Vay nóng Homecredit

Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 099

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 099
Có bảo bảo
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Shopee


Diệp An Anđi bên đường, thỉnh thoảng lại có chiếc xe chạy qua cô, di chuyển trên đường giống như một giai điệu đặc biệt, chỉ là, với cô mà nói, cũng chỉ là mắt điếc tai ngơ. Cô dừng lại, nhìn mảnh đèn xa xa đằng kia, hà một hơi, ấm áp bỗng nhiên biến mất.

Cô quý trọng tất cả những gì bên người mình, thế nhưng, hiện tại dường nhưđang mất đi càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức làm cho cô đã muốn không thể thừa nhận nữa rồi.

Ký ức của đêm say rượu hôm đó rõ ràng như vậy, ở trong trí nhớ của cô chưa từng phai nhạt chút nào. Có lẽ, anh đã quên, nhưng cô lại chưa từng quên. Chỉ cần đảo mắt qua sẽ hiện lên rõ mồn một trước mắt.

Bởi vìđểý, cho nên chưa từng quên đi. Nếu không vìđểý, vậy thì cũng chưa từng đểnótrong tim.

Cô đặt tay lên bụng hơi hơi dùng sức một chút, cô thật sự hy vọng mình đã nghĩ sai rồi, cái kia của cô đã lâu rồi không thấy đến, chỉ có một nguyên nhân, có lẽcôđã mang thai.

Nhưng là, cô hy vọng mình không mang thai, tình huống hiện tại của bọn họ không thích hợp để cóđứa nhỏ này. Nó đến chỉ làm quan hệ giữa họ càng ngày càng phức tạp hơn mà thôi. Đứa nhỏ trong một trong gia đình không có tình yêu, thì sẽ không nhận được yêu thương, như vậy cục cưng của cô sẽ đáng thương biết bao. Nhưng là ngẫu nhiên mà, cô cũng hy vọng cô thật sự mang thai, như vậy có phải sẽđược anh ấy quan tâm một chút hay không. Nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, cô liền cảm giác mình thực đê tiện, lại đi lợi dụng cục cưng của chính mình, chuyện như vậy, khiến cô cảm giác chính mình thực hổ thẹn.

Mục Nham là loại người gì, cô rất rõ ràng, anh không yêu cô, vậy thì anh sẽ yêu thương cục cưng của cô sao?

Xoay người, lông mày của cô hạ xuống thành một mảnh ưu sầu sâu sắc. Có lẽ, thật sựcô phải đi kiểm tra xem, rốt cuộc cô có cục cưng hay không.

Xách lấy túi xách của mình, đi xuống lầu, mấy người nữ giúp việc đang đứng trong phòng khách, từng người từng người vội vã, nhìn thấy cô xuống lầu, chỉ hướngcô lễ phép cười, sau đó cho dù có chút ý nghĩ cũng không dám để ngoài mặt, nếu có, có lẽ cũng làđang suy đoán thân phận của cô.

Thân phận của cô ở trong này cũng không nhìn thấy được, không hề biết đến. Kỳ thật, cô mới là vợ chính thức của Mục Nham, hợp pháp, cũng là công chứng, nhưng là hiện tại trong mắt bọn họ, Cố Nghê Y mới là vợ của Mục Nham.

Mà cô, chẳng là gì hết.

Cố Nghê Y cướp đoạt đi tất cả của cô, thế nhưng, cô lại không hận nổi cô ta, trong hai người cũng không thể nói được ai có lỗi với ai.

Cô đi ra ngoài rồi, đóng cửa lại, mơ hồ có thể nghe được lời thì thầm phía sau, chắc đang suy đoán thân phận của cô. Cô chỉ ngẩng đầu cười, trong mắt lại có chút thản nhiên trào phúng, các côấy vĩnh viễn không đoán ra được, thân phận chính xác của cô, cho dùcô nói ra, chắc cũng không ai tin tưởng.

Bên trong phòng bác sĩ, cô ngồi ở ghế nghỉ ngơi, cùng đợi kết quả. Cùng đợi giống cô có mấy người phụ nữ nữa, có vui vẻ vì mang theo, có lo lắng, lại cũng có người sợ hãi. So với các cô ấy, cô tựa hồ lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Thế nhưng, không ai nhìn thấy tay của cô đang nắm chặt để dưới túi xách, cô cũng không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của cô.

Mãi cho đến khi cô nghe được bác sĩ gọi tên mình, lại có chút hoảng hốt, đến khi bác sĩ gọi một lần nữa, cô mới đứng lên, rồi đi vào. Bác sĩ cầm đơn xét nghiệm lật xem, nhìn cô đi vào.

Vươn tay bảo cô ngồi xuống, vẻ mặt tươi cười có thể nói là thực dịu dàng.

"Chúc mừng cô, Diệp tiểu thư, cô đã mang thai năm tuần rồi".

Mang thai, cô thật sự mang thai, sắc mặt của cô trở nên có chút trắng bệch, tay gắt gao phủ lên trên bụng mình. Thật sự, cô có con, là con của anh.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng là cô vẫn có cảm giác có chút không chân thật, con của cô, cục cưng của cô.

"Thực xin lỗi...", Cô đột nhiên đứng lên, cầm lấy túi xách của mình đi ra bên ngoài, có thể nói gần như là chạy đi, bác sĩ cũng chỉ nhìn theo bóng dáng của cô, khẽ thở dài một hơi, chuyện như vậy, ông cũng đã nhìn thấy rất nhiều rồi.

Đứa nhỏ không được chào đón, còn có người mẹ nữa.

"Tiếp theo", ông buông cây bút xuống, gọi người tiếp theo vào.

Diệp An An có chút hồn bay phách lạc đi từ bệnh viện ra ngoài đường, tay vẫn đặt trên bụng mình, có sợ, có vui mừng, cũng có đau xót. Cô vẫn luôn hy vọng có một gia đình, có người chồng yêu cô, có đứa nhỏ đáng yêu. Lúc này, có gia đình nhưng cũng không tính là một gia đình, có chồng, nhưng cũng không phải là của cô. Cúi đầu nhìn bụng mình, nơi này, có một đứa nhỏ.

Đây có phải là lễ vật mà ông trời dành cho cô hay không, đứa nhỏ chỉ thuộc về mình cô, duy nhất chỉ thuộc về cô.

Cô không có người thân, nhưng giờ đã có, cho dù người khác không thương nó, thì còn có cô, cô sẽ rất yêu rất yêu đứa nhỏ này.

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt có chút dịu dàng đặc biệt, chưa bao giờ xuất hiện hạnh phúc như vậy.

"An An, Diệp An An", cô đột nhiên dừng lại, nghe được có người gọi tên mình. Quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang đi về phía mình.

Ti Hạo.

Mà hai người họ cũng đã rất lâu rồi chưa gặp lại.

"Em làm sao lại phải đến nơi này?", trong đôi mắt Ti Hạo hàm chứa biết bao lo lắng, cô sao lại phải đến bệnh viện, có phải lại bị ngã bệnh rồi không?

Diệp An An lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là cảm mạo nho nhỏ mà thôi", cô buông tay đang đặt trên bụng mình xuống, không muốn để cho người khác biết chuyện cô mang thai.

"Ân, thật sao?", Ti Hạo gắt gao nhìn chằm chằm cô, một khuôn mặt cũng không quá đặc biệt nổi trội, ngoài ý muốn lại có thể cho khiến người khác nhớ kỹ, tính cách thực ôn hòa, cũng thực sạch sẽ. Hơn nữa, khiến anh cảm thấy vô cùng quen thuộc đến khó hiểu, cũng là bởi vì loại quen thuộc này mới làm cho anh nhớ kỹ cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Đối với cô, có lẽ không tính là yêu, thế nhưng, loại thích này, lại ăn sâu vào tâm can, khiến người ta khó quên.

Mà chuyện mà Nham làm dạo này cũng khiến anh đoán không ra, trong lòng Mục Nham từ trước đến nay đều rất khó đoán, rất nhiều lời đồn đãi anh cũng đã nghe qua, nhưng là lại không có cách nào thay đổi được gì. Thậm chí, còn không thể đi chất vấn Mục Nham, anh không có lý do gì, lại không có tư cách gì, chuyện giữa hai vợ chồng họ, mà anh chỉ là người ngoài. Hơn nữa, với tính cách của Mục Nham anh cũng rất hiểu, cậu ta đối với Diệp An An tuy rằng không yêu, thế nhưng, cậu ta là một người có lòng tự trọng rất mạnh, cũng là một người đàn ông cực kỳ bá đạo, nếu cậu ta thật sự quan tâm quá mức chuyện này, vậy thì không biết Diệp An An còn có thể bị tổn thương như thế nào nữa.

Anh cũng không dám mạo hiểm như vậy.

Chính là thật không ngờ, ở chỗ này anh lại gặp được cô, so với trước kia, cô giống như gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng thật không tốt. Xem ra, cuộc sống của cô, cũng không khác so với anh đoán, chắc chắn là không tốt.

Cô yêu người đàn ông kia, nhìn thấy chính người đàn ông mình yêu ra đôi vào cặp cùng người phụ nữ khác, thậm chí, anh ta còn yêu người phụ nữ đó, như vậy cô chắc chắn là vô cùng thống khổ rồi.

Một người phụ nữ như vậy, lẽ ra phải là để cho người ta yêu thương, nhưng là, hiện tại, mỗi ngày đều phải sống trong đau khổ, khiến anh không đành lòng, thậm chí còn đau lòng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-202)