Bị bệnh
← Ch.055 | Ch.057 → |
Vì nàng đang cúi đầu nên không thể thấy, người đàn ông ngũ quan thanh tú bình thường đều lạnh lùng, lúc này lại chợt rất dịu dàng.
Bữa ăn này, hai người rốt cục cũng dễ dàng ở chung với nhau.
Đợi đến khi trở về phòng mình, Diệp An An nằm trên giường, trở mình liên tục suốt nửa ngày vẫn không ngủ được. Nàng ngồi dậy, mở đèn ở đầu giường, không biết tại sao nàng luôn cảm thấy phòng bên cạnh có âm thanh kỳ quái.
Mục Nham, hay là anh ấy đã xảy ra chuyện gì?
Mang dép, Nàng bước xuống khỏi giường, mở của phòng, lúc này ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn trên hành lang tỏa sang nhưng không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ. Nàng bởi vì lo lắng nhưng lại băn khoăn không biết có nên mở hay không, bàn tay đã đặt trên cửa, lại không dám gõ, càng không dám trực tiếp đẩy cửa đi vào sợ làm phiền anh đang nghỉ ngơi. Dù sao ngày hôm nay anh đã rất mệt rồi, đợi 1 lúc, nàng buông tay, xoay ngươi, lại nghe bên trong truyền đến tiếng ho khan, âm thanh mơ hồ, tiếng rên khẽ.
Nàng xoay người, sắc mặt cũng thay đổi tràn đầy lo lắng, vội mở cửa chạy nhanh vào phòng. Trong phòng, anh với khuôn mặt đỏ bừng nằm trên giường, lúc này nhìn anh thở rất khó khăn. Diệp An An vội vàng đưa tay đặt lên trán anh, mới phát hiện anh đang nóng như lửa. Hóa ra, người đàn ông mạnh mẽ không ai sánh được cũng có lúc sinh bệnh. Lúc này, anh đang bị sốt cao.
"Lạnh..." người đàn ông vô thức thốt lên, lúc này, anh đã không còn là người đàn ông mạnh mẽ kia, chỉ là 1 người bình thường bị ốm. Anh biết lạnh, cũng biết khó chịu.
Diệp An An kéo chăn đắp kín xung quanh cho anh, sau đó chạy ra ngoài, nàng muốn đi lấy thuốc cho anh. Nàng tìm trong ngăn tủ thuốc rồi lấy ra thuốc hạ sốt và thuốc cảm cúm.
Sau đó lấy 1 cốc nước ấm, đặt ở đầu giường, cố gắng đỡ anh dậy, đưa thuốc vào miệng của anh.
"Mục Nham, uống thuốc sẽ đỡ hơn, sẽ không lạnh nữa." Đôi môi anh vẫn mím chặt, cơ thể nóng muốn chết, nhưng lại luôn kêu lạnh.
"Uống thuốc nào, xin anh, nhanh uống đi." Diệp An An dung mọi cách nhưng anh vẫn không chịu uống thuốc, nàng thật sự muốn khóc, người đàn ông này bình thường cũng ngang ngược như vậy, ngay cả lúc này, khi anh nằm trên giường không còn 1 chút sinh lực nào.
Anh cũng chưa hề đụng đến, môi, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. Mà nàng, từ khi quen biết anh tới nay, cũng rất hiếm khi thấy anh yếu ớt như vậy, phải nói rằng anh quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức khiến cho người ta quên mất, kỳ thực anh cũng chỉ là 1 người đàn ông bình thường mà thôi. Trong thời tiết lạnh như vậy, bị kẹt trong thang máy lâu như thế, bị ốm là chuyện rất tự nhiên, chỉ là anh làm như không có chuyện gì thôi.
"Mục Nham, chồng à..." Diệp An An gọi thẳng tên anh, mà người đàn ông này từ đầu tới cuối ngoại trừ kêu lạnh thì thuốc cũng không uống. Nhìn viên thuốc trong tay, nàng cúi đầu, cầm chén nước lên, hòa thuốc vào nước, cho đến khi toàn bộ số thuốc đều được hòa tan, nàng cúi xuống uống 1 ngụm nước pha thuốc, rất khó chịu, khó chịu trong miệng vẫn không bằng đau khổ trong tim.
Lần thứ 2, nàng cúi người, chạm lên môi lên môi anh, để nước thuốc trong miệng chầm chậm chảy xuống miệng anh, từng chút từng chút một. Hình ảnh 2 đôi môi gắn kết chặt chẽ với nhau, không có ngọt ngào, chỉ có cay đắng.
Cho đến khi đã uống xong thuốc nàng mới buông anh ra, đặt tay lên trán anh 1 lần nữa, nhiệt độ như có giảm đi 1 chút. Lấy 1 chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn mặt, bàn tay vừa chạm vào nước theo bản năng vội rụt lại, nước mùa đông lạnh đến thấu xướng, nàng hít 1 hơi thật sâu, lần thứ 2 đưa tay vào chậu nước lạnh, lấy khăn vắt bớt nước rồi đặt lên trán anh.
Đột nhiên có cảm giác mát lạnh khiến anh thoải mái khẽ thở dài 1 tiếng, sau đó nặng nề đi vào giấc ngủ, thuốc cũng từ từ phát huy tác dụng, nhiệt độ cơ thể anh cũng từ từ hạ xuống.
Đợi đến khi khăn khô 1 chút, nàng lại cầm khăn nhúng vào chậu nước lạnh, cứ như vậy cho đến khi nhiệt độ cơ thể anh bắt đầu trở lại bình thường.
Mà Mục Nham cũng đã ngủ rất ngon, suốt cả đêm, anh đã mơ, một giấc mơ rất đẹp. Anh mơ thấy anh cùng Cố Thính Y cùng chung sống 1 chỗ, rất đơn thuần, cũng rất hạnh phúc. Nhưng anh lại không biết, có người vì chăm sóc cho anh mà thức trắng cả đêm.
Buổi sáng, có ánh nắng nhẹ nhàng chiếu dọc theo cửa sổ rất nhẹ rơi xuống, sâu trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, trên giường có 1 khuôn mặt rất ôn nhu, như chưa bao giờ có thể lạnh lùng.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |