Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Chồng Máu Lạnh - Chương 001

Người Chồng Máu Lạnh
Trọn bộ 157 chương
Chương 001
0.00
(0 votes)


Chương (1-157)

Siêu sale Shopee


Edit: Ốc sên

Ánh nắng chói chang soi vào tòa nhà cao chót vót, các ô kính thủy tinh phản chiếu ánh nắng lấp lánh.

Tòa nhà tập đoàn Húc Nhật bốn mươi năm tầng, tầng cao nhất chính là nơi làm việc của người nắm quyền lực cao nhất của tập đoàn, ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng bừng cả căn phòng trừ bỏ người đàn ông đang ngồi làm việc trên ghế cao cao tại thượng.

Người đàn ông mặc một bộ âu phục đen Ý làm bằng tay tinh xảo, mái tóc đen bóng bởi vì đang cúi xuống làm việc mà che mất đi đôi mắt của anh, người đàn ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ lãnh khốc, kiên nghị, chiếc mũi thẳng, bờ môi hơi mỏng khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt có một sự ngạo mạn không thể diễn tả, đó là một xảm giác xâm chiếm khi nhìn khuôn mặt của anh ấy. Màu mắt của anh có màu trà thật hiếm thấy, màu mắt thực sự rất đẹp, nhưng đnág tiếc, cho đến bây giờ đều màng một loại âm trầm, lạnh lẽo, có khi nếu cứ nhìn vào đôi mắt anh thật lâu, có thể sẽ tiến vào địa ngục, không thể di chuyển.

Anh buông chiếc bút trong tay xuống, lấy một hộp xì gà ở trên bàn. Rút một điếu ra, đặt ở trên môi, ánh đỏ của lửa, màu trắng của khói vờn quanh, mà trong làn khói mờ ảo hé ra gương mặt không chút thay đổi, anh nhìn ra bên ngoài, giống như thu hết tất cả vào trong ánh nhìn, ánh mắt giống như ngọn núi tràn ngập áp bức, khí thế, lúc này, anh khẽ nheo mắt nhìn phía trong màn che trong suốt, đươn giản đến một hình bóng cũng trở nên mờ mịt.

"Cốc cốc..."

Từ cửa truyền đến tiếng gõ, hắn tỉnh bơ buông xì gà trong tay ra, nháy mắt một cái, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm lạnh lẽo, tựa hồ giây phút thất thần vừa qua chỉ là một loại ảo giác.

"Vào đi." Âm thanh thoát ra cũng tạo nên cảm giác áp bức, cánh cửa dần mở ra, một mùi khói thuốc bay ra, một người đàn ông đi vào, lông mày khẽ nhăn lại, " Đã nói là anh không thể hút thuốc." người đàn ông này giống như một người quản gia, đặt một xấp tài liệu lên bàn, sau đó đi đến bên cửa sổ, mở khóa cửa, đẩy cánh cửa ra, không ngừng lấy tay phẩy phẩy trước mũi mình, cái mùi khói này thật là không dễ chịu.

"Đã thành thói quen." tiếng nói vẫn lãnh đạm như vậy, mà người kia cũng hiểu rõ, khuôn mặt còn nhăn lại hơn.

"Những thứ tôi cần đâu, Vệ Thần?" Anh vẫn cầm điếu xì gà lên và hút, màu trắng sương khói nhẹ nhàng tung ra trong không khí, anh cảm thấy phổi như có gì đó đè lại thật nặng, một áp lực không nói lên lời, có những thứ dường như đã bị tê liệt.

"Đã có rồi, chính là cái này." Vễ Thần cầm đống tài liệu giơ giơ lên, sau đó tiến đến, đặt trên bàn làm việc của anh, anh nhìn nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, khẽ gảy nhẹ, " Vừa vặn đúng 24 giờ, tôi vẫn là trợ lý tốt nhất của Lê Duệ Húc tổng tài, sẽ không cần phải lo đi tìm công việc khác nữa, tôi vẫn được làm trợ lý của anh rồi, vẫn sẽ là bảo mẫu của anh, anh có còn công việc riêng tư nào muốn nhờ tôi làm nữa không?" Vệ Thần nói xong, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng, cái này đúng chỉ có anh ta mới có thể hưởng, bởi vì... trước mặt người đàn ông lãnh khốc, dường như không có ai dám cợt nhả như hắn vậy.

Lê Duệ Húc không nói lời nào, hắn chỉ thản nhiên liếc nhìn Vệ Thần một cái, đưa oán hận của Vệ Thần chìm trong ánh mắt lạnh lẽo, gương mặt vẫn không một chút biến đổi, làm cho không khí tốt lành buổi sáng đều tiêu tan hết, có khi anh còn hoài nghi, gương mặt của tổng tài có khi nào bị tê liệt, cho nên rất khó có thể nhìn thấy chút diễn cảm gì đó trên gương mặt kia, không đúng, nhưng chỉ giành ột người ở trước mặt.

*****

"Húc, cậu cần phải hiểu rõ, chuyện này thực sự có đáng giá để cậu dùng cả đời mình đánh đổi sao?" Anh đã tận tình khuyên nên khuyên xuống, vì một người kia, như vậy thực sự đáng giá sao?

"Cậu cho rằng tôi sẽ buông tha cho cuộc đời của tôi?" Anh lạnh lùng cười, khóe miệng thể hiện chút khinh thường, cậu cảm thấy cô gái này có năng lực như vậy sao." Cuộc đời của anh, anh nhất định phải nắm giữ, một cô gái, cũng chỉ là một cô gái mà thôi. (Chẳng nhẽ là đàn ông????)

Vệ Thần lắc đầu, "Không cần phải tự mãn như vật, Húc. Trên đời này có rất nhiều chuyện cậu không thể tưởng tượng được, tôi cảm giác lần này cậu sẽ hối hận, đến lúc đó đừng có trách tớ không cảnh cáo cậu, trên đời này cái gì cũng có thể giao dịch, ngoại trừ tình cảm." Vệ Thần đứng lên, ánh mắt thật sâu nhìn thoáng qua Lê Duệ Húc, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Tiếng đóng cửa vang lên, cả căn phòng khôi phục lại vẻ lãnh lẽo như trước.

Lê Duệ Húc dụi tắt điếu xì gà trong tay, anh mở ra tài liệu Vệ Thần vừa đưa cho.

Mở ra, bên trong rơi ra một tấm hình, anh nhặt lên nhìn, ánh mắt trùng xuống.

Bức ảnh chụp một người phụ nữ, bề ngoài rất bình thường không có chút gì thu hút, rất đỗi bình thường, là dang người mà ở trong một đám người sẽ không có thể nhận ra.

Tô Tử Lạc, hai mươi tuổi, tốt nghiệp đại học C, thành tích bình thường, trước mắt là thực tập ở tòa soạn báo, anh lật sang trang tiếp. Trên tờ giấy có ghi rõ tư liệu của cô gái này từ lúc sinh ra tới giờ, tỉ mỉ kể lại, cuộc đời của cô, cùng bề ngoài của cô ấy rất giống nhau, không có chút đặc sắc nào cả, hắn ném tài liệu trong tay, dựa cả người chìm vào ghế da, đôi mắt nhắm chặt lại, vẻ mặt lãnh khốc giờ lại hiện lên chút mệt mỏi.

Tòa cao tầng tập đoàn Húc Nhật, ngoài thành phố nhìn vào hết sức nhỏ bé, hắn đột nhiên cảm thấy một cảm giác sâu tận xương tủy .... Tịch mịch.

Gần như không cách nào thừa nhận ánh sáng bên ngoài đột nhiên lướt tới, hắn dùng tay che chắn đôi mắt, nhưng là, một vài ánh nắng vẫn xuyên thấy qua kẽ hở trên bàn tay hắn, đi vào trong mắt hắn, để cho hắn cảm giác đau đớn không lí giải.

Lúc này, khác biệt với nơi yên tĩnh này, tòa soạn báo điện thoại vang lên không ngừng, âm thanh lật sách, am thanh tiếng nói điên thoại, còn có tiếng bước chân tới lui, tất cả đều thể hiện sự bận rộn, yên ắng để cho người ta cảm giác rõ ràng thời gian đang trôi qua còn bận rộn lại khiến người ta quên thời gian biến mất.

"Tô Tử Lạc, cho tôi tách cà phê." Một cô gái ngồi trước máy tính của mình đưa tay ra, chiếc cốc treo lủng lẳng trên ngón tay của cô.

Rất nhanh, một bóng dáng nhỏ liên nhận lấy cái cốc, đi ra ngoài.

" Tô Tử Lạc, pho to tài liệu này giúp tôi." sau đó lại một bàn tay chìa ra, Tử Lạc nhanh chóng đi tới rồi lại trở về, lại tiếp tục thêm một ít tư liệu, một ít nữa, cô sắp bị đè bẹp dưới đống tư liệu rồi. Lúc này, trong ngực cô ôm một đống tư liệu lớn nhỏ, còn có chiếc cốc, gương mặt thanh tú thản nhiên nở nụ cười, có khi cô nheo lại hai mắt sẽ biến thành chị Hằng, cho dù mỗi ngày đều giống như con quay vậy, cô vẫn rất vui vẻ, đây là công việc đầu tiên của cô, cô nhất định phải nỗ lực thật nhiều.

Đúng tay áo của mình lau đi mồ hôi trên trán, một đôi chân không ngừng đi về phía trước, đầu tiên cô phải đi pho to tài liệu, đem những tư liệu quan trong cất kỹ, động tác thuần thục, cô nhìn động tác mình sao chụp dữ liệu, chợt nở nụ cười, xem đi, cô đã tiến bộ rất nhiều rồi, cô nhớ lần đầu tiên đến đây, không biết sử dụng máy móc, còn bây giờ cô có thể một mình đảm đương được, tuy chỉ là những công việc lặt vặt mà bất kì một cô gái tạp vụ nào cũng alfm được. Tay cô lại đặt trên trán, một thứ gì đó lạnh nhẹ nhàng chạm vào má cô.

Cô cầm lấy cổ tay, nhìn nhìn chiếc vòng trên cổ tay, là bạch kim, rất đơn giản, cô nhẹ nhàng vỗ về nó, bên môi hiện lên sự ngọt ngào, lông mi khẽ chớp, vẻ mặt đó chỉ thuộc về một cô gái đang yêu.

*****

"Này" một bàn tay đột nhiên chụp lên bả vai cô, vỗ một cái khá mạnh, người Tử Lạc khẽ lắc một chút, khí lực người này cũng thật lớn a, cũng may là thân thể gầy yếu của cô còn chưa ôm mặt đất a.

"Đang suy nghĩ cái gì vậy?" Một cô gái đi lại trước mặt cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nhìn thấy vẻ mặt xuân sắc của cô, có cần phải như vậy không a, cô gái nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt cũng mỉm cười, nhìn thấy cô say xưa ngắm nhìn vòng trang sức trên tay, cảm giác như chiếc vòng này có thể ăn vậy, nhưng chiếc vòng này đâu thể ăn a, sao lại có thể nhìn đắm đuối thế chứ?

"Không có gì." Da đầu Tử Lạc khẽ run lên, tiếp tục phô tô tài liệu trong tay, nhưng khóe môi của cô lại luôn cong cong.

"Còn nói là không có gì, mặt hồng như vậy, nhất định là đang nhớ Ôn Vũ Nhiên phải không?" Cô gái này nhất định không buông tha cho Tử Lạc, rõ ràng là đang nhớ đến bạn trai của mình, phản ứng của cô lại giống như tiểu bạch thỏ, thật sự khiến người khác không thể nói được gì.

Mặt Tử Lạc đỏ tía tai, quả nhiên là, cô đã thấy gương mặt đỏ tới tận mang tai của Tử Lạc, Tử Lạc vẫn giống như hồi còn đi học, thực dễ dàng đỏ mặt, hiện tại đàn ông đỏ mặt đã không nhiều, phụ nữ đỏ mặt cũng sẽ không nhiều a.

"Cái gì đây, đáng giận, Lạc Lạc, cậu có phải hay không rất dễ bị bắt nạt a, cậu tới đây là để thực tập chứ không phải làm những việc linh tinh này." cô gái nhìn thấy trước mặt Tử Lạc một đống thứ đồ, liền hiểu ra, cô lại bị nhờ vả nhiều việc. Chỉ biết bắt nạt Tử Lạc, tính cách như một con cừu nhỏ. Một ngày nào đó, Tử Lạc sẽ bị bọn hắn khiến ệt chết.

Những người này thực sự là vô nhân tính.

"Tình Tình, không phải đâu, nhưng việc này là mình sẵn lòng làm, cậu cũng biết mình không biết cái gì cả, cũng lại không thông minh, hơn nữa, như vầy tốt lắm, có thể học được rất nhiều thứ, cậu xem, bây giờ tớ đã tốt hơn trước rất nhiều." Tử Lạc lắc lắc đầu, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, tính tình cô vốn đã tốt bụng, hơn nữa, làm nhiều một chút cũng sẽ tiêu mỡ nha.

Đường Tình liếc mắt nhìn cô một cái, dùng ngón tay chỉ vào trán của cô, "Tính cách này của câu, sớm hay muộn cũng sẽ bị người ta hại chết." Tử lạc chỉ mỉm cười, cô vốn đơn giản như vậy, cũng thích đơn giản, như vậy không tốt hay sao?

Cô cầm lên một bức tranh vẽ, ngắm nhìn từng đường văn hoa tinh tế, không biết là nét bút của ai, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh, bá đạo và khoa trương, nhất là về màu sắc, màu đen cùng màu xanh đậm, đều là màu u ám, lại phối thêm nhưng đường nét màu vàng kim tôn lên vẻ quý phái không gì sánh bằng.

Cô mở trang kế tiếp, ở trước mắt xuất hiện một cái tên, Lê Duệ Húc.

Cô thích những thiết kế như vậy, lần đầu tiên, đối với cái tên xa lạ này cảm thấy tò mò, không biết người này như thế nào, lại có thể vẽ ra một thứ hoàn mĩ như vậy.

Ánh mắt của cô hơi cong lên, khóe môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, một nụ cười như gió lướt qua, khiến cho người khác cảm thấy thoải mái.

Đường Tình có chút xem thường cô, cô gái này lại ngẩn người vì cái gì vậy a, bức tranh này có cái gì để xem chứ, cô dựa người vào chiếc tủ bên cạnh, khó mà những giây phút thảnh thơi hưởng thụ như vậy, tốt nhiệp, tự hồ nụ cười của cô càng ít đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-157)