Thì ra là cô ấy
← Ch.017 | Ch.019 → |
Editor: ViVu
"Cô tên gì?" Trong xe, Hạ Cẩm Trình vẫn luôn mở miệng hỏi thăm Diệu Tinh.
"Trình Diệu Tinh, còn anh?"
"Hạ Cẩm Trình." Sau khi trả lời qua loa, Hạ Cẩm Trình tìm kiếm cái tên này trong ký ức, hiện tại, không chỉ nhìn thấy quen mắt, ngay cả cái tên cũng rất quen, nhưng... Cuối cùng cô ấy là ai?
"Thật ra thì không cần phiền anh chở tôi về, anh giúp tôi như thế tôi rất biết ơn!
"Chỉ cần cô không cảm thấy tôi là người tùy tiện tiếp cận phụ nữ là tốt rồi. Tôi chỉ nghĩ một cô gái đi một mình vào buổi tối rất không an toàn, dù sao đường cũng không xa, không có phiền phức gì."
Diệu Tinh không nói nữa. Quả thật người này xem ra cũng không xấu. Nhưng nhìn xe anh ta cũng có thể biết, anh ta không phải nhân viên bình thường của Thiên Tuấn.
"Tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh." Sau khi xe dừng lại Diệu Tinh nói lời cảm ơn với Hạ Cẩm Trình, sau đó mở cửa xe ra.
Hạ Cẩm Trình ngồi trong xe, nhìn Diệu Tinh rời đi.
Một lúc lâu sau...
"Trình Diệu Tinh!" Đột nhiên trong lòng anh kinh sợ. Đó không phải là cô gái mà ba năm trước đây, xảy ra tai nạn xe với Đường Nhã Đình sao? Mộ Thần, lúc ở công ty cô gọi cái tên đó, thật sự là Mộ Thần...
Tay Hạ Cẩm Trình từ từ nắm chặt ống quần. Khó trách, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy quen mắt, khó trách Tiêu Lăng Phong hận cô thấu xương...
Điện thoại di động vang lên, kéo suy nghĩ của Hạ Cẩm Trình trở về, nhưng thật lâu sau, trong lòng anh không cách nào bình tĩnh được.
"Alo, Lăng Phong!"
"Không phải nói đến công ty tôi bàn bạc chuyện hợp tác, sao vẫn chưa đến?"
"À, tôi tạm thời có chuyện, để ngày mai đi." Ánh mắt Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn về hướng Diệu Tinh biến mất."Tôi gọi lại cho anh sau." Anh nói xong, cúp điện thoại.
Làm sao có thể trùng hợp như thế...
Tiêu Lăng Phong ngồi trong xe, nhìn xe Hạ Cẩm Trình dừng ở dưới căn hộ của anh, thật lâu cũng không rời khỏi.
Hạ Cẩm Trình, đây chính là cách anh yêu Nhã Đình sao. Tiêu Lăng Phong giễu cợt, chỉ bằng anh, có tư cách gì tranh với tôi! Trình Diệu Tinh, cô lại khiêu khích tôi một lần nữa, hôm nay, sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn rồi.
Diệu Tinh ngồi trong phòng ngủ, mặc dù không còn đau, nhưng vận động vẫn có chút bất tiện, cô xoa xoa mắt cá chân. Suy nghĩ từ từ bay đi rất xa. Mộ Thần cũng như thế, mặc kệ lúc thử giày, hay dây giày bị bung ra, chỉ cần có anh ở đó, đều không để cô nhúng tay vào.
Bang! Tiêu Lăng Phong một cước mở cửa phòng, nhìn thấy Diệu Tinh đang ngồi ngẩn người trên giường, khóe miệng còn có nụ cười hạnh phúc.
"Thế nào, đang quay về chỗ nào sao?" Tiêu Lăng Phong nới lỏng caravat, đi tới.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bước đến, nụ cười bên môi Diệu Tinh nhanh chóng biến mất.
"Diệu Tinh, tương phản quá lớn nha!" Tiêu Lăng Phong châm chọc."Ở trước mặt người đàn ông khác, cô cười đến xuân tâm nhộn nhạo, thấy tôi thì ngay lập tức nghiêm mặt!"
"Tiêu Lăng Phong, anh nói bậy bạ gì đó!" Diệu Tinh đứng dậy.
"Trình Diệu Tinh, làm sao cô có thể đi tới đâu cũng có thể quyến rũ đàn ông vậy hả?" Anh ta nâng cằm Diệu Tinh."Coi như cô không chịu được cô đơn, ít nhất cũng đừng nóng lòng vụng trộm lộ liễu thế chứ!"
"Tiêu Lăng Phong, anh vô liêm sỉ!"
"Tôi đã từng được nói là cao thượng." Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu."Cô không có gì để nói sao?"
"Tôi nói cái gì?" Diệu Tinh không hiểu.
"Nói một chút về người đàn ông đưa cô về!" Tiêu Lăng Phong vuốt vuốt tóc Diệu Tinh."Cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, Trình Diệu Tinh, nhất định tôi sẽ làm cô phải hối hận!"
"Anh lấy tư cách gì muốn tôi giải thích với anh."
"Chỉ dựa vào tôi muốn biết..."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |