Truyện:Siêu Cấp Thư Đồng - Chương 250

Siêu Cấp Thư Đồng
Trọn bộ 423 chương
Chương 250
Hoàng tước ở phía sau
0.00
(0 votes)


Chương (1-423)

Triệu Tử Văn mỉm cười:

- Quận chúa quả nhiên là thiên tư thông minh. Chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, ngươi chung quy cũng tính sót một chuyện rồi.

- Ha ha....

Tiếng cười của An Ninh quận chúa càng thêm lớn, nàng cười run cả người lên, nói:

- Ngươi cho là đổi hai chén trà thì ngươi cũng không bị uống 🅓-â-𝖒 tán sao?

Ngay lúc này, Triệu Tử Văn lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân bắt đầu nóng dần lên. Trong lòng hắn vừa nhảy lên, lập tức hiểu ra huyền cơ trong đó. Không ngờ An Ninh quận chúa này lòng lang dạ sói như thế. Trong hai chén trà đều có hạ 𝖉·â·m tán.

- Tốt lắm, ngươi thông minh hơn ta tưởng. Cũng độc ác hơn ta tưởng.

Triệu Tử Văn thật sự không ngờ là lại bị bại trong tay tiểu quận chúa này. Bởi vì hai chén trà đều có hạ 🅓.â.ɱ tán, tiểu quận chúa và hắn đều trúng ◗â●ⓜ dược. Bên ngoài kia, tiểu thị nữ sợ rằng đã sớm kêu thị vệ trong phủ Bát Hoàng tử tới rồi, chờ bắt gian tại trận.

Đây là kết cục của việc khinh địch. Triệu Tử Văn làm sao có thể lường được là sẽ xảy ra trên người một nha đầu như thế chứ. Lúc này hắn càng cảm thấy ✞.h.â.ռ †.𝖍.ể mình 𝐧ó*𝐧*🌀 bỏռ*g hơn, hạ thân càng lúc càng bành trướng, thần trí bắt đầu có chút không rõ ràng.

- Cứu mạng với.

Triệu Tử Văn hướng ra phía ngoài hô to một câu. Nếu như để quả ớt nhỏ ác độc này hô trước, hậu quả tuyệt đối sẽ là không thể tưởng tượng được. Hắn cũng đành vứt bỏ thể diện mà hô to lên.

Không biết rằng thị nữ kia đã sớm được Hạng An Ninh sắp xếp chu đáo rồi. Trừ phi là nàng hô cứu mạng ra, dù bên trong có phát ra bất cứ động tĩnh nào cũng không cho ai tiến vào cả. Hắn có kêu đến khàn cả giọng cũng đương nhiên là không có tác dụng gì.

Cái bẫy ác độc này khẳng định là Hạng An Ninh đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Bằng không â-m 𝐦-ư-𝖚 này cũng sẽ không thể tinh vi như thế được, bảo sao người ta khó lòng phòng bị được. Trong lòng Triệu Tử Văn cười khổ. Xem ra đến lúc đó chỉ có thể tìm lão Hoàng đế để giải thích, chỉ hy vọng lão Hoàng đế sẽ không tin tưởng những lời nói phiến diện từ nha đầu ác độc này.

Hạng An Ninh không làm sao ngờ được là Triệu đại nhân lại hô ra câu này. Nàng dở khóc dở cười. Nhưng nàng cũng cảm thấy 🌴𝒽_â_ռ 🌴♓_ể mình đang ռ*ó*𝐧*g ⓑỏ𝐧*🌀, khuôn mặt như có lửa thiêu đốt. Thật sự nếu không gọi người tới, đợi đến lúc hai người đều ý loạn tình mê thì có muốn hô cũng không hô nổi nữa.

- Người đâu mau đến đây. Có người đùa giỡn bản quận chúa.

Hạng An Ninh lớn giọng gọi phía bên ngoài.

"Mẹ nó, ⓒ𝖍·ế·𝐭 thì ⓒ*ⓗ*ế*† là cùng chứ gì. Lão tử cùng lắm thì không làm cái chức Tể tướng này là được. Loại ◗●â●𝖒 tán này còn có một công hiệu khác đó là làm cho người ta toàn thân vô lực. Triệu Tử Văn cảm thấy đứng không vững nữa rồi chứ đừng nói chi đến đoạn đi ra khỏi gian sương phòng này. Hắn yếu đuối vô lực, toàn thân nóng lên rồi lại ngồi phịch xuống ghế, cứ thế nhìn xem tiểu quận chúa này rốt cuộc muốn chơi đùa thế nào nữa.

Một lúc lâu sau cũng không thấy một chút động tĩnh nào ngoài cửa cả, lúc này An Ninh quận chúa không tự chủ nổi nữa bắt đầu bối rối. Bởi vì †-♓-â-𝐧 †-♓-ể nàng lúc này đã nóng rực như lửa đốt, đến cử động thôi cũng đã cảm thấy khó khăn rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì kết quả sẽ là......... Nghĩ vậy thôi nàng đã kinh hoảng rồi, lại gấp gáp gọi:

- Tiểu Thiến, mau ra đây. Đi ra mau!

Triệu Tử Văn biết Tiểu Thiến mà tiểu quận chúa gọi chính là thị nữ vừa rồi. Nhưng vì sao mà bên ngoài không hề có chút động tĩnh nào vậy? Chẳng lẽ là Tiểu Thiến này lại bán đứng chủ tử của mình sao?

Tiểu thị nữ đừng có bỏ quận chúa này ở đây chứ, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Triệu Tử Văn chợt hiểu sâu sắc một điều rằng nếu như tiểu thị nữ đột nhiên lại chơi trò mất tích thì hậu quả sẽ ra thế nào rồi. Hắn có thể tình nguyện để cho người đời hiểu lầm là vô lễ với quận chúa chứ cũng không muốn cái hậu quả đáng sợ kia..........

- Tiểu Thiến.........

Tiểu quận chúa gọi nhưng càng ngày càng yếu ớt, vô lực. Đôi mắt nàng cũng dần dần mê mẩn đi, hiện ra ánh nhìn đ-ộⓝ-🌀 ✞ìп-h, ánh mắt 𝖒ô.ⓝ.🌀 lung. Đến cả Triệu Tử Văn cũng toàn thân nóng rực lên, thiếu chút nữa không áp chế nổi 🅓â_〽️ tán bá đạo này.

Tiểu quận chúa như có tiếng 𝐫ê*n г*ỉ trong cổ họng, nàng lắc lắc đầu, nói:

- Ta 𝒸_𝐡ế_✝️ cũng sẽ không......

- Tiểu Thiến, Tiểu Thiến.........

Nàng vẫn tiếp tục cố hết sức lực gọi to ra bên ngoài cửa, nhưng tiếng gọi càng ngày càng nhỏ, nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi. Nàng sợ. Nàng chưa từng sợ hãi như vậy. Lại vô cùng hối hận đã bày ra զ.𝐮.ỷ kế này để hại Triệu Tử Văn. Hai hàng nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

"Sớm biết có hôm nay thì trước đừng làm thế". Triệu Tử Văn than nhẹ một tiếng. Nếu như Tiểu Thiến này vẫn còn không xuất hiện, kết cục có thể hình dung ra. Dù sao thì 🅓_â_〽️ tán này cũng thật sự là quá mức bá đạo. Hắn không hề có chút khí lực nào cả, càng lúc càng thấy các mạnh Ⓜ️●á●𝖚 như muốn vỡ tung ra, hạ thân tức nghẹn khó chịu. Mà trọng yếu hơn là, ý thức của hắn đang dần dần tiêu tan.

Một lúc nữa, bên ngoài cửa vẫn lặng yên không có một tiếng động. Hơn nữa, lại còn yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng 𝐭𝐡_ở ◗_ố_𝒸 do Triệu Tử Văn cố gắng áp chế lửa dục và tiếng r*ê*п г*ỉ như có như không của Hạng An Ninh. Hai người đang dần dần rơi vào trạng thái vô ý thức.

"Vì cái gì? Tại sao lại phải như vậy?" Từ hôm qua Hạng An Ninh đã bắt đầu sắp xếp tất cả mọi kế hoạch. Cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ rằng kết cục sẽ là như thế này. Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Lúc này, Hạng An Ninh ánh mắt 𝖒●ê 𝐦@●𝓃, đôi môi anh đào nửa mở nửa khép:

- Ta nóng quá......

Bàn tay 𝐦ề_〽️ 〽️ạ_ï thuận thế bắt lấy cánh tay Triệu Tử Văn. Hương lan thoang thoảng, mùi thơm cơ thể thiếu nữ vẩn vơ xung quanh hắn, không ngừng 𝖐í🌜·h ⓣ𝖍·í·ⓒ·♓ Triệu đại nhân còn chưa hoàn toàn mất đi sự tỉnh táo.

Nhìn bộ dạng Hạng An Ninh mê người như thế, Triệu Tử Văn không khỏi tim đập thình thịch một trận, không ngừng nuốt nước miếng. Hắn thân là một nam nhân bình thường, lại trúng phải ⓓâ.𝖒 độc, đầu ong ong lên, rồi dưới sự dẫn dắt của bản năng, trực tiếp ôm Hạng An Ninh vào lòng.

𝐓𝐡â.ռ †♓.ể ɱ-ề-𝐦 ɱ-ạ-i vô lực của Hạng An Ninh dựa vào trong lòng hắn, như bị liệt hỏa thiêu đốt. Tiểu quận chúa bị khí tức nam tử mãnh liệt trên người Triệu Tử Văn 🎋·í·↪️·ⓗ 𝐭·♓·í↪️·♓, không ngừng ⓡu●𝖓 r●ẩ●ⓨ, bàn tay Ⓜ️-ề-ɱ Ⓜ️-ạ-❗ ôm chặt lấy lưng hắn:

- Triệu Tử Văn, ta nóng quá.........

Tuy rằng ý chí của Triệu Tử Văn mạnh mẽ hơn nhiều so với tiểu quận chúa, nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu gọi rê*𝖓 𝐫*ỉ này của nàng thì cuối cùng ý chí của hắn cũng hoàn toàn buông xuôi. Nhìn cặp đùi đẹp thon thả mượt mà kia, dù bằng giá nào hắn cũng khắc chế không nổi lửa nóng trong lòng. Hắn gầm nhẹ một tiếng, mạnh mẽ xông vào, ôm chặt lấy t_𝒽â_ռ †_𝒽_ể 𝖒ề.ɱ Ⓜ️.ạ.ℹ️ của Hạng An Ninh trên tấm nệm hồng.

Hai ⓣ𝒽●â●𝐧 𝐭𝖍●ể ռó.𝐧.🌀 🅱️ỏ𝐧.𝐠 ở cùng một chỗ, dường như có thiên lôi giáng xuống cũng không thể vãn hồi. Triệu Tử Văn khẽ ⓗ*ô*𝖓 lên đôi môi đỏ như nụ hoa tươi mê người của tiểu quận chúa. Tiểu quận chúa run lên như bị điện giật, ánh mắt mê hoặc nửa mở nửa khép. Nàng không hề trốn tránh, đôi môi anh đào he h-é 𝐦-ở ra, đầu lưỡi bị Triệu Tử Văn quấn lấy, hai người tận lực 𝖍●ô●𝖓 nhau, ⓠ.цấ.𝐧 🍳⛎.ý.𝖙 lấy nhau. :

Nụ hoa tiên diễm ư*ớ*т á*† như đang đợi ánh mặt trời làm dịu bớt, da thịt vì kích động mà trở thành một màu đỏ ửng. Mùi thơm xử nữ trên người Hạng An Ninh trở nên đậm đà dị thường. Còn trên người Triệu Tử Văn cũng tràn ngập khí tức nam tử dương cương, thể hiện cung kiếm đã dựng thẳng, sẵn sàng cứng rắn như có thể phá hủy hết thảy mọi trở ngại. Đóa hoa 𝐦*ề*〽️ ɱ*ạ*i ư*ớ*т á*t kia nửa khép nửa mở như đang chờ đợi dương cương tiến vào.

Hạng An Ninh đã ý loạn tình mê, cổ họng phát ra những tiếng 𝖗ê-n 𝐫-ỉ say lòng người, bàn tay 𝖒-ề-ⓜ ⓜạ-ⓘ dán vào trước lồng 𝐧🌀-ự-𝐜 cường tráng của Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn cởi bỏ cái yếm của nàng, theo cái yếm rơi xuống, hai bầu ռ𝖌_ự_𝖈 tuyết trắng nảy ra, hai nụ hồng đỏ bừng trước mắt hắn uyển chuyển như nụ hoa rung động trước gió, lại càng khiến cho trường thương của hắn căng lên lợi hại, tựa như sắp bùng nổ đến nơi.

Sự 𝖛υ●ố●🌴 ✅●e của hắn khiến cho ⓣ-♓â-𝐧 ⓣ-ⓗ-ể 𝐦ề_𝖒 ⓜ_ạ_ℹ️ của Hạng An Ninh rung lên bần bật. Nàng bỗng nhiên túm lấy cổ áo Triệu Tử Văn, dùng sức xé toạc ra. Dưới ánh đèn đỏ, da thịt 𝓃ó𝖓·g 𝐛ỏ𝓃·𝐠 của hai người gắt gao hòa hợp ở cùng một chỗ. Bọn họ ôm nhau quần đảo trên tấm nệm hồng, cho đến khi cơ thể Hạng An Ninh không còn tiếp tục uốn éo trước mặt hắn được nữa.

Các bắp thịt trên người hắn như căng chặt lại, mạnh mẽ dùng lực tiến vào trong cơ thể của Hạng An Ninh. Tuy rằng ý thức của hắn đã bị tan tác rồi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt lực mê người từ cơ thể m·ề·m Ⓜ️ạ·ⓘ của tiểu quận chúa.

"A..." Hạng An Ninh kêu lên một tiếng rồi lại 𝓇*ê*𝓃 г*ỉ thống khổ. Hai tay hai chân quấn chặt lấy ⓣ𝖍·â·𝓃 ⓣ·ⓗ·ể Triệu Tử Văn. Đóa hoa tinh khiết và xinh đẹp lưu lại mấy điểm lạc hồng.

Sự đau đớn không thể che giấu nổi 𝐤_♓ο_á_𝐢 cả_Ⓜ️ phong phú kia. Hai dòng lệ trong suốt theo má nàng rơi xuống.

Tình dục uyển chuyển như một đợt thủy triều tấn công dũng mãnh vào nội tâm hai người, khiến cho hai người hoàn toàn bị lạc hết tâm trí, chỉ còn biết triền miên và triền miên, triền miên cho tới lúc dược lực hoàn toàn biến mất.

Từng đợt sóng cao trào dâng lên, nối tiếp nhau, mỗi một lần hạ xuống là lại có đợt sóng khác dâng lên. Bọn họ cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian. Cho tới lúc Triệu Tử Văn chậm rãi mở mắt, hắn cúi đầu nhìn tiểu quận chúa mệt mỏi không chịu nổi vẫn còn chưa tỉnh lại, hạ thân nàng sưng đỏ lên, một đống 〽️á_⛎ trông rất ghê sợ. Hắn không khỏi cười khổ, nói:

- Xem ra thật sự là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sẵn.

Sự mất tích đột ngột của Tiểu Thiến tuyệt đối không phải là xảo hợp. Chỉ có thể nói có người tranh thủ dịp này ở một nơi gần đó theo dõi, khi cái bẫy của tiểu quận chúa tới chỗ then chốt thì tạo ra một cơ hội cực kỳ tốt để hạ 💲_á_𝐭 †𝐡_ủ trả thù Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn cũng đành cười khổ không biết nói gì nữa. Bởi vì hắn không biết kẻ đứng trong bóng tối kia là ai, lại càng không biết nên nói gì nữa. Trong lòng thở dài thật sâu. Chẳng lẽ lại lặp lại chuyện tình như với Lăng Nhi sao?

"A......", Hạng An Ninh cảm thấy hạ thân đau đớn, không khỏi kêu thảm một tiếng. Tiếp đó, nàng chậm rãi mở mắt ra. Khi thấy mình và ◗.â.𝖒 tặc này trần trụi nằm trên nệm hồng, nàng thấy lòng nao nao, thương tâm muốn 🌜*h*ế*ⓣ mà rơi lệ. Sau đó, nàng hét lớn với Triệu Tử Văn:

- Dâ-𝖒 tặc, ngươi đã hủy hoại sự trong sạch của ta. Ta phải ℊ.𝐢ế.✝️ ngươi!

Triệu Tử Văn đã sớm đoán được tiểu quận chúa sẽ nói như thế, thở dài một hơi thật sâu, đáp:

- Nàng không nên bày ra cái bẫy này để hại ta. Kết cục hiện giờ, ta cũng không muốn nhìn thấy.

Chương (1-423)