Vay nóng Tinvay

Truyện:Thất Thân Làm Thiếp - Chương 070

Thất Thân Làm Thiếp
Trọn bộ 202 chương
Chương 070
Hoa mai
0.00
(0 votes)


Chương (1-202)

Siêu sale Shopee


"Phu nhân muốn dạo khúc gì đây?" Phi Tuyết nhẹ nhàng hỏi.

"Là cô nương mời, xin cô nương cứ chọn." Vãn Thanh nói nhỏ.

Phi Tuyết cười một tiếng, không khách khí, gật đầu, ngồi xuống, trong tay khẽ đưa một đường, tiếng đàn vang lên.

Lúc này tỳ bà cũng đã được đưa ra, Vãn Thanh ngồi xuống một bên, vừa nghe nhạc khúc biết là Hoa mai, khóe miệng cười nhạt.

Nàng khẽ khép hờ con người, hơi thở mùi đàn hương từ miệng hé mở, thanh âm thanh thúy dễ nghe như họa anh hót:

Bản dịch thô của anh Đông, cảm ơn anh @};-

Ánh trăng ngày đó, mấy lần soi ta, bên gốc mai thổi địch (sáo, tiêu).

Gợi nhớ người ngọc, không kể đến nghèo nàn và vay mượn.

Vì đâu tự bỏ trốn mà nay dần già lão, đã quên rồi bài thơ vui sướng.

Nhưng thực đắc ý, bên hàng trúc xen màu lưa thưa, trong giấc ngủ yên lặng dự tiệc Dao Trì.

Giang quốc. Lúc vắng vẻ. Thở than gửi gắm theo đường xa, tuyết đêm dần tụ.

Chim phỉ thúy (chim trả) cao sang nhẹ khóc thầm. Đài hoa đỏ chẳng nói, nhớ khúc hát khi giã gạo.

Lâu rồi vẫn nhớ chỗ từng cầm tay, dưới bóng ngàn cây, Tây hồ xanh biếc lạnh lẽo.

Còn đó những bóng hình, tan vỡ hết rồi sao, bao giờ gặp mặt.

Còn đó những bóng hình, tan vỡ hết rồi sao, bao giờ gặp mặt.

Thanh âm của nàng trong trẻo, mềm mại, từng lời từng lời uyển chuyển từ miệng nàng bay ra, khóe mắt như có lệ, nhất lời khuynh đảo mọi người.

Một tay phủ tỳ bà, một tay khẽ che nửa mặt, kìa khuôn mặt thanh tú ôn nhu, tinh tế đến từng hơi thở.

Tiếng đàn Phi Tuyết lả lướt cùng, hòa theo tiếng đàn, tiếng tỳ bà, lời cao thanh tịnh đẹp đẽ, toàn bộ người dưới khán đài mê say.

Khúc nhạc đã kết, dưới đài những con mắt si ngốc còn như thất thần, người nào cũng vẻ ngây ngốc, một người như tùng cúc, một người như trúc mai, thật là sự kết hợp tuyệt hảo!

Một người tiếng đàn xuất trần, một người tiếng ca đi vào giấc mộng!

Mọi người, dường như say với tiếng đàn tiếng hát ấy!

Vãn Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng, thỏa mãn, nàng tối nay được một dịp vui vẻ. Tuy nói rằng nàng cùng Phi Tuyết lần đầu tiên hợp tấu, nhưng bọn họ dường như đã tấu hợp từ trăm ngàn năm nay, âm điệu hòa lẫn vào nhau, tan chảy.

Hai người lại đàn, lại hát.

Một sự thỏa mãn, không gọi tên được là gì, nó mong manh, như một loại hạnh phúc.

Nàng quay đầu nhìn về phía Phi Tuyết, hắn cũng nhìn nàng cười vui vẻ.

Nhưng thật kỳ quái, nữ tử tuyệt mĩ vậy, nhưng Vãn Thanh sao vẫn thấy điểm kỳ quái, nữ tử Vân Quốc từ nhỏ ai ai cũng được xuyên lỗ tai, nhưng nàng ta không có, bông tai rủ trên vành tai kia là kẹp vào, không phải xuyên qua lỗ.

Vãn Thanh trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Lúc này nàng nghĩ rất nhiều, nhìn ra phía xa thì đã sớm thấy khuất bóng một người rồi.

Ngay cả Hồng Thư cũng đã không còn ở đó.

Trong lòng vừa mới thỏa mãn hạnh phúc liền biến mất, băng giá từ đâu tiến đến, Phượng Cô nhất định là tức giận, hơn nữa, chắc là vô cùng thịnh nộ.

Kỳ thật trong lòng nàng sớm đã nghĩ đến điều này nhưng là thân thể không ngừng run rẩy.

Thủ đoạn của Phượng Cô nàng quá rõ, bản thân nàng từng chịu qua, lần này không biết hắn sẽ trừng trị nàng như thế nào đây?

Tay nàng vô giác ôm tay phải bị thương, tiếng đàn khẽ lạc đi.

Thật không biết, lần này, thân thể nàng sẽ chịu hình phạt thế nào đây, tứ chi ngũ quan này, Thượng Quan Vãn Thanh, mi phải chịu khổ rồi đây! Trong lòng không khỏi có chút buồn cười.

Phi Tuyết cũng nhìn thấy Phượng Cô không còn đó, trên mặt cũng có vẻ khác lạ, lạnh lùng đứng dậy, thanh âm khàn khàn không còn mềm mại nữa mà là lửa giận chói tai: "Phượng Gia của Phượng Vũ Cửu Thiên đúng là người vô lễ! Phu nhân ở nơi này gảy đàn, hắn lại một mình rời đi! Đây là ý gì? Xem thường Phi Tuyết ta sao? Nếu xem thường, sao không nói ra, sao lại hành động như thế? Đây là hành động mà nam nhân nên làm ư?"

Vãn Thanh không nghĩ rằng Phi Tuyết phản ứng kịch liệt như thế, nhất lời không biết khuyên ngăn thế nào, nhìn mọi người dưới đài cũng phẫn nộ bất bình, chỉ cười khổ một phen, mị lực của Phi Tuyết cô nương thật lớn, một câu nói, cũng có thể khiến Phượng Cô trở thành người đáng ghét trong mắt công chúng như vậy!

Nàng cúi đầu nói: "Cô nương Phi Tuyết đừng trách móc, Phượng Gia chắc có chuyện gì, nhất định không phải xem nhẹ cô nương đâu."

Phi Tuyết cả giận nói: "Phu nhân, hắn tự nhiên rời đi, người sao còn vì hắn mà nói hộ?" Tựa hồ như không hiểu vì sao mà Vãn Thanh nói vậy.

Vãn Thanh bị những lời nàng nói làm cho á khẩu, không trả lời được, nàng không phải nói hộ hắn, chỉ sợ là chuyện càng lớn, sẽ khiến Phượng Cô không vui, mà nàng, sẽ là người cuối cùng chịu khổ a!

Có khả năng nào đây, nàng biết nói gì đây?

"Cô nương Phi Tuyết..." Vãn Thanh vô lực, Phi Tuyết này, mặc dù xuất thân phong lưu nhưng, vì chân chính lên tiếng, khiến người khác cũng không chịu nổi! Nàng ta nhìn nàng mãnh liệt, ngữ khí thẳng thắn:

"Phu nhân, Phi tuyết sớm đã nghe người bị hắn khi dễ, sao người không cách xa hắn đi! Rời hắn đi, Tuyết Linh Các luôn hoan nghênh người tới, tài nghệ của người, chắc chắn chiếm đầu bảng Tuyết Linh Các!"

Rời đi!!!

Nghe Phi Tuyết nói 2 chữ này, trong lòng Vãn Thanh tích tắc ngây ngẩn cả người!

Rời đi, đối với nàng, hai chữ này có sức dụ dỗ quá lớn, nhưng nàng muốn rời đi một cách toàn vẹn, bởi nàng rời đi, còn thân nhân nàng thì sao?

"Cô nương Phi Tuyết, hảo ý của ngươi, Vãn Thanh xin nhận, bất quá, xin để Vãn Thanh quay về Phượng Vũ lâu, Vãn Thanh không dám làm liên lụy cô nương!" Không biết trả lời vấn đề này như thế nào, đành quay gót!

Phi Tuyết nhìn nàng một lúc đâu, rốt cục thở dài một tiếng, vung tay lên, sai người trả nàng về.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-202)