Phi lễ vật thị
← Ch.096 | Ch.098 → |
"Ta không luyện nữa." Cổ Hạo Nhiên sau nhiều lần bị Điệp Y phớt lờ nhịn tới không thể nhịn nữa, bạo phát triệt để, vứt trường kiếm trong tay xuống xoay người đi về phía Điệp Y.
"Này, Cổ Hạo Nhiên, ta có nói cho phép ngươi không luyện nữa không? Ngươi như vậy không có lòng tin kiên định, thì không thể học tốt võ công được, mau về đây, bắt đầu lại." Tam công chúa thấy Cổ Hạo Nhiên nổi cáu bỏ đi, bất giác tức tới giậm chân.
Cổ Hạo Nhiên ngẩng lên trời thở dài, sau đó cố gắng nặn ra bộ mặt mệt mỏi, xoay người nhìn về phía tam công chúa tinh thần tràn trề nói: "Tam công chúa điện hạ, ta vẫn còn là người bệnh, sao có năng lực giá trụ tinh lực vương thịnh của người, lại nói học võ này có thể trong một chiều mà luyện thành sao? Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Tam công chúa thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt bệnh mệt mỏi, nửa buổi trời trề môi nói: "Được rồi, được rồi, ta quên mất ngươi vẫn còn là một người bệnh, nhìn bộ dáng ngươi thật sự còn chưa thích hợp để bắt đầu luyện tập, vậy trước luyện tới đây vậy, ngày mai chúng ta lại tiếp tục."
Cổ Hạo Nhiên vừa thấy tam công chúa đồng ý liền không nói hai lời bước thẳng về phía Điệp Y, tam công chúa thấy Cổ Hạo Nhiên không chút chần chừ rời khỏi nàng ta mà đi, khuôn mặt xinh đẹp bất giác chau lại lớn giọng nói: "Cổ Hạo Nhiên, dù bây giờ không luyện võ nữa, ta lệnh ngươi tới bồi bổn cung nói chuyện, không cho phép đi tìm người khác."
Cổ Hạo Nhiên đầu cũng không quay lại nhàn nhạt nói: "Tam công chúa điện hạ dường như đã quên, ta không phải thần dân của Ảnh Thúc, mệnh lệnh của người ta có thể nghe có thể không nghe, vả lại, bây giờ chúng tôi lấy thân phận là tông thuộc của hoàng phi Thánh Thiên vương triều tới bái phỏng Ảnh Thúc, lời của người có phải là quá để thể diện cho nữ hoàng rồi không?" Tuy Cổ Ly muốn hắn ứng phó với vị tam công chúa vừa điêu man vừa đối với hắn có chút ý đồ này, nhưng với tính cách ngạo mạn này của hắn, ở trước mặt Điệp Y thì có thể cúi đầu, còn những người khác cứ cho là hoàng đế hay là thi chủ, muốn hắn ngoan ngoãn nghe lời thì không có cửa, cho nên nói chuyện với tam công chúa này hoàn toàn là khách khí vô tình.
Vị tam công chúa đó nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, bất giác nhướng mày không một tiếng cự lại, thân phận Cổ Hạo Nhiên bày ra đó, tuy không thể bì với cành vàng lá ngọc như nàng, nhưng cũng được coi là một hoàng thân quốc thích, nếu là hoàng thân quốc thích của Ảnh Thúc nàng thì nàng còn có thể ỷ thế ức hiếp, nhưng bọn Cổ Hạo Nhiên đại diện cho quý thích của Thánh Thiên, lại thêm Cổ Ly bây giờ là đi sứ tới Ảnh Thúc, lời vừa nãy thật sự không thể nói như vậy, tam công chúa cân nhắc nặng nhẹ một lúc, cũng chỉ còn biết buồn bực không thể kháng cự trơ mắt nhìn theo bóng Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên làm gì thèm để ý tam công chúa phía sau, sải bước đi tới bên cạnh Điệp Y vẻ mặt tức giận nói: "Nàng lại không thèm quan tâm ta."
Điệp Y nghe vậy đưa mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: "Có chứng cứ gì không?"
Cổ Hạo Nhiên liền tức nghẹn đặt mông ngồi xuống cạnh Điệp Y đưa tách trà Điệp Y uống rót vào trong miệng sau đó ủy khuất nói: "Để ta một mình ứng phó với tam công chúa đó, nàng không tới giúp đã đành, lại còn còn ngồi một bên xem trò vui, tất cả những gì nàng làm thật khiến ta đau lòng." Vừa nói vẻ mặt vừa u oán kéo lấy tay Điệp Y, trong mắt tràn đầy bất mãn.
Điệp Y nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Muốn ta tới giúp ngươi ứng phó sao? Vậy được, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào, để ta tới giúp ngươi giải quyết." Vừa nói vừa muốn đứng dậy.
Cổ Hạo Nhiên vừa thấy vậy bất giác giật mình, cũng không thèm quan tâm bây giờ đang ở trong hoa viên, vội vàng một tay kéo Điệp Y qua ngồi trên đùi mình, cười trừ nói: "Thôi đi, thôi đi, vẫn là để ta tới ứng phó với nàng ta vậy, loại chuyện nhỏ này sao có thể để thê tử ta xuất mã được, nàng ở bên cạnh xem là được, ta sẽ đi giải quyết thật ổn thỏa." Đùa gì chứ, nếu để Điệp Y ra tay giải quyết, vậy thì rất dễ dàng, tay đưa lên đao hạ xuống thế là xong việc, nhưng phía sau thì phải giải quyết thế nào, đây không phải là rắp tâm đâm một lỗ thủng lớn không cách nào bù đắp sao, cho nên vẫn là để hắn tới giải quyết vậy, chí ít sẽ không gặp phải họa lớn.
Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười xán lạn nhìn nàng, sau đó nhàn nhạt nói: "Không đau lòng? Không ủy khuất nữa sao?"
Đôi tay Cổ Hạo Nhiên vội vàng ôm lấy eo Điệp Y, vùi đầu vào vai nàng liên tục nói:
"Không đau lòng, không ủy khuất có nàng luôn ở trước mặt ta ta còn có gì mà đau lòng ủy khuất chứ, chỉ là nàng không quan tâm tới ta, khiến người ta không vui chút nào."
Khóe mắt Điệp Y thấy tam công chúa đang nổi giận đùng đùng xông về phía hai người họ, bất giác nhướng mày nói với Cổ Hạo Nhiên: "Vậy như thế này đã quan tâm chưa?" Vừa nói vừa nâng đầu Cổ Hạo Nhiên lên cúi đầu xuống hôn, Cổ Hạo Nhiên liền trở tay giữ chặt sau gáy Điệp Y, không chút do dự đổi từ khách thành chủ hôn càng mãnh liệt hơn.
"Này, này, hai người chú ý chút cho ta, đây là biệt uyển hoàng gia, không phải là nơi tùy tiện khác, trong mắt hai người rốt cuộc còn có bổn cung này nữa không?" Một đạo thanh âm khí cấp bại hoại xuyên vào màng nhĩ hai người, lảnh lót truyền vào tai.
Cổ Hạo Nhiên nửa buổi trời sau đó mới luyến tiếc buông đôi môi Điệp Y ra, thấy nó bị mình giày vò rướm máu, cổ họng Cổ Hạo Nhiên một tràng cổ động lại đưa đầu qua hôn nhẹ một cái, sau đó mới thấp giọng cười nói:
"Điệp Y tốt của ta, cảm thấy thế nào?"
Điệp Y quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, đôi môi hồng diễm thập phần phong tình nhàn nhạt nói: "Cũng tạm được."
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác nhướng mày thấp giọng nói: "Nói như vậy ta còn phải cố gắng nhiều rồi." Liền vòng sang eo Điệp Y đem nàng siết chặt vào lòng, bị Điệp Y ôm nhiều ngày như vậy, bây giờ hắn đã hồi phục sức, đương nhiên sẽ không để Điệp Y thực hiện được, càng huống hồ còn có người ngoài đang ở trước mặt, nếu để Điệp Y ôm tới ôm đi, vậy thì hắn thật sự cả thể diện sĩ diện đều bị mất sạch sẽ rồi.
Điệp Y đương nhiên hiểu cách nghĩ của Cổ Hạo Nhiên, sau đó cũng không kháng cự những việc Cổ Hạo Nhiên làm, nàng làm việc trước giờ chỉ theo ý của mình, nàng muốn ôm thì ôm, không muốn ôm thì chính là không muốn ôm, chứ không nhất định phải là lấy cường thế muốn làm gì thì làm, huống hồ đối tượng là Cổ Hạo Nhiên, nhường hắn một chút, thả lỏng mình một chút cũng không phải là chuyện to tát gì.
"Này, Cổ Hạo Nhiên, bổn cung nói chuyện ngươi rốt cuộc có nghe thấy không?"
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy nhướng mày không nói gì nhìn Điệp Y một cái, mới quay đầu duy trì nụ cười ưu nhã khách khí nói: "Công chúa điện hạ nói chuyện sao ta có thể không nghe thấy được, nhưng mà, biệt uyển hoàng gia này dường như là nơi cả nhà chúng tôi ở, phu thê chúng tôi có chút hành động thân mật cũng không phải là chuyện gì không chấp nhận được, cha mẹ chúng tôi còn không nói gì, công chúa người chấp gì chút chuyện nhỏ này?"
Ngừng một lúc sau đó Cổ Hạo Nhiên thấy tam công chúa sắc mặt có chút xanh, bất giác nói tiếp: "Vả lại, công chúa điện hạ dường như vẫn chưa gả khỏi nhà mẹ mà, thấy cảnh này một cô nương không quay đi, ngược lại còn tới can thiệp chúng tôi, phi lễ vật thị lẽ nào công chúa điện hạ chưa học qua, đây không phải là công chúa điện hạ không đúng rồi không?"
Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Thanh lúc này vừa khéo đi ra ngoài thư giãn gân cốt, nghe Cổ Hạo Nhiên đang cố đấu lý như vậy mà còn một bộ dáng nghiêm chỉnh, bất giác đều phì cười, quá mạnh rồi, bọn họ giữa thanh thiên bạch nhật làm chuyện thân mật, để người khác nhìn mà không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn trách người khác không nên nhìn, đây cũng thật sự chỉ có Cổ Hạo Nhiên mới làm ra được.
Vị tam công chúa đó thấy có người tới, liền đỏ mặt tức giận nói: "Cái gì mà còn, bổn cung chưa gả khỏi nhà mẹ, còn có ai gả khỏi nhà mẹ?"
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác dựa vào người Điệp Y cười trộm không ngớt, vị công chúa điện hạ này thật sự là bình thường, chỉ nghe hắn nói nửa đoạn đầu, hoàn toàn không lĩnh hội được ý tứ sau đó.
Tam công chúa thấy Cổ Hạo Nhiên đột nhiên cười, khẽ chau mày sau đó động não lại, khuôn mặt liền đỏ bừng bừng! Phủi tay áo một cái vẻ mặt đỏ bừng sải bước liền chạy đi, chạy xa rồi lại cảm thấy có chút không cam lòng đầu không quay lại lớn tiếng nói: "Cổ Hạo Nhiên, ngày mai ta lại tới đốc thúc ngươi luyện công, nếu để ta thấy những chuyện này.. bổn cung.. bổn cung sẽ cho ngươi đẹp mặt."
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy liền ha ha cười lớn, Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Thanh bên cạnh đều phá lên cười đi qua đó, Cổ Hạo Nhiên hôn khóe môi Điệp Y rồi nhướng mày nhìn hai người nói: "Các ngươi không biết phi lễ vật thị sao?"
Cổ Hạo Viễn quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi cho rằng bọn ta trúng chiêu đó của ngươi sao, những cảnh hơn thế nữa bọn ta cũng đã từng thấy qua, còn có cao chiêu gì đem ra đây."
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe ngữ khí thản nhiên của Cổ Hạo Viễn, thần sắc liền có chút bối rối trừng mắt nhìn hai người bọn Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Thanh, quay đầu nói rì rầm bên tai Điệp Y: "Thật không có mắt nhìn." Cổ Hạo Nhiên rất muốn ở một mình thấy Cổ Hạo Viễn và Cổ Hạo Thanh hoàn toàn không thèm quan tâm tới chiêu đó của mình, vẻ mặt bất giác phẫn nộ và đỏ bừng.
Thanh âm nho nhỏ không thoát khỏi tai hai người, Cổ Hạo Thanh dựa vào ghế đá khóe miệng lộ ra nụ cười, nói: "Ta nói tiểu lục, vị công chúa này ngươi muốn xử lý thế nào? Cảnh cực hạn như vậy cũng để nàng ta nhìn, là muốn nàng ta thấy khó mà lui? Hay hy vọng nàng ta bắt chước học theo ngươi?"
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe lời trêu đùa của Cổ Hạo Thanh, cũng không lo đánh hắn vội vàng ôm lấy Điệp Y quay sang Cổ Hạo Thanh lớn tiếng nói: "Đùa gì chứ bắt chước học theo? Ta là người đói tới không kén thức ăn vậy sao?"
Cổ Hạo Viễn ừm một tiếng gật gật đầu nói: "Thì ra là người kén ăn, vậy ta có thể hiểu rằng, chỉ cần đúng thực phẩm, thì ngươi liền ăn không." Cổ Hạo Thanh vừa nghe vậy bất giác nhìn Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y cười quái dị.
Cổ Hạo Nhiên liền nổi giận trừng mắt với Cổ Hạo Viễn: "Nhị ca, nếu huynh muốn ly gián quan hệ của ta và Điệp Y, vậy thì huynh nhân lúc còn sớm trở về nghỉ ngơi đi, ta và Điệp Y mới không vì loại chuyện này mà xảy ra mâu thuẫn, quan hệ của ta và vị công chúa gì đó, Điệp Y hiểu rõ hơn ai hết, sẽ không bị mắc lừa đâu."
Cổ Hạo Thanh nghe tới đây chậm rãi nuốt nuốt rồi nói: "Tiểu lục không nói trọng điểm, ta và nhị ca đâu phải nói tới công chúa đó, bọn ta đang nói là vấn đề thực phẩm có đúng khẩu vị hay không, ngươi đừng gây xích mích quan hệ của bọn ta và Điệp Y, nếu không ta và nhị ca cũng sẽ cho ngươi đẹp mặt." Cổ Hạo Viễn rất tán đồng gật gật đầu, nhướng mày tựa tiếu phi tiếu nhìn Cổ Hạo Nhiên mặt đầy phẫn nộ.
"Câu hỏi này của nhị ca rất hay, ta cũng muốn biết tiểu lục của chúng ta sẽ trả lời thế nào? Phải biết dáng vẻ vị công chúa này cũng không tệ, thân phận cũng cao quý, tính cách tuy điêu man một chút, nhưng mà ta thấy vẫn rất nghe lời ngươi, làm nhị phu nhân của tiểu lục nhà chúng ta cũng không thiệt cho ngươi rồi, hay là tiểu lục cho rằng dáng vẻ công chúa này không xinh đẹp như Điệp Y, sau này nếu gặp được một người xinh đẹp hơn Điệp Y, cứ như nhị ca đã nói là ăn phải rồi." Từ vườn hoa một giọng nói khác từ từ truyền tới Cổ Hạo Ảnh vừa cười vừa nói.
Bên cạnh cùng đường với hắn Cổ Hạo Danh vỗ vỗ vai Cổ Hạo Ảnh, một bộ dáng đàng hoàng nhìn Cổ Hạo Nhiên nói:
"Tiểu lục, nghĩ thế nào mau nói cho bọn ta biết, bọn ta biết tình cảm của ngươi và Điệp Y rất tốt, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp là điều rất bình thường, ngươi đừng lo Điệp Y không cho phép, có bọn ta chống lưng cho ngươi, ta nghĩ Điệp Y cũng là người rất hiểu đạo lý, sẽ không làm khó ngươi đâu."
Lời này vừa nói ra Cổ Hạo Viễn, Cổ Hạo Thanh, Cổ Hạo Ảnh đều cùng lúc gật đầu nói không tệ, ai nấy vẻ mặt đều tươi cười nhìn Cổ Hạo Nhiên sắc mặt khó coi, thần sắc muốn nghiêm túc bao nhiêu thì có nghiêm túc bấy nhiêu.
Cổ Hạo Nhiên trừng mắt nhìn bốn huynh đệ đang tụ họp bên cạnh, quay đầu lại cánh tay ôm chặt lấy Điệp Y, kéo cằm nàng qua hôn sâu một cái, nửa buổi trời ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thanh lạnh của Điệp Y, nói từng câu từng chữ: "Nhược thủy tam thiên, ta chỉ cưới một mà thôi." (Câu nói của Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, ý là thế gian hàng ngàn người con gái, nhưng chỉ yêu duy nhất một người)
Điệp Y đưa mắt lên nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên vô cùng nghiêm túc, Cổ Hạo Nhiên ôm chặt lấy Điệp Y dựa đầu vào gò má Điệp Y chậm rãi nói: "Nữ nhân trong thiên hạ rất nhiều, thế lực lớn có! Thân phận cao quý có! Trưởng thành xuất sắc có! Phẩm đức cao thượng có! Nữ nhân tốt cũng có rất nhiều, nữ nhân xấu cũng rất nhiều, nhưng không một ai trong số họ có thể so sánh với nàng, vì trong lòng ta nàng chính là duy nhất, tốt cũng được, hư cũng được, xinh đẹp cũng được, xấu cũng được, phẩm đức cao thượng cũng được, tồi tệ cũng được, ta chỉ biết người ta yêu là nàng, Điệp Y, chính là một người như nàng, cảm giác đó không phải là thứ ngoại tại có thể lắp đầy, nó là cảm nhận trong tâm hồn, kiếp này có nàng đã đủ, phần tín nhiệm này, phần cảm động này, tình cảm sống chết có nhau ta không làm được với người khác, người khác cũng không cho ta được, chỉ có nàng, chỉ có ta và nàng."
Lời tâm tình rì rầm lẫn trong đó là cơn gió nhẹ thoang thoảng thổi trong vườn hoa, bọn người Cổ Hạo Viễn thấy Cổ Hạo Nhiên vô cùng nghiêm túc nói lên quyết định của hắn, cảm nhận của hắn, cả đời không hối tiếc của hắn, lại thấy Điệp Y nhẹ nhàng lắng nghe trên mặt không có biểu tình gì, không cảm động, không vui mừng, càng không có cái gì mà vui quá òa khóc, dường như những lời tâm tình này của Cổ Hạo Nhiên căn bản là chuyện nằm trong dự liệu, đằng sau sự băn khoăn đó sớm đã rõ, sớm đã khẳng định, sớm đã khắc cốt ghi tâm, bốn người đưa mắt nhìn nhau bất giác đều cảm thấy vui mừng thanh thản cười.
Họ đâu biết rằng Điệp Y cho rằng Cổ Hạo Nhiên là của một mình nàng, chế độ một chồng một vợ sớm đã thâm căn cố để trong lòng nàng, đừng nói cho phép Cổ Hạo Nhiên cái gì mà tam thê tứ thiếp, e là chỉ cần hành động ý thức có lệch quỹ đạo một chút, thì toàn thân sẽ được thập đại khốc hình hầu hạ, Cổ Hạo Nhiên một lòng một dạ là lựa chọn tốt nhất, nếu không phải nàng cũng sẽ có cách khiến hắn một lòng một dạ.
"Tiểu lục, có câu này của ngươi thì đủ rồi."
Cổ Hạo Nhiên hoàn hồn nghiêng đầu nhìn Cổ Hạo Ảnh, ổn định lại tình ý tràn đầy, nhướng mày nhìn Cổ Hạo Ảnh nói: "Câu này ta cảm thấy do Điệp Y nói ta còn tương đối vui mừng, ngươi nói thì được tính là gì chứ? Lẽ nào ngươi còn muốn ta chung tình với ngươi cả đời." Lời này Cổ Hạo Nhiên vừa nói ra, mọi người đều ha ha cười lớn, đến cả Điệp Y luôn thanh lạnh cũng nhàn nhạt mỉm cười.
Cổ Hạo Ảnh cười tà, đưa tay ôm chặt lấy đầu Cổ Hạo Nhiên, làm như sắp hôn lên đó vừa cười híp mắt nói: "Vậy trước để chúng ta tới tạo nên mối quan hệ đặc biệt này rồi nói."
Cổ Hạo Nhiên một tay ôm lấy eo Điệp Y, một tay ôm lấy đầu nàng, lúc này không vung tay lên được, chỉ còn biết trừng mắt nhìn Cổ Hạo Ảnh vừa nghiêng đầu né tránh, vừa nói: "Ai thèm tạo dựng loại quan hệ đó với ngươi chứ? Ngươi cẩn thận ta về mách lại với ngũ tẩu." Cổ Hạo Ảnh vờ không nghe thấy, cười tà nhằm vào đôi môi Cổ Hạo Nhiên mà hôn.
"Hắn là của ta." Bốn từ đơn giản khiến Cổ Hạo Ảnh dừng nửa chừng, bọn Cổ Hạo Danh bên cạnh thấy vậy bất giác đều ồ lên cười, chỉ thấy Điệp Y chỉ hai ngón vào trán Cổ Hạo Ảnh, ngăn ý đồ khinh bạt của Cổ Hạo Ảnh, vừa lạnh nhạt nhìn Cổ Hạo Ảnh, vừa đưa tay đem mặt Cổ Hạo Nhiên áp về phía mình, ý của nó không nói cũng hiểu.
Cổ Hạo Ảnh nhướng nhướng mày ngồi lại khẽ ho một tiếng, nói: "Tiểu lục, đừng nấp sau lưng Điệp Y, là nam nhân chúng ta ra đây đấu tay đôi."
Cổ Hạo Nhiên đưa miệng hôn lên Điệp Y một cái, sau đó vẻ mặt đắc ý nhìn Cổ Hạo Ảnh nói: "Ta là nam nhân hay không không cần ngươi biết, thê tử ta biết thì được rồi." Lời này một lời hai ý, khiến ba huynh đệ khác vốn cười không dứt, liền ôm bụng cười to hơn.
Cổ Hạo Ảnh vẻ mặt tựa nộ phi nộ nhìn vẻ mặt đắc ý của Cổ Hạo Nhiên, mặt lộ ra vẻ tính kế gõ từng cái từng cái vào lòng bàn tay, khóe miệng mang theo nụ cười câu hồn đoạt phách, nhìn vẻ mặt cảnh giác của Cổ Hạo Nhiên.
"Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện cười nữa, lão ngũ cẩn thận các người, tiểu lục đừng đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh." Cổ Hạo Viễn thấy đùa cũng đủ rồi, mới mở miệng hòa giải.
Cổ Hạo Thanh gật đầu nói: "Đúng là, đừng hiểu lầm."
Cổ Hạo Nhiên nhướng mày ôm Điệp Y tươi cười nhìn chằm chằm bốn người, Cổ Hạo Ảnh lắc đầu đánh một cái vào vai Cổ Hạo Nhiên đành chịu: "Tiểu tử nhà ngươi, ỷ có Điệp Y bảo vệ ngươi, ngày càng vô pháp vô thiên rồi, nhưng mà nhớ lấy lời ngươi nói hôm nay, công danh lợi lộc thì là gì chứ, con đường trải gấm phía trước không là gì cả, gia tài bạc triệu nếu có thì tốt, không có cũng không là chuyện to tát gì, nhưng ngàn vạn lần đừng phụ tâm ý của bản thân, trong đời khó tìm được một tri kỷ, càng huống hồ các ngươi là phu thê với nhau, ngàn vạn lần đừng vì bất cứ chuyện gì mà phá đi thời điểm đẹp đẽ nhất của nó."
Cổ Hạo Nhiên nghe lời này của Cổ Hạo Ảnh, sắc mặt bất giác nghiêm lại gật gật đầu nói: "Ngũ ca yên tâm, ta sẽ không vì Cổ gia bây giờ đang đối mặt với khó khăn, mà làm ra chuyện gì bất lợi với mình, ta biết nhà trong lòng ta rất quan trọng, các người trong lòng ta cũng rất quan trọng, nhưng ta không muốn vì những thứ hư vinh đó, mà từ bỏ tình cảm không dễ gì có được của ta."
Bọn Cổ Hạo Viễn nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy bất giác đều trở nên yên tâm, vừa nãy Cổ Hạo Ảnh và bọn mình cố ý hỏi vậy, chính là muốn xác nhận tình cảm Cổ Hạo Nhiên đối với Điệp Y rốt cuộc sâu đậm tới nhường nào, chính là sợ Cổ Hạo Nhiên sẽ vì cục diện khốn đốn sắp bày ra trước mắt của Cổ gia, mà dùng thủ đoạn ngắn gọn nhất, nếu như vậy vì họ mà phụ Điệp Y, hy sinh như vậy họ không gánh nổi, cũng không muốn nhìn thấy cảnh như thế.
May mà câu trả lời của Cổ Hạo Nhiên khiến họ rất vừa lòng, mà cách làm của hắn đối với tam công chúa gì đó cũng khiến họ cảm thấy không tệ, không cố ý thân cận, không cố ý lợi dụng, có chỉ là sự thẳng thắn và duy trì khoảng cách, nếu tiểu lục của họ vì để có được tấm bùa hộ thân này, mà dùng thủ đoạn hạ lưu, lừa tình, lừa người, vậy thì cũng khiến họ bất an.
Cổ Hạo Viễn gật gật đầu nói: "Trong lòng ngươi đã có nặng nhẹ, vậy bọn ta cũng không nhiều lời nữa, Cổ gia tuy quan trọng nhưng nếu dùng hạnh phúc và hy sinh của ngươi để đổi lấy, vậy cần hay không cần cũng không có gì to tát, dù công chúa đó ta thấy có chút tính khí trẻ con, ngươi dựa vào nàng chút ít là được, cũng đừng quá quen với vị công chúa điêu man như vậy, nếu nàng ta thật sự làm khó ngươi vậy thì để Điệp Y ra mặt, dù sao Điệp Y cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi, không cần biết nàng ta là công chúa hoàng hậu gì đó, theo quy định cũng không thể làm khó Điệp Y được, ta tin Điệp Y cũng không phải là người để mình chịu thiệt, tóm lại nên làm thế nào thì làm thế đó, đừng hạ thấp bản thân mình."
Cổ Hạo Nhiên ừm một tiếng sau đó nói: "Nhị ca yên tâm, vị công chúa điêu man đó một lòng muốn tìm một nam nhân thập toàn thập mỹ làm chồng, công phu của ta quá tệ, trước mắt vẫn chưa đạt yêu cầu của nàng ta, chỉ cần ngày nào ta còn không phải là người hoàn mỹ trong lòng nàng, thì ngày đó không cần lo lắng tình hình của ta, ta sẽ kéo dài thời gian với nàng ta, muốn học thì khó, muốn không biết thì quá dễ."
Bọn Cổ Hạo Viễn vừa nghe vậy đều cười, hoàn mỹ, trên thế gian này đào đâu ra hoàn mỹ, xem ra Cổ Hạo Nhiên đấu với vị công chúa đó, hoàn toàn là dễ dàng, bây giờ đã không cần lo lắng về phía Cổ Hạo Nhiên vậy thì họ bên này cũng phải bắt đầu hành động rồi, bị nhiều người ngắm trúng cảm giác thật sự không dễ chịu chút nào.
Bốn người đang cười vui vẻ, ở phía xa xa một thanh âm nhẹ nhàng truyền tới: "Đừng xem vị công chúa đó quá vô dụng, chí ít ta biết nàng ta sẽ vì cách nghĩ của mình, sẽ mau chóng xem đó mà hành động! Bọn Cổ Hạo Nhiên quay đầu nhìn, thấy Cổ Ly thân mặc trường bào xanh nhạt ưu nhã, đang cười trên nỗi đau của người khác chậm rãi đi qua, Cổ Hạo Danh sau đó nói:" Thế nào, tiểu thúc, có tình hình gì sao? "Bọn Cổ Hạo Nhiên thấy Cổ Hạo Danh hỏi, bất giác đều ngẩng đầu chờ đợi câu trả lời của Cổ Ly.
Cổ Ly chậm rãi tới ngồi xuống, vô cùng ưu nhã uống một tách trà, ăn miếng điểm tâm sau đó nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên tựa tiếu phi tiếu nói:" Tiểu lục, bản lĩnh tốt a, ta thật chưa từng nghĩ, mềm yếu vô dụng, hồ đồ ngu ngốc, lười biếng những từ này có một ngày lại dùng trên người ngươi, ngươi nói, có phải ngươi diễn phế vật quá giống rồi không? Bọn Cổ Hạo Viễn đưa mắt nhìn nhau sau đó nhịn cười nhìn Cổ Ly, Cổ Hạo Ảnh tròn xoe mắt đảo một lượt như đang suy nghĩ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
← Ch. 096 | Ch. 098 → |