Vay nóng Tima

Truyện:Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ - Chương 043

Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Trọn bộ 202 chương
Chương 043
Ôn nhu
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Lazada


Anh xoay người bước đi, nhưng chân lại không thể bước tiếp. Anh dừng lại, xoay người nhìn nàng. Anh chưa từng nghĩ sẽ quan tâm đến nàng, dù nàng có ngủ đâu cũng không liên quan đến anh. Thế nhưng, trong thoáng chốc anh lại không thể lý giải được cảm xúc của mình. Anh cúi xuống bế nàng lên, mới phát hiện nàng so với anh tưởng tượng, gầy và nhẹ hơn rất nhiều.

Từng bước anh bề nàng lên lầu, mở cửa phòng và bế nàng vào trong. Căn phòng của nàng nhìn hết sức đơn giản, rất ít đồ dùng, trừ một cái giường nhỏ và một cái tủ quần áo, thậm chí ngay cả sô pha cũng không có, cửa sổ có một tấm rèm màu xanh nhạt, căn phòng được quét dọn sạch sẽ, cho người ta cái cảm giác hết sức thanh nhã, điềm đạm.

Anh đăt nàng lên giường một cách nhẹ nhàng đến mức ngay cả anh cũng không để ý. Anh lặng lẽ ngắm nhìn nàng. Diệp An An, vợ của anh, người vợ đã yêu anh bằng môt tình yêu vô cùng thuần khiết, cũng là người luôn bị anh đối xử lạnh nhạt. Anh chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày người con gái ấy sẽ trở nên vô cùng quan trọng đối với anh. Có lẽ bởi quá vô tâm, quá kiêu ngạo mà anh đã bỏ qua không ít chuyện quan trọng.

Anh xoay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Anh bước về phía thư phòng. Dù chỉ mới đây thôi anh còn cùng môt cô gái giải quyết vấn đề sinh lý của mình, nhưng đối với anh tình yêu là thứ tuyệt đối không hề tồn tại. Anh không tin vào phụ nữ, lai càng không tin vào tình yêu, thứ anh cần chỉ là thể xác của họ mà thôi. Tất cả là do người con gái mà anh yêu đã phản bội anh, bỏ rơi anh.

Anh không hề biết rằng, khi anh vừa bước ra thì đôi mắt Diệp An An hé mở. Nàng ngồi dậy, ngón tay víu chặt vào tấm chăn, cúi đầu, hàng nước mắt cũng theo đó mà chảy dài. Lại mỉm cười, nàng không thể ngờ có thể nhìn thấy biểu hiện này của anh. Cảm giác hạnh phúc cứ vấn vít lấy nàng. Trái tim tưởng như vừa muốn chết đi lại dần sống lại, chậm rãi, chậm rãi... ấm áp. Thế đấy, với nàng chỉ một cử chỉ đơn giản, chỉ một chút quan tâm đơn giản của anh cũng có thể khiến nàng bình tâm, khiến nàng thỏa mãn.

Xuống dưới giường, tay nàng đặt trên bức tường ngăn cách, không biết, anh đang ở đâu, không biết có cùng với người phụ nữ kia triền miên hay không. Đấy là những điều nàng muốn nhưng dù thế nào cũng không thể đạt được, nàng thầm nghĩ, đơn giản anh chỉ cần một người để ôm mà thôi.

Nghĩ tới đây, trái tim nàng lại đau nhói.

Chồng ơi, em biết anh không phải là người vô tình, lạnh lung. Chồng, em biết, em biết sau cái vẻ bề ngoài lãnh đạm của anh là môt trái tim ôn nhu, chỉ là em không biết khi nào thì mất đi. Chồng ơi, em biết anh đã thật lòng yêu một cô gái. Cô gái được anh yêu nhất định sẽ rất hanh phúc, chỉ tiếc rằng người ấy không phải là em.

*****

Nàng ôm chăn, cọ cọ mặt vào chăn rồi chậm rãi ngủ. Trong giấc mơ, nàng mơ thấy Mục Nham nhìn nàng cười rất dịu dàng, gọi nàng là vợ. Có lẽ đây là giấc mộng đẹp nhất của nàng.

Thế nhưng, giấc mơ cuối cùng vẫn chỉ là giấc mơ.

Buổi sáng hôm sau, theo thói quen nàng tỉnh dậy rất sớm. Nàng đi xuống giường tồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, rất tự nhiên, ánh nắng mặt trời chiếu lên người nàng. Quả thật, nắng sớm vẫn rất dịu dàng.

Xoay người, mặc quần áo, nàng bước ra khỏi cửa. Trên đường ánh mắt nàng chợt dừng lại ở một căn phòng, trái tim đau đớn, chồng của nàng đang ở cùng với một cô gái khác. Thế giới phức tạp của anh vĩnh viễn nàng cũng không thể bước vào được.

Cúi đầu, nàng nhìn xuống mũi chân mình, miễn cưỡng mỉm cười, rồi tiếp tục đi xuống dưới nhà. Đây chẳng phải là chuyện mà nàng đã sớm biết sao? Chẳng phải nàng đã sớm biết ở bên ngoài anh còn có những cô gái khác hay sao, hơn nữa từ trước đến nay anh cũng chưa từng giấu nàng chuyện đó. Cuộc hôn nhân của họ từ khi bắt đầu đã không có tình yêu. Nàng không thể yêu cầu anh vì nàng mà làm cái gì, lại càng không thể cấm người khác đến gần anh. Bởi vì anh quá xuất sắc, mà nàng chỉ là đang chiếm giữ cái danh phận phu nhân mà đáng lẽ phải thuộc về một người khác mà thôi.

Đi vào bếp, nàng bắt đầu làm bữa sáng, cũng không biết hôm nay anh có ăn hay không nhưng nàng vẫn làm. Nếu không làm vậy, quả thật nàng cũng không biết chính mình muốn làm gì nữa. Nàng làm để ngăn cản những suy nghĩ miên man của bản thân.

Nửa giờ sau, nàng mang thức ăn đặt lên bàn, thẳng người ngồi chờ người kia đi xuống. Đợi rất lâu, cô gái hôm qua đi xuống, dáng vẻ yêu mị, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm rất kĩ càng. Cô ta nâng cằm lên tỏ vẻ khinh thường liếc Diệp An An một cái, sau đó trực tiếp ngồi vào ghế, nhìn vào bàn ăn, khẽ nhíu mày, cầm chiếc đũa bắt đầu nếm thử. Rồi đột nhiên cô ta đập bàn, đứng lên chỉ vào Diệp An An mà nói: "Cô rốt cuộc đã làm cái gì mà khó ăn như vậy?". Cô ta làm như thực sự rất tức giận, cầm đĩa thức ăn hắt bỏ làm đảo lộn cả bàn ăn.

Diệp An An nhìn đống thức ăn vương vãi trên bàn, nắm chặt tay mình, đáy mắt hiện vẻ đau lòng: "Cô làm gì vậy? Thật là lãng phí"

"Làm gì? Cô còn không phục sao. Nham làm sao lại có một người hầu như cô. Tôi sẽ nói với anh ấy, xem cô ra sao". Cô gái kia một câu Nham, hai câu Nham, thật đúng là tự cho rằng mình là nữ chủ nhân của nơi này còn Diệp An An chẳng qua chỉ là người hầu mà thôi.

Diệp An An đôt nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng. Nàng không phải là người ghê gớm, trời sinh vốn tính lương thiện, cũng rất ít khi sinh chuyện với người khác, huống hồ là hận một ai đó. Thế nhưng, hôm nay, nàng thực sự không nhịn nổi nữa.

"Cô làm làm gì vậy, đây là tôi làm cho chồng ăn, đâu phải làm cho cô"

Cô gái kia nhìn thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lại hết sức lạnh lùng của Diệp An An, không biết vì đâu, đột nhiên cảm thấy áp lực. Thế nhưng, rất nhanh chóng cô ta cố ý ưỡn thẳng người, cao hơn Diệp An An một cái đầu, coi như không cảm giác thấy Diệp An An.

"Tôi không phải người hầu", Diệp An An nói vừa lãnh đạm vừa xa cách. Sau đó, nàng xoay người cũng không thèm nghĩ tới cô gái kia là đàn bà của chồng nàng. Dù cho có đối tốt, có nói lý với cô ta cũng vô dụng, rõ ràng cô ta cố ý kiếm chuyện với nàng. Mặc kệ, nàng muốn lấy lòng anh nhưng không cần thiết phải lấy lòng đàn bà của anh.

Đi được vài bước, nàng quay đầu lại dùng ánh mắt giận giữ nhìn cô gái kia. Càng nghĩ tới cô ta, nàng càng cảm thấy bực bội, không muốn bỏ đi như vậy. Hôm nay, nàng quyết không nhượng bộ. Quả thật không ai là không có tự trọng, không có khí phách.

"Nếu cô muốn nói với Mục Nham, xin mời cứ tự nhiên". Nàng không thèm để ý đến cô ta nữa. Phía sau đột nhiên có tiếng bát bị đập vỡ, thân thể nàng có chút sửng sốt, ngực cũng có chút đau đớn nhưng nàng vẫn không ngoái đầu lại, mà tiếp tục đi vào bếp, mang theo một cái bát, trong bát là bữa sáng của nàng, một cái bánh bao và một chén cháo, đoạn đi thẳng về phòng của nàng. Về phần Mục Nham, nàng cũng không còn hơi sức để quản. Những gì nên làm, nàng đều đã làm, những chuyện còn lại, nàng không muốn quan tâm tới nữa.

Nói trắng ra, nàng là vợ của anh, cũng có thể là người hầu của anh. Nàng ăn của anh, ở nhà anh, nhưng nàng không phải là đồ vật sở hữu của anh. Tuy rằng nàng là cô nhi, tuy rằng nàng không có cha mẹ, nhưng nàng cũng có tôn nghiêm của mình. Hiện tại đây chẳng phải là tất cả những gì nàng có hay sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-202)