Bóp chết cô ta
← Ch.150 | Ch.152 → |
Cô ta cười khẩy nhìn phòng bệnh trước mặt. Những kẻ đó thật là dễ lừa, chỉ cần nói là bạn của Đường Mặc Vũ thì bọn họ liền kể hết cho cô ta. Hóa ra chỗ này thực sự giấu một con hồ ly tinh đã phá hoại hạnh phúc của cô ta.
Cô ta đột ngột đẩy cửa ra,
Âm thanh lớn làm cho Lạc Tuyết vốn đang mê mang bừng tỉnh lại.
Lạc Tuyết dụi dụi mắt, mà ở đầu giường của cô còn để một con búp bê vải đẹp mắt. Lúc cô nhìn đến người phụ nữ đang đứng ở cửa cười lạnh thì không khỏi sửng sốt, mà trong nháy mắt khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch.
A, cái phòng này thật là tốt nha, quả nhiên là Đường Mặc Vũ có tiền. Đỗ Tâm Ái đánh giá căn phòng một lượt rồi với thản nhiên quét ánh mắt qua người Lạc Tuyết.
Mái tóc ngắn ngủn, khuôn mặt nhỏ, cũng không đen, không bẩn, đứa con gái này cho dù có hóa thành tro thì nàng cũng nhận ra được.
"Là ngươi.. Dĩ nhiên là ngươi?"
Đỗ Tâm Ái quả thực không tin được mắt mình. Cô ta hiện tại có xúc động muốn đập nát hết mọi thứ. Cô ta là tiểu thư Đỗ gia, là hòn ngọc quý trên tay bố mẹ, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay nhưng lại thất bại bởi một đứa con gái nhặt rác.
Đây là vũ nhục lớn nhất đối với cô ta.
"Ngươi cái đồ tiện nhân này, " cô ta hung hăng đi qua, không nói không rằng giơ tay lên tát Lạc Tuyết.
"Thực xin lỗi, " Lạc Tuyết bụm mặt, nước mắt đua nhau tràn ở khóe mắt nhưng nhất quyết không rơi xuống.
"Thực xin lỗi, xin lỗi thì làm được gì, có phải hiện tại ngươi rất đắc ý không? Mặc Vũ muốn hủy hôn với ta, đều là vì ngươi. Mà ngươi nhìn lại thân phận của mình đi, ngươi có cái gì mà đòi so với ta, dựa vào cái gì mà đòi xứng với anh ấy chứ?"
Đỗ Tâm Ái không ngừng dùng sức mà mắng chửi.
Phách, cô ta lại dang tay tát thêm một cái lên mặt Lạc Tuyết, con cô thì vẫn đang ngơ ngác không rõ những lời Đỗ Tâm Ái vừa nói là gì. Cô ta nói Đường Mặc Vũ muốn hủy hôn, cái này không không phải là thật, không thể là thật.
"Đỗ tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, không phải như vậy đâu." Lạc Tuyết vội vàng muốn giải thích, đối với đau đớn trên mặt mình cũng không có thời gian để ý, cô không thể phá hoại hạnh phúc của Mặc Vũ được.
"Giải thích, còn có gì để giải thích chứ, ngươi ở đây chính là lời giải thích cho tất cả rồi, " Đỗ Tâm Ái cười lạnh. Cô ta cười, nụ cười như muốn giết người, "Trách không được, Mặc Vũ lại biết việc kia, hóa ra là vì ngươi."
Chuyện gì, Lạc Tuyết lắc đầu, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói cái gì.
"Ngươi chắc không biết..." Đỗ Tâm Ái cười có chút điên cuồng, "Chân của ngươi chính là ta thuê người đánh gãy, nhưng là, ta hiện tại hối hận, lẽ ra lúc đó ta phải giết ngươi, xem ngươi còn có thể cùng ta tranh trượng phu nữa hay không."
Lạc Tuyết trong lòng căng thẳng, nàng không thể tin được nhìn cô ta, cô ta làm sao có thể ngoan độc như vậy, cứ như vậy mà cho người đánh gẫy chân cô.
Mà cô đã làm gì sai chứ.
"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, lần trước ngươi không chết, thì lần này ta nhất định phải giết chết ngươi, " Đỗ Tâm Ái vươn tay, dùng sức bóp cổ Lạc Tuyết. Lạc Tuyết vừa mới phẫu thuật, chỉ động đậy chút cũng đau đớn vô cùng, cô càng ngày càng không thể thở nổi, cố gắng giãy giụa. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn tái nhợt lúc này liền chuyển sang màu xanh đáng sợ. Cô ta hoàn toàn không để cho Lạc Tuyết hít thở.
Không, cô không muốn chết, khó khăn lắm cô mới có cơ hội sống lại mà.
"Ngươi đồ tiện nhân, hôm nay ta sẽ giết ngươi, ta muốn ngươi chết, ngươi thế mà lại dám tranh trượng phu với ta ư?" Đỗ Tâm Ái muốn phát điên rồi, cô ta không ngừng siết cổ Lạc Tuyết, khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Đầu Lạc Tuyết bị kéo lên, đôi môi trắng bệch không ngừng mấp máy, không biết định nói gì. Bỗng nhiên khóe mắt cô chảy ra một giọt nước mắt thật lớn, chảy xuống gối đầu, tay cô nắm chặt ga trải giường, ngón tay động đậy cố gắng đưa qua cầm lấy con búp bê vải.
"Mặc Vũ.. Tiểu Vũ.." Cô càng nắm chặt lấy con búp bê, mười ngón tay mảnh khảnh cũng run lên.
Lông mi của cô chậm rãi khép lại, giãy giụa cũng yếu ớt, không thở được cô cũng không còn sinh khí nữa.
Tiểu Vũ.. Em luyến tiếc anh, em chỉ muốn trộm vài ngày rồi sẽ trả anh lại cho cô ấy, em không có tham lam như vậy nhưng em cũng thấy rất có lỗi bởi vì đã đoạt trượng phu của người khác.
Tay cô dùng sức ôm con búp bê kia, đây là anh mua cho cô, là thứ cô rất thích. Đây là món quà đầu tiên mà cô nhận được trong cuộc đời này.
Cửa đột nhiên mở ra, Đỗ Tâm Ái vội vàng thu tay, mà hai người đàn ông đứng ở cửa lại ngơ ngác nhìn cô ta rồi lại nhìn cô gái nằm trên giường bệnh không nhúc nhích kia.
"Lạc.. Tuyết.." Giọng nói của Đường Mặc Vũ run run, anh cảm giác có một cơn gió lạnh lẽo theo lòng bàn chân lan ra cả người. Anh nhanh chóng bước đến, thậm chí không có thời gian để ý tới sắc mặt trắng bệch của Đỗ Tâm Ái. Đỗ Tâm Ái lúc này mới phản ứng lại, cô ta xúi xem chính tay mình, cô ta giết người rồi ư?
"A..." Cô ta vừa định mở mồm hét thì một người đàn ông vội bịt miệng cô ta lại, "Ngu ngốc, cô im ngay cho tôi, cô không thấy Mặc Vũ sắp điên rồi sao?" Thiệu Khải vội vàng đem Đỗ Tâm Ái kéo đến một bên, anh ta rõ ràng thấy được khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Đường Mặc Vũ cùng với biểu tình thống khổ mà anh chưa bao giờ thể hiện ra
Anh ta thật sự không rõ Mặc Vũ đang làm cái gì, rõ ràng trước kai hận mà giờ lại thành yêu. Đường Mặc Vũ như vậy không phải yêu thì là gì, rõ ràng là yêu cô gái kia đến điên rồi, nhưng mà làm sao lại thế này thì anh ta chịu.
Cô gái đang nằm trên giường là Lí Ngôn Hi, thật là... Cô ta còn gầy như vậy, lại đang khóc khiến Thiệu Khải cũng thấy xót xa, càng không cần nói đến Mặc Vũ.
Cái tên đó nếu không yêu sẽ không thương, một khi yêu rồi thì vô cùng đáng sợ. Mà anh ta cũng chưa từng thấy tên đó để ý một cô gái như vậy bao giờ, lần này chắc Mặc Vũ thật lòng.
Anh xoay mặt đi, không đành lòng nhìn cô gái đang ôm chặt con búp bê vải kia. Cô nhắm mắt, dung nhan tái nhợt có chút xanh, cũng không phát ra âm thanh gì, có phải đã chết rồi không?
Đường Mặc Vũ run run, không ngừng gọi bác sĩ, hai tay của anh cẩn thận nâng Lạc Tuyết đã không còn hô hấp dậy. Chuyện này không thể xảy ra, không được. Mới vừa rồi Lạc Tuyết còn cười với anh, nói cô muốn ăn trứng gà, anh chỉ là đến muộn một chút, sao đã thành ra thế này chứ?
"Lạc Tuyết, anh đây, anh về rồi..." Anh ôm chặt Lạc Tuyết ở trong lòng, mặc cho ai tới cũng không buông ra
"Lạc Tuyết, em nói đi, không có em thì anh phải làm sao bây giờ? Anh đã mất em một lần, cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế đó em còn muốn anh phải chịu đựng một lần nữa ư?"
Nhưng cô gái ở trong lòng anh vẫn yên tĩnh ngủ, chỉ có nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn ra, từng giọt từng giọt không ngừng.
Thiệu Khải muốn tiến lên, nhưng trong tay anh ta vẫn còn đang cố bịt miệng Đỗ Tâm Ái, sợ cô ta kêu lên sẽ khiến Đường Mặc Vũ triệt để phát cuồng, khi đó, ai cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
"Lạc Tuyết, sao em lại khóc, đừng khóc có được không?" Đường Mặc Vũ cẩn thận dùng ngón tay mình lau khô nước mắt trên mặt cô, sắc mặt của cô trắng bệch giống như tuyết."Lạc Tuyết, đừng ngủ, anh về lâu vậy rồi mà em không nhớ anh sao?" (Lâm li quá, không để bác sĩ cứu thì làm thế nào giờ Vũ ca ơi!!!:))))))))
← Ch. 150 | Ch. 152 → |