Vay nóng Homecredit

Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp) - Chương 296

Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp)
Trọn bộ 312 chương
Chương 296
Nơi này của anh cũng đã không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa!
0.00
(0 votes)


Chương (1-312)

Siêu sale Shopee


Đại sảnh khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Tiêu Lăng Phong lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy đồng ý phẫu thuật.

"Cháu đã liên lạc với bệnh viện rồi, tin tưởng cuộc phẫu thuật sẽ có thể được tiến hành rất nhanh thôi!"

Trình Ngự không lên tiếng. Ông nhìn Tiêu Lăng Phong, thế nào mà lại trở thành như vậy. Thiên Tuấn và Thiên Trì đều không bị hủy trong tay của anh. Đây tuyệt đối là kỳ tích. Mặc dù hết thảy đây chỉ là một mưu kế nhỏ của ông, chuyện đã đạt tới kết quả mà ông mong muốn. Ông vốn nên nói lại chuyện này cho Tiêu Lăng Phong biết. Thế nhưng mà nghĩ đến Diệu Tinh đã từng phải chịu nhiều cực khổ như vậy, đột nhiên ông cảm thấy cần phải thắt sự "hành hạ" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on thêm một chút nữa đối với Tiêu Lăng Phong mới được.

"Đây là giấy tờ của nơi đã từng là phòng ốc của ngài, còn đây là cổ phần của Thiên Tuấn!"

Trình Ngự nhìn vào những loại giấy tờ gì đó trong tay Tiêu Lăng Phong. Những thứ này từ năm năm trước đã được chuyển nhượng lại dưới tên của Diệu Tinh. Ông không thể nào tin nổi, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong nói: "Đến bây giờ cậu hối hận vẫn còn kịp đó!" Trình Ngự nói nhắc nhở: "Coi như đã chứng minh được là cậu yêu Diệu Tinh. Nhưng mà... tôi cũng chưa bao giờ từng nói là sẽ bởi vì những thứ này mà gả Diệu Tinh cho cậu! Mặc dù trong lòng Diệu Tinh cũng yêu cậu, thì tôi đây cũng sẽ không muốn gả con gái mình cho một người mù!" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Trình Ngự nói ác liệt, thế nhưng trong lòng ông lại có mấy phần thương hại cho Tiêu Lăng Phong. Có phải hình thức này của chính mình chính là một loại kích thích rất quá đáng đối với anh hay không! Vì bất kể như thế nào, Tiêu Lăng Phong bị "mù" cũng là vì Diệu Tinh.

"Cho tới tận bây giờ, cháu cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng muốn dùng chuyện này để ngăn trở Diệu Tinh. Mà cháu cũng không muốn dùng nó làm lợi thế cho mình."

"Cậu thật sự có thể cam tâm để cho Diệu Tinh mang theo đôi mắt được ghép giác mạc của cậu gả cho người khác sao?" Trình Ngự bồi thêm một câu mang nặng lực đả kích: "Nếu như Diệu Tinh cảm ơn cậu thì hoàn hảo. Nhưng nếu như con bé không hề cảm kích, lại sống cuộc sống hạnh phúc cùng với người khác, mà cậu lại..."

"Chuyện này không thể để cho Diệu Tinh được biết!"

Trình Ngự không thể ghìm nén được nụ cười. Không biết Diệu Tinh nghe thấy như vậy, khi ấy có thể sẽ tặng cho phía bên kia mặt của Tiêu Lăng Phong một cái tát hay không! Nhưng bất quá, có thể chứng minh... lúc đầu Diệu Tinh đã không hề yêu lầm người.

"Ông làm như vậy, liệu có thể có chút quá nóng giận hay không." Trong phòng nghỉ. Khương Ngọc Khiết nghe lại lời kể của Trình Ngự liền không nhịn được mà trách cứ. Quá khứ cho dù có nhiều oán hận hơn nữa, nhưng mà trong khoảng thời gian này đã có nhiều chuyện trải qua như vậy, những khúc mắc trong lòng bà cũng đã được thả lỏng ra nhiều. Vốn dĩ bà nghĩ đối với chuyện của Diệu Tinh, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn bà cũng sẽ không tham dự gì nhiều vào chuyện tình cảm của hai người bọn họ. Mặc dù Tiêu Lăng Phong không làm chuyện đến bước này, nếu như mà Diệu Tinh thật sự thích yêu thích Tiêu Lăng Phong, thì bà cũng không có biện pháp gì: "Chẳng qua là, thật có lỗi đối với đứa nhỏ Car­los kia rồi!"

"Lúc trước cậu ta có tìm tôi để nói chuyện. Cậu ta cũng là người tốt... Chẳng qua là đáng tiếc, Diệu Tinh lại không có cái phúc khí đó!" Trình Ngự khẽ than một tiếng.

Al­ice ngồi chống cằm, cô bé nghe hoàn toàn không hiểu ông bà ngoại đang nói nói về những chuyện gì. Bất quá... Ba ba và mẹ giống như đã không còn tức giận nữa rồi. Ngày hôm qua cô bé đã nhìn thấy ba ba đang dỗ cho mẹ ăn cơm. Còn nhìn thấy ba ba hôn lên gương mặt của mẹ nữa. Ba ba cười, đôi mắt cong lại thành một vầng trăng khuyết.

Rõ ràng đây là một "âm mưu", nhưng mà người tham dự lại càng ngày càng nhiều, đến ngay cả Lãnh Liệt cũng trở thành đồng lõa.

"Anh nói xem, nếu như mà Tiêu Lăng Phong biết anh cũng hùa theo cùng với bọn họ để lừa gạt anh ấy, liệu sau này anh ấy sẽ hối hận khi lần trước đã giúp anh hay không?"

"Hừ! Hối hận thì cũng đã muộn rồi!" Lãnh Liệt nói vẻ xem thường, ôm chầm lấy Ti Khiết, "Chờ chuyện bên này có kết quả, chúng ta cũng trở về nhà đi thôi. Anh cũng muốn giống như Tịch Mạt, muốn có một đống bảo bảo thật dễ thương như vậy."

"Anh cho em là heo sao!" Ti Khiết trợn trắng mắt, sau đó chạy đến bên người Tiêu Lăng Phong. Người nầy cố chấp là không chịu ở bó thạch cao ở trên đùi, hiện tại lại phải phiền toái đến phẫu thuật. Đúng thật là một ngị đàn ông quá mức ngu ngốc.

"Cậu cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp cậu lừa gạt Diệu Tinh!" Ti Khiết hàm chứa lệ: "Tiêu Lăng Phong, về sau này tôi sẽ không bao giờ còn ức hiếp cậu nữa."

"Tôi cũng không phải là phải người bị bệnh nan y gì!" Tiêu Lăng Phong cười cười: "Yên tâm đi, tôi không sao đâu!"

"Vậy cậu hãy nhìn nhiều thêm mấy lần mấy người chúng ta nữa đi, về sau này nếu muốn nhìn thì..." Ti Khiết nghẹn ngào, quay mặt qua một bên. Không được! Ti Khiết thật lo lắng sẽ để cho mình bị cười ra thành tiếng. Lãnh Liệt nhận ra Ti Khiết đang cố nén, anh liền kéo vào trong ngực của mình. Ti Khiết ôm lấy Lãnh Liệt, bả vai cô cứ rung lên từng đợt, từng đợt. Nhìn qua thấy cô khóc cực kỳ thương tâm. Chỉ có Lãnh Liệt biết, Ti Khiết đã cười sắp đến đau hết cả lưng rồi.

****

Tiêu Lăng Phong nằm trên bàn mổ,

"Anh xác định sẽ không hối hận chứ, hiện tại đổi ý còn kịp đó!"

Tiêu Lăng Phong quay mặt sang nhìn Karl: "Tôi hối hận thì tại sao lại muốn anh làm ca phẫu thuật này chứ?" Hôm nay không biết anh đã nhắc tới chuyện này bao nhiêu lần rồi.

Trên trán Karl toát ra ba đường hắc tuyến. Người này cũng thật là quái dị đi. Cô nhóc Trình Diệu Tinh kia, rốt cuộc là thương anh ta ở nơi nào vậy. Karl hướng về phía y tá nháy mắt một cái. Y tá gật đầu một cái liền chuẩn bị xong thuốc mê.

"Tại sao cậu lại tới đây?" Bác sĩ phẫu thuật đi tới, thiếu chút nữa thì cho là mình đã đi sai chỗ.

"À! Đưa một người bạn tới thôi." Karl cười: "Hiện giờ tôi liền giao bệnh nhân cho anh nhé! À! Đúng rồi. Khi cậu bó thạch cao cố định thì nhớ bó thạch cao cho nặng một chút." Karl hướng về phía Tiêu Lăng Phong đã bị thuốc mê làm vẻ mặt ngoáo ộp, sau đó đi ra ngoài. Tiêu Lăng Phong, chờ đến khi cậu tỉnh lại thì chuyện đùa đã tới rồi. Karl nhướng nhướng cái trán, khóe miệng của anh hơi nhêch lên hé lộ một nụ cười có chút tà mị.

Trong phòng bệnh, Lãnh Liệt gõ gõ lên thạch cao ở trên đùi Tiêu Lăng Phong. Rốt cuộc là có bao nhiêu nghiêm trọng mà phải bó lớp thạch cao dầy như vậy. Anh ngước mắt lên nhìn Karl, muốn cười nhưng lại phải cố nén. Anh cũng biết chuyện này không thoát được có liên quan tới anh ta.

"Anh ấy đã tỉnh chưa vậy?" Diệu Tinh bất an ngồi ở một bên,

"Yên tâm đi, cũng nhanh thôi!" Ti Khiết vỗ vỗ bả vai vào Diệu Tinh: "Một hồi nữa em cũng không cần phải lên tiếng nghe không. Chúng ta làm thế này chính là vì muốn cho em được hả giận, cho cậu ta chút ít dạy dỗ." Ti Khiết nhắc nhở. Sau đó vẻ mặt cũng đầy mong đợi, chờ cho Tiêu Lăng Phong tỉnh lại.

"Car­los chủ yếu là chỉ trông vào cậu thôi đấy. Nếu như cậu diễn trò không đạt, thì chúng tôi đây sẽ đến hỏi tội cậu đó!"

*****

Car­los nhức đầu nhìn mấy người trước mắt. Rõ ràng mấy người tuổi cộng lại đã được một xấp dầy, tăng lên thành mấy trăm tuổi. Ấy vậy mà lại còn ngây thơ giống trẻ con hết cả như thế! Car­los xoa xoa huyệt Thái Dương. Có một đám bạn bè quái dị như vậy, anh cảm thấy Tiêu Lăng Phong bị đùa chơi không có chết, mà còn sống được tới ngày nay, tuyệt đối là một kỳ tích.

"Có lẽ đối với anh mà nói thì có chút tàn nhẫn, nhưng lâu như vậy cho tới nay, tất cả mọi người đều đã mệt muốn chết rồi. Tức thời được buông lỏng một chút thì không có gì là không tốt." Lãnh Liệt đứng ở bên người Car­los: "Tôi biết mọi lời nói như thật xin lỗi, cám ơn anh... những lời nói này đối với anh thực sự hoàn toàn là vô dụng, có thể nói là rất tàn nhẫn! Hơn nữa cũng không tới lượt tôi nói ra những lời này. Nhưng mà Car­los, anh là một người tốt, cũng là đáng để cho bạn bè phải trả ra hết thảy."

"Tôi có thể làm như vậy là bởi vì cảm thấy đáng giá!" Car­los ngẩng đầu lên: "Bởi vì tình yêu của tôi đối với Diệu Tinh... tôi bại bởi vì Tiêu Lăng Phong, bởi vì người yêu trong lòng của Diệu Tinh là Tiêu Lăng Phong... Cho nên, tôi không có gì gọi là tiếc nuối, cũng không có gì là không cam lòng."

Diệu Tinh vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Tiêu Lăng Phong. Cách đó không xa, những âm thanh rất nhỏ kia chui vào trong lỗ tai của cô. Thân thể của Diệu Tinh khẽ run lên một cái. Diệu Tinh cắn môi thật chặt. Nhưng mà sau đó, cô lại không cách nào phát ra tiếng nói được.

Ngón tay của Tiêu Lăng Phong chợt bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Anh đã bắt đầu từ từ có ý thức. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Chẳng qua là toàn thân anh lúc này giống như đang bay bổng lên vậy! Đáng chết, không phải là anh đã bị tiêm thuốc mê vào quá liều lượng thuốc đó chứ! Cho nên cả người anh mới có cái dạng như thế này.

"Tiêu Lăng Phong, cậu đã tỉnh chưa?" Ti Khiết hỏi, sau đó trước khi Diệu Tinh mở miệng một giây, cô liền che lấy cái miệng của Diệu Tinh lại.

"Ừ!" Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng đáp lại: "Phẫu thuật có thuận lợi không? Diệu Tinh như thế nào?"

"Diệu Tinh rất tốt!" Car­los hít sâu một hơi. Người mình yêu cũng đã bị cướp đi rồi, trêu cợt Tiêu Lăng Phong một chút, không có gì là không được đi! "Anh thấy thế nào rồi?"

"Tôi rất khỏe!"

"Vậy thì tốt. Hi vọng anh khôi phục nhanh lên một chút, để đến lúc đó còn tới tham gia hôn lễ của tôi và Diệu Tinh!"

"Ừ." Tiêu Lăng Phong gật đầu, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn "Anh vừa nói gì?" Tiêu Lăng Phong hỏi. Đột nhiên từ trên giường bắn ra. Chuyện gì xảy ra vậy, chân của anh không thể nhúc nhích được.

"Nói muốn cậu tham gia hôn lễ của Diệu Tinh!" Ti Khiết vừa che miệng Diệu Tinh vừa chỉ sợ cho thiên hạ không thể tiếp tục náo loạn thêm nữa."Còn có, cậu chớ có lộn xộn, chân của cậu thuận tiện cũng đã làm phẫu thuật luôn, đã bó thạch cao cố định lại rồi."

"Diệu Tinh ở nơi nào. Tôi muốn gặp Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong có chút kích động. Hết thảy xung quanh đều tối đen như mực, làm anh cảm thấy có chút không quen được hơn nữa còn có chút bất an.

"Diệu Tinh rất tốt, tôi thay mặt cô ấy cám ơn anh!" Nhìn trên mặt Tiêu Lăng Phong lúc này dáng vẻ cực kỳ thống khổ, trong lòng Car­los cũng nổi lên ý muốn trêu đùa: "Có muốn tôi đưa Diệu Tinh tới thăm anh một chút hay không?" Car­los nhìn liếc tròng mắt của Tiêu Lăng Phong bị một lớp băng gạc thật dầy bao lấy, hỏi anh một câu. Cái tên Karl kia cũng thật là...

"Đừng..." Tiêu Lăng Phong lên tiếng, "Vẫn đừng nên như vậy, cứ để cho cô ấy được nghỉ ngơi thật tốt đi đã. Tôi... Diệu Tinh không có sao là tốt rồi." Tiêu Lăng Phong khẽ than một tiếng.

"Tiêu Lăng Phong, anh thật sự không muốn được gặp Diệu Tinh hay sao?" Karl hỏi."Nói không chừng cô ấy rất muốn gặp anh đó. Hay là... anh đã hối hận rồi?"

"Không có!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu."Diệu Tinh, cô ấy sẽ không làm như vậy!" Tiêu Lăng Phong từ từ nằm xuống nói. Đã đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh đã hoài nghi hết thảy, trừ tình yêu của anh và Diệu Tinh ra.

"Làm sao mà anh biết được cô sẽ không như vậy?" Car­los hỏi. Nếu như sớm có chút chút tín nhiệm một chút, cần gì phải trải qua nhiều đau khổ như vậy."Diệu Tinh sớm đã đáp ứng lời cầu hôn của tôi, cho nên..."

"Tôi không muốn nói người Diệu Tinh yêu là ai, cũng không muốn cãi cọ, xem người nào mới có thể làm cho Diệu Tinh được hạnh phúc. Chỉ cần tự trong lòng chúng ta hiểu rõ ràng tình cảm lẫn nhau là tốt rồi!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền khẽ cười một tiếng."Hiện tại tôi chỉ tin vào cảm giác của mình, trái tim của mình, tin tưởng tình yêu của chúng tôi, có thể thay đổi được hết thảy mọi thứ."

Nước mắt của Diệu Tinh ướt nhẹp cả tay của Ti Khiết. Ti Khiết có chút không biết làm sao. Vốn dĩ cô chỉ là muốn vui đùa một chút, nhưng mà lại không thể nghĩ đến vậy mà lại chọc cho Diệu Tinh khóc nhè. Ách...

"Ngu ngốc!" Diệu Tinh tủi thân dẹt miệng một cái.

"Diệu Tinh. Tại sao em không chịu nghỉ ngơi cho thật tốt, lại chạy tới đây làm gì?" Tiêu Lăng Phong giơ tay lên. Cả hai người dường như có thể có khả năng cảm nhận được vậy. Hai người cùng giơ tay lên, dễ dàng liền cầm tay nhau ở chung một chỗ.

"Anh không chịu tới gặp em, cho nên em liền tới thăm anh!" Diệu Tinh đứng lên, sờ soạng tiến đến ngồi ở bên người Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh vươn tay cánh tay ra ôm lấy anh."Tại sao anh lại ngu như vậy chứ?"

"Vì em, bất kể anh làm cái gì cũng đều rất đáng giá!" Tiêu Lăng Phong khẽ cười, hôn lên mái tóc của Diệu Tinh. Mấy người vừa chế tạo ra vở kịch tai ác kia cũng đều cảm thấy không có gì thú vị liền lui ra ngoài.

"Tiêu Lăng Phong. Anh cũng chưa từng bao giờ nghĩ nếu như em thực sự gả cho người khác thì anh phải làm sao bây giờ!"

"Anh biết là em sẽ không!" Tiêu Lăng Phong khẽ vuốt ve gương mặt của Diệu Tinh: "Anh cũng vậy, không muốn em gả cho người khác! Diệu Tinh! Cả đời này, anh cũng không nghĩ sẽ chơi đùa hay vứt bỏ em."

"Nếu như... nếu như sau này em yêu người khác, không cần anh nữa. vậy thì anh phải làm sao đây?" Diệu Tinh nức nở.

"Nếu vậy... em cứ việc đi làm những chuyện em thích! Anh chỉ mong muốn em sẽ được hạnh phúc." Trong lời nói của Tiêu Lăng Phong tràn đầy sự cưng chiều.

"Vậy còn anh thì làm sao đây?"

"Yên lặng ở đó coi chừng em. Nhìn em hạnh phúc, như vậy là được rồi!"

"Tại sao?"

"Bởi vì nơi này của anh cũng đã không thể chứa đựng thêm một người nào khác nữa!" Tiêu Lăng Phong nắm lấy tay của Diệu Tinh áp vào trong ngực mình. Anh hôn lên vầng trán của Diệu Tinh: "Anh yêu em."

"Đồ ngốc!" Diệu Tinh ôm thật chặt Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong, em cũng vậy, em yêu ngươi, luôn luôn..."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-312)