← Ch.037 | Ch.039 → |
Tiếng bước chân truyền tới tai cô, sau đó dừng lại trước mặt cô, một bàn tay đưa ra trước mặt cô, "Của anh đâu?" Giọng nam lạnh lùng, ở nơi yên tĩnh lại lộ rõ sự lạnh lùng đến thế. Lê Duệ Húc mím môi, có chút không vui nhìn cốc sữa trong tay Tô Lạc, cô có phải đã quên mất chồng mình rồi, Tô Lạc vội vàng đi vào trong bếp, lấy một cốc sữa đưa cho Duệ Húc. Lê Duệ Húc liếc qua cô, cầm cốc sữa uống, vô tình tay hắn lật tờ báo, ánh mắt hắn âm u, sau đó như không có gì để tờ báo sang một bên, tiếp tục uống sữa, kì thực buổi tốt hắn thích uống một cốc cà phê hơn, nhưng, mỗi ngày Tô Lạc đều pha sữa, cho nên, hắn cũng chỉ có thể uống sữa vậy, uống nhiều cũng thành quen, hai người im lặng ngồi trên ghế, dù không ai nói gì, nhưng cũng không ai nhằm vào ai, rõ ràng trong lúc này bọn họ đều có tâm sư riêng của mình."Lê Duệ Húc..." Đột nhiên Tô Lạc ngẩng đầu, tay nắm chặt chiếc cốc, có chút do dự không biết có nên nói hay không."Uhm, " Lê Duệ Húc lãnh đạm uhm một tiếng."Anh đói sao?" Ngón tay Tô Lạc vuốt nhẹ chiếc cốc dò hỏi, cơm cũng đã ăn xong rồi, nhưng cảm giác hắn còn chưa ăn đủ."Không." Một lúc sau, Lê Duệ Húc mới bật ra một chữ, khóe môi khẽ nhếch lên, Vệ Thần kia ăn như heo vậy, tuy rằng hắn đã sớm cảnh cáo, dù sao cũng không thể để khách bị đói, nhất là Vệ Thần."Em đi nếu hai bát canh trứng, được không?" Tô Lạc đứng lên, nhìn nhìn phòng bếp, nấu rất nhanh thôi, hơn nữa cô cũng đói bụng."Tùy." Lê Duệ Húc tiếp tục uống sữa, cảm giác hài lòng, dường như bà Lê cuối cùng cũng đã nhớ tới người chồng này. Ngồi trên ghế so lon, Lê Duệ Húc đặt cốc sữa xuống bàn, mở tờ báo vừa nãy, thấy nụ cười của Vũ Nhiên, khóe môi nhếch lên khinh thường, như vậy là đủ rồi, Ôn Vũ Nhiên, sau này nếu còn tiếp tục, trong lòng anh nhớ tới ai, tôi sẽ khiến cho người đó sống không bằng chết. Quăng tờ báo lên mặt bàn, Tô Lạc đã bưng một bát canh trứng ra, cô làm cho Duệ Húc một bát lớn còn mình một bát nhỏ. Lê Duệ Húc nhìn chiếc bát trong tay, khẽ nhíu mày, cái này thực sự không công bằng, cô muốn hắn no chết sao? "Không đủ sao?" Tô Lạc cầm bát nhỏ lên, lại sẻ một nửa vào bát Duệ Húc, như vậy chắc đủ rồi, nếu không cô cũng không còn gì để ăn. Lê Duệ Húc không nói gì thêm, lồng ngực phập phồng mạnh, hắn bưng bát canh lên uống, hương vị thanh thanh đạm đạm, rất ngon, hắn đã không ngồi chờ vô ích, hắn lại nhìn nhìn bát lớn trong tay, rồi nhìn cái bát nhỏ của Tô Lạc, cuối cùng lại sẻ chút canh sang bát cô."Uống hết, không cho để lại." lông mày hắn nhíu lại, lạnh giọng nói, Tô Lạc ngơ ngác nhìn chiếc bát trong tay, nở nụ cười, đây như là một cách quan tâm khác biệt vậy."Lê Duệ Húc, chúng ta không cãi nhau?" cô ngẩng đầu lên hỏi, giọng nói nho nhỏ."Em nói đi?" Lê Duệ Húc nói một câu coi như là đồng ý để cô nói, không thể phủ nhận, hiện tại tâm tình hắn rất tốt, hơn nữa, cãi nhau, đâu có, giữa họ là chiến tranh lạnh."Lê Duệ Húc, sau này trước khi bạn anh tới, có thể nói cho em biết trước, được không?" Tô Lạc uống một ngụm canh, không biết có phải do canh rất nóng nên trái tim cô cũng thấy rất ấm áp hay không... Tô Lạc cầm hai chiếc bát đi vào phòng bếp, "Thật sự hắn ăn rất nhiều, em sợ chúng ta sẽ không đủ cơm ăn." Tất cả thức ăn trong tủ lạch đều hết sạch, đó là thức ăn hai ngày cơm của cô và Duệ Húc, Tô Lạc thở dài. Tới bây giờ, cô chưa gặp người nào ăn nhiều như vậy, phần cơm của hai người họ đều bị hắn ăn sạch, nếu không phải Lê Duệ Húc đã để cho cô một chút, như vậy cô cũng sẽ đói bụng giống Duệ Húc rồi. Nghĩ tới, cô lại nở nụ cười vui vẻ. Thật ra, Húc thật sự rất tốt, chỉ là, hắn không thương cô, cô cũng không thương hắn. Lê Duệ Húc lặng người đi, sự lạnh lùng trên mặt hắn nháy mắt biến mất, nếu là người hiểu rõ hắn rất nhanh có thể nhìn ra, kia chính là hắn đang cười, cười mà không hề biết lí do. Quan hệ giữa họ, một lần nữa lại gần gũi hơn. Tô Lạc có chút bất an nhìn gương, cô vừa mới chuẩn bị đeo tạp dề, đã bị Duệ Húc kéo vào trong xe, như lọt vào trong sương mù, bây giờ cô đang ngồi ở đây, sau đó có một người không ngừng lau mặt cô, tô vẽ cái gì đó? Mặt cô hơi căng cứng, cuối cùng vẫn không hỏi đang có chuyện gì, chuyện mà người đàn ông kia làm, cô cũng không có quyền từ chối. Lê Duệ Húc ngồi ở bên ngoài, xung quanh có rất nhiều lễ phục, hắn lấy từ túi ra một chiếc hộp tinh xảo, trong hộp chính là chiếc vòng cổ hắn tự tay thiết kế, trên đời này người con gái có thể khiến hắn tự tay thiết kế đồ trang sức chỉ có một. Mỗi một năm đến sinh nhật cô, hắn đều tự mình thiết kế, sau đó mới tặng cho cô. Ôn Vũ Nhiên, hi vọng anh không để tôi thất vọng, hôm nay, tôi cũng sẽ không khiến anh thất vọng chỉ có thể khiến anh tuyệt vọng, môi của hắn khẽ nhếch lên, cất vòng cổ đi."Tốt lắm, " Một giọng nam truyền tới, sau đó liền léo Tô Lạc đang buồn ngủ ra ngoài, trên người cô mặc một bộ váy dài màu trắng để lộ đôi chân trần, bộ váy được làm bằng tơ lụa trắng mịn như tuyết, nhìn vô cùng cao quý, thiết kế theo kiểu váy quây, chỉ có một đóa hoa trăng nhỏ kéo dài vắt qua vai, không thể không nói, nhà tạo hình này rất biết chọn quần áo, khung xương Tô Lạc vốn nhỏ, tuy rằng bản thân chưa hẳn là đẹp, nhưng lại có khí chất tươi sáng, nhất là làn da cô trắng nõn, còn có gương mặt nhỏ nhắn, bờ vai lộ ra, bộ trang phục này đã khiến ưu điểm của cô lộ hết ra ngoài. Lê Duệ Húc đứng lên, cầm một đôi giày cao gót màu bạc, phía trên được tô điểm bằng một vòng đá thạch anh nhỏ xinh, ở dưới ánh đèn lấp lánh đến lóa mắt."Nhấc chân." hắn ngồi xổm xuống, đem đôi giày đặt trên mặt đất, Tô Lạc trừng mắt nhìn hắn, không tự chủ được lui về phía sau vài bước, để hắn đi giày ình, cô thực sự cảm thấy kì quái. Hơn nữa, cô sợ chính mình không chịu nổi."Nhấc chân..." Lê Duệ Húc có chút không kiên nhẫn, lần đầu tiên hắn chịu đi giày ột cô gái, cô như thế nào còn ghét bỏ? Một lúc sau, Tô Lạc mới nhấc chân lên, giống như một cô bé lọ lem, đeo chiếc giầy cao gót lấp lánh, chiếc giầy không lớn không nhỏ, rất vừa chân, dường như được làm để giành cho cô vậy.
*****
"Lê Duệ Húc. Làm sao anh lại biết cỡ giày của em?" Tô Lậc thấy khó hiểu, chân khẽ động, tuy rằng đôi giày này có chút cao, nhưng đeo vào lại rất thoải mái. Lê Duệ Húc đứng lên, liếc nhìn cô từ trên xuống, "Anh đã từng nắm chân của em." Nghe xong, mặt Tô Lạc liền đỏ nựng lên. Tuy bây giờ không phải thời cổ, nhưng mặt cô vẫn đỏ giống như quả táo chín vậy. Khiến người khác hận không thể cắn một miếng. Lê Duệ Húc tuy không muốn đi cắn người, nhưng ngón tay khẽ đưa ra, dễ dàng đỏ mặt như vậy, đúng là một người hiếm có, những phụ nữ bên cạnh hắn lúc nào cũng muốn nhanh chóng leo lên giường của hắn, không chỉ nói tới đỏ mặt, tốc độ cởi quần áo của các cô cũng rất nhanh, mà Tô Lạc đúng là không thể nghi ngờ là một dạng phụ nữ sắp tuyệt chủng."Chúng ta đi đâu?" Ngồi trên xe, Tô Lạc nhìn hai hàng đèn đường sáng ngời chạy dọc theo xe, có chút khó hiểu hỏi, ngay từ đầu, cô đã bị động, bị kéo tới kéo lui, tới bây giờ cô vẫn chưa biết bọn họ đi đâu, làm gì? "Rất nhanh sẽ biết thôi, " Lê Duệ Húc lái xe, tay đặt trên lồng ngực, chạm phải chiếc hộp, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, dường như có âm mưu mà người khác không biết. Tô Tử Lạc muốn hỏi thêm, cuồi cùng chỉ có thể im lặng, cô biết hiện tại cô hỏi cái gì cũng vô ích, giống như hắn nói vậy, rất nhanh cô sẽ biết. Đường đi này, nơi này, cô biết, là nơi cô chưa từng đặt chân vào, nhà của Ôn Vũ Nhiên. Cô lắc lắc đầu, cô nghĩ lung tung rồi, rất nhanh, mọi thứ đều chứng minh suy nghĩ của cô không hề lung tung, nơi họ đi tới chính là nhà của Vũ Nhiên, trong nháy mắt sắc mặt cô chuyển trắng bệch, Lê Duệ Húc thản nhiên nhìn bộ dáng cô, trên mặt không có nửa ý cười."Đi thôi." hắn đưa tay về phía cô. Tô Lạc nắm chặt tay, thực sự cô rất muốn chạy khỏi nơi này, mong có thể cách xa nơi này thật xa, rõ ràng không muốn có bất kì sự va chạm nào, tốt nhất là đừng bao giờ nhìn thấy nhau nữa, vì cái gì, bây giờ còn ép cô, còn muốn ép cô tới đây. Bàn tay Duệ Húc vẫn ở trước mặt cô, cô biết, hôm nay cho dù có phải cô nguyện ý hay không, vẫn phải đi tới, mọi người đang nhìn, hơn nữa cô sẽ lấy thân phận là gì, người giúp việc, bạn gái hay là vợ của hắn, mỗi thân phận cô đều không thể tiếp nhận. Rốt cuộc cô đặt tay mình vào tay Lê Duệ Húc, hắn cảm nhận rõ ràng cả người cô đang run lên, lại có phần không muốn. Tô Tử Lạc, chỉ cần cô vẫn là Tô Tử Lạc, chuyện này, nhất định cô phải đối mặt, nhất định."Nhớ kĩ thân phận của em, Tô Lạc." Lê Duệ Húc đặt bàn tay lên tấm lưng mảnh khảnh của Tô Lạc, dùng sức áp chặt, cả người khẽ rùng mình, cô nhẹ nhàng gật đầu, cô biết, mặc kệ thân phận của cô là gì, ngày hôm nay, cô chỉ có một thân phận – người phụ nữ của Duệ Húc, không hơn không kém. Bên trong, có rất nhiều ông to bà lớn đã tới, hôm nay là sinh nhật hai tư tuổi của Trữ San, phần lớn người tới đều là người có máu mặt, hơn nữa còn có hai nhà họ Tề và họ Ôn liên kết làm việc với nhau, bữa tiệc này, dĩ nhiên người bình thường không thể tham gia. Mẹ của Vũ Nhiên có chút căng thẳng đứng bên cạnh chồng, hôm nay bà mặc một bộ váy dạ hội màu đen, tuy rằng đã lớn tuổi, dáng người bà vẫn rất đẹp, trang điểm thêm nữa, nhìn bà trẻ ra mấy tuổi, Đỗ Mỹ Tây ở cạnh trừng mắt nhìn bà, những lúc thế này luôn chỉ có một mình bà ta được đứng ở đây, hôm nay còn có thêm một người nữa, bà có thể không tức giận, không ghen tị sao, ... Bà trừng mắt nhìn con mình, sao hắn lại không có tiền đồ như vậy, đến cả chức tổng tài cũng không chiếm được, càng không có bản lĩnh, không lấy nổi một người như Trữ San về làm vợ. Trước đây, bà có thể hô mưa gọi gió, muốn cái gì là có cái đó, mà bây giờ về già, lại phải cúi người trước mặt người đàn bà kia sao? Bà tức giận toàn thân phát run, cũng không dám phát tác, hôm nay tới đây toàn những ông to bà lớn, bà nếu không thể nhịn được, như vậy, người đầu tiên bị dọa sẽ là bà, da mặt bà cũng không có dày như vậy. Ôn Vũ Nhiên ôm vợ yêu trong lòng, khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ."Nhiên, nhất định anh phải thấy may mắn khi cưới em, anh xem hôm nay mẹ rất đẹp, mẹ cười thật vui vẻ, như vậy mới xứng đứng bên cạnh cha, " Tề Trữ San kéo tay Vũ Nhiên, những chuyện này đều là cô làm cho hắn, nếu đổi thành người khác, chắc chắn hắn sẽ chẳng chiềm được cái gì cả, sẽ mất đi tất cả. Cho nên cưới cô, mới chính là lựa chọn sáng suốt. Khóe miệng Vũ Nhiên giật giật, nhìn mẹ mình căng thẳng đứng cạnh cha, ánh mắt ghen tị của bác gái, vẻ mặt khó chịu của anh trai, quả thực không thể bác bỏ, những điều này là do cô gái bên cạnh, quả thật cô đã cho hắn rất nhiều cái lợi lớn, lớn đến nỗi hắn không thể tưởng tượng được, hắn cho rằng phải mất rất nhiều thời gian hắn mới có thể ình và mẹ những thứ này, lại phát hiện, mọi thứ tới quá sớm, ngoài dự đoán của mọi người, nhưng tất cả những thứ này là thứ hắn cần sao? "Cám ơn." Vũ Nhiên nắm chặt tay Trữ San, cho dù với cô không có tình yêu, cũng là biết ơn, cô vì hắn và mẹ đã làm rất nhiều việc, hắn nhìn thấy cũng sẽ ghi vào trong lòng, hắn sợ nhất mẹ hắn bị bác gái làm khó, từ khi có cô ở đây, dường như người luôn bị làm khó là bác gái, hiện tại mẹ hắn cười cũng nhiều hơn, lại càng ưa thích người vợ này của hắn, đột nhiên hắn nhớ tới Lạc Lạc, nếu như là cô ấy, không biết tất cả những vật chất này còn có không, mẹ sẽ thích cô ấy không, hắn lắc đầu, họ không giống nhau, hắn tin tưởng mẹ hắn vẫn sẽ thích cô gái mà hắn yêu, nhưng ... Thời điểm đó, có thể họ đã không có một cuộc sống như thế này."Không cần cảm ơn, chúng ta là vợ chồng." Trữ San dịu dàng dựa sát vào lòng Vũ Nhiên, cô đúng là một người phụ nữ rất thông minh, bởi vì muốn chiếm được toàn bộ, cho nên cô trở thành một người phụ nữ có thu nhập tốt, một người vợ tốt, cho tới bây giờ cô làm gì đều lấy danh nghĩa của Vũ Nhiên.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |