← Ch.001 | Ch.003 → |
Cô nghiêng đầu nhìn gương mặt tươi cười của Tử Lạc, đột nhiên trong lúc này, cảm giác như có một ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể của cô, gương mặt Tử Lạc thánh khiết vô cùng, cô vốn rất bình thường, lúc này lại lộ ra vẻ xuất thần, ôn nhu và tinh tế, Đường Tinh nhận ra mười mấy năm nay, cô luôn cảm thấy trên người Tử Lạc luôn có sự ôn nhu mà người khác không có, có thể chính là ở điểm này.
Cho nên mới nói, Vũ Nhiên kia thật đúng là biết nhìn người, khiến cô gái này với hắn một mực chung tình, chính là, cô không hiểu, rõ ràng Tử Lạc có thể tìm được một công việc tốt hơn, lấy một người như Vũ Nhiên, ở công ty của hắn tìm một công việc là không thành vấn đề, vì cái gì, cô gái này lại không muốn nhận diễm phúc đấy.
Kì lạ, thật kì lạ, cô lại nhìn lướt qua Tử Lạc, đối với cô ấy hâm mộ lại ghen tị.
Khi Tử Lạc lau lau mồ hôi trên trán đã là tan sở, thời gian này cô không nhàn rỗi chút nào, có thể đúng như câu nói đó, mệt cũng rất vui vẻ. Cho nên, Tử Lạc tuy là rất mệt, nhưng cô lại cảm thấy rất vui, rất thích.
Cô khoác chiếc túi lên vai, nhìn đồng hồ, trong mắt lại hiện lên chút lo lắng, sắp muộn rồi, cô sắp bị muộn rồi.
Bên ngoài, trời mua thu se lạnh, rốt cuộc khi tan việc có cảm giác mát mể, gió khẽ thổi vào da cô, cảm giác thoải mái nói không lên lời, cô không ngừng tiêu sai bước đi, có khi còn chạy chậm, trên vẻ mặt lo lắng ngày càng nhiều.
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, đứng trước một tòa nhà hàng tây vô cùng trang trọng, bước đi có chút chần chờ, cô nhìn nhìn quần áo của mình, thực sự là không hợp với chỗ này chút nào, cô khẽ thở dài ra, rất nhanh lại khôi phục tinh thần, cô đi vào, một mùi hương nhờ gió thổi qua mũi cô, thật thơm a, không nồng không đạm, vừa đúng, đây là mừi nước hoa.
Cô ngầng đầu lên, nhìn thấy một cô gái cao gầy như người mẫu, không biết vì cái gì, bước đi của cô chậm một chút, dường như nhìn thấy trong mắt cô gái kia hận ý.
Hận.. Tại sao lại có thể hận, cô và cô ấy.. đâu có quen a...
Một lần nữa cô muốn nhìn kĩ thì cô gái ấy đã đi xa, chỉ có tiếng gót giầy của cô ấy nện xuống nền nhà, dường như có một sự tức giận, dần tan biến trong không gian, trong lòng của cô có chút áp lực kì quái, cảm thấy thật tức cười, cô có phải hay không hôm nay làm nhiều đến đầu óc quay cuồng a.
Nhìn thấy người ngồi chiếc bàn gần cửa sổ, ánh mắt của cô khẽ cong lên, bên trong lộ rõ vẻ ngượng ngùng.
Cô, dường như đã tới chậm rồi.
Mà cô cũng không biết, cô vừa bước tới, cô gái xinh đẹp vừa nhìn Tử Lạc liền dừng cước bộ của mình, nhìn chằm chằm lưng cô, đôi mắt chứa đầy sự hận thù, lúc này là rất hận, còn có chút oán.
Mà cách đó không xa, một chiếc xe hơi màu đen có rèm che, một người đàn ông ngồi trong xe, lạnh lùng thu lại ánh mắt của mình, đem tầm mắt nhìn trên ngón tay mình, ngón tay hắn mang theo một chiếc nhẫn màu đen và lam, nhẫn rất rộng, nhưng lại cực kì hợp với hắn, màu đen cùng màu xanh đậm xứng đôi, còn có đường nét vàng kim, lãnh đạm và khoa trương, tựa như chính con người hắn.
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về chiếc nhẫn trên ngón tay hắn, trong đôi mắt hiện lên một nét u ám mà người khác không thấy.
Cửa xe mở ra, ngón tay của hắn khẽ co lại một chút, vẻ u ám hiện lên trong đôi mắt, cũng chỉ lướt qua trong giây lát.
"Húc." giọn nói của cô gái xinh đẹp vang lên, giọng nói mềm mại như vẻ đẹp của cô, khiến người khác cảm nhận một vẻ đẹp quyến rũ cùng mê hoặc.
"Húc, hắn cự tuyệt em, bây giờ em phải làm sao, làm sao đây?" Cô gái khẽ khóc, mà đôi mắt của người đàn ông ngày càng nhiều lửa, thậm chí sự tức giận đã biểu hiện rõ trên gương mặt hắn.
Ngón tay của hắn dùng sức nắm lại, sau đó không có bất kì động tác gì.
*****
"Húc, anh sẽ giúp em sao? Anh nhất định phải giúp em thật tốt. Em yêu anh ấy, thực sự rất yêu anh ấy, người đàn bà kia có cái gì tốt, vì cái gì, vì cái gì àm anh ấy lại không nhìn nhận em, vì cái gì..." Cô gái đột nhiên ôm lấy eo hắn, đem toàn bộ nước mắt rơi trên y phục của hắn.
Lê Duệ Húc nhẹ nhàng đưa tay để lên bờ vai của cô, trong mắt lại có một tia đau đớn hiếm ai biết.
"Anh sẽ giúp em, chỉ cần những thứ em cần, anh đều giúp em." lời nói cũng như một lời hứa hẹn, đây như một lời nói ma quỷ, một lời nói sẽ hủy cả cuộc đời hắn.
Tử Lạc đi về phía cửa sổ, anh ấy vẫn như trước, bộ y phục màu be giản dị, không cho người khác một cảm giác lạnh lẽo nhưng lại cho cảm giác cao quý, ngón tay nhỏ dài, khớp xương khá rõ, không hề giống một người kinh doanh, giống một người làm nghệ sĩ hơn, ngón tay thon dài giống một nghệ sĩ chơi đàn dương cầm vậy.
"Thực xin lỗi, em tới muộn." cô ngồi xuống, ánh mắt sáng lấp lánh, nhẹ nhàng chuyển động, như những hạt kim cương. Động lòng người, động tâm, người đàn ông giơ tay của mình lên, nhẹ nhàng lâu mồ hôi trên chán cô, vẻ mặt cười cười, "Vì sao lại không để anh đi đón em?" Môi hắn khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng.
Tử Lạc chìm đắm trong sự ấm áp của tay hắn, trên mặt thoáng hồng. Mặc dù là bạn trai đã lâu rồi, cô vẫn cảm thấy không quen, những cử chỉ thân mật như vậy, cô vốn rất hay xấu hổ a.
"Em có thể tự tới mà." cô nhìn nụ cười ôn nhu của người đàn ông trước mặt, mệt mỏi ngày hôm nay nháy mắt tiêu tan hết, người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng gẩy tóc bên vai cô, khuôn mặt đẹp trai ẩn sau gọng kính, hết sức nhã nhặn, nhưng chỉ có hắn mới biết được, đằng sau vẻ bề ngoài vô hại đó, là một người lạnh lùng cỡ nào.
"Có phải anh không thể gặp em, ngay cả bạn gái của mình cũng không thể đi đón được?" Hàng lông mày khẽ nhướn lên trên, nụ cười đậm hơn một chút, dường như hắn rất thích gương mặt luống cuống của cô.
"Không, không phải." Tử Lạc có chút nói lắp, cô vội vàng lắc đầu, cô chị sơ hắn sẽ mang đến phiền toái, những người ở tòa soạn báo đó, đều là tam cô lục bà, sẽ quấn chặt lấy hắn không tha... (Tam cô lục bà: có nghĩa đen là 3 cô gái và 6 bà già." tam cô lục bà" nghĩa bóng là lắm chuyện, hay xăm soi chuyện người khác mỗi khi phụ nữ gặp nhau. )
"Được rồi, anh hiểu, anh biết em rất tốt với anh." Ôn Vũ Nhiên nắm chặt tay của Tô Lạc, nắm thật chặt, khóe mắt Tô Lạc lộ chút nước mắt, cho dù tay hắn khiến cho tay cô chó chút đau đơn, cô vẫn không buông tay.
Trên mặt cô luôn giữ nụ cười dịu dàng với hắn, ở trên thường trường người gian ta dối, cô không biết, nụ cười của cô đối với hắn là quý báu thế nào.
Đôi mắt đen của hắn u ám một chút, Lạc Lạc, một vào ngày nữa, chờ sự việc bên kia kết thúc, anh sẽ tốt hơn, bây giờ thân phận của hăn nhất định phải đem hoàn toàn tinh thần đi ứng phó với đám người lang sói trong nhà hắn, hắn cũng không muốn môt cô gái đơn thuần như cô lại bị cuốn vào cuộc đấu tranh khốc liệt này, như vậy là tốt nhất, chỉ có thể để cô chịu oan ức một chút.
Hắn biết, cô biết, mà cô cũng hiểu được, hắn rất chú ý.
"Được rồi, ăn cái gì đi." Ôn Vũ Nhiên quay về phía bồi bài gọi, rất nhanh, đã có hai phần bí-tết mang lên, hắn quan tâm cắt từng miếng nhỏ cho Tử Lạc, chỉ kém mỗi nước là đút cho cô ăn.
"Ăn đi, cả ngày em đã vất vả rồi." Hăn đau lòng nhìn gương mặt mệt mỏi của Tô Lạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt má cô, "Lạc Lạc, anh tìm cho em một công việc mới được không?" Hắn lại nhắc đến chuyện xưa, biết rõ cô gái này rất quật cường nhưng hắn rất muốn giúp cô có cuộc sống tốt hơn.
*****
"Không cần, em cảm thấy hiện tại rất tốt." Tử Lạc nắm chặt lấy tay Vũ Nhiên, không biết vì sao, đột nhiên lại muốn cầm lấy tay người kia, dường như chỉ cần cô buông lỏng, hắn sẽ biến mất.
Ôn Vũ Nhiên đối với cô bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn nhìn bầu trời chiều tà vàng nhạt, đáy mắt lạnh lùng một chút.
Hắn đưa Tử Lạc về nhà, cô ở một căn nhà nhỏ rẻ tiền, đây đều là dựa vào thực lực của cô, không có cảm giác thấp kém hơn người khác, tuy rằng cô không có nhiều tiền. Nhưng cô sống rất vui vẻ. Nhất là bên người cô còn có Vũ Nhiên.
"Em vào đi." Vũ Nhiên khẽ năm lấy bả vai Tử Lạc, hôn nhẹ lên trán cô, vẻ mặt đỏ ửng say lòng người của cô khiến mắt hắn hiện lên tia lửa, hắn rất muốn có được cô, nhưng bây giờ vẫn chưa được, hắn cần rất nhiều thời gian.
"Vâng." Tử Lạc khẽ nắm hai bàn tay của mình, đi tới chỗ mình ở, từ trước đến nay hắn đều tôn trọng cô, mới khiến cho cô luôn yên tâm, cũng rất hạnh phúc, có chút hạnh phúc không nói ra được, giống như là yêu cũng không nói ra được.
Hàng lông mi của cô khẽ chớp, không biết vì sao, bây giờ cô có một cảm giác xúc động muốn khóc.
Cô nghĩ nếu cuộc sống của cô không có hắn, có phải cô sẽ không thể tiếp tục sống hay không, hắn giống như hơi thở của cô, giống như ... Trái tim...
Cô nhìn theo xe của hắn biến mắt ở trước mắt mình, gió mùa thu rất nhanh hong khô nước mắt của cô, khóe miệng của cô cong lên, nhìn về phía trước, rất xa, cô có cảm giác ngón tay của mình đã chạm đến cánh chim hạnh phúc, trong không khí dần dần bay cao.
Cô xoay người, cược bộ nhẹ nhàng vào nhà, chỉ là, cô không hề biết, giữa cô và hắn đang có một sự phân cách chậm rãi ngăn ra.
Ôn Vũ Nhiên dừng xe, một cô gái đứng giữa đường lạnh run rẩy, hắn đưa tay lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng, động tác này dường như đã rất quen thuộc, tất cả đều rất tự nhiên và tùy ý, nhưng ở trước mặt Tử Lạc, hắn vẫn luôn ôn hòa.
Màu trắng sương khói rủ xuống rồi bay lên, cô gái kia vẫn đứng ở đó, mép váy trong gió không ngừng bay lên, dường như muốn bay khỏi, cô gái bắt đều bước đi, từng bước tới bên xe hắn.
Ngón tay cô nhẹ nhàng đánh trên cửa kính xem, một lúc sau, chiếc kính thủy tinh kéo xuống.
Sắc mặt Ôn Vũ Nhiên có chút u tối, nhưng vẫn mở cửa kinh xe ra, để cho cô vào, để một cô gái đứng một mình ở đây, không phải hắn không thể làm được, mặc kệ cô gái này có tâm tính gì, có thể không thương, nhưng cũng không thể để cô bị thương.
"Muốn đi đâu?" Vũ Nhiên thản nhiên nói, từ gương nhìn thấy cô gái này run rẩy, cô giống như đang rất lạnh, hắn khẽ mím môi mỏng, cởi áo của mình, ném tới, hắn cũng không biết cô đứng chỗ này bao nhiều lâu, khi nhìn vả mặt xanh trắng của cô cũng biết cô đứng đây cũng đã hơn nữa giờ đồng hồ.
"Đi đâu cũng được, em không để ý." Cô gái đem áo khoác của hắn choàng lên người, áo hắn đặc mùi thuốc lá, lại khiến cô mỉm cười, cô cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia quyết tâm.
Vũ Nhiên lái xe đi không lâu, ở chỗ khuất có một người đàn ông, hắn dựa vào một bên xe, ẩn trong bóng đêm có chút ánh sáng đèn đường xuyên qua, chỉ có đôi mắt là sáng khác thường, cũng là tối khác thường. Hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình, trong lòng bàn tay truyền lại từng trận đau đớn, hắn nhíu lại hàng lông mày rậm.
Sau đó, xoay người, gió thổi.
Nơi này đã không cần hắn.
"Trữ San, tôi nói rồi, tôi sẽ cho em tất cả nhưng gì em muốn, dù cho có thế nào..."
Trong khách sạn, Vũ Nhiên sau khi tự hỏi, vẫn là đêm cô tới đây, một nam một nữ xuất hiện ở nơi này, nếu như nói không có chuyện gì xảy ra, sẽ chẳng có ai tin cả, Tề Trữ San tắm một chút qua nước nóng, có chút bất an đi ra ngoài, cô cầm một chiếc chén, xoay người, thấy Vũ Nhiên đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì?
Cô chỉ mặc một chiếc áo choàng, bên trong không mặc gì cả, từ trước đến nay cô đối với thân hình của mình, diện mạo của mình đều thập phần hài lòng, cho nên, cô mới được xã hội thượng lưu ưu thích, là người mẫu độc quyền của tập đoàn Húc Nhật.
← Ch. 001 | Ch. 003 → |