Cô lẻ loi, anh hạnh phúc
← Ch.114 | Ch.116 → |
Edit: Mai Như Ảnh
"Mùi hôi quá." Lý Ngôn Hi nhỏ giọng nói, môi đỏ mọng giương lên trông hơi buồn cười.
"Đúng vậy, hôi thật." Dương Nhạc đưa tay lên gối đầu, ngọn tóc ngắn chọc vào hơi đau.
"Ngôn Hi, em có người trong lòng không?" Đột nhiên cô hỏi, bọn họ rất ít nói chuyện xưa, nhưng, với loại chuyện này cô lại rất tò mò.
"Có.." Lý Ngôn Hi giương khóe mắt, thử mới biết trong miệng mình có vị đắng.
"Anh ta là người như thế nào? Có đẹp trai không?" Dương Nhạc đang nằm sấp liền ngồi dậy, sau đó một bàn tay xanh chống thái dương, nhìn trông rất hứng thú. Hai bọn họ chỉ có chút thời gian này để nói chuyện, tẹo nữa quản ngục đến kiểm tra phòng giam rồi.
"Có, rất đẹp trai." Lý Ngôn Hi trả lời, khẽ thở dài.
"Thế anh ta có chờ em không?" Dương Nhạc nằm xuống, tiếp tục hỏi, hai năm không dài cũng không ngắn, lại có một người ở bên ngoài đợi cô, đối với người không có người thân như cô thì thế cũng đủ rồi.
Bây giờ cô khác gì người cô đơn đâu, cô có người nhà cũng như không, bọn họ không thừa nhận cô, mà cô muốn biết, liệu có người ở ngoài chờ cô không?
Hai năm... hay cả cuộc đời.
Lý Ngôn Hi hé môi, cô trở mình, đặt tay trước ngực, vẫn còn cảm giác đau lòng này, giống như có người dùng sức nắm trái tim cô vậy.
"Anh ấy không đợi đâu..." Cô nhỏ giọng, thanh âm rất nhỏ, như chỉ có thể một mình cô nghe thấy.
" Em nói gì cơ?" Dương Nhạc nhất thời không nghe rõ ràng, hỏi lại một tiếng... Lý Ngôn Hi chưa trả lời đã nghe thấy tiếng áp chế của quản ngục: " Số 38, không nói chuyện nữa, đi ngủ đi."
Dương Nhạc trừng mắt, 38, cái số gì thế? "Ngủ đi." Lý Ngôn Hi nói nhỏ với Dương Nhạc, mà Dương Nhạc chỉ gật đầu một cái rồi lập tức nhắm mắt, nơi này chỉ yên tĩnh một lúc, sau đó bất chợt mở hai mắt.
"Ngôn Hi?" cô nhẹ nhàng lay người Lý Ngôn Hi.
"Chị sao vậy?" Lý Ngôn Hi mơ màng mở mắt.
"Ngôn Hi, sao em lại không hỏi chị?" Dương Nhạc cảm thấy không công bằng, nhất định phải lay cô tỉnh thì thôi.
"Hỏi chị cái gì?" Lý Ngôn Hi dụi mắt, hai người nhỏ giọng nói chuyện, giống như hai con chuột nhỏ, không ngừng chít chít đối phương.
"Chị đều hỏi em có người trong lòng, có người chờ em không? Sao em không hỏi chị cái gì?" Dương Nhạc lại lay người Ngôn Hi. Cô ấy không hỏi, như vậy trong lòng cô sao có thể cần bằng được, bây giờ ngay cả ngủ cũng không ngủ được.
"Chị có người trong lòng, có người chờ chị không?" Lý Ngôn Hi ngáp một cái, tuy cô rất mệt, nhưng vì loại công bằng này, cô muốn nói cái gì, muốn hỏi cái gì đều có thể mở miệng.
Dương Nhạc chề môi: "Chị không có, không thích ai, không ai chờ đợi."
Lý Ngôn Hi vươn tay vỗ bả vai Dương Nhạc: " Không sao, chúng ta đều giống nhau, như chị nói đó, 4 năm trôi qua rất nhanh..."
"Ừ..." Dương Nhạc gật đầu: "Đúng rồi...." Cô vừa mới chuẩn bị mở miệng, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của quản ngục.
"Đi ngủ đi, không nói gì nữa." Dương Nhạc chỉ có thể nhắm mắt lại, đem lời định nói nuốt hết vào bụng.
"Ngôn Hi, chị có chuyện này, em có nghe không?" Quản ngục đi được một lúc, cô lại nhỏ giọng nói.
"Ừ... Em đang nghe đây." Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Nhớ là, em chỉ có thể gọi chị bằng tên, không được gọi chị là số 38 đâu đấy." Dương Nhạc cắn răng nói, con số xui xẻo, tiếc là không thể xin thay đổi số, đúng là sỉ nhục cả đời cô.
"Được." Lý Ngôn Hi đồng ý, cho tới giờ cô chưa từng gọi chị ấy là số 38, nhưng ở trong mắt người, con số này chính là cái tên cho mấy năm tới của họ.
Chẳng qua, các cô đều không có người thân, không có người đợi các cô. Cô nhớ chuyện trước kia, người đàn ông luôn khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Anh ấy, liệu đã sớm quên cô rồi không? Chắc là thế, hai người họ sao có thể ở cạnh nhau chứ! Anh là con trai thị trưởng, ông chủ của tập đoàn lớn, mà Lý Ngôn Hi chỉ là một kẻ phạm tội.
Cô khẽ động đậy mắt, giữa mông lung, chợt có cái gì dưới mắt rơi xuống, cô vội vàng dùng chăn che mặt mình.
"Ngôn Hi, em khóc đấy à?" Dương Nhạc nhẹ thở dài, bả vai run rẩy như thế, không phải khóc, chẳng lẽ lại đang ăn vụng cái gì đấy chắc?
Nơi này bọn họ có thể ăn no thì sướng. Bình thường đã không ăn đủ no, còn chưa nói đến ăn lén. Những người như bọn họ, không có khả năng béo, cả ngày chỉ được ăn một bát, muốn ăn hai bát cũng không được.
Bả vai Lý Ngôn Hi từ từ thả lỏng xuống, không phải cô không khóc nữa, mà là... ngủ thiếp đi. Mặt đất lạnh lẽo, nhà tù tối tăm, còn có môt đống hơi thở, nơi này không phải nơi tốt để ngủ, nhưng những thứ này với bọn họ mà nói, mệt mỏi đều muốn ngủ, đói bụng thì muốn ăn. Dù cho thật sự rất khó ăn...
Nơi đây một mảnh đen tối, ngay cả chút ánh sáng cũng không có, duy có ánh sáng là bên ngoài song sắt là một mảng ánh sáng nho nhỏ.
Bên ngoài, lúc này đèn rực rỡ mới lên, trên đường phố nơi nơi đều là người, đèn đường cũng chiếu sáng, cảnh đêm thành thị thật sự rất đẹp.
"Hôm nay chúng ta đi đâu?" Đỗ Tâm Ái đi ra từ rạp chiếu phim, hỏi người đàn ông cạnh mình, cô kéo cánh tay anh, tựa như muốn nói cho người phụ nữ khác, đàn ông này là của cô, chỉ là của cô nên người khác đừng có nghĩ muốn.
"Thế em muốn đi đâu?" Đường Mặc Vũ đưa tay vén tóc mai đang rối loạn cho cô, vẫn bình tĩnh giữa lông mày có chút dịu dàng, cho tới giờ anh chưa từng đối xử dịu dàng như thế, ngay cả Bạch Nặc trước kia cũng không.
Thậm chí anh còn định đem tất cẩ thế giới này đưa đến tặng cho cô....
Anh nhìn mặt Đỗ Tâm Ái, trong ánh mắt có chút hoảng hốt.
"Chúng ta đến nhà anh đi, dì nhất định sẽ làm nhiều món cho chúng ta ăn." Đỗ Tâm Ái tựa đầu vào vai Đường Mặc Vũ. Cô chưa đến nhà họ Đương bao giờ, ba mẹ bảo cô cố gắng mau chóng kết hôn với Đường Mặc Vũ, mà cô đã cố gắng, cực kì cố gắng rồi.
"Được." Đường Mặc Vũ gật đầu, kéo tay cô ngồi lên xe. Cặp đôi trai xinh gái đẹp, đi dọc đường hấp dẫn con mắt người đi lại, nhất là cái người đàn ông kia, thật sự đẹp trai khiến người khác ghen rị ra mặt, dáng người còn như người mẫu nữa chứ!
Hoàn mỹ, quá là hoàn mỹ.
← Ch. 114 | Ch. 116 → |