Là ngươi sao?
← Ch.023 | Ch.025 → |
"Tốt lắm, trong vòng 3 ngày không để vết thương đụng nước là được" băng bó vết thương xong, đại phu tán thưởng nữ tử trước mắt, tuổi không vượt qua 18, lại có khí chất linh đạm, bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối, nhưng là có thể thấy được nội tâm thập phần kiên cường. Là đại phu nên đương nhiên biết được vừa rồi thượng dược rất đau, tuy rằng nàng đau tới sắc mặt tái nhợt trong suốt, nhưng là lại chưa từng rên một tiếng nào, chỉ nhíu chặt mày lại
Nàng đối với đau đớn trình độ nhẫn nại vượt qua tưởng tượng của hắn
Sau đó hắn lấy một bình sứ màu trắng trong hòm thuốc ra, đưa tới tay Vân Tâm Nhược nói "Dược này, mỗi ngày bôi 2 lần, trong vòng 7 ngày, là có thể không lưu lại sẹo gì"
"Cám ơn" Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng cười, dung mạo như tuyết băng sơ, cầm bình sứ trên tay hắn để vào trong lòng. Có dược thì tốt rồi, bằng không nha đầu Tử Y kia biết được, lại lải nhải không ngừng, làm cho mình không thể thanh tĩnh
Sau đó Đỗ Ngàn Lan tới tiệm may mua cho Vân Tâm Nhược một bộ quần áo mới, nàng cũng không cự tuyệt, trên người mình không có một đồng bạc nào, nếu mặc quần áo này trở về, Tử Y thì không nói làm gì, nàng sợ nhất là phiền toái đến Vân Thiển Y
Đi ra khỏi tiệm may, Vân Tâm Nhược nhìn vẻ mặt đầy ý cười của Đỗ Ngàn Lan, lại nhìn nhìn sắc trời, nên trở về thôi. Vì thế, nàng hướng Đỗ Ngàn Lan nói lời từ biệt
"Ta phải về" Sau đó quay lại nhìn nàng một cái "Còn có, cám ơn quần áo của ngươi", khẽ mĩm cười, dung mạo như tuyết trắng
Đỗ Ngàn Lan cũng cười nhìn nàng gật đầu, có chút thật có lỗi nói "Vốn là ta không đúng, quần áo này coi như là chuộc lỗi đi" ngữ khí thập phần chân thành
"Nhớ bôi thuốc" Nàng không khỏi dặn dò cẩn thận
"Cám ơn ngươi......" Cám ơn một tiếng nữa, Vân Tâm Nhược xoay người, góc áo tung bay. Chậm rãi rời xa tầm mắt Đỗ Ngàn Lan
Đỗ Ngàn Lan vỗ vỗ mặt mình, trên mặt một mảnh lo lắng. Sau đó với vui vẻ rời đi, đột nhiên nàng dừng lại cước bộ, khóe miệng cong lên , trong miệng giọng nói nhẹ nhàng "Ánh mắt thật đẹp, cười cũng thật đẹp..... Vân Tâm Nhược"
Vân Tâm Nhược đi trên đường, người đi trên đường vẫn là tốp năm tốp ba (năm người, ba người đi chung) nàng không nghĩ quay về tìm Tử Y, Vân phủ rất lớn, tùy tiện tìm một người hỏi là có thể về được rồi. Hạ quyết tâm, nàng hướng Thiên nhai đi tới. Tuy rằng lần đầu tiên xuất môn, nhưng là nơi này dễ nhận biết lắm, chỉ cần đi cùng người khác là được
Ở trên đường vừa vặn đụng cận vệ của Vân Thiển Y, hỏi một chút đường về Vân phủ, sau đó phái người nói Tử Y về trước đi. Thị vệ nghe xong liền gật đầu một cái, rất là cung kính trở về phục mệnh
Đây là nàng đầu tiên ra khỏi Vân phủ, đối với bên ngoài hết thảy đều ngạc nhiên, bất quá bởi vì chân bị thương, nàng cũng không thể đi quá nhanh, có thể từ từ thưởng thức
Hiện tại đã có thể tự do, không có người canh chừng nàng, cũng không có người nhốt nàng, nàng có thời gian, có cơ hội. Về sau nàng sẽ đi khắp đại giang nam bắc, mặc dù không quen thuộc nơi này, nhưng là ở đây phong cảnh rất tốt
Đột nhiên, ở cách nàng không xa có một bóng dáng màu xanh xuất hiện, khoảng cách gần như vậy. Nàng dừng lại cước bộ, thất thần nhìn về phía trước, thậm chí không dám chớp mắt, si ngốc nhìn, nàng che lại trái tim không ngừng đập mạnh, trong mắt ý lệ tràn đầy, miệng khẽ nhếch, giống như muốn nói cái gì, lại không nói nên lời. Trong cổ họng khàn khàn đau, loại cảm giác quen thuộc này, cảm giác tim đập nhanh
Cái thân ảnh kia, rất giống......rất giống hắn....
Lôi ca ca, là ngươi sao?.......
← Ch. 023 | Ch. 025 → |