So với người ngoài còn xa lạ hơn
← Ch.191 | Ch.193 → |
Ăn nhiều ư? Đường Mặc Vũ không nghĩ ra một cô gái gầy như vậy làm sao có thể ăn nhiều chứ.
"Lạc Tuyết, trước đây em không có chia cơm của mình cho cô ta chứ?" Đường Mặc Vũ đem hai tay đặt ở trên vài Lạc Tuyết, cái giả thuyết này rất giống với những gì cô sẽ làm.
"Sao anh biết hay vậy?" Lạc Tuyết hơi kinh ngạc, cô nhớ là mình chưa từng kể mấy chuyện xảy ra khi còn ở trong tù mà.
"Bởi vì đó chính là chuyện mà em sẽ làm, " Đường Mặc Vũ bất đắc dĩ ôm khuôn mặt nhỏ nhắn vừa có thêm chút thịt của cô, xem ra, thuốc bổ của mẹ cũng có chút hiệu quả, rốt cuộc cũng đem cô dưỡng béo một chút.
Lạc Tuyết vươn đặt ở trên lưng rồi lại đem mặt chôn trong ngực anh.
"Thực xin lỗi, đều tại anh không tốt, " Đường Mặc Vũ cẩn thận ôm cô gái ở trong lòng, nếu không phải anh lúc đó khư khư cố chấp thì cô sẽ không phải ở trong tù chịu nhiều khổ sở như vậy. Thậm chí hồi đó mỗi ngày cô còn không được ăn no, trách không được cô lại gầy như vậy, đã vậy cô còn giúp người khác.
"Chúng ta đã nói là không nói chuyện đã qua rồi mà, nhắc nữa là em sẽ giận đó, " Lạc Tuyết cọ cọ mặt vào ngực anh. Đó đều là chuyện đã qua, hơn nữa cô cũng có thu hoạch mà, cô biết Nhạc Nhạc, nhớ lại chuyện trước kia, mà chuyện quan trọng nhất là tìm được anh.
Đường Mặc Vũ thân thiết cắn một chút lỗ tai cô, tay lại cẩn thận đặt lên bụng cô.
"Cục cưng hôm nay có ngoan không?" Cô mới mang thai ba tháng nhưng bụng so với người bình thường còn muốn lớn hơn nhiều, cũng vất vả hơn người khác.
"Mấy đứa rất ngoan, không ép buộc gì em, " Lạc Tuyết vừa nói đến cục cưng, liền nhịn không được cười, cục cưng thật sự rất ngoan, cô cũng không có phản ứng đặc biệt nào của việc mang thai.
"Vũ, gông nội muốn đứa nhỏ làm tướng quân. Ba lại muốn hắn nối nghiệp, mà anh thì muốn nó tiếp quản công ty của anh. Nhưng nếu tụi nhỏ không thích thì sao bây giờ?" Lạc Tuyết lại nhớ tới mấy ngày trước trong nhà nổ ra một hồi tranh cãi lớn về chuyện này. Giờ còn chưa sinh mà đã cãi nhau như vậy, nếu sinh ra rồi có phải sẽ khiến người ta dở khóc dở cười không.
Đường Mặc Vũ muốn nói là mỗi người nhận một đứa thì xong rồi, công ty của anh khẳng định sẽ có người muốn kế thừa nhưng anh cũng không lo lắng vì anh tin tưởng con mình sẽ không để mình phải thất vọng.
Đường Mặc Vũ lại ôm chặt cô.
"Sao vậy, Vũ?" Lạc Tuyết muốn ngẩng đầu, nhưng anh lại càng ôm cô chặt hơn, "Không có việc gì, để anh ôm một lúc thôi."
"Được." Lạc Tuyết cũng ôm lấy thắt lưng anh, trên mặt có nụ cười thật tươi. Cô không nhìn thấy lúc này ánh mắt Đường Mặc Vũ hiện lên nét lạnh lùng, nhìn chằm chằm hai người đang đi tới.
Là vợ chồng Lí gia.
Chắc bọn họ đến đây để thăm đứa con gái kia. Thật buồn cười, bọn họ cho đến bây giờ cũng chưa từng tới thăm Lạc Tuyết, nhưng mà cô và họ cũng chẳng còn quan hệ gì. Hiện tại cô tên là Đường Lạc Tuyết, là người nhà họ Đường.
Khi Lí Chấn Ân nhìn thấy Đường Mặc Vũ đang che chờ cho một cô gái thì sắc mặt tái đi, môi giật giật, nhưng cũng không nói gì. mà Hà Uyển Ngọc ở một bên vừa muốn mở miệng nói lời chỉ trích thì nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đường Mặc Vũ liền ngậm miệng lại.
Bà ta không phải chưa từng đi tìm nhưng một lần đó cũng suýt bị người ta đưa vào nhốt trong đồn. Cho nên giờ đây bà ta đã khôn ngoan hơn, gắt gao cắn chặt răng, một câu cũng không dám nói. Gia đình thị trưởng, bà ta không dám trêu chọc vào.
Lí Chấn Ân lại nhìn thoáng qua, ông ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, Ngôn Hi, hiện tại con chắc là hạnh phúc, cứ như vậy mà sống thôi.
Lí gia cho tới bây giờ đều không cho con được chút ấm áp nào, nên con không trở về cũng đúng thôi.
"Chấn Ân, ông làm sao lại không nói nó, nó là con gái ông a. Ông xem nó đã làm chuyện gì, nó hủy hoại cả cuộc đời của Nhiên Nhiên nhà chúng ta. Con bé phải ngồi tù hai năm đó." Hà Uyển Ngọc lại nhịn không được nhắc tới. Chỉ cần bà nghĩ tới tiền đồ bị phá hủy của con gái mình thì trong lòng liền thấy khổ sở.
Lí Chấn Ân liếc mắt nhìn Hà Uyển Ngọc một cái, trong đó có cả châm chọc và khinh thường.
"Đó là nó tự làm tự chịu."
Hà Uyển Ngọc vừa thấy Lí Chấn Ân tức giận thì cũng không dám nói gì nữa.
Lí Nhiên mặc một thân áo tù màu xám, đôi mắt dại ra khi nhìn đến cửa vào thì rốt cuộc có chút ánh sáng.
"Nhiên Nhiên, con gái đáng thương của mẹ, sao con lại thành ra thế này?" Hà Uyển Ngọc vừa thấy Lí Nhiên thì khổ sở thầm nghĩ khóc. Đây là đứa con gái xinh đẹp của bà sao, sao mặt nó lại trắng, ánh mắt trũng sâu mà ngay cả tóc cũng ngắn như vậy? Làm sao còn giống Lí Nhiên trước đây chứ, suýt chút nữa là bà cũng không nhận ra rồi.
"Mẹ, mẹ....." Lí Nhiên đứng lên, nhìn thấy Hà Uyển Ngọc thì chỉ biết khóc, "Mẹ, cứu con ra ngoài đi, con không muốn ở đây đâu. Chỗ này cơ bản không phải cho người ở, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, còn không được ăn no, mà thức ăn thì cũng giống như đồ cho lợn a."
"Mẹ, con không muốn ở đây đâu, con không muốn, con sẽ chết mất..." Lí Nhiên nắm chặt quần áo Hà Uyển Ngọc, kéo tay bà ta đến phát đau. Cô ta không muốn ở trong này, một khắc cũng không. Cô ta muốn về nhà, cô ta phải về nhà a.
"Nhiên Nhiên, " Hà Uyển Ngọc thập phần đau lòng cho con gái mình, nghe đứa con gái đang sống sung sướng phải chịu khổ sở như vậy thì tâm đều tan nát.
"Chấn Ân, chúng ta đi van cầu người kia được không, Ngôn Hi không phải là con dâu ông ta sao?" Ông ta nhất định có thể cứu Nhiên Nhiên, nhất định có thể, "tôi van cầu ông, cứu con gái chúng ta đi, " Hà Uyển Ngọc khóc cầu Lí Chấn Ân. Bà nằm mơ cũng không ngờ tiểu tạp chủng trước kia bà khinh thường thì giờ là con dâu thị trưởng con con gái bà thì lại ngồi tù.
Chỉ cần con bà có thể về thì có phải nhường lại Lí gia cũng được. Bà chỉ cần Nhiên Nhiên là đủ rồi.
Con ngươi đen của Lí Chấn Ân lóe lên chút chậm chọc.
Cầu ai cũng không có khả năng, tội của Lí Nhiên là do ngoài ý muốn sao? Không phải, đó là do nhân mà cô ta đã gieo từ trước, một khi đã vào tù thì không có chuyện cô ta có thể trốn tội.
Con người đôi khi không thể quá ích kỷ, chỉ nhìn thấy nỗi khổ của bản thân mà không thấy nỗi khổ của người khác.
Cô ta ngồi tù là đúng người đúng tội rồi.
"Chấn Ân, Chấn Ân." Hà Uyển Ngọc lại kêu tên Lí Chấn Ân nhưng ông ta cũng có chút hoảng hốt, không biết bản thân mình đang làm gì, ngoài kia là con gái ruột của ông, còn trong này chỉ là con riêng của vợ nhưng ông lại không phân rõ được đâu mới là con mình.
Ông đã già rồi, mắt cũng mờ rồi.
Mà mặc kệ Hà Uyển Ngọc gọi thế nào, cầu thế nào thì mọi việc cũng như Lí Chấn Ân đã đoán trước. Lí Nhiên phải ngồi tù vài năm này thì chính là đáng đời, nếu nó biểu hiện tốt thì có thể sớm ra ngoài, giống Lí Ngôn Hi trước kia.
Ngoài cửa sổ lộ ra ánh sáng rực rỡ, mà trong căn nhà của Lí gia, mọi thứ vẫn sáng ngời nhưng chỉ có mỗi một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, mày nhíu chặt.
← Ch. 191 | Ch. 193 → |