Vay nóng Tima

Truyện:Mẹ, Chúng Con Muốn Cha - Chương 106

Mẹ, Chúng Con Muốn Cha
Trọn bộ 123 chương
Chương 106
Kế hoạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-123)

Siêu sale Lazada


Không khí sáng sớm, cực kỳ mát mẻ thoải mái.

Người tập thể dục, nhiều vô số. Tiêu Tử Phượng, cũng là một thành viên trong đó. Cô mặc một bộ áo quần vận động tay ngắn, xen lẫn trong đám người, đặc biệt bắt mắt dễ coi.

Thật ra thì, cô vốn không có thói quen vận động. Bởi vì ngày hôm qua ngủ một ngày, buổi tối thật sự ngủ không được. Cô giống như bánh nướng áp chảo vậy, lăn qua lộn lại một buổi tối. Thật vất vả nhịn được đến khi sắc trời tỏa sáng, liền đứng dậy đi tập thể dục buổi sáng.

"Tử Phượng, em cũng tới vận động à!" Một giọng nói quen thuộc, vang lên bên tai Tiêu Tử Phượng. Cô quay đầu nhìn lại, lại là Đổng Vân Phi. Anh mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu, trên chân là một đôi giày thể thao hàng hiệu, cả người tràn đầy một loại khỏe mạnh cùng sức sống.

Tiêu Tử Phượng nhìn Đổng Vân Phi một cái, cũng không nói gì. Cô tiếp tục chạy về phía trước, giống như gặp phải một người xa lạ. Nhìn thấy Đổng Vân Phi, liền khó tránh khỏi khỏi nghĩ đến chuyện trên bờ biển. Khuôn mặt không nhịn được bay lên một luồng mây hồng. Lòng của cô, cũng không ngừng đau đớn.

Đường Long đã cắm một cây đao trong lòng của Tiêu Tử Phượng cô. Mà người đàn ông này thì thừa dịp cô uống say, cướp lấy trong sạch của cô. Mặc dù cô hận người đàn ông này, lại càng hận Đường Long hơn.

"Tử Phượng, em vẫn giận anh sao?" Đổng Vân Phi không có nổi giận, tiếp tục đuổi theo. Anh lượn vòng trước người của Tiêu Tử Phượng, toát ra thân thể cường tráng của mình:!"Tử Phượng, đừng tức giận nữa. Anh thật lòng yêu em, em gả cho anh đi!"

Tiêu Tử Phượng liếc Đổng Vân Phi một cái, thay đổi phương hướng khác mà chạy đi. Cô không cần lý tới người mảnh vụn này, nhìn thấy cái mặt của anh, cô sẽ nhớ tới chuyện mình bị vũ nhục.

"Bán hoa đây, bán hoa đây." Một cô bé bán hoa chạy tới. Đi tới trước mặt Đổng Vân Phi thì ngừng lại."Tiên sinh, mua hoa không?"

"Cô bé, toàn bộ số hoa của cháu, chú sẽ mua hết." Đổng Vân Phi móc ra hai tờ tiền mệnh giá lớn, đưa cho cô bé. Nhận lấy giỏi hoa hồng, anh đuổi theo Tiêu Tử Phượng. Anh tin tưởng, chân thành và kiên trì sẽ có kết quả. Chỉ cần Đổng Vân Phi anh đủ thành tâm, anh nhất định sẽ đả động được lòng của người đẹp."Tử Phượng, Tử Phượng. Em chờ anh một chút!"

Tiêu Tử Phượng giống như không có nghe thấy, trực tiếp chạy về phía trước. Cô chạy nhanh, Đổng Vân Phi nhanh hơn. Anh chạy đến trước mặt của Tiêu Tử Phượng, đem giỏ hoa mới mua được giơ lên trước mặt cô, lớn tiếng hô."Tử Phượng, anh yêu em, anh hi vọng em có thể gả cho anh."

Người đàn ông này, sao lại không thức thời như vậy? Cô đã rất rõ ràng cự tuyệt anh, sao anh còn quấn chặt lấy cô? Cho dù Đổng Vân Phi thật tâm yêu cô, cô cũng tuyệt sẽ không gả cho anh! Một kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, tại sao có thể làm chồng của Tiêu Tử Phượng cô được?

Một bà lão tản bộ đi tới, cảm động nhìn nhìn Đổng Vân Phi, sau đó xoay người hướng Tiêu Tử Phượng nói: "Cháu gái à, đồng ý nó đi! Bây giờ trong cái xã hội này, muốn tìm một người thật lòng yêu cháu không dễ dàng đâu! Đừng bỏ lỡ cơ hội mà hối hận cả đời!"

Tiêu Tử Phượng khẽ cười cười với bà, bà lão thì thở dài xoay người đi. Tấm lưng kia, có chút đau thương cùng cô đơn. Có lẽ, bà cũng là một người phụ nữ bỏ lỡ người đàn ông thật tâm yêu mình!

"Tử Phượng, anh thật lòng yêu em, gả cho anh đi! Nếu như em muốn anh quỳ xuống cầu hôn, bây giờ anh sẽ quỳ xuống." Đổng Vân Phi tay nâng giỏ hoa, chuẩn bị quỳ xuống đất cầu hôn.

"Đổng Vân Phi, anh đừng giả điên nữa!" Tiêu Tử Phượng xoay người, lướt qua Đổng Vân Phi, trực tiếp chạy đi. Phía sau của cô, truyền đến giọng nói cố chấp của Đổng Vân Phi: "Tử Phượng, anh sẽ không chết tâm. Tin tưởng, anh nhất định sẽ làm cảm động trái tim của em!"

Anh muốn đả động trái tim của cô?

Ha ha, cô đã sớm không có tâm! Lòng của cô, bị Đường Long xé tan thành từng mảnh rồi, kể cả tự ái của cô cũng giẫm dưới chân. Cô còn có trái tim được à?

Tiêu Tử Phượng đi vào phòng làm việc của mình, trên bàn xuất hiện một giỏ hoa quen thuộc. Giỏ hoa ấy, chính là của Đổng Vân Phi.

"Thư kí Trần, giỏ hoa này là ai đưa tới?" trong lòng Tiêu Tử Phượng mặc dù hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn không nhịn được hỏi Trần Vân một tiếng. Trần Vân đang gõ bản văn cười nói."Hoa này ư, là tổng giám đốc Đổng Vân Phi của tập đoàn Đổng Thị đưa tới! Cô nhìn đi, phía trên có thư của anh ấy đấy!"

Trần Vân âm thầm nghĩ tới, đúng là thiên kim nhà giàu có khác, mới vừa bị một tổng giám đốc vứt bỏ, lập tức có một người tổng giám đốc khác tìm tới cửa. Con gái bình thường, e rằng không có phúc khí này.

Tiêu Tử Phượng lấy ra một lá thư từ giỏ hoa, phía trên có ghi từng dòng chữ cứng rắn kiên quyết:

Tử Phượng, bất kể em có tin hay không, anh đều muốn nói cho em: anh không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Nếu như không phải là em say rượu kéo anh không buông, anh nhất định không dám chạm vào em!

Anh biết, em say rượu, đem anh trở thành một người đàn ông khác. Làm thế thân ột người đàn ông khác, trong lòng của anh quả thật có chút chua xót. Cho nên anh muốn an ủi em, cũng không phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đó là bởi vì anh yêu em mà thôi!

Ngay từ lúc em chưa đính hôn, anh đã yêu em. Chỉ vì em là hoa có chủ, anh cũng chỉ có thể ẩn nhẫn tình cảm của mình. Ở trong quán bar, lần nữa gặp lại em, gặp lại em khi em bị thống khổ hành hạ, lòng của anh cũng bối rối. Trong lòng anh âm thầm thề: anh nhất định sẽ cho em vui vẻ, anh muốn em hạnh phúc.

Bất kể trong lòng của em mâu thuẫn đến cỡ nào, anh sẽ không nổi giận! Anh tin, tình yêu của anh là một chìa khóa vạn năng, nhất định sẽ mở ra trái tim đã rỉ sắt của em.

Đổng Vân Phi

Bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng, thoáng qua một tia cảm động! Nước mắt, nhanh chóng làm mơ hồ ánh mắt của cô. Khi cô thương tâm nhất, lại có người nói với cô ấm áp ngọt như vậy.

Anh nói rất đúng, lòng của cô đã rỉ sét, hơn nữa rỉ thành một cục sắt. Nhưng mà anh yêu, cũng không nhất định là chìa khóa vạn năng! Cho dù anh vạn năng cỡ nào, cô cũng sẽ không mở cho anh một cơ hội.

Tiêu Tử Phượng cầm giỏ hoa, và tờ giấy kia, ném vào thùng rác.

Cô vốn cho là, chuyện này coi như là đã qua. Không nghĩ tới, lúc tan việc, đang cùng tận đoàn Tiêu thị trước đại sảnh lại một lần nữa gặp cái người đàn ông đáng ghét này.

*****

Khi Tiêu Tử Phượng đi xuống thang máy, liền nhìn thấy một đống lớn nhân viên nữ vây tại một chỗ, chỉ vào cửa nghị luận cái gì đó!

"Trời ạ, các cậu thấy chưa. Người đàn ông ôm hoa tươi đó rất đẹp trai!"

"Ha ha, có đẹp trai hơn nữa, chỉ sợ cũng không tới phiên Châu nhi cậu đâu!"

"Tớ đương nhiên là không có cái phúc khí này. Ha ha, tớ chỉ tò mò, anh ta chờ cô gái đẹp nào của công ty chúng ta đây?"

Trong lỗ mũi Tiêu Tử Phượng không nhịn được hừ một tiếng. Trong lòng, âm thầm cười nhạo mấy người nhân viên nữ: một đám vịt con xấu xí vọng tưởng biến thành thiên nga.

Tiêu Tử Phượng còn chưa đi ra khỏi tòa nhà, Đổng Vân Phi liền ôm một bó hoa tươi, đi tới. Anh lộ ra nụ cười mị hoặc người, chào hỏi Tiêu Tử Phượng."Tử Phượng, anh tới đón em."

Sau lưng Tiêu Tử Phượng truyền đến tiếng nghị luận nhỏ giọng của đám nhân viên nữ. Thanh âm tuy nhỏ, nhưng vẫn bay vào trong lỗ tai Tiêu Tử Phượng.

"Tớ tưởng anh ta tới đón ai, nguyên lai là tới đón ả bị bồ đá!"

"Ha ha, nếu cô ta không phải là thiên kim nhà giàu, làm sao vừa mới bị một tổng giám đốc vứt bỏ, sẽ có một tổng giám đốc khác tìm tới cửa. Xem ra, sinh trong nhà giàu thật tốt!"

"Người đàn ông thường nhìn trúng phụ nữ có giá trị. Có mấy người đàn ông yêu tiền mà đón dâu? Tổng giám đốc Đường bỏ qua thần tài này, tổng giám đốc Đổng ngược lại thật tinh mắt."

"Mọi người nói phải, nếu như không phải là nhìn trúng tiền tài Tiêu Thị, người nào sẽ nguyện ý muốn một ả đàn bà xấu tính như vậy? Nếu ả không sinh ra trong gia đình tối, đoán chừng giá thị trường cũng chẳng được bao nhiêu."

"Các người nhỏ giọng dùm một chút, cẩn thận ác nữ kia nghe được, sẽ đập nát chén cơm của các người đấy. Mọi người đi thôi, đừng tự thiêu mình."

Tiêu Tử Phượng cũng cười cười với Đổng Vân Phi, thuận tay nhận lấy hoa của anh. Trong tiếng nghị luận của mọi người, nâng cao sống lưng kéo Đổng Vân Phi rời đi. Cô vốn không muốn cùng Đổng Vân Phi đi, nhưng để chứng minh cô không thiếu đàn ông, vì để cho đám nhân viên vô lương kia xem một chút, cô đi theo Đổng Vân Phi lên xe.

Thật ra thì, Tiêu Tử Phượng luôn cho rằng, mình không phải là một cấp trên luôn được chào đón. Nhưng mà, cô cũng không nghĩ tới, nhân duyên của cô lại kém như vậy. Bọn người vô tình vô nghĩa này nói một đàng trước mặt cô. Nói lý ra, chẳng qua chỉ nịnh hót. Ngoài mặt, họ ca ngợi cô như vậy. Trong lòng không chửi bới cô mới lạ.

Bị bồ đá? đoán chừng giá thị trường cũng chẳng được bao nhiêu? Suy nghĩ một chút về những câu nói này, cô liền một hồi đau lòng khó nhịn.

"Tử Phượng, em muốn ăn cái gì? Chỉ cần em nói địa điểm, anh đều dẫn em đi." Đổng Vân Phi nhìn bộ mặt u buồn của Tiêu Tử Phượng, phá vỡ trầm mặc. Cô bé này chịu cùng anh ra ngoài, đại khái là vì ánh mắt của người khác? Bằng không, cô sẽ không như vậy mà theo anh. Xem ra, anh nên để cô lựa chọn địa điểm!

"Tùy tiện đi!" Bây giờ Tiêu Tử Phượng chỉ muốn ăn thịt người. Nếu như có thể nuốt sống hai người kia, tâm tình có thể sẽ khá hơn một chút. Đáng tiếc, người đàn ông này không cho cô được món ăn này.

"Chúng ta đến làng chài bờ biển, ăn hải sản, được không?" lời của Đổng Vân Phi khiến Tiêu Tử Phượng bất mãn tức giận.

"Cái gì mà ăn hải sản? Tôi ghét hai chữ bờ biển này! Đổng Vân Phi, có phải anh không đề cập tới hai chữ bờ biển này sẽ cảm thấy không thoải mái à?" Anh cố ý nói hai chữ bờ biển, có phải sợ cô quên cảnh nóng bên bờ biển hay không? Cho dù anh không đề cập tới, cô vĩnh viễn sẽ không quên chuyện tình khuất nhục ấy.

"Nếu không, chúng ta đi ăn đồ Hàn Quốc?" Đổng Vân Phi biết, lời của mình vô tình chạm đến vết thương của Tiêu Tử Phượng. Người ta thường nói: người nói vô tâm người nghe hữu ý. Xem ra, anh phải cẩn thận mới được.

"Người Trung Quốc, ăn đồ Hàn Quốc làm gì?" Tiêu Tử Phượng cũng không biết tại sao mình không khống chế được tức giận. Rõ ràng là tức giận những người kia, lại cứ đổ trên đầu Đổng Vân Phi. Mặc dù cô rất ghét người đàn ông này, nhưng cô cũng cảm thấy người đàn ông này vô tội một chút!

"Nếu không, chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên?" Đổng Vân Phi biết, Tiêu Tử Phượng bây giờ là thùng thuốc súng, vừa đụng sẽ nổ tung. Anh chỉ sợ cô nổi giận nên thận trọng hỏi.

"Ăn món cay Tứ Xuyên? Anh còn chê tôi tức giận không đủ lớn à?" Nếu như Đổng Vân Phi có thể khiến cô bớt tức, tâm tình của cô có lẽ sẽ thoải mái một chút. Anh càng cẩn thận, cô lại càng lớn tức giận.

"Ha ha, xem ra hôm nay anh nói gì cũng không đúng rồi!" Đổng Vân Phi không nói thêm gì nữa, mà trực tiếp lái xe đến phòng chưa cháy."Tiểu thư, xuống xe chứ!"

"Đổng Vân Phi, anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?" Tiêu Tử Phượng nhìn bảng hiệu, có chút nghi ngờ không hiểu.

"Tử Phượng, không phải em đang nóng giận sao? Để đội viên dập lửa cho em, đoán chừng sẽ khá hơn một chút." Đổng Vân Phi ôm bả vai của cô, đi vào bên trong."Chờ em hết giận, chúng ta sẽ quyết định đi nơi nào ăn cơm."

"Đổng Vân Phi, anh......" Tiêu Tử Phượng không nghĩ tới, anh mang cô tới nơi này, lại có ý này. Nghĩ tới mới vừa rồi mình cố tình gây sự, Tiêu Tử Phượng bất giác buồn cười. Cô tránh thoát Đổng Vân Phi, ngồi chồm hổm trên mặt đất cười to."Ha ha, ha ha. Đổng Vân Phi, anh thật xấu." Tiêu Tử Phượng không nghĩ tới, Đổng Vân Phi thật hài hước. Anh khôi hài so với Đường Long lạnh lùng mà nói, ít đi một chút hấp dẫn với phái nữ, lại nhiều hơn chút thoải mái.

"Đàn ông không hư, phụ nữ không thương! Anh càng cẩn thận, em càng tức giận lớn. Thôi thì anh hư một chút, có khả năng hấp dẫn em nhiều ơn!" Đổng Vân Phi duỗi tay lôi kéo Tiêu Tử Phượng lên. Có lẽ chân của cô ngồi chồm hổm khiến máu không được lưu thông. Chân trượt, thế nhưng nhào vào lòng của anh.

"Cẩn thận một chút." Anh dang hai cánh tay, ôm chặt lấy cô. Lời nói quan tâm, vang lên bên tai cô. Một loại cảm giác mập mờ, trong lòng anh phiêu tán ra.

Nếu như người đàn ông này là Đường Long, nếu như này lồng ngực mềm mại này là Đường Long, cô tình nguyện vĩnh viễn sống ở trong lòng của anh. Nhưng người đàn ông này không phải.

Tiêu Tử Phượng cũng cảm thấy, cô bỉ ổi. Vật là của mình thì không quý trọng nâng niu, vật không thuộc về mình lại lưu luyến. Cô căm hận Đường Long, tại sao còn có thể lưu luyến người đàn ông vô tình vô nghĩa đó?

"Em đói bụng, mang em đi ăn cơm đi!" mặt Tiêu Tử Phượng đỏ lên, đẩy Đổng Vân Phi ra.

*****

Một quán mới mở món ăn Quảng Đông, người đến người đi, ngựa xe tấp nập. Khách quan đông đảo, chính là một loại quảng cáo sống. Phần lớn mọi người sẽ nghĩ, nếu không ngon, tại sao có thể có nhiều khách như vậy?

"Đổng Vân Phi, chúng ta tới nhà hàng mới này ăn đi! Xem bọn họ có sở trường về thức ăn ngon nào mà lại hấp dẫn nhiều khách như vậy!" Tiêu Tử Phượng ngồi ở trong xe, nhìn thấy quán ăn kia đông đúc, lòng hiếu kỳ nổi lên, muốn ăn món ăn của nhà hàng này.

"Tốt." Đổng Vân Phi đỗ xe, sóng vai Tiêu Tử Phượng đi vào cửa nhà hàng. ánh mắt của Tiêu Tử Phượng, dừng lại vị trí gần cửa sổ.

Bàn kia, có 4 khách ngồi, là một gia đình hạnh phúc. Bọn họ không phải là người khác, chính là Đường Long cùng Mật Đường, và hai đứa bé.

"Cha, thức ăn nhà này thật ngon! So với thức ăn bà ngoại làm còn ngon hơn!" công chúa Phượng vừa ăn cơm, vừa phát biểu bình luận của mình.

"Công chúa Phượng, nếu con thích thì ăn nhiều một chút." Mật Đường gắp thức ăn thả vào bát của công chúa Phượng cùng Thái tử Long.

"Công chúa Phượng, chỉ cần con thích món ăn ở đây, cha sẽ thường xuyên mang bọn con tới, có được hay không?" Đường Long vuốt vuốt tóc Công chúa Phượng, tràn đầy cưng chiều nói.

"A Long, đừng chiều con quá. Như vậy, con sẽ ỷ lại đấy!" Mật Đường liếc Đường Long một cái, trách anh quá cưng chiều hai đứa bé này.

"Bà xã nói rất đúng! Nhưng bảo anh không thương thái tử Long cùng Công chúa Phượng, anh không làm được." Đường Long gắp thức ăn cho Thái tử Long, vừa nói."Thái tử Long, ăn nhiều một chút!"

"Vâng." thái tử Long khéo léo đáp một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Nhìn một nhà hạnh phúc, bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng không nhịn được dâng lên một hồi ghen tỵ. Bà xã? Thật thân thiết! Tại sao, anh ta hại mình thê thảm như vậy? Cả nhà bọn họ lại yên tâm thoải mái hưởng thụ vui vẻ?

Không công bằng, quá không công bằng!

Trong mắt vơi đầy nước mắt. Cô xoay người chạy ra khỏi nhà hàng này, đôi chân bước vừa nhanh vừa vội. Sau lưng, Đổng Vân Phi nhìn người một nhà Đường Long một chút, nhìn Tiêu Tử Phượng, vội vàng đuổi theo.

Trong quán rượu, Tiêu Tử Phượng uống một ly lại một ly. Bên cạnh cô, là Đổng Vân Phi với vẻ mặt ưu sầu bất đắc dĩ. Anh biết, lòng cô đau. Cô bị Đường Long vứt bỏ, nhìn thấy người đàn ông kia mang theo một nhà vui vẻ dùng cơm, hạnh phúc nói chuyện, trong lòng cô dĩ nhiên không cam.

"Tử Phượng, em đừng uống nữa! Uống nhiều dạ dày nhất định sẽ không chịu nổi." Đổng Vân Phi thật sự không cách nào nhìn Tiêu Tử Phượng tự hành hạ mình, nhanh chóng đoạt lấy chai rượu cùng ly rượu của Tiêu Tử Phượng.

"Đổng Vân Phi, đừng lo cho tôi. Tôi muốn uống say, anh mới có cơ hội lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chứ!" trong đôi mắt của Tiêu Tử Phượng, tràn đầy căm hận.

Cô muốn uống rượu, cô muốn uống say. Anh là gì của cô? Cô phải để ý sao? Ha ha, Cô uống say rồi, anh mới có cơ hội chiếm tiện nghi của cô chứ!

"Tiêu Tử Phượng, em thật quá đáng." Đổng Vân Phi nhìn thấy ánh mắt căm hận của Tiêu Tử Phượng, nghe lời trong miệng cô, trong lòng không nhịn được dâng lên một tia lửa giận."Tiêu Tử Phượng, em nghe kỹ đây. Lần đầu tiên anh nói cho em biết, anh không phải hạng người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Vì yêu em nên anh mới như vậy."

"Ha ha, có gì khác nhau sao? Bất kể thế nào, anh đã cướp lấy trong trắng của tôi khi tôi say rượu. Đây không phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ư? Chẳng lẽ là hành vi quân tử?" Cái gì mà yêu hay không yêu? "Bây giờ, không phải là tôi lại lần nữa cho anh bày tỏ tình yêu sao? Không chiếm rất phí, tại sao muốn ngăn cản tôi uống rượu?"

"Tiêu Tử Phượng, cô thật lợi hại!" mặt của Đổng Vân Phi một hồi tái nhợt. Nhân cách cùng tâm của anh, cũng bị thương tổn! Người phụ nữ anh yêu xem anh là người đàn ông khác mà trao thân, tim đã sớm rỉ máu. Mà cô ấy lại ngu xuẩn tự cho là đúng, dùng lời nói quá khích, làm thương tổn đến nhân cách cùng tôn nghiêm của anh. Nếu như anh không sợ cô say rượu lại gặp phải chuyện không may, anh thật muốn rời đi!

"Thế nào? Làm đau anh sao?" Tiêu Tử Phượng thấy được trong mắt Đổng Vân Phi đau thương, trong lòng có một tia vui vẻ.

Đổng Vân Phi cũng không nói gì, anh ôm lấy Tiêu Tử Phượng, rồi rời đi cái quầy rượu này! Mặc cho Tiêu Tử Phượng giãy giụa thế nào, anh vẫn không buông cô ra!

Anh nhét cô vào trong xe của mình, không nói một lời, khởi động xe. Xe lao nhanh trên đường cái, mang theo một hồi gió nhẹ.

"Đổng Vân Phi, anh là đồ lưu manh. Anh đưa tôi đi đâu? Có phải lại phát thú tính, muốn chiếm tiện nghi của tôi không hả?" Tiêu Tử Phượng đã bảy phần say. Cô chợt có một chút sợ: có phải cô đã khích anh quá đáng, nên người đàn ông này lộ ra bản mặt thật sự. Chẳng lẽ, anh muốn mang cô đến khách sạn thuê phòng?

"Đại Tiểu Thư, cô nhìn kỹ bảng chỉ đường một chút đi. Thấy rõ rồi thì mở miệng nói chuyện tiếp." Con bé này, chẳng lẽ say đến bét nhè rồi? Chẳng lẽ, ngay cả đường về nhà, cô cũng nhớ không được?

Phát thú tính? Con bé này cũng thái quá rồi. Cô nói anh như vậy? Coi anh là sắc lang?

Nếu anh muốn sàm sở cô, còn chờ đến khi cô uống say ư? Cho dù cô có thanh tỉnh, cũng không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh. Chẳng qua, anh khinh thường làm như vậy mà thôi!

Dù sao Tiêu Tử Phượng không phải say như chết. Cô nhìn kỹ bảng chỉ đường, phát hiện đây là đường về nhà. Lập tức, trong lòng buông lỏng không ít. Cô không chỉ có âm thầm suy tư: gã Đổng Vân Phi này, không như cô tưởng tượng! Chẳng những anh không thừa dịp cháy nhà mà hôi của, lại đưa cô về nhà.

Xe, ngừng lại trước biệt thự Tiêu gia.

"Đại Tiểu Thư, xuống xe đi!" Đổng Vân Phi mở cửa xe, để Tiêu Tử Phượng xuống xe. Tiêu Tử Phượng chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, dưới chân mềm nhũn, liền té nhào vào trong ngực Đổng Vân Phi.

"Tử Phượng, em có thể đi không?" Anh đỡ cô, có chút xấu hổ. Buông ra, sợ cô ngã xuống. Ôm, sợ cô nói anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà phát thú tính!

"Đầu tôi choáng quá." Cô mân mê cái đầu đau nhức, vô lực nói.

Đổng Vân Phi ôm ngang lấy Tiêu Tử Phượng vào cổng chính Tiêu gia.

*****

Trăng sáng tròn vằng vặc, giống như đĩa bằng ngọc treo trên bầu trời. Bầu trời trong xanh, không có một đám mây nào. Vài ánh sao sáng thưa thớt, ban đêm được trăng chiếu rọi giống như ban ngày!

Lương Bích Ngọc cùng Tiêu Thính Quân ngồi ở trong sân, đều có tâm sự riêng, ngắm trăng.

Bên trong lòng của Lương Bích Ngọc muốn biết gã đàn ông đã lấy đi trong sạch của con gái mình là ai? Thù mới hận cũ, có thể báo như thế nào? Mặc dù Lô Thanh Vân nói bà đừng bận quan tâm, nhưng trong lòng bà vẫn thấp thỏm!

Tiêu Thính Quân muốn chính là đối mặt Lô Thanh Vân âm mưu quỷ kế và cố ý hãm hại, người làm cha như ông, phải bảo vệ con gái mình ra sao?

Lấy cái đĩa kia làm chứng cớ, báo cảnh sát?

Vợ ngoại tình, người mất mặt chính là Tiêu Thính Quân ông! Nói thế nào thì Tiêu Thính Quân ông cũng coi như một người thành đạt trong thành phố này. Chuyện Đại Tiểu Thư Tiêu gia bị vứt bỏ khiến ông nhức đầu không thôi. Nếu như cái tin vợ ngoại tình, đứa con nuôi hơn hai mươi năm trời không phải là con ruột truyền ra ngoài, ông còn có mặt mũi để gặp người sao?

Không được, chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!

Biện pháp duy nhất, chính là gửi gắm hy vọng vào Đường Long!

Cha con Đường Long xuất thân từ xã hội đen, nhất định có cách ứng phó với xã hội đen. Ông chỉ cần nhắc nhở Đường Long, tin rằng cậu ta sẽ biết dàn xếp thế nào!

Đang lúc Tiêu Thính Quân cùng Lương Bích Ngọc đều có tâm sự riêng thì tiếng người gác cửa vang lên, cắt đứt nghĩ."Ông chủ, phu nhân, tiểu thư uống quá nhiều, Đổng tiên sinh đưa cô ấy về."

Tiêu Thính Quân ngẩng đầu nhìn, tổng giám đốc Đổng Vân Phi tập đoàn Đổng Thị đã ôm Tiêu Tử Phượng đi vào tầm mắt của ông. Ông vội vàng đứng lên, cùng Đổng Vân Phi khách sáo nói."Đổng tiên sinh, thật là phiền cậu."

Lương Bích Ngọc đỡ lấy Tiêu Tử Phượng, vừa vào nhà vừa nói với Đổng Vân Phi nói."Đổng tiên sinh, xin cậu chờ một chút, tôi có lời muốn hỏi cậu."

Lương Bích Ngọc là người từng trải, vừa nhìn thấy Đổng Vân Phi ôm con gái, cũng nhớ tới vết hôn trên người con. Nếu như người đàn ông này lấy đi thanh bạch của con, bà nhất định phải khiến cậu ta chịu trách nhiệm!

"Dạ!" Đổng Vân Phi cung kính trả lời một tiếng, chờ đợi tra hỏi sắp tới.

Lương Bích Ngọc đem Tiêu Tử Phượng đưa vào phòng ngủ, vừa đuổi cô lên giường, vừa chất vấn con gái."Tử Phượng, khuya hôm trước, có phải con cùng đổng Vân Phi ở chung một chỗ hay không?"

"Ừ." Tiêu Tử Phượng vừa trả lời vừa khóc lên.

"Tử Phượng, đừng khóc. Mẹ sẽ nói chuyện với Đổng Vân Phi, bảo anh ta sớm cưới con về nhà họ Đổng." Lương Bích Ngọc nghe con gái nói xong, suy nghĩ một chút về vết hôn mập mờ kia. Nhìn lại Tử Phượng một chút, cái gì bà cũng hiểu rồi.

"Mẹ, con không muốn ột gả lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà làm tới." mặc dù Tiêu Tử Phượng đã say bét nhè, nhưng đại não vẫn chịu sự khống chế của mình."Người con muốn gả, không phải là anh ta!"

"Tử Phượng, vậy con muốn gả cho người nào? Chẳng lẽ, con còn muốn người đàn ông phụ lòng kia?" Lương Bích Ngọc vừa thương con, cũng vừa giận con. Nếu người đàn ông kia đã từ bỏ nó rồi, nó nên hận cậu ta mới đúng! Tại sao còn nhớ mãi không quên?

"Mẹ, con thấy mình giống Phượng hoàng gãy cánh, nhưng vẫn cố chấp. Biết rõ nên rời đi, nhưng lại không kìm hãm được mà lưu luyến, không kìm hãm được mà lòng đau khổ" Tiêu Tử Phượng nhớ tới hình ảnh gặp được trong nhà hàng, không nhịn được mà đau xót."Con bị anh ấy làm hại đến nỗi thương tích khắp người, nhưng anh ấy lại đang sống cuộc sống hạnh phúc. Mẹ, này có công bằng sao?"

"Con à, thay vì tự hành hạ mình như vậy, tại sao không trả thù cậu ta?"

"Trả thù? Con trả thù bọn họ thế nào? Con đấu không lại anh ta, cha cũng đứng về phía họ. Mẹ, mẹ nói con trả thù bọn họ thế nào?" Tiêu Tử Phượng tuyệt vọng thế này, là bởi vì lòng có hận nhưng không cách nào đem nỗi hận trở thành hành động được!

"Con gái, con nhớ chú Lô Thanh Vân không?"

"Nhớ hay không nhớ thì liên quan gì đến chuyện này? Chẳng lẽ, ông ta có thể giúp con hả giận?" Cha còn không chịu giúp cô, huống chi một người chú này? Tiêu Tử Phượng thật không cảm thấy hứng thú về chuyện người chú này.

"Chú Lô lập một bang xã hội đen, đang phát triển phạm vi thế lực. Chỉ cần con muốn trả thù, chú ấy có thể giúp con." Lương Bích Ngọc không nói cho Tiêu Tử Phượng biết, Lô Thanh Vân chính là cha đẻ sự thực, là sợ làm hỏng kế hoạch mưu đoạt tài sản Tiêu gia của bà

"Có thật không?" Tiêu Tử Phượng bán tín bán nghi mà hỏi. Chú Lô nhìn thư sinh, thế nhưng trở thành anh cả xã hội đen? Tiêu Tử Phượng nhớ khi Lô Thanh Vân tới bệnh viện thăm cô, nhớ tới ánh mắt quan tâm thương yêu của chú Lô đối với cô, đã cảm thấy một hồi thân thiết."Mẹ, mẹ và chú Lô có quan hệ sao?"

"Không có gì, chẳng qua là thỉnh thoảng gặp mặt vài lần. Chú ấy thích con, cho nên hỏi về con. Biết được chuyện con bị Đường Long làm nhục, chú ấy cũng tức giận. Chú ấy để lại ẹ số điện thoại, nói chỉ cần con muốn, thì bảo mẹ dẫn con đi gặp chú ấy!"

"Mẹ, con muốn gặp chú Lô, bây giờ mẹ liền dẫn con đi đi!" Tiêu Tử Phượng lật người ngồi dậy, vội vã đi gặp Lô Thanh Vân.

"Không được, bây giờ không thể đi." Lương Bích Ngọc nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái, vội vàng giải thích."Con à, con nghĩ một chút. Chúng ta muốn trả thù người ta, là Đường Long cùng con tiện nhân Đậu Mật Đường kia, mà nó lại là con gái của cha con. Con nghĩ đi, chuyện này có thể để cho cho con biết không? Huống chi, ông ấy lại căm hận Lô Thanh Vân. Ông ấy mà biết chuyện này, còn không nổi giận à? Tốt nhất là bây giờ con ngủ đi. Buổi sáng ngày mai, cha con đi làm rồi, chúng ta đi tìm chú Lô của con."

"Mẹ, em thật tốt." Tiêu Tử Phượng hôn Lương Bích Ngọc một cái, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đợi đến khi Tử Phượng ngủ say, Lương Bích Ngọc tắt đèn trong phòng, lặng lẽ lui ra ngoài.

Khi Lương Bích Ngọc xuất hiện ở trong vườn hoa, Đổng Vân Phi vẫn còn ngoan ngoãn chờ. Bà ưu nhã ngồi xuống, chậm rãi nói."Khuya hôm trước, chuyện gì đã xảy ra, con gái của tôi đã nói với tôi rồi. Đổng tiên sinh, cậu cũng sẽ cho người làm mẹ như tôi một cái công đạo chứ!"

Vẻ mặt Đổng Vân Phi, rõ ràng có chút lúng túng. Anh không có nghĩ đến, loại chuyện như vậy mà Tiêu Tử Phượng cũng sẽ báo cáo cho cha mẹ. Anh nâng chung trà lên, uống một ngụm trà, thở bình thường một cái, có phần lúng túng cùng thẹn thùng."Bác gái, cháu rất yêu Tử Phượng. Nếu như Tử Phượng nguyện ý, cháu lập tức chuẩn bị hôn lễ."

"Được, cái tôi muốn là câu này của cậu. Như vậy đi, cậu trở về trước! Chờ tôi khuyên bảo Tử Phượng, rồi chúng ta thương lượng chuyện đính hôn." Lương Bích Ngọc nâng chung trà lên, tiễn khách.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-123)