Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Chương 109

Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Trọn bộ 123 chương
Chương 109
Ta là tội phạm giết người?
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


editor: Mei Kimi

Mặc dù tâm tình tốt bị họ Ngụy cùng Mẫu Đơn phá hủy, nhưng mà hôm nay chúng ta cũng được chơi vui vẻ.

Lại việc đi tìm phòng ốc hồi lâu, mệt chết đi được, ta vừa về nhà liền ngủ thật say. Đều nói phụ nữ có thai tương đối có thể ngủ, thật đúng là sự thật, ta ngủ được rất nhanh a.

" A..." Không biết đến lúc nào, ta bị một tiếng hét thảm thiết đánh thức. Ta trở mình, dụi dụi mắt, nói: " Ngươi bị gì vậy?" Nghe âm thanh thì hẳn là Vân Dung.

Một tay đặt tại trên giường, ta không vui ngồi dậy, ta lập tức nhìn rõ tình cảm trước mắt, tiếng hét chói tai phát ra khỏi cổ họng " A..."

Vân Dung vội vàng chạy đến mép giường ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch, " Nàng...Nàng...Tại sao lại ở chỗ này?" Nàng nói xong, không phải người khác, đúng là Mẫu Đơn. Mẫu Đơn nho nhỏ phu nhân nằm an tĩnh, một thân màu đỏ, y phục tất cả đều dính máu, tóc lăng loạn, mặt xám như tro tàn, dựa vào chân bàn. Nếu như không phải đôi mắt của ta có vấn đề, ta có thể khẳng định nàng là một người chết? Nàng chết thì chết? Tại sao lại chết trong phòng ta?

Lòng ta cực kỳ rối loạn, trên trán bắt đầu đổ mỗ hôi, thở hổn hển, hai bàn tay đan lấy nhau. Mới sáng sớm, ở trong phòng liền phát hiện một người chết, tâm tình ai còn có thể tốt? Chẳng lẽ...muốn hãm hại ta? Ta bị ý nghĩ của mình dọa sợ muốn chết. Lấy ngoại bào vội vàng mặc vào, hít vài hơi lấy lại bình tĩnh:" Âm mưu hãm hại, báo quan." Ta không có khả năng chờ người ta đến bắt.

" Làm sao vậy?" Dật Phong vội vã chạy tới, chắc tiếng kêu thất thanh của chúng ta dẫn hắn đến. Dật Phong nhìn thấy tình cảnh trong phòng, cũng bị dọa cho hoảng sợ. Ta cố tình kéo tay áo hắn, trấn tĩnh, nói: " Phong đại ca, mau báo quan." Nếu như là có người cố ý hãm hại, không bao lâu sẽ có người đến a? Trước hết phải hạ độc thủ. Nhưng là đối thủ chuẩn bị tốt, cũng không biết có thể làm được đến đâu.

Dật Phong không còn kịp nữa, ngoài cửa đã có người đến: " Mở cửa nhanh, mở cửa." Tiếp theo là tiếng đập cửa dồn dập. Nhanh như vậy, chưa kịp định liệu, quả là kế hoạch hãm hại hoàn hảo.

" Đừng sợ." Dật Phong nhẹ giọng an ủi ta.

Ta nhìn quanh một hồi, tay không tự chủ được, nắm chặt: " Đi."

Hai người bọn họ theo sau ta, ta hít thở thật sâu, mở cửa, lập tức ngã xuống đất, kinh hoàng khóc ròng nói: "Quan gia, người chết." Đương nhiên là diễn trò, ta cho dù trong lòng rối loạn nhưng chí ít cũng phải được như vậy. Mắt len lén nhìn, cửa lớn đầy quan binh, mỗi người tay cầm binh khí, xem ra là lũ giả thiện lương.

Vân Dung nhìn như vậy, cũng khóc ròng nói: "Quan gia, các người vào xem a"

Cầm đầu là đầu mục, đôi mắt lạnh như băng liếc nhìn chúng ta: "Ngụy lão gia nói đêm qua Ngũ phu nhân đến tìm ngươi nhưng lại không có trở về, chúng ta là tới xem xét thoáng qua cái" A, cũng là như vậy. Chính là Ngụy Thân giết Mẫu Đơn để hãm hại ta? Đáng giá sao? Còn có ẩn tình khác? Hôm nay chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Dật Phong nhìn tình trạng cũng biết ta bị vu oan, nói: "Quan gia, Mẫu Đơn phu nhân đích xác ở chỗ này, hơn nữa đã chết."

Đầu mục tựa hồ biết Dật Phong, ôn tồn nói: "Dật Phong công tử, thật có lỗi, chúng ta là làm theo phép." Dật Phong gật đầu tỏ vẻ lý giải.

" Đi vào." Đầu mục giơ tay làm hiệu, tức thì bọn họ ngay lập tức tiến vào. Ta lau nước mắt, đi theo sau. Nay không may, gặp phải phiền phức. Chẳng lẽ tối ngày hôm qua ta là người chết hay sao? Bị người ta nhét xác vào phòng vu oan, cư nhiên không biết? Thật không biết xấu hổ khi ta tự nhận bản thân là võ lâm cao thủ.

Chúng ta người trước kẻ sau cùng nhau đi vào, đầu mục khẽ lạnh lùng liếc xác của Mẫu Đơn, nói: "Ai là chủ gian phòng này?"

" Ta." Ta đứng ra, tỉnh táo nhìn hắn.

" Ngươi nhất định là Mai Ảnh lão bản?" Hắn đánh giá ta.

Ta gật đầu: "Không sai, là ta. Nàng là chết ở phòng của ta, các ngươi có thể tra hỏi ta." Nhiều ánh mắt nhìn thấy Mẫu Đơn chết ở chỗ này, ta như thế nào lại chống chế, không bằng thừa nhận sẽ có biện pháp.

Vị đầu mục bắt người thấy ta phản ứng bình tĩnh, tự trong khâm phục, nói: "Mai lão bản cũng là nữ trung hào kiệt, Thiệu Cảnh bội phục. Nhưng là vừa mới rồi Ngụy gia báo quan nói Mẫu Đơn phu nhân hôm qua tới tìm ngươi một đêm không về, hôm nay nàng lại chết ở phòng của ngươi, theo lý, ta phải đem ngươi mang về, thỉnh Tri phủ đại nhân định đoạt." Thiệu Cảnh thoạt nhìn nhân phẩm không tệ, chỉ mấy lời nói của hắn, ta liền đối hắn có hảo cảm.

" Thiệu đầu mục bắt người đi thôi, ta sẽ không để cho ngươi gặp khó khăn." Ta nói rồi chỉ ra phía cửa. Ta ngay cả long ỷ cũng đã ngồi qua, nhất định không có chỗ ngồi nào quá lớn lao, cứ coi là đi tham quan một vòng.

Thiệu Cảnh nhìn kỹ thi thể Mẫu Đơn, nói: " Mai lão bản, không có tìm được hung khí, mời ra ngoài, chúng ta muốn lục soát một chút."

Ta lui ra sau một bước:"Các vị quan gia không cần khách sáo."

"Tìm..." Thiệu Cảnh ra lệnh một tiếng, tất cả tiểu khoái đều lập tức lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm kiếm.

"Đầu mục, lục soát thấy cái này." Một tiểu khoái cầm cây đao đang dính đầy máu ở trong tay, đưa cho Thiệu Cảnh. Ta hít sâu lấy lại bình tĩnh, Ngụy Thân chuẩn bị đầy đủ a, cư nhiên hung khí để trong tủ quần áo của ta? Chẳng lẽ tối ngày hôm qua ta thực sự giống người chết thế sao? Chẳng lẽ lại là mê dược? Chính là ta theo người chết giống nhau, còn Vân Dung và Dật Phong, chẳng lẽ bọn họ cũng trúng mê dược? Ta chỉ cảm giác được da đầu tê dại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Thiệu Cảnh liếc mắt nhìn ta, nói:"Mai lão bản, thỉnh đi."

"Thiệu đầu mục bắt người, mong rằng sẽ khám nghiệm tử thi." Ta từng đọc qua 'Tẩy oan lục', biết thi thể là trọng yếu để phán xét hung thủ, có rất nhiều đầu mối, đều là nằm ở thi thể. Ta tuyệt đối không để cho kẻ nào vu oan, nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự.

Thiệu Cảnh nhìn ta, nói:"Mai lão bản không cần quan tâm, thỉnh đi."

Ta không mặn không nhạt gật đầu:"Thiệu đầu mục bắt người, không để cho ai phá hỏng thi thể, ta vẫn còn trông cậy vào nó để lật lại bản án này."

Thiệu Cảnh gật đầu:"Đây là chức trách của ta."

"Ảnh nhi." Dật Phong cùng Vân Dung đồng thời gọi ta. Ta dễ dàng cười một tiếng:"Ta tin tưởng tri phủ đại nhân là vị quan tốt, sẽ không xử oan cho ta, hẳn vị Thiệu đầu mục này cũng biết." Hắn dám xử oan ta, ta làm thịt hắn. Đương nhiệm Tri phủ Mẫn Trung không phải người tốt, độc quyền của ta cũng do hắn bán, ta là muốn xem ai định hại ta, liền nghĩ kế theo tới cùng. Nếu như hắn thật sự dám không nói lý lẽ, phán ta tội chết, hắn cứ chờ xem.

Thiệu Cảnh thản nhiên nói:"Mai cô nương quá khen, mang đi."

Ta cười khổ lắc đầu, thật là khiến ta không thể bớt lo lắng, những người này nhàm chán qua mức, luôn làm ta gặp phiền phức.

Bởi vì bản thân ta chủ động, Thiệu Cảnh cũng coi như tôn trọng ta, không có dùng gông xiềng. Có thể là do phông độ của ta thuyết phục hắn, kỳ thật ta cũng tự nhận mình có phong phạm, nếu không sao có thể làm hoàng hậu. Đối với đại lao trong truyền thuyết, ta rất sớm có chút kiến thức. Cũng như trong truyền thuyết vậy âm u, ẩm ướt, còn có mùi vị mốc meo. Ta đã mang bầu ba tháng, có thể hay không chịu được?

Dẫn ta tới gian trong cùng, Thiệu Cảnh nói:"Cô nương mời vào." Gian này coi như sạch sẽ, trên giường đệm đều đã thay mới. Kỳ thật cũng không có cái gì, rất âm u, còn có chút mùi khó chịu.

Ta bưng mũi đi vào, nói:"Thiệu đầu mục có thể hay không giúp ta đem vào chút hoa tươi."

Thiệu Cảnh rõ ràng không vui:"Cô nương cố gắng chấp nhận nơi này a." Nghĩ ta làm khó sao?

"Thiệu đầu mục, ta có bầu ba tháng, chỗ này, đối với hài tử của ta không tốt." Ta tiện tay lấy cây trâm đưa cho hắn.

Thiệu Cảnh vội xua tay:"Phu nhân làm cái gì vậy, ngươi đang mang bầu, ta nhất định sẽ cố hết sức giúp ngươi." Ta liền thấy người này nhân phẩm không tệ.

Chỉ chốc lát, Thiệu Cảnh đem lại một khóm bách hợp, cư nhiên cũng có cầm theo bình hoa. Ta tiếp nhận hoa, đối hắn có cảm tình cười một tiếng:" Thiệu đầu mục thật là người tốt, ân tình của ngươi, ta nhớ kỹ." Vừa nói vừa tiện tay đặt bình hoa lên bàn.

Thiệu Cảnh vẫn thản nhiên nói:"Phu nhân khách khí, có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần Thiệu mỗ có thể làm, nhất định cố hết sức."

Ta nói:"Cám ơn Thiệu đầu mục, ta chỉ muốn biết kết quả khám nghiệm tử thi, còn việc ra tòa." Ra tòa sẽ phái lạy sao? Hoàng đế ta còn không lạy, hiện tại chỉ là một cấp quan nhỏ mà đã quỳ xuống, có đôi chút không ổn. Thôi, vì mạng nhỏ, đành gác tôn nghiêm sang một bên.

"Ta cũng không biết, phu nhân không cần sốt ruột. Chỉ cần là ngươi trong sạch, đại nhân tự nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi."

" Thiệu đầu mục, ta trước kia từng hai lần đẻ non, đứa bé này chỉ sợ không dễ dàng giữ, đồ ăn ngươi nhất định phải chuẩn bị thật kỹ." Ta đây cũng rất có ác tâm a, lấy trâm cài tóc đưa ra, lúc thấy thi thể Mẫu Đơn, ta cũng biết phiền phức tới, chắc sẽ phải vào đại lao, cho nên vội vàng cầm chút đồ trang sức bên người. May mắn ta hiện tại chỉ là người bị tình nghi, không cần tháo trâm, cũng không cần mặc tù phục, mấy thứ này vẫn còn lưu được.

Thiệu Cảnh vẫn không có nhận lấy:"Phu nhân, ta sẽ cố giúp, ngươi cất đồ đi ha." Ta ngang ngạnh đưa cho hắn:"Ngươi chuẩn bị thức ăn cho ta không cần tiền sao? Cầm đi."

Hắn nhìn ta kỳ quái, cuối cùng cũng nhận lấy:"Phu nhân an tâm, đại nhân nhất định sẽ xử án công bằng." Bị gọi phu nhân đối với ta thật không quen nha.

Trong đại lao trừ điểm rất an tĩnh cũng không có cái gì, trên cơ bản coi như không tệ. Thiệu Cảnh chắc đã phân phó qua, cho nên cai ngục đối ta rất khách khí, đồ ăn cũng không giống với người khác.

Tỉ mỉ kiểm tra lại trí nhớ, buổi tối hôm đó ta ngủ say, không chắc là do trúng mê dược. Đừng quên, y tiên Lam Lệ là tỷ tỷ của ta, thông thường, mê dược ta có thể nhận biết được. Ta cũng có luyện võ công, so với người bình thường cảnh giác hơn mấy phần. Cho dù ta ngủ rất say, chẳng lẽ bị người ta đưa một thi thể vào phòng cũng không biết, lại còn hung khí giấu trong tủ quần áo nữa. Cho dù ta không có cảm giác thật, Dật Phong cũng không sao? Võ công của hắn rất giỏi. Như thế chỉ có một kết luận rằng, kẻ gây án là một cao thủ. Nếu như nói Ngụy Thân hại Mẫu Đơn thì không phải, hắn võ công rất kém. Hơn nữa Mẫu Đơn vì hắn hạ sinh nhi tử đã hơn 3 tuổi, làm sao hắn lại nhẫn tâm giết nàng để đổ oan cho ta. Nếu như không phải hắn làm, Ngụy gia tại sao nói Mẫu Đơn tới tìm ta, một đêm không về, việc này thật sự có rất nhiều vấn đề. Phiền, phiền, nếu ta được khám nghiệm tử thi thì thật tốt, bởi vì ta cảm thấy, cái thi thể đó có gì không đúng.

"Phu nhân." Tiếng Thiệu Cảnh cắt đứt mạch suy nghĩ của ta. Ta trở lại trạng thái bình tĩnh, bỗng thấy phía sau Thiệu Cảnh không ai khác chính là Vân Dung.

Liếc thấy Vân Dung, ta hưng phấn nói:"Vân Dung, sao ngươi lại tới đây."

Vân Dung đưa tay qua song sắt, từ từ vuốt mặt ta:"Tam muội, ngươi có khỏe không?"

Ta cười hắc hắc:"Ta đương nhiên tốt lắm, nhờ có Thiệu đầu mục chiếu cố."

Vân Dung chan chứa nước mắt, nói:"Thiệu đầu mục, cảm ơn ngươi."

Thiệu Cảnh đứng ở một bên, nói:"Không cần khách khí."

Vân Dung lại nói:"Tam muội ngươi vẫn giữ được thói quen sao?"

Vì để nàng an tâm, ta cười nói:"Vẫn tốt, ta ngây cả long ỷ cũng đã ngồi qua, nhất định không còn nơi nào quá lớn lao, lần này cũng thử xem." Ta có ý an ủi, hoàn toàn không biết mình lỡ miệng.

Thiệu Cảnh ở một bên nghe xong lời này, trong lòng thầm nghĩ, đã ngồi qua long ỷ, cô gái này rốt cuộc là ai? Lần trước Thành vương nói muốn tìm nàng, mọi người đều đoán nàng chính là Vương phi. Nhưng mà nàng nhất định nói là không phải, rốt cuộc là như thế nào.

"Nếu không, nhờ cha đến cứu ngươi." Ngàn vạn lần không cần, hắn còn phải biết rằng ta không có chết.

Ta lắc đầu:"Không phải phiền phức đến ông ấy, ta tin tưởng Tri phủ đại nhân là quan tốt, xử lý mọi việc công bằng. Được rồi, Dật Phong thế nào? Mọi người thế nào?"

Dật Phong công tử hai ngày nay vẫn bình thường, tất cả mọi người đều tốt." Không muốn nghĩ cách cứu ta sao, thật vô lương tâm nha.

"Tòa nhà bị niêm phong rồi?" Ta là tội phạm giết người, còn muốn giữ lại hiện trường, đương nhiên niêm phong là tốt nhất.

Vân Dung gật đầu:"Trang sức màu dỏ phường đóng cửa. Ta đưa mọi người đến ở tại khách sạn." Trang sức màu đỏ phường của ta, thương cảm a.

Ta hoài nghi Tri phủ đại nhân có phải hay không quên ta rồi, lại ngồi chờ mấy ngày, vẫn không truyền ta lên công đường. Dật Phong có đến thăm ta, nói ta yên tâm, hắn nhất định sẽ cứu ta. Phục Linh cùng lão Mã cũng đã tới, còn có cẩ mẹ nuôi, người đến thăm ta vẫn còn nhiều, cai ngục thu tiền trà nước cũng khá a.

Nữ giám ngục tới đưa cơm chiều, một tô cháo gà cùng một ít điểm tâm, một bát cơm trắng. Không tính là thịnh soạn nhưng đối với nhà tù hẳn cũng là bữa ăn lý tưởng.

Ta nhẹ mở nắp ra, một mùi hương xông vào mũi, nhưng cảm giác được có gì đó là lạ. Vừa đưa đến miệng, trong đầu đã hơi choáng váng. Lão Thiên, là tiêu dao tán a. Hạ độc vào thức ăn của ta, thật ngu ngốc. Dùng kế hoạch chu đáo, chạt chẽ định hại chết ta. Giờ lại bỏ độc, có lẽ hắn sợ ta tra ra chân tướng sự việc. Ta bị ghét thế sao? Muốn giết ta đến vậy? Tiêu dao tán cũng không phải tùy tiện muốn mua là có, đây là đồ ban thưởng cho phi tần hoặc là người có thân phận dùng. Uống xong chết rất thanh thản, vậy mới gọi là tiêu dao tán, thông thường được cho vào rượu. Lúc ở Dược Vương Cốc, Lam Lệ từng dạy ta phân biệt qua, tiêu dao tán ở đây, việc này hẳn không đơn giản. Ta chỉ cảm thấy đau đầu, giống như cá xoay vòng tròn, lại đem ta đến cung đình đấu tranh.

Ta để thức ăn xuống, đưa cho nữ giám ngục một ít bạc vụn, nhờ nàng mời Thiệu Cảnh tới. Lúc này ta chỉ có thể tin tưởng hắn, không còn lựa chọn nào khác. Ta biết người hại ta tuyệt đối không phải là người bình thường, Ngụy Thân có lẽ chỉ là con cờ. Có thể sử dụng Tiêu Dao tán hại ta, tìm cao thủ võ lâm bỏ thi thể Mẫu Đơn vào phòng ta, ta nghĩ liền có chút sợ hãi.

Bạc cũng có tác dụng, Thiệu Cảnh chạy tới, đuổi người xung quanh ra ngoài hết, ta bảo hắn mở cửa lao rồi đi vào.

"Phu nhân, vội vã tìm ta là có chuyện gì?"

Ta lấy cây trâm nhúng vào bát cháo, thoáng cái biến thành màu đen. Ta thản nhiên nói:"Tiêu diêu tán, có lẽ ngươi không biết nhưng nó là một loại kịch độc."

"Cái gì?" Hắn kinh hãi:"Có người dám bỏ độc vào thức ăn."

Ta sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu:"Không sai, bọn họ muốn ta chết, giờ nguơi đã tin ta bị oan chưa?"

"Phu nhân, thức ăn đó, ngươi đã thử qua?"

Ta nói:"Không có, tỷ tỷ của ta trên giang hồ nổi tiếng y tiên, ta cũng có biết một chút nên đoán được."

" Y tiên Lam Lệ."Thiệu Cảnh hỏi.

Ta gật đầu:"Không sai, chính là nàng." Hắn làm sao mà biết được.

"Phu nhân, ngươi có biết võ công?" Lam Lệ võ công cao như vậy, hắn cảm giác được ta cũng biết.

"Đương nhiên có, bằng võ công của ta, lại có kẻ nửa đêm bỏ xác chết vào phòng mà ta không hề hay biết, đủ thấy đối phương là nhân vật rất đáng sợ."

"Phu nhân, ngươi rốt cuộc là ai?" Thiệu Cảnh nhìn ta, thầm đánh giá.

"Ta là người thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là đáng để ngươi tin tưởng." Ta hắc bạch khó phân biệt, lại còn lão công là hoàng đế, nói ra hắn có tin không.

Thiệu cảnh cũng không phải ngu dốt, nói:"Phu nhân hy vọng ta làm thế nào."

Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, ghé vào lỗ tai hắn nói:"Ta bị người ta hãm hại, thủ đoạn thật cao minh a, quả thực không cho ta cơ hội phản kích, hôm nay còn hạ độc ta..."

Thiệu Cảnh gật đầu:"Phu nhân muốn hỏi gì?"

"Thiệu đầu mục, ta vào đây đã 10 ngày, tại sao không có tin tức gì? Thi thể kiểm nghiệm thế nào?" Ta suýt chút nữa đã bị hại chết.

Thiệu Cảnh khẽ nhíu mày:"Lời này nói thật cho phu nhân hay, không có tin tức gì. Ta cũng nhiều lần hỏi đại nhân, hắn nói án của ngươi tạm thời gác lại." Tạm thời gác lại, cứ như vậy giam ta chờ chết?

"Ngụy gia có hành động gì lạ không?" Ngụy gia có ý hại ta, nên bắt đầu ở đây trước.

"Ngụy Ngũ phu nhân đã bị an táng, cũng không thấy bọn họ có hành động gì." Lại là không có động tĩnh, Ngụy Thân không có động tĩnh, Tri phủ không có động tĩnh? Chẳng lẽ bọn họ là một người? Người kia có thể dùng tiêu dao tán hại ta, có lẽ có quyền sai khiến Tri phủ, nếu như là vậy, hẳn là âm mưu lớn. Có thể hay không...Ta bị ý nghĩ của mình dọa cho hoảng sợ. Chẳng lẽ hôn quân kia biết ta không có chết, muốn ta biến mất mãi mãi? Trừ hắn ra, ta thật sự không nghĩ ra ai có năng lực lớn như vậy. Cũng chỉ có hắn, hi vọng ta bị chết không minh bạch. Đầu tiên hãm hại nhốt ta vào đại lao, sau đó giết ta rồi nói ta sợ tội tự sát. Việc này giống như cách làm của hắn, cũng chỉ có hắn có chỉ số thông minh nghĩ ra kế hoạch này.

Ta bất chợt hô hấp khó khăn:"Thiệu Cảnh, ngươi tin tưởng ta trong sạch sao?"

Thiệu Cảnh kiên định gật đầu:"Ta cũng có thể nhìn ra phu nhân võ công không kém, muốn giết Mẫu Đơn căn bản không có khả năng để nàng chết trong phòng ngươi."

Ta thở dài một hơi:"Thiệu Cảnh, mặc dù chúng ta tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ta cho rằng ngươi là người tốt. Có lẽ, ta phải đắc tội một nhân vật căn bản đắc tội không nổi, ngươi nguyện ý giúp ta sao?"

"Thiệu mỗ mặc dù không có năng lực gì, nhưng cũng biết đến hai chữ công lý." Nghe ý từ này, hẳn là hắn muốn giúp ta.

"Cảm ơn, trước tiên chúng ta phải vạch sẵn kế hoạch hành sự đã." Ông trời, nếu như việc này là hắn làm, ta phải dựa vào bản thân lật lại bản án.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)