Vay nóng Tinvay

Truyện:Thú Phi - Chương 143

Thú Phi
Trọn bộ 173 chương
Chương 143
Ấm áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-173)

Siêu sale Lazada


Edit & beta: Ong MD

Lời đồn đại càng ngày càng mạnh mẽ, tràn ngập khắp mọi phố lớn ngõ nhỏ trong lãnh thổ của Nam Vực vương. Nếu một người nói có thể là giả, trăm người nói sẽ thành nửa tin nửa ngờ, nhưng mà ngàn người, vạn người đều đồng lòng nói như vậy thì dù không phải thật thì nó cũng trở thành sự thật.

Lúc này lại đang ở thời kỳ sau chiến tranh dân tâm vốn không ổn định, chẳng mấy chốc đã trở nên hỗn loạn, vô số dân chúng thỉnh cầu được yết kiến thánh vật, mong muốn Nam Vực vương cho họ một câu trả lời thuyết phục. Tuy nhiên lúc này Nam Vực vương đang công thành đoạt đất ở lãnh thổ của Thánh nữ, chẳng buồn bận tâm đến những lời đồn đại thêm mắm dặm muối này.

Y đã xưng bá ở Nam Vực từ lâu, huống chi bản thân y vốn là Thiên Tử chân chính, cho nên những lời đồn đãi vặt vãnh thế này vốn không đáng bận tâm. Thánh vật, thứ này sao có thể cho bọn dân đen kia dễ dàng nhìn thấy được chứ. Y vốn là Quân vương danh chính ngôn thuận của một nước thì làm gì có chuyện phải trả lời thuyết phục cho đám dân đen thấp cổ bé họng đó chứ, nằm mơ đi.

Bởi vậy, không có câu trả lời thuyết phục, yết kiến thánh vật lại càng không có khả năng, mà chỉ có một thánh chỉ truyền xuống, ai dám ăn nói xằng bậy, xách động dân chúng làm loạn, khi quân phạm thượng lập tức tru di cửu tộc.

Ý chỉ nhanh chóng vượt qua sông Cửu Khúc Long, trong phút chốc, mấy vạn binh mã trấn giữ ở Bình thành bắt đầu dùng vũ lực trấn áp dân chúng đang náo loạn. Đồng thời truyền ý chỉ của Nam Vực vương đến từng thành trấn, các quan viên nơi đó lập tức tuân theo, sau đó cho quân đội ra sức trấn áp dân chúng.

Cho xiềng xích bắt người, hỏa thiêu những người nổi loạn, chặt đầu để răn đe, ai không phục một chút lập tức tru di cửu tộc, những kẻ đồng phạm thì phải chịu hình phạt tàn khốc bên trong ngục, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà trong lao tù đã nhồi nhét vô số dân chúng vô tội. Trong khoảng khắc, mùi máu tươi tràn ngập ở khắp lãnh thổ Nam Vực vương, tiếng gào khóc đầy bi thảm, thê lương vang lên khắp mọi vùng đất nước.

Nhưng càng trấn áp dân chúng trong máu tươi thì lại càng làm cho bọn họ cảm thấy ngươi là chính kẻ giả mạo, lại càng phản kháng mạnh mẽ hơn nữa.

Chỉ trong mấy ngày, sự phản kháng của dân chúng càng ngày càng dâng cao khắp lãnh thổ của Nam Vực vương. Chém đầu mười người, trăm người nhưng liệu ngươi có thể chém đầu được ngàn vạn dân chúng hay không? Không thể bỏ qua một việc, ở Nam Vực tín ngưỡng là một điều rất thiêng liêng cao quý, giống như một thứ gì đó đã đâm sâu bám rễ, ăn sâu vào linh hồn mỗi con người. Thân là Nam Vực vương, ngươi có thể tàn bạo, ngươi có thể tắm máu dân, nhưng ngươi không thể giả mạo được. Nếu ngươi đã là giả mà còn dám trấn áp dân chúng trong biển máu thì không thể trách thiên hạ này phản ngươi.

Tiếng kêu oán thán nổi lên khắp bốn phía, lửa giận ngập trời, dân chúng các nơi nổi dậy làm theo ý mình, đốt sạch các dinh phủ, giết chết quan viên địa phương, trốn khỏi ngục.

Khi mà cả ngàn vạn dân chúng hợp sức lại thì đám quan viên kia chẳng qua chỉ là một con hổ giấy mà thôi, e là có khi còn không bằng hổ giấy nữa. Huống hồ đã có rất nhiều quan viên cũng bắt đầu nghi ngờ tính chính thống của Nam Vực vương, chẳng những không trấn áp hành vi phản động của dân chúng mà ngược lại còn ngầm ủng hộ bọn họ.

Trong phút chốc, lãnh thổ của Nam Vực vương biến thành một chốn vô cùng nhốn nháo, lộn xộn.

Mà lúc này, Nam Vực vương đang ở trên lãnh thổ của Thánh nữ giành được ba trận thắng liên tiếp, chuẩn bị điều động binh mã bức thẳng vào U thành. Có được cơ hội tốt để thống nhất Nam Vực như thế, công đức vĩ đại như vậy, vương đồ bá nghiệp thế này đang chờ y, sao y có thể bỏ qua tình thế tốt đẹp trước mắt để quay lại trấn áp vấn đề vặt vãnh trong lãnh thổ của mình được chứ. Hơn nữa, chuyện dân chúng nổi loạn thực sự cũng chẳng phải vấn đề to tát gì, chờ lúc y trở về sẽ chỉ huy binh lính thẳng tay trấn áp là được.

Bởi vậy, một ý chỉ từ bên này sông Cửu Khúc Long lập tức truyền qua, đó là không có gì ngoài trấn áp và trấn áp, kéo dài và tiếp tục kéo dài, kéo dài cho đến khi y tiêu diệt toàn bộ thế lực của Thánh nữ, để xem khi đó còn ai dám nói y không phải là quân vương chân chính.

Cơn gió đầu hạ nhè nhẹ thổi trên non sông rộng lớn, đồng thời cũng thổi bùng lên một màn mưa máu gió tanh.

Hạ được Triệu thành của Thánh nữ, quân lính của Thánh Thiên Vực tan rã, mười vạn đại quân của y rút lui về phía sau theo sông Cửu Khúc Long, số binh sĩ còn lại thì tản ra chung quanh chạy trốn. Ba mươi vạn binh mã của Thánh Thiên Vực chỉ sau vài ngày trốn chui trốn nhủi đến giờ chỉ còn chưa tới mấy vạn người, số lượng nhỏ bé này làm sao đủ sức chống lại được binh lực toàn quốc của Nam Vực vương. Vì thế việc này coi như hoàn toàn mở rộng cửa cho Nam Vực vương tiến vào lãnh thổ Thánh nữ, tạo cơ hội cho Nam Vực vương thẳng tiến vào bên trong mà không hề lãng phí chút công sức nào.

Vào những ngày này, đứng trên đầu tường thành của Triệu thành, Tề Chi Khiêm nhíu mày nhìn về U thành ở phía trước, nét mặt thâm trầm. Ở bên cạnh, Sở Hình Thiên cũng đang đứng khoanh tay trước ngực, tựa vào tường thành, sắc mặt lãnh đạm mà nghiêm túc, gió nhè nhẹ thổi qua vạt áo của hai người, bay phần phật trong gió.

"Nam Vực vương thế là xong rồi." Nhìn bầu trời vô tận ở phía trước, Tề Chi Khiêm đột nhiên lạnh lùng nói.

Sắc mặt Sở Hình Thiên cũng đầy khinh bỉ sau đó trầm giọng nói: "Hữu dũng vô mưu." Dứt lời, hai người nhìn nhau, trong mắt bọn họ hiện lên những ý tứ thâm sâu mà chỉ có họ mới hiểu được.

Thánh Thiên Vực vốn đang đại thắng như thế nhưng sau đó đã bại trận ngay lập tức, còn bại đến mức này, quả thực còn yếu hơn giấy, có khả năng này sao? Một tướng lĩnh xuất sắc cho dù có đại bại, cũng không bị đánh thành tan tác như thế này. Tuy rằng bọn họ có thu được tin tình báo rằng có thế lực khống chế toàn bộ quân nhu dự bị của Thánh Thiên Vực, nhưng dù có chuyện đó thì tuyệt đối cũng không thể thua thảm hại thế này được, tình huống này rõ ràng là đang dùng kế gậy ông đập lưng ông.

Sáng sớm nay, hai người đã nhắc nhở Nam Vực vương rằng không thể truy kích được, có thể đang ẩn giấu âm mưu gì đó. Không ngờ Nam Vực vương chẳng những muốn truy đến cùng mà còn không đồng ý cho bọn họ ở lại lãnh thổ của y, muốn dẫn theo hai người cùng đánh vào lãnh thổ Thánh nữ. Bề ngoài thì nói là muốn nhờ bọn họ bày mưu tính kế đưa ra sách lược đối chiến, nhưng với cục diện này thì ngay cả một đứa con nít cũng có thể đánh thắng trận, cần chi phải bày mưu tính kế, sách lược đối chiến gì chứ, chẳng qua là y sợ bọn họ động tay động chân trong lãnh thổ của y.

Phòng ngừa người đồng hành, lại phòng nghiêm mật như vậy, còn đối với người ngoài lại như lợn bị che mắt, không nắm rõ toàn cục, quả thực là cực kỳ vô dụng.

"Nhìn nhầm y rồi." Tề Chi Khiêm lắc đầu, đáy mắt lạnh lẽo, nếu y sớm biết rằng Nam Vực vương tuy có thành công to lớn nhưng lại là kẻ hữu dũng vô mưu, y nhất định sẽ không liên minh với tên đó làm lãng phí thời gian vàng ngọc của mình.

"Trong nước có biến động như thế mà lại bỏ mặc, dẫn quân đi đánh U thành, quả là đã đánh giá quá cao năng lực của y rồi." Sở Hình Thiên ngẩng đầu nhìn một áng mây trắng trôi lơ lững trên bầu trời, trầm giọng nói.

Nước có thể nâng thuyền và cũng có thể lật thuyền, đạo lý đơn giản như vậy mà y còn không hiểu. Nếu mất lòng dân thì cho dù chiếm được toàn bộ thiên hạ này, sớm hay muộn gì cũng sẽ mất mà thôi. Đã không quay về trấn an lòng dân lại còn cố đánh một trận mà vừa nhìn vào đã thấy có vấn đề. Xem ra Nam Vực vương không xong trận này rồi, không thuận theo lẽ trời.

Hai người lại nhìn nhau một lần nữa, không hề nói gì, chậm rãi xoay người bước nhanh đi, lúc này nên tính toán một con đường khác.

Phía sau hai người, là một vùng trời xanh mây trắng với ánh mặt trời sáng lạn.

Mà lúc này, tình hình chiến đấu lại xuất hiện diễn biến mới, Thánh Thiên Vực vốn vẫn dẫn đầu mấy vạn người cố gắng hết sức chống cự với Nam Vực vương, vào buổi chiều hôm đó đã treo ấn soái bỏ đi. Chỉ còn lại hổ phù bị bỏ giữa lều tướng quân, còn người đã hoàn toàn biến mất không tung tích.

Thánh Thiên Vực vừa biến mất thì mấy vạn tinh binh dưới trướng y cũng lập tức tan biến không còn chút dấu vết, vậy là con đường phía trước của Nam Vực vương hầu như không có ai ngăn cản.

Lúc này, hai mươi vạn binh mã cuối cùng của Thánh nữ vẫn án binh bất động rốt cục cũng hành động. Đội quân này bày trận ở phía trước Triệu thành và Phượng thành chống lại bốn mươi lăm vạn binh lính của Nam Vực vương.

Phía sau Phượng thành chính là U thành, nếu Phượng thành thất thủ thì coi như lãnh thổ của Thánh nữ cũng mất sạch.

Ráng đỏ ánh lên phía cuối chân trời, ánh sáng đỏ rực như sao băng, làm cho người ta nhìn thấy mà hoa mắt, thần trí mê mẩn, màu lửa đỏ, đó là màu sắc của máu.

Đại chiến, ở gần ngay trước mắt.

Dưới lưỡi đao chém giết không ngừng của Nam Vực vương, trước thời điểm xảy ra trận chiến định đoạt thắng bại, đột nhiên trong lãnh thổ của Nam Vực vương phát sinh chuyện chấn động đất trời. Cũng không biết là hôm trước, hôm qua hay là hôm nay, nhưng chỉ trong phút chốc một thế lực khác đột nhiên trổi dậy mạnh mẽ, mệnh danh Chân Mệnh Thiên Tử, đã chiếm toàn bộ năm tòa thành, dẫn theo mười vạn binh mã, đi qua nơi nào cũng đều ra tay cứu giúp vô cùng nhân hậu, anh minh, hiền đức. Dân chúng ở năm tòa thành kia đều cúi đầu xưng thần, coi là chủ nhân thực sự của họ.

Người mang long mệnh thực sự đã xuất hiện, trong phút chốc như gió cuốn thẳng lên trời, thế lực này giống như gió lốc mạnh mẽ thổi đến, bao trùm toàn bộ thế lực của Nam Vực vương. Có tin tưởng, nghi ngờ, trầm mặc, chờ đợi, đủ mọi cảm xúc bao phủ trong lòng dân chúng đang chống lại Nam Vực vương.

Tuy nhiên ngay cả khi cảm xúc hỗn loạn như vậy nhưng thế lực này đã nhanh chóng càn quét lãnh thổ của Nam Vực vương. Từ những thành trấn nhỏ gần bên sông Cửu Khúc Long cho đến Bạch thành đều cắm lá cờ thêu hình con rắn, thế lực này hiện đang tiến về phía Bình thành với tốc độ vô cùng nhanh chóng.

Thiên hạ này, gió mây biến hóa cực nhanh, làm người ta không kịp nhìn rõ.

Sau khi chiếm được Vũ thành, Bạch thành đã bắt đầu tiến tới gần tòa thành lớn nhất là Bình thành, chưa tới mười dặm nữa chính là Bình thành – quốc đô của Nam Vực vương. Lúc này trong đại sảnh dinh phủ của một tòa thành, đám người Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh, Phi Lâm, Mặc Ngân đang ngồi quây quần, Độc Cô Tuyệt chỉ vào mấy tấm bản đồ trên bàn, trầm giọng nói: "Trước mắt, Bình thành chỉ có bốn vạn binh mã, không có gì đáng lo ngại, ngày mai công thành sẽ đánh sâu vào cửa thành phía Đông, đây chính là điểm yếu nhất của Bình thành."

Mặc Ngân gật đầu đáp: "Không thành vấn đề, chúng ta đang làm mọi việc rất tốt." Độc Cô Tuyệt nghe vậy ừ một tiếng, bốn vạn binh mã đang bị căm ghét đối đầu với hơn mười vạn binh mã, trận này không có gì cần phải trì hoãn. Trầm mặc trong giây lát, đầu ngón tay Độc Cô Tuyệt di chuyển, chỉ vào phía sau Bình thành, một thành gần với Tuyết sơn nói tiếp: "Nhưng phía sau nó gần với thánh địa Tuyết Sơn, ở đó Bình quận vương đang nắm mười vạn binh mã, hiện tại bọn chúng cách chúng ta hai trăm dặm.

Bình quận vương chính là chú ruột của Nam Vực vương, có công lập ngôi khi y mới lên làm vua, nên được ban ột vùng đất tự quản, cho phép nắm giữ mười vạn binh lực toàn là binh lính dũng mãnh, gan dạ. Nếu so với mười một vạn dân chúng bình thường tự tạo thành quân đội trong tay bọn họ thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Nhưng mà mười dặm so với hai trăm dặm, chỉ cần bọn họ vào thành trước một bước, đến lúc đó cho dù Bình quận vương có tới cứu viện thì mọi thứ cũng đều khó nói trước được.

"Yên tâm, ta đã bố trí chướng ngại vật hoàn hảo rồi, ít nhất là việc giữ chân y một ngày thì không thành vấn đề." Tiểu Hữu nói với vẻ mặt nghiêm túc. Độc Cô Tuyệt nghe vậy liền gật đầu, một khi đã như vậy thì không còn gì phải lo lắng.

Bên cạnh Phi Lâm vẫn im lặng, đột nhiên lười biếng xoay người nở nụ cười, nhìn Vân Khinh ngồi bên cạnh, lúc này bụng cô đã khá lớn, cười cười: "Việc này có gì e ngại chứ, chúng ta đã có Chân Mệnh Thiên Tử ở đây rồi, mười vạn binh lính nhỏ bé kia cũng dễ như trở bàn tay mà thôi."

Vừa dứt lời, mấy người ngồi trong đại sảnh chợt trầm mặc sau đó đồng loạt nở nụ cười.

Vân Khinh đưa tay vuốt ve bụng nửa cười nửa không nhìn Độc Cô Tuyệt. Chân Mệnh Thiên Tử, thật khổ vì Độc Cô Tuyệt dám truyền những lời này ra ngoài, nàng mà là Chân Mệnh Thiên Tử gì chứ.

"Ta nói nàng là gì thì nàng chính là thế." Độc Cô Tuyệt thấy vậy giương mi lên, vẻ mặt cuồng vọng, vươn tay ôm lấy Vân Khinh đặt trên đùi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve bụng Vân Khinh, sâu thẳm trong đáy mắt của hắn là sự dịu dàng vô tận.

Vân Khinh đặt tay mình lên tay Độc Cô Tuyệt, tựa vào cổ hắn, mỉm cười: "Thánh vật thật kia biết tìm ở đâu." Thế lực của Thánh nữ Nam Vực thờ phụng Thánh Nữ và Bà Sa song thụ, còn thế lực Nam Vực vương lại thờ phụng rắn. Ngày ấy ở tẩm cung Nam Vực vương, cô đã thấy trên những thân cột và những vật trang trí bên trong đều điêu khắc hình rắn, lời đồn đại, truyền bá có thể nói dối để lập thành, nhưng đến lúc có người thật sự muốn cô đưa con rắn kia ra, đòi yết kiến thánh vật của Nam Vực vương thì cô biết tìm ở đâu!

Vân Khinh vừa nói dứt lời, ba người Phi Lâm, Tiểu Hữu, Mặc Ngân liền nở nụ cười.

Tiểu Hữu liền rút một con rắn nhỏ màu hồng trong tay áo ra, đi đi lại lại trước mặt mọi người, vẻ mặt tươi cười đắc ý. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu lên thân con rắn nhỏ màu hồng kia, dưới ánh sáng rực hiện ra một màu xanh, là do có người sơn quét một lớp màu hồng lên mình con rắn kia.

Thánh vật đang trong tay bọn họ lúc này, dùng để đường đường chính chính ngồi trên thân phận Chân Mệnh Thiên Tử, thật ra chỉ là một con rắn lục được quét màu hồng lên mà thôi.

Tất cả mọi người đều biết thánh xà của Nam Vực vương chính là một con rắn màu hồng, nhưng mà hình dáng như thế nào thì chưa có ai nhìn thấy. Cũng giống như mọi người, dân chúng của Nam Vực vương chưa từng nhìn thấy, cho nên càng dễ dụ dỗ bọn họ. Thêm nữa vì Vân Khinh nhân hậu, lại có nhiều người dân vốn là người của Nam Vực vương làm thuyết khách, khiến tân Chân Mệnh Thiên Tử này lưu truyền rộng rãi hệt như thần tiên giáng trần, so với tên Nam Vực vương tàn bạo kia thì đương nhiên không nói chơi rồi.

Độc Cô Tuyệt nhìn Tiểu Hữu lấy con rắn nhỏ ra chợt cảm thấy buồn cười, rắn màu hồng kia biết đi tìm ở đâu. Ở đây hắn đã có con tiểu hồng xà toàn thân đỏ au một màu rồi, chỉ đáng tiếc là nó không phải màu hồng.

"Giả làm thật thì thật cũng thành giả, thật làm giả thì giả cũng thành thật." Phi Lâm lắc đầu cười to.

"Tất cả chỉ là tính kế sách tạm thời, chờ đến lúc chúng ta thực sự đánh vào Bình thành, thì vật thật tự nhiên sẽ đợi chúng ta." Mặc Ngân nhìn con rắn trong tay Tiểu Hữu vừa cười vừa nói. Độc Cô Tuyệt nghe vậy gật đầu, vẫn là Mặc Ngân hiểu hắn.

"Đúng rồi, tỷ tỷ, Mộ Ải và Tiểu Tả đã đi đâu rồi, sao vẫn chưa tìm thấy bọn họ" Vân Khinh nghe Mặc Ngân nói đến kế sách tạm thời, đột nhiên nhớ tới Đinh Phi Tình, phải cất tiếng hỏi.

Sau khi cô bắt đầu mệnh danh Chân Mệnh Thiên Tử giả mạo lừa bịp này, đã phái người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Đinh Phi Tình và Mộ Ải, chỉ có điều cô không ngờ là chẳng hề có tin tức gì. Nếu cô không chắc chắn Đinh Phi Tình, Mộ Ải và Tiểu Tả không chết trong trận tuyết lở kia thì đúng là không thể nào yên tâm được.

Phi Lâm nghe vậy nhún vai nói: "Không biết, hơn phân nửa nguyên nhân chắc là gặp được trò vui gì đó, nên ở lại không về rồi. Uy danh của bọn họ đã lớn như vậy, nếu Đinh Phi Tình và Mộ Ải còn không biết thì không bằng chết quách đi, nhưng hiện tại vẫn không thấy tung tích của bọn họ, vậy chỉ còn một lý do là bọn họ tự nấn ná. Nam Vực vương không có ở đây, Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên, Thánh Thiên Vực, mọi thế lực đối đầu với bọn họ cũng không có mặt, y không nghĩ bọn họ gặp chuyện gì nguy hiểm cả, cho nên lý do duy nhất giải thích có lẽ là bọn họ nửa đường trốn đi chơi rồi.

Vân Khinh nghe Phi Lâm nói thì bất đắc dĩ thì nhìn y, tuy rằng biết sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hơi lo lắng.

"Tốt lắm, tất cả đi chuẩn bị cho ngày mai tấn công Bình thành." Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh hơi nhíu mi, liền biết cô lo lắng nên đứng dậy ôm Vân Khinh lên, nói xong câu đó liền bế thẳng cô đến phòng nghỉ ngơi. Lúc cô dưỡng thai, tất cả mọi vấn đề đều giao cho hắn giải quyết hết, cô chỉ cần làm tốt cái danh Chân Mệnh Thiên Tử này và dưỡng thai thật tốt là được rồi.

Phi Lâm thấy vậy chỉ liếc mắt đầy vẻ khinh thường, còn Tiểu Hữu đang ở bên cạnh y thì vung tay vung chân nói: "Ngày mai bắt được cái ổ của Nam Vực vương, con cũng được làm khai quốc đại tướng quân rồi."

"Nghĩ đến cũng không tệ lắm." Phi Lâm nghe vậy cười to. Bên cạnh Mặc Ngân cũng cười nói: "Đại tướng quân, đi thôi, có chỗ chưa chuẩn bị xong kìa." Dứt lời liền bước ra ngoài, y nhất định phải làm đến nơi đến chốn, ngàn vạn lần không được phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Ôm Vân Khinh bước vào phòng, Độc Cô Tuyệt nhẹ nhàng đặt cô trên giường rồi xoay người lấy cho Vân Khinh một chén trà.

Từ sau khi Độc Cô Tuyệt đến, Vân Khinh muốn làm gì đều phải qua tay hắn, hắn sẽ không để Vân Khinh chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa. Đón lấy chén trà ấm áp từ tay hắn, Vân Khinh nhìn hắn với nét mặt thật dịu dàng, hai tay ôm lấy bàn tay của Độc Cô Tuyệt đang cầm chén trà kia, trong mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc. Độc Cô Tuyệt thấy vậy đưa tay lấy lại chén trà, vừa nắm tay Vân Khinh vừa uống cạn chén trà rồi cúi người hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô.

Nước trà theo khóe miệng của hai người tràn xuống, cực kỳ triền miên.

Một lúc sau, Độc Cô Tuyệt buông Vân Khinh ra, bế bổng Vân Khinh vào bên trong. Hắn đã dặn dò người đặt trong đó một cái thùng tắm lớn, ngày mai tiếp tục xuất binh, không biết khi nào mới có thể tắm rửa, bà đỡ đã nói tốt nhất là nên giữ cơ thể luôn sạch sẽ.

"Ta tự..."

Vân Khinh hơi đỏ mặt nhìn Độc Cô Tuyệt đang trừng mắt nhìn cô, đến từ cuối cùng đành phải nuốt xuống, Độc Cô Tuyệt này, rất bá đạo.

Cởi bỏ chiếc áo của Vân Khinh để lộ ra da thịt mịn màng, Độc Cô Tuyệt thấy bụng Vân Khinh đã lớn hơn nhiều, mới hơn mười ngày mà giống như lớn thêm một vòng, quả nhiên là lớn rất nhanh.

Hắn lập tức ôm lấy Vân Khinh nhẹ nhàng đặt trong dòng nước ấm áp, khẽ hỏi.

"Nàng có mệt không?"

Phi Lâm nói là thai song sinh nên tất nhiên Vân Khinh rất vất vả.

Ngồi ở bên trong thùng tắm, Vân Khinh tựa vào trước ngực Độc Cô Tuyệt, nghe vậy chậm rãi lắc đầu nói: "Không mệt chút nào, con chúng ta rất ngoan." Hai đứa bé này như biết mẹ của nó không ở trong hoàn cảnh bình thường, cho nên mọi dấu hiệu nôn oẹ, suy yếu cũng không hề xuất hiện trên người cô, thật là ngoan ngoãn.

Chậm rãi đưa tay vuốt ve bụng mình, Vân Khinh đột nhiên cảm thấy đau xót, hai đứa bé này.

"Không được nghĩ ngợi lung tung, không cho phép nàng nghĩ con chúng ta là quái thai." Sắc mặt Vân Khinh thoáng lay động, Độc Cô Tuyệt liền phát hiện ra ngay, ngón tay hắn khẽ dí lên chóp mũi Vân Khinh, cực kỳ bá đạo.

Vân Khinh nghe vậy nhìn Độc Cô Tuyệt thật lâu, rồi gật đầu thật mạnh, con của cô và hắn, cô không thể nghĩ chúng nó không tốt được. Độc Cô Tuyệt thấy vậy cúi đầu hôn trên đôi môi đỏ mọng của Vân Khinh, cúi gập người đặt tay trên bụng Vân Khinh, rồi áp mặt mình trước ngực cô. Động tác cực kỳ dịu dàng, hàm chứa tình cảm nồng nàn không thể nói hết.

Vân Khinh cảm thấy trong lòng tràn ngập tình cảm ngọt ngào, sâu lắng, liền đưa hai tay lên vuốt ve mái tóc đen tuyền của Độc Cô Tuyệt. Trong phòng thật lặng im chỉ có hơi thở nhè nhẹ thật ngọt lành.

"Ta đã nói chưa, ta thật sự rất vui mừng." Vẫn vùi mặt trước ngực Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt đột nhiên lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh lặng trong căn phòng ấm áp.

"Không cần chàng phải nói." Vân Khinh vuốt vuốt mái tóc của Độc Cô Tuyệt, khóe miệng tươi cười cực kỳ dịu dàng. Không cần Độc Cô Tuyệt nói cho cô biết, cô có thể hiểu được tất cả.

Đưa tay lấy chiếc khăn tẩm tinh dầu hoa hồng bên cạnh, Độc Cô Tuyệt vừa bắt đầu lau cho Vân Khinh, vừa khẽ lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn Vân Khinh, gằn từng chữ một: "Ta thật sự rất vui mừng, nàng mang thai con của ta, cho ta có người nối dòng, người ta yêu nhất mang thai con của ta, ta thật sự rất vui mừng." Nghe Độc Cô Tuyệt dùng hai cụm từ 'ta thật sự rất vui mừng' liên tiếp để biểu đạt tình cảm của hắn, sắc mặt Vân Khinh càng dịu dàng hơn, đôi mắt không hề che giấu thâm tình sâu sắc. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Độc Cô Tuyệt. Sao cô không rõ suy nghĩ của hắn, hoàng gia vô tình, cha mẹ vợ con đều xoay chuyển xung quanh trung tâm quyền lực. Cha mẹ không giống cha mẹ, vợ con chẳng ra vợ con, thứ đem kết nối bọn họ với nhau không phải tình thân mà là quyền lực.

Thế nhưng bọn họ lại được ở bên nhau trong tình cảnh này, không vì quyền lợi, không vì vinh hoa phú quý, chỉ vì yêu đối phương, chỉ vì có thể cùng nắm tay nhau đi đến cùng. Chỉ vì đơn thuần là tình yêu, tình cảm như vậy có được thực không dễ dàng, cảm xúc của Độc Cô Tuyệt còn sâu nặng hơn nhiều so với cô.

"Ta cũng giống như chàng." Giọng nói mềm mại thốt ra từ đôi môi đỏ mọng kia, nhẹ nhàng mà đầy tình cảm thâm sâu, Vân Khinh khẽ hôn lên mặt Độc Cô Tuyệt.

Cô thật lòng cảm ơn ông trời, đã để cô được gặp hắn, để cho bọn họ có thể yêu nhau, cho cô mang thai đứa con nối dõi cho hắn, kéo dài sinh mệnh của hai người, đây là phúc phận gì, là may mắn nào mà lại lớn lao đến thế.

Năm ngón tay luồn qua mái tóc đen của Độc Cô Tuyệt, mái tóc này cũng như con người của Độc Cô Tuyệt, kiên cường mà dứt khoát. Độc Cô Tuyệt cầm lấy bàn tay của Vân Khinh, mười ngón quấn quýt lồng vào nhau.

Cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp.

"Hiện tại, ta cũng rất hứng thú." Lúc mười ngón tay lồng vào nhau, Độc Cô Tuyệt đột nhiên thốt ra một câu.

Vân Khinh ngơ ngác sau đó thấy đôi mắt Độc Cô Tuyệt nhìn xuống phía dưới, nhìn chăm chú vào nước, Vân Khinh hiểu ngay lập tức, khuôn mặt thoáng ửng hồng giống như ánh nắng chiều chạng vạng. Kéo tay mình lại, Vân Khinh đỏ bừng mặt, vừa giật lấy chiếc khăn trong tay Độc Cô Tuyệt vừa nói: "Chàng không đứng đắn."

Tuy rằng bọn họ đã là vợ chồng, nhưng những tình huống như vậy rất ít gặp cho nên ngay cả Vân Khinh dù lãnh đạm cũng phải đỏ mặt.

"Ta tắm rửa cho vương hậu của ta tại sao lại không đứng đắn." Bàn tay của Độc Cô Tuyệt tránh tay của Vân Khinh, với tay đổ một giọt tinh dầu hoa, sau đó thuận theo đường cong kia trượt xuống phía dưới. Nước thật ấm áp nhưng cơ thể cô lại càng ấm áp hơn. Nắm lấy bàn tay cô đặt lên bụng, bàn tay hắn chà nhẹ qua da thịt mịn màng, từng chút từng chút một, vô cùng nhẹ nhàng mà cẩn thận, tỉ mỉ, một chỗ cũng không chừa. Bàn tay hắn hơi thô ráp nhưng lại hết lòng tắm rửa, lau chùi cho Vân Khinh.

Bàn tay qua bao cơn sinh tử lướt trên da thịt trắng ngần, để lại những vết hồng nhàn nhạt, trong làn hơi nước bốc lên lại càng kiều diễm.

Vân Khinh mang thai nên không còn là cô gái thanh xuân e thẹn nữa, mà đã thực sự trở thành một thiếu phụ thành thục, do đó cơ thể như nở rộ, đó lại là một sự kiều diễm chết người càng nhìn càng mê mẩn.

Khẽ nuốt nước bọt xuống, Độc Cô Tuyệt đột nhiên cảm thấy đây là một loại khổ hình, một loại khổ hình chỉ nhằm vào mình hắn mà thôi. Đã lâu không được gần gũi với Vân Khinh, nhưng bây giờ cô lại đang mang thai, hắn cũng không dám làm gì cả, Vân Khinh đã chịu nhiều cực khổ khi mang thai rồi, không thể có một chút sai lầm nào nữa.

Vân Khinh nhìn ánh mắt nóng bỏng lạ thường nhưng bàn tay lại tương đối an phận của Độc Cô Tuyệt, chỉ khẽ nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa vào thành của thùng gỗ, khóe miệng khẽ cười như có như không. Nỗi khổ của Độc Cô Tuyệt cũng là nỗi khổ của cô, cô đương nhiên biết.

"Cút." Trong không khí nóng rực đó, đột nhiên Độc Cô Tuyệt gầm lên giận dữ, cực kỳ tức giận.

Vân Khinh nghe vậy vội mở mắt ra, hết sức ngạc nhiên, có người khác ở trong này sao?

Liếc mắt nhìn thật nhanh tình cảnh trước mắt, Vân Khinh liền nở nụ cười, chỉ thấy Điêu nhi đang ngồi xổm bên cạnh thùng nước tắm của cô, giương nanh múa vuốt đối đầu với Độc Cô Tuyệt. Còn ở bên kia cái thùng, con tiểu Hồng Xà đang chuẩn bị trườn từ mép thùng xuống, lặn vào trong nước, lại bị Độc Cô Tuyệt tóm được cái đuôi, giữ chặt ở trong nước. Chỉ thấy mặt mày Độc Cô Tuyệt xanh mét ném con tiểu Hồng Xà đi, đồng thời tung một đấm về phía Điêu nhi, ra tay không chút lưu tình. Xem ra hắn nhất định muốn đem lửa giận trong lòng đồng loạt trút lên hai tên tiểu tử phá đám kia rồi.

Điêu nhi lắc mình bỏ chạy nhanh như chớp, Độc Cô Tuyệt thấy vậy hừ lạnh một tiếng, nhưng tiếng hừ lạnh của hắn còn chưa kịp nuốt xuống, bên cạnh con tiểu Hồng Xà bị hắn ném ra xa đã tính lủi vào thùng nước lần nữa. Cánh tay hắn lại vung lên, con tiểu Hồng Xà lại lần bị ném ra xa, nhưng cùng lúc này Điêu nhi lại trở về đứng bên cạnh cái thùng. Trong phút chốc, sắc mặt Độc Cô Tuyệt trở nên cực kỳ khó coi.

Vân Khinh thấy vậy không nhịn được cười không ngừng, tốc độ của Điêu nhi và tiểu Hồng Xà đều là hàng đầu.

Tiếng cười khẽ và tiếng mắng đầy tức giận hòa vào nhau trong căn phòng nhỏ ấm áp, ngoài cửa sổ bóng tối dần dần buông xuống, bóng đêm, đang từ từ tiến đến.

Ngày mai, Bình thành đang chờ bọn họ, Thánh nữ Nam Vực cô làm đủ rồi, ngày mai sẽ sửa thành làm Nam Vực vương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-173)