Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Chương 115

Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Trọn bộ 123 chương
Chương 115
Thật đúng là hoàng đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


editor: Mei Kimi

Từ trong miếu trở về, Tề Hạo trực tiếp kéo ta đến nha môn, Thiệu Cảnh và Vân Dung đương nhiên cũng đi theo.

Vừa vào đến cửa đã thấy hắn thay đổi sắc mặt thâm trầm, dù không biết phát sinh chuyện gì nhưng ta tin chắc rằng đó là đại sự. Hắn chưa bao giờ để cảm xúc lên khuôn mặt, hôm nay nhìn hắn như vậy, không phải đại sự có quỷ mới tin.

Vào trong sân sau, ta liền cảm giác có gì không đúng. Mẫn gia vốn đang có tang, hiện tại lại không ở linh đường. Mẫn Tri phủ quỳ trên mặt đất cúi đầu, khí thế cũng không dám phô ra. Lạc Kinh Thiên cùng tiểu nhện cao chân đứng ở một bên, vẻ mặt phi thường âm trầm.

Tề Hạo ngồi ở trên cùng, lạnh như băng hỏi:"Kinh Thiên, chuyện ta giao làm như thế nào rồi?"

"Hồi Hoàng thượng, Mẫn đại nhân tất cả đều nhận, đúng như ngài dự đoán." Lạc Kinh Thiên vẻ mặt ngưng trọng, cung kính trả lời. Gọi hắn là Hoàng thượng? Chẳng phải cố ý tiết lộ thân phận hay sao?

Tề Hạo dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Mẫn Tri phủ:"Mẫn Tri phủ, ngươi cũng biết tội của ngươi đáng để tru di cửu tộc?" Dựa vào tội danh, hẳn đó là tạo phản. Mẫn Tri phủ thật ra phạm phải chuyện gì a? Không phải là ngược đãi ta chứ?

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng." Mẫn Tri phủ toàn thân run rẩy "Vi thần cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy."

"Tha mạng?" Tề Hạo cười lạnh, cái chén trong tay vỡ nát, nước bắn ra hòa cùng màu máu. Tới cùng là có chuyện gì làm hắn tức giận như vậy? Cho dù Lạc Kinh Thiên cùng tiểu nhện cao chân theo hắn đã nhiều năm cũng không dám can ngăn. Hắn bình thường ít phát hỏa, lại càng không giận dữ đến vậy.

Ta lấy khăn tay của Vân Dung, lau máu cho hắn, rồi băng bó lại:"Ngươi làm gì vậy? Nổi điên a?" Vân Dung và Thiệu Cảnh sớm đã sợ đến mức không dám lên tiếng, đứng một bên nhìn chúng ta.

Hắn nhìn ta cười nói:"Làm liên lụy ngươi, để ta nhờ nhị tỷ đưa ngươi về." Sắc mặt thay đổi nhanh như vậy, phải nói là thiên hạ đệ nhất.

Ta nhàn nhạt nhìn hắn, liền ngồi vào bên cạnh, đột nhiên dùng sức vỗ bàn, nói:"Mẫn Trung, ngươi rốt cuộc phạm phải cái gì, nói ra hết ho ta, nếu không..." Câu nói kế tiếp dùng cười lạnh thay thế, ta phát hỏa cũng rất đáng sợ a.

"Hồi nương nương, vi thần là bị ép, vi thần căn bản không biết bọn họ là ai. Chỉ biết trong tay bọn họ có nhược điểm của vi thần, nếu không làm theo, e rằng tính mạng khó giữ." Hắn bị ta tra, rất nhanh khai báo.

Ta nghĩ rằng mình hiểu, có một tổ chức nào đó nắm được nhược điểm của Mẫn Tri phủ, ta bị án oan kia nhất định do bọn họ làm. Thương khung? Ta liền nghĩ ngay đến hai chữ. Nếu đoán không sai, tổ chức kia sẽ gọi là thương khung. Rốt cuộc tổ chức này muốn gì? Có thể làm cho Tề Hạo chú ý. Chẳng lẽ là căn cứ tình báo, sưu tầm nhược điểm. Ví dụ như Mẫn Tri phủ, Ngụy Thân? Bọn họ có được cả nhược điểm của quan viên, phú thương, mục đích chỉ sợ không đơn giản a.

Ta cười lạnh:"Người của Thương khung làm sao tìm được ngươi? Hẳn là phải có phương pháp liên lạc. Ngươi không nói ra e là họa tru di cửu tộc khó tránh a. Phu nhân ngươi vừa mới chết, ngươi không hy vọng cả nhà chết theo chứ."

"Hồi nương nương, tội thần thật sự không biết. Là bọn họ chủ động tới tìm ta, muốn ta cùng Ngụy Thân hãm hại ngài, còn những chuyện khác đều không nói." Hắn vừa nói, liên tục dập đầu, trán đã bắt đầu chảy máu.

Tề Hạo giọng điệu lạnh đạm, khiến người ta không rét mà run:"Mẫn Trung, chỉ cần ngươi khai ra, trẫm cam đoan cả nhà ngươi không có chuyện gì." Chúng ta đúng là đôi vợ chồng có tài đe dọa người.

"Hoàng thượng, tội thần thật sự cái gì cũng không biết. Hơn một tháng trước, một nữ tử đêm hôm xông vào thư phòng của tội thần, đưa ra bằng chứng hối lộ, buộc thần phải bắt nương nương. Nếu tội thần không đáp ứng, nàng sẽ đem tội trạng của thần công bố khắp thiên hạ. Tội thần, thật sự cái gì cũng không biết. Hoàng thượng tha mạng a." Ta cũng biết có người muốn hãm hại ta.

Ta đưa mắt nhìn Tề Hạo:"Rốt cuộc là làm sao?"

Hắn nhàn nhạt cười:"Có người muốn tạo phản." Hắn đối ta luôn luôn ôn hòa, cho dù nói đến hai chữ tạo phản, cũng đồng dạng như thế. Hắn là Hoàng đế, chỉ sợ thứ hắn hận nhất sẽ là tạo phản.

"Thương khung?" Ta khẽ hỏi.

Hắn gật đầu:"Phải nói là Tứ ca, Trữ vương." Lòng ta bỗng cả kinh, thủ lĩnh thương khung lẽ nào là hắn? Không thể nào? Chẳng phải hắn đang ở trong ngục sao?

"Hắn hiện tại ở Thiên lao, như thế nào có thể tạo phản."

"Ba tháng trước, thiên lao cháy." Cái người kia, sao có thể bồi dưỡng một tổ chức mạnh như vậy? Khó trách hắn ngông cuồng như vậy. Nắm được nhược điểm của quan viên, phú thương để đoạt ngôi. Không hổ là người Tề gia, chỉ số thông minh khá cao a. Ta mặc dù không biết thương khung to lớn thế nào, nhưng dựa vào lời nói của Dật Phong và Tề Hạo thì hẳn không thể coi thường. Thực lực của tổ chức này đủ để uy hiếp đến giang sơn. Lập ra một tổ chức như thế, hẳn không phải chuyện một sớm một chiều, hắn từ trước đã có âm mưu. Chính là nếu có âm mưu như vậy, không có khả năng không có người biết a? Ta cư nhiên cho rằng hắn ngu dốt, nào ngờ hắn giả ngu để lừa ta.

"Ban đầu tại sao không giết hắn? Đầu xuôi đuôi lọt." Mặc dù hắn là anh trai của ta nhưng ta chẳng có chút cảm tình nào với hắn.

Hắn nhìn ta:"Bởi vì hắn là ca ca của ngươi."

Ta thở dài:"Hiện tại làm sao bây giờ?"

"Binh tới tướng đỡ." Hắn lạnh nhạt nói ra bốn chữ. Ta biết hắn luôn luôn thích hành động bí mật, nhưng cũng không khỏi lo lắng.

"Thiệu Cảnh là một tướng tài." Ánh mắt ta khẽ nhìn Vân Dung.

Tề Hạo gật đầu, nhìn Thiệu Cảnh nói:"Thiệu Cảnh, ngươi có bằng lòng hay không vì trẫm góp sức?"

"Hảo nam nhi tự nhiên đền đáp quốc gia, Thiệu Cảnh muôn lần chết cũng không chối từ." Thiệu Cảnh lập tức quỳ gối, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

Tề Hạo gật đầu:"Ngươi nên thể hiện tài năng của mình đúng lúc." lại nhìn Mẫn Tri phủ nói:" Mẫn Trung, cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, ngươi có bằng lòng hay không?"

Mẫn Trung ngẩn người, vội nói:"Nguyện ý, nguyện ý, tội thần muôn lần chết cũng không chối từ."

"Mẫn Trung nghe chỉ, không tiết lộ thân phận của chúng ta ra ngoài, chuyện này cũng không đề cập tới nữa." Hắn là hoàng đế, khí phách mười phần.

"Phải." Mẫn Trung hiện tại chỉ có thể nghe lời.

Hắn đứng lên, lạnh lùng nói:"Lạc Kinh Thiên."

"Có ty chức."

"Trữ vương sai Mẫn Trung hãm hại Ảnh nhi, hôm nay thấy hắn thả nàng, nhất định phái người đến hỏi. Ngươi âm thầm đi theo, thấy người của thương khung xuất hiện liền bắt." lại đối với Thiệu Cảnh nói:"Thiệu Cảnh, trẫm giao Ảnh nhi cho ngươi bảo vệ."

"Ty chức tuân mệnh."

"Để tránh cho người bên ngoài nghi ngờ, Nhị tỷ cũng đi theo ảnh nhi, tung tin Thiệu Cảnh thích nhị tỷ ra ngoài." Phương pháp này đủ lợi hại a.

"Tuân mệnh." Vân Dung trả lời.

"Tiểu nhện cao chân." Hắn cũng có nhiệm vụ sao?

"Có nô tài." Hắn cung kính quỳ xuống.

"Lập tức về cung, cùng Ngọc Tình công chúa và Dật Phong công tử trấn giữ hoàng cung." Lại nghe hắn nói:"Người ngoài hỏi trẫm, ngươi trả lời thế nào?"

"Nô tài sẽ nói, Hoàng thượng bởi vì Hoàng hậu nương nương mất, thương tâm quá độ. Cả ngày trầm mê nữ sắc, bỏ mặc triều chính." Tiểu nhện cao chân cẩn thận trả lời.

Hắn khẽ gật đầu:"Nhờ Ngọc Tình nghĩ cách, cai quản hậu cung. Còn Dật Phong điều động cấm vệ quân trông coi, trẫm hy vọng không một phi tử nào có thể rời tẩm cung." Ngọc Tình còn có đặc quyền này a.

"Hoàng thượng, kính sự phòng còn cần ghi chép hay không?" Hoàng đế không ở đó, ghi chép cái gì.

"Ghi ít đi một chút. Ngươi cùng Ngọc Tình lựa chọn một số cung nữ có nhan sắc, nói là đã bị trẫm cưng chiều qua, tùy tiện phong hào, càng nhiều càng tốt. Các nàng, cũng không được rời tẩm cung nửa bước." Hắn muốn đem bản thân mình biến thành một hoàng đế ham mê nữ sắc. Ai biết triều đình đã có vị đại thần nào bị nắm nhược điểm chưa, tốt nhất là lừa gạt hết. Cao minh, thật sự rất cao minh. Chỉ là, các cung nữ này, nửa đời sau sẽ bị phá hủy.

"Nô tài biết nên làm thế nào."

"Chiến sự Biên Quan đã kết thúc, quân đội chỉ cách kinh thành tám trăm dặm, hiện cũng đang trở về." Hắn tựa hồ đã an bài tất cả. Gả cho nam nhân thông minh rất tốt a.

"Hoàng thượng yên tâm, nô tài theo ngài nhiều năm như vậy, biết nên làm thế nào. Nô tài cáo lui, lập tức lên đường." Tiểu nhện cao chân cũng là người làm nên đại sự nha, bên cạnh hắn thật nhiều nhân tài.

"Đi đi. Có cái gì thắc mắc, có thể xin chỉ thị của mẫu hậu." Thái hậu cũng không phải nữ nhân bình thường. Bất quá hắn giao quyền lại cho bốn người họ, một điểm lo lắng cũng không có sao? Có lẽ hắn thông minh ở chỗ, dùng người thì không nghi, nghi thì không dùng.

"Nô tài nhất định sẽ làm thỏa đáng." Tiểu nhện cao chân nhanh chóng biến mất. Tề Hạo dời mắt về phía Mẫn Tri phủ, thản nhiên nói:"Mẫn Tri phủ, người ở đây đều là tâm phúc của trẫm. Ngươi nghe được kế hoạch này, cũng tự nhiên trở thành người trẫm tin tưởng. Ngươi nên làm việc cho tốt, trẫm có thể bỏ qua tội lỗi trước đây của ngươi, tiếp tục cho ngươi làm quan toa lộc hậu, nhưng nếu ngươi dám có hai lòng..." Hắn bắt đầu cười lạnh.

"Tội thần thề có trời đất chứng giám, nếu làm việc có lỗi với hoàng thượng, sẽ bị thiên lôi đánh chết."

Tề Hạo lại nói:"Thiệu Cảnh, kể từ hôm nay ngươi đã trở thành tâm phúc của trẫm, tương lai còn có thể là tỷ phu, ngàn vạn lần không được phụ kỳ vọng của trẫm."

"Hoàng thượng có ơn đối với Thiệu Cảnh, đời này kiếp này ty chức sẽ không bao giờ quên."

Trước kia vẫn cảm thấy hắn rất vô lại, không thể nào quản lý một quốc gia. Hiện tại mới biết, hắn là có khí phách của bậc đế vương a.

"Ảnh nhi, chúng ta trở về thôi." Hắn làm xong chánh sự, nhìn ta cười nhạt. Làm hoàng đế mệt a, mặt thay đổi đủ kiểu.

Ta khoát khoát tay:"Ta ngồi thêm chút nữa." Ta cần phải tiêu hóa thoáng cái, một màn vừa rồi, chỉ sợ cả đời nhớ mãi. Trước kia, ta thường xuyên quên hắn là hoàng đế, sau này sẽ không.

Vân Dung xen lời:"Hoàng thượng, nhà cuat chúng ta đã trở thành hiện trường vụ án, ta cùng Tam muội không còn chỗ trú." Đây là sự thật, chẳng lẽ đem Tề Hạo đến nhà mẹ nuôi, không có khả năng, như vậy rất phiền phức, hơn nữa còn vì thân phận của hắn a, chắc chúng ta nên trú tạm ở khách sạn vậy.

"Nếu như hoàng thượng không khách khí, trong phủ lúc nào cũng sẵn sàng." Mẫn Tri phủ vội vàng nói.

Còn không chờ hắn nói chuyện, ta đáp:"Không được, cứ coi như chúng ta không tồn tại. Phu nhân của ngươi vừa mới chết, lo chuyện an táng trước hẵng."

"Phải." Hắn đáp, thần sắc pha một chút cô đơn.

Ta không đành lòng, nói:"Ngươi là bởi vì không tìm được hung thủ giết phu nhân nên thấy khổ sở a?"

"Tội thần thực sự nghĩ như vậy."

"Tốt, mang ta đi khám nghiệm thi thể." Hắn mặc dù là tham quan nhưng cũng là trượng phu tốt. Ta điều tra qua, vợ hắn không thể sinh con nhưng hắn từ trước đến nay không nạp thiếp, đến mỹ tỳ cũng không có. Ta mặc dù không hiểu, cũng hy vọng lấy lại công bằng cho Trương thị phu nhân.

"Tội thần không dám." Mẫn Tri phủ quá sợ hãi, ngồi phịch trên đất.

"Dẫn đường, trẫm cũng muốn thấy khám nghiệm tử thi là như thế nào?" Tề hạo vui vẻ nhìn ta. Trượng phu bình thường sẽ không cho thê tử đang mang bầu đi nhìn thi thể, huống chi hắn là hoàng đế. Nhưng vì hắn hiểu ta, không nên chọc giận ta, chi bằng theo ý ta mà làm. Bị ta mắng qua n lần, đã có kinh nghiệm.

"Hoàng thượng, nương nương đang có bầu, nếu hài tử có việc gì, tội thần đảm đương không nổi."

Ta lườm hắn một cái:"Nói thừa, gọi ta Mai lão bản, còn gọi hắn là gia. Còn nữa, mau đi khám nghiệm tử thi."

Lúc trước, ta thà chết cũng không dám vào thi phòng. Ta hiện tại chẳng những dám vào, mà còn dám khám nghiệm tử thi, ta quả thực bội phục bản thân.

Thi phòng khá lạnh, ta liền mang bao tay vào, cùng lúc Phúc Bá đang xem xét thi thể. Nhìn đến n lần, một điểm tiến triển cũng không có.

Ta cau mày:"Phúc Bá, không có phát hiện gì sao?"

Phúc Bá thành thật nói:"Vẫn chưa có gì mới."

"Nàng cũng không phải trúng độc, trên người nàng một dấu vết cũng không có, rốt cuộc là chết như thế nào a?" Ta cắn răng, thật khó nói.

Phúc Bá khó khăn nói:"Phu nhân, cho dù có thương tích, hiện tại cũng không thể thấy, xác chết đã bắt đầu phân hủy rồi." Thi thể bị phân hủy nhìn không ra vết thương, đây là sự thật. Chính là, có một phương pháp có thể nghiệm ra. Trương thị mặc dù nói là bị hỏa thiêu, nhưng thi thể vẫn còn nguyên, lúc phát hiện, ta còn tưởng trúng độc chết.

Ta đột nhiên nhớ ra cái gì, mãnh liệt nói:"Phúc Bá, lúc ngươi khám nghiệm nàng, thi thể có hay không biến sắc?"

"Thật sự đã biến sắc." Khó trách, nếu như vết thương nhỏ, căn bản là không có cách nào nhìn ra. Hơn nữa thi thể còn không có vết đốt, xác định nguyên nhân chết không khác gì mò kim đáy bể.

Ta quay đầu lại, lớn tiếng nói:"Chuẩn bị nước xanh nhạt, dấm chua, giấy, nhanh lên một chút." Trong tập 'Tẩy oan' có ghi lại, chỉ là chưa có thử qua.

"Phải." Mẫn Tri phủ đáp ứng.

Chỉ chốc lát, toàn bộ đã được chuẩn bị đầy đủ. Phúc Bá nhìn ta kỳ quái:"Mai lão bản, ngươi muốn làm gì?"

"Không có gì, là khám nghiệm tử thi." Ta nhìn Tề Hạo:"Để cho ngươi học hỏi một chút." Kỳ thực cũng không có cái gì nắm chắc, cứ thử xem.

Ta nhớ kỹ Tống Từ có đoạn nói thế này:"...trước dùng nước lau thi thể, sau đó hạ nhiệt độ để cản trở quá trình phân hủy, ngâm giấy vào giấm chua rồi đắp lên, đợi một thời gian rồi rửa lại bằng nước, có thể thấy vết thương."

Ta đặt mục tiêu ở cổ, lần đầu tiên nhìn thấy, cảm giác miệng nàng nhếch lên, giống như bị bóp cổ. Chính là không có thấy dấu vết.

Tất cả làm tốt, Phúc Bá lại hỏi:"Phu nhân, ngươi làm gì vậy?"

Ta cười:"Hắc hắc, thử xem a."

Vân Dung ở một bên nhíu mày, mói nhìn tử thi liền sợ hãi.

"Phu nhân, muốn bao lâu?" Phúc Bá hỏi ta.

"Ít nhất hai canh giờ, cụ thể ta không biết."

"Phu nhân, mời ra ngoài nghỉ ngơi trước." Mẫn Tri phủ thức thời nói.

Dù sao cũng phải đợi, chi bằng ra ngoài trước.

Tề Hạo đi song song ta, ta thản nhiên nói:"Ngươi vì sao đến tìm ta? Hẳn là không phải vì nhìn thấy án của ta." Chết tiệt, lại lừa gạt ta. Nhìn hắn sớm tính toán như vậy, ta hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân, cư nhiên tin tưởng hắn như vậy.

"Thật sự muốn nghe?" Hắn trưng vẻ mặt vô lại nhìn ta.

Ta gật đầu:"Nói."

"Được rồi, ta nói thiệt cho ngươi biết. Ta có xem qua án của ngươi, nhưng trước đó Dật Phong nói cho ta một tin tức." Dật Phong? Bán đứng ta sao?

Hắn nhìn ta, tiếp tục nói:"Dật Phong tra được trong giang hồ có tổ chức gọi là thương khung, chuyên tìm nhược điểm của quan viên và phú thương, áp chế bọn họ gia nhập. Dật Phong đưa ta một khối lệnh bài có khắc hình rồng, ta hoài nghi có người muốn tạo phản. Truy bắt một thời gian, vẫn không tìm thấy người của thương khung. Đúng lúc đó, Dật Phong nói ngươi xảy ra chuyện. Hiện tại mới biết, hắn cố ý muốn ta đi Tề Châu, thì ra hắn nghi ngờ Mẫn Trung, nhưng cũng không nói rõ. Ta không yên lòng, liền đi tìm Tri phủ Tề châu. Không ngờ tìm được án của ngươi, cho nên ta tự mình đến." Đáng chết, tưởng rằng ngươi vì ta, kết quả vẫn là vì quốc gia đại sự. Dật Phong, ngươi dám bán đứng ta?

Ta hổn hển nói:"Lúc mới đầu tưởng ngươi vì ta nên mới tới, ai ngờ lại như vậy. Còn Dật Phong, hắn tại sao bán đứng ta?"

"Không, là hắn cứu ngươi. Mẫn Tri phủ bắt ngươi, cũng không thẩm vấn. Ngươi hai lần bị ám hại, Mẫn Trung còn thả thích khách, Dật Phong đương nhiên nghi ngờ hắn bị thương khung khống chế. Trù ta ra, ai có thể cứu ngươi, nên mới đem chuyện này nói ra." Tề Hạo cười nguy hiểm:"Ngươi rời hoàng cung có hắn hỗ trợ, ngươi cho rằng ta không biết sao? Là ta cố ý nói cho hắn, hắn mới đem hành tung của ngươi tiết lộ ra?" Ách, thì ra là bị ép.

Ta cảm giác bản thân lại rút lui, không phục nói:"Ngươi rất thông minh sao? Như thế nào biết Mẫn Tri phủ bị khống chế?"

Hắn nghiêm túc nói:"Ngươi đừng quên, hắn biết ngươi cùng Thành vương có quan hệ, hơn nữa ngươi lại chứng minh ngươi không giết người, lẽ ra nên thả ngươi. Nhưng hắn dùng lý do hoang đường giam ngươi lại, nhất định là có ẩn tình."

"Còn phải cảm ơn Thiệu ca ca ghi án của ta gửi lên bộ Hình, để ngươi đến cứu ta." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong bụng phát hỏa.

"Giết người là đại án, bộ Hình phải phê chuẩn mới có thể định tội." Nguyên lai là như vậy.

Ta trơn mắt:"Ngươi có đầu óc không hả? Ta bị ám sát hai lần, hắn thả thích khách, còn ngấm ngầm bỏ qua, như thế nào lại đăng lên bộ Hình."

Tề Hạo vô tội nhìn ta:"Dật Phong chỉ nói ngươi bị oan, không có nói trải qua việc gì, là ta có cảm giác kỳ quái, mới bắt hắn nói thật."

"Càng cảm ơn Thiệu Cảnh, không có hắn, giang sơn của ngươi nhất định giữ không được."

"Khi chuyện nầy bình ổn, tự nhiên xét việc thưởng phạt." Còn nói vì ta không làm hoàng đế. Hừ, ta lại bị lừa gạt.

"Làm sao ngươi biết người tạo phản chính là Trữ vương?" Lại không có chứng cớ.

Sắc mặt hắn bỗng trở nên lạnh lùng:"Bởi vì ta biết người chết từ ba tháng trước không phải hắn, hơn nữa, lệnh bài của thương khung ta đã từng tháy hắn vẽ qua, thủ pháp của hắn tinh tế, không phải ai cũng bắt chước được." Trí nhớ hoàn hảo.

Ta nói:"Ngươi định đối phó thế nào đây?"

Hắn cười:"Dụ địch."

Ta bừng tỉnh:"Ta đã hiểu, thương khung thật sự thần bí, ngươi tra không được, ngươi cố ý chế tạo hiện trường giả, để hắn bức vua thoái vị, nhân cơ hội bắt hắn."

Hắn gật đầu:"Thông minh, binh lực tập trung chủ yếu ở biên quan, mà ta lại không để ý triều chính. Theo tính cách của hắn, nhất định bức vua thoái vị."

"Ngươi nghĩ muốn bắt hắn cùng tay sai đắc lực của hắn, định lấy ai là người kích động đây."

Tề Hạo cười bí hiểm:"Yên tâm, ta đã có dự tinh, nhất định hắn chạy không thoát."

"Ngươi nói ta biết rõ, nếu không nắm chắc, ta làm sao yên tâm. Ngọc Tình cùng Dật Phong đang ở trong cung? Còn có, Dật Phong làm sao điều động cấm vệ quân? Ta cái gì cũng không biết."

"Ảnh nhi, ta không muốn ngươi lo lắng, ngươi hiện tại mang bauaf, không nên lo nghĩ nhiều, Ngọc Tình cùng Dật Phong ở trong cung để gây nhiễu loạn quân địch, Dật Phong có thể điều động cấm vệ quân là nhờ mật lệnh." Thật là kế hoạch tốt.

"Ngươi giả bệnh, không tự mình chỉ huy, lại tới đây, căn bản là đẩy việc cho Dật Phong a." Ta đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Hắn cười sủng nịnh:"Ta tới chỗ này không chỉ vì quốc sự, còn vì vợ con ta đang ở đây a. Ngươi đừng nghĩ Thất tỷ chỉ là một nữ tử, nàng tuyệt đối có thể chỉ điểm giang sơn, bày mưu nghĩ kế. Có nàng cùng Dật Phong giúp, ta hoàn toàn yên tâm chiếu cố ngươi.

"Chiếu cố liền miễn, ngươi tới đây rõ ràng có mục đích, nói ta nghe xem."

Hắn đi đến trước mặt ta, thành khẩn nói:"Ảnh nhi, ta nói thật. Vì ngươi, ta có thể không cần ngôi vị hoàng đế."

Ta định nói gì chợt nhớ ra còn phải đi xem kết quả, vội nói:"Đi vào xem thi thể."

Phúc Bá xem trên người Trương thị, cơ bản không có vết thương, chỉ có cổ là chưa động đến.

Phúc Bá lập tức mở chỗ giấy ở yết hầu, ta theo bản năng quay đi không dám nhìn.

"A?" Phúc Bá kinh hô một tiếng. Ta ngạo mạn quay đầu lại, ta thành công rồi a. Trên cổ Trương thị có một điểm nhỏ. Nếu như ta đoán không sai, thì nàng do bị tắc ống khí quản mà chết, hung thủ là đè lại đường hô hấp của Trương thị, cứ thế mà giết nàng, dấu vết lại rất nhạt, hẳn là cao thủ a.

Ta đùa:"Không có?"

Tề Hạo còn không có cơ hội nói chuyện, Phúc Bá mừng rỡ nói:"Phu nhân, ta phục, ta chưa bao giờ biết đến cách nghiệm thi thể này." Ta cũng chỉ là học của Tống Từ.

Phúc Bá nói tiếp:"Tại sao nếu không nghiệm như vậy, sẽ không thể phát hiện ra thương tích này?"

"Đó là bởi vì vết thương rất nhạt, tử thi lại còn biến thành màu xanh, cho nên liền nhìn không thấy."

"Phu nhân, ngài biết phu nhân của ta chết như thế nào, có thể cũng biết hung thủ là ai chăng?" Mẫn Tri phủ vừa nói vừa quỳ trên mặt đất.

"Đại nhân, nếu ta đoán không sai, buổi tối phu nhân ngươi chết, người của thương khung có đến tìm ngươi?" Ta dự định đổ hết tội lỗi cho bọn họ, để Mẫn Tri phủ toàn tâm làm việc cho chúng ta, như vậy có được coi là độc ác không?

Hắn kinh ngạc nhìn ta:"Ngài làm sao biết?"

"Bởi vì phu nhân ngươi đến tìm ngươi nên mới bị người kia giết." Ta đoán đúng sao?

"Thỉnh phu nhân nói rõ ràng."

"Phu nhân ngươi là bị người có võ công cao cường giết, ta đoán là người thương khung đến tìm ngươi, vừa vặn thấy phu nhân ở bên ngoài. Hắn sợ rằng nàng nghe lén các ngươi nói chuyện, cho nên giết nàng."

"Chính là, tại sao lại không nói cho ta?"

Ta thở dài một tiếng, nói:"Ngươi lại quên rồi, thương khung điều tra qua ngươi, tự nhiên biết các ngươi vợ chồng tình thâm. Nếu như ngươi biết bọn họ giết phu nhân ngươi, ngươi còn cam tâm tình nguyện giúp sức sao?" Mặc dù ta cố ý vu hãm, cũng hiểu được có khả năng nhất là người của Trữ vương.

Mẫn Tri phủ ngồi phịch xuống đất, cúi đầu, nước mắt cư nhiên lăn dài, bi ai nói:"Phu nhân, là ta hại ngươi. Không trách được ngoài thư phòng có mảnh vỡ của cái bát, là ngươi mang thuốc cho ta nên mới mất mạng. Phu nhân, ta có lỗi với ngươi a."

"Phúc Bá, ngươi đi trước đi. Kinh Thiên, đưa Phúc Bá ra ngoài." Ta có chuyện cần nói với Mẫn Tri phủ.

"Mẫn đai nhân, ngươi muốn báo thù cho phu nhân thì nên phối hợp cùng chúng ta." Biết hắn hiện tại nhất định sẽ phối hợp.

Mẫn Tri phủ khẽ cắn môi nói:"Tội thần muôn lần chết cũng không chối từ." Sẽ hiệu quả.

Đoàn người ra khỏi thi phòng, Phúc Bá lập tức chào đón, nói:"Phu nhân, lão phu từ trước đến nay khám nghiệm tử thi chưa từng biết đến phương pháp như vậy. Phu nhân có bản lãnh như vậy, hay là ta bái ngươi làm sư phụ nha." Ta suýt chút nữa ngã, hắn hơn 50 tuổi, lại bái ta làm thầy?

Ta xua tay:" Không được, Phúc Bá, bái sư liền miễn, có chuyện có thể tìm ta bàn luận" Ta nếu không nói hắn có thể tìm ta bàn luận, hắn còn tưởng ta không muốn dạy.

Ta dạy Phúc Bá phương pháp tẩy rửa thi thể, rốt cuộc cũng sạch sẽ. Kỳ thật đã sớm sạch sẽ, chỉ là trong lòng có cảm giác không sạch sẽ mà thôi. Phúc Bá lúc tiễn chúng ta đi, nói ta không làm ngọ tá thật đáng tiếc, nếu không nhất định phải lãnh giáo. Sau đó ta 'ôn hòa' trấn an Mẫn Trung, bảo hắn trước đem Trương thị an táng, còn chuyện gì, về sau hẵng nói. Ta là lung lạc nhân tâm, kỳ thật ta rất chán ghét hắn.

Lạc Kinh Thiên đi theo Mẫn Tri phủ, đi ra khỏi nha môn cũng chỉ có bốn người.

"Tam muội, ta đối với ngươi quả thực là bội phục sat đất." Những lời này của Vân Dung đã sớm muốn nói, chỉ là bây giờ mới có cơ hội.

Thiệu Cảnh cũng nói:"Phu nhân thật là kỳ nữ."

Ta vỗ ngực Tề Hạo, cười nói:"Thế nào? Ta lợi hại không? Quả thực là đa tài."

Hắn ân một tiếng, hung hăng nhìn ta:"Sau này không nên dính vào những việc như vậy."

Ta lè lưỡi:"Ta còn không phải là vì muốn Mẫn Tri phủ đối ngươi một lòng sao, ta đây có chính sách dụ dỗ như vậy, sau này hắn nhất định sẽ cảm kích chúng ta."

"Ta biết, nếu không ta để cho ngươi náo loạn sao? Nhỡ ảnh hưởng đến hài tử thì làm sao đây?" Chỉ là khám nghiệm tử thi, không nghiêm trọng vậy chứ.

Ta vừa muốn nói chuyện, hắn liền ôm lấy lưng ta, nói:"Ngươi chẳng lẽ muốn nói, trong lòng ta, giang sơn là trọng yếu, ngươi và hài tử chỉ là thứ hai? Ta biết tính tình ngươi, nếu ngăn cản lập tức ăn mắng." Hắn thật sự rất hiểu ta.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)