Vay nóng Tima

Truyện:Vương Gia Ta Biết Sai Rồi - Chương 018

Vương Gia Ta Biết Sai Rồi
Trọn bộ 106 chương
Chương 018
Minh Nguyệt sơn trang (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-106)

Siêu sale Lazada


"Chúng ta trở về đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nói với Mạnh Dịch Vân. Mạnh Dịch Vân gật gật đầu, ôm lấy Hàn Nguyệt Nguyệt trở về Mai hoa trang.

"Tiểu thư, người đi đâu vậy?"

Như Ngọc trở về không thấy Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong phòng, nên cho rằng nàng chỉ đi lại loanh quanh trong thôn trang, nhưng tìm khắp nơi cũng chưa thấy người đâu, có phần sốt ruột, thắt lưng tiểu thư bị thương tổn còn chưa khỏi hẳn, nếu là có người xông vào tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm ngay, Như Ngọc lại bảo mấy người cùng đi tìm, vẫn không tìm thấy, trong lòng mấy nha đầu đều hối hận muốn chết, không nên đi xem hoa đăng mà để tiểu thư ở nhà một mình.

Ngay thời điểm mọi người nháo nhào đi tìm, chỉ có Lục Tư Tư chú ý tới việc Vân vương gia cũng không ở trong trang, đoán rằng có thể là nàng đã đi cùng Vân vương gia rồi.

Hàn Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa chỉ thấy sáu nha hoàn đều đã ngồi trong đại sảnh.

"Ta cùng Vương gia đi ra ngoài một chút, sao lại trở về sớm như vậy, hoa đăng xấu lắm à?"

Hàn Nguyệt Nguyệt đi vào đại sảnh, Như Ngọc vội vàng chạy lên đỡ, mấy người khác cũng đứng dậy.

"Tiểu thư, hù chết chúng ta, chúng ta còn tưởng rằng người đã xảy ra chuyện gì."

Như Song oán giận trách.

"Có thể có chuyện gì, ta cũng không phải là đứa con trẻ, các cô vội vàng gì"

Vừa rồi nàng nhìn thấy trong trang đèn đều đã sáng, đoán được mấy người các nàng đã trở lại, mới kêu Mạnh Dịch Vân để nàng xuống. Mạnh Dịch Vân trở về phòng khách, Hàn Nguyệt Nguyệt mới đi tới đại sảnh, tuy bọn họ không có quan hệ gì, nhưng để cho mấy nha đầu này thấy lại không biết nói thành cái gì.

"Được rồi, về nghỉ ngơi đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt rửa mặt chải đầu xong nằm trên giường, nghĩ đến đêm nay được Mạnh Dịch Vân ôm trong lòng liền đỏ mặt, tuy nàng là người có tư tưởng thoải mái, nhưng được một đại mĩ nam ôm, quả thật làm cho người ta không thể không liên tưởng đến chuyện khác.

Kỳ thật Mạnh Dịch Vân cũng coi như người đàn ông tiêu chuẩn, có quyền thế, lại đẹp trai, mà còn chưa có vợ, tuổi tác mới ngoài ba mươi, tuy ở đây hắn đã thành người đàn ông luống tuổi nhưng nàng là người hiện đại nên sẽ không để ý đến tuổi tác. Lớn tuổi một chút sẽ tâm lý hơn, biết yêu thương người khác hơn. Nhưng, bình thường hắn còn được, chỉ là lúc nghiêm túc thật đáng sợ, không được, nếu là gả cho người như thế, không những là không thú vị, mà còn rất nguy hiểm, đêm nay, Hàn Nguyệt Nguyệt ngủ say trong tư tưởng vùng vẫy.

Mà bên kia, Mạnh Dịch Vân nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, trừ những lúc gặp phải nguy hiểm hoặc trước lúc chiến tranh, lần đầu tiên hắn bất an như vậy. Trong đầu hiện ra bộ dáng đêm nay của nàng, hắn lớn như vậy nhưng chưa từng vì ai mà suy nghĩ quá nhiều, trong lòng có phần phiền toái, nhưng vẫn không ngừng được, không có biện pháp đành phải đứng lên, đi đến Mai viên, gió thổi mát chắc sẽ tốt hơn một chút.

"Nguyệt Nguyệt, còn bao lâu nữa độc của ta mới trị hết hoàn toàn?"

Ngày hôm qua hắn nhận được tin tức của Tần Minh, chắc phải xuất phát sớm vài ngày.

"Ngâm dược thêm hai ngày nữa là xong, huynh có việc gấp à?"

Mạnh Dịch Vân đã ngâm dược được hơn nửa tháng, cơ bản không thay đổi lắm, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi một bên thêm thuốc vào thùng gỗ, tết Nguyên tiêu đã qua bảy tám ngày, thắt lưng nàng cơ bản đã khỏi hẳn.

"Cũng không phải việc gì gấp, giữa tháng ba ở Hoàng Sơn tổ chức đại hội võ lâm, có một số việc muốn làm"

Mạnh Dịch Vân gối đầu cạnh thùng gỗ, chậm rãi nói.

Đại hội Võ lâm nàng đã nghe Hiểu Tinh nói qua, năm năm mới tổ chức một lần, nàng không định bỏ qua, vốn cũng tính sẽ đi xem, nhưng là giờ tháng giêng còn chưa hết, còn hơn hai tháng nữa nha, Mạnh Dịch Vân lại vội vàng vậy.

"Không phải còn hơn hai tháng nữa sao?"

"Vẫn còn vài chuyện cần xử lý, không thì ta cũng không cần gấp gáp, Nguyệt Nguyệt cũng tính đi đại hội võ lâm à?"

Mạnh Dịch Vân mở mắt nhìn về phía nàng. Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục cho thêm thuốc vào thùng.

"Đúng vậy nha, khó có được một lần, ta định đi xem, chắc là cực kỳ náo nhiệt"

Hàn Nguyệt Nguyệt ảo tưởng, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ võ lâm tới, mình có thể mở rộng tầm mắt.

"Rất nguy hiểm, mấy cô nương như cô sao mà đi được?"

Mạnh Dịch Vân hỏi, nàng quả thật không nghĩ tới, võ công của Hiểu Tinh tuy cao nhưng mấy người khác thì không nên tin tưởng, mặc dù có khinh công, nhưng lúc đó cao thủ nhiều như mây, không biết những thứ mình dạy các nàng có thể hay không ứng biến được.

"Ta cũng không nghĩ tới, ta định đi cùng Hiểu Tinh, võ công của Hiểu Tinh cũng tương đối tốt"

Hàn Nguyệt Nguyệt nói chắc, Hiểu Tinh cũng là võ lâm cao thủ.

"Không bằng đi cùng ta được không? Còn có người để ý chăm sóc cho cô nương"

Mạnh Dịch Vân đề nghị. Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ ý kiến này cũng không tệ.

"Không phải huynh còn có việc muốn làm sao?"

Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

"Dù sao cũng không phải chuyện lớn, chúng ta đi Minh Nguyệt sơn trang trước, sau đó trực tiếp đến đại hội võ lâm là được"

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu, cái này cũng không tồi.

"Được, ngày nào khởi hành?"

Nàng mang Hiểu Tinh đi, để mấy người khác ở lại lo công việc.

"Năm ngày sau khởi hành"

Năm ngày sau, Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán trong lòng, chắc là kịp, dù sao bình thường cũng là do các nàng ấy quản mà.

"Được"

Biết Hàn Nguyệt Nguyệt muốn dẫn Hiểu Tinh đi tham gia đại hội võ lâm, Như Tuyết và Như Họa cực lực phản đối, vì sao không mang các nàng theo cùng, Hàn Nguyệt Nguyệt không có biện pháp, đành phải mang theo hai người nữa, nhưng Như Ngọc thật sự không thể đi, Tư Tư cùng Như Song thường xuyên không có ở trang, toàn bộ nơi này phải dựa vào Như Ngọc. Cho nên Hàn Nguyệt Nguyệt mặc kệ ánh mắt ai oán của Như Ngọc, mang theo Tiểu Tinh, Như Họa và Như Tuyết cùng đi.

Hàn Nguyệt Nguyệt sợ xe ngựa xóc nảy, đặc biệt lót thêm vài cái chăn bông, xe ngựa cũng mua loại thật rộng, ba người ở trong cũng không cần chen chúc. Còn một người nữa điều khiển xe ngựa. Cùng đi còn có Hắc Ưng, Hàn Nguyệt Nguyệt biết Hắc Ưng vì ba năm trước đây hắn chính là thị vệ đưa lệnh bài cho mình, nhưng nhìn biểu tình lãnh khốc của người ta, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không nói chuyện nhiều.

"Tiểu thư, chúng ta cũng nên có tên nha, tham gia đại hội võ lâm đều là các bang phái nổi danh trên giang hồ, nếu mọi người hỏi chúng ta, chúng ta cũng cần có cái tên chứ?"

Như Họa hưng phấn đề nghị.

"Đúng vậy, tiểu thư, nếu là mọi người hỏi chúng ta là môn phái nào, không có tên thật mất mặt"

Như Tuyết nghe Như Họa nói, cảm thấy rất đúng, lập tức thêm vào.

Hàn Nguyệt Nguyệt tựa vào tấm đệm dày, gật gật đầu.

"Vậy các cô cảm thấy ta nên lấy tên gì?"

Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi. Như Họa Như Tuyết ngồi suy nghĩ.

"Tiểu thư, không bằng kêu phái Họa Mi đi, phái Nga Mi đều là nữ, chúng ta cũng là nữ, người nghĩ thế nào?"

Hàn Nguyệt Nguyệt thật sự bội phục lối suy nghĩ của Như Họa.

"Cô muốn làm ni cô? Nga Mi đều là ni cô"

Là ni cô sao? Hàn Nguyệt Nguyệt nghe Như Tuyết nói bỗng nhớ lại, không thể nào, trước kia nàng xem Ỷ Thiên Đồ Long ký, Kỷ Hiểu Phù không phải có thể lập gia đình sao? Làm sao có thể là ni cô?

"Không bằng kêu Thiên Tuyết cung đi, cho người ta vừa nghe sẽ thấy không thể khi dễ được"

Như Tuyết lại nói đến, bởi vì những tà phái đều kêu là cái gì gì cung, tuy nhiên chính mình không tà, nhưng có thể hù dọa người khác nha.

Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu, hai người kia có lối suy nghĩ quá ghê gớm.

"Chúng ta cũng không phải muốn tìm kiếm địa vị ở trên giang hồ, cái gì bang, cái gì phái, nếu có người hỏi, cứ nói thẳng là Mai hoa trang là được"

Mai hoa trang cũng không sai, Hàn Nguyệt Nguyệt thầm nghĩ trong lòng.

"Mai hoa trang? Đúng vậy, chúng ta vốn là Mai hoa trang mà, hại mình mất công nghĩ, vẫn là tiểu thư thông minh nhất"

Như Họa lập tức hoan hô. Thời cổ đại không có phương tiện gì ngoài xe ngựa, một ngày qua đi, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân đều ê ẩm. Nếu trực tiếp dùng khinh công, có phải giảm bớt bao nhiêu phiền phức hay không?

"Tiểu thư, xuống xe đi, đến khách điếm, Vương gia nói nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai lên đường"

Bên ngoài truyền đến tiếng của Hiểu Tinh, Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, rung lắc một ngày, tóc đã sớm tán loạn, Như Tuyết lấy ruy băng đơn giản buộc lại tóc cho nàng, sửa sửa quần áo, mới xuống xe.

"Chúng ta nghỉ ngơi một đêm ở đây, ngày mai lại xuất phát"

Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân, nghe Mạnh Dịch Vân nói.

"Mạnh đại ca, với tốc độ này bao lâu mới đến Minh Nguyệt sơn trang a?"

Ngồi xe ngựa thật sự là cực hình.

"Khoảng mười ngày đường, có phải đi đường không thoải mái không?"

Mạnh Dịch Vân nhìn thân thể nhỏ bé yếu ớt của Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi.

"Không có, chỉ là hỏi thôi"

Hàn Nguyệt nguyệt thấy Mạnh Dịch Vân nhìn mình, lập tức cười cười trả lời, Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Mạnh Dịch Vân đi vào khách điếm, Hắc Ưng nói với phục vụ cho bốn phòng.

"Ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi"

Mạnh Dịch Vân đi đến bàn trong góc rồi ngồi xuống. Hàn Nguyệt Nguyệt cũng theo đi qua, kỳ thật nàng đói sắp xỉu rồi.

Cơm nước xong, Hàn Nguyệt Nguyệt lại ngâm mình trong nước nóng, đau nhức trên người mới bớt đi một chút.

"Tiểu Tinh, cô ngủ cùng ta đi, ba người các cô ngủ chung quá chật"

Hàn Nguyệt Nguyệt mặc áo lót ngồi ở ghế tựa, đem tóc xõa ra, lúc đi ngủ nàng không thích cột tóc, rất khó chịu.

"Không có việc gì tiểu thư"

Tiểu Tinh giúp nàng trải giường, lại giúp đỡ ở phía sau nàng.

"Không cần nói nhiều bảo cô ngủ cùng ta thì cứ ngủ cùng ta đi"

Hiểu Tinh cởi dây buộc tóc xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt cầm lấy lược chải tóc.

"Vâng, tiểu thư"

Hiểu Tinh ở cùng Hàn Nguyệt Nguyệt lâu nhất, nên trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt, Hiểu Tinh là thân cận nhất, nàng không thích quan hệ chủ tớ, nàng hi vọng có thể đối đãi với bọn họ giống như bạn bè thân thiết.

Một ngày bôn ba, đã sớm mệt mỏi, không quá bao lâu, hai người liền đi vào mộng đẹp.

Rạng sáng ngày thứ hai, Hàn Nguyệt Nguyệt vốn cực kỳ tham ngủ, sớm thế mà bị đánh thức, trong lòng rất không vui vẻ.

"Tiểu thư, nhanh rời giường, không thì không kịp"

Hiểu Tinh không có biện pháp đối với việc ngủ nướng Hàn Nguyệt Nguyệt, bình thường trong trang muốn ngủ đến khi nào cũng được, nhưng giờ Vân vương gia còn đang chờ ở ngoài.

"Biết rồi"

Hàn Nguyệt Nguyệt rất không tình nguyện bò dậy, rửa mặt chải đầu xong xuống đến đường lớn, Mạnh Dịch Vân đã ngồi chờ ở đằng kia. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đi qua.

"Thật ngại quá Mạnh đại ca, để huynh đợi lâu"

Mạnh Dịch Vân cười cười.

"Không có việc gì, ngày hôm qua mệt quá mà"

Ăn bữa sáng xong, đoàn người liền xuất phát.

*****

Sau chín ngày bôn ba, rốt cục cũng đến Minh Nguyệt sơn trang, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn xung quanh, bốn phía cũng không thấy người, mà bọn họ đang ở chân núi, phía trước có một bậc thang bằng đá để lên núi. Thì ra Minh Nguyệt sơn trang ở trên núi.

Mạnh Dịch Vân đến bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt:

"Minh Nguyệt sơn trang ở giữa sườn núi, chỉ có một con đường dẫn lên trang, xe ngựa không thể lên được"

Hàn Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu nhìn thang đá trước mắt, không hiểu nổi vì cái gì mà không làm một con đường đi tới cửa, mà phải làm thang đá, không phải là tự tìm khổ sao?

"Xe ngựa của chúng ta làm sao bây giờ?"

Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn về phía Mạnh Dịch Vân, xe ngựa này mua rất mắc nha, bỏ đi thật tiếc.

"Đây là địa phận Minh Nguyệt sơn trang, không ai dám động tay động chân ở đây, chờ chúng ta đến sơn trang, sẽ có người tới trông cho chúng ta."

Hàn Nguyệt Nguyệt gật gật đầu:

"Tiểu thư, bậc thang cao như vậy đi sao được, đến nửa đường chắc đã tắt thở rồi."

Như Họa và Như Tuyết xuống xe thấy thang đá, trong lòng liền hoảng, oán giận nói với Hàn Nguyệt Nguyệt. Mạnh Dịch Vân thấy bọn họ như vậy, lắc đầu, đều là người luyện võ, vậy mà sợ đi thang đá.

"Mạnh đại ca, chúng ta dùng khinh công đi lên được không?"

Hàn Nguyệt Nguyệt thật cẩn thận nhìn Mạnh Dịch Vân, mọi người là người luyện võ, có phương pháp mau lẹ, thì cần chi phải chịu tội.

Mạnh Dịch Vân thấy bộ dạng của Hàn Nguyệt Nguyệt, đáy mắt hiện lên ý cười, bất quá rất nhanh biến mất, khiến không ai có thể phát hiện được.

Đoàn người đến cửa Minh Nguyệt sơn trang, Hắc Ưng đi lên gõ cửa, chốc lát sau có gã sai vặt ra mở cửa, thấy mấy người trước mắt, Hắc Ưng báo gia môn, gã sai vặt lập tức đi vào thông báo.

"Không biết Vương gia đến, Lục mỗ không tiếp đón từ xa được"

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng phía sau Mạnh Dịch Vân, nghe thấy một tiếng sang sảng truyền đến, giương mắt nhìn, chỉ thấy một người người đàn ông cường tráng khoảng năm mươi tuổi ra nghênh đón, Mạnh Dịch Vân thấy người này, trên mặt cũng lộ ra nụ cười khó gặp.

"Lục trang chủ khách khí, bổn vương không mời mà tự đến, hi vọng trang chủ không để ý mới đúng"

Hai người cùng cười hô hô, Hàn Nguyệt Nguyệt nghĩ thầm, người này là trang chủ của Minh Nguyệt sơn trang? Bình thường Mạnh Dịch Vân đều rất lạnh lùng, giờ lại khách khí như vậy, người này cũng không tầm thường.

Mạnh Dịch Vân cùng Lục trang chủ ngồi ở vị trí chủ thượng, mà Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi ở phía dưới, uống trà, nghe bọn họ đối thoại, thì ra Mạnh Dịch Vân là khách quen của Minh Nguyệt sơn trang, trách không được hai người họ nói chuyện thoải mái như thế.

"Không biết vị này là?"

Hồi lâu, Lục Phi Thiên mới phát hiện ra sự tồn tại của Hàn Nguyệt Nguyệt, khó hiểu nhìn Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân cười cười "Tiểu nữ Hàn Nguyệt Nguyệt ra mắt Lục trang chủ"

Hàn Nguyệt Nguyệt đứng dậy, chắp tay làm lễ với Lục Phi Thiên.

"Hàn cô nương đa lễ"

Cùng Hàn Nguyệt Nguyệt nói xong, lại quay ra nhìn Mạnh Dịch Vân. Hôm nay Vương gia bỗng nhiên mang theo nữ nhân đến, ông có chút khó hiểu, quen biết Vân vương gia mười mấy năm qua, lần đầu tiên thấy nữ nhân xuất hiện bên người hắn.

Mạnh Dịch Vân thu hồi tầm mắt trên Hàn Nguyệt Nguyệt, nói với Lục Phi Thiên

"Nguyệt Nguyệt là bằng hữu của bổn vương, muốn đi xem đại hội võ lâm, dù sao bổn vương cũng cần đến đó, liền cùng đi chung"

Tuy nghe Mạnh Dịch Vân trả lời, nhưng tâm tình của Lục Phi Thiên còn đang tính toán, cô gái trước mắt không thể đơn giản như vậy được, có thể nhận đãi ngộ đặc biệt của Vân vương gia, cũng không phải người tầm thường.

"Phụ thân, Vương gia đến đây sao không nói với nữ nhi một tiếng"

Nghe thấy thanh âm, tất cả mọi người đều nhìn ra cửa, chỉ thấy một cô gái áo trắng đứng ở cửa, tuy rất đẹp, nhưng trong lòng Hàn Nguyệt Nguyệt thầm than không bằng Y Huyên sư tỷ nha.

"Thất Nguyệt đến đây, Vương gia"

Cô gái tên Thất Nguyệt bước chậm lên phía trước, đến trước mặt Mạnh Dịch Vân thì dừng lại

"Thất Nguyệt tham kiến Vương gia"

Mạnh Dịch Vân nhìn về người trước mặt mình, vội nói

"Thất Nguyệt cô nương đa lễ, đứng lên đi"

Lục Thất Nguyệt đứng dậy đến bên cạnh Lục Phi Thiên ngồi xuống.

"Vương gia đã lâu cũng không đến đây, còn tưởng rằng Vương gia đã quên Thất Nguyệt"

Thanh âm của nàng ta truyền vào lỗ tai của mọi người trong phòng, xem ra hai người rất quen thuộc nha, Hàn Nguyệt Nguyệt im lặng ngồi ở một bên.

"Làm phiền Thất Nguyệt cô nương nhớ đến"

Mạnh Dịch Vân nhìn về phía Lục Thất Nguyệt, bọn họ quen biết cũng mười mấy năm, lại dựa vào quan hệ với Lục Phi Thiên, tự nhiên thân hơn một chút. Lục Thất Nguyệt trên mặt vẫn là nụ cười mê người như cũ, nhưng trong mắt Hàn Nguyệt Nguyệt thấy thật dối trá, không nghĩ tới phụ nữ cổ đại cũng sẽ quang minh chính đại câu dẫn người khác.

Mà tay Lục Phi Thiên sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm, gật gật đầu, Vân vương gia chưa cưới vợ, nhân phẩm cũng không tồi, còn nữ nhi của ông với hắn cũng có một mảnh tâm ý, trong lòng càng hy vọng Vân vương gia trở thành con rể mình, tuy tuổi của Vân vương gia có phần chênh lệch với Thất Nguyệt, nhưng là chỉ cần nữ nhi thích, ông tất nhiên là vui mừng.

"Lần này Vương gia muốn ở bao lâu?"

Lục Thất Nguyệt mang vẻ mặt chờ mong nhìn Mạnh Dịch Vân.

"Khoảng năm sáu ngày"

Mạnh Dịch Vân thu hồi nụ cười trên mặt, nhàn nhạt nói, hắn khách khí với Lục Thất Nguyệt hoàn toàn là vì quan hệ với Lục Phi Thiên, hiện tại tự nhiên lại chú ý đến hắn, trong lòng có phần không thoải mái.

Lục Phi Thiên thấy thế, lập tức quay đầu nói với Lục Thất Nguyệt:

"Thất Nguyệt, Vương gia mệt nhọc trên đường rồi, con chuẩn bị tiệc tối chiêu đãi Vương gia, và an bài chỗ ở cho Hàn cô nương"

Lục Thất Nguyệt cũng thấy sắc mặt Mạnh Dịch Vân không tốt, nghe Lục Phi Thiên nói, mới quay đầu nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Thất Nguyệt thất lễ, xin Hàn cô nương thông cảm, Thất Nguyệt xin đi trước."

Nói xong, liền đi ra cửa.

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy mọi người coi mình như không khí, hoàn toàn không thèm để ý, nàng cảm thấy mừng rỡ thoải mái.

Lúc ăn cơm, Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng ưỡn ẹo của Lục Thất Nguyệt, thật sự làm cho người ta ghê tởm, ăn đại chút gì đó rồi đứng dậy. Ngồi ở trong viện, nhìn trời đêm đen tuyền, ngay cả một ngôi sao cũng không có, thu hồi tầm mắt, ghé vào chiếc bàn trống, nàng chỉ là người đi theo, mọi người không để nàng vào mắt là chuyện bình thường, đáng tiếc Hàn Nguyệt Nguyệt không thích nhìn sắc mặt mọi người, trong lòng có phần hối hận vì đã cùng Mạnh Dịch Vân đến đây, đặc biệt là Lục Thất Nguyệt, đừng nhìn nàng có bộ dáng nhu nhược, khi ăn cơm đều bắn ánh mắt không thân thiện về phía Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Đêm nay không có trăng"

Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy thanh âm, quay đầu lại, thấy Mạnh Dịch Vân đi tới chỗ nàng.

"Đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Mạnh Dịch Vân ngồi xuống nơi đối diện Hàn Nguyệt nguyệt, vừa rồi lúc ăn cơm, thấy nàng ăn một chút rồi đứng dậy, mình thì bị Lục Phi Thiên quấn lấy cũng không tiện đi ra.

"Không có khẩu vị, Mạnh đại ca sao lại ra đây"

Mọi người không phải rất nhiệt tình chiêu đãi hắn sao, sao lại nhanh thả người ra vậy.

Trời quá tối, ánh sáng chỉ dựa vào một ngọn đèn dầu, Mạnh Dịch Vân nhìn không thấy biểu tình trên mặt Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Ăn no, tản bộ"

"A..."

Hàn Nguyệt Nguyệt tiếp tục dựa vào bàn, không biết vì sao, giờ trước mặt Mạnh Dịch Vân nàng không còn cảm thấy trói buộc như trước.

"Tâm tình không tốt?"

Mạnh Dịch Vân thấy nàng ghé vào trên bàn một cách lười biếng, tuy không thấy rõ bộ dạng nàng, nhưng khẩu khí của nàng, hắn vẫn cảm nhận được tâm tình của nàng.

"Không có a, chỉ là suy nghĩ chút chuyện"

Nàng nghĩ tới sư phụ, tới bà vú, Vân thúc và còn có sư tỷ, sư huynh, không biết bọn họ hiện thế nào, bà vú nhất định rất lo lắng cho nàng, nàng cũng muốn quay về thăm họ, Hàn Nguyệt Nguyệt tính toán, sau khi đại hội võ lâm kết thúc liền trở về thăm mọi người, đã ba năm không gặp rồi.

"Nói ta nghe một chút"

Mạnh Dịch Vân thuận miệng nói ra.

"Ta muốn về Dược cốc"

Dù sao Mạnh Dịch Vân cũng biết chuyện của nàng, nên trước mặt Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt nguyệt không hề che giấu.

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói Mạnh Dịch Vân nhíu nhíu mày.

"Vậy thì trở về đi"

Hắn biết nàng đã ba năm không trở về. Muốn về là chuyện bình thường.

"Bên ngoài lạnh lắm, trở về phòng sớm một chút đi"

Hôm nay trời còn lạnh, lại ở trong núi, dễ bị cảm lạnh, Hàn Nguyệt Nguyệt lại dựa vào bàn đá, Mạnh Dịch Vân nhắc nhở.

"Ta ngồi hóng gió một chút, huynh về nghỉ ngơi trước đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không ngẩng đầu. Tiểu Tinh vốn định ra kêu Hàn Nguyệt Nguyệt trở về phòng, bên ngoài lạnh lẽo, nhưng ra cửa thì thấy Mạnh Dịch Vân cũng ở đây, liền lặng lẽ lui xuống. Đã lâu, Mạnh Dịch Vân thấy Hàn Nguyệt Nguyệt không nhúc nhích.

"Nguyệt Nguyệt, quá muộn rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi"

Nhưng không có tiếng trả lời, Mạnh Dịch Vân nhẹ đẩy người nàng, hóa ra là ngủ thiếp đi. Mạnh Dịch Vân lắc đầu, nếu mình đi trước, chẳng phải nàng muốn ngủ cả đêm ở đây sao.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hàn Nguyệt Nguyệt nằm ở trên giường, Hiểu Tinh thấy Hàn Nguyệt Nguyệt tỉnh lại, lập tức đem màn giường treo lên.

"Tiểu thư, tối hôm qua người ngủ trễ? Vốn muốn đi ra sân gọi tiểu thư, nhưng tiểu thư lại không cẩn thận ngủ thiếp đi"

Hiểu Tinh tâm trạng không tốt mở miệng nói. Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn Hiểu Tinh, không phải Hiểu Tinh đem nàng mang vào? Nàng nhớ rõ tối hôm qua là nàng ở trong viện, sáng sớm tỉnh lại lại ở trên giường, còn tưởng rằng Tiểu Tinh đem nàng mang vào phòng nha."Không trễ", Hàn Nguyệt Nguyệt mặt không đổi sắc nói với Tiểu Tinh. Khẩn trương rời giường, ở nhà người ta cũng không nên thất lễ.

"Tối hôm qua Hàn cô nương ngủ có ngon giấc không?"

Hàn Nguyệt Nguyệt mới vừa chỉnh trang lại y phục thì thấy Lục Thất Nguyệt mang theo mấy nha hoàn tiến vào.

"Đa tạ Lục tiểu thư quan tâm, Nguyệt Nguyệt ngủ rất tốt"

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng bày ra một bộ mặt cười nhưng trong không cười nghênh đón Lục Thất Nguyệt.

"Hàn cô nương ngủ ngon là được, phụ thân cùng Vương gia có việc đi ra ngoài, đặc biệt phân phó Thất Nguyệt chiêu đãi Hàn cô nương, Hàn cô nương ăn bữa sáng trước đi"

Lục Thất Nguyệt khoát tay, nha hoàn ở phía sau liền đem một bát cháo để trên bàn.

"Hàn cô nương, bữa sáng của tỳ nữ của cô nương, ta đã gọi người đưa đến trong phòng, cho nên cô nương không cần lo lắng"

"Làm phiền Lục tiểu thư"

Hàn Nguyệt Nguyệt cũng không giận, ngồi xuống ăn cháo.

"Cô nương ăn xong, ta mang cô nương đi dạo sơn trang được không?"

Tuy Lục Thất Nguyệt không thích Hàn Nguyệt Nguyệt, nhưng Vương gia kêu nàng giúp Hàn Nguyệt Nguyệt, tự nhiên nàng cũng muốn giả bộ thật nhiệt tình.

"Minh Nguyệt sơn trang, ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, Nguyệt Nguyệt may mắn mới được thăm quan, là vinh hạnh của Nguyệt Nguyệt, phong cảnh nhất định sẽ rất đẹp"

Minh Nguyệt sơn trang là gia tộc chuyên đúc kiếm, còn có Đông Phương gia tộc, Đường Môn nổi danh trên giang hồ, nếu như đã đến đây, Hàn Nguyệt Nguyệt cũng muốn nhìn xem Minh Nguyệt sơn trang có cái gì hơn người.

Hàn Nguyệt Nguyệt ăn cháo xong, lấy khăn trên tay Hiểu Tinh lau miệng sạch sẽ.

"Để cho Lục tiểu thư đợi lâu"

Buông khăn tay ra, Hàn Nguyệt Nguyệt nói với Lục Thất Nguyệt đang ngồi một bên.

"Đâu nào, nếu Hàn cô nương đã xong, chúng ta lên đường đi"

Hàn Nguyệt Nguyệt đi theo Lục Thất Nguyệt, nghe Lục Thất Nguyệt giới thiệu, Minh Nguyệt sơn trang quá khí phái, không hổ là một đại sơn trang nổi danh trên giang hồ, Hàn Nguyệt Nguyệt không khỏi thở dài.

"Đó là chỗ nào?"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn cách đó không xa có một cái tảng đá lớn, mặt trên viết cấm địa. Lục Thất Nguyệt nhìn theo nơi Hàn Nguyệt Nguyệt chỉ rồi nói.

"Đó là cấm địa của Minh Nguyệt sơn trang".

*****

"Không ngờ nơi này lại có rừng đào lớn như vậy"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn phong cảnh trước mắt, thật sự rất đẹp.

"Bây giờ chưa nở hoa, khoảng đến tháng ba, tháng tư, lúc đó hoa nở rực rỡ trên núi, mới thật sự đẹp"

Lục Thất Nguyệt nghĩ đến phong cảnh khi đó, trong lòng tự nhiên vui vẻ lên.

"Hàn cô nương không nên đi về phía trước, phía trước là đoạn dốc núi"

Thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đi tiếp về phía trước, Lục Thất Nguyệt lập tức nhắc nhở. Phía trước rừng đào là đoạn dốc núi, rất nguy hiểm, bình thường nàng đi cũng chỉ dừng ở đây, không đi xa hơn. Nghe Lục Thất Nguyệt nói, Hàn Nguyệt Nguyệt dừng bước lại.

"Nơi này thật sự là tiên cảnh chốn nhân gian"

Mặc dù nàng cực kỳ thích hoa mai, nhưng hoa đào cũng không phải không ưa thích, lại nhớ tới Đào Uyên Minh, thiên hoa đào viên, được miêu tả rằng nơi đây chỉ là nơi ngăn cách với thế ngoại đào nguyên, Dược cốc bốn mùa hoa trái đầy đủ vào mùa xuân không trồng được hoa mai, nhưng hoa đào thì trồng rất đẹp, đợi sau khi trở về nàng sẽ đem toàn bộ núi phía sau tu chỉnh lại, tự mình tạo ra một thế ngoại đào nguyên. Ẩn cư tại nơi đó.

Trở lại phòng, Hàn Nguyệt Nguyệt liền chờ khi trời đã tối đen, đi đến chỗ cấm địa kia nhìn xem có cái bí mật kinh thiên động địa gì hay không. Nghĩ lại thật làm cho người ta kích động, kích thích trí tò mò vô hạn của nàng.

"Tiểu Tinh, ta có việc muốn ra ngoài, cô ở trong phòng giúp ta canh chừng"

Minh Nguyệt sơn trang này cũng không đơn giản, nàng cũng nên đề phòng là hơn.

"Tiểu thư, tôi cùng đi với người"

Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói Tiểu Tinh lập tức trả lời, nàng phải bảo vệ tiểu thư.

"Không cần, ta chỉ đi nhìn xem chút thôi"

Hàn Nguyệt Nguyệt tuy võ công không cao, nhưng công lực chạy trốn không phải ai cũng thắng được, nàng cũng không phải là đi đánh nhau, Tiểu Tinh đi theo chỉ có tăng thêm nguy hiểm mà thôi.

Hàn Nguyệt Nguyệt đổi một bộ trang phục gọn gàng, tuy buổi tối khi làm chuyện "mờ ám" mọi người đều mặc đồ đen, nhưng khi nàng ra khỏi cửa không hề nghĩ tới những điều này, nên không chuẩn bị, chỉ có thể mặc quần áo để dễ dàng vận động, lấy cái khăn che kín mặt. Để ngừa bất trắc, rồi lấy bình sứ đổ ra mấy hạt độc dược mang theo phòng thân.

Hàn Nguyệt Nguyệt đợi cho trời tối hẳn, liền sử dụng khinh công bay đến nơi ban ngày mình đã nhìn thấy, may là đêm nay có ánh trăng, ít nhất cũng nhìn thấy mờ mờ, thế thì nàng chẳng phải lo tìm không ra nơi đó.

Hàn Nguyệt nguyệt đi vào cấm địa, tiếp tục đi về phía trước, tìm lâu mới phát hiện một cái sơn động bị che khuất nhờ vào vận may, bởi vì vừa rồi nàng tìm thấy quá nhiều sơn động ở nơi đó nhưng cũng không tìm thấy cái gì.

Cửa động phía trước bị mấy sợi dây mây che phủ, Hàn Nguyệt Nguyệt phải tốn rất nhiều sức lực mới đem bụi cây vén qua một bên, để chui vào. Không có ánh sáng của trăng, trong động cực kỳ tối, cái gì cũng không nhìn ra, có phần hơi lo sợ, Hàn Nguyệt Nguyệt lôi hỏa chiết tử (chắc là đèn chiếu, diêm hay gì đó, mình cũng không rõ) đã chuẩn bị ở bên hông thắp sáng, cũng nhìn thấy được lờ mờ không đến mức đụng vào thạch bích.

Càng đi sâu, mùi nấm mốc càng nặng, Hàn Nguyệt Nguyệt lấy tay che miệng, đã vào sâu như vậy cũng chưa phát hiện điều gì bất thường, có lẽ động này cũng giống động trước.

Ngay thời điểm đang chuẩn bị đi về, nàng đột nhiên cảm giác được mặt đất có chuyển động, tuy rất nhỏ, nhưng quả thật là có, Hàn Nguyệt Nguyệt xoay người lại đi vào trong, cùng lắm lần này cẩn thận hơn.

Đi thêm mấy vòng, đột nhiên nhìn đến phía trước có chút ánh sáng, Hàn Nguyệt Nguyệt từ từ lại gần, bên trong truyền đến thanh âm càng lúc càng lớn, cực kỳ ầm ỹ, hẳn là thanh âm làm rèn sắt.

Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra xem, chỉ thấy phía trước cực kỳ rộng rãi, được đèn dầu chiếu sáng, từ từ đi qua, nhìn xuống xem mới biết thì ra vị trí của nàng đứng là trên cửa một tiểu động khác, nhận thấy tướng đứng cực kỳ dễ dàng đã bị phát hiện, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi xổm xuống, vươn đầu ra, vụng trộm nhìn tình huống phía dưới, có rất nhiều người hình như đều làm nghề rèn sắt, nhìn sang một góc có một đống lớn binh khí, hình như đều là do những người này tạo ra, nhưng là Minh Nguyệt sơn trang vì cái gì muốn tạo ra nhiều binh khí như vậy, không lẽ dùng đánh giặc? Chẳng lẽ là Lục Phi Thiên muốn tạo phản? Đây chính là bí mật động trời, nhưng cũng không đúng, nếu Lục Phi Thiên muốn tạo phản bản thân hắn chỉ một tên kiếm khách giang hồ, cũng không đủ độ tin cậy, Mạnh Dịch Vân cùng Lục Phi Thiên quan hệ tốt như vậy, chẳng lẽ là? Hàn Nguyệt Nguyệt không dám nghĩ tiếp, Mạnh Dịch Vân chắc không phải là người như thế, huynh đệ bọn hắn cảm tình không phải tốt sao? Không tất yếu làm như vậy, đúng là nam nhân, người nào lại không muốn dưới một người trên vạn người, càng nghĩ Hàn Nguyệt Nguyệt lại cảm thấy càng ngày càng có khả năng.

Nàng đi cùng Mạnh Dịch Vân như vậy, chẳng lẽ chính mình cũng là đồng lõa? Chết tiệt tên Mạnh Dịch Vân, muốn chết cũng đừng kéo nàng theo a.

"Người nào?" Hàn Nguyệt Nguyệt biết mình bị phát hiện, lập tức quay về, hi vọng nhanh nhanh tẩu thoát, bị bắt chắc chắn sẽ đến thảm. Ở bên ngoài có thể thi triển khinh công, nhưng là tại đây nhỏ hẹp thế làm sao hành động, chỉ có thể liều mạng chạy về.

"Hu ~"

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mình đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy, vừa định kêu, đã bị bịt miệng, chạy nhanh vậy mà còn bị bắt sao? Chiết tử rớt, Hàn Nguyệt Nguyệt không nhìn thấy người bịt miệng mình, chỉ biết là người nọ đã nhanh chóng đưa theo nàng chạy qua mấy ngã rẽ.

"Bên này, nhanh lên"

Có người hướng bên này đuổi theo, bàn tay nắm Hàn Nguyệt Nguyệt buông lỏng, liền nghe đến lỗ tai truyền tới thanh âm trầm thấp.

"Đừng lên tiếng"

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy hắn không phải cùng những người đó, tâm hơi chút thả lỏng.

Thấy tiếng bước chân đi xa, Hàn Nguyệt Nguyệt mới đi theo người kia đi ra sơn động.

"Ngươi là ai?"

Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn người đi ở phía trước, không biết tại sao lại giúp nàng.

"Hô hô, các ngươi tính chạy đi đâu, giết hết cho ta"

Hàn Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, nhanh như vậy mà vẫn bị đuổi theo, nhân lúc mấy tên áo đen lao vào, Hàn Nguyệt Nguyệt thần tốc phi ra lông trâu châm, không ngờ tất cả đều bị đánh rơi xuống, đụng tới cao thủ, Hàn Nguyệt Nguyệt trong lòng tính toán như thế nào tẩu thoát.

Mà người kia mà người đã cùng bọn áo đen đánh nhau được một lúc, không để ý tới cô, Hàn Nguyệt Nguyệt vội lấy ra ít thuốc bột, nhân lúc họ không chú ý liền tung ra. Thấy mấy mấy tên áo đen công kích mình tự ngã xuống, Hàn Nguyệt Nguyệt lại đang suy nghĩ làm sao đối phó những người còn lại, bọn hắn đã biết trên người nàng có độc dược, nhất định sẽ phòng bị, hiện tại cũng không dễ dàng như vừa rồi.

"Ta đếm một hai ba, ngươi cùng trốn"

Hàn Nguyệt Nguyệt khó khăn chạy đến bên cạnh người kia nói, bọn hắn nhiều người, như vậy đánh tiếp, võ công cao tới đâu cũng sẽ không chịu nổi.

"Một, hai, ba"

Hàn Nguyệt Nguyệt thần tốc lấy một viên viên thuốc nằm dưới đất ném đi, oang một tiếng, toát ra rất nhiều khí trắng, những tên áo đen phản ứng không kịp, phía trước sớm đã không thấy hai người.

"Lần này bọn chúng chắc sẽ không đuổi kịp đến đây"

Hàn Nguyệt Nguyệt dừng lại thở gấp, đánh nhau thật sự là cái việc tốn sức.

"Bảo ngươi chạy ngươi lại không chạy, bị bắt chắc chắn phải chết"

Vừa rồi thời điểm ném đạn mù, vốn tưởng rằng người nọ đã một mình chạy thoát, không nghĩ tới lại vẫn lôi kéo nàng cùng chạy. Thấy phía sau không thanh âm, Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu lại.

"Ngươi bị thương?"

Chỉ thấy người nọ băng bó cánh tay. Hàn Nguyệt Nguyệt tiến lên.

"Ta nhìn xem"

Người nọ buông tay ra, tuy nhiên buổi tối thấy không rõ, nhưng Hàn Nguyệt Nguyệt vẫn mơ hồ nhìn đến một vết rách rất lớn. Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức từ trên thân lấy ra một viên dược.

"Ngươi ăn hết viên thuốc này trước đi đã."

Đêm khuya khoắt, lại không biết như thế nào tìm thảo dược, cầm máu trước rồi hẵng tính.

"Đem khăn che mặt của ngươi xuống băng bó miệng vết thương, nếu không thì máu không dừng được"

Hàn Nguyệt Nguyệt đối với người trước mắt vẫn không nhúc nhích nói, tuy nàng cũng biết khả năng người ta không muốn, nhưng là sinh mệnh quan trọng hơn, lộ cái mặt cùng không có việc gì đi, nàng cũng sẽ không nói ra.

"Mạnh đại ca, sao lại là huynh?"

Hàn Nguyệt Nguyệt thấy người tháo khăn che xuống là Mạnh Dịch Vân, tuy thấy không rõ diện mạo, nhưng nàng vẫn nhận ra.

"Chúng ta đi mau, nếu không bọn hắn đuổi theo"

Hiện tại không thời gian giải thích, Mạnh Dịch Vân nhắc nhở cô. Hàn Nguyệt Nguyệt lấy đỡ chiếc khăn che mặt buộc chặt miệng vết thương lại. Hai người tiếp tục đi về phía trước, bây giờ mà để bộ dạng trở về Minh Nguyệt sơn trang chắc chắn bị phát hiện, cho nên đành phải ở trên núi tìm một chỗ kín để ở lại.

Tìm được một sơn động, hai người nhanh chóng nhặt mấy nhánh cây rơi trên đất, lấy cỏ dại che lại cửa động, rồi mới trở lại trong động, nhóm lửa.

"Đưa ta xem vết thương của huynh"

Hàn Nguyệt Nguyệt đến bên cạnh Mạnh Dịch Vân ngồi xổm xuống, gỡ chiếc khăn dùng buộc miệng vết thương đã đỏ màu máu, chắc chắn là rất đau. Mạnh Dịch Vân thấy bộ dáng Hàn Nguyệt Nguyệt, trong lòng ấm áp, trước kia khi ở quân, bị thương đều là chính mình xử lý, hiện tại chợt thấy có người quan tâm như này, rất tốt. Hàn Nguyệt Nguyệt đem ống tay áo trên miệng vết thương xé ra, làm sạch chiếc khăn vừa rồi che miệng vết thương.

"Ta đổ thuốc bột lên, khả năng hơi đau, huynh kiên nhẫn một chút"

Hàn Nguyệt Nguyệt đem thuốc bột cầm máu tùy thân mang theo đổ lên trên miệng vết thương, sau đó lại lấy khăn che mặt của mình xuống băng bó cho Mạnh Dịch Vân. Từ đầu tới đuôi, không có nghe thấy Mạnh Dịch Vân hừ một tiếng.

"Không phải bảo cô ở trong Minh Nguyệt sơn trang sao? Sao lại chạy đến đây?"

Mạnh Dịch Vân mặt hầm hầm nhìn Hàn Nguyệt Nguyệt, vừa rồi nguy hiểm như vậy, may là có mình ở đó.

"Hôm nay ánh trăng cực kỳ sáng, ta muốn đi ngắm trăng"

Hàn Nguyệt Nguyệt cười cứng ngắc nghiêm mặt nhìn Mạnh Dịch Vân. Có thể ngắm trăng ở trong sơn động sao? Mạnh Dịch Vân thấy cô lấy cớ này cũng không nói gì. Hiện tại rảnh rỗi, Hàn Nguyệt Nguyệt mới ý thức đến, nếu những người đó không biết Mạnh Dịch Vân, thế thì họ không phải là đồng bọn, xem ra Mạnh Dịch Vân không phải loại người này, đúng là vừa rồi may mà cũng không nghĩ như vậy.

"Mạnh đại ca, vừa rồi những người đó là ai?"

Hàn Nguyệt Nguyệt tò mò hỏi, nếu Mạnh Dịch Vân đã tra được, khẳng định cũng biết nội tình của những người đó.

"Là nhị trang chủ Lục Phi Hổ của Minh Nguyệt sơn trang"

Hắn lần này tới chính là vì điều tra việc này, đêm nay vốn định đi vào thám thính tin tức, ai ngờ gặp phải Hàn Nguyệt Nguyệt.

"Đó không phải là đệ đệ của Lục Phi Thiên sao, huynh và Lục Phi Thiên quan hệ tốt như vậy, mà tại sao quan hệ cùng đệ đệ của hắn lại không được tốt, biến thành người bị bọn hắn đuổi giết?"

"Lục Phi Hổ năm năm trước cũng đã không có tin tức, khả năng vẫn ở trong cấm địa của Minh Nguyệt sơn trang, cho nên Lục Phi Thiên không biết chuyện"

Mạnh Dịch Vân chậm rãi cất tiếng, giờ Lục Phi Hổ đột nhiên xuất hiện, lại tạo ra nhiều binh khí như vậy, chắc hẳn có âm mưu.

"Thì ra là như vậy, vậy huynh nói tới đây có chuyện là chuyện này sao?"

Hàn Nguyệt Nguyệt cho thêm củi vào đống lửa.

"Uh`m"

Hắn nhận được tin tức của Tần Minh mới chạy tới. Mạnh Dịch Vân dựa vào thạch bích, nhắm mắt lại dưỡng thần. Hàn Nguyệt Nguyệt thấy bộ dáng Mạnh Dịch Vân, cũng không mở miệng thêm. Đêm nay quả thật mệt mỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt ngáp một cái.

"Mệt mỏi thì hãy ngủ một lát, bọn hắn tìm không thấy nơi này đâu"

Nghe được thanh âm của Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt đi đến góc bên kia tựa vào thạch bích nghỉ ngơi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-106)