Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Chương 065

Hoàng Hậu Bỏ Trốn
Trọn bộ 123 chương
Chương 065
Nghiêng nước nghiêng thành
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Shopee


Edit: giundat18

Lam Lệ không cho phép ta bị ánh mặt trời chiếu đến, lại sợ ta chịu không được len lén trốn ra (ta từng chạy ra ngoài một lần), trực tiếp đem ta nhốt lại, so với phạm nhân cũng không bằng. Trừ ra đưa cơm, nàng hoàn toàn không để ý gì đến ta. Ta tựa như một kẻ ngốc bị giam cầm. Điện thoại di động cũng không có điện, nếu như ta nói với nàng ta muốn đi nạp điện, nhất định sẽ bị mắng cho chết. Ta lại không dám nhờ nàng giúp đỡ, nhỡ nàng làm hư điện thoại thì ai chịu trách nhiệm. Đến lúc ta thật sự không chịu nổi nữa thì Lam Lệ ném cho ta một quyển sách, lạnh lùng nói: "Nếu chán thì đọc." Ta còn tưởng là cái tiểu thuyết gì hay ho, vừa nhìn nội dung, ta vừa vui sướng liền tràn ngập thất vọng. Nàng đưa ta chính là 'Lam gia kiếm pháp', cư nhiên là một quyển kiếm phổ, bí tịch võ công sao, nàng đưa cho ta là muốn ta coi giết thời gian, nhưng là ta đọc không có hiểu...

Thật vất vả chờ đợi tới lúc nàng mang cơm cho, ta vội kéo nàng lại, vô cùng nịnh nọt địa đạo: "Lam tỷ tỷ, ta đọc không hiểu kiếm pháp của nhà ngươi, ngươi có thể... dạy ta mấy chiêu hay không, ta thề ta tuyệt đối không phơi mình ra ánh nắng mặt trời."

"Lam gia kiếm pháp cũng không phải thứ truyền cho ngoại nhân, đừng có được voi đòi tiên." Không truyền cho người ngoài thì cho ta đọc làm gì, thật sự là đau đầu...

"Bất quá, nếu như ngươi đồng ý đáp ứng ta một điều kiện, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, " Rõ ràng biết ta muốn học võ công cũng khó khăn, còn áp chế ta, đúng là bệnh hoạn.

"Điều kiện gì?" Biết là có bẫy, ta cũng nhịn không được mà bước vào.

"Giết môn chủ Thiên Tuyệt Môn." Nàng không phải nói giỡn chứ, ta đây chỉ như mèo ba chân? Người ta là Lão Đại xã hội đen a a a a....

"Không phải nói giỡn chứ?" Ta không nhịn được hỏi.

"Không phải."

Ta nhíu mày nói: "Chính là... với bản lãnh của ta... Chỉ sợ..."

"Hắn thích mỹ nữ." Hiểu, hoàn toàn hiểu, nàng một mực nhất định muốn tat hay nàng làm việc.

"Ngươi lợi dụng ta?"

"Không phải, ta chỉ là cảm thấy được ngươi là cái loại người có ân tất báo. Nếu như ngươi không muốn giúp ta, ta vẫn sẽ đem mặt của ngươi chữa trị thật tốt, ngươi cứ suy nghĩ đi." Không cần phải suy nghĩ, ta nhất định sẽ không đáp ứng. Mạng nhỏ của ta so với dung mạo đáng giá hơn, ám sát Lão Đại xã hội đen? Quả thực là suy nghĩ kỳ lạ.

Ta lại nằm trên giường tiếp tục nghiên cứu kiếm phổ, mặc dù chưa từng học qua võ công. Nhưng cũng từng học qua mấy chiêu đấu kiếm, ta cũng không tin bản thân mình đọc không hiểu.

Trời đột nhiên có sét, tia chớp xẹt qua bầu trời, tiếp theo, mưa to tầm tã. Cái khí trời quỷ quái, chưa gì mưa đã vội vàng hạ xuống. Xem cái thời tiết này, điện thoại di động của ta dù N ngày nữa cũng chưa chắc đã nạp được điện. Ta ném quyển kiếm phổ lên trên bàn, chuẩn bị ngủ một giấc. Lam Lệ đột nhiên chạy vào, nhào đến ôm ta thật chặt khiến cho ta không tài nào thở nổi. Thân thể Lam Lệ run lên mạnh mẽ, cảm giác hai hàm răng nàng đánh vào nhau chan chát. Ta khó hiểu, nàng không phải luôn lạnh lùng sao? Quả thật, ta có thể cảm giác nhiệt độ trên người nàng, so với rơi vào hầm băng cũng không khác lắm.

"Này. Uy. Ngươi làm sao vậy? Ta không thở nổi, đừng ôm chặt như vậy." Ta đẩy đẩy nàng ra, nàng vẫn không có phản ứng gì, ôm ta thật chặt.

"Ta... Ta sợ lắm..." Nàng cố gắng nói ra được mấy từ, mỗi một từ thốt ra đều vô cùng khó khăn. Bình thường nàng lạnh như băng, hôm nay thoạt nhìn thật điềm đạm đáng yêu.

Trong đầu ta hiện lên lời của nàng, nàng từng nói cả nhà nàng đều chết hết. Có phải cả nhà nàng chính là đã chết vào một đêm giống như vậy hay không, cho nên nàng chỉ cần gặp phải tình cảnh giống vậy liền sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện khi đó.

Ta thật sự không đành lòng đẩy nàng ra, nhẹ nàng vỗ vỗ lưng nàng an ủi. Nàng một mực ôm chặt ta, mãi tới khi sấm sét ngừng lại. Nàng mới từ từ buông ta ra, rất miễn cưỡng địa đạo: "Cám ơn ngươi."

"Hãn, đừng khách khí, bất quá dường như ngươi có chuyện gì khúc mắc."

Một hồi lâu, nàng kể cho ta về một cái chuyện ân oán giang hồ ngày xưa.

17 năm trước, cha mẹ Lam Lệ là những thầy thuốc nổi danh, ở trong giới võ lâm rất có tiếng tăm. Mãi cho tới một ngày, Môn chủ Thiên Tuyệt môn bị trọng thương, thỉnh cầu bọn họ trị liệu. Thiên Tuyệt môn một mực là làm chuyện thất đức, cha mẹ Lam Lệ đương nhiên không chịu trị liệu. Một tháng sau, cũng là ngày 30 cuối năm, Thiên Tuyệt Môn tới giết cả nhà Lam Lệ. Lúc đó Lam Lệ mới có sáu tuổi, mẫu thân nàng ôm nàng vào trong ngực, một mực giấu nàng ở dưới thân, cố gắng bảo vệ nàng. Lúc Lam Lệ từ phía dưới núi thi thể bước ra, trên người dính đầy máu mẫu thân, dính đầy máu của thân nhân. Tuổi nàng còn nhỏ nàng đã không còn lưu luyến sự gì, quyết định nhảy núi tự sát. Lúc nàng nhảy xuống vách núi vừa vặn nhảy xuống giữa lòng một con sông, nên còn sống. Lam Lệ ở chỗ này phát hiện rất nhiều sách thuốc, thậm chí còn có bí tịch võ công, một cái ý nghĩ báo thù xuất hiện trong lòng nàng. Dục vọng báo thù, khiến nàng muốn sống. Nàng bắt đầu cuộc sống ở chỗ này, sau đó không ngừng có những người bị thương nặng xông tới. Nguyên lai nơi này gọi là Dược Vương Cốc. Là nơi một vị võ lâm Dược Vương tiền bối ẩn cư. Nghe nói, trong cốc có vô số bí tịch võ công, nếu ai có thể tìm tới, là có thể xưng bá võ lâm. Kỳ thật bản thân nàng hiểu rất rõ, nơi này trừ ra... sách thuốc cái gì cũng không có. Võ công của nàng, tất cả đều là học từ Lam gia kiếm phổ. Mặc dù tất cả những người xông vào đây đều là bị thương nặng (Dược Vương tiền bối ở ngoài côc bày đặt rất nhiều khói độc), nhưng là tất cả bọn họ khi vào đến đều dùng binh khí chỉ vào nàng, muốn nàng đem bí tịch giao ra. Nàng thật sự không chịu nổi, căn cứ vào bản chép ta của Dược Vương tiền bối lưu lại, nàng bày mê tâm trận, lại ở giữa màn khói độc bỏ thêm một ít kỳ độc. Từ đó về sau, không còn người xông tới nữa. Năm 16 tuổi, lần đầu tiên nàng rời khỏi nơi này. Lam Lệ mặc dù lạnh như băng, chính là một người có tâm địa thiện lương, đã giúp không ít người chữa khỏi biết bao bệnh nan y tạp chứng. Từ đó, mọi người đều gọi nàng bằng cái danh hiêu – Y tiên Lam Lệ, Nàng vốn cho rằng bản thân có thể tìm Thiên Tuyệt Môn báo thù, nhưng môn chủ Thiên Tuyệt Môn – Liễu Tuyệt Mị kia xuất quỷ nhập thần, căn bản là không có ai biết hành tung của hắn.

Ta hỏi nàng: "Cho dù không tìm được môn chủ của bọn họ, ngươi cũng có thể giết những kẻ khác.""Ta là y tiên, không phải sát thủ, ta chỉ giết một môn chủ của bọn hắn." Nếu muốn báo thù thì còn có đạo nghĩa làm gì.

Nàng sau khi nói xong liền rất đạm, ta cũng có thể cảm nhận được sợ hãi cùng đau lòng của nàng. Ta nghĩ muốn chối từ, nhưng lại nói không nên lời. Dù sao trong lúc không quen biết, nàng đã cứu giúp ta. Thiên Tuyệt Môn từng ám sát ta, ám sát qua Tề Hạo, coi như là chúng ta có chung một kẻ thù.

"Ta có thể giúp ngươi, nhưng là ngươi đã nói hắn xuất quỷ nhập thần, ta phải làm thế nào mới có thể tìm được hắn?"

Những người khác có lẽ không thể, Dật Phong công tử nhất định có thể." Ta hôn mê, hắn như thế nào lại cùng xã hội đen có quan hệ.

Ta lắc đầu: "Ta không hiểu ý ngươi."

"Ba năm trước đây, Liễu Tuyệt Mị tự mình xuất thủ ám sát Dật Phong công tử. Không ai biết tại sao, ám sát chẳng những không thành công, hai người bọn họ còn trở thành bạn tốt. Hắn là bằng hữu của Dật Phong công tử, mà ngươi là người Dật Phong công tử yêu. Chỉ cần ngươi nhừo Dật Phong công tử mang ngươi đi gặp Liễu Tuyệt Mị, tmf đến tổng đàn của Thiên Tuyệt Môn là có thể. Nếu như tiện, ngươi tốt nhất là nên dụ hắn ra ngoài." Dật Phong đối ta tốt như vậy, ta thật sự không nỡ lợi dụng tâm tư của hắn. Bất quá nàng nói như vậy ta lại càng hồ đồ, nếu bọn họ là bạn tốt, tại sao Thiên Tuyệt Môn còn muốn giết ta?

"Lam tỷ tỷ, nếu ngươi muốn biết tổng đàn của bọn họ ở đâu, sao lần trước Thiên Tuyệt Môn mời ngươi đi giải độc tại sao ngươi không đi? Còn có a, ngươi có thể mượn cơ hội giết hắn."

"Bọn họ sẽ không mang ta đi tổng đàn, mấy ngày đó ta lại đang bị thương, cho nên cũng đành chịu chết." Nguyên lai là như vậy a.

"Hảo, ta đáp ứng ngươi, ta nhất định tra ra tổng đàn của Thiên Tuyệt Môn. Nhưng Mỹ nhân kế thì... Ta sợ ta làm không được." Ta cũng không muốn lấy thân mình mạo hiểm.

"Cám ơn, chỉ cần ngươi tra ra ta cũng đã rất biết ơn."

Lam Lệ bắt đầu dạy ta võ công, bởi vì ta không phải người họ Lam, nàng chỉ dạy ta kiếm pháp, không thể học tâm phap. Chỉ học được kiếm pháp kia tác dụng thật sự cũng không lớn, tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề. Thuận tiện nàng còn dạy ta một ít y thuât, đều là y thuật căn bản, có lẽ mấy thứ cao thâm ta có học cũng chẳng vào. Nàng từng nói, ta đi điều tra tổng đàn căn bản là không có nguy hiểm, nàng dạy ta mấy thứ này, chỉ là làm báo đáp.

Thái độ của Lam Lệ đối với ta rõ ràng cải thiện hơn rất nhiều, không còn là một bộ dáng lạnh như băng nữa. Nửa tháng nay, nàng luôn cẩn thận thay thuốc cho ta, thỉnh thoàng, còn có thể nói một hai câu vui đùa. Đại khái là nàng từ nhỏ đã một thân một mình, cho nên mới trở nên quái gở như vậy.

Một bộ kiếm pháp đã học xong, dược Lam Lệ dùng để điều trị cho ta cũng đã dùng đủ, mặt của ta giờ có thể không cân băng lại nữa.

Tháo băng vải ra, không biết mặt của ta biến thành cái dạng gì? Hay tay ta gắt gao đan chặt lấy nhau, lớp vải cọ xát vào da rồi được tháo dần. Lam Lệ mở băng vải ra, kêu to một tiếng 'A', mặt mày tràn đầy kinh ngạc. Lòng ta chợt chùng xuống, xong rồi, nhất định là giải phẫu thất bại. Ta cười khổ: "Có phải vẫn rất xấu hay không? Không sao đâu, cho dù thất bại, ta vẫn rất cảm kích ngươi."

Lam Lệ đột nhiên cười rộ lên: "Ta thành công, thành công rồi, nguyên bổn ta chỉ định thử một lần, không nghĩ tới cư nhiên lại thành công."

"Cái gì?" Ta vui mừng tới độ nhảy dựng lên.

Ta nghĩ muốn vọt tới bàn trang điểm nhìn, lại không có cái...dũng khí kia. Cho tới giờ, ta rất chán ghét khuôn mặt của chính mình, hiện tại ngay cả dũng khí nhìn ta cũng không có.

Đôi mắt chớp chớp mấy cái, hình ảnh một mỹ nữ rất quen thuộc đập vào mắt ta. Mắt xếch, môi đỏ mọng khêu gợi, day tay trắng nõn bóng loáng như ngọc. Ta nhìn chăm chú không chớp mắt, mỹ nữ trong gương cùng nhìn ta không chớp mắt. Ta nhanh chóng đánh vào mặt mình một cái tát, cư nhiên lại đau ơi là đau a, ta là mỹ nữu, ta là mỹ nữ....

Khuôn mặt này cùng khuôn mặt của ta tại hiện đại nhìn giống nhau như đúc, ta có cảm giác bồi hồi, kích động tới độ không ngăn nổi nước mắt trào ra. Làm một cái xấu nữ lâu như vậy, ta rốt cục cũng trở lại thành một đại mỹ nữ, lão Thiên, Lam Lệ, ta yêu ngươi!!!!!

Lam Lệ cũng thật cao hứng, cười nói: "Không nghĩ tới ngươi lại đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành như vậy." Có thể không đẹp sao? Ta tại hiện đại chính là có tiềm chất minh tinh, hôm nay đột nhiên trẻ thêm 8 tuổi, càng là đẹp đến lợi hại.

Ta kích động ôm nàng: "Lam tỷ tỷ, cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi." Thử nghiệm đã thành công, là lão Thiên giúp ta. Ta đột nhiên biến thành một cái đại mỹ nữ, không biết người quen của ta nhìn thấy sẽ có phản ứng gì. Nhất là Tần nhi, nhất đinh sẽ cao hứng chết đi được.

Ta chạy vọt ra khỏi cửa phòng, hướng về phía bầu trời hét to: "Ta là mỹ nữ, ta là mỹ nữ." Dang rộng cánh tay ra, đón gió ùa vào, thanh âm của ta cứ vậy mà vang vọng khắp sơn cốc.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-123)