Vay nóng Tima

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 046

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 046
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


"Tô Tử Lạc, em đang nghe anh nói sao?" Lê Duệ Húc ôm cô chặt hơn nữa, không biết vì cái gì, hắn chợt có một cảm giác một sự đau đớn đang len lỏi trong trái tim mình, vì sự im lặng của Tô Lạc, sự im lặng khiến cho hắn bất an."Em đang nghe, cũng nghe rất rõ, " Tô Lạc khẽ hít hít chiếc mũi, cố gắng kìm nén cảm giác chua xót trong lòng. Mặt cô vẫn dán vào ngực Duệ Húc, thân thể gần xát nhưng trái tim lại càng thêm xa."Tổ Tử Lạc, nhớ sau này không được để người khác bắt nạt em, em phải học cách nói không. Em hiểu chưa?" Tay hắn nắm chặt tay cô, ngón tay cô nắm chặt lấy áo hắn, thậm chí còn dùng chút sức, hắn có thể tưởng tượng, giá trị của chiếc áo này, sắp bị vò nát trong tay cô rồi."Vâng..." Tô Tử Lạc gật đầu, hàng lông mày khẽ động, không biết có phải do quá mệt mỏi, mắt cô từ từ nhắm lại, hơi thở cũng ổn định hơn."Tô Tử Lạc, nhớ là phải biết nói không, ngay cả anh, em cũng có thể nói." "Vâng..." Tô Lạc vô ý thức trả lời, không biết chính mình đã quen với mùi hương của người này, cô thật sự rất mệt mỏi, cô ở trong lồng ngực hắn cứ như vậy ngủ thiếp đi, một cảm giác thật an toàn, tin tưởng, nhưng không thể không nói, ngày hôm nay, Lê Duệ Húc đã làm tổn thương cô quá nhiều, cô không nói không có nghĩa là trái tim cô không có cảm nhận gì. Những hình ảnh đau đớn kia, đâu chỉ có thương tâm. Có thứ gì đó vẫn luôn thay đổi, cô không biết mà hắn cũng không hề nắm rõ. Xin lỗi, Duệ Húc ôm cô, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa kính. Cô không hề biết, những lời này của hắn cũng chính là giải thích, là thật tâm lại có chút mờ mịt. Ngày đó dường như cũng không ảnh hưởng tới họ, họ vẫn duy trì cuộc sống thường ngày, chỉ khác là trong trái tim hai người như có một thứ gì đó biến đổi, họ cũng không rõ, cũng có chuyện khiến Tô Lạc khó hiểu, cô từ tầng bốn của tòa nhà chuyển thẳng lên tầng bốn năm, ở cạnh Duệ Húc, cô vẫn là một người chạy việc, nhưng hiện tại cô chỉ giúp việc ột mình hắn. Khi cô hỏi nguyên nhân thì lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Duệ Húc, nói cho cô biết, như vậy cô sẽ thuận tiện cho việc bắt gian. Giống như bây giờ.. Cô bưng một ly sữa đứng ở cửa, vốn người kia nói muốn uống cà phê, nhưng cô lại phát hiện hắn có bệnh về dạ dày, liền luôn làm trái ý hắn, cho dù hắn có trừng mắt nhìn cô, nhưng trừng thì trừng, còn hơn là bệnh của hắn nặng thêm. Dù đàn ông có mạnh mẽ đến mấy, bị bênh vẫn rất yếu ớt, cô tình nguyện để hắn trừng mắt với cô, cũng không hi vọng, hắn không qua tâm tới sức khỏe của mình, như vậy cô cũng rất khổ, cô mới phát hiện, người lãnh khốc này, khi bị bệnh thật khó chăm sóc. Cô đứng ở cửa một lúc lâu, chân cũng bắt đầu đau, nhưng bên trong vẫn không mở cửa, ly sữa trong tay cô cũng nguồi dần."Tử Lạc. Cô đứng ở đây làm gì?" Vệ Thần bước nhanh tới. Ngoài ý muốn nhìn thấy cô, đương nhiên, hắn gọi tên của cô, chứ không phải gọi là chị dâu, dù sao đây cũng là nơi cần giữ bí mật, có người không muốn cho người khác biết, hắn cũng không có cách nào khác."Tôi đang đợi mở cửa, " Tô Lạc có chút mất tự nhiên cười cười nói, cô thực sự lo sợ bên trong đang diễn ra chuyện mà cô không muốn nhìn thấy nhất, bản thân cô cũng không muốn nhìn thấy lần thứ hai."A, tôi biết rồi..." Vệ Thần khẽ cười, "Yên tâm, sai lầm như vậy, người kia tuyệt đối không phạm phải lần thứ hai." Vệ Thần nói xong trực tiếp mở cửa ra, dù sao cửa này từ trước tới giờ chỉ có hắn thường lui tới, rất ít khi hắn gõ cửa. Lê Duệ Húc đang vùi đầu vào một đống tài liệu, chiếc bút di chuyển không ngừng, rất nhanh chóng lại quay sang máy tính tìm gì đó, dường như là rất bận rộn."Vệ Thần, vĩnh viễn cậu không biết gõ cửa phải không?" Giọng nói nhàn nhạt truyền tới, không hề cảm nhận sự tức giận nhưng vẫn lộ ra chút không hài lòng."Tôi không có gõ cửa, nhưng có người gõ cửa, lại không ai để ý, người đó cứ đứng mãi bên ngoài, dù sao có gõ, anh cũng không có nghe được, vậy nói tôi gõ để làm gì." Vệ Thần nói xong, còn nhìn Tô Lạc nháy mắt một cái, xem đi, hắn đã nói mà, Duệ Húc không phải kẻ ngốc, bị bắt gian một lần, lại có lần thứ hai... Con người này cũng chẳng rảnh rỗi không có việc gì làm, từ trước tới nay cũng chẳng có nhiều hứng thú với phụ nữ, chuyện gì đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, thực sự chỉ là ngoài ý muốn, tiếc là một lần ngoài ý muốn đó lại bị Tô Lạc nhìn thấy. Không biết nên nói vận khí của tên này tốt hay là cực kì xấu nữa. Lê Duệ Húc ném chiếc bút trong tay, mím môi, lông mày nhíu chặt lại."Tô Tử Lạc, em muốn anh chết khát sao?" Hắn đang chờ cà phê của mình, cô bắt hắn đợi quá lâu, nói là một chút mà cũng đã gần hai giờ đồng hồ, nếu không phải cô là vợ hắn, không biết hắn sẽ bóp chết cô bao nhiêu lần nữa. Lúc này, Tô Lạc mới bước từ sau lưng Vệ Thần ra, Vệ Thần cầm tài liệu đặt xuống liền rời đi, chuyện giữa vợ chồng họ, họ tự giải quyết, hắn chỉ muốn xác định Húc sẽ không động tay, động chân với cô. Cửa đóng lại, Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực ngồi tựa vào ghế da, cô đến gần, đặt chiếc cốc trong tay xuống. Lông mày hắn nhíu chặt hơn, hắn muốn đen nâu chứ không phải cái màu trắng này. Cuối cùng hắn khẽ miết môi, bưng cốc sữa lên, cốc sữa không quá nóng, cảm nhận được cả độ ấm của cô, hắn uống một hơi hết cốc sữa, mặc dù không dễ uống như cà phê, sau khi uống xong, lại cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn. Hắn đặt lại chiếc cốc lên mặt bàn, đưa tay kéo, Tô Lạc đứng không vững bị hắn ngồi ở trên đùi, Tô Lạc kinh hãi, bản năng ôm lấy cổ hắn, tránh mình sẽ bị ngã. Cô muốn đứng lên, nhưng bàn tay Duệ Húc đặt trên lưng cô dùng sức nhiều hơn, khiến cô hít thở khó khăn, gần đây hắn thường xuyên như thế, không biết có phải hắn đang ăn đậu hũ của cô hay không, dù sao, bọn họ cũng là vợ chồng, tuy không có những chuyện gì đó, việc này cũng chỉ có thể nói là như thế. Hắn là người chồng hợp pháp."Em đang sợ anh sao?" Ngón tay Duệ Húc nhẹ nhàng lướt qua mặt Tô Lạc, sau khi xảy ra chuyện lần trước, rõ ràng cô càng gày càng xa lánh anh, mặc dù tình cảm giữa họ là rất ít, nhưng so với trước đây, thật là khác biệt, trừ khi thực sự cần thiết, cô gái này mới xuất hiện trước mặt hắn, còn không thì luôn tránh hắn giống như hắn là thú dữ vậy."Không có, " Cả người Tô Lạc cứng đờ, đối với sự đụng chạm của hắn, cô cũng không chán ghét, chỉ cảm thấy có chút không tự nhiên."Tô Tử Lạc, em nhất định phải tập thói quen, đừng có quên, anh là chồng của em, nếu em không muốn anh lại đi ra ngoài tìm phụ nữ, vậy em sẽ..." Giọng nói của hắn như mê hoặc vậy, khiến Tô Lạc nghe thấy liền sợ.

*****

"Vậy anh hãy đi tìm những cô gái khác, em... Không có vấn đề gì, " cô nhỏ giọng nói, giữa bọn họ cũng không có sự thân mật đến mức như vậy. Cũng không đến tình trạng gì đó."Tô Tử Lạc, " Giọng nói Duệ Húc lạnh thêm, cô nói rất nhỏ, nhưng hắn vẫn có nghe thấy rõ."Tô Tử Lạc, em có thể hào phóng như vậy sao, có thể nhường chồng mình cho người khác, nếu là Ôn Vũ Nhiên, em có thể như thế hay không..." Lê Duệ Húc híp mắt nguy hiểm nhìn cô, cố tình nhắc tới cái tên khiến trái tim cô đau đớn. Đúng vậy, Ôn Vũ Nhiên chính là cái gai trong lòng cô, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lãnh khốc, nhìn qua, hắn dường như biến thành một người rất nhân từ, giữa hai người đó vốn là không còn chút hi vọng. Bàn tay cô nắm chặt vạt áo, ngón tay thon dài trắng bệch. Đột nhiên, hắn hơi cúi đầu đoạt lấy đôi môi cô, lông mày khẽ nhíu lại, đôi môi này thật là mềm mại, hắn chưa bao giờ hôn môi phụ nữ, vì hắn rất ghét màu son trên môi họ, nhưng cô gái này không giống như thế, cô rất ít khi trang điểm, màu môi tự nhiên nhợt nhạt, khẽ giao động, thực mê người, không thể không nói, thân thể cô tuy rất bình thường, nhưng lại nhỏ nhắn mềm mại... Nụ hôn của hắn còn mang theo sự trừng phạt, cũng mang theo sự chiếm đoạt, đây là vợ của hắn, là người vợ hợp pháp của hắn, hắn muốn tất cả nơi cô, nhưng bản thân hắn lại không thể làm một chồng hoàn toàn thuộc về cô, dù là thân thể hay trái tim... Nụ hôn này đoạt hết không khí của cô, quá mạnh mẽ, Tô Lạc bắt buộc phải chịu áp lực trên đôi môi mình, từng giọt nước mắt chảy xuống, cô muốn hít thở, nhưng tay người đàn ông này vẫn ôm chặt eo cô, làm cô chỉ có thể nhận nụ hôn mãnh liệt của hắn, không đúng, đây không phải là hôn, hắn đang cắn, hắn cắn môi cô đau quá, trái tim cũng đau. Cuối cùng hắn cũng chịu rời khỏi đôi môi cô, nhìn nước mắt ở trong mắt cô, sự thân mật của hắn khiến cô khó chịu như vậy sao? "Tô Tử Lạc, em ghét anh?" Hắn nâng cô ngồi cao lên, ép cô nhìn thằng vào mắt hắn, hắn biết, cô sẽ không tới mức chán ghét hắn, cô gái lương thiện gần như ngốc này, ngay từ đầu cô đã không biết bản thân rơi vào âm mưu của hắn, thậm chí trong công việc, dù chỉ là một chân chạy việc, cô cũng rất cảm ơn hắn, còn hắn chỉ có thể nhìn cô cười lạnh. Lương thiện tới mức ngốc nghếch. Tô Tử Lạc khẽ lắc đầu, mở to hai mắt mờ mịt, cô không ghét, nhưng cô rất sợ, cô biết người đàn ông này không phải là người đàn ông mà cô có thể với tới, cô cũng không biết bản thân có thể chấp nhận thứ tình cảm này một lần nữa. Trong lòng cô vẫn còn hình bóng của Ôn Vũ Nhiên, nụ cười của hắn, vẻ mặt tiếc nuối, vô tình, đúng vậy, tất cả, cho dù đã qua, đối với cô vẫn quá vô tình. Cho dù có bồi thường hay nhắc nhở, đều như thế vô tình... "Vì sao không thử đón nhận anh, chúng ta là vợ chồng chính thức có được không?" Ánh mắt Duệ Húc càng sâu hơn, khiến người khác không thể nhìn ra, bây giờ hắn đang suy nghĩ gì? Ngón tay nhẹ nhàng vỗ về hai má Tô Lạc, giọng nói âm u, lúc này lại lộ ra ít khàn khàn, thập phần gợi cảm. Tô Lạc sợ hãi, vội vàng đẩy hắn ra. Cô, không cách nào làm được, người đàn ông này rất tốt, là người mà không ai có thể từ chối, nhưng cô không có đủ dũng khí. Cô chạy ra ngoài, trái tim nhảy tưng tưng, cảm thấy chua chát, cảm giác không thể chịu được, không có một chút sung sướng, không hề vui vẻ, thậm chí nỗi bất an trong cô ngày càng lớn. Lê Duệ Húc nhìn theo bóng lưng của cô, cả người dựa vào ghễ. Người ở lại, vậy trái tim ở đây, an toàn nhất, chính là giữ lại trái tim, như vậy, cô cũng không còn tác dụng.. Khóe miệng hắn lạnh băng cong lên, Tô Tử Lạc vĩnh viễn không phải đối thủ của Duệ Húc, chì dù là chuyện tình cảm cũng vậy, hắn đang chờ cô tự tay dâng trái tim mình lên cho hắn. Nếu bây giờ có người nhìn thấy ý cười trên gương mặt hắn chỉ có thể hình dung ra sự sợ hãi. Tô Lạc chạy vào phòng trà nước, rót ình một cốc nước, sau đó ngồi xuống ngây ngốc uống. Hắn nói, Tô Tử Lạc, chúng ta làm vợ chồng chính thức có được không? Được không... Cô không biết, thật sự không biết... Cô muốn có một gia đình, muốn có chồng, nhưng người đàn ông kia, có thể chứ? Cô uống một hớp nước, sắc trời bên ngoài, dần dần tối, xuyên qua tấm kính thủy tinh, cô nhìn khung cảnh bên ngoài, mọi thứ đều nhỏ, khi đứng ở trên cao có thể nhìn thấy tất cả, nhưng tất cả... Chỉ có mình cô cô đơn. Tan tầm, cô đứng ở bên ngoài, không ít người đi qua liếc nhìn cô, có khi cũng có những tiếng bàn luận, đột nhiên cô được chuyển lên tầng bốn năm, không thể không nói, đây là chuyện hết sức kì quái, hơn nữa, nghe nói còn là do chính tổng tài đưa ra chỉ thị, tầng bốn năm, đó không phải là nơi là người bình thường có thể vào, mà một cô gái bình thường như Tô Lạc, diện mạo, thân thế, đều quá bình thường, không thể không khiến người khác hoài nghi, nơi đó rốt cuộc có chuyện gì, tất cả mọi người đều không biết. Không có dám tìm Tô Lạc gây phiền phức, bởi vì chuyện xảy ra khi cô ở bộ phận thiết kế, trừ cô ra, cả bộ phận đều bị giáng chức, không ai biết, có phải cô là tay trong của tổng tài hay không? Duệ Húc cũng không nghĩ, một cái chỉ thị của hắn có thể gây vô vàn phiền phức cho Tô Lạc. Nhưng bây giờ không ai có lá gan nói ra, phía trên chính là người lãnh đạo trực tiếp, chủ của bao nhiêu nhân viên. Tô Lạc đứng bên ngoài, gió cuối thu thổi vào người thật lạnh, xa xa, ánh đèn một chiếc xe soi rọi, người đàn ông trong xe, luôn nhìn cô, nhìn không chớp mắt. Cho tới khi tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn mở di động đưa sát bên tai."Anh đang ở công ty, sẽ về nhanh thôi, " đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng, chính là vợ của hắn, nhưng hắn lại đang nói dối cô, nói dối mà mặt không đỏ, thở không nhanh, Ôn Vũ Nhiên bây giờ đã không còn là Ôn Vũ Nhiên của ngày xưa. Hiện tại, hắn có quyền lực, có tất cả, nhưng hắn cũng đã mất đi một thứ hắn muốn có nhất, bất kể là như nào, trái tim hắn không có cách rời bỏ Tô Lạc. Hắn không quên, ai đã khiến hắn mất đi Tô Lạc, nhưng, giống như ai đã để cho hắn ngồi trên vị trí tổng tài của Ôn thị. Hắn lấy ra điếu thuốc, đèn xe vẫn sáng, Tô Lạc bị đèn xe chiếu vào mắt liền nheo mắt lại, sau khi mở to hai mắt cô lại không có nhìn thấy vẻ mặt buồn khổ của người kia. Ánh sáng mặt trời về chiều trải dài trên mặt đất, xa xa, hoàng hôn nhuốm màu đỏ như máu. Cô ngẩng đẩu, nhìn bầu trời, trong ánh mắt có màu đỏ của mặt trời. Cho tới khi có bước chân truyền đến, cô bị người ta ôm chặt, cái ôm rất ấm áp, rất an toàn, nhưng cũng rất đáng sợ, cô muốn đẩy ra, mới phát hiện mình có chút không nỡ, cho dù chỉ là một lúc khiến cô lưu luyến không muốn rời, một lúc thôi, được không?



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)