Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 029

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 029
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Lazada


Lê Duệ Húc đưa mắt nhìn, nghe được Tô Lạc không có chuyện gì, ngón tay nắm chặt mới buông lỏng ra, hắn nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, đôi môi không tự giác khẽ cong lên."Cô ấy là vợ tôi." Hắn trực tiếp nói ra, vẻ mặt mệt mỏi của vị bác sĩ vì câu nói của hắn đã thay đổi hoàn toàn."Húc, cậu không cần đùa với tớ, tớ không mắc bệnh tim, cậu không cần nghĩ làm như thế tớ sẽ chết sớm hơn." vị bác sĩ vỗ vỗ ngực mình, vừa rồi sự mệt mỏi của hắn vì một câu nói của người này, thật sự đã kéo lại không ít tinh thần, nếu hắn kết hôn thực sự, thì chính là một tin tốt lành, ai có thể tin chứ."Có tin hay không là tùy cậu, tôi về công ty, trước mắt cứ để cô ấy ở lại đây." Lê Duệ Húc khẽ nhíu mày, không chỉ nói hắn không tin, sợ rẳng ai cũng không thể tin nổi, Lê Duệ Húc hắn kết hôn, hơn nữa lại cưới một cô gái bình thường như vậy. Huống hồ, hắn chưa hề nói với ai chuyện này, cho nên, trong mắt bọn họ, chuyện hắn kết hôn nhất định là giả. Vị bác sĩ còn muốn nhiều thứ nữa, nhưng Lê Duệ Húc đã không muốn nói thêm gì, nhanh chóng rời đi."Lê Duệ Húc, cậu thật sự mặc kệ vợ cậu ở lại trong này sao, thật đúng là một kẻ máu lạnh." Hắn lắc đầu, nhìn thoáng qua cô gái nằm trong phòng cấp cứu, thở dài một hơi, "Mặc kệ cô có phải là vợ của hắn hay không, cô cũng là một cô gái đáng thương a." Tô Lạc lạc vào trong một giấc mông rất dài, cô mơ thấy mình lúc nhỏ, mơ thấy khoảng thời gian cô và Vũ Nhiên ở bên nhau, khi đó cô thực sự rất hạnh phúc, cũng rất vui vẻ, cho dù có rất nhiều khó khăn, chỉ cần hắn bên cạnh, tất cả mọi thứ đều được giải quyết, khóe miệng của cô khẽ cong lên, không biết là môngj đẹp gì. Cho tới khi cô mở mắt ra, nhìn xung quanh toàn màu trắng, màu trắng khiến cô có cảm giác cô đơn, ngón tay cô khẽ nhúc nhích, có một chút tê dại, đầu của cô, từng cơn đau xông tới, cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện mỗi động tác của mình đều không có sức lực. Khóe môi cong cong hạ xuống, sau tất cả chỉ có sự chúa xót hiện lên, cho dù giấc mộng kia có đẹp tới đâu, thời khắc cô tỉnh lại, giấc mộng kia cũng biến mất, toàn bộ kí ức trở về là lúc cô phát hiện, hóa ra trái tim cô lại cô đơn tới như thế. Cô thất thần nhìn trần nhà màu trắng, màu trắng đơn giản sạch sẽ nhưng lại rất lạnh lẽo. Một lần nữa nhắm mắt lại, cô đã biết đây là đâu, bệnh viện, hơi khử trùng trong phòng bệnh đã nói cho cô biết, nơi này chính là bệnh viện. Lúc này, cửa chậm rãi mở ra, cô mở hé mắt. Tiếng bước chân dừng lại trước mặt cô, có một ánh mắt không ngừng đánh giá cô, rất chuyên chú, cô có thể cảm nhận được, không hề có sự ác ý, có thể là tò mò."Kì lạ, bây giờ đã tỉnh rồi mới đúng?" Một giọng nói của đàn ông vang lên, sau đó một bàn tay đặt lên trán cô, cô mở mắt ra, bộ dạng mới tỉnh lại có chút mơ màng, nhưng tinh thần cô khá tỉnh táo/ "Cám ơn, " cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút khàn khàn. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông xa lạ đứng trước mặt mình, người này mặc quần áo bác sĩ, trẻ tuổi, anh tuấn, mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, hết sức phù hợp."Cô đã tỉnh, " hắn nở nụ cười tươi, trong mắt vẫn có sự tò mò đánh giá."Tên cô là gì?" Hắn cùi đầu, cẩn thận nhìn cô gái trên giường bệnh, muốn từ gương mặt cô có thể nhìn ra cái gì đó, cô ấy thật sự là vợ mới cưới của Lê Duệ Húc sao?

*****

"Tô Tử Lạc, " giọng cô tuy nhỏ nhưng lại êm dịu."Tôi là Đoàn Hạo, là bác sĩ ở đây, cũng là bạn tốt của Húc." người đàn ông nở nụ cười, "Cô yên tâm đi, vết thương của cô đã không sao, rất nhanh là có thể xuất viện, đủng rồi, " anh chợt nghĩ ra cái gì đó, hơi hơi cúi người nhìn cô, "Húc nói, cô là thê tử của anh ta, có đúng không?" Không nên trách Đoàn Hạo nới thẳng ra như thế, chuyện này thực sự rất kì lạ, khiến người khác cực kì tò mò. Tô Lạc khẽ mím môi, hàng lông mi khẽ rung động, khó có thể nhìn ra cảm xúc của cô lúc này, "Lê tiên sinh hay nói giỡn, tôi chẳng qua chỉ là một người giúp việc mà thôi, " cô tự giễu nói, lời nói có chút chua xót."A, thì ra là thế, " Đoàn Hạo đứng thẳng lên, "Cô nghỉ ngơi cho thật tốt, cần gì thì cứ nói với tôi." anh nói xong liền đi ra ngoài, Tô Lạc nghe thấy tiếng lầm bầm của hắn, trái tim cô lạnh đi."Đã nói mà, nếu chính là vợ, làm sao có thể để vợ đang bệnh nặng ở lại đây một mình chứ, " cửa đóng lại, không ai thấy được nước mắt lăn dài trên má Tô Lạc. Đúng vậy, không phải vợ, cho tới bây giờ anh ấy chưa bao giờ coi cô là vợ cả, cô đối với anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, tay cô đưa ra sau đầu, nhẹ nhàng chạm một cái, cô liền cắn chặt môi, thật là đau. Lúc này, trong tập đoàn Húc Nhật, tất cả người trong công ty đang rất hoảng sợ, chỉ vì tổng tài của bọn họ hôm nay tới muộn, lại giống như ăn nhầm thuốc nổ rất nóng nảy, anh ta đã mắng không ít nhân viên, hiện tại văn phòng của tổng tài đnag ngồi kia chính là cấm địa của công ty, không ai dám đi vào. Lê Duệ Húc cố gắng bình tĩnh xem đống tư liệu trên mặt bàn, anh đưa tay bóng nhẹ mi tâm, đôi mắt màu trà hiện rõ sự mệt mõi. Sắc mặt anh rất xấu, gương mặt lạnh hơn cả ngày thường."Húc, hôm nay cậu sao vậy?" Vệ Thần đưa tay xoa cằm, tuy vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng như vậy, Vệ Thần lại dễ dàng cảm nhận được, ngày hôm này, Duệ Húc không hề giống Duệ Húc mọi ngày. Lê Duệ Húc mở mắt, cánh môi khẽ động, "Vệ Thần, giúp tôi làm một việc." nói xong, ánh mắt thể hiện rõ sự sắc lạnh. Vệ Thần khẽ nhíu mày, không biết ai đã đắc tội với con người này, Húc càng tức giận thì lại càng bình tĩnh."Chuyện gì?" Vệ Thần đứng lên, cầm tài liệu đặt trên bàn, chỉ cần một câu, anh sẽ lập tức đi làm."Khiến cho Tống Thải Y biến mất mãi mãi trong giới giải trí, tôi muốn cả đời cô ta sẽ không thể ngóc đầu dậy." "Tống Thải Y, cô gái thanh thuần ngọc nữ mới nổi, cô ta đắc tội với anh?" Trả lời câu hỏi của Vệ Thần là ánh mắt coi thường của Duệ Húc, "Được rồi, tôi biết rồi, tôi đi đây." Vệ Thần giơ giơ tài liệu trong tay. 

*****

Anh ta nói muốn ai biến mất thì người đó sẽ phải biến mất, sẽ không vô duyên vô cớ mà chĩa mũi nhọn vào người khác, cô gái kia nên cảm tạ Duệ Húc luôn luôn lí trí, chỉ muốn cô ta biến mất khỏi làng giải trí chứ không phải là những thứ khác, trời sinh anh ta đã là một ác ma, đắc tội với ác ma còn có đường sống sao? Cửa đóng lại, Lê Duệ Húc đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đất, đứng trước cửa sổ, để ánh sáng chói mắt chiếu vào mắt mình, ánh sáng khiến ắt anh càng lạnh. Anh lấy điện thoại di động, tìm một dãy số, không biết cô thế nào rồi, cô thực sự rất bản lãnh, khiến cho hắn nhớ rõ cô bị thương như thế nào, bây giờ anh chỉ muốn biết, cô có còn sống hay không. Nhấn nút gọi, anh dựa vào bên tương, một bàn tay đặt lên dạ dày, một ngày nay anh chưa ăn uống gì, dạ dày rất khó chịu."Cô ấy không sao chứ?" giọng nói không lạnh như mọi hôm, khiến người đàn ông bên kia, nở nụ cười xấu xa, rất muốn nhìn gương mặt người nào đó."Anh nói cô ấy, người giúp việc của anh? Cô ấy tốt lắm, đã tỉnh rồi, hiện giờ cũng có tinh thần hơn, không chết được." Một câu người giúp việc của Đoàn Hạo, khiến sắc mặt Lê Duệ Húc càng khó chịu, anh đột nhiên tắt điện thoại, ném thật mạnh xuống mặt đất, làm vợ của anh dọa người tới vậy sao khiến cô không muốn thừa nhận. Hình như anh đã quên, là ai đã cho cô cái thân phận người giúp việc. Hôm nay, không khí trong tập đoàn Húc Nhật thật nặng nề. Tô Lạc ngồi dậy, vết thương trên đầu đã bớt đau, thực ra vẫn rất rất đau, chỉ là cô không để tâm tới, cho dù có đau hơn nữa cũng có sao, cô đưa tay với quyển tạp chí trên bàn, Đoàn Hạo đã đặc biệt đêm mấy quyển tạp chí tới đây để cô xem cho đỡ buồn. Ở bệnh viện không có ai tới thăm cô, cũng sẽ chẳng có ai tới thăm cô, cô chỉ cần một người, cũng chỉ có một người. Cuối cùng ngón tay cô cũng với tới quyển tạp chí, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cô nhắm chặt hai mắt chờ đợi cảm giác này đi qua, tựa vào đầu giường, mở tạp chí, cô thực không thích xem những thứ này lắm, nhưng hiện tại cô cũng không thể làm được gì cả. Mắt cô đột nhiên mở lớn, trên tạp chí không phải là Tống Thải Y sao? Cô ấy là tình nhân của Lê Duệ Húc mà, sao có thể... Trên tờ báo nói hết về cuộc đời của Tống Thải Y, cái gì mà chuyên đi làm tình nhân, bề ngoài trong sáng là giả bộ, thậm chí còn có ảnh chụp rõ nét, bộ mặt thánh thiện đã bị phá vỡ hoàn toàn, còn nghe nói, tất cả những bộ phim của cô ta đóng đã không thể tìm được trên mạng, cho nên cô ta chỉ có thể rời khỏi làng giải trí, mới chỉ có một ngày, ngay cả thời gian vùng vẫy trước khi chết cũng không có. Buông quyển tạp chí xuống, Tô Lạc đưa tay lên đầu xoa nhẹ vết thương, đột nhiên cửa mở ra, cô giật mình, đập nhẹ vào vết thương, nháy mắt, khuôn mặt cô nhăn lại, đau tới chảy cả nước mắt.



Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-157)