← Ch.60 | Ch.62 → |
Cuối cùng Yên Lam bình tĩnh quyết tâm đi vào văn phòng tổng tài, thấy Cận Thế Phong đang ngồi trước bàn làm việc chăm chú xem văn kiện, nhìn khuôn mặt Cận Thế Phong nghiêm túc, Yên Lam nhìn say mê, đều nói đàn ông chuyên tâm khi là quyến rũ nhất, đúng thật, giờ phút này thoạt nhìn Cận Thế Phong, thực sự có loại khí chất làm cho người ta không có khả năng rời ánh mắt.
Cận Thế Phong từ lúc Yên Lam đi vào, đã cảm thấy, tạm thời anh không hề lên tiếng, muốn nhìn xem rốt cuộc Lam Lam muốn làm gì. Nhưng mà, ai ngờ, Lam Lam nhìn dáng vẻ của anh, nhất thời ngây người, đứng ở đó không nhúc nhích.
Làm sao vậy? Cận Thế Phong có chút nghi hoặc, ngẩng đầu lên, trông ánh mắt Yên Lam say đắm nhìn mình. Khóe miệng bất giác nhếch lên."Sao nào? Lam Lam, anh rất đẹp sao? Em xem, em nhìn đến ngây người!!"
Vừa nghe Cận Thế Phong nói, Yên Lam phục hồi tinh thần, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại thì tim lại bắt đầu đập điên cuồng.
"Anh nói cái gì vậy!! Thế Phong, em làm gì có!?" Cô vội vàng phủ nhận nói, bất giác, mặt lại đỏ lên.
"Thực sự không có sao? Vậy sao mặt em lại đỏ lên?" Cận Thế Phong buồn cười nhìn Yên Lam.
"Đương nhiên...... không có...... Mặt đỏ là vì quá nóng." Yên Lam lúng ta lúng túng nói.
"Thật vậy chăng?" Cận Thế Phong rõ ràng không tin.
"Đương nhiên là thật."
"Được rồi, em đã nói không có vậy thì không có." Cận Thế Phong nói."Thế, Lam Lam, em vào tìm anh có chuyện gì?"
"A, em chỉ vào báo cho anh là em đã nói với học trưởng, chúng ta sẽ đi tham gia tiệc của anh Mậu Đức, anh đồng ý, phải không?" Yên Lam nói.
"Em đã nói như vậy, anh còn có thể làm gì đây?" Cận Thế Phong đáp.
"Vậy coi như anh đồng ý rồi nhé." Yên Lam vui vẻ nói.
"Ừ, " Cận Thế Phong gật đầu nói.
"Tuyệt quá! Thế Phong, thật tốt!!" Yên Lam vui mừng ở một bên nhảy lên nói.
Nhìn Yên Lam trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười, Cận Thế Phong không tự chủ được miệng cũng hé mở."Tốt lắm, Lam Lam, không cần nhảy như vậy, lại đây, lầu có thể bị em nhảy sụp mất."
"Cái gì a! Thế Phong anh.... ." Nghe thấy Cận Thế Phong nói mình như vậy, Yên Lam không bằng lòng, vậy không phải rõ ràng nói cô rất nặng sao??
"Được rồi, Lam Lam, đừng quậy nữa, chút nữa sẽ đến trưa, em nghỉ ngơi một chút đi, tiện thể suy nghĩ một chút, chúng ta buổi trưa sẽ ăn cái gì?"
"Nhanh như vậy đã đến giữa trưa sao?" Yên Lam có chút kinh ngạc, sao lại có cảm giác đến công ty chưa được bao lâu? Cô cũng không đói lắm!!
"Ừh" Cận Thế Phong chân thành trả lời.
"Nhưng mà, Thế Phong, em còn chưa đói bụng!!"
"Không đói bụng cũng phải ăn cái gì đó, hơn nữa, cho dù hiện tại không đói bụng, chút nữa cũng sẽ đói." Cận Thế Phong nói, gần đây Lam Lam gầy đi rất nhiều, tuy rằng lúc ôm cô vào trong ngực vẫn thực thoải mái, nhưng mà, anh vẫn cảm thấy Lam Lam có chút nhỏ bé và yếu ớt, vẫn là béo một chút sẽ tốt hơn.
"Dạ, được rồi, như vậy ăn đại một chút gì đó!" Yên Lam thuận miệng trả lời.
Cận Thế Phong cùng Yên Lam ăn qua cơm trưa sau đó trở lại văn phòng, nhìn Yên Lam có chút mỏi mệt, Cận Thế Phong cúi đầu hỏi, "Lam Lam, em mệt mỏi đúng không? Có muốn đến phòng nghỉ của anh ngủ trưa hay không?"
"Nhưng mà......" Yên Lam có chút chần chờ."Em còn phải làm việc??"
"Không cần, không có chuyện gì, em nghỉ ngơi cho tốt đi?"
"Thực sao? Hay quá!!" Yên Lam đáp, ha ha...... ở giữa phòng nghỉ Cận Thế Phong có chiếc giường lớn thoạt nhìn thật thoải mái, cô cũng rất muốn thử một lần.
Yên Lam đi vào phòng nghỉ bắt đầu đi vào giấc ngủ trưa của mình, mà Cận Thế Phong lại thê thảm tiếp tục hòa mình vào công việc bị chậm lại phía sau, thực sự là muốn được ngủ trưa cùng Lam Lam!! Nhìn văn kiện trước mắt, Cận Thế Phong trong lòng thầm nghĩ.
Nha, quả nhiên, giường lớn này thật thoải mái a!! Yên Lam nằm ở trên chiếc giường mềm mại, chỉ chốc lát liền đi vào mộng đẹp. Cuối cùng, trên mặt bàn chồng chất văn kiện như núi chậm rãi giảm xuống, Cận Thế Phong đưa tay lên xoa cổ, nhìn đồng hồ ở trên tường, chỉ sáu giờ hơn.
Anh uể oải duỗi người vươn vai, buông bút trong tay ra, đứng dậy đi về phía phòng nghỉ.
Lam Lam còn đang ngủ sao? Vừa rồi đi vào xem cô một lần, cô ngủ thật ngọt ngào, Cận Thế Phong nhịn không được đố kị với chiếc giường rộng lớn kia có thể được Lam Lam ôm một cái thật lớn.
Đẩy cửa ra, đúng như dự đoán, Cận Thế Phong thấy Lam Lam vẫn là im lặng ngủ ở trên giường, ngay cả anh vào cũng không hề nhận ra.
Cận Thế Phong đi đến bên giường, thân mình ngồi xổm xuống, để sát vào giữa khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Lam đang ngủ say kia. Đưa tay vuốt ve hai má non mềm của cô, thầm nói, "Lam Lam, Lam Lam......"
Chính là không ngờ Yên Lam giữa giấc mộng đẹp thế nhưng vung tay lên, liền hất tay mình sang một bên, còn dụi dụi đôi hàng mi như liễu kia.
Cận Thế Phong buồn cười nhìn động tác nhỏ của Yên Lam, cúi đầu, dùng miệng môi vuốt ve mặt Lam Lam, tiếp theo kêu lên, "Lam Lam, bảo bối, rời giường."
"Ô......" Yên Lam cảm giác được có cái gì đó đi chuyển ở mặt mình, còn giống như có người kêu tên của cô, nhưng là, cô buồn ngủ quá! Muốn ngủ tiếp một lúc, không cần đánh thức cô được không??Nghĩ vậy, lại vươn tay ra đem khuôn mặt Cận Thế Phong rời khỏi mặt mình.
Ha ha, nhìn động tác vô ý của Yên Lam, Cận Thế Phong trên mặt lộ ra dáng vẻ yêu thương tươi cười, như thế nào? Vẫn còn ngủ đến bất tỉnh??
Lập tức, hai má Cận Thế Phong lại lần nữa dán lên trên mặt Yên Lam, nhẹ nhàng cắn chóp mũi của cô, sau đó vươn đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hồng thắm kia.
*****
Ngay lập tức, hai má Cận Thế Phong dán lên trên mặt Yên Lam lần nữa, cắn nhẹ vào chóp mũi của cô, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm đôi môi đỏ hồng kia.
"A ~~" Yên Lam ngâm khẽ một tiếng, con gì cắn cô vậy? Cô lắc đầu, muốn lấy con vậy nào đó đang dây dưa ở trên mặt xuống.
"Lam Lam, mau tỉnh lại nha! Bằng không, anh sẽ ăn luôn em!!" Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam nói.
Nằm ở trên giường không chịu nổi quấy rối cuối cùng Yên Lam cũng mở con mắt mơ màng, thật lâu, mới nhìn ra người hiện ở trước mắt, cô đáng thương nói, "Thế Phong, vừa rồi trong lúc em ngủ có con gì cắn em!!"
Yên Lam tố cáo với Cận Thế Phong, "Hơn nữa, nó còn liếm em! Có phải có con chó con hay không!?" Nói xong, cô đảo mắt nhìn khắp nơi.
Nghe lời nói của Yên Lam, Cận Thế Phong nhịn không được cười phá lên, "Lam Lam, em còn chưa tỉnh ngủ đúng hay không, còn đang nằm mơ có phải không?? Làm sao có thể có con cắn em chứ!!" Thật ra là anh, anh ở trên mặt Lam Lam ăn đậu hũ mà thôi, nhưng mà, sẽ không nói điều này cho cô biết đâu nha!!
"Phải không? Nhưng mà, nhưng mà cảm giác của em rất thật nha!!" Yên Lam nói, cảm giác rất thật, làm mình tỉnh dậy, đây là giấc mơ sao??
"Được rồi, Lam Lam, không cần nghĩ nữa, nên xuống giường rồi! Tan ca, chúng ta phải về nhà." Nói xong, Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, để cho cô ngồi ở trên giường tỉnh táo chút.
"Thế Phong, em nghĩ, em đi rửa mặt là ổn rồi." Yên Lam mơ màng nói, ngồi thế này, vẫn thấy buồn ngủ quá!! Cô thật muốn ngã thẳng xuống giường lớn, ngủ thêm nữa.
Xuống giường, Yên Lam mắt mờ mịt ngái ngủ đi đến phòng rửa mặt.
Oành một tiếng, "A......" Một tiếng động vang đến, tiếp theo, trong phòng rửa mặt vang lên tiếng Yên Lam kêu la. Nghe thấy tiếng kêu của Yên Lam, Cận Thế Phong gần như chạy vọt một trăm mét đến đó.
"Đau quá a......" âm thanh đau khổ của Yên Lam truyền đến.
Chạy đến cửa phòng rửa mặt Cận Thế Phong liền thấy Yên Lam ngồi xổm trước cửa, lấy tay che cái mũi "Lam Lam, em làm sao vậy?" thân mình Cận Thế Phong cũng ngồi xổm xuống.
"Thế Phong, đau quá a!" Thấy Cận Thế Phong ngồi xuống bên cạnh mình, Yên Lam tủi thân vội nói.
"Đừng che, đến đây, Lam Lam, bỏ tay ra, cho anh xem nào." Nói xong, Cận Thế Phong kéo tay Yên Lam đang che trước mũi, nhìn thấy cái mũi đỏ rực của cô, biết nay vừa xảy ra chuyện gì.
"Đụng vào cái mũi sao??" Cận Thế Phong đau lòng nói.
"Ừ, " Yên Lam gật gật đầu, "Đau quá!!" Giữa hai hốc mắt đầy nước. Cô vừa rồi mơ màng đi đến phòng rửa mặt, nhưng ai ngờ cánh cửa làm bằng chất liệu thủy tinh trong suốt, cô vừa đúng lúc cúi đầu đi vào, đụng vào cái mũi, đau quá!!
"Ai!! Lam Lam, sao em không cẩn thận đến như a! Em thật là một đứa nhỏ lơ mơ, anh không biết trước kia em tự lo cho cuộc sống của mình như thế nào!! Như thế này, anh làm sao yên tâm cho em rời khỏi tầm mắt của anh!!" Cận Thế Phong đau lòng nói.
Cận Thế Phong đang nói, thấy mũi Yên Lam chảy xuống hai hàng đo đỏ gì đó, "Không tốt, Lam Lam, em chảy máu mũi!!"
Anh từ cái giá bên trên lấy khăn mặt xuống, nhẹ nhàng lau đi vết máu, sau đó đưa tay đỡ
Lam Lam dậy trên mặt vẫn còn rơi đầy nước mắt, dịu dàng ôm cô, lấy hai tay che cái mũi, bước nhanh ra ngoài.
"Lam Lam, em ngồi trên giường chờ anh." Đặt Yên Lam ngồi trên giường, Cận Thế Phong đi ra phòng làm việc, một lát sau, cầm một hộp y tế trở vào, tiếp đó, ngồi ở bên cạnh Yên Lam giúp cô bôi thuốc.
Máu mũi ngừng chảy, Cận Thế Phong nhìn cái mũi xinh xắn Yên Lam có chút hồng lên, chắc là đụng thực nghiêm trọng, lại đứng dậy đi đến tủ lạnh, lấy ra một ít đá, dùng khăn mặt bao lấy, nhẹ chườm đá trên mũi Yên Lam.
"Khá hơn chút nào không? Lam Lam, còn đau không?" Nhìn chiếc mũi nhỏ xinh của Yên Lam càng ngày càng hồng, càng ngày càng sưng, Cận Thế Phong càng thêm đau lòng.
"Dường như hơi đỡ hơn lúc nãy, chườm đá một lúc tốt hơn rất nhiều." Yên Lam rầu rĩ nói, nhưng mà, tại sao cảm giác cái mũi trướng trướng, một cái mũi giống như biến thành hai cái, trở lên rất to.
"Thiếu Phong, cái mũi của em trở lên rất to sao? Em sao cảm giác kì quá a?!" Yên Lam buồn bực nói.
"Không có, mũi của em vẫn rất đẹp, Lam Lam, vẫn còn rất đau sao? Nếu không chúng ta chờ một chút đi khám bác sĩ được không?" Mắt thấy mũi Lam Lam sưng to như vậy, Cận Thế Phong có chút lo lắng, có phải đụng hỏng cái mũi rồi hay không??
"Không cần, không có việc gì, hẳn là lát nữa sẽ tốt hơn, không cần lo lắng, Thế Phong."
Đụng vào mũi có một chút mà phải đi khám bác sĩ, chuyện bé xé ra to quá đi?? Nếu để cho người khác biết, vậy cô chẳng phải rất mất mặt!!
"Không đi khám bác sĩ, ít nhất cũng phải đi lấy chút thuốc uống, Cận Thế Phong nói, tay cầm khăn mặt đưa cho Yên Lam, "Lam Lam, em tự cầm đá chườm lên mũi cho bớt đi." Tiếp theo, ôm Yên Lam đi ra ngoài.
"A!" Nhìn hành động của Cận Thế Phong, Yên Lam sợ hãi kêu một tiếng, "Thiếu Phong, anh không cần như vậy, mau buông em xuống, em tự mình đi được, em chỉ là đụng phải cái mũi, chứ chân đâu có bị thương, anh mau buông em xuống!! Cứ thế này, đi ra đó, sẽ bị người khác chê cười!!" Ở đây cũng không phải nhà, bộ dạng này để cho người trong công ty thấy, cô không thể gặp người khác.
"Không được, vẫn là anh ôm em đi." Cận Thế Phong cự tuyệt nói, "Nếu cho em tự mình đi như em nói, em vốn không có cách bảo vệ chính mình, mà anh cũng không tiện giúp em chườm đá, hơn nữa em đi quá chậm, đá tan hết, cái mũi sẽ rất đau."
"Không cần, em hiện tại cảm thấy cái mũi tuyệt đối không đau, có thể không không cần chườm đá, em tự mình đi được, anh mau buông em ra!! Thế Phong!!" Yên Lam sống chết cự tuyệt hành động của Cận Thế Phong, tuyệt đối không thể để cho anh đi ra khỏi văn phòng.
*****
"Không cần, hiện giờ cái mũi của em không còn đau nữa, không cần chườm đá, em có thể tự đi, anh mau buông em ra! Thế Phong!!!" Yên Lam sống chết cự tuyệt hành động của Cận Thế Phong, tuyệt đối không thể để cho anh đi ra khỏi văn phòng.
"Không được, Lam Lam, đừng động đậy nữa, nếu em lại động đậy, anh sẽ khiêng em ra ngoài! Em phải chườm đá!"Cận Thế Phong nhìn Lam Lam uy hiếp. Nói xong, anh lấy khăn mặt đưa cho cô chườm đá.
Nhìn Cận Thế Phong cứng rắn ôm mình ra khỏi văn phòng, Yên Lam hết hi vọng, cũng chẳng dám phản kháng.
Cô dùng hai tay che mặt, tự nhủ trong lòng, "không ai thấy mình, không ai thấy mình...." Tự lừa mình dối người, cô nghĩ sẽ không có ai nhận ra mình hay chú ý đến mình.
Từ trên tầng xuống dưới, dọc theo lối đi, Yên Lam đều cúi đầu, nhắm chặt mắt, cố gắng dùng hai tay che kín khuôn mặt.
Cận Thế Phong kéo hai tay Yên Lam xuống, khiến cô vội cầm khăn lên che mũi. Yên Lam chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh, quả nhiên thấy mọi người đang sững sờ tại chỗ. Trời ạ!!! Yên Lam thầm oán thán, thật mất mặt mà. Sau này cô làm sao đến công ty đây? Đáng ghét!
Thế Phong dẫn Yên Lam đến bệnh viện kiểm tra qua, nghe bác sĩ dặn dò, lấy thuốc, sau đó hai người về nhà.
"Thiếu gia, Yên Lam tiểu thư, hai người về rồi"
Dì Trương vừa làm cơm xong, từ phòng bếp đi ra, chợt nghe thấy âm thanh mở cửa từ phòng khách, vội vàng ra ngoài đón. Thấy Thế Phong và Yên Lam trở về, bà đi đến gần nhưng kinh ngạc khi nhìn thấy mũi Yên Lam bị thương.
"Trời ạ, Yên Lam tiểu thư, mũi cô bị sao vậy?"
"Dì Trương, Thế Phong, anh ấy bắt nạt cháu...". Yên Lam thấy ánh mắt săn sóc, vội vàng ôm lấy dì Trương, hơn nữa còn phụng phịu tố cáo tội ác của Thế Phong hôm nay.
Ban đầu mọi chuyện đều rất tốt, nhưng từ lúc cô bị đụng mũi, mọi chuyện xui xẻo đều nhằm cô mà xảy đến.
Đầu tiên là Kỷ học trưởng, thấy Thế Phong từ văn phòng ôm cô đi ra, tưởng cô bị làm sao, vội vàng chạy tới hỏi han. Biết cô vì ngủ mơ màng mà bị đụng mũi, lại cười nhạo cô. :
Sau đó, Thế Phong ôm cô xuống dưới tầng lại gây ra một trận xôn xao. Nhìn mọi người trong đại sảnh công ty lúc đó sửng sốt nhìn mình chằm chằm, cô xấu hổ cúi đầu đến thấp không thể thấp hơn, thật là muốn tìm một cái thùng chui vào.
Lúc Thế Phong chạy xe được nửa đường, mũi của cô lại bắt đầu chảy máu, không thể cầm máu được, dọa cô sợ nhảy dựng cả lên. Thế nhưng Thế Phong có vẻ còn khẩn trương hơn cả cô, nhán ga phóng đi, kết quả là vượt vài cái đèn đỏ, bị cảnh sát giao thông bắt rồi lại còn bị giáo huấn một hồi.
Cuối cùng, đến bệnh viện, Thế Phong cũng không cho cô xuống xe tự đi, tự mình ôm cô đi vào bệnh viện, làm cho các bác sĩ tưởng bệnh gì rất nặng. Đến lúc biết cô chỉ bị chảy máu mũi, hung hăng liếc cô một cái.
Tóm lại, dù sao... Dù sao hôm nay cô đã mất hết mặt mũi, sau này không dám đi gặp người khác! ==
"Cái gì?" Dì Trương nghe thấy Yên Lam nói Thế Phong bắt nạt cô, kinh ngạc há hốc miệng, chẳng lẽ mũi của Yên Lam là do thiếu gia đánh? Không thể nào!!! Nghĩ lại, ánh mắt không kiềm chế được nhìn về phía Thế Phong.
Cận Thế Phong nhìn dì Trương dùng thái độ không tin cùng nghi hoặc nhìn mình, bất đắc dĩ cười khổ. Hai người kia rõ ràng ông nói gà bà nói vịt mà. Dì Trương sao có thể nghĩ anh đánh Lam Lam chứ?
Kéo Yên Lam từ người dì Trương về, Thế Phong bất đắc dĩ nói: "Dì Trương, Lam Lam bị đụng mũi!"
"Bị đụng?" Thì ra là bị đụng mũi, dọa bà nhảy dựng lên, còn tưởng thiếu gia đánh người.
Bà đã nói đó thôi, từ nhỏ bà đã chăm sóc thiếu gia, nhìn thiếu gia lớm lên, cho tới bây giờ bà không nghĩ thiếu gia có khuynh hướng bạo lực gì đó. Là thiếu gia thích Yên Lam như vậy, làm sao đánh cô được.
"Trời ạ, Yên Lam tiểu thư, cô sao lại không cân thận như vậy? lại đụng trúng mũi, xem cái mũi nhỏ sung lên kìa..." Sauk hi hiểu hết tình hình, bà đau lòng nhìn mũi Yên Lam, muốn đưa tay lên sờ vào cái mũi đó.
"Dì Trương, không nên đụng vào, bác sĩ nói như vậy sẽ bị nhiễm trùng, tôi đi bôi thuốc cho Lam Lam trước".
Nói xong, Thế Phong kéo Yên Lam đi đến sô pha ngồi xuống.
Đồng thời, anh quay lại nói với dì Trương ở phía sau mình, " Dì Trương, chúng tôi còn chưa ăn cơm. Bữa tối làm phiền dì"
"Thiếu gia, cậu không cần lo lắng, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi. hai người bôi thuốc xong là có thể ăn". Dì Trương trả lời.
"Đến đây, Lam Lam, ngồi xuống đi". Anh nhìn thấy sự giận dỗi trong mắt Yên Lam, bất đắc dĩ nói, cũng đưa tay ngăn Yên Lam giẫy dụa.
"Lam Lam, ngồi xuống đối diện với anh, được không? Để anh bôi thuốc cho em." Nói xong, anh cũng cảm thấy hôm nay bản thân rất khoa trương, nhưng anh vừa thấy Lam Lam bị thương sẽ khẩn trương vạn lần như vậy. Hơn nữa, lúc mũi của Lam Lam không cầm được máu, anh hoảng hốt, chuyện gì cũng không nghe lọt tai, cho nên...
Nghe giọng điệu lo lắng, Yên Lam quay đầu về phía Cận THế Phong, nhín thấy anh lo lắng, ánh mắt đau lòng cùng bất đắc dĩ, cô liền tự trách bản than. Nếu cô không bị thương, anh cũng sẽ không lo lắng như vậy. Cô chẳng những không cảm ơn Thế Phong, mà còn ở đây cố tình gây sự, quả thực giống như một đứa trẻ nhỏ không hiểu chuyện.
← Ch. 60 | Ch. 62 → |