Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 031

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 031
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


Tay anh khẽ dùng lực, khiến Tô Lạc không thoải mái nhăn mặt, anh đưa ngón tay đặt trên mi tâm của cô, Tô Tử Lạc, cô không phải là Tô Tử Lạc, đầu ngón tay anh thật ấm, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo vô tình. Xe tiếp túc chạy, bên trong xe truyền ra tiếng nhạc nho nhỏ, ánh mắt anh vẫn lãnh đạm như vậy, còn cô gái ngồi bên cạnh anh khẽ xoay người, trên mặt nộ nụ cười vô cùng đáng yêu. Biệt thự nhà họ Lê, vẫn chỉ là thế giới của hai người, ngoài trừ đúng giờ có người giúp việc tới quét dọn còn lại tất cả đều rất im lặng, vắng vẻ, Duệ Húc thích cuộc sống như thế, đối với anh mà nói, nơi này cũng chỉ là nơi để nghỉ ngơi."Tô Tử Lac, ngồi dậy uống canh, " Anh thực sự ngốc rồi, đem chiếc thìa trong tay đặt lên môi Tô Lạc, anh đã gọi lâu như vậy rồi, cô gái này còn không thèm để cho anh ít mặt mũi, cũng không thèm thưa một tiếng."Tô Tử Lạc, nếu em không ăn, tôi sẽ vứt hết đi." lông mày anh nhíu chặt lại, trên gương mặt có một tầng băng lạnh, nếu không phải cô là bệnh nhân, anh nhát định sẽ trực tiếp ném cô ra bên ngoài."Không cần... Em ăn..." Tô Lạc khẽ mở hai mắt, cô mệt chết đi, anh ta thật chẳng có chút kiên nhẫn. Bây giờ cô là bệnh nhân a, sao anh ta có thể thô lỗ với bệnh nhân như vậy được. Lê Duệ Húc trừng mắt nhìn cô, sau đó mới cầm thìa lên đút canh cho cô, nhưng cô vừa mới ăn được một thìa, đã lắc đầu."Thật khó uống..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, nói thật, từ trước tới giờ cô chưa từng uống thứ canh nào khó uống như thứ canh này. Cô không để ý khuôn mặt Lê Duệ Húc nháy mắt đen sì, anh đặt chiếc thìa vào bát canh, không uống, được, quên đi, cho cô đói chết. Anh cảm nhận thấy có một bàn tay nhỏ lạnh cầm lấy tay nah, "Tuy hơi khó uống một chút, nhưng vẫn còn uống được." cô khẽ cười, cả gương mặt sáng bừng, thực sự động lòng người, nụ cười trong sáng, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái. Sự tức giận của Duệ Húc đã vơi đi một nửa, "Uống đi." Anh cầm chiếc thía lên lần nữa, từng thìa từng thìa đút cho Tô Lạc, mà cô mỗi khi nuốt vào một thìa canh, hàng lông mày cô càng nhíu chặt hơn, nhưng cô vẫn cố gắng uống hết bát canh hắn đút. Uống xong bát canh, cô nhắm mắt lại, dường như bát canh kia, đã muốn lấy đi nữa cái mạng của cô. Lê Duệ Húc đặt chiếc bát trong tay xuống, vừa định rời khỏi phòng, bàn tay nhỏ bé lại cầm lấy tay anh. Ngón tay cô nhỏ nhắn xoa nhẹ vết thương trên ngón tay anh, cô đoán không sai, những vết thương này khi ở bệnh viện về đều không có, mà bát canh lại khó uống như vậy, nhất định là anh đã nấu cho cô, thật khó tưởng tượng, một người đàn ông cao cao tại thượng, làm sao có thể mặc chiếc tạp dề, nấu một bát canh khó uống. Tuy khó uống, nhưng lại rất quý giá với cô, cho tới bây giờ, không có ai đối tốt với cô như vậy, không ai cả."Anh có đâu không?" giọng nói của cô có chút khàn khàn, dù sao cô mới từ ra viện, vẫn chưa thể hồi phục hoàn toàn. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm ngón tay cô đặt trên vết thương của ngón tay anh, vừa rồi anh không cẩn thận cắt phải tay, đâu, không có cảm giác, anh không có thời gian để nghĩ tới đau hay không, vậy mà thân thể khẽ run lên. Anh cầm chiếc bát đứng dậy."Em nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài, " dường như anh đang cố né tránh, đi ra ngoài, đóng cửa lại trong nháy máy, trong cái nháy mắt đó cả hai người đều có chung một cảm nhận cô đơn và kiềm nén. Lê Duệ Húc dựa vào cửa, mở đôi mắt đã nhắm thật lâu, ngón tay anh phủ trên vết thương, thực sự là rất đau, rất nóng, từ trước tới giờ chưa có ai từng hỏi anh một câu như vậy, anh có đau không?

*****

Khóe môi anh khẽ cong lên, cảm giác này thực sự là ngoài ý muốn, đau khiến cho người ta yếu ớt, mà Lê Duệ Húc anh không cần đến nó, anh đi về phía phòng bếp, nơi đó còn một bát canh của anh. Đi vào trong phòng bếp, anh cầm một bát canh khác, đưa lên miệng, vừa uống được một ngụm, sắc mặt trong nháy mắt đen thui."Tô Tử Lạc" anh cắm răng nói, "Cô có phải là đồ đần hay không, canh như vậy cũng có thể uống được sao, sao cô không nói gì chứ?" Chẳng trách khi cô uống xong, sắc mặt còn kém hơn lúc trước. Bát canh này từ đầu tới cuối là muốn lấy mạng người đó. Anh đưa tay đổ hết bát canh vào bồn rửa, không biết uống vào có bị trúng độc không."Cái đồ ngốc kia." anh thấp giọng nguyền rủa một tiếng, ngón tay không tự chủ được vỗ nhẹ vào vết thương ở ngón giữa, dường như trên vết thương vẫn lưu lại cảm giác của cô, rất kì lạ, cũng rất đặc biệt. Từng giây từng phút trôi qua, Tô Tử Lạc đấu tranh ngồi dậy, tay cố đặt ở sau đầu, thuốc tê đã hết cho nên hiện tại đầu cô rất đau, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, nhìn sắc trời bên ngoài, ngoài trời đã tối rồi, cô kéo chiếc chăn trên người ra, bụng của cô đói rồi, bát canh kia, cô nhẹ nhàng cười, không đủ uống. Hai chân cô đặt nhẹ trên mặt đất, có chút run rẩy, một lúc sau mới có thể đứng thẳng, cô có cảm giác từ trong phòng đi ra ngoài là quãng đường rất xa. Cô dừng lại trước cửa phòng Duệ Húc, ngơ ngác nhìn, cô không biết khi nào ai sẽ đi ra ngoài, cũng không biết, khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì. Rõ ràng, cô giận anh, nhưng vừa rồi, anh vì cô nấu ra một bát canh khó uống thì sự tức giận đã không còn, bây giờ một chút tức gận cũng không có. Cô đi xuống cầu thang, trước mắt cảm giác mông lung, cô khẽ xoa xoa mắt, mới thấy mọi thứ rõ ràng hơn một chút. Trong phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, cảm giác thật mát khiến thân thể khẽ lảo đảo một chút, cô nhắm chặt hai mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó mới lấy đồ trong tủ lạnh ra. Cô không thể làm nhanh được, bỏi vì tay cô không có nhiều sức, chậm chạm thái đồ ăn, thỉnh thoảng từ phòng bếp truyền ra tiếng cắt thái đồ ăn, cô làm ình một bát mì đơn giản, cô ngửi mùi hương, gần như một ngày chưa ăn gì, thật thơn, thật thanh đạm, mấy lát cải thìa đung đưa trước mắt, chạm phải vài giọt mỡ cay đỏ đỏ, nhìn qua thực sự rất hấp dẫn, khiến người khác muốn ăn ngay lập tức, nhất là với cô một người đang rất đói bụng. Cô bưng bát mì ra ngoài, chuẩn bị ăn thì thấy Lê Duệ Húc bước nhanh tới, đứng trước mặt cô, hung hăng nhìn bát canh trước mặt cô. Anh thoải mái ngồi đối diện cô, nhìn chằm chằm vào cô. Hận không thể trực tiếp ăn cô. Tô Tử Lạc khẽ chớp mắt, không nhìn rõ gương mặt anh, sau đó cầm đũa chuẩn bị ăn bát mì trước mặt."Tô Tử Lạc." Lê Duệ Húc cắn răng nói, anh nhìn bát mì trước mặt cô, thực sự có một loại xúc động muốn ném cô ra ngoài, anh đường đường là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, được người người ca tụng lại phải xuống bếp nấu canh cho cô ăn, còn bị thương nữa, cô thì tốt rồi, nấu ình một bát mì lớn như vậy, cô cho anh là cái gì, anh là máy móc sao, sẽ không đói sao. 

*****

"Vâng." Tô Tử Lạc ngẩng đầu lên, lại ăn một miếng mì, cô có gì không đúng sao? "Tô Tử Lạc, của anh đâu, " hắn đưa tay ra, trừng mắt nhìn Tô Lạc, nếu cô không cho hắn ăn, hắn nhất định không để cô yên. Hắn... Cái gì? Tô Tử Lạc ngốc nghếch nhìn tay hắn, vẫn không hiểu gì, chớp mắt một cái, cô còn chưa kịp phản ứng gì, nhìn hai bàn tay lớn vươn tới, trực tiếp bưng đi bát mì cô vừa ăn được có vài miếng. Thậm chí Duệ Húc còn lấy luôn đôi đũa trong tay cô, bắt đầu ăn, hắn thực sự rất đói, cô gái này lại không chịu làm cho hắn ăn, căn bản hắn cũng không biết hắn muốn ăn cái gì nữa, chỉ cảm thấy rất đói bụng, cũng không còn gì hắn có thể ăn nữa cả. Không mất quá nhiều thời gian, một bát mì đã bị hắn ăn sạch, đến canh cũng uống hết sạch."Còn nữa không?" Hắn đặt bát xuống, hỏi Tô Lạc, tưng đó sao có thể đủ, mới chỉ có một bát nhỏ, mới chỉ lót được cái bụng của hắn. Một lúc lâu sau, Tô Lạc mới phản ứng lại. Người đàn ông này đã ăn sạch bát mì của cô, còn hỏi cô còn không. Cô chỉ làm một bát nhỏ. Sao có thể thừa được, mà bát mì kia là của cô mà."Không phải anh nói tôi làm rất khó ăn sao?" Cô cúi đầu, nhìn bàn tay trống trơn, cô cho rằng hắn ghét ăn món cô làm cho nên mới chỉ làm một phần ình, cô cứ nghĩ, hắn đã ăn một bữa tiệc lớn, giống như hắn nói, cô làm cái gì, đều khó ăn, chỉ có một mình cô mới có thể ăn."Cô nói nhiều ghê, " Lê Duệ Húc vòng hai tay trước ngực nhìn cô, trong ánh mắt màu trà có chút bối rối, cái gì khó ăn, rõ ràng là ăn rất ngon, cô gái này, thực sự không đáng yêu một chút nào cả."A..." Tô Lạc đứng lên, ôm vết thương trên đầu đi vào trong bếp, mà Duệ Húc cũng không nhìn thấy khi cô đi qua hắn, đôi môi cô khẽ cười, đúng là một người đàn ông khó chịu, cô bưng ra hai bát mì, vẫn là hương vị đó, lần này đủ cho hắn ăn đi. Cô vừa bưng lên, một bát mì đã bị hắn bưng đi. Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm vết thương trên dầu cô, thật muốn biết cô đang suy nghĩ cái gì, cho hắn là người chết sao, chẳng may bị bỏng, cô có phải lại muốn hắn bỏ tiền thuốc men cho cô? Tô Lạc đi sau hắn, trong mắt cô vẻ lạnh lùng của hắn đã phai nhạt đi nhiều, cô dường như đã hiểu thêm về người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, thực ra trái tim hắn cũng rất dịu dàng. Lê Duệ Húc ăn mì, nhìn thấy Tô Lạc đứng trước mặt hắn, sau đó, hắn buông đôi đũa trong tay xuống, khó hiểu nhìn cô."Cô ăn đi, không cần quan tâm tới tôi, " cô nhìn Duệ Húc mỉm cười, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, kéo tay trái của hắn, ở giữa ngón tay tìm thấy một ít vết thương, cũng không lớn lắm, nhưng nếu nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm. Cô cẩn thận xoa thuốc lên tay hắn, lấy một miếng băng cá nhân dán lại. Như vậy là tốt rồi, cô đứng lên, cảm giác chóng mặt ập tới, ngồi quá lâu rồi, dù sao cô cũng đang bị thương. Một cánh tay cường tráng vòng qua hông cô, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người dựa vào một thân thể cứng rắn nhưng cũng rất mềm mại, cảm nhận hơi thở có mùi thuốc lá, không hề nồng đậm, cảm giác rất nhẹ nhàng dễ chịu. Cô mở to mắt, mới phát hiện mình đang ngồi ở một chỗ, trên đùi Lê Duệ Húc, tay hắn gắt gao ôm lấy eo cô, cái tư thế ngồi này thực sự rất ám muội, cô thất thần mất ba mươi giây, sau đó vội vàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mà, sức lực bé nhỏ của cô từ đầu tới cuối cũng không có ảnh hưởng gì tới người đàn ông kia. Cánh tay hắn vẫn đặt trên tấm lưng mảnh khảnh của cô, thậm chí còn dùng chút sức ôm chặt.



Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-157)