đối mặt
← Ch.031 | Ch.033 → |
Bữa cơm thật vô vị, nghĩ tới việc ăn xong sẽ phải trở về Phượng Các đối mặt với nam nhân kia, nàng không ăn nổi.
Cầm đôi đũa trong tay, không thể nào tập trung ăn cho được, cuối cùng nàng đành để đôi đũa xuống. Bình sinh nàng ăn uống đã ít, hôm nay lại càng khó ăn, trong lòng chất đầy suy nghĩ.
Hồng Thư đứng một bên trong lòng lo lắng, khuyên nhủ: "Nhị phu nhân, nên ăn nhiều một chút. Mặc kệ chuyện gì, cũng nên ăn thêm đi." Gia cùng Nhị phu nhân vừa xảy ra chuyện, bản thân nàng chứng kiến nhưng thật sự là nàng bó tay không làm gì được.
Nàng có thể chiếu cố Nhị phu nhân, chăm sóc Nhị phu nhân bình an trên đường đi, nhưng nàng không được làm bất cứ điều gì chống lại Gia, cho nên những lời Song nhi hôm nay hỏi nàng, nàng không biết trả lời thế nào.
Bốn người bọn nàng Hồng Thư – Hoàng Kỳ – Lục Cầm – Lam Họa – đều là người của Gia, các nàng đã từng thề sẽ chỉ trung thành với mình Gia, ngay cả khi Gia chết, cũng sẽ nguyện chết theo Gia.
Kỳ thật, bản tính Gia không phải là kẻ lãnh khốc như thế, là do chuyện năm đó khiến cho hắn trở thành như vậy, có đôi khi, chỉ vì một chuyện gì đó mà khiến cho người ta trở nên cực kỳ tàn nhẫn.
"Không ăn, ta thực sự không ăn nổi, các ngươi ăn đi, sau đó thu dọn đi." Vãn Thanh đứng lên, thật sự là ăn uống không vào.
Kỳ thật có một số việc bắt buộc phải đối mặt -, hắn là ma cũng được, là quỷ cũng được, đều không sao cả.
Nàng đã nhận được rất lâu, thật lòng vẫn muốn nhẫn nhịn trốn tránh, nhưng thực sự là không có tác dụng.
Rốt cục, cũng phải đối mặt.
Nàng vừa kéo váy đứng lên, đã nghe thấy thanh âm nức nở của Vãn Thanh: "Tiểu thư..."
Âm thanh nghe vô cùng thống khổ, khiến nàng phải quay đầu lại.
Vãn Thanh quay đầu lại, đưa tay lên đầu, cười an ủi Song nhi "Có chuyện gì mà bộ dạng như thế, khiến ta nổi hết da gà."
Song nhi vẫn đứng im đằng xa, không nhúc nhích, nước mắt tuôn mỗi lúc một nhiều, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, thanh âm càng lúc càng lớn.
Tách... tách... chảy tràn trong tâm mỗi người,
Vãn Thanh thật sự không dám nhìn Song nhi, nhìn thấy nha đầu kia bộ dạng khổ sở như thế, lòng nàng dâng lên một nỗi đau.
Không muốn làm Song nhi lo lắng, cũng là muốn động viên mình, Vãn Thanh khẽ cười: "Đừng khóc, binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đắp đê, chưa từng có chuyện gì ta không kiểm soát được, phải tin tưởng ta."
Nàng nói xong nhìn Song nhi.
Chỉ thấy Song nhi lau nước mắt, nhất thời có vẻ kiên cường, trưởng thành hơn: "Tiểu thư, người không được nhẫn nhịn như thế nữa, người cũng phải nghĩ đến bản thân mình chứ. Mặc kệ người quyết định như thế nào, Song nhi sẽ vĩnh viễn đi theo người." Song nhi nói như thề.
Không cần nhẫn nhịn nữa?
Đúng là Song nhi luôn hiểu rõ nàng, nàng trước giờ một mực nhẫn nhịn, từ nhỏ cho tới giờ, vẫn luôn nhẫn nhịn người khác.
Tựa hồ, thói quen nhường nhịn, không cùng người khác so đo, đã ăn sâu trong tiềm thức nàng, trở thành một thói quen.
"Yên tâm đi, ta sẽ có cách giải quyết." Vãn Thanh đẩy cửa ra, hướng về phia Phượng Các mà bước. Có lẽ có một ngày, nàng sẽ sẽ thay đổi, nhưng hiện tại, nàng thật là chưa dứt bỏ được.
********************
Phượng Các. Phượng Cô đang ngồi uống rượu, ngón tay thon dài cầm cái chén bạch ngọc rót đầy rượu, trong đôi bàn tay của hắn, tựa hồ chiếc chén lại càng thêm phần đẹp mặt, hắn khẽ ngửa cô, uống từng chén từng chén.
Vãn Thanh đi vào, hắn cũng không có để ý, chỉ thoáng qua một chút rồi tiếp tục uống rượu, tư thế tao nhã dưới ánh trăng.
Vãn Thanh cũng không nói chuyện, liền tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó một mực trầm tĩnh chờ hắn nổi thịnh nộ.
"Uống một chén?" Hắn hốt nhiên quay đầu lại, rót rượu, nâng một chén lên cho nàng.
"Không được, Vãn Thanh không uống được". Vãn Thanh nói nhỏ, nhìn hắn, biết rõ là hắn căn bản không mời nàng mà là đang quát.
"Không uống sẽ tiếc đấy, rượu này chính là loại thượng hạng a!" Hắn vừa nói, vừa để chén rượu sát mũi, ngửi một hơi, sau đó khẽ buông một tiếng thở dài.
Mi gian buông xuống, ánh mắt khép hờ, bộ dáng hắn say mê tự đắc, phảng phất rượu này đích thực là loại rượu ngon.
Chỉ là Vãn Thanh rõ ràng thấy ánh mắt hắn không giống như lời hắn nói. Nàng cũng không mở miệng, lẳng lặng nhìn hắn, đến tột cùng là hắn muốn làm cái gì.
Một hồi lâu sau, hắn mở mắt, vẻ mặt thô bạo, thần sắc thay đổi, tiếng nói hướng về Vãn Thanh: "Ngươi trái lại rất can đảm!"
Nàng trong lòng hơi loạn, hai tay khẽ nắm chặt, song trên mặt lại càng lạnh hơn, yên lặng theo dõi hắn: "Vãn Thanh không rõ ý tứ của Gia?"
Biết rõ còn cố giả vờ!
Phượng Cô trên mặt cười nhạt, lạnh giá: "Ngươi thông minh như vậy lẽ nào không biết ý của ta? Không cần phải khiêm nhường đến mức ấy đâu! Ngươi còn là Tài nữ của Vân Quốc mà! Tài nghệ vô song!"
"Gia quá khen! Trước mặt người, Vãn Thanh sao dám xưng danh tài nữ, thật quá hổ thẹn." Nàng lẳng lặng nói, trên mặt bình tĩnh.
Nhưng kì thực trong lòng nàng sớm đã rối một mớ tơ vò.
Danh hiệu tài nữa kia, bản thân nàng không hề muốn.
"Miệng lưỡi thật sắc bén, mau lại đây hầu hạ ta." Hắn hốt nhiên trong lúc nhất thời lại hòa hoãn, khóe miệng khẽ cười, tựa hồ nụ cười lạnh căm kia cùng hành động thô bạo của hắn đều là nàng hoa mắt nhìn nhầm.
Vãn Thanh không hiểu rõ hắn rốt cục muốn hành hạ nàng như thế nào, nhưng nàng cảm giác là nguy hiểm đang đến gần, nàng thật sự không muốn phải đối diện với nó.
Vẫn giữ khoảng cách với hắn, mặc dù khoảng cách này kỳ thật không có bất cứ tác dụng gì, nhưng nàng cùng cảm giác được một chút an toàn. Chợt nàng cảm nhận được chút ít cảm giác an toàn cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng chỉ là bất đắc dĩ, bản thân sống qua ngày, hắn cấp cho cuộc sống sung túc thật là tốt, lấy loại người lãnh khốc vô tình cá tính như hắn, nàng không cảm thấy hắn có thể tùy ý với nàng, nhưng chỉ sợ nàng không đi so với đi càng thảm nhiều lắm.
Thức thời mới là anh hùng tuấn kiệt, cái... này nàng hiểu được, vì vậy bước tới một bước, ưỡn thẳng lưng một cách chính trực, tựa hồ là chứng minh nàng cũng không sợ hãi thông thường.
Bước tới trước bàn, nàng nhẹ nhàng cầm bình rượu, cũng can đảm chiến đấu tâm lý vì hắn rót rượu.
Là rượu thượng hạng, trúc diệp thanh, nhìn rượu trong bình mà lục vàng mà rót ra chén ngọc lại trắng tuyết, sắc thái mê người, thanh lệ kiều diễm. .
Tay nàng khẽ run, có vài rọt rượu suýt rớt ra bàn.
May mà ko rơi ra, không thì hắn không biết phải bắt đầu câu chuyện như thế nào
Phượng Cô cầm lấy chén rượu, tinh tế đưa lên miệng, nhưng không hề mở miệng nói lời gì.
Hắn có một thú vui, đó là người khác trước mặt hắn thất kinh, không hiểu được hắn nghĩ gì, càng sợ hãi hắn càng thích thú.
Người ta sống trên đời có thể phải đối diện với tất cả mọi chuyện, vô luận thống khổ đến mức nào, nhưng chính là sợ hãi mà không thể tỏ ra mình không sợ hãi.
Rất nhiều người quay mặt về phía nguy hiểm nhưng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng thì dậy sống sụp đổ.
Đây mới là phương pháp hành hạ nhân tâm thượng hảo nhất.
← Ch. 031 | Ch. 033 → |