gì sao?" Mạnh Phất Ảnh hất cằm lên, âm thanh phát ra mang theo hàm ý rằng mình vô tội, con ngươi lại lóe lên một tia cười khẽ, chẳng qua trong bóng tối hắn không nhìn rõ.
" Mạnh Phất Ảnh.." Hiên Viên Diệp nhằn từng chữ ra mà nói, nhưng cũng không dám quá lớn tiếng, sợ kinh động những người khác, ánh mắt trợn trừng như không ngừng phun ra lửa, hận không thể trực tiếp đốt cháy nàng.
Mạnh Phất Ảnh cực lực nén cười, thực hưởng thụ bộ dáng như sắp phát cuồng của hắn. Thì ra, hắn cũng có lúc bị người ta đùa giỡn, Haha...
Đáng tiếc, nàng có chút đắc ý quá sớm, hắn là loại người gì? Há có thể dễ dàng buông tha cho người khác ư?
Đột nhiên hắn dùng sức đè ép thân thể của nàng, môi ghé vào tai nàng nói nhỏ: " Nàng có tin không, hiện tạ Bổn vương rất muốn nàng" Hắn vừa rồi rất tức giận mặc dù gian phòng hơi tối nhưng hắn cảm nhận được nàng đang đắc ý, nhìn thấy vẻ mặt của nàng hắn mới sực tỉnh, hóa ra hắn đang cho nàng cơ hội để đắc ý với hắn.
" Nơi này là Vĩnh Thọ Cung" Thân thể Mạnh Phất Ảnh có chút cứng ngắc, sau đó giảm thấp âm thanh xuống, nàng không muốn chịu sự uy hiếp của hắn, vả lại nơi này cũng không phải là Nghệ vương phủ, Thái hậu ở ngay phòng cách vách, chỉ cần chút âm thanh cũng làm kinh động đến bà. Nàng chắc hắn cũng không dám làm điều xằng bậy.
" Bổn vương cũng không ngại kinh động đến Thái hậu, hơn nữa Thái hậu cũng mong chóng được ôm tằng tôn, nếu mà biết không chừng sẽ rất cao hứng" Hiên Viên Diệp há lại không rõ tâm tư của nàng. Khóe môi cong lên, tiến gần đến bên tai nàng mà nói, âm thanh trầm thấp, mang theo vài phần ái muội, mà môi hắn lại ngậm chặt vành tai nàng, bàn tay từ từ tiến đến trước ngực nàng " Chỉ cần đến lúc đó nàng không cần kêu quá lớn, đem toàn bộ Vĩnh Thọ Cung đánh thức là được" Vì môi hắn còn ngậm vành tai của nàng nên âm thanh phát ra không được rõ ràng, nhưng mà mỗi lời nói ra đều khiến nàng chán nản.
Nam nhân này từ trước tới giờ đều cuồng vọng, bá đạo không thèm nhìn đến thái độ của người khác, không ai dám cam đoan hắn sẽ không làm điều xằng bậy, nếu thật sự kinh động Thái hậu, chỉ cần hắn vừa lên tiếng thì Thái hậu nhất định sẽ nhận ra hắn, đến lúc đó sẽ không tra xét nhiều mà tùy theo ý của hắn.
" Tốt lắm" Mạnh Phất Ảnh nhìn thấy hắn đang muốn cởi y phục của nàng, đành hạ giọng nói " Ngừng lại" Được nàng nhận thua, nàng không âm hiểm bằng nam nhân này.
Khóe môi Hiên Viên Diệp khẽ nhếch lên một đường, muốn tháo đai áo của nàng ra nhưng lại dừng, môi hắn vẫn như cũ ngậm ở vành tai nàng, hoàn toàn không có ý định rời ra. Còn dùng lực khẽ cắn nàng một cái, ý tứ là muốn nàng không được giở trò.
" Cái kia... Trên người ngươi không có mùi của nữ nhân khác" Mạnh Phất Ảnh tuy rằng bực bội tới cực điểm, nhưng lại phải thành thực mà nói, nàng biết trước mặt nam nhân này nàng không thể chiếm được chút tiện nghi nào.
" Gì cơ???" Hắn sau khi nghe được lời nàng nói, đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào nàng, trong lúc nhất thời không hiểu ra ý tứ của nàng. Cái gì mà trên người hắn không có mùi vị của nữ nhân???
" Trên người ngươi không có mùi của nữ nhân khác, chỉ có mùi mồ hôi bẩn." Mạnh Phất Ảnh ngước lên nhìn hắn, ảo não nói, âm thanh mang theo vài phần ghét bỏ. Lúc nãy nàng cố ý kéo hắn lại, trên người hắn không có chút mùi vị của nữ nhân, nếu hắn nói mới chạm qua nữ nhân, không có khả năng đến một chút mùi hương cũng không còn chứ??? Hơn nữa trên người hắn rõ ràng chỉ có mùi mồ hôi mà thôi, tất nhiên là chữ " Bẩn" kia là tự nàng thêm vào.
Mà nàng chắc chắn hôm nay hắn còn chưa tắm rửa, cho nên hắn không có khả năng đã chạm vào nữ nhân kia. Kì thực lúc ấy nàng cũng không hề hoài nghi hắn động đến nữ nhân kia. Theo bản năng mới không có phản ứng khác thường.Xác định hắn không có đụng tới nữ nhân kia nàng cũng không sốt ruột.
Hiên Viên Diệp ngây người ra, sau đó mới nửa đùa nửa thật cười nói: " Cái mũi của Vương phi thật đáng sợ, về sau Bổn vương một chút chuyện xấu ở bên ngoài cũng không thể làm"
Biện pháp như thế cũng chỉ có nàng mới nghĩ ra, hơn nữa cái mũi này của nàng cũng thực là linh đi.Thật ra khi nghe thấy lời hắn nói, nàng vẫn có một chút cảm giác... khó chịu, nên đã xác định lại một chút. Đến khi thấy vẻ mặt háo hức chờ nàng nổi cơn ghen, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy rất thoải mái.
" Đó là đương nhiên, nếu thực có một ngày để ta phát hiện, thì ngay cả một con đường sống cũng không cho ngươi thương lượng." Mạnh Phất Ảnh cũng nương theo lời của hắn mà nói, mặc dù lần này khẩu khí có chút đùa cợt, nhưng cũng mang theo phần nghiêm trọng. Nếu là Hiên Viên Diệp thực có nữ nhân khác, như vậy nàng và hắn sẽ không có khả năng. Bởi vì trong tình yêu nàng không chấp nhận bất cứ một vết sạn nào.
Hắn ôm lấy cánh tay nàng, hơi căng thẳng đôi chút, thu lại ngữ khí đùa cợt ban nãy, vẻ mặt thành thật nói " Nàng phải tin tưởng ta" Lần này hắn không dùng " Bổn vương" nữa mà dùng " ta" làm cho người ta cảm nhận được sự chân thành của hắn.
Mạnh Phất Ảnh để mặc cho hắn tùy ý ôm lấy nàng, mặc dù hắn khiến nàng sắp không thở nổi nhưng trên môi nàng lại khẽ nở nụ cười. Giờ khắc này nàng cảm giác được đây là một loại hạnh phúc.
" Sự tình hôm nay là có người cố ý tạo ra để gây mâu thuẫn cho chúng ta" Hiên Viên Diệp vẫn ôm nàng như cũ, nghĩ đến lúc trước ở Vương phủ, nếu hắn tin lời nữ nhân kia,giận dữ, oán trách nàng, không đến Hoàng cung để chứng thực lời nói chỉ e rằng hắn đã sớm trúng gian kế của kẻ nào đó.
Người đó, trước hết là ngăn cản việc nàng về Vương phủ, sau lại giả ý tứ của nàng, an bài một nữ nhân ở phòng của hắn, khiến cho nữ nhân kia ra sức câu dẫn hắn. Hết thảy đều tính toán rất hoàn hảo, hơn nữa mỗi bước đều rất tinh vi. Chỉ là không nghĩ rằng hắn không bị nữ nhân kia câu dẫn mà ngược lại còn vào Cung gặp Mạnh Phất Ảnh.
Kỳ thực, chuyện kia được tính toán rất tốt, tất cả chỉ để ngăn cản hai người gặp mặt, nhưng chỉ cần hai người họ gặp mặt sự tình liền rõ ràng.
" Vậy sao, ở chỗ Thái hậu xảy ra rất nhiều chuyện" Mạnh Phất Ảnh trên mặt cũng hiện ra vài phần nghiêm trọng, tỉ mỉ đem từng chuyện xảy ra trong Vĩnh Thọ Cung hôm nay kể cho hắn nghe.
Hiên Viên Diệp sau khi nghe sắc mặt cũng càng thêm âm trầm, xem ra kế hoạch của người kia rất hoàn hảo, có thể nói là thiên y vô phùng. Nhìn qua thì mọi chuyện đều như xảy ra ngẫu nhiên, nhưng đều liên quan đến nhau. Đáng tiếc là người đó không hề biết rằng nàng và hắn đều nhất mực tin tưởng nhau. Hắn tin rằng chuyện này còn chưa kết thúc, kịch hay còn ở phía sau.
" Bổn vương muốn diễn tuồng,được không?" Hiên Viên Diệp cúi người xuống đè nặng lên thân thể nàng, dùng sức di chuyển một chút. Âm thanh trầm đục, có chút khác thường cười khẽ, lời nói hơi dừng một chút sau đó bổ sung thêm "Mà thật ra muốn nói đến diễn trò, Bổn vương thấy nàng rất có năng khiếu, tin rằng đến lúc đó nhất định sẽ rất phấn khích"
" Cắt, nói đến diễn trò, ta há lại có thể hơn ngươi" Mạnh Phất Ảnh nghe được lời của hắn nhất thời kháng nghị, nam nhân này còn nói nàng diễn trò, hắn mới là người giỏi diễn trò nên mỗi lần nàng đều bị hắn lừa không phải sao?
" Ha ha" Hiên Viên Diệp cúi đầu khinh thường mà cười ra tiếng, nhưng mà hắn cũng không dám cười thành tiếng quá lớn, nghe qua liền có một cảm giác rất rầu rĩ.
" Vậy chúng ta cùng diễn, xem ai diễn phấn khích hơn" Hắn cũng không phủ nhận lời của nàng, quả thật trước mặt nàng hắn có thể không do dự mà thể hiện ra mặt khác của hắn, bây giờ hắn thực muốn biết người đằng sau kia là ai.
Người đó tính kế, bọn họ liền tương kế tựu kế.
" Được, không thành vấn đề" Lúc này đây Mạnh Phất Ảnh vô tư đáp ứng, nhưng trong lòng lại có một chút băn khoăn. Nàng thực ra dã có chút nghi ngờ Nhu phi, là vì hồi sáng chính Nhu phi đưa người vào Vương phủ. Hiên Viên Diệp hắn phải đi xử lý một số chuyện, việc này có can hệ gì đến Nhu phi hay không? Vì sao Nhu phi lại không đem chuyện mấy nữ nhân kia nói cho nàng biết???
Chẳng lẽ chỉ đơn giản là quên mất hay sao? Ngay cả lúc ở trong Cung Nhu phi cũng không đề cập tới chuyện kia, do nhất thời quên mất sao,chẳng nhẽ một ngày cũng không thể nào nghĩ ra được ư?
Phải chăng lúc chỉ có mình nàng ở trong Vương phủ, Nhu phi đã tính toán chu đáo tất cả mọi việc, vừa làm cho Hiên Viên Diệp rời đi, vừa khiến nàng vội vàng vào cung mà không hay biết chuyện mấy nữ nhân kia.
Nhưng Nhu phi dù sao cũng là mẫu thân thân sinh của Hiên Viên Diệp cho nên nàng không đem hoài nghi trong lòng nói ra, chờ thấy được chân tướng mới bàn sau.
" Được, Bổn vương tin tưởng, nữ nhân của Bổn vương sẽ không làm Bổn vương thất vọng" Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng, thoáng hiện lên ý cười sủng ái, âm thanh cũng chan chứa nhu tình. Bàn tay nhéo nhẹ cái mũi đáng yêu của nàng, hành động đầy sủng nịnh.
Mạnh Phất Ảnh nghe được lời nói mềm nhẹ của hắn trong lòng không khỏi cảm thán, ai nói nam nhân này chỉ là một tảng đá chứ, mọi người đã gặp qua một tảng đá nào ôn nhu như thế chưa?
" Phất nhi..." Hắn đột nhiên hơi cúi xuống kề sát vào tai nàng mà nói, giọng nói của hắn rất dịu dàng.
" Gì?" Mạnh Phất Ảnh đáp lời, cách hắn gọi tên nàng không giống như lúc ban đầu nữa, cảm giác khác thường không thể lý giải nổi.
" Nàng rốt cuộc muốn Bổn vương phải đợi bao lâu?" Hắn vòng tay qua eo nàng, dùng hết sức ôm lấy nàng, giọng điệu có chút buồn bực. Rõ ràng nữ nhân hắn yêu đang nằm trong tay hắn, đang trong vòng ôm của hắn, mà hắn thì cái gì cũng không thể làm, thực đúng là một loại giày vò.
" Được, để ta nghĩ một chút" Mạnh Phất Ảnh hơi ngửa đầu ra sau, làm ra vẻ suy tư, sau đó giơ bàn tay ra thật nghiêm túc mà đếm từng số một " 1, 2, 3, 4, ....10" đếm xong mười đầu ngón tay thì dừng lại.
Kỳ thực hắn rất bực mình, thái độ nghiêm túc của nàng hóa ra là đi đếm ngón tay. Không khỏi có chút chờ mong mà nhìn nàng, nhìn thấy nàng dừng lại hắn không khỏi vui sướng nói " Mười ngày" Nếu mười ngày thì hắn có thể đợi được.
" Mười năm" Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cong lên khẽ nhằn ra từng chữ nói với hắn, sau khi nói xong bản thân nàng đã cố kìm nén không cười trước mặt hắn. Chờ phản ứng của hắn.
Quả nhiên là thấy Hiên Viên Diệp tức giận, tuy rằng không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn vào lúc này, nhưng nàng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt hắn lúc này đã đen tới mức không phân biệt nổi mặt mũi nữa rồi.
" Tốt, tốt lắm, Bổn vương sẽ cho nàng biết mười năm của Bổn vương dài bao nhiêu" Hiên Viên Diệp cũng đủ bá đạo lẫn xấu xa đi, lời hắn vừa nói có nghĩa là mười năm này thời gian dài ngắn đều là do hắn định đoạt. Khi nói chuyện, hắn đột nhiên hướng thân thể về phía nàng, chặn thân thể của nàng, sau đó hung hăng mà hôn lấy bờ môi của nàng.
Nhưng mà nhất thời hắn không kiềm chế được phát ra âm thanh hơi lớn một chút.
" Ảnh nha đầu, bên đó có âm thanh gì vậy?" Thật không ngờ lần này Thái hậu đã tỉnh giấc, người già vốn đã khó ngủ vậy mà bên này hắn phát ra âm thanh lớn như vậy, không thể nào mà ngủ tiếp được.
Hiên Viên Diệp cùng Mạnh Phất Ảnh bỗng chốc cứng đờ. Động tác của hắn đang hôn nàng cũng dừng lại. Nàng vội đẩy hắn ra rồi nói " Con chuột... là con chuột ạ" Lấy lý do như cũ thì tốt hơn, bởi vì nhất thời nàng cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Hắn cũng trợn mắt lên mà nhìn nàng, nhưng lần này không dám lên tiếng nữa.
" Con chuột, con chuột lại gây tiếng động lớn như vậy ư?" Thái hậu vừa mới tỉnh có chút mơ hồ, nghe được lời nàng nói nghi ngờ hỏi lại.
" Vâng, là một con chuột rất lớn ạ" Mạnh Phất Ảnh cắn cắn môi sau đó nói.
" Vương phi, có muốn nô tì qua đó bắt con chuột cho người không? Để tránh cho nó lại ầm ĩ khiến Vương phi khó chịu" Lan Mai ở cách vách cũng đã tỉnh, từ từ nói. Lần này nàng lại cắn môi mấy cái nữa, bắt chuột ở phòng này ư?
Hiên Viên Diệp lại dùng tay ôm lấy eo nàng, dùng sức như muốn nàng tìm cớ để tránh cho Lan Mai vào đây.
" Không cần, không cần" Nàng cũng sợ Lan Mai tới đây thật, dù sao nàng cũng đang hoài nghi Lan Mai " Bây giờ trời tối, cứ kệ nó, ngày mai đem thuốc diệt chuột đến là được..." Hiên Viên Diệp hắn lại dùng tay cố tình bóp ở eo nàng một cái, nàng mới vội sửa lời nói " Được rồi, ta đi ngủ.."
Thái hậu nghe nàng nói không có việc gì, lại nằm xuống tiếp tục ngủ.
" Nàng, nữ nhân nhẫn tâm này." Hắn hung hăng nhìn nàng, cắn răng nghiến lợi đè thấp giọng xuống mà nói. Nghe những gì nàng nói lúc nãy đem hắn thành con chuột còn chưa tính lại muốn đem thuốc diệt chuột tới, muốn hạ độc chết hắn, nữ nhân này quả đúng là nhẫn tâm.
" Mau ngủ đi, nếu không ngủ lại kinh động đến mọi người, đến lúc đó thực sẽ có người đến diệt chuột đó" Mạnh Phất Ảnh lại xem nhẹ tức giận nơi hắn, nhẹ giọng nói, vừa mới hắn còn uy hiếp nàng, thì ra hắn cũng sợ hãi.
Đương nhiên nàng biết hắn chỉ sợ người khác phát hiện hắn ở đây, phá hủy kế hoạch bọn họ đang dự định. Hiên Viên Diệp cũng không nói gì thêm nhưng lại ôm lấy tay nàng, cố dùng thêm một chút lực.
Ngày hôm sau khi nàng tỉnh hắn đã rời đi. Nhớ tới sự tình tối qua, nàng kìm lòng không đậu khóe môi nổi lên một tia cười khẽ, con chuột khà khà...
" Vương phi, người đã tỉnh chưa?" Lan Mai nghe được âm thanh nàng rời giường, ở bên ngoài thấp giọng hỏi.
" Ừ, vào đi" Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng đáp lời, mi tâm không khỏi nhíu lại, Lan Mai này cũng thính quá đi chứ. Sau khi nàng mở của, Lan Mai liền phân phó người chải tóc sửa sang cho nàng. Sau khi sửa soạn xong nàng liền tới chỗ Thái hậu, Thái hậu đã tỉnh, đang để cho Hồng nhi chải tóc, tuy rằng Thái hậu đã sáu mươi nhưng tóc vẫn rất đẹp, cũng không nhìn ra nhiều tóc trắng.
" Ảnh nha đầu, đêm qua bị con chuột làm loạn, ngủ không được ngon giấc sao, Hoàng nãi nãi cũng không biết phòng đó có chuột" Thái hậu nhìn thấy nàng tiến vào thì nhẹ giọng, âm thanh có vài phần ảo não.
" Vẫn tốt ạ, lúc đầu có náo loạn một chút nhưng về sau cũng không nghe thấy gì nữa ạ" Mạnh Phất Ảnh cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Thái hậu còn nhớ việc này.
" Hôm nay Lan Mai đi tìm thuốc diệt chuột, để tránh buổi tối nó lại náo loạn" Thái hậu sợ con chuột kia lại quấy phá, nói với Lan Mai.
Khóe môi nàng lại cong lên một đường, thuốc diệt chuột kia thực có thể độc chết 'con chuột' kia sao.Kể cả có thả thuốc chuột, hắn muốn làm ầm ĩ thì vẫn cứ ồn ào như thường.
Bất quá giờ này chỉ có thể nghe theo Thái hậu " Được lát nữa để Lan Mai đi làm"
Lan Mai lúc này cũng đi đến,nhanh chóng tiếp lời " Nô tì sẽ đi lấy một chút rồi trở về"
Mạnh Phất Ảnh trong lòng buồn cười, nếu để hắn biết người trong nhà đều muốn hạ độc hắn thì không biết sẽ như thế nào? Nàng cũng sợ Thái hậu lo lắng nên không đem việc hôm qua cùng Hiên Viên Diệp ra nói.
" Ngươi chút nữa qua chỗ Nhu phi thỉnh an đi" Chờ Hồng nhi chải tóc xong cho Thái hậu, Thái hậu mới quay lại phía nàng nhẹ giọng nói.
Nếu buổi sáng nàng còn ở Vĩnh Thọ Cung, chưa trở về Vương phủ, hẳn là phải đi Nhu Tâm cung thỉnh an Nhu phi, dù sao Nhu phi cũng là thân mẫu của Hiên Viên Diệp. Nếu nàng đi muộn, Nhu phi tới nơi này nhìn thấy nàng có lẽ sẽ không tốt.
" Vâng, Phất nhi sẽ đi ngay" Mạnh Phất Ảnh gật đầu đáp lời, kỳ thực nàng cũng muốn đi Nhu Tâm Cung, trong Hoàng cung này thì lễ tiết cực kì quan trọng. Huống chi, nếu như nàng đoán mọi chuyện xảy ra ngày hôm qua đều liên quan đến Nhu phi thì chắc rằng giờ này bên đó hẳn là đang chờ nàng. Bước ra khỏi Vĩnh Thọ Cung nàng tiến thẳng đến Nhu Tâm Cung, dọc đường đi cung nữ cùng tiểu thái giám đều nhất loạt hành lễ với nàng. Lúc này chủ tử của các cung đều đã thức dậy, nô tài các cung cũng trở nên tất bật bận rộn. Quãng đường từ Vĩnh Thọ Cung đến Nhu Tâm Cung không xa nàng vừa đi một lát đã tới nơi. Vừa đến nàng đã thấy Nhu phi ngồi ở ghế, cung nữ đứng phía sau đang đấm lưng cho Nhu phi.
" Phất nhi thỉnh an Mẫu phi" Mạnh Phất Ảnh đi lên phía trước từ từ hành lễ.
" Ồ, Phất nhi sao sớm vậy?" Nhu phi bước tới đỡ nàng dậy, cảm thấy hơi kỳ quái, có vẻ như cũng không biết chuyện hôm qua nàng ở lại Vĩnh Thọ Cung.
Chính là không biết thực hay đang giả vờ?
" Ngày hôm qua Điện hạ chưa có về phủ, cho người truyền tới bảo Phất nhi ở lại Vĩnh Thọ Cung nghỉ tạm, cho nên ngày hôm qua Phất nhi chưa trở về." Mặc kệ là thật hay giả nàng vẫn nhẹ nhàng giải thích.
" Ồ, thì ra là như vậy" Nhu phi vẫn nhẹ nhàng, đưa tay chỉ chiếc ghế bên rìa " Nếu đã đến đây thì ngồi một chút đi"
Nàng còn chưa kịp ngồi vào ghế. Bên ngoài liền truyền đến một giọng nữ nhân, thanh âm cao vút, mang theo sự hưng phấn " Tỷ tỷ, chúc mừng ~, chúc mừng tỷ tỷ" Lập tức thấy Minh phi đi đến.
" Muội muội, sao lại cao hứng vậy? Mới buổi sáng thế này có chuyện gì vui vẻ ư?" Nhu phi nhẹ nhàng nhìn Minh, phi lộ tia cười khẽ. Vẻ mặt cũng không có biểu hiện gì quá khác thường, âm thanh phát ra mang theo chút hiếu kì.
Minh phi trước khi mở lời liếc qua Mạnh Phất Ảnh, sau đó mới kéo một nha đầu đến sát người mình,đó là một nha đầu nhìn khá trẻ trung, xinh đẹp lại mang phần quyến rũ. " Tỷ tỷ, đây là Linh nhi đã được đưa đến Nghệ vương phủ ngày hôm qua, lúc tối hôm qua Điện hạ đã sủng hạnh nàng" Minh phi khi nói chuyện mắt cũng liếc qua Mạnh Phất Ảnh một cái, vô cùng đắc ý, cùng trào phúng nhìn nàng.
Sau đó từ tay nha đầu kia lấy ra một tấm sàng đan, mở tấm vải ra liền thấy màu đỏ tươi của máu thu hút ánh nhìn của mọi người.
Máu đỏ kia trên tấm sàng đan kia trông rất lộn xộn, so với lần trước Hiên Viên Diệp làm giả thì trông giống hơn.
Con ngươi nàng hơi nheo lại, thật đúng là độc chiêu nha, Hiên Viên Diệp lúc xẩm tối còn chưa tới tìm nàng, như vậy nhìn thấy chứng cớ rõ ràng thì bảo nàng phải phản ứng như thế nào?
Nếu như nữ nhân bình thường, sẽ phản ứng như thế nào?
Tuy nhiên...
← Ch. 045 | Ch. 047 → |