Vay nóng Homecredit

Truyện:Tẩm Quân - Chương 22

Tẩm Quân
Trọn bộ 98 chương
Chương 22
Pha trà đón khách
0.00
(0 votes)


Chương (1-98)

Siêu sale Lazada


Bình minh, Khinh Tuyết duỗi người.

Nhìn bốn phía, mới phát hiện, đã không còn sớm, gối cạnh nàng đã lạnh từ lâu.

Lúc này hắn đã lên triều, lúc hắn đi không đánh thức nàng, mà nàng lại ngủ rất sâu, đúng là không biết hắn rời đi khi nào.

Nhớ lại lần hoan ái đêm qua, mặt Khinh Tuyết ửng đỏ nhàn nhạt.

Nam nhân này, nàng cũng không biết, hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế, để cuồng nhiệt đến mức đấy.

Hắn khiến nàng mệt rã rời, cuối cùng choáng váng ngất đi, không còn chút sức lực nào.

Có lẽ, nàng là vì báo thù mới tiếp cận hắn, nhưng cũng dần nảy sinh tình cảm với hắn, hắn càng khó dò, càng khiến thể xác và linh hồn nàng chìm đắm trong hắn.

Vì thế, trong trái tim nàng, dần xuất hiện một nam nhân cao lớn!

Gọi cung nữ, mặc quần áo, trở về Hải Đường Cung.

Nghĩ nghĩ một chút, Khinh Tuyết bảo Ngọc cô cô đi Nội Vụ Phủ lấy một bộ dụng cụ pha trà về.

Nàng muốn học để trở thành một con người nhã nhặn, trước tiên là học pha trà.

Khi chào hỏi, chén trà là thứ không thể thiếu.

Chỉ có điều pha trà không phải việc đơn giản, độ sôi của nước, số lượng trà, mọi thứ đều phải hợp lý, dù Ngọc cô cô có đứng bên cạnh tận tình chỉ dậy, nàng vẫn biểu hiện kém cỏi.

Lúc đầu, nước không đủ sôi, nấu ra thứ nước trà chua mà khó uống, tiếp theo thì sôi quá mức cần thiết, khiến vị trà thay đổi, đắng quá mức chịu đựng.

Chỉ một buổi sáng, đã đổ mất mấy ấm trà thơm.

Vất vả mãi, cuối cùng cũng có chút thành tựu. Bất quá, đã khiến Ngọc cô cô và các cung nữ khác vất vả, chạy đi chạy lại đổi nước đổi trà.

Nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát của trà, Khinh Tuyết nghiêng ấm rót, nước trà màu lục nhạt, chậm rãi chảy ra, tinh tế mà tốt đẹp như một thiếu nữ.

Uhm!

Nhìn cũng đẹp mắt.

Nàng nhẹ nhàng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, vị ngọt lành, hương trà thanh u nhàn nhạt tỏa ra.

Thành công!

Nàng khẽ mỉm cười thắng lợi.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc cung trang màu xanh nhạt đi tới từ xa.

Khuôn mặt thanh tú, mặc dù không phải tuyệt sắc khuynh thành, lại có sự tĩnh nhã không giống người thường, trang điểm cẩn thận, khiến gương mặt thanh tú như cảnh đẹp vùng sông nước Giang Nam, bộ cung trang màu xanh nhạt nhẹ nhàng, uyển chuyển đẹp đẽ.

Khinh Tuyết cười: "Chu tỷ tỷ."

Mang theo vài phần thân thiết. Đây là lần đầu tiên nàng gọi cô ta như thế!

"Lâu muội muội..." Cô ta trả lời với chất giọng thanh thúy, môi khẽ mỉm cười, vĩnh viễn nhàn tĩnh, không thân mật mà cũng chẳng xa lạ.

Khinh Tuyết đón nhận, nở một nụ cười nhiệt tình: "Mau tới nếm thử trà ta nấu, ta học cả buổi sáng mới nấu được ấm trà này."

Nói xong liền đun sôi một ấm nước mới, sai người mang ra thêm một chén bạch ngọc, ngón tay ngọc ngà bốc lên một nhúm trà, thả vào ấm trà.

Rồi sau đó lẳng lặng đợi nước sôi.

"Tỷ tỷ hôm nay sao lại rảnh đến đây?" Khinh Tuyết hỏi. Có vẻ lơ đãng, nhưng thật ra nàng đang ngồi chờ cô ta.

Đúng vậy, nàng đoán chắc chắn cô ta sẽ đến.

Chuyện hôm qua chắc chắn đã ảnh hưởng đến Chu Uyển Bích, hơn nữa, tối hôm qua Hách Liên Bá Thiên còn nói ngày kia muốn đi Tùng Lục Sơn săn thú.

Vì những lí do đó, tất là Chu Uyển Bích sẽ đến một chuyến.

"Tiến cung cũng đã nhiều ngày, lúc đầu cũng không dám đi dạo lung tung, dù sao chúng ta cũng không thể so với những thị nữ phi tử khác, chúng ta tiến cung với thân phận cống nữ, có đặc thù riêng, nếu không chú ý cẩn thận, chỉ thành hại chính mình. Bất quá theo như những gì ta đang thấy, coi như là thân phận của hai chúng ta đã được xác định, vì thế mới đến tìm ngươi." Chu Uyển Bích ôn nhu nói.

"Khinh Tuyết cũng vẫn lo lắng vấn đề đấy, thế nên chưa từng đến chỗ tỷ tỷ." Khinh Tuyết cũng nói hùa theo cô ta, chỉ cảm thấy hai người như đang so chưởng, ngươi thôi ta đến, toàn những lời vờ vịt.

Nhưng hiện tại, không ai trong hai người muốn lên tiếng trước, lột xuống tấm sa mỏng ai cũng hiểu mà chẳng ai nguyện vạch trần.

"Ngươi và ta cũng coi như may mắn, chưa bị Hoàng Thượng thưởng cho các quan viên." Chu Uyển Bích đột nhiên thở dài, hình như có chút cảm thán.

Tiếng thở dài này, rất chân thực, rất cảm động.

Khinh Tuyết khẽ nhắm mắt, cũng có chút cảm thán, tuy rằng nàng chưa từng cố ý đi hỏi thăm chuyện của 4 cống nữ kia, nhưng dù sao cũng là tiến cống nữ, vì thế trong cung tránh không được mấy lời bàn tán.

Nghe nói trong số đó chỉ có một người coi như là có chút may mắn, được quan viên kia sủng ái, hiện tại chưa đến mức lưu lạc, 3 cống nữ còn lại, trở thành nô tỳ sai vặt, sống cuộc sống của một hạ nhân tầm thường, các cung nữ không có gan nói nhiều, nhưng theo những gì nàng nghe thấy, có lẽ, không chỉ là trở thành nô tỳ, còn bị trở thành đối tượng đùa giỡn của các quan viên khác.

Thầm thở dài một tiếng, đều từng là thiên kim quý tiểu thư, nhất thời lưu lạc đến tận đây, chắc đó là chuyện đau khổ nhất của mấy cô ấy!

Tuy rằng nàng cũng không thích các cô ấy, cũng không chút liên quan, nhưng đã nghĩ đến thì khó tránh có chút thương xót.

Vận mệnh nhấp nhô, ai có thể dự đoán được rồi sẽ đi về đâu?

Chính như bản thân nàng, thời điểm 5 tuổi đó, nàng chưa từng dự đoán được sau 5 tuổi sẽ phải sống cuộc đời như thế!

*****

Ấm nước sôi lục bục, một luồng hơi trắng bốc lên.

Chắn giữa nàng và Chu Uyển Bích, cũng chắn đi tâm tư hai người.

Trà Quân Sơn mao tiêm, không nên dùng nước sôi để pha chế, phải để nước sôi rồi nhấc ra, chờ hai phút cho nước nguội bớt, lúc đó pha mới có mùi vị ngon nhất.

Khinh Tuyết thấy nước đã sôi, cầm khăn nhỏ lót tay, nhẹ nhàng nhấc ấm nước sôi lên, đặt xuống một bên, mở nắp ấm rồi lắc lắc vài cái.

Để hơi còn bốc ra cho nước nguội bớt.

Sau đó chậm rãi đổ nước sôi vào ấm đã có trà, lá trà gặp nước, trôi nổi lờ lững, lá trà hút nước dần giãn ra.

Nhất thời, một mùi hương nhàn nhạt sâu kín tỏa ra, vờn quanh đình viện.

Xua đi bầu không khí ảm đạm khi nãy.

Chu Uyển Bích ngửi mùi thơm, sau đó khen: "Thơm lắm!"

Dứt lời nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhắm mắt tinh tế thưởng thức, rồi sau đó cười nói: "Nếu nói ngươi chỉ vừa học thì thật khó tin, tuy nói trà này vốn là trà tốt, hiếm có khó tìm, nhưng nếu muốn pha ra được thế này, không phải là điều mà bất kỳ ai cũng làm được, muội muội quả nhiên là thông minh khéo tay!"

"Tỷ tỷ khích lệ, Khinh Tuyết sao sánh bằng tỷ tỷ chứ!" Khinh Tuyết lạnh nhạt cười, đôi mắt thông lóe sáng, nhìn Chu Uyển Bích chăm chú.

"Muội muội khiêm tốn ..." Chu Uyển Bích che tay áo lên cười, vô cùng ôn hòa.

"Tỷ tỷ trường tụ thiện yểm, cũng không phải là điều mà người bình thường nào cũng làm được, Khinh Tuyết dù có học cả đời cũng chưa chắc đã học được!" Khinh Tuyết không muốn nói chuyện kiểu vờ vịt này nữa, trong hai người, nhất định phải có một người vạch trần mục đích thật của cuộc nói chuyện này ra.

"Trường tụ thiện yểm? Muội muội nói lời này thật sự khiến ta khó hiểu, ta mới chỉ nghe trường tụ thiện vũ, nhưng ta cũng không phải người trường tụ thiện vũ, ngươi cũng biết từ trước đến nay ta vốn thích yên lặng ..." Chu Uyển Bích cũng cười, thái độ bình tĩnh, nhìn Khinh Tuyết.

Cầm chén trà, Khinh Tuyết cũng bình tĩnh cười, rồi từ từ nói tiếp: "Tỷ tỷ biết ta nói gì mà, kỳ thật có một số việc, không thể nói rõ, nhưng trong lòng ai nấy đều hiểu, hôm nay tỷ tỷ đến, chẳng lẽ không phải vì mục đích đấy sao?"

"Muội muội thật thẳng thắn." Chu Uyển Bích không ngờ Khinh Tuyết dĩ nhiên vạch trần sự thật, vẫn cười rất thản nhiên: "Xác thực có một số việc không thể nói rõ, nhưng trong lòng ai nấy đều rõ ràng."

"Ngươi cho rằng ta rất ngây thơ sao, không ngờ vực chút nào sao..." Khinh Tuyết nói, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Chu Uyển Bích, khiến cô ta không thể không đón nhận ánh mắt đó.

"Mỗi người một khác, ai có mục đích của người nấy, ta không thể nói gì, vốn dĩ, ta không ngờ hai ta sẽ bị cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này, nhưng nếu việc đã đến nước này, ta chỉ muốn phối hợp ăn ý một chút, coi như đôi bên cùng có lợi." Chu Uyển Bích lại nói một cách ôn hòa, bình tĩnh không nóng không lạnh.

"Nhưng hình như hơi bất công với ta, vốn dĩ ta không cần dính đến việc của ngươi, nếu ta vẫn tiếp tục giữ im lặng, chẳng lẽ không phải để bản thân chịu oan sao!" Khinh Tuyết cười nhạt, gương mặt khuynh thành trở nên lạnh lùng.

"Ngươi cũng không phải là không thể giữ im lặng, mặc dù ta không biết ngươi có mục đích gì, nhưng ta nghĩ, ngươi lẻ loi một mình, muốn chứng minh điều gì cũng không phải chuyện dễ, nhưng ta thì khác..." Chu Uyển Bích nói được nửa chừng thì ngừng lại, nhìn Khinh Tuyết.

Nhưng Khinh Tuyết hiểu, cô ta đến, là được hoàng đế Tề Dương Quốc an bài, chắc chắn có kẻ đứng trong tối âm thầm tương trợ cô ta, cô ta không thể tác chiến đơn độc.

Nhưng Khinh Tuyết không giống cô ta, mặc kệ là mục đích gì, nàng cũng chỉ hành sự đơn độc.

Ý của cô ta là, mặc kệ Khinh Tuyết có đồng ý giữ im lặng hay không, nàng đều không thể cự tuyệt.

Khinh Tuyết vừa nghe, liền cười "ha ha", tiếng cười lảnh lót như tiếng chim hoàng anh hót: "Nếu ta không muốn giữ im lặng, tỷ tỷ ngươi định làm gì ta?"

Nàng nói xong, đưa chén trà lên ngang mũi ngửi, tư thế uyển chuyển tao nhã: "Kỳ thật tỷ tỷ cũng biết, có những thời điểm, không thể xem thường thủ đoạn của nữ nhân. Nếu tỷ tỷ thực sự không ngờ vực ta như lời ngươi nói, hôm nay tỷ tỷ cũng sẽ không vội vàng đến đây!"

Khinh Tuyết chỉ cười uyển chuyển, nhưng câu đó của nàng thực sự đã khiến Chu Uyển Bích phải suy nghĩ.

Nàng muốn cho Chu Uyển Bích biết, thứ nàng có, không chỉ có bề ngoài xinh đẹp, nàng được sủng ái, là nhờ tài trí của nàng, nàng cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào khinh thường nàng.

Chu Uyển Bích nghe Khinh Tuyết nói xong, rốt cục cũng biến sắc, tuy chỉ trong chốc lát, nhưng đủ thấy cô ta đã chấn động, sở dĩ có thế phục hồi rất nhanh vì từ nhỏ cô ta đã được giáo dưỡng để trầm mặc.

Nhưng đến hôm nay cô ta mới phát hiện, cô ta đã nhìn nhầm một người, chính là nữ nhân trước mắt này, cô ta không thể ngờ Lâu Khinh Tuyết thông minh sáng suốt như thế.

Khiến cô ta giật mình không thôi.

"Nếu cứng rắn đối đầu, cả hai cùng không có lợi." Chu Uyển Bích phải ngồi một lúc, mới tìm được giọng nói của mình.

"Khinh Tuyết cũng có ý tứ này, nếu đã như vậy, tỷ tỷ nên bảo những kẻ đó không cần dùng chứng cứ chĩa mũi rìu về phía ta nữa, nếu không, ta cũng không ngồi yên chờ chết đâu." Khinh Tuyết nghe xong lời của cô ta, nhẹ nhàng cười nói.

"Được. Vậy chứng ta cứ tiếp tục như thế." Chu Uyển Bích tự biết phải làm thế nào mới thỏa đáng cho cả đôi bên.

"Uhm, trà này thật sự thơm lắm, tỷ tỷ uống nốt đi! Chớ để phí hoài ..." Dứt lời thì tự uống nốt chén trà của mình.

Chu Uyển Bích cũng cười, rồi sau đó nhấp nốt trà trong chén.

Hai người cùng cười.

*****

"Kỳ thật ta thật không hiểu, thật sự không hiểu..." Chu Uyển Bích nhìn Khinh Tuyết đang nhẹ nhàng dùng que đẩy viên than cho lửa bốc, ánh mắt lộ vẻ băn khoăn, nghi hoặc không thôi hỏi.

"Tỷ tỷ không hiểu cái gì?" Khinh Tuyết dừng tay, nhìn Chu Uyển Bích.

"Không hiểu về ngươi." Chu Uyển Bích cười nhợt nhạt.

"Ồ?" Khinh Tuyết chớp chớp hàng mi cong dài, đưa đôi mắt đẹp như ngọc nhìn Chu Uyển Bích: "Ta có gì khiến tỷ tỷ không hiểu vậy?"

"Ta thật sự không hiểu mục đích của ngươi, càng không hiểu, vì sao lại là ta mà không phải ngươi?" Chu Uyển Bích nói, theo như cô ta thấy, Khinh Tuyết thông minh lại xinh đẹp, cô ta thật sự không hiểu nổi, nếu muốn tìm một người làm nội ứng, chẳng lẽ Khinh Tuyết lại không phải sự lựa chọn tốt nhất.

Vừa khuynh thành lại thông mình, chẳng lẽ không phải hồng nhan họa thủy trời sinh.

Cô ta càng không thể hiểu, Khinh Tuyết có mục đích gì, cô ta vẫn biết, Khinh Tuyết có ý đồ gì đó, thế nên luôn chủ động đón nhận mọi việc.

Dù Chu Uyển Bích chỉ ở chung với Khinh Tuyết mấy ngày ngắn ngủi, nhưng cô ta nhìn ra được, Khinh Tuyết không phải loại người vì vinh hoa phú qúi hay được sủng ái mà chủ động với đàn ông.

Vậy rốt cuộc là Khinh Tuyết vì cái gì?

Khinh Tuyết chỉ cười không nói.

Chu Uyển Bích cũng không biết tình huống cụ thể của Khinh Tuyết khi còn ở trong Lâu phủ, thế nên mới có thể băn khoăn điều đó.

Nếu cô ta biết những điều Khinh Tuyết đã trải qua, với sự thông minh của cô ta, chỉ sợ chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra mục đích của nàng, cũng đoán được tại sao nàng lại chủ động với Hách Liên Bá Thiên như thế!

Nhưng đương nhiên, Khinh Tuyết sẽ không nói với cô ta những chuyện đó.

"Tỷ tỷ không cần hiểu ta, chúng ta chỉ cần duy trì sự im lặng ăn ý này là được rồi, giống như ta sẽ không hỏi mục đích của tỷ tỷ là gì." Nàng nhẹ nhàng nói.

Ấm nước trên bếp lại sôi sùng sục, nàng nhẹ nhàng dùng vải lót tay nhấc ấm: "Than này thật là tốt, chẳng những không có khói, còn cho lửa to. Mới một chút đó mà nước đã sôi!"

Nàng nhẹ nhàng chuyển đề tài, không muốn bàn tiếp vấn đề đó với Chu Uyển Bích.

"Đây là ngân than loại tốt nhất, là loại chuyên dùng để sưởi ấm của hoàng thất, nghe nói khai thác rất khó, chẳng những không tạo khói còn cho lửa to, còn có một mùi thanh nhạt." Chu Uyển Bích nói với Khinh Tuyết.

Khinh Tuyết cười, rồi sau đó nhẹ nhàng ngửi một chút, quả nhiên không có mùi nồng, có chút hương của cây cỏ, rất hiếm có.

Vì thế nở một nụ cuời xinh đẹp: "Quả nhiên là than hảo hạng, khó trách pha ra vị trà ngon như vậy, rất tinh thuần."

"Ta nhớ trước kia, hàng năm Hoàng Thượng đều thưởng cho mấy vị đại quan viên, chẳng lẽ Lâu phủ không có sao?" Chu Uyển Bích lơ đãng hỏi.

Có chút dò xét âm thầm.

"Có lẽ Lâu phủ có! Nhưng trong phủ có nhiều thê thiếp, tiểu thư công tử như vậy, số người nhận được có thể đếm trên đầu ngón tay, về phần Khinh Tuyết, chưa từng có vinh hạnh nhìn thấy." Khinh Tuyết không sợ không hoảng, vẫn duy trì nụ cười nhạt nhẽo.

Vững vàng vượt qua lần dò xét của Chu Uyển Bích.

Nhưng trong lòng thầm có chút phản cảm.

Nàng đã không muốn nhắc đến, cô ta còn cố khơi ra, thật khiến người khác phiền lòng.

May mắn Lâu gia nhiều thê thiếp, không được sủng cũng là chuyện dễ hiểu.

Chu Uyển Bích nghe xong thì không truy vấn nữa.

Khinh Tuyết pha xong lại đẩy ly trà về phía cô ta: "Tỷ tỷ uống thêm một chén đi!"

"Được..." Chu Uyển Bích cười đang định nhận chén trà.

Lúc này, vang lên một giọng nói từ xa: "Hai vị ái thiếp thật có nhã hứng ah... Ngồi đây ngắm hải đường phẩm trà đàm đạo!"

Vừa quay đầu, đã thấy Hách Liên Bá Thiên đang đi về phía hai người, long bào màu vàng kim phản chiếu ánh mặt trời, rất chói mắt. Ngũ quan anh tuấn cũng trở nên không rõ ràng dưới ánh thái dương, khiến người khác không thấy rõ cảm xúc của hắn.

Khinh Tuyết cảm thấy, mặc kệ khi nào, biểu tình trên mặt Hách Liên Bá Thiên cũng chỉ như một tấm mặt nạ, không phải cảm xúc thật của hắn.

Xem ra, hắn vừa hạ triều, không thể tưởng tượng được là hắn lại đến đây nhanh thế!

May mắn là nàng sớm đã đề phòng chuyện hạ nhân nghe được chuyện không nên nghe, vì thế chọn địa điểm là chính giữa vườn hải đường, bốn phía là từng bụi cây hải đường, không có chỗ nấp, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng chỉ cần nàng và Uyển Bích thấp giọng xuống, có là cao thủ võ lâm cũng không thể nghe rõ, nếu có ai đến gần, các nàng cũng có thể nhìn thấy ngay lập tức.

"Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc..."

"Thiếp thân tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc..."

Hai người đồng loạt đứng dậy hành lễ với Hách Liên Bá Thiên, cười nhợt nhạt, không chút kích động.

"Hai vị ái thiếp bình thân." Hách Liên Bá Thiên nói xong, đi tới trước mặt các nàng, thần sắc không rõ ràng lắm, giống như vui cũng giống như đang dò xét.

Rồi sau đó nhìn về phía bàn trà, cầm lấy chén trà của Khinh Tuyết, đưa lên mũi ngửi, rồi sau đó tự uống một ngụm.

Mặt hắn liền đổi sang vẻ mê say: "Trà ngon kỹ thuật tốt, nước trà rất ngọt, mùi thơm thoang thoảng, như vương vấn quanh ta, trà này là ai pha? Khinh Tuyết, là nàng sao?"

"Đúng ạ, lần đầu pha trà, thật khiến Hoàng Thượng phải chê cười..." Khinh Tuyết tươi cười, rạng rỡ như hoa xuân.

"Uhm, kỹ thuật này, nếu nói là lần đầu pha trà, thật khiến người khác không thể tin được! Xem ra Khinh Tuyết là cao thủ pha trà rồi!" Hách Liên Bá Thiên kinh ngạc.

"Hoàng Thượng đừng chê cười Khinh Tuyết như vậy!" Khinh Tuyết vừa nghe, liền nghiêng mặt, hơi cúi xuống, có vẻ thẹn thùng e lệ rất quyến rũ. Nhưng chỉ có nàng là hiểu, không phải là nàng đang thẹn thùng, tuy nhiên nàng thật sự cao hứng vì được Hách Liên Bá Thiên khen ngợi như thế.

Nhưng nàng thật sự cảm nhận được, Hách Liên Bá Thiên vẫn luôn nhìn nàng với vẻ dò xét, khiến nàng vô cùng khó chịu, vì thế chỉ có thể ứng đối cẩn thận hơn nữa.

"Thiếp thân cũng vừa nói thế, tay nghề của Khinh Tuyết muội muội thực không tầm thường, nàng nói mới học trong sáng nay khiến thiếp không thể tin được!" Chu Uyển Bích bị lờ đi, vì thế khéo léo lên tiếng.

"Đúng là không thể tin được!" Hách Liên Bá Thiên liếc mắt nhìn Chu Uyển Bích một cái, nói.

"Nếu Hoàng Thượng thấy được, sau này Khinh Tuyết sẽ thường xuyên pha trà vì Hoàng Thượng!" Khinh Tuyết dịu dàng nói.

"Tốt lắm tốt lắm! Mỗi ngày một chén trà thơm, xua đi mệt mỏi của trẫm, còn có thể hưởng tâm ý của Khinh Tuyết!" Hách Liên Bá Thiên cười lớn một tiếng rồi ôm Khinh Tuyết vào lòng.

Về phần Chu Uyển Bích, chỉ im lặng đứng một bên, nhưng ngọn lửa lóe lên trong mắt cô ta cho thấy cô ta sẽ không bất động nữa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-98)