Vay nóng Tima

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 157

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 157
Khi "băng" gặp "hỏa"
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Những năm nay Frank bởi vì công việc thực sự đã quá bôn ba, vất vả cộng thêm bây giờ tình hình sức khỏe chưa biết thế nào, những gì cô có thể làm chẳng qua chỉ là giúp hắn chia sẻ một chút gánh nặng công việc.

Còn về chuyện tình cảm cá nhân của anh ấy những gì cô có thể làm quả thực là hết sức hữu hạn.

Nhưng tối nay ở phòng cấp cứu nhìn thấy Đóa Đóa vì Frank và lo lắng và khổ sở như vậy, trong sâu thẳm lòng cô như có một sợi tơ lòng nào đó bị nhẹ nhàng gẩy lên.

Tình yêu, thật sự là kỳ diệu đến vậy sao? Một người đàn ông vì tình yêu có thể đổ máu, thậm chí mất để tính mạng cũng cảm thấy không có gì đáng tiếc, ngay cả người trước giờ luôn lãnh đạm như Frank cũng vì tình yêu mà thay đổi hoàn toàn. Còn phụ nữ thì sao? Cho dù vì tình yêu phải chịu bao nhiêu tổn thương, chảy bao nhiêu nước mắt vẫn không chút hối tiếc, một lần lại một lần tình nguyện hãm sâu vào nó, chẳng hạn như Đóa Đóa...

Thậm chí có người ngay cả khi đối phương bày tỏ không có chút tình cảm nam nữ nào với mình vẫn lựa chọn yêu thích người đó bất chấp tất cả chẳng hạn như Chân Chân...

Vậy tình yêu của những người khác thì sao? Nó sẽ như thế nào?

Đương nhiên không phải là cô đang hoài xuân, chỉ là bóng dưng cảm thấy có một chút, một chút cô đơn và nghĩ không thông mà thôi.

Đời này cô không muốn đặt tình yêu được người bất cứ người đàn ông nào, đối với cô mà nói, tình yêu hai chữ này thật quá xa vời!

Thôi cứ một thân một mình xem ra tự do tự tại hơn!

Khi Phạm Hi Nhiên lần nữa búng tay ra hiệu cho nhân viên pha chế đưa cho mình thêm một ly cocktail nữa, người nhân viên pha chế cần nói ân cần nói. "Cô à, thời gian mở cửa của quán bar chúng tôi sắp hết rồi!" Anh ta không dám xác định cô gái này nếu như tiếp tục uống nữa liệu có thể đi ra ngoài nổi nữa hay không.

Phạm Hi Nhiên bĩu môi, có chút chán nản vẫy tay ra hiệu cho nhân viên quán bar tính tiền rồi bước những bước loạng choạng rời khỏi khách sạn.

Chầm chậm bước trên vỉa hè, Phạm Hi Nhiên nhìn quanh một vòng, những con đường lớn của thành phố Luân Đôn lúc này tương đối vắng vẻ, thời tiết tuy rất lạnh nhưng vẫn có không ít người giống như cô vừa tới quán bar bước ra chuẩn bị trở về nhà cho nên xe taxi cũng không phải dễ đón.

Cô chờ ở bên đường gần mười phút rồi nhưng vẫn không có chiếc taxi nào chịu dừng lại thì ngán ngẩm bước tới bước lui trên vỉa hè, trong lòng thầm tính toán xem nên đi bộ về nhà hay là quay về khách sạn thuê một phòng tạm thời nghỉ lại đó một đêm, ngủ một giấc cho khỏe trước xem ra còn thực tế hơn?

Còn đang suy nghĩ chưa quyết định thì đã nghe một giọng nam xa lạ vang lên sau lưng, "Cô à, một mình sao? Có cần tôi đưa cô về không?"

Trên thế giới này quả nhiên là bất kể ở chỗ nào, thời điểm nào cũng có những người đàn ông xấu xa luôn tự cho là đúng cứ thích gặp cô gái nào là bước đến muốn gạ gẫm cô gái đấy, nghe câu nói cợt nhả của anh ta, Phạm Hi Nhiên ngay cả đầu cũng chẳng buồn quay lại một lần, triệt để làm lơ, cô thầm quyết định, đợi thêm hai phút nữa, nếu vẫn không có xe, cô sẽ quay lại khách sạn thuê một phòng nghỉ lại qua đêm.

"Muộn như vậy rồi, trời lại lạnh nữa, rất khó gọi xe. Không bằng cô lên xe tôi, tôi tiễn cô về nhà, thế nào?" Như không nhìn thấy sự phớt lờ của cô, anh chàng tiếp tục nói.

Lúc cô gái này ngồi uống rượu ở quán bar anh ta đã chú ý đến cô rồi. Ngoại trừ gương mặt Đông Phương xinh đẹp không giống như phần lớn các cô gái ở đây, vóc người cao ráo và dáng vẻ yểu điệu của cô không biết đã làm hoa mắt bao nhiêu anh chàng có mặt trong quán bar chứ không phải chỉ riêng anh ta.

Một cô gái vào quán bar uống rượu một mình, mười phần hết tám chính là vì tình cảm có vấn đề, còn không thì chính là muốn tìm đối tượng vui vẻ một đêm.

Cô gái đang đứng trước mặt anh ta đây cằm ngưỡng cao, sóng lưng thẳng tắp, tuy rằng thân thể đã bị chiếc áo măng tô dày phủ kín không để lộ một khe hở nhưng toàn thân từ trên xuống dưới không một bộ phận nào không toát ra sức dụ hoặc trí mạng, anh ta sao lại có thể bỏ qua một con mồi ngon như vậy được?

Người đàn ông không chịu bỏ cuộc từ phía sau đưa tay định khoác lên vai Phạm Hi Nhiên...

"Cút! Phạm Hi Nhiên vẫn chẳng buồn ngoảnh lại nhình, thẳng thừng mà lạnh nhạt ném lại một chữ.

Cô gái Đông phương này vẻ ngoài xinh đẹp nhưng thật lớn lối! Lại còn dám hô to gọi nhỏ với mình sao? Người đàn ông cũng như Phạm Hi Nhiên, ở quán bar đã uống không ít rượu lập tức cảm thấy cơn tức bừng lên, bị mất mặt như vậy anh ta làm sao có thể chịu được chứ?

"Cô nàng không biết tốt xấu này, nể mặt.... Aaa!" Người đàn ông lần nữa đưa tay định bắt lấy tay cô thì lại bị Phạm Hi Nhiên bắt ngược lại sau đó dùng sức vặn một cái, lách cách hai tiếng vang thanh thúy, không mất quá nhiều sức lực, bàn tay của người đàn ông kia đã bị bẻ gãy.

Phạm Hi Nhiên lạnh lùng rũ bàn tay của người đàn ông ra, đối với tiếng kêu thống khổ xen lẫn với những câu mắng chửi thô tục, cô làm như không nghe thấy, xoay người rời đi.

Nếu như chỉ đơn giản là gạ gẫm, cợt nhả bình thường, cô có thể xem anh ta như không khí không tồn tại nhưng người đàn ông này không ngờ lại ngu như vậy, còn dám động tay động chân, vậy thì cũng đừng trách cô không nể mặt.

Nhưng, rõ ràng là đàn ông đáng chết không chỉ có một người.

Nhìn thấy người đàn ông kia bị thương, đồng bọn của anh ta từ trên hai chiếc xe vốn đang đậu cách đó không xa ùn ùn xuống xe, rất nhanh đã vây kín Phạm Hi Nhiên lúc này đang định quay trở lại khách sạn lại, định cho cô gái Đông phương xinh đẹp nhưng cao ngạo này một bài học.

Những người đàn ông này người nào người nấy cao lớn cường tráng, xem ra không phải là loại người bình thường đến quán bar tìm vui đơn giản như vậy.

Phạm Hi Nhiên từ năm 7 tuổi đã rời Luân Đôn đến Moscow, vì để tự bảo vệ cho mình, từ 8 tuổi cô đã bắt đầu nỗ lực học các loại võ thuật khác nhau để phòng thân bao gồm nhu đạo, không thủ đạo, triệt quyền đạo, môn nào cũng thật tinh thông, bình thường muốn đối phó với một, hai người đàn ông căn bản chỉ là chuyện nhỏ nhưng hôm nay cô đã uống say đến bảy tám phần, hơn nữa đối phương người đông thế mạnh, lần này xem ra phiền phức không nhỏ rồi.

Nhưng, nếu như chuyện đã xảy ra rồi, phiền não, lo lắng hay rút lui đều không phải chuyện Phạm Hi Nhiên cô sẽ làm.

Đôi môi kiều diễm nhẹ câu lên một nụ cười, gương mặt vốn đã xinh đẹp lúc này bởi vì hơi men mà càng trở nên kiều mị, quyến rũ, "Các anh muốn từng người lên hay là lên cùng một lượt đây?"

Những người đàn ông đang vây quanh cô nghe lời khiêu khích lớn mật của Phạm Hi Nhiên thì sững người, đồng thời lại bị nụ cười quá mức kiều diễm kia làm cho mê mẩn đến nỗi quên mất mục đích chính của mình là gì.

Trong nhất thời, bầu không khí đang nhao nhao chợt trở nên yên tĩnh trở lại, thậm chí là có chút ngưng đọng...

Đột nhiên, "A, cái cô gái này, tính tình sao lại xấu như vậy chứ?"

Một giọng nói nghe có chút quen tai chợt vang lên phá tan bầu không khí khác thường này, trước khi những người đàn ông kia kịp quay đầu lại, một đôi cánh tay cường kiện, rắn chắc đã vươn ra, không chút tiếng động vòng qua vòng eo mảnh khảnh của cô, một lồng ngực rắn rỏi, ấm áp đã dán sát sau lưng cô.

Toàn thân Phạm Hi Nhiên phút chốc cứng đờ, vốn định phản kháng nhưng vòng tay người đàn ông cứng rắn như tường đồng vách sắt, dùng sức thế nào cũng đẩy không ra.

Người đàn ông này là ai vậy? Trái tim cô đập thình thịch, trong lòng vừa sợ vừa giận, từ khi cô bắt đầu học những môn võ phòng thân đến giờ, trước giờ hiếm khi gặp được đối thủ xứng tầm, nhưng mà hôm nay, ngay cả chuyện người này tiếp cận với cô từ bao giờ cô còn không hay không biết, bảo cô sao có thể bình tĩnh được?

"Người đẹp, là anh đây mà" Người đàn ông khẽ khàng nói bên tai cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, bờ môi không biết vô tình hay cố ý quét qua vành tai trắng nõn của cô khiến thân thể vốn đã căng thẳng của cô càng thêm cứng ngắc.

Giọng nói này, không phải là...

"Bách Thiếu Khuynh, anh chàng khốn kiếp này, mau thả em ra. " Mang theo bảy phần say, ba phần giận dữ, Phạm Hi Nhiên dùng hết sức lực toàn thân định rũ cánh tay đang vòng quay người mình của hắn ra. Vừa nghĩ đến chuyện người đàn ông đang ôm cô là Bách Thiếu Khuynh, cô liên cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều không được tự nhiên.

Anh chàng vừa lăng nhăng vừa không đứng đắn này, lần trước nhân lúc cô không chú ý, hôn trộm cô thì thôi đi, giờ lại còn dám dùng đôi tay không biết đã ôm bao nhiêu cô gái kia ôm cô nữa chứ...

Nghĩ đến là đã cảm thấy chán ghét rồi!

"Đừng làm rộn!" Giọng Bách Thiếu Khuynh âu yếm như đang dỗ dành người yêu, "Con gái quật cường quá cũng không tốt lắm đâu. "

"Hai người nói chuyện nhảm xong chưa vậy?" Nãy giờ bị xem như không khí, những người đàn ông đang vây quanh hai người rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Chết tiệt, hai người này xem họ như chết rồi có phải không? Người đàn ông này từ lúc xuất hiện đến giờ trong mắt hoàn toàn chỉ có cô gái kia, mắt không thèm liếc về phía họ một lần, cơn tức này, làm sao có thể nuốt xuống được chứ?

Không phải chỉ là một đôi nam nữ người châu Á thôi sao? Chẳng lẽ bằng vào họ lại không giải quyết được?

*****

Bắt đầu tiết lộ một chút về quá khứ của Phạm Trọng Nam...

******

"Các người... " Đôi mắt hoa đào đẹp đến đủ khiến nhiều người phụ nữ ganh tỵ của Bách Thiếu Khuynh hơi nhướng lên, nhìn chằm chằm những người đàn ông đang vây quanh mình, "... câm miệng lại cho tôi!"

Giọng điệu này, khí thế này quả thực ngạo nghễ vô cùng, khí thế vương giả trời sinh của Bách Thiếu Khuynh lúc này triển lộ không chút bỏ sót, chỉ một câu nói đã đủ khiến cho những người đàn ông vai u thịt bắp không có đầu óc kia ngây ngẩn cả người.

Còn chưa kịp phản ứng lại, cánh tay đang vòng qua người cô khẽ dùng sức đã dễ dàng kéo cô gái đang nửa tỉnh nửa say trong lòng mình ra, che chở ở phía sau.

"Cho anh mười phút, mười phút sau chúng ta có thể đi rồi. " Hắn vừa nói vừa cởi chiếc áo măng tô dài trên người xuống, nhét vào lòng cô.

"Các người cùng lên một lượt đi, miễn cho lãng phí thời gian của tôi. " Bách đại thiếu gia tiêu sái ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía năm người đàn ông.

Hôm nay hắn phải để cho người đẹp băng giá biết, Bách Thiếu Khuynh hắn không phải chỉ biết mấy trò phong hoa tuyết nguyệt đó, đôi tay kia có thể ôm người đẹp, đương nhiên, càng có thể đánh những tên đáng ghét.

Mấy người đàn ông quả thực bị những lời kia chọc đến cơn tức bùng lên, năm người ai nấy nhìn nhau sau đó ỷ vào thế đông, đồng thời bổ đến, thầm tính toán phải cho tên tiểu tử Đông phương không biết trời cao đất dày kia một trận nên thân...

Nhưng, chỉ mấy phút sau...

Mấy người đàn ông cao to lực lưỡng lại như lá thu trong gió bị đánh bật ra sau đó thì nằm rạp trên vỉa hè không gượng dậy nổi.

"Haizz, còn chưa đủ nóng người!" Bách Thiếu Khuynh phủi phủi tay xoay người lại, nhìn cô gái bởi vì đã uống quá nhiều rượu mà ánh mắt mê ly như phủ một lớp sương mù sau lưng mình, "Người đẹp, có thể tặng anh một nụ hôn coi như khích lệ không?"

"Cái gì?" Đầu óc Phạm Hi Nhiên lúc này đã có chút hỗn loạn, lượng cồn quá nhiều trong cơ thể lúc này bắt đầu phát huy tác dụng khiến lý trí cô gần như bãi công, không thể suy nghĩ gì.

Hơn nữa hôm nay tất cả xảy ra quá nhanh, quá sức tưởng tượng khiến người đầu óc trước giờ luôn tinh minh như cô lúc này lại không phát huy được chút tác dụng nào.

Cái mà Bách đại thiếu gia chờ đợi chính là giờ phút nào, nào còn để cho cô có thời gian để suy tư, dứt khoát nâng cằm cô lên, đôi môi với những đường nét rõ ràng chuẩn xác đặt lên đôi môi hồng nhuận của cô, tận tình hưởng thụ.

Người đẹp băng giá, anh trong tối ngoài sáng theo đuổi em nhiều năm như vậy, em chẳng những không chút động lòng mà còn giả vờ không hay không biết, vậy thì anh chỉ có thể dùng cách riêng của mình khiến cho em hiểu.

Từ hôm nay bắt đầu, từ giờ phút này trở đi, em chính là của anh, người đẹp băng giá!

Không, hắn sẽ khiến cô trở thành người đẹp nóng bỏng!

****

Đêm đã rất khuya, rất lạnh...

Đợt không khí lạnh đầu tiên của mùa đông ào ào ập đến, gió thổi rào rạt, thời tiết lạnh đến thấu xương khiến người ta chịu không nổi chỉ muốn sớm một chút được chui vào ổ chăn ấm áp, ngăn chặn cơn lạnh ở bên ngoài.

"Choảng", một tiếng vang thật lớn khua động màn đêm yên tĩnh, đánh thức chú mèo nhỏ vốn đang ngủ ngon lành nơi góc tường, chú mèo nhỏ nhanh nhẹn từ trên góc tường nhảy phốc xuống, chạy thẳng vào căn phòng ấm áp vừa mới phát ra tiếng động kia, trong bóng đêm mờ mịt, đôi mắt màu xanh lục của chú mèo chớp lên, đôi tròng mắt mở thật to, trong bóng tối càng lộ ra một vẻ đầy tà khí đáng sợ.

"Ác ma... tránh ra... cút ra ngay... không được đến gần tôi... cút... cút ngay... " Người thiếu phụ tuổi còn trẻ trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ sợ hãi lẫn ghê tởm, điên cuồng gào thét.

Nơi góc tường, một cậu bé đang rúc thân hình gầy gò sát vào bên trong, nhìn gương mặt tuấn tú của cậu, không nghi ngờ gì khi đến tuổi trưởng thành nhất định sẽ là một người đàn ông có thể khiến thật nhiều phụ nữ si mê nhưng vẻ lạnh lùng và xa cách trên mặt cậu bé thì lại hoàn toàn không giống của một cậu bé 7 tuổi nên có.

"Tại sao chứ? Tại sao lại hận con như vậy? Chẳng lẽ con không phải là con của mẹ sao?" Cậu bé chừng như đã quá quen với hành vi và lời nói điên cuồng của người phụ nữ kia, ngay cả câu hỏi thốt ra cũng bằng một giọng bình tĩnh không chút gợn sóng.

"Mày không phải là con tao... không phải... không phải... Mày là con của ma quỷ. Ông trời ơi, rốt cuộc con đã làm sai chuyện gì? Tại sao lại để con sinh ra một đứa con của ma quỷ thế này? Nếu như... lúc mày mới vừa sinh ra, tao lấy lửa đốt chết mày là được rồi, sao bọn họ lại không cho tao đốt chết mày? Tại sao? Con của ma quỷ... "

Người phụ nữ trẻ điên cuồng huơ tay, tất cả những gì có thể chạm tới tay tất cả đều bị ném vỡ... cuối cùng, trên tay bà nắm một cây gậy đánh golf không biết lấy được từ lúc nào bước từng bước đến gần góc tường chỗ cậu bé đang nép mình vào, vẻ mặt hung ác, quyết tuyệt...

Cậu bé khẽ khàng nhắm đôi mắt đen láy lại chừng như đang chờ người phụ nữ trẻ kia vung gậy quật lên đầu mình, hoặc giả là lần này, bà thực sự quật chết hắn, như vậy có khi còn thanh thản hơn!

Chết là gì? Đối với một đứa bé 7 tuổi mà nói, chết sống vốn không phải là một khái niệm rõ ràng.

Bởi vì từ khi cậu bé có trí nhớ đến nay, những ký ức liên quan đến sống chết chưa từng phai nhạt, ấn tượng về cái chết đầu tiên đến với cậu là vào năm ba tuổi, khi cậu bị người phụ nữ trẻ xinh đẹp trước mặt mà cậu kêu bằng "mẹ" này nhốt vào một căn phòng ngầm vừa lạnh vừa tối dưới đất, suốt một ngày một đêm liền, không cho phép ai tới gần một bước.

Không có gì ăn không có gì uống, cậu bé ở trong căn phòng tối đó khóc đến ngất, ngất, tỉnh lại lại khóc tiếp, lại ngất, sau cùng không biết là ai đem cậu cứu ra.

Lần thứ hai là vào năm bốn tuổi, cũng là người mà cậu gọi là mẹ đó lại ấn đầu cậu vào hồ nước, ý đồ dìm chết cậu...

Không biết là may mắn hay bất hạnh, cậu bé được Phạm Nhân Kính phát hiện rồi cứu lên, từ đó giữ cậu ở bên cạnh ông ta.

Nhưng Phạm Nhân Kính không phải lúc nào cũng ở nhà, tất cả những ký ức về tuổi thơ của cậu bé, người duy nhất khiến cậu cảm nhận được tình thân ấm áp chính là Sara, người lớn hơn cậu tám tuổi.

Nhưng Sara phần lớn thời gian phải ở trong ký túc xá của trường nữ trung học, một năm chẳng có mấy ngày là được ở nhà.

Mà người phụ nữ kia có một khoảng thời gian tinh thần chuyển biến khá hơn, cũng không còn để ý đến cậu nữa, thỉnh thoảng những lúc uống rượu nhìn thấy cậu cũng sẽ không toát lên ánh mắt như chỉ muốn nhào tới siết cổ cậu cho đến chết nữa.

Sau này cậu bé học khôn ra, nếu như có thể không xuất hiện trước mặt người phụ nữ trẻ kia, cậu tuyệt đối sẽ không xuất hiện!

Những ngày tuổi thơ gian nan và đen tối ấy cứ qua đi như vậy, cho đến khi cậu bé 7 tuổi, người phụ nữ đó lại sinh thêm một bé gái, mọi người đều nói đó là em cái của cậu...

Từ xa xa cậu bé nghe được tiếng khóc nho nhỏ của cô bé nhưng chưa bao giờ dám tiến đến xem thử một lần...

Nhưng khi em gái còn chưa được một tuổi thì người phụ nữ kia lại có dấu hiệu tái phát bệnh một cách rõ ràng, cứ vài ngày là lại ném vỡ đồ đạc một lần, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy cậu bé liền tỏ vẻ phẫn hận đến nỗi chỉ muốn lao đến bóp chết cậu...

Tối hôm nay những người lớn đều không có ở nhà, cậu bé nghe tiếng em gái cứ một mực khóc trong phòng, khóc mãi, cho dù đã có không biết bao nhiêu người làm vào phòng ôm ấp, dỗ dành, tiếng khóc vẫn vang không ngừng.

Thế là cậu bé lấy hết can đảm lẳng lặng bước đến gần gian phòng, thân hình gầy gò nép sát vào cửa phòng định thử xem đứa em gái đang khóc không ngừng kia của mình rốt cuộc là có chuyện gì nhưng cậu bé còn chưa kịp xem thì người phụ nữ kia đã như một bóng ma, không một tiếng động xuất hiện trước mặt cậu...

Hai người làm rất nhanh đã bế đứa bé gái đang khóc nháo không ngừng kia đi còn người phụ nữ kia thì nắm cổ cậu bé lôi vào phòng, hung hăng quật cho cậu mấy cái tát rồi đẩy thân hình nhỏ bé của cậu vào góc nhà, một loạt động tác liền mạch lưu loát nhưng tinh thần thì càng lúc càng kém.

"Hôm nay tao phải đánh chết mày, đánh chết mày, sau này tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa! Nếu như không phải tại mày, Cát Ân nhất định sẽ cùng tao hạnh phúc đến răng long đầu bạc, đều tại mày, đều là lỗi của mày, lỗi của mày... " Bà điên cuồng gào thét, gương mặt lóe lên một vẻ hung ác từng bước từng bước tiến gần đến cậu bé.

Cậu bé không còn đường để lui, chỉ đành chậm rãi chống tay xuống đất đứng dậy, lưng áp sát vào tường.

Đột nhiên, người phụ nữ ném chiếc gậy đánh golf trên tay xuống, tay không xông tới, mười ngón tay được sơn đỏ chói dùng sức bóp chặt cổ cậu bé, điên cuồng gào thét, "Tao phải giết mày, giết chết mày... "

Vào khoảnh khắc mà tử thần đang đến gần đó, chắc là bởi vì không cam tâm cứ thế mà chết đi, cậu bé liều mạng giãy dụa nhưng một đứa bé chỉ mới có 7 tuổi, sao lại có thể địch lại sức lực của một người lớn đang trong cơn điên cuồng chứ?

Cuối cùng, cậu bé không còn đủ sức chống chọi nữa...

*****

"Minh Châu, Minh Châu, em buông thằng bé ra... " Khi cậu bé lần nữa hô hấp được không khí trong lành, người phụ nữ kia đã bị Cát Ân đánh ngất.

Ông ôm người phụ nữ lên, đôi mắt màu xám liếc nhìn cậu bé trước mặt mấy lần, sau khi xác định cậu không sao thì không nói một lời, cứ thế rời đi.

Cậu bé sững sờ đứng nhìn gian phòng đã bị người phụ nữ kia phá tan hoang, trong lòng tràn ngập một nỗi sợ hãi...

Đừng! Đừng ném con lại một mình! Đừng ném con lại một mình...

"Đừng ném con lại một mình... Đừng mà... "

Giang Tâm Đóa bị tiếng rên rỉ trầm thấp đầy sợ hãi của người đàn ông bên cạnh làm cho giật mình tỉnh giấc...

Cô vụt ngồi dậy, mở ngọn đèn đầu giường lên nhìn Phạm Trọng Nam lúc này dường như đang chìm sâu trong cơn ác mộng, hai mắt hắn nhắm chặt, mồ hôi tươm ướt cả trán, vẻ mặt thoạt nhìn như đang chìm trong một nỗi khủng hoảng và thống khổ vô biên, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Đừng mà... đừng mà... "

"Phạm Trọng Nam, anh tỉnh, tỉnh lại... " Cô đau lòng vòng tay qua đầu hắn, ở bên tai hắn nhỏ nhẹ gọi, "Tỉnh dậy đi, em ở đây, đừng sợ... "

Trước giờ cô chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ! Chẳng lẽ thân thể có chuyện, ngay cả giấc ngủ cũng trở nên đầy dẫy ác mộng như vậy sao?

Cô thật lo lắng, cũng thật sợ hãi!

Chắc là bởi vì những tiếng kêu đầy lo lắng của cô rốt cuộc cũng kéo hắn từ trong cơn ác mộng trở lại, lồng ngực hắn phập phù một cách kịch liệt, cuối cùng mở mắt ra nhìn cô, hai tay dùng sức kéo mạnh cô vào lòng mình, hơi thở vẫn còn hào hển vọng vào tai cô...

Mùi hương và độ ấm quen thuộc trên người cô khiến hắn dần bình tĩnh lại...

"Đóa Đóa, đừng rời xa anh!" Hắn thấp giọng thì thào bên tai cô, trong giọng nói pha lẫn một chút nài xin.

Không biết đã bao nhiêu lâu không gặp lại cơn ác mộng này rồi, không ngờ tối nay lại bị nó quấy nhiễu lần nữa!

Cũng may, khi hắn tỉnh lại có cô ở bên cạnh, những ký ức thống khổ quá sức dày vò kia không còn đáng sợ nữa.

"Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ luôn cùng với anh. " Cô dịu dàng ôm lại hắn.

***

Luân Đôn, bảy giờ rưỡi sáng

Thói quen đã dưỡng thành từ nhiều năm khiến Phạm Hi Nhiên mỗi ngày đều thức giấc vào cùng một giờ, bất kể tối hôm trước mệt đến mấy, được ngủ bao lâu cô đều sẽ thức giấc lúc 7 giờ rưỡi sáng.

Nhưng buổi sáng nay lại không như vô số buổi sáng trước đây, mí mắt cô như bị đổ chì không thể nào mở ra được, mỗi một miếng thịt trên người, mỗi một sợi gân đều chuyển tải một thông điệp rất rõ ràng đến cho cô --- đau!

Cố nén cảm giác đau nhức toàn thân, Phạm Hi Nhiên chống giường ngồi dậy định bước xuống nhưng cô dùng hết sức lực toàn thân cũng chỉ miễn cưỡng nhúc nhích được mấy đầu ngón tay mà thôi.

Nhưng, cũng chính bởi vì toàn thân đau nhức lẫn mệt mỏi thế kia khiến cô triệt để hiểu ra, chuyện xảy ra đã hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của cô.

Bởi vì không muốn về nhà, lần đầu tiên cô đến quán bar uống rượu, uống hơi quá chiến, sau đó thì...

Bị Bách Thiếu Khuynh anh chàng công tử lăng nhăng kia kéo thẳng về khách sạn thuê phòng...

Thuê phòng khách sạn để làm gì? Đương nhiên không phải là nói chuyện phiếm rồi!

Chuyện nên làm, chuyện không nên làm, toàn bộ đều làm hết cả rồi!

Bách Thiếu Khuynh đáng chết kia, rõ ràng bề ngoài yếu duối thư sinh, khi cởi hết quần áo rồi thì lại giống như dã thú đã bị bỏ đói thật lâu, một lần lại một lần giằng co người mới biết chuyện đời như cô, cho dù sức khỏe cô có tốt đến đâu đi nữa, bị người ta lăn qua lăn lại không chút tiết chết như vậy suốt mấy giờ liền, thân thể cũng đã đến cực hạn.

Nhưng, rõ ràng là mệt muốn chết rồi, đêm qua chỉ ngủ được chừng hai giờ đồng hồ thế mà cô vẫn thức giậy đúng theo đồng hồ sinh học.

Trên người cô phủ một chiếc chăn bông mềm mại, sạch sẽ, trong phòng máy điều hòa đang chạy, phát ra những tiếng rì rì đều đặn, gian phòng xa hoa rõ ràng là hết sức an tĩnh và bình hòa, khác hẳn với cách đây mấy giờ đồng hồ.

Bách Thiếu Khuynh hạ lưu đáng chết kia, chắc không phải ăn no rồi vỗ mông chạy mất đấy chứ?

Vừa nghĩ đến đây, Phạm Hi Nhiên liền hận không thể lập tức ngồi dậy tìm hắn tính sổ, cho dù là đánh không lại hắn ít nhất cũng không thể để hắn bắt nạt mình như vậy được.

Cô lại không phải là loại phụ nữ tùy tiện tìm đàn ông chơi trò tình một đêm, cho dù tối qua cô uống say không cẩn thận bị hắn kéo lên giường, chỉ có thể nhận bản thân xui xẻo, sơ ý bị chó cắn một phát thôi.

Chỉ đáng tiếc là người đàn ông này lại là Bách Thiếu Khuynh, trong một tương lai gần, mỗi ngày cô đều phải đối mặt với hắn, cùng xử lý công việc của tập đoàn mới, như vậy sẽ rất khó xử!

Vừa nghĩ đến đây, Phạm Hi Nhiên liền giận đến điên người! Đáng ghét! Xấu xa! Chỉ giỏi lợi dụng thời cơ!

Dùng hết khí lực toàn thân định thử ngồi dậy lần nữa nhưng vẫn vô ích, ngay cả một phân cũng không nhúc nhích nổi.

"Chết tiệt!" Trước giờ luôn nhã nhặn lịch sự, lúc này Phạm Hi Nhiên cũng không kìm lòng được mắng một câu thô tục.

Bách Thiếu Khuynh đáng chết! Đem cô làm cho chết dở sống dở như vậy, quả nhiên là quỷ háo sắc mà!

Cắn chặt môi, cô cố gắng dịu bớt cơn giận trong lòng, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Hiện giờ cô cần nhất là nghỉ ngơi bồi bổ thể lực sau đó rời đi, sau đó nữa, mới từ từ tìm hắn tính sổ.

Khi Bách Thiếu Khuynh toàn thân thoải mái nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy người đẹp băng giá của hắn vẫn còn nằm nguyên trên giường, mái tóc dài mềm mại xõa tung, tản mát trên chiếc gối đầu màu trắng tinh như hải tảo, chiếc chăn mỏng không che được hết những đường cong đầy dụ hoặc của cô, cũng không che lấp hết những vết tích hắn cố tình lưu lại trên làn da trắng nõn của cô khiến mắt hắn càng thâm thúy hơn, cảm thấy máu lại bắt đầu sôi lên.

Thực ra khi hắn vừa mới bước vào Phạm Hi Nhiên đã cảm nhận được, chỉ là cô đang cố đè nén lửa giận trong lòng, không muốn mở mắt ra nhưng ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng của hắn buộc cô không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa.

Đôi mắt đẹp của cô vụt mở ra, nhìn thẳng vào đôi mắt mang đầy ý cười của Bách Thiếu Khuynh.

"Hi Nhiên em yêu, không ngủ thêm một lát nữa sao?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của hắn cũng đầy ý cười, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, ôm lấy cô, làm như không nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt lạnh lùng của cô, càn rỡ cúi xuống ngậm lấy đôi cánh môi hồng, hôn một lần lại một lần.

"Em yêu, em thực sự quá mê người!" Hắn cúi xuống, tì trán lên vầng trán trơn bóng của cô, thầm than một câu.

Cô gái này, có thể nói là hắn trong tối ngoài sáng theo đuổi đã nhiều năm. Trước đây hắn chỉ cố tình chế tạo những cơ hội gặp mặt "tình cờ" để được gặp cô, trong mấy năm theo đuổi công trình xây dựng thành phố mới ở Moscow, hắn gần như đã thay thế vai trò chủ đạo của Frank, mục đích không gì khác hơn là muốn có nhiều cơ hội gần gũi với cô hơn.

Nhưng cô gái này, ngoại trừ những lúc có chuyện công cần bàn với hắn ra, những lúc khác, không lúc nào là không coi hắn như loại đàn ông chỉ biết ăn chơi đàng đúm. Hừm, Bách Thiếu Khuynh hắn chỉ là phong lưu, không phải hạ lưu, không phải lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia.

Tìm vui đương nhiên là bản năng của mỗi người, nhất là loại người có đủ mọi điều kiện như hắn nhưng từ sau khi để ý đến cô rồi, mấy năm nay những người khác cho dù có đẹp đến đâu, có quyến rũ đến đâu đều đã không thể lọt vào mắt hắn.

Cuối cùng cũng chờ được ngày hoàn toàn có được cô gái mà hắn mơ tưởng bấy lâu, tuy rằng không phải bằng thủ đoạn quang minh chính đại gì nhưng ít ra, hắn cũng đã có được!

Loại cảm giác thỏa mãn và vui sướng đó quả thực không ngôn ngữ nào có thể hình dung được.

"Hôn đủ chưa?"

Người đẹp băng giá trong lòng hoàn toàn không có chút rung động si mê nào, đối với sự biểu đạt tình cảm của hắn có thể nói là mắt lấp tai ngơ, lạnh nhạt hỏi.

Được rồi, được rồi, chịu thua! Ai bảo hắn có bệnh tự ngược, cứ thích kiểu con gái lạnh lùng như cô làm gì!

Bách Thiếu Khuynh ngẩng đầu lên, cách một lớp chăn mỏng quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng tầm mắt dừng ở một chỗ nào đó, "Còn đau không?"

Nhìn ở chỗ đó rồi hỏi cô còn đau hay không? Cho dù là người đối với chuyện nam nữ hoàn toàn không có chút kinh nghiệm như cô cũng biết hắn đang hỏi gì.

Cố gắng đè nén cảm giác thẹn thùng của bản thân, duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, Phạm Hi Nhiên lạnh nhạt hỏi, "Liên quan gì đến anh? Anh mau tránh cho khuất mắt tôi!"

Dù sao bây giờ muốn đánh muốn mắng cô đều không có sức, chuyện báo thù tốt nhất vẫn nên chờ cô hồi phục sức khỏe rồi hẵng tính.

Cô, có thể chờ được.

"Sao lại không liên quan gì đến anh?" Hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ vai trần nõn nà của cô, "Bắt đầu từ hôm nay, tất cả của em đều là của anh. Đừng tưởng rằng dùng vẻ mặt và giọng điệu xa cách đó là có thể khiến anh sợ sệt, cũng đừng mơ tưởng có thể quăng anh. "

A, người đàn ông này, quả thực là có bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ!

Cô với hắn, tuy rằng đã quen biết nhau nhiều năm nhưng trước giờ chưa từng có loại quan hệ thân mật như thế bao giờ. Vô duyên vô cớ bị gạt lên giường, giờ lại còn hùng hồn tuyên bố cô là của hắn???

Hắn uống lộn thuốc sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)