Lễ tình nhân
← Ch.083 | Ch.085 → |
Ngày thứ hai, Đậu Mật Đường đem tiền đến quăng lên bàn của Tiêu Thính Quân.
"Tổng giám đốc Tiêu, xin nhận lại tiền của ông. Về sau, đừng tìm đến mẹ tôi nữa. Ông sống cuộc sống của ông, chúng tôi sống cuộc sống của chúng tôi, không có bất cứ quan hệ gì. Cho nên, đừng làm loạn cuộc sống của chúng tôi." Đậu Mật Đường thẳng sống lưng, xoay người ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Thính Quân. Cô rõ ràng nghe được tiếng thở dài của Tiêu Thính Quân.
Hai ngày sau, cuộc sống Đậu Mật Đường tương đối bình tĩnh. Bình tĩnh, mang theo nhàm chán và đè nén. Loại này đè nén, thậm chí khiến cô không thở nổi. Một loại cảm giác hít thở không thông, lúc nào cũng bao phủ tim của cô.
Cô cũng không biết vì sao, đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt có chút kì quái! Họ tụm ba tụm bảy nói nhỏ, vừa nhìn thấy cô đi vào, lập tức im lặng. Đặc biệt là bà tám kia, trong ánh mắt cô ta thần thần bí bí!
Cái loại cảm giác bị bài xích khiến cô cảm thấy cô lập.
Tại sao? Các đồng nghiệp sẽ nhìn cô như vậy? Cô làm sai chuyện gì sao? Cô vô tình đắc tội bọn họ sao? Cẩn thận ngẫm lại, cũng không có!
Thôi! Không quản nữa! Dù sao, cuộc sống làm việc ở đây cũng không lâu dài! Vừa nghĩ như thế, Đậu Mật Đường ngược lại thấy thoải mái hơn nhiều.
Ngày 7 tháng 7 đến!
Một ngày này, Đậu Mật Đường đi ra khỏi công ty tập đoàn Tiêu thị, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người kia, chính là học trưởng Quý Ngọc Khang. Anh cầm một bó hoa hồng, chờ ở cổng. Khuôn mặt điển trai làm không ít nữ nhân viên nghị luận bàn tán.
"Này, cậu xem đi, người đàn ông đó thật đẹp trai!"
"Đúng vậy. không biết cô gái nào lại may mắn đến thế. Nếu là tớ, nhất định tớ sẽ vui đến ngất đi mất."
"Mật Đường." Quý Ngọc Khang nhìn thấy Mật Đường ra ngoài, vội vàng vẫy vẫy bó hoa hồng trong tay.
"Học trưởng, sao anh đến đây?" Đậu Mật Đường đi về phía Quý Ngọc Khang, phía sau của cô, truyền đến tiếng nghị luận nho nhỏ."Thì ra là ả họ Đậu kia! Ả ta không phải đã cướp vị hôn phu của Phó tổng Tiêu sao? Phó tổng Tiêu tự sát, hình như là vì ả!"
"Nghe nói, Người đàn bà này có thể ra vào phòng làm việc của tổng giám đốc như vào nhà mình. Lại còn dám hô to gọi nhỏ với tổng giám đốc. Kỳ quái là tổng giám đốc Tiêu không dám nói câu nào khó nghe cả. Cậu nói xem, có phải ả cũng có quan hệ gì đó với tổng giám đốc không?"
" Tổng giám đốc Tiêu, tổng giám đốc Đường, thêm một người đàn ông điển trai này nữa. Ha ha, người có tiền có địa vị. Ả này, thật ghê gớm." Hai người tớ một câu cậu một câu, lặng lẽ nói. Không nghĩ tới, gió nhẹ đã đem những lời này bay đến lỗ tai Đậu Mật Đường.
Đầu Đậu Mật Đường bỗng choáng váng. May nhờ Quý Ngọc Khang đỡ cô, bằng không nhất định cô sẽ ngã cắm đầu xuống đất mất. Mặt của cô lúc xanh lúc đen.
Tiêu Tử Phượng tự sát, hoặc giả có quan hệ với cô. Nhưng nếu cô giống lời bọn họ nói, sao cô chịu nổi? Cô tránh Đường Long còn không kịp, làm sao lại cố ý chia rẽ người ta, làm một kẻ đến sau đáng xấu hổ như thế? Đến bây giờ, cô cũng không chịu thừa nhận chuyện bốn năm trước.
Cô và Tiêu Thính Quân có quan hệ đặc thù?
Hai cô gái này, nói thật đúng! Nhưng sao những người đó không biết là, đó không phải quan hệ nam nữ đây!
Về phần Quý Ngọc Khang, cô lại càng thêm bực bội! Anh tới tặng hoa, cũng không phải do cô gọi anh tới! Tại sao, những người này đều đem tội danh đặt trên đầu Đậu Mật Đường cô.
Trời ạ, thế giới này còn có công lý sao?
"Mật Đường, em không sao chứ?" Quý Ngọc Khang cũng đã nghe được những lời kia, anh lo lắng nhìn Mật Đường. Cô tái nhợt như vậy, lại mệt mỏi. Anh rất muốn ôm cô vào lòng, cho cô an ủi và sức mạnh, cho cô lòng tin và ấm áp.
"Em không sao. Học trưởng, mang em đến một chỗ không người, em muốn yên lặng một chút." Đậu Mật Đường cảm thấy, cô giống như đang lẫn trốn, nóng lòng muốn rời khỏi vùng đất thị phi này.
"Được, anh đưa em đến bờ biển hóng gió." Quý Ngọc Khang mở cửa xe, để Mật Đường lên. Anh ngồi vào vị trí tài xế. Anh nghĩ an ủi Mật Đường, nhưng lại tìm không được câu nào thích hợp. Có lẽ, không nói gì thì tốt hơn.
Xe, không ngừng chạy. Không bao lâu, đã đến bờ cát ven biển.
Trời chiều, bầu trời bắt đầu mờ đi. Bầu trời bao la, nước biển mênh mông khiến toàn thân dễ chịu, nhưng hình ảnh này lại giống như tâm trạng Đậu Mật Đường bây giờ, xám xịt mà không ánh sáng!
Quý Ngọc Khang từ trong xe lấy ra một tờ báo, trải trên bờ cát. Lại lấy ra vài chai bia cùng một chút đồ hộp có sẵn đặt trên tờ giấy.
"Tâm trạng không tốt, uống một ly rượu, sẽ tốt hơn rất nhiều. Đến đây đi, Mật Đường. Anh uống rượu với em, chúng ta không say không về!" Quý Ngọc Khang gọi Mật Đường, sau đó ngồi xuống. Anh rót đầy một ly rượu, đưa cho cô. Rồi sau đó, lại tự rót rượu ình.
Đậu Mật Đường nhìn ly rượu trong tay, bất giác nghĩ đến lời của Đường Long."Dù gặp khó khăn gì, bất kể đau lòng hay không, cũng đừng uống đến say như chết."
Nước mắt, không tự chủ tràn ra hốc mắt cô. Cô ngửa đầu uống hết, sau đó để Quý Ngọc Khang tiếp tục rót rượu.
Đừng uống đến say như chết? Không uống rượu, làm sao cô có thể quên đi đau đớn thấu tận tim gan này? Có lẽ, chỉ có uống say, cô mới có thể tạm thời quên đi tất cả.
"Mật Đường, uống từ từ. Uống nhiều sẽ hại sức khoẻ đấy!" Quý Ngọc Khang dịu dàng nhìn Đậu Mật Đường, không biết làm sao mới có thể khiến cô hết đau lòng.
"Học trưởng, đừng lo cho em. Để em uống say, lòng em mới không đau." Mật Đường cầm lấy chai, tự rót tự uống. Vài ly, lời nói nhiều hơn."Cha của em, là cha người khác. Người đàn ông em muốn, cũng là vị hôn phu của người ra. Em muốn rời khỏi bọn họ, sao không thể thoát khỏi bóng ma đó. Em đã rất đau lòng, còn phải nghe người khác nói linh tinh, phải chịu tội danh mà người khác áp đặt cho em! Học trưởng, anh nói có công bằng không?"
"Mật Đường, gả cho anh đi! Gả cho anh, những phiền não này sẽ không còn." Quý Ngọc Khang nhìn Mật Đường thương tâm, tim của anh cũng rối rắm. Anh đã sớm biết, anh đã sớm biết, cô bé này là một người mẹ chưa lập gia đình. Nhưng anh không khống chế được tình yêu dành cho cô.
*****
Mật Đường hơi ngửa đầu, ha ha cười lớn. Tiếng cười kia, thê mỹ mà đau thương!
"Cười cái gì?" Quý Ngọc Khang không hiểu, vì sao Mật Đường bật cười. Chẳng lẽ, anh cầu hôn không đủ thành ý? Hay rất buồn cười? Trong mắt của anh, không khỏi thoáng qua vẻ cô đơn!
Mặc dù Mật Đường uống mấy ly rượu, nhưng thần trí cũng tương đối rõ ràng. trong mắt Quý Ngọc Khang cô đơn, cô biết:!"Học trưởng, đừng quan tâm em nữa. Anh là học trưởng mà em sùng bái, em vĩnh viễn chỉ là học muội của anh. Quan hệ giữa chúng ta, chỉ có thể như vậy."
"Tại sao? Chẳng lẽ anh không xứng với em?" Quý Ngọc Khang uống một ly rượu đầy, muốn xua tan nỗi đau. Cô bé này, tại sao không chịu tiếp nhận anh? Chẳng lẽ, anh kém cỏi như vậy?
"Nếu không xứng, chỉ có thể là em không xứng với học trưởng. Học trưởng là con trai nhà giàu, là bạch mã hoàng tử trong mắt phái nữ. Em là đàn bà, hơn nữa lại là mẹ chưa lập gia đình. Người nào không xứng với người nào, không phải đã rõ ràng sao?" Vì để cho Quý Ngọc Khang lúng túng, Mật Đường cố ý nói tất cả.
"Tình yêu, không có giới hạn, không phải sao? Nói như em, chẳng qua là lấy cớ chứ gì?" Nếu Mật Đường không muốn tiếp nhận mình, nhất định có lý do của cô. Anh yêu cô đến mấy, cũng chỉ có thể làm Học Trưởng mà cô tôn kính nhất!
"Học trưởng, anh nói đến tình yêu, em kể cho anh một câu chuyện cũ. Bốn năm trước, một cô gái vì thay thận ẹ, bán đêm đầu tiên của mình. Kỳ lạ là cô đã yêu người đàn ông mua đi đêm đầu của cô. Càng không thể nói, cô lại mang thai đứa con của người đàn ông kia. Vì đó là người đàn ông mình yêu, cô gái không để ý đến phản đối của mẹ, sanh trong bụng hai sinh mệnh nhỏ ra. Trải qua bốn năm, cô bé này lần nữa gặp được người đàn ông đó, thế nhưng anh đã là vị hôn phu của người khác." nước mắt Mật Đường, từng giọt từng giọt lăn xuống, hòa vào bờ cát. Mỗi khi cô nhớ lại chuyện này, cảm giác như có thanh đao đâm vào lòng của cô.
"Nếu yêu anh ta, tại sao không đoạt lại? Tại sao phải khổ sở một mình?" Quý Ngọc Khang móc ra một mảnh khăn giấy, đưa cho Mật Đường lau nước mắt.
"Em khinh thường những kẻ thứ ba, huống chi người kia, là chị cùng cha khác mẹ với em. em càng không có lý do gì để chia rẽ hôn nhân, cướp đi hạnh phúc của cô ấy." Mật Đường lau nước mắt, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
"Anh ta yêu em sao?" Quý Ngọc Khang do dự một chút, hỏi vấn đề anh quan tâm nhất.
"Có lẽ là yêu." Giọng của Mật Đường có chút không xác định. Cô cũng không rõ ràng lắm, Đường Long có phải thật lòng yêu cô hay không. Nếu quả thật yêu cô, tại sao còn có thể trở lại bên người Tiêu Tử Phượng? Nếu như không yêu, anh có cần thiết nói chia tay Tiêu Tử Phượng không?
"Nếu cả hai người yêu nhau, em còn do dự cái gì? Còn thương tâm cái gì? Trực tiếp đi tìm anh ra, không phải được rồi ư?"
Quý Ngọc Khang đem bó hoa hồng kia đưa cho Đậu Mật Đường, khích lệ cô nói."Đi đi, thổ lộ cho anh ta đi."
Mật Đường lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cười."Anh ấy muốn giải trừ hôn ước, vị hôn thê của anh ấy tự sát. Hiện tại, vẫn còn trong bệnh viện."
"Em nói, người đàn ông kia là Đường Long? Vậy cha em là Tiêu Thính Quân ư?" ánh mắt của Quý Ngọc Khang mở to. Mới từ Hongkong trở lại, anh liền nghe một tin tức kinh người. Đại tiểu thư tập đoàn Tiêu thị bị người khác đá, tong cơn nóng giận cắt cổ tay tự sát! Thì ra, tất cả đều có liên quan đến Đậu Mật Đường! Cô bé này, lại là con gái riêng của Tiêu Thính Quân? Chuyện này, tất cả đều nằm ngoài dự đoán!
"Học trưởng, ánh mắt anh trừng lớn như vậy làm gì? Giống như, em là một con quái vật không bằng?" chẳng lẽ Quý Ngọc Khang hoài nghi mẹ cô cũng giống cô, là một người mẹ chưa lập gia đình? Nhìn vẻ mặt của anh, giống như có ý thế: "Trời ạ, Quý Ngọc Khang, chẳng lẽ anh cảm thấy em là con gái riêng chứ gì? Em cho anh biết, mẹ em là vợ cả của Tiêu Thính Quân! Do hận Tiêu Thính Quân, mới rời nhà ra đi."
"À, hoá ra là như vậy!" Quý Ngọc Khang lúc này mới chợt hiểu hiểu ra. Không trách được anh lại cảm thấy trên người Đậu Mật Đường và mẹ cô, có một loại khí chất cao quý! Thì ra, mẹ cô vốn là cô dâu nhà giàu!
Một chiếc xe con, dừng ở đường số 3 Hòa Bình.
Đậu Mật Đường từ trên xe bước xuống, cước bộ có chút lảo đảo. Quý Ngọc Khang vội vàng đỡ cô."Mật Đường, anh tiễn em vào."
"Học trưởng, tự em có thể đi. Anh trở về đi!" Đậu Mật Đường đẩy Quý Ngọc Khang ra, muốn tự mình đi. Không nghĩ tới, một hồi choáng váng, ngã nhào trong ngực Quý Ngọc Khang.
"Mật Đường, em đã say như vậy rồi, còn cậy mạnh." Quý Ngọc Khang dứt khoát ôm lấy Đậu Mật Đường, trực tiếp đưa cô về nhà.
Cách đó không xa, trong xe, có một ánh mắt bị ghen tỵ nung đỏ. Chủ nhân ánh mắt này, chính là Đường Long. Anh vốn về nhà thay quần áo, lại bất giác chạy đến nơi đây.
Đường Long nhìn Quý Ngọc Khang ôm Mật Đường, anh hận không được tiến đến đánh anh ta một trận. Nếu như đánh nhau, mười Quý Ngọc Khang cũng không phải là đối thủ của Đường Long. Nhưng anh biết, anh không có lý do làm vậy. Dù sao, bây giờ anh là vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng, mà không phải vị hôn phu của Đậu Mật Đường.
"Quý tiên sinh, cậu đi thong thả! Về sau, thường tới chơi nha!" Đang lúc Đường Long suy tư có nên sống chết với Quý Ngọc Khang hay không thì Đậu Ngọc Nga đưa Quý Ngọc Khang đi ra.
"Bác à, Mật Đường uống rất nhiều rượu, một mình trong nhà rất dễ xảy ra chuyện. Bác đừng tiễn cháu nữa!" Quý Ngọc Khang tạm biệt Đậu Ngọc Nga, lái xe rời đi. Đậu Ngọc Nga xoay người vào nhà, bên trong truyền đến tiếng chốt cửa.
Tất cả, trở lại vẻ yên tĩnh! Chỉ còn lại đèn đường mờ vàng, còn có Đường Long dưới màn đêm.
Anh nhìn một màn này, trong lòng chua xót.
Đậu Ngọc Nga nhiệt tình với Quý Ngọc Khang như vậy, nhất định là vô cùng thích người đàn ông này rồi. Xem ra, người đàn ông này là con rể trong mắt mẹ cô ấy. Nếu như anh là Quý Ngọc Khang, là con rể nhà này, thật hạnh phúc!
Anh ngơ ngác nhìn căn nhà, yên lặng tưởng tượng đến Mật Đường.
Cô bé kia, thật đúng là không biết yêu quí bản thân mình! Hiện tại, cô nhất định rất khó chịu? Đường Long biết, say rượu rất thống khổ! Anh rõ ràng đã nói qua, không cho cô uống rượu say. Cô bé này, cư nhiên đem lời nói của anh như gió bên tai.
Anh lấy điện thoại di động ra, soạn một tin tức, gửi đến điện thoại Đậu Mật Đường. Bất kể cô có nghe hay không nghe lời của anh, anh đều muốn lặp lại lần nữa!
*****
Mật Đường nhào vào trong phòng vệ sinh, nôn hết ra ngoài.
Mỗi lần uống rượu, cô đều bị vậy. Nôn rượu ra ngoài, thật khó chịu! Cô cảm giác, cả dạ dày cũng sắp lôi ra ngoài.
"Mật Đường, uống miếng nước súc miệng." Đậu Ngọc Nga bưng ly nước, đi vào. Vừa để Mật Đường súc miệng, vừa oán giận nói."Mật Đường, mẹ biết trong lòng con khổ sở. Nhưng con cũng không thể lấy thân thể chính mình để đùa chứ? Uống nhiều rượu như vậy, muốn dạ dày loét ra à?"
"Mẹ, thật xin lỗi. Sẽ không, con sẽ không dám nữa!" Mật Đường súc xong miệng, đi vào trong phòng của mình, ngã đầu nằm ngủ. Tiếng chuông tin nhắn vang lên.
"Mấy tin nhắn chết tiệt này, không thấy người ta đang ngủ sao?" Mật Đường vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay xem tin nhắn. Tin nhắn mở ra, là mấy chữ quen thuộc."Mật Đường, anh nói lại cho em nghe lần nữa. Dù thời điểm nào, bất kể rất đau lòng, cũng không được uống say như chết."
Trời ạ, ấy là người đàn ông kia gởi tới! bên trong lòng của Mật Đường một hồi cảm động! Trong lòng cô vẫn muốn khóc, vô cùng muốn khóc lớn tiếng!
Giờ khắc này, không phải là anh ở bệnh viện sao? Không phải là ở bên người Tiêu Tử Phượng sao? làm sao anh biết chuyện mình uống rượu? Chẳng lẽ, anh phái người theo dõi cô? Không thể nào! Nếu không thì, anh đang ở ngoài cửa nhà cô?
Mật Đường lập tức thanh tỉnh. Cô mặc giày xuống giường, chạy ra ngoài! Bất kể anh đang có ở ngoài cửa hay không, cô đều muốn đi ra ngoài xem một chút. Chỉ cần nhìn thấy anh trong ngày lễ tình nhân, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc, rất thỏa mãn.
Đợi cô, nhất định phải chờ cô! Đậu Mật Đường chưa từng có khát vọng nhìn thấy người đàn ông này giống như bây giờ, . Cô hi vọng anh đứng ở ngoài cửa chờ cô!
Dưới đèn đường, có một bóng dáng khôi ngô. Trong tay của anh, kẹp một điếu thuốc lá. Đốm lửa nhỏ, lập lòe trong đêm tối.
Anh vẫn còn ở đây!
Mật Đường giống như nổi điên, vọt tới trước mặt của anh. Một đôi mắt đẫm lệ, si ngốc nhìn anh: râu ria rũ dài ra, hốc mắt thâm quầng. Chỉ có cặp mắt kia, thấy cô chạy ra, lập tức chói sáng.
Thân thể của cô, đã nhào vào trong ngực của anh. Hai cánh tay cô đã quấn quanh cổ anh. Cô nhón chân lên, dâng lên đôi môi anh đào.
Dù là phía trước là sườn treo vách đứng hay vực sâu vạn trượng, cô cũng muốn nhảy xuống. Dù phía trước là núi đao hay biển lửa, cô cũng muốn xông vào! Cho dù tan xương nát thịt, cho dù bị lửa đốt người, cô cũng không tiếc! Chỉ cần có thể tìm về người đàn ông yêu cô, cô tình nguyện vì anh mà chìm đắm vào chỗ vạn kiếp không siêu sinh!
Cô điên cuồng hôn anh, đầu lưỡi tìm kiếm lưỡi của anh. Anh chống lại, chỉ chốc lát sau, bắt đầu cuồng nhiệt hôn trả người trong ngực. Hai tâm hồn nóng rực, chạm nhau mãnh liệt, khơi dậy tia lửa. Tia lửa này, tựa như thiên thạch đốt cháy hai vùng thảo nguyên cô quạnh.
Đậu Mật Đường cảm thấy thân thể của cô giống như hòa tan thành đóa mây nhẹ nhàng, lơ lửng trên không trung. Mà cô, chính là tiên tử đứng ở đám mây kia.
Da thịt trên mặt cô, ma sát chòm râu của anh. Cảm giác ây tê tê, kèm theo nụ hôn nóng bỏng, một lớp sóng lại một lớp sóng tập kích nội tâm cô.
Đậu Ngọc Nga chạy theo sau Mật Đường mà đến, thấy một màn này, lặng lẽ lui trở về!
Người thấy cảnh này không chỉ một mình Đậu Ngọc Nga. Nơi xa, còn có một đôi mắt tức giận. Người kia, chính là kẻ theo dõi Đường Long mà đến, Tiêu Tử Phượng.
Người đàn ông này nói về nhà thay quần áo, cô liền hoài nghi anh có phải muốn đi gặp ả đàn bà kia không? Lễ tình nhân? Không hẹn hò người yêu thì làm gì?
Cô ngoài mặt sảng khoái đáp ứng anh, sau lưng lại vẫy một chiếc taxi theo sát anh. Người đàn ông này, thật đúng là đến chỗ như cô dự liệu. Suy đoán của cô hoàn toàn chính xác! Vị hôn phu của cô cùng ả đàn bà này, lại trình diễn một màn như vậy.
Nhìn cảnh này, bên trong lòng của Tiêu Tử Phượng không nhịn được xông lên một lời hận ý. Trong ánh mắt của cô, phun ra ánh lửa nóng bỏng. Cô nghiến răng nghiến lợi."Đậu Mật Đường, dám giành người đàn ông của tao. Không để mày chết, tao không phải là Tiêu Tử Phượng."
Tiêu Tử Phượng không cách nào nhìn tiếp được, cô phân phó tài xế, theo đường cũ trở về bệnh viện. Cô không muốn bắt tại trận, bởi vì cô không muốn để Đường Long chạy mất. Nếu như vạch mặt, Đường Long sẽ nhanh chóng rời cô. Cô chỉ muốn trừng phạt giành ả Đậu Mật Đường, nhưng không muốn mất vị hôn phu của cô.
"A Long, em, em không thở nổi." Đậu Mật Đường lẩm bẩm, thức tỉnh Đường Long trong mơ màng. Anh buông lỏng cô ra, trong mắt tràn đầy áy náy.
"Mật Đường, thật xin lỗi." Tại sao lại vọng động như vậy? Tại sao không ngờ hậu quả? Nếu không thể phụ trách, tại sao muốn đối với cô như vậy?
"A Long, đừng thật xin lỗi em! Anh không nợ em cái gì!" Đậu Mật Đường bưng kín miệng Đường Long. Cô không cần anh áy náy, cũng không cần anh tuyệt vọng. Cô chỉ muốn nhìn thấy, trong ánh mắt của anh có ánh sáng hy vọng."Bốn năm trước không nợ, bốn năm sau cũng không thiếu."
Mật Đường cảm thấy, cô giống như hiểu rõ người đàn ông này rồi. Bởi vì anh yêu mình, mới có thể chia tay Tiêu Tử Phượng. Bởi vì anh có lòng trách nhiệm, anh mới về bên vị hôn thê tự tử kia. Bởi vì anh không thể rời bỏ mình, trong mắt của anh, mới có cái loại ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
"Mật Đường, rốt cuộc em cũng chịu thừa nhận chuyện bốn năm trước rồi! Mặc dù từ khi thấy em tại triển lãm, anh liền xác định em là cô gái mà anh tìm. Bây giờ nghe em chính miệng nói ra, anh rất kích động." trong mắt của Đường Long, lại một lần nữa dấy lên ánh lửa hưng phấn. Tia sáng kia kéo dài vài giây, lại mờ đi."Anh tìm em bốn năm, thương nhớ em. Hiện tại tìm được em, anh lại đem tim mình vứt bỏ."
Mật Đường thấy được trong mắt Đường Long lóe lên lệ quang, cô cười cười.
"Anh không vứt nó đâu, em vẫn luôn trong lòng anh. Làm sao có thể mất được?"
Coi như anh là người của Tiêu Tử Phượng, coi như thân thể của anh cũng thuộc về Tiêu Tử Phượng. Tim của anh vĩnh viễn là của cô, như vậy đã đủ rồi."A Long, anh nhất định là biết câu thơ này chứ! Vẫn còn là người tri kỷ, chốn xa xôi cũng tựa như gần! Chỉ cần chúng ta có nhau, cho dù không thể nên đôi nên cặp, lòng của chúng ta vẫn mãi của nhau. Em cũng vậy!"
"Mật Đường, anh không làm được! Anh không thể để Tiêu Tử Phượng chết!" Đường Long ôm Đậu Mật Đường vào trong ngực, ôm thật chặt. Giống như anh vừa buông tay, Mật Đường sẽ biến mất!
← Ch. 083 | Ch. 085 → |