Vay nóng Tima

Truyện:Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp) - Chương 250

Hợp Đồng Tình Nhân (Hải Diệp)
Trọn bộ 312 chương
Chương 250
Giết cô chỉ làm dơ bẩn tay của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-312)

Siêu sale Shopee


Tiêu Lăng Phong chống tay đỡ lấy cái đầu đang ngây ngất choáng váng của mình, nhanh chóng bấm điện thoại của Đường Nhã Đình. Nghĩ đến chuyện muốn giải quyết, ngay đến một khắc anh cũng không muốn phải chờ đợi lâu.

"Ra ngoài gặp mặt nhau một lát đi, tôi đợi cô ở quán cà phê Chung Điểm." Tiêu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại.

Đường Nhã Đình hướng về phía điện thoại sửng sốt hồi lâu, rốt cục mới phản ứng kịp, vội vội vàng vàng đứng lên, Xử lý qua mái tóc, Đường Nhã Đình lấy cái túi của mình chạy đi ra ngoài. Đã nhiều năm như vậy, cô không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong còn sẽ có lúc chủ động gọi điện thoại tìm cô. Đường Nhã Đình đi hai bước dồn làm một bước, nhanh chóng đi ra ngoài công ty. Ngồi vào trong xe cô nói một địa chỉ, sau đó tựa như lại nghĩ đến cái gì."Hay là trước cứ đi vườn trẻ đã!" Đường Nhã Đình tạm thời thay đổi quyết định.

Tiêu Lăng Phong ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng cà phê. Anh đã uống hai ly cà phê, nhưng mà vẫn không thấy có một chút nào tỉnh táo lại nổi, đầu vẫn choáng váng lợi hạinhư cũ. Trong tay anh vẫn nắm thật chặt chiếc điện thoại di động. Anh nhìn ngoài cửa sổ. Chẳng qua là, anh không nghĩ tới. Đường Nhã Đình sẽ mang theo hai đứa bé cùng đi.

"Lăng Phong!" Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười như lấy lòng: "Tiểu Triết, tiểu Na. Tại sao không chào hỏi người lớn." Đường Nhã Đình cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, một chút khéo léo cũng không biết, như vậy thì làm sao người khác có thể yêu thích được chứ! Thế nhưng hai đứa bé lúc nhìn về đối phương, lại cũng không biết sẽ phải mở miệng như thế nào. Mẹ nói, người này là ba ba, nhưng mà "Ba ba" lại nói rằng ông ấy không phải là ba ba. Mỗi lần bọn họ kêu ba ba thì người đàn ông kia cũng sẽ rất không vui, khác với ba ba của những người bạn nhỏ khác, ba ba lại rất thích con của mình. Nhưng mà ba của bọn chúng, chưa bao giờ ôm hai anh em, cũng sẽ không hôn lên khuôn mặt của bọn chúng.

"Tôi muốn gọi mình cô ra ngoài, cô lại còn mang theo cả bọn nhỏ đến làm cái gì?" Tiêu Lăng Phong cau mày lại vẻ không vui, người phụ nữ này, cô ta đang định làm cái gì vậy?

"Chẳng qua là bọn nhỏ nói rằng đã lâu rồi không được gặp anh, cho nên..." Đường Nhã Đình cúi đầu, nắm thật chặt lấy quần áo."Lăng Phong, anh thật sự cứ ghét em như vậy hay sao? Cảm thấy dù em có làm bất cứ cái gì cũng đều không đúng!"

"Cô đã từng làm cái gì đúng rồi?" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nếm một hớp cà phê cười lạnh, nói.

"Em..." Đường Nhã Đình cứng họng. Đúng vậy, cả đời này cô chưa từng làm chuyện gì đúng, trừ chuyện sinh hạ ra hai đứa bé kia."Hôm nay thế nào đột nhiên anh lại tìm em vậy?" Đường Nhã Đình cười.

"Mối quan hệ của chúng ta đã không minh bạch suốt năm năm qua. Tôi nghĩ cũng đã đến thời điểm phải có sự kết thúc rồi!" diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Tiêu Lăng Phong ngồi thẳng người lên.

"Không minh bạch sao?" Đường Nhã Đình cau mày."Tiêu Lăng Phong, anh nói như vậy là có ý gì?"

"Ý tứ của nó ở trên mặt chữ đó!" Tiêu Lăng Phong miễn cưỡng nói tiếp: "Tôi không muốn lại bị phải nghe thấy những tin tức suy đoán, bình luận bên ngoài, không muốn người khác cảm thấy tôi và cô còn có cái gì dây dưa! Đường Nhã Đình, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn có mảy may dính dấp gì cùng với cô nữa!" Tiêu Lăng Phong dứt khoát trực tiếp nói thẳng."

Đường Nhã Đình cứng đờ cả người. Cô cũng đoán được phía sau việc Tiêu Lăng Phong tìm cô không phải là chuyện gì tốt. Cho nên cô mới cố ý đến đón con đưa cùng đi. Đường Nhã Đình cho là ở trước mặt những đứa con thì Tiêu Lăng Phong sẽ không có thể trực tiếp như vậy, nhưng mà... Rốt cuộc thì Đường Nhã Đình đã quên rằng, người đàn ông này vốn vô tình.

"Lăng Phong, anh..." Đường Nhã Đình giận đến không nói nổi ra lời, anh liền vội vã muốn phủi sạch quan hệ như vậy hay sao!

"Đừng hỏi tôi nói gì?" Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời của Đường Nhã Đình."Tôi biết cô nghe được rất rõ ràng, cũng xin mời cô hiểu thật rõ ràng. Những giọt nước mắt dối trá lẫn sự giả vờ bất lực của cô, đối với tôi đã sớm không dùng được một chút nào rồi, tôi sẽ không thương cảm đối với cô, mà ngược lại... Sẽ cảm thấy ghê tởm."

Đường Nhã Đình cứng đờ."Đột nhiên anh lại làm như vậy, không phải là bởi vì Trình Diệu Tinh đã trở lại đó chứ!" Đường Nhã Đình trần thuật. Quan hệ của bọn họ ở bên ngoài đã nghị luận suốt năm năm qua. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng không hề để ý tới, nhưng mà hôm nay, tại sao anhlại đột nhiên muốn phủi sạch quan hệ như vậy rồi.

"Tôi làm những chuyện gì đó, cũng không có một chút quan hệ nào đén Diệu Tinh. Đường Nhã Đình! Tôi có thể nhẫn nhịn được tới hôm nay, đã là sự cực hạn của tôi rồi!"

"Anh muốn rời khỏi, như vậy... Mấy đứa nhỏ phải làm kia thì sao. Tiểu Triết và tiểu Na phải làm sao bây giờ!" Đường Nhã Đình kích động kêu to, sau đó nhìn một chút hai đứa trẻ ngây thơ đang đứng ở bên cạnh.

"Bọn chúng bây giờ phải làm thế nào, đó là chuyện của cô!" Tiêu Lăng Phong nhìn hai đứa bé trước mắt một chút."Cô thì không thể làm một tấm gương tốt cho bọn trẻ được hay sao? Ở ngay trước mặt bọn chúng mà cô không thể chú ý đến dáng vẻ một chút được sao?"

"Bọn chúng là con của anh mà!" Đường Nhã Đình nghẹn ngào, ở bên dưới mặt bàn, bàn tay của cô siết chặt lại thành một đoàn.

"Chuyện cho tới bây giờ mà cô vẫn còn giữ ý định nói như vậy được hay sao?" Trong sự bình tĩnh đến cực độ giọng nói của Tiêu Lăng Phong vẫn mang theo một chút giễu cợt."Đường Nhã Đình, cô thật sự là không sao cứu nổi nữa rồi! Thậm chí đến ngay cả con của mình cô cũng có thể mang ra để lợi dụng. Đến cùng cô phải là người hay không, hả?" Tiêu Lăng Phong nghiến răng nói chất vấn.

"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình khẽ kêu lên."Anh không thể nói em như vậy được." Ánh mắt của Đường Nhã Đình thật là khủng khiếp, cô ta cắn môi, nhưng không cách nào tránh ra khỏi ánh mắt lạnh như băng. Mặc dù cô có hư hỏng thế nào đi nữa, nhưng thực tế là cô rất yêu hai đứa bé này. Cô không có cách nào để cho chúng một gia đình hoàn chỉnh, vậy thì cô liền cho hai đứa trẻ tình yêu gấp đôi. Cô nỗ lực làm việc, dốc toàn lực để cho hai đứa bé được sống cuộc sống tốt hơn, nhưng mà... hết thảy những gì cô lầm, thế nhưng lại bị câu nói đầu tiên của Tiêu Lăng Phong bác bỏ!

"Không có, vậy tại sao, cô lại mang hai đứa trẻ tới nơi này. Không phải là vì cô không muốn tôi nói ra những lời tôi muốn nói hay sao?" Tiêu Lăng Phong cười lạnh."Thật là xin lỗi, cô đã nghĩ tôi quá thiện lương rồi! Tôi đến ngay cả đứa con của mình cũng không bảo vệ được, lại càng không có thời gian rỗi rãnh đi cảm thụ bận tâm đến đứa con người của khác. Cho nên, hôm nay bất kể phát sinh cái gì đều là do cô đã tự tìm."

Trong lòng Đường Nhã Đình đau nhói trầm trọng."Đứa con của người khác! Cái gì mà là đứa con của người khác!" Đường Nhã Đình co quắp thở dốc."Lăng Phong, anh nói nhăng nhít gì đó, anh phủ quyết em điều đó không quan trọng, nhưng tại sao đến ngay cả đứa con của mình anh cũng có thể vứt bỏ như vậy được chứ?"

"Đủ rồi! Chúng ta cũng đã không còn phải là trẻ nhỏ nữa, mắt thấy đã là người ba mươi tuổi rồi. Giờ vẫn còn ở nơi này mà chơi cái trò giải đố vui đùa như vậy, cô không cảm thấy buồn cười sao! Năm đó, đến ngay cả lời nói của Diệu Tinh tôi cũng còn không tin tưởng, vậy tại sao cô lại cảm thấy tôi sẽ tin cô chứ!" Tiêu Lăng Phong đứng dậy, tiến tới gần Đường Nhã Đình."Tôi không muốn cãi cọ với cô, tôi chỉ là chẳng muốn để ý đến cô mà thôi." Anh tàn nhẫn nhắc nhở."Nếu như tôi tin tưởng chuyện về những đứa bé này là thật, cô cảm thấy tôi sẽ không để ý đến việc bọn chúng cùng sống cuộc sống với người phụ nữ ác độc như cô hay sao? Cô cảm thấy, tôi sẽ chẳng quan tâm gì đối với bọn chúng hay sao?"

"Không nên nói nữa!" Đường Nhã Đình dùng lực gõ mạnh lên cái bàn."Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?" Cô gào thét, ánh mắt cũng vì vậy trở nên đỏ bừng.

Nhìn thấy mẹ nổi giận, hai đứa bé bị dọa cho sợ đến mức giật này mình một hồi. Sau đó chúng bẹt miệng, nước mắt đong đầy ở trong tròng mắt, nhưng lại sợ không dám để rơi ra. Bọn trẻ lui về phía sau rụt cổ lại một cái. Bộ dạng mẹ nổi giận thật là đáng sợ...

"Tàn nhẫn sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi."Lấy danh nghĩa của tôi, sai người đi bệnh viện muốn giết chết đứa con của tôi! Đường Nhã Đình, rốt cuộc trong hai chúng ta ai mới là người tàn nhẫn đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi. Anh dùng sức nắm lấy gương mặt Đường Nhã Đình."Không phải là tôi không nể mặt cô, Đường Nhã Đình, là do chính cô đã mang bọn chúng tới đây, chính cô đã ép tôi sớm phơi bày cô trước mặt bọn trẻ, vứt bỏ lần lượt những cơ hội mà tôi cho cô!"

"Cơ hội?" Đường Nhã Đình chê cười."Anh cho tôi cơ hội gì chứ!" Đường Nhã Đình dùng lực vẹt ra tay của Tiêu Lăng Phong ra. Bản thân mình lại suýt nữa thì bị ngã ra ở trên mặt đất, cái ly trên bàn rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ nát bấy!"

*****

Hai đứa bé bị hoảng sợ ôm chặt lấy nhau, nước mắt tí tách tuôn trào lăn ra ngoài.

Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn bộ dáng sợ hãi của hai đứa bé. Anh đè xuống lửa giận trong lòng."Cô cứ tùy tiện đi!" Tiêu Lăng Phong thờ ơ nói."Hôm nay tôi cần phải nói hết mọi chuyện cho thật rõ ràng. Về sau này chính bản thân cô hãy tự giải quyết cho tốt!"

"Tiêu Lăng Phong. Anh cho rằng bây giờ anh nói rõ ràng những chuyện này thì hữu dụng hay sao?" Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi."Anh đừng có nằm mộng! Trình Diệu Tinh sớm đã không còn cần đến anh nữa. Cô ta đã ở chung một chỗ cùng với Carlos, sống chung với nhau lâu như vậy, anh cảm thấy cô ta còn sẽ trở về nữa sao? Đừng có nằm mộng!" Đường Nhã Đình cười, "Coi như anh không ngại cô ta đã từng ngủ với người khác, thì cũng phải xem cô ta có nguyện ý muốn trở lại bên cạnh anh hay không chứ!"

"Cô nói gì?" Tiêu Lăng Phong cắn răng, đột nhiên nắm lấy cổ Đường Nhã Đình. Tay của anh không ngừng dùng sức, Đường Nhã Đình khó chịu bởi vì hít thở không thông mà hai gò má đỏ bừng lên.

"Đường Nhã Đình, vốn dĩ tôi nghĩ muốn lưu chút mặt mũi cho cô ở trước mặt con của mình, nhưng mà bây giờ xem ra, hình như là tôi đã một mình quá mức tình nguyện rồi!" Tay của Tiêu Lăng Phong không ngừng dùng sức."Cô nhớ kỹ cho tôi, nếu như cô còn dám vũ nhục Diệu Tinh một câu. Tôi, sẽ, giết, cô." Lạnh lùng nói xong câu nói, Tiêu Lăng Phong buông tay ra, lưu lại trên cổ Đường Nhã Đình một vết dấu tay thật sâu.

"Tiêu Lăng Phong, anh cho rằng anh giết tôi thì có thể giải quyết được vấn đề hay sao?" Khụ... khụ, Đường Nhã Đình kịch liệt ho khan một tiếng..."Anh đừng có si tâm vọng tưởng."

"Ha ha..." Tiêu Lăng Phong cười nhẹ."Giết cô, quả thật là không thể giải quyết được vấn đề gì, nó chỉ làm dơ bẩn tay của tôi mà thôi. Nếu như cô muốn hai đứa bé này không còn mẹ nữa. Đường Nhã Đình, vậy thì cô cứ việc căn cứ theo tâm ý của mình mà làm đi!" Tiêu Lăng Phong chậm rãi ghé sát vào bên tai Đường Nhã Đình."Hôm nay, tôi rất bình tĩnh hòa nhã mà thông báo cho cô biết, không cần phải chờ tôi nói, vẻ mặt của cô đã thông báo cô cũng không có sự kiên nhẫn nào hết!"

Đường Nhã Đình suýt nữa thì không chống đỡ nổi thân thể của mình. Anh vậy mà cũng dùng hai đứa bé để uy hiếp cô.

"Tôi đã không còn gì để nói nữa rồi!" Tiêu Lăng Phong cười một tiếng."Cứ như vậy đi! Đường Nhã Đình, tôi khuyên cô một lần cuối cùng, hãy tự lo cho bản thân mình thật tốt đi, đừng nên tự chặt đứt đường lui của mình. Hơn nữa, cũng đừng làm gì khiến cho những đứa con của cô cũng cảm thấy sợ cô!"

Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói xong một câu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đang chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy ở cửa có một người đi tới. Diệu Tinh! Trong lòng Tiêu Lăng Phong liền rơi bộp một tiếng. Anh nhìn Đường Nhã Đình cùng hai đứa bé ở bên cạnh một chút, thầm kêu lên một tiếng không hay rồi. Nhưng mà anh đã không còn kịp rời đi nữa, Diệu Tinh đã nhìn thấy phía bên này.

Diệu Tinh nhìn sự né tránh trong mắt Tiêu Lăng Phong, trên bờ môi tràn ra một nụ cười.

"Tiêu tổng thật là thật hăng hái!" Diệu Tinh đi tới, cô lộ ra một nụ cười vô hại.

"... Diệu Tinh!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong thấp xuống, có chút lo lắng mất tự nhiên, giống như là bị bà xã bắt được quả tang mình đã đi ngoại tình vậy.

"Đấy chắc là hai đứa con của anh phải không?" Diệu Tinh ngồi xổm xuống nhìn hai đứa bé ở trước mắt. Diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Thật là xinh đẹp!" Diệu Tinh khen ngợi tự đáy lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt láng mịn của đứa trẻ." So với ảnh chụp đúng là còn đáng yêu hơn!" Diệu Tinh nói xong ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhã Đình một chút."Đứa nhỏ thật rất giống cô đó!"

Ngực Đường Nhã Đình phập phồng kịch liệt, nhìn Diệu Tinh đến gần đứa con của mình, cô liền cực kỳ bất an. Nhìn nụ cười trong mắt Diệu Tinh, cô nhớ tới câu nói kia "Vậy cũng phải xem cô còn có thể nhìn thấy con của cô lớn lên hay không đã!"

Ầm... Trong đầu của Đường Nhã Đình nổ vang một tiếng."Cô đừng đụng đến hai đứa bé!" Đường Nhã Đình kích động đẩy Diệu Tinh ra. , Diệu Tinh tránh né không kịp liền ngã ra trên mặt đất.

Nhìn thấy mẹ nổi giận một lần nữa, hai đứa bé có chút trợn mắt há mồm."Mẹ..." Trong giọng nói của lũ trẻ mang theo một chút run rẩy bất an.

"Đường Nhã Đình, cô làm cái gì vậy?" Thấy Diệu Tinh bị đẩy ngã. Tiêu Lăng Phong vội vàng đi tới đỡ Diệu Tinh dậy."Em có làm sao không, ngã có đau không?" Anh đau lòng phủi phủi lòng bàn tay Diệu Tinh. Trên cổ tay của cô, dấu tích vết thương hôm Đường Nhã Đình bị cào rách vẫn còn có thể nhìn thấy được rất rõ. Trong lòng Tiêu Lăng Phong hung hăng đau nhói một cái. Anh xoay mặt nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình, giống như hận không thể nuốt sống cô được.

Diệu Tinh không lên tiếng, chẳng qua là khiêu khích nhìn Đường Nhã Đình. Nhìn ánh mắt đắc ý của Diệu Tinh, Đường Nhã Đình tức giận, cầm chiếc túi của mình ở trên bàn lên, sau đó đập về phía Diệu Tinh.

"Diệu Tinh cẩn thận." Tiêu Lăng Phong kêu lên một tiếng nhào qua ôm lấy Diệu Tinh.

"Bịch! Choang!" Sau tiếng va chạm nặng nề, là tiếng cái ly rơi xuống trên mặt đất vỡ vụn. Tiêu Lăng Phong che cái ót. Trong lòng bàn tay anh là một mảng vết máu màu đỏ.

"A! Ô ô..." Hai đứa bé nhìn thấy tình cảnh như thế cũng bị dọa sợ, bọn chúng lớn tiếng khóc òa lên."Ba ba, con hơi sợ..."

Nghe tiếng khóc của hai đứa trẻ, Đường Nhã Đình đột nhiên tỉnh táo lại. Cô nhìn vào bàn tay của mình. Sau đó cúi người xuống muốn ôm lấy hai đứa bé, không nghĩ tới hai đứa bé lại sợ hãi né tránh.

"Tiểu Triết, tiểu Na!" Giọng nói của Đường Nhã Đình mang theo vẻ run rẩy."Đừng sợ, đến bên mẹ đi nào. Đường Nhã Đình giang hai cánh tay, nhưng mà cả hai đứa bé lại càng nhích ra xa nhiều hơn!

"Trình Diệu Tinh, cái đồ đê tiện này! Đều là do mày làm hại!" Đường Nhã Đình mắng to, xông tới, tay giơ lên về hướng Diệu Tinh đập xuống.

"Cô làm ầm ĩ đã đủ chưa vậy?" Tiêu Lăng Phong kịp thời nắm lấy cổ tay của Đường Nhã Đình."Cô vẫn không ngại vứt bỏ mất thể diện ở ngay trước mặt đứa con của mình như vậy không đủ sao?" Anh lạnh lùng nói.

"Tôi mất thể diện!" Đường Nhã Đình kêu to."Rõ ràng là cô ta đã làm hại!" Đường Nhã Đình chỉ vào lỗ mũi của Diệu Tinh."Là cô ta đã cố ý, là cô ta khiến cho đứa con của tôi sợ hãi tôi! Trình Diệu Tinh, tôi giết cô!" Đường Nhã Đình hô to giùng giằng tiến lên. Tiếng khóc của hai đứa bé vang lên to hơn."Tiêu Lăng Phong, anh buông tôi ra!"

"Đường Nhã Đình, chỉ cần có tôi ở đây, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện làm thương tổn đến Diệu Tinh!" Anh hô to,

Ô ô... Bọn trẻ khóc váng lên to hơn nữa. Đường Nhã Đình nhìn bộ dáng sợ hãi của hai đứa con mình, trái tim giống như là bị vỡ vụn ra vậy. Diệu Tinh cũng ngăn chặn lên ngực. Mẹ... Vô số ban đêm, cô mơ thấy tiếng khóc của đứa con. Diệu Tinh nhắm mắt lại thật chặt, những tiếng khóc kia của lũ trẻ con đã làm cho đầu của cô đau quá...

"Trình Diệu Tinh, người mà cô hận chính là tôi! Tại sao cô lại muốn làm tổn thương đến những đứa con của tôi như vậy?" Đường Nhã Đình kêu to.

"Tôi làm tổn thương đến bọn chúng từ lúc nào kia chứ?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên, trong mắt cô chỉ thấy cái nhìn đầy vẻ lạnh lùng."Đường Nhã Đình, là do bộ dáng đáng sợ của cô đã hù dọa bọn trẻ con khóc. Bọn trẻ khóc, cô cũng thấy đau lòng. Như vậy cô có biết, đứa con của tôi đã chết rồi thì sao?" Ánh mắt của Diệu Tinh lạnh quá, giọng nó cũng cực kỳ lạnh, mang theo hận ý dữ tợn.

"Là do chính cô không bảo vệ được nó, chuyện đó có quan hệ gì với tôi!" Đường Nhã Đình kêu to."Trình Diệu Tinh, nếu nhe cô dám làm tổn thương đến đứa con của tôi, tôi sẽ liều mạng với cô!"

"Cô cứ yên tâm. Tôi sẽ không động đến bọn trẻ, nhưng mà cô... Hừ!" Diệu Tinh cười lạnh."Muốn tìm tôi liều mạng, thì phải xem cô có bản lãnh để ôm giữ lấy cái mạng của cô hay không đã..."

Đường Nhã Đình lùi lại phía sau một bước."Cô, cái đồ ma quỷ này, đồ ma quỷ!" Đường Nhã Đình run rẩy, chỉ vào Diệu Tinh.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong cố gắng nắm lấy tay Diệu Tinh.

"Buông tôi ra!" Diệu Tinh dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong một cái. Vốn dĩ đầu anh đang có chút choáng váng, người lại bị đẩy một cái nặng nề, Tiêu Lăng Phong gần như đứng không vững.

"Còn anh nữa, Tiêu Lăng Phong! Anh đừng tưởng rằng anh như vậy, thì đã đủ chuộc tội rồi đâu. Cái giá mà anh phải trả, còn rất nhiều đó. Còn có..." Diệu Tinh cười đến gần Tiêu Lăng Phong."Hai đứa bé này còn không giống anh bằng Evan giống anh đâu..."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-312)