Vay nóng Tinvay

Truyện:Vương Phi Thất Sủng - Chương 67

Vương Phi Thất Sủng
Trọn bộ 96 chương
Chương 67
Tuyết rơi lặng lẽ
0.00
(0 votes)


Chương (1-96)

Siêu sale Lazada


Buổi sáng sớm sau trận mưa tuyết nhuộm một màu trắng xóa, gió lạnh rét buốt.

Do thời tiết lạnh lẽo, trong vườn rất ít người đi lại, trên mặt đất đầy tuyết chỉ có những dấu chân thưa thớt rải rác. Dẫm lên lớp đất tuyết, dưới chân phát ra những tiếng 'lẹp xẹp' nho nhỏ.

Thỉnh thoảng, vang lên tiếng cành cây gẫy do bị tuyết đè.

Trên mặt hồ đóng một lớp băng dày, trong suốt như pha lê.

Thiên Mạch lẳng lặng đứng bên hồ, mắt nhìn chăm chăm vào mặt hồ tĩnh lặng.

Bóng trắng mảnh mai ngạo tuyết lăng sương[1], tựa như hòa vào một thể với đất trời.

" Liễu phi nương nương, nàng đứng ở đây có một mình thôi sao? Vương gia đâu? Không đi cùng nàng sao?" Môt giọng nói ôn nhu ngọt ngào nhưng lại đầy cạnh khóe vang lên.

" Vương gia tiến cung rồi." Thiên Mạch lãnh đạm trả lời vô cảm.

Liễu Tự Họa nhẹ nhàng đặt ngón tay lên lan can bằng đá bên hồ, vẻ mặt giễu cợt, "Liễu phi nương nương cũng thật lợi hại, vừa ra khổ nhục kế, đã khiến Vương gia một lòng một dạ với nàng." Vừa chạm đến lan can lạnh như băng, Liễu Tự Họa rợn cả người, rụt ngón tay lại.

"Quá khen." Liễu Thiên Mạch mắt nhìn đăm đăm trên mặt hồ, đôi mắt sâu thăm thẳm lạnh nhạt vô hồn.

"Liễu phi nương nương, nghe nói Vương gia muốn tống tất cả bọn ta đi?" Ngay từ hôm Tần Mộ Phong hứa hẹn với Liễu Thiên Mạch, ả đã biết chuyện.

"Không biết." Liễu Thiên Mạch ngoái đầu nhìn lại, mặt cười nhưng không cười nhìn Liễu Tự Họa, " Thật lợi hại, cũng biết mua chuộc nha hoàn bên người ta." Khi Tần Mộ Phong nói với nàng những lời đó, đúng lúc Hương nhi đưa thuốc vào, chuyện này tự nhiên do cô ta truyền ra. Liễu Tự Họa thật lợi hại, vào phủ mới vài ngày, hãy mua chuộc cả nha hoàn bên người nàng.

Nha đầu Hương nhi chết tiệt kia, không biết phản bội nàng bao nhiêu lần.

Liễu Tự Họa cười châm chọc, "Ngươi cũng là người thông minh, một điểm nhỏ vậy cũng nhìn ra."

"Bình thường thôi, chỉ có điều so với ngươi thông minh hơn một chút." Tay Thiên Mạch vịn vào lan can, lạnh cóng đến đỏ bừng.

Liễu Thiên Mạch tứ lạng bạt thiên cân[2] trả lời, cơ hồ làm cho Liễu Tự Họa không cách nào đáp lại. Mặt ả biến sắc, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa, "Đừng tưởng rằng Vương gia thực sự một lòng một dạ với ngươi, y tùy tiện nói vậy thôi, không biết chừng lúc này y đang ở chỗ của Liễu Thiến đó."

"Vương gia tiến cung rồi. Y thỉnh đại nội tam đại mật thám tìm Tà Thủ Thần Y cho ta, giờ ta đã tỉnh lại, tự nhiên không cần phiền toái. Cho nên y tiến cung, phỏng chừng lúc này đang ở trong cung." Liễu Thiên Mạch đôi mắt âm u liếc nhìn Liễu Tự Họa, "Không tin sao? Ngươi có thể đi xem hoàng bảng. Cái ngày ta bị hôn mê, tìm Tà Thủ Thần Y xem bệnh cho ta. Nếu ngươi không biết chữ, ta có thể dạy ngươi."

Liễu Tự Họa cắn chặt hàm răng, thiếu chút nữa bị nàng bức nghẹn họng, "Ngươi...."

Thiên Mạch mặt không thay đổi, "Sao vậy? Nghe không hiểu tiếng người à? Muốn ta dắt một con chó đến nói chuyện với ngươi hay không?"

Liễu Tự Họa hít một hơi thật sâu, tay vỗ vỗ ngực cho thuận khí, nghiến răng ken két nói, "Liễu Thiên Mạch, xem như ngươi lợi hại." Liễu Thiên Mạch quả nhiên là một nhân vật lợi hại, chả trách được Bình Nam Vương ôm lấy khư khư.

Thiên Mạch rụt tay lại, rút ra một chiếc khăn tay lau đi vết nước dính trên ngón tay, "Quá khen, nếu ngươi cao hứng, có thể làm một lá cờ khen thưởng tặng cho ta, hoành phi ta cũng nhận. Đương nhiên, ngươi muốn tặng cúp thì cũng được."

Liễu Tự Họa vô cùng tức tối, các ngón tay siết chặt lại, " Liễu– Thiên– Mạch."

Thiên Mạch vứt chiếc khăn tay xuống nước, đưa tay bịt tai lại, " Nhỏ giọng một chút, tai ta không có điếc."

Liễu Tự Họa đưa mắt nhìn chiếc khăn tay trong nước, đột nhiên cười quỷ dị, "Liễu Thiên Mạch, ngươi chờ đó." Ả nói xong, thả người ngã xuống nước.

Thiên Mạch túm lấy y phục Liễu Tự Họa, nhướn mày, "Đừng có giả vờ làm trò vu oan giá họa, đó chỉ là trò chơi của trẻ con." Ánh mắt nàng lóe lên tia quỷ dị, tựa cười mà không cười.

Liễu Tự Họa không biết Liễu Thiên Mạch muốn làm gì, ngẩn người nhìn nàng. Đợi đến lúc ả kịp phản ứng, Thiên Mạch đã nhảy vào trong hồ. Bọt nước văng tung tóe, dính ướt cả người Liễu Tự Họa.

Nàng nhìn xuống hồ, cười lạnh một tiếng, "Tốt nhất người chết chìm luôn đi, để khỏi phiền toái."

Liễu Tự Họa vừa quay người lại, liền đụng phải một đôi mắt u ám. Ả giật thót người, lui ra sau vài bước, "Tướng quân?"

Hoắc Thiên không buồn nhìn đến ả, nhảy tùm xuống nước. Ở trong hồ tìm kiếm một lúc, mới tìm được Liễu Thiên Mạch. Thân thể nàng mềm nhũn trong lồng ngực hắn, trên mặt không còn huyết sắc. Mắt hắn hằn lên tia hung ác nham hiểm, liếc nhìn Liễu Tự Họa.

Hoắc Thiên ôm Thiên Mạch, dùng khinh công nhảy lên bờ. Hắn đặt Thiên Mạch trên mặt đất, dùng sức đè ép bụng nàng. Thiên Mạch 'ưm' một tiếng, phun ra một ngụm nước.

Liễu Tự Họa đã sợ đến choáng váng, vội quay sang Hoắc Thiên xua tay biện giải, "Không liên quan đến ta, là tự cô ta nhảy xuống." Thần sắc ả kích động, gần sắp khóc đến nơi.

Ả rốt cục hiểu được nụ cười quỷ dị kia của Liễu Thiên Mạch có ý gì, ả đã bị gài bẫy.

Hoắc Thiên lặng lẽ bế Thiên Mạch lên, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Tự Họa. Liễu Tự Họa càng thêm sợ hãi, không tự chủ lui ra sau. Đôi mắt đen của Hoắc Thiên nhíu lại, hàn quang sắc bén, hắn túm lấy y phục của Liễu Tự Họa ném ả vào hồ nước lạnh lẽo.

Hắn ôm Thiên Mạch đi thẳng không thèm ngoái đầu lại. Phía sau vang lên một tiếng 'ùm', những tia nước lạnh như băng bắn tung tóe, khi nước rơi xuống hết, trên mặt hồ gợn lên những vòng tròn liên tục tỏa ra.

"Cứu mạng a...." Trong tiếng thét chói tai, Liễu Tự Họa dần dần bị hồ nước nuốt lấy.

Hoắc Thiên ôm Liễu Thiên Mạch đi thẳng về phủ tướng quân. Thời gian Liễu Thiên Mạch chìm trong nước không lâu, không nguy hiểm đến tính mệnh, hắn mới dám làm như vậy.

Liễu Tự Họa kia cư nhiên ngay cả tỷ tỷ ruột của mình còn hãm hại, quả thực táng tận lương tâm. Nếu không phải tình cơ hắn nhìn thấy ả đẩy Thiên Mạch xuống hồ, e rằng Thiên Mạch sớm đã hương tiêu ngọc vẫn. Tất cả những chuyện này, đều là tội nghiệt Tần Mộ Phong gây ra. Nếu không phải y lạm tình, Liễu Tự Họa căn bản không có khả năng xuất hiện ở vương phủ.

Trong vương phủ, không chỉ một mình Liễu Tự Họa. Thiên Mạch từ thiếp trở thành Trắc Phi, bốn nữ nhân hay đố kỵ kia sẽ tha cho nàng sao? Liễu Thiên Mạch không tranh giành với ai, nàng có thể tránh được vài lần. Nhưng còn tiếp tục lưu lại vương phủ, chỉ có một con đường chết.

Tần Mộ Phong là kẻ đa tình, Thiên Mạch là nữ tử tốt, gả cho y làm thiếp thật là đáng tiếc.

Nếu Tần Mộ Phong thật sự biết quý trọng Thiên Mạch, coi như y gặp phúc. Nếu y chết vẫn không đổi tính, đừng trách hắn cướp nàng đi. Có lẽ, Tần Mộ Phong căn bản không hề yêu Liễu Thiên Mạch. Lập nàng làmTrắc Phi, chẳng qua là vì áy náy thôi.

Còn Thiên Mạch? Nàng xả thân chắn kiếm cho y, chắc là nàng yêu y.

Hoắc Thiên không khỏi cười khổ, người Thiên Mạch yêu, vì sao không phải là hắn chứ?

Hoắc Thiên bế Thiên Mạch về phủ tướng quân, lập tức phân phó hai nha hoàn giúp nàng tắm rửa. Nàng vừa mới khỏe lại, không thể bị lạnh.

Hai nha hoàn đỡ Thiên Mạch đang hôn mê bất tỉnh đi vào phòng tắm, mới vừa vào trong một lát, một nha hoàn hoảng hốt chạy ra, "Tướng quân, vị cô nương kia trên ngực có vết thương, sau khi bị ướt thì không ngừng chảy máu." Tiểu nha hoàn mặt trắng bệch.

Hoắc Thiên biến sắc, bất chấp nam nữ phân biệt, xông vào phòng tắm.

Thiên Mạch ngồi trên mặt đất, một nha hoàn đỡ lấy thân trên của nàng. Vạt áo hơi mở, thấp thoáng bên trong cái yếm trắng nhuốm đầy máu, máu đỏ tươi như một đóa mẫu đơn nở rộ.

Hoắc Thiên đón lấy Thiên Mạch từ trong tay nha hoàn đang hoảng hốt, bế nàng vào phòng ngủ, " Mau đem kim sang dược đến đây."

Hắn đặt Thiên Mạch lên giường, do dự một lát, rồi cởi áo nàng ra. Lúc này, không còn thời gian để nghĩ nhiều. Vết thương của nàng vẫn tứa máu, không thể kéo dài.

Nhẹ nhàng giở lớp áo cuối cùng ra, Hoắc Thiên nhịn không được hít một hơi thật sâu.

Miệng vết thương rất sâu, gần như xuyên thủng qua thân thể của nàng. Lớp thịt mềm trắng hếu lộ ra bên ngoài, cộng thêm máu tươi không ngừng tuôn ra, nhìn rợn cả người.

Nữ nhân ngốc nghếch này, không ngờ lại hy sinh vì Tần Mộ Phong đến mức này.

Tiểu nha hoàn bê dụng cụ băng bó vết thương đặt trước mặt Hoắc Thiên, "Tướng quân, những thứ ngài cần đã chuẩn bị đủ."

Hoắc Thiên cầm lấy một lọ kim sang dược, rắc lên vết thương của Thiên Mạch. Hắn hầu như không dám nhìn vết thương của nàng, quay mặt đi nhắm mắt lại.

Hai nha hoàn nhìn thấy vết thương rợn người của nàng, cũng không dám mở mắt. Bị thương nặng như vậy còn có thể sống sót, quả thực là kỳ tích.

Băng bó vết thương cho Liễu Thiên Mạch xong, Hoắc Thiên đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn từng thụ thương không biết bao nhiêu lần, từng xử lý vô số vết thương, nhưng chưa từng thấy khó khăn như vậy.

Nàng là một nữ tử kiên cường, chứ nữ tử bình thường bị thương thành như vậy, ít nhất mười ngày nửa tháng cũng không thể xuống giường.

Nàng là một kì nữ bí ẩn, vì sao Tần Mộ Phong không biết quý trọng?

"Đưa nàng đến ngâm trong ôn tuyền một chút, đừng để cho vết thương đụng vào nước." Hoắc Thiên dừng một chút."Sự tình hôm nay không được phép nói ra ngoài." Liễu Thiên Mạch dù sao cũng là 'Liễu phi' của Tần Mộ Phong.

À, Liễu phi.

Lúc gặp được nàng, nàng đã là phụ nữ có chồng. Hận chỉ hận, gặp nhau quá muộn.

*****

Khi Liễu Thiên Mạch tỉnh lại, trời đã về chiều.

Nàng mới cử động, đã nghe thấy giọng Hoắc Thiên, "Nàng tỉnh rồi sao?"

"Đúng vậy." Thiên Mạch nằm thẳng ở trên giường, cười dịu dàng.

Nàng sợ nước, lúc ấy nàng rõ ràng nghe được có tiếng bước chân, mới dám nhảy xuống nước. Vốn nghĩ rằng người đến là Phi Dương hoặc Tần Mộ Phong, thật không ngờ lại là Hoắc Thiên.

Hoắc Thiên đứng ở bên giường, ôn nhu nhìn nàng say đắm, "Nàng có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Nàng khẽ động thân mình, lại đụng đến miệng vết thương. Nhịn không được kêu lên một tiếng.

Hoắc Thiên sốt ruột, nắm lấy tay nàng."Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Ta truyền ngự y."

Thiên Mạch bật cười, "Không cần, chỉ là không cẩn thận động đến vết thương."

Hoắc Thiên thở phào nhẹ nhõm, " Không thoải mái nhất định phải nói với ta, không được cố chịu."

Thiên Mạch lãnh đạm đảo mắt quanh phòng, hơi nghi hoặc, "Hoắc đại ca, đây là đâu? Vì sao ta lại ở chỗ này." Hình như là.... phủ tướng quân.

"Liễu Tự Họa đẩy nàng xuống hồ, ta mang nàng về đây." Hoắc Thiên lo nàng bị ám ảnh, tận lực kể lại tóm tắt sơ lược cho nàng nghe.

"Cám ơn." Thiên Mạch mỏi mệt nhắm mắt lại."Ta mệt quá."

"Nàng có đói bụng không?" Hắn buông tay nàng ra, kéo chăn đắp cho nàng.

Thiên Mạch nhẹ nhàng lắc đầu, "Ta không đói."

Hoắc Thiên xoay người, rót một chén thuốc từ chiếc bếp lò nhỏ trên bàn, "Uống thuốc trước đã."

Thiên Mạch khổ sở ngồi dậy, Hoắc Thiên vội đỡ lấy người nàng, lấy một cái gối đặt dưới thắt lưng nàng." Cẩn thận, đừng làm động vết thương."

"Ân." Thiên Mạch trả lời, đưa tay đón chén thuốc.

"Đừng nhúc nhích, ta đút nàng, cẩn thận vết thương." Giọng nói cuả hắn bất giác ôn nhu.

Nàng cười hồn nhiên, so với vẻ lạnh lùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, "Cám ơn Hoắc đại ca."

"Cẩn thận một chút, coi chừng nóng."

Thiên Mạch uống một ngụm, vội đẩy tay Hoắc Thiên ra, thè lưỡi thở hổn hển, "Đắng quá, đắng quá."

Hoắc Thiên mỉm cười sủng nịnh, đút một viên mứt hoa quả vào miệng nàng, "Ăn một viên mứt hoa quả."

Thiên Mạch ngậm miếng mứt trong miệng, cười khanh khách chỉ vào đĩa mứt hoa quả trên bàn, " Ta muốn cái kia nữa." Mứt hoa quả so với thuốc thì ngon hơn nhiều.

Nụ cười hồn nhiên của nàng, tựa như một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, ngây thơ trong sáng.

Hoắc Thiên đặt ngay chén thuốc xuống, cầm lấy đĩa mứt hoa quả bốc một viên đút cho nàng ăn, "Nàng thích không?"

"Ta thích ăn đồ ngọt." Thiên Mạch ăn ngon lành.

"Ta chưa từng thấy nàng ăn." Hắn cho rằng nàng không ăn vặt. Lúc chuẩn bị mứt hoa quả cho nàng, hắn chẳng qua chỉ cầu may. Dù gì, nàng là một nữ tử lạnh lùng như vậy. Sự từng trải trên người nàng, không giống một cô gái thích ăn đồ ngọt.

Nụ cười hồn nhiên trên mặt Thiên Mạch tan biến, thay vào một nụ cười thê lương, " Đó là bởi vì người trong vương phủ ngoại trừ bữa ăn chính ra, không cho ta gì cả. Không có hoa quả, không có quà vặt."

Trong mắt Hoắc Thiên thoáng chút đau lòng, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng, " Nếu nàng thích, lúc nào cũng có thể đến phủ tướng quân, ta sai người chuẩn bị cho nàng."

"Được." Miếng mứt trong miệng đột nhiên không còn hương vị gì nữa, Thiên Mạch chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác là lạ.

Hoắc Thiên đối với nàng thật tốt, thật sự rất tốt, tốt đến mức không bình thường.

Đây rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Một đĩa mứt hoa quả đã bị ăn sạch, nhưng thuốc thì vẫn chưa uống được ngụm nào.

Hoắc Thiên nhún nhún vai, đặt cái đĩa trống không lên bàn."Giờ thì uống thuốc thôi."

Vừa nghe đến chữ thuốc, đầu mày Liễu Thiên Mạch dựng ngược. Nàng đảo mắt, " Hoắc đại ca, ta rất muốn ăn điểm tâm ngọt. Huynh đi bảo người làm cho ta đi, ta tự mình uống thuốc."

"Được." Liễu Thiên Mạch cao ngạo lạnh lùng, tất thuộc loại người đâu ra đấy, nói được sẽ làm được. Hắn không nghi ngờ gì nàng, đồng ý ngay.

Người thông minh thiên hạ đệ nhất cũng có lúc đoán sai, hắn mới vừa quay lưng, Thiên Mạch liền dáo dác nhìn ra bên ngoài. Thấy bóng hắn vừa khuất, Thiên Mạch đi chân trần bước xuống giường, trút chén thuốc nước đen ngòm vào chậu hoa. Nàng nhìn nước thuốc từ từ ngấm xuống đất, che miệng trộm cười vài tiếng, bưng chiếc bát không quay trở lại giường.

Liễu Thiên Mạch cũng có lúc rất lém lỉnh.

Nàng từ trong vòng tay lấy ra một viên viên thuốc, nhét vào miệng, chậm rãi nhắm mắt lại. Một trăm bát thuốc nước, cũng không bằng một viên thuốc của nàng.

Lúc Hoắc Thiên bước vào, thấy chiếc bát trong tay nàng đã cạn. Hắn mỉm cười hài lòng, "Uống hết rồi sao?"

Thiên Mạch gật đầu lia lịa, thè lưỡi ra, "Đắng quá, đắng quá."

Hoắc Thiên ngồi lên mép giường, cầm lấy chiếc bát không trong tay nàng, "Nàng bị bệnh, phải ngoan ngoãn uống thuốc."

"Ta ngoan ngoãn uống rồi, có điểm tâm ngọt ăn chưa." Nói đến món điểm tâm ngọt, Thiên Mạch liếm liếm môi.

Một động tác nhỏ xíu, lại khiến Hoắc Thiên cảm thấy xót xa. Hắn thấy đau lòng, quay đầu đi chỗ khác.

Nàng là con gái Tể tướng, lại là thiếp của Bình Nam Vương, lúc nói đến món điểm tâm ngọt, lại lộ ra vẻ mặt này, như một đứa trẻ không được ăn uống đầy đủ.

Liễu gia là đối xử nàng như thế nào? Bình Nam Vương đối xử nàng như thế nào?

"Có, nếu nàng thích, có thể ăn mỗi ngày."

"Lúc ta về nhà, có thể gói mang về hay không?" Đôi mắt Thiên Mạch trong veo, thoáng hiện vẻ thèm thuồng không không che giấu.

Hoắc Thiên cười ôn nhu vô cùng, trong lời nói có chút sủng nịnh, đầy thương tiếc, "Đương nhiên có thể." (Trong bản đơn giản (69 chương) đến đây là hết rồi, thực đáng tiếc a, có phải hay không?)

******

Nghỉ ngơi ở phủ tướng quân nửa ngày, Thiên Mạch tỏ ý muốn đi.

Tần Mộ Phong đang trong thời điểm nguy hiểm, nàng tạm thời không thể rời khỏi vương phủ. Người có thể đối phó Dạ Cơ, chỉ có nàng. Tần Mộ Phong, Phi Dương căn bản không phải đối thủ của Dạ Cơ, về mặt võ nghệ, bọn họ có lẽ không thua Dạ Cơ. Nhưng mà, Dạ Cơ am hiểu dụng độc, cộng thêm tâm kế, không cẩn thận rất có có thể trúng kế của ả.

Nàng nếu đã thay tiểu sư tỷ làm Tuyết Nhạn, sẽ hoàn thành trách nhiệm của Tuyết Nhạn.

Mạng của Tần Mộ Phong là của nàng.

Muốn lấy mạng Tần Mộ Phong phải hỏi Liễu Thiên Mạch nàng trước.

Mới bước vào vương phủ, Liễu Thiên Mạch liền cảm thấy bầu không khí quỷ dị, khắp nơi tràn ngập sát khí bừng bừng.

Đi đến cửa Đạm Tình Cư, mới phát hiện Y Tiểu Lục đã đợi từ lâu.

Y Tiểu Lục vừa thấy Thiên Mạch, lập tức chào đón, "Nàng đi đâu, sao giờ mới về." trang phục diễm lệ, không thể lấp đi vẻ u sầu trong ánh mắt.

"Phủ Tướng quân." Chẳng lẽ Liễu Tự Họa chưa nói gì sao?

"Tướng quân đâu? Vì sao không tiễn nàng về?" Y Tiểu Lục nhìn ra sau lưng Thiên Mạch.

"Nói chính sự đi." Kiệu phủ tướng quân đưa nàng về, nàng cự tuyệt Hoắc Thiên đích thân đưa tiễn.

Y Tiểu Lục nga một tiếng, "Liễu tướng và Liễu Đại phu nhân đến đây."

Liễu Thiên Mạch nhướn mày, tiện tay tháo chiếc túi nhỏ bên hông xuống, lấy ra hai viên kẹo nhét vào miệng, " Bọn họ tới làm gì?"

"Liễu Tự Họa sẩy thai rồi, ả nói, nàng hãm hại ả, Hoắc tướng quân đẩy ả xuống hồ, cho nên sẩy thai." Y Tiểu Lục nhìn chằm chằm vào viên kẹo của nàng.

"Muốn ăn một viên không." Thiên Mạch đưa chiếc túi nhỏ đầy màu sắc đến trước mặt Y Tiểu Lục, " Hoắc đại ca chuẩn bị cho ta, hắn nói điểm tâm gây lạnh bụng cho người đang bị thương, cho chuẩn bị cho ta một túi kẹo." Điểm tâm ở phủ Tướng quân phủ hương vị không tồi, sau này sẽ thường đến.

Y Tiểu Lục cúi đầu, lấy ra một viên kẹo cho vào miệng, " Ngon thiệt." Nàng lại lấy mấy viên, " Cho thêm mấy viên."

Thiên Mạch ngửa đầu lên, hết viên này đến viên khác lần lượt chui vào miệng, " Điểm tâm ở phủ Tướng rất ngon, so với ngự thiện phòng còn ngon hơn."

" Sao nàng biết." Y Tiểu Lục ăn đến ngon lành, " Nàng từng ăn đổ ở ngự thiện phòng rồi sao?"

" Đúng vậy, năm đó lúc ta đi làm công tác vận chuyển đã từng nếm qua." Thiên Mạch dõng dạc nói, cũng không cảm thấy xấu hổ. Nếu hỏi chiêu này học ai, đáp án nhất định là Bạch Mạn Điệp.

" Công tác vận chuyển?" Phi Yến phải đi khuân vác sao?

Thiên Mạch chẳng biết xấu hổ gật đầu, " Ta nhờ vào vụ trộm dạ minh châu trong đại nội mà danh chấn giang hồ, rất quen thuộc hoàng cung, như nhà mình vậy, mỗi lần đi, ta đều phải thuận tiện đến ngự thiện phòng ăn chút điểm tâm. Ta nói vận chuyển, tức là đem bảo vật trong hoàng cung vận chuyển ra ngoài, biến thành đồ của mình."

" À..." Y Tiểu Lục bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đi ăn trộm. Đệ nhất phi tặc đúng là khác người, đem trộm đạo nói thành công tác vận chuyển.

Liễu Thiên Mạch chộp viên kẹo trong tay Y Tiểu Lục, " Hương vị không tồi, ta vốn định để dành ăn từ từ, không ngờ bị ngươi ăn hết rồi."

"Trả đây, ta cũng muốn." Y Tiểu Lục giựt viên kẹo lại.

" Của ta a." Thiên Mạch đưa tay ra chộp lấy.

Y Tiểu Lục nhanh nhẩu tránh ra xa, quay sang Thiên Mạch cười khúc khích, " Của ta." Nói xong bỏ vào trong miệng.

" Nhàm chán." Thiên Mạch nhìn cô ta bằng nửa con mắt, tiếp tục ăn kẹo.

" Ai da......." Y Tiểu Lục đột nhiên la hoảng lên, " Vừa rồi nói đến người Liễu gia tới tìm ngươi gây sự, hiện tại đang ở phòng khách, Vương gia ở trong cung, vẫn chưa trở về, làm sao bây giờ?"

" Đem sự tình xảy ra nói rõ ràng coi." Thiên Mạch vừa ăn keo, vừa đi ra phòng khách.

" Sự việc là như vầy, sáng hôm nay, Liễu Tự Họa đột nhiên rơi xuống hồ, sau khi được vớt lên, thầy thuốc nói đã bị sẩy thai rồi. Ả lập tức phái người về nhà, mời phu phụ Liễu tướng đến, ả nói là nàng hãm hại ả. Nàng ghen tị ả có thai, cho nên hãm hại ả." Y Tiểu Lục cười lạnh một tiếng, "Đồ đàn bà không biết xấu hổ, còn muốn vạch áo cho người xem lưng."

Liễu Thiên Mạch cười quỷ dị, " Tiểu Lục, cừu hận mười bốn năm, hôm nay ta thu hoạch một mẻ."

Y Tiểu Lục cảm thấy nụ cười quỷ dị của Thiên Mạch thật đáng sợ, bất giác rùng mình

Tuyết rơi càng dày hơn.

********

Lúc Liễu Thiên Mạch và Y Tiểu Lục vào đến phòng khách, bên trong đã chật ních người. Kẻ gây chú ý nhất, là Liễu tướng trong cương vị quyến thuộc ngồi trên ghế chủ vị.

Liễu tướng mập hơn trước, người mặc áo hoa, cộng thêm ngạo khí trời sinh, uy nghiêm không nói nên lời.

Liễu phu nhân mặt lạnh như băng, ngồi trên một ghế chủ vị khác. Trên người lủng lẳng kim ngân châu báu, phục trang xa xỉ, từ đầu đến chân hiển lộ vẻ tôn vinh mà một Tể tướng phu nhân nên có.

Thái Y, Ngọc La chia ra ngồi phía dưới bọn họ, sắc mặt trang nghiêm.

Trong phòng khách yên tĩnh đến quỷ dị, tựa hồ có thể nghe được tiếng tuyết rơi.

Kỳ thực, tuyết rơi nào có tiếng động.

Liễu Thiên Mạch tay cầm tà váy, tao nhã tiêu sái bước vào, khóe miệng thoáng một nụ cười lạnh châm chọc, "Tể tướng đại nhân, Tể tướng phu nhân đại giá quang lâm, Liễu Thiên Mạch không tiếp đón từ xa." Trong giọng nói tuy thân thiện nhưng lại lãnh đạm run người.

Thái Y đứng lên, làm duyên làm dáng, lên tiếng trước, "Liễu phi nương nương, nàng đã tới, Liễu tướng và Liễu phu nhân đợi nàng đã nửa ngày. Aizz, làm Trắc Phi rồi thì không giống lúc xưa, ngay cả Tể tướng cũng có thể không để trong mắt." Ả khinh miệt liếc nhìn Liễu Thiên Mạch, sung sướng hả hê.

Thiên Mạch quay đầu, ánh mắt sắc bén đảo qua Thái Y, lạnh lùng nói, "Bản phi nói chuyện, khi nào thì đến phiên ngươi xen vào. Một thị thiếp nho nhỏ, không có tư cách ở trước mặt bản phi diễu võ dương oai, khôn hồn thì ngồi yên một chỗ đi." Trên người thiên Mạch toát lên ngạo khí tự nhiên bẩm sinh, khiến người khác cảm thấy căng thẳng tột độ. Ở trước mặt nàng, Thái Y đột nhiên mất hết tự tin.

Ả ngẩn ra, ủ rũ ngồi sang một bên.

Liễu phu nhân đứng phắt dậy, vênh váo tự đắc chỉ vào Liễu Thiên Mạch, " Con tiện nha đầu ngươi, đừng tưởng rằng được làm Trắc Phi của Bình Nam Vương thì lên mặt, nếu không phải Tự Họa bạc mệnh, đã sớm làm Vương phi rồi."

Liễu Thiên Mạch khóe miệng khẽ nhếch, tựa cười mà không cười."Liễu phu nhân, Liễu tiểu thư là thế tử phi của Cảnh Khang Vương Phủ, Cảnh Khang Vương gia hiện giờ còn sống khỏe mạnh. Bà nói nếu thế tử còn sống, Liễu Tự Họa chính là Vương phi, tức là nguyền rủa Cảnh Khang Vương gia lão nhân gia chết có phải không. Nguyền rủa hoàng thân, tội danh không nhỏ đâu."

Liễu phu nhân sắc mặt biến đổi, trừng mắt nhìn Thiên Mạch nói không nên lời. Liễu Sóc ngẩng đầu nhìn Thiên Mạch, bối rối quay đầu đi chỗ khác.

Liễu Thiên Mạch tao nhã ngồi xuống chỗ vốn là của Liễu phu nhân, hai chân chắt chéo, khí phách mười phần, " Hơn nữa... nếu Liễu tiểu thư đã bạc mệnh, cũng không nên cưỡng cầu."

Liễu phu nhân thấy Liễu Thiên Mạch ngồi vào vị trí của mình, càng thêm giận sôi máu, " Liễu Thiên Mạch, con tiện nhân đáng chết nhà ngươi, đừng tưởng rằng được sủng ái, ta không làm gì được ngươi. Vì sao ngươi muốn hãm hại Tự Họa, khiến nó sẩy thai, đứa nhỏ đã không còn, ngươi vừa lòng chưa? Ta nói cho ngươi biết, nếu không có Tự Họa, ngươi cũng đừng hòng làm được Vương phi."

" Bản phi không mong làm Vương phi, bản phi biết bản thân bạc mệnh." Nàng hướng Y Tiểu Lục nháy mắt, " Yên Chi, pha cho bản phi một chung trà, dùng sương sớm mà pha."

Y Tiểu Lục gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Vừa quay lưng, đáy mắt đã tràn đầy ý cười. Vô tranh sơn trang Thất tiểu thư quả nhiên là danh bất hư truyền, có thừa phong phạm của Vô tranh sơn trang. Xem ra, mình lo lắng dư thừa rồi.

" Liễu Thiên Mạch, ta muốn ngươi cho Tự Họa nhà chúng ta một lời giải thích." Liễu phu nhân hai tay chống nạnh, hung hăng xấn tới trước mặt Liễu Thiên Mạch." Để Vương gia lập Tự Họa làm Vương phi, nếu không ta không tha cho ngươi."

Thiên Mạch vuốt vài cọng tóc bị xổ tung ra sau đầu, mỗi động tác cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã, " Liễu phu nhân, Liễu Tự Họa là quả phụ. Dựa vào thân phận của Vương gia, có thể cưới một quả phụ làm Vương phi sao? Bà đang mơ mộng hão huyền a? Còn chưa tỉnh ngủ sao?" Ngữ khí của nàng đột nhiên trở nên sắc bén, "Liễu phu nhân, trước khi mở miệng làm ơn bảo Liễu Tự Họa lấy thau nước ra mà soi mặt trước khi ra đường, đừng đi làm trò hề cho thiên hạ."

Liễu phu nhân trên mặt lúc đỏ lúc trắng, " Liễu Thiên Mạch, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng tưởng rằng làm Bình Nam Vương Trắc Phi ta sẽ sợ ngươi."

Thiên Mạch mâu trung hiện lên một tia lãnh liệt, ngữ khí đột nhiên biến lãnh, "Liễu phu nhân, bản phi là hoàng tộc, bà tính chơi trò gì? Bản phi không so đo với bà, đó là cho bà chút mặt mũi rồi đó."

"Liễu Thiên Mạch, ngươi xúi giục Hoắc tướng quân đẩy Tự Họa rơi xuống hồ, khiến nó sẩy thai, chẳng lẽ muốn nó chìm mất xác luôn sao?" Liễu phu nhân nổi giận đùng đùng, cơ hồ phun đầy nước miếng trên mặt Thiên Mạch.

"Trước khi Liễu Tự Họa rơi xuống nước, bản phi đã ở trong nước rồi, hơn nữa còn bị hôn mê bất tỉnh. Nơi đó chỉ có hai người chúng ta, bản phi vì sao lại rơi xuống nước, không ai có thể nói rõ." Thiên Mạch khóe miệng khẽ nhếch, cười lạnh một tiếng, " Bà nói bản phi hãm hại cô ta, nói Hoắc tướng quân đẩy cô ta rơi xuống nước, có chứng cớ không? Nhưng mà, bản phi có. Hoắc tướng quân chính mắt nhìn thấy Liễu tiểu thư đẩy bản phi rơi xuống nước, nếu bản phi thật sự muốn tính toán thì...." Thiên Mạch không nói nữa, chỉ cười lạnh.

Liễu phu nhân là loại người nào chứ, vừa thấy không chiếm được tiện nghi lập tức chuyển hướng đề tài, " Đồ tiện nhân không biết liêm sỉ, rõ ràng là thiếp của Bình Nam Vương, lại có quan hệ mờ ám với Hoắc tướng quân." Liễu phu nhân khinh miệt nhìn Thiên Mạch, " Trong bữa thọ yến của lão gia nhà ta, không biết là ai tự xưng tướng quân phu nhân. Cùng Hoắc tướng quân chàng chàng thiếp thiếp, nói giữa các ngươi không có gian tình, ai mà tin." Tự xưng tướng quân phu nhân? Rõ ràng là người Liễu gia mắt mũi kèm nhèm.

"Là như vậy sao?" Liễu Thiên Mạch làm bộ nghi hoặc, "Giả sử phu nhân và lệnh huynh cùng xuất môn với nhau, vậy đã chứng tỏ huynh muội hai người loạn luân rồi?"

"Ngươi..." Khuôn mặt tô đầy son trát đầy phấn của Liễu phu nhân chuyển sang màu tím, " Ngươi... Ngươi..."

" Giữa nam và nữ, ngoài tình yêu ra, còn có tình bạn, tình thân." Nàng ánh mắt lộ vẻ miệt thị, "Chỉ có hạng người bỉ ổi đê tiện, mới có thể đem tình cảm giữa người với người suy diễn thành tồi tệ không chịu nổi như vậy. Liễu phu nhân, bà chắc không phải là hạng người bỉ ổi đê tiện chứ?" Miệng nàng cong lên giọng mỉa mai giễu cơt, sự khinh miệt hiện rõ trong đáy mắt.

Liễu phu nhân bị Thiên Mạch nói cho á khẩu không trả lời được, cơ hồ sắp bật khóc."Liễu Thiên Mạch, ta là trưởng bối của ngươi, là đại nương của người, ngươi có hiểu cái gì gọi là luân thường hay không?"

"Nếu muốn người khác tôn trọng bà, thì cần phải biết tự trọng. Liễu phu nhân bà không biết tự trọng, không hỏi xanh đỏ đen trắng đã đến vấn tội bản phi, bà đã bất chấp thị phi như thế, bản phi làm thế nào tôn trọng bà đây?" Thiên Mạch ngước cằm lên, hùng hổ bức nhân, "Liễu phu nhân, nếu bà đã muốn nói chuyện luân thường với bản phi, vậy để bản phi dạy cho bà. Bản phi là Bình Nam Vương Trắc Phi, trong bảng tên hoàng tộc có tên của bản phi, bà tuy là Tể tướng phu nhân, lại chẳng có danh hiệu gì, đối với bản phi xuất ngôn ngạo mạn, đáng bị tội gì? Nếu bản phi so đo, có thể trị bà cái tội coi thường hoàng tộc. Theo luật lệ của Thiên Diệp, điều một ngàn ba trăm hai mươi mốt quy định, miệt thị hoàng tộc, nhẹ thì năm mươi đại bản, nặng thì chém đầu." Thiên Mạch cúi đầu, đáy mắt lóe lên ý cười, ôn nhu nói, "Liễu phu nhân, bà cho rằng tội của bà là nhẹ hay là nặng?"

Liễu phu nhân sợ tới mức gần sắp khóc, nhìn về phía Liễu Sóc cầu xin, " Lão gia... cô ta... cô ta..."

Thiên Mạch đột nhiên đứng bật dậy, bàn tay đập mạnh lên án, thần sắc nghiêm nghị, " Cô ta cái gì mà cô ta, bản phi là Liễu phi, không biết quy củ hay sao." Bản chất bá đạo trời sinh, lúc này hoàn toàn hiển lộ hết ra ngoài.

Liễu phu nhân cả kinh, ngã sụp xuống đất, "Liễu phi tử nương nương thứ tội." Khí thế của nàng, đủ để áp đảo bất luận kẻ nào.

Liễu Thiên Mạch cười lạnh, "Biết là tốt rồi."

Liễu Sóc sau một lúc trầm mặc vội đứng lên, cung kính đứng trước mặt Thiên Mạch, " Liễu phi nương nương, tiện nội vô tri, xin nương nương thứ tội."

Y Tiểu Lục vừa lúc bưng trà đi lên, Thiên Mạch nhận lấy. Hờ hững liếc nhìn Liễu Sóc, khóe miệng cong lên một nụcười lạnh.

Nàng thổi bớt hơi nóng trên chén trà, rồi hớp một ngụm, "Tể tướng đại nhân, ông có địa vị cao trong triều, phu nhân là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ. Liễu phu nhân chanh chua đanh đá chẳng khác gì mấy mụ đàn bà đầu đường xó chợ, thật sự bôi nhọ tấm bảng Liễu gia, cũng bôi nhọ Thiên Diệp vương triều ta rồi."

" Lời dạy của Liễu phi nương nương, tiện nội đã nhớ kỹ." Liễu Sóc vẫn duy trì vẻ khiêm tốn như cũ.

" Tướng gia, chuyện của Liễu Tự Họa ông định làm thế nào." Thiên Mạch chậm rãi đặt chung trà xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Liễu Sóc.

" Tiểu nữ không biết, mong rằng Liễu phi nương nương chừa cho một đường lui."

" Ồ?" Thiên Mạch cười, " Chừa một đường lui có rất nhiều ý nghĩa, không biết tướng gia nói là loại nào đây?"

Liễu Sóc hơi ngước mắt, nhìn Thiên Mạch một cái, không khỏi cảm thán: một nữ tử rất trí tuệ.

" Tiểu nữ từng mang con nối dòng của Vương gia, hy vọng Liễu phi nương nương xét đến sự trẻ người non dạ của nó, cho nó một danh phận, thuyết phục Vương gia nạp nó làm thiếp."

" Việc này bản phi không thể làm chủ, tự ông đi tìm Vương gia đi." Thiên Mạch nhướn mày, vô cùng ngạo mạn.

Liễu Sóc cúi thấp người, bất đắc dĩ khẩn cầu, " Tự Họa tốt xấu cũng là muội muội của nương nương, thỉnh nương nương xem..."

Thiên Mạch bật cười, nhịn không được lắc đầu, " Tướng gia chậm đã, ngài đã thừa nhận ta là nữ nhi khi nào? Đã làm hết trách nhiệm của một người cha khi nào? Liễu gia đã thừa nhận ta là tam tiểu thư khi nào? Liễu tiểu thư đã thừa nhận ta là Tam tỷ khi nào? Ta lần trước đến mừng thọ ông, bị gia nô chặn ở ngoài cửa. Liễu gia từ trên xuống dưới, chưa bao giờ thừa nhận ta." Thiên Mạch tao nhã đứng lên, " Tướng gia, không ngờ ông lại không biết xấu hổ nói Liễu tiểu thư là muội muội của ta, ta không thể không bội phục da mặt của ông."

Liễu Sóc nhất thời á khẩu không trả lời được, bất đắc dĩ thở dài.

Giỏi cho một nữ tử khéo ăn khéo nói, thông minh tuyệt đỉnh. Nếu lúc trước hắn không vứt bỏ mẹ con họ, nàng hẳn đã là một đứa con hiếu thảo rồi?

Cặp câu đối trong bữa Thọ yến, hắn vẫn còn nhớ như in. Dựa vào khí chất tài năng của nàng, dư sức trở thành nhất quốc chi hậu[3].

Một khối mĩ ngọc, là tự chính mình vứt bỏ.

" Bản phi mệt rồi, ai ở đâu thì về chỗ đó đi. Muốn nói công đạo cho Liễu Tự Họa thì tìm Hoắc tướng quân, muốn đòi danh phận cho cô ta, thì tìm Bình Nam Vương, bản phi không rảnh trả lời các ngươi."

Liễu Sóc đỡ Liễu phu nhân, cụp đuôi bỏ đi.

Thái Y và Ngọc La thoáng trao nhau một ánh mắt, rồi lần lượt rời đi. Bọn họ đều đã xem nhẹ Liễu Thiên Mạch, nữ nhân này sâu không thể lường.

Nhìn theo bóng bọn họ, trong mắt Thiên Mạch dần dần hiện lên một ý cười mỉa mai. Muốn khi dễ nàng? Nằm mơ.

Nàng đã trộm được trái tim của Tần Mộ Phong, không cần phải tiếp tục diễn trò. Nàng hiện tại chính là Liễu Thiên Mạch thật sự. Có sự bá đạo của Bạch Thất cô nương, có sự kiêu ngạo của thiên hạ đệ nhất phi tặc, có sự tàn khốc của thiên hạ đệ nhất sát thủ, còn có sự cơ trí của đệ nhất mật thám. Một Liễu Thiên Mạch như vậy, còn ai địch nổi.

"Thất tiểu thư, nàng thật sự rất lợi hại." Y Tiểu Lục nở một nụ cười, bội phục tự đáy lòng.

Liễu Thiên Mạch cười lạnh một tiếng, " Đối đãi với hai kẻ kia, không cần khách khí." So với những gì Liễu gia đã đổ lên người mẹ con nàng, thì vài câu châm chọc khiêu khích vừa rồi, đã là nghĩa lý gì.

" Đúng rồi, vết thương của nàng còn đau không?" Vì để diễn cho giống thật, nàng lúc ấy dùng hết toàn lực đâm vào người Thiên Mạch.

" Không có việc gì." Thiên Mạch lãnh đạm trả lời. Mười bốn tuổi nàng bắt đầu bước chân vào giang hồ, vừa trộm đã thành danh. Trong năm năm này, bị thương đối nàng mà nói là chuyện cơm bữa, sớm đã quen rồi.

" Thất tiểu thư.." Y Tiểu Lục vẫn còn lo lắng, còn định nói thêm gì đó.

" Tiểu Lục, đừng gọi ta Thất tiểu thư, gọi Phi Yên đi." Nàng nở một nụ cười ôn nhu, " Ngươi 18 tuổi đúng không? Ta 20 rồi, ngươi cũng có thể gọi ta là tỷ tỷ."

Y Tiểu Lục đứng ngẩn ra tại chỗ, không dám tin. Thiên hạ đệ nhất phi tặc, thiên hạ đệ nhất sát thủ, đại nội đệ nhất mật thám, Thất tiểu thư của võ lâm hắc đạo đệ nhất thế gia, không ngờ lại muốn làm tỷ muội với mình? Mình không phải là đang nằm mơ chứ?

Thiên Mạch đưa ngón tay ra trước mắt nàng lắc lắc, " Thế nào? Muốn gọi thất muội ư?" Thiên Mạch vỗ vỗ khuôn mặt của nàng, trên mặt nở một nụ cười hạnh phúc, " Tam tẩu."

Y Tiểu Lục mặt ửng đỏ, " Nàng đừng hại ta, ta cùng tên gia hỏa họ Quân kia trời sinh không phải một đôi. Hơn nữa ta lừa tiền của hắn, hắn hận ta đến chết."

Thiên Mạch kéo tay Y Tiểu Lục, " Đi thôi, quay về Đạm Tình Cư. vết thương ta đau quá, ngươi dùng băng thiền ti băng bó cho ta được không?"

Y Tiểu Lục hướng Thiên Mạch làm mặt quỷ, " Tiểu muội tuân mệnh."

Thiên Mạch nở nụ cười, nụ cười thật lòng.

*****

Tần Mộ Phong từ hoàng cung trở về, đã là giờ Tuất[4].

Trong Thính Phong Hiên tối đen như mực, chỉ có tẩm thất có chút ánh sáng nhạt.

Lúc y đẩy cửa phòng ra, thì thấy Thiên Mạch đang ngồitựa vào đầu giường, trong tay còn cầm một quyển sách.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, hình như đã ngủ rồi.

Tần Mộ Phong rút quyển sách trên tay nàng ra, cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của nàng đặt nằm xuống giường.

Người trong lồng ngực khẽ giật mình, hai cánh tay vòng qua thắt lưng y, ôm chặt không chịu buông ra.

Tần Mộ Phong cười bất đắc dĩ, đành phải cùng nằm xuống bên cạnh nàng. Y cẩn thận kéo chăn đắp kín cho nàng, sợ nàng cảm lạnh.

Liễu Thiên Mạch cảm nhận được hơi ấm của y, không ngừng hướng vào lòng y sấn tới, hai cánh tay càng siết chặt.

Nàng ưm một tiếng, rụt hai tay lại, rồi tựa như một con mèo nhỏ đang làm nũng, vùi đầu vào trong ngực y.

Thiên Mạch thể chất vốn âm hàn, đôi bàn tay lúc nào cũng lạnh ngắt. Cảm nhận được hơi ấm trước ngực y, đôi tay nhỏ bé theo bản năng sờ loạn trên người y.

Tần Mộ Phong cúi đầu nhìn đôi tay nhỏ bé không an phận, nhịn không được cười khổ.

Trong lúc vô tình, đôi tay nhỏ của nàng thuận theo vạt áo đang mở rộng của y chui vào trong, tìm chút hơi ấm trước ngực y.

Bị tay nàng sờ loạn kích thích, một dòng nhiệt lưu truyền xuống hạ phúc[5] của y. Y nhịn không được than nhẹ một tiếng, cố nén dục vọng, kéo bàn tay không an phận của Thiên Mạch ra.

Tay nàng tiếp xúc phải không khí lạnh, trong lúc ngủ mơ Thiên Mạch hừ một tiếng, "Lạnh." Bàn tay nhỏ đánh y một cái 'bốp'.

Tần Mộ Phong chộp lấy bàn tay không nghe lời của nàng, nhét vào trong chăn.

Ở trong chăn cũng chẳng thấy ấm, bàn tay nhỏ lại tiếp tục mò vào chỗ ấm áp.

Tần Mộ Phong giật thót mình hít vào một luồng khí lạnh, tay nàng không ngờ đã sờ đến chỗ cứng đơ mà y sớm đã không khống chế được.

Có lẽ là cảm nhận được hơi ấm của nó, đôi tay nhỏ càng thêm làm càn sờ loạn. (ặc)

Ông trời ơi, nữ nhân này đã ngủ thật chưa, hay là cố ý tra tấn y?

Y rất muốn nàng, nhưng mà... trên người nàng có thương tích, không nên 'vận động mạnh'.

Dục vọng của y bộc phát dữ dội, nếu không có được nàng, y sớm muộn gì cũng bị hỏa dục thiêu rụi mà chết.

Trải qua một phen vùng vẫy thống khổ, dục vọng chiến thắng lý trí. Y giữ lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, hung hăng hôn xuống, bá đạo nghiến chặt hai cánh môi thơm mọng của nàng. Đầu lưỡi thô bạo hung hãn nạy hai hàm răng của nàng ra, cuồng dã đoạt lấy hương thơm của nàng.

Thiên Mạch trong cơn mê man không biết mình bị cái gì cuốn lấy đầu lưỡi, cố dùng đầu lưỡi đuổi thứ đáng ghét đó đi. Phản ứng gay gắt của nàng, càng làm cho dục vọng của Tần Mộ Phong dâng trào, không thể nào kềm chế được nữa.

Trong vô thức, tay y luồn vào trong y phục của nàng, mơn trớn cơ thể mềm mại của nàng.

Liễu Thiên Mạch bị quấy rối ở cả hai nơi rốt cuộc không thể tiếp tục ngủ nữa, từ từ chuyển tỉnh. Mở to mắt, liền nhìn thấy đôi mắt rực lửa của Tần Mộ Phong.

" Tỉnh rồi ư?" Y cất giọng khàn khàn bên tai nàng, thở ra một luồng khí nóng hổi.

" Phải." Nàng nhất thời vẫn chưa rõ tình huống xảy ra.

" Nếu đã tỉnh, vẫy hãy ngoan ngoãn thỏa mãn ta đi."

Thiên Mạch chưa kịp nói gì, chiếc miệng nhỏ một lần nữa lại bị chặn lại.

Nụ hôn mãnh liệt, dẫn dắt người ta đến ham muốn sơ khai nhất....

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn bay bay, bên trong phòng lại nhiệt tình như lửa.

Quan hệ giữa bọn họ vốn đã mập mờ không rõ, là ham muốn hay là tình yêu đã không còn quan trọng, điều quan trọng là ... bọn họ khao khát cơ thể của nhau.

*****

Liễu Thiên Mạch tựa như một con mèo lười đáng yêu, cuộn tròn trong lồng ngực Tần Mộ Phong, tham lam hưởng thụ hơi ấm của y.

Tần Mộ Phong nghịch ngợm mớ tóc của nàng, "Lúc ta về, có gặp Hoắc Thiên. Liễu Tự Họa xô nàng xuống hồ, có phải không?"

Liễu Thiên Mạch vô cùng mệt mỏi, lười biếng tựa vào ngực y, " Ả nói là ta xúi giục Hoắc Thiên xô ả, ả bị sẩy thai rồi, lại tìm phu phụ Liễu tướng đến mắng ta. Còn cưỡng bức ngài nạp ả làm phi, bị ta mắng đi rồi."

" Nàng mắng người ư? Như thế nào?" Y chỉ cảm thấy buồn cười, lạnh nhạt như Liễu Thiên Mạch, lúc mắng người sẽ có bộ dạng thế nào?

" Điều ngài cần hỏi không phải là câu này chứ? Liễu Tự Họa sẩy thai, ngài không quan tâm sao?" Mắt nàng đã sụp xuống vì buồn ngủ, lơ đãng hỏi.

" Hoắc Thiên nói với ta, y tận mắt thấy Liễu Tự Họa xô nàng xuống hồ. Liễu Tự Họa sẩy thai cũng đáng đời."

" Ngài thực vô tình." Thiên Mạch vô thức thì thào.

" Từ nay về sau, Tần Mộ Phong chỉ có một nữ nhân. Chờ nàng khỏe lại, tiến cung đi bái kiến thái hậu. Rồi đến thái miếu tế tổ, chính thức trở thành con dâu của Tần gia ta." Ở trong cung cả ngày nay, đều để nói đến chuyện này.

" Ừm." Thiên Mạch cơ hồ đã thiếp đi. Trước khi lên giường đi ngủ, nàng đã uống một loại thuốc giảm đau trị thương có chứa **, nên đã lịm đi. Cộng thêm một trận hoan ái kịch liệt, nàng đã hoàn toàn kiệt sức.

" Nàng đã đến phủ tướng quân sao?"

" Ừm." Hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Tần Mộ Phong ngắm khuôn mặt nàng trong giấc ngủ, khóe miệng khẽ cười, xót xa ôm chặt nàng vào lòng.

Một đêm này, lưu luyến khôn cùng.

[1] Không sợ sương tuyết giá lạnh, điều kiện bên ngoài càng gian khổ càng có tinh thần. Miêu tả tính cách con người trải qua trường kỳ tôi luyện, đối mặt với sự lãnh khốc, hãm hại hoặc đả kích không chút nào yếu thế, không chỗ nào sợ hãi.

[2] 'Tứ lạng bạt thiên cân': thuận thế mượn lực, lấy yếu thắng mạnh.

[3] Hoàng hậu của một nước

[4] 7 – 9 p. m

[5] Bụng dưới


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-96)