Vay nóng Tima

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 122

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 122
Tối nay lưu lại đây đi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Lúc Giang Tâm Đóa vội vội vàng vàng từ trên lầu bước xuống, đẩy cửa thư phòng mà vào, nhìn thấy chính là tình cảnh hai người đàn ông đang bắt tay nhau.

"Tiểu Hàng... " Cô liếc sang người em trai rõ ràng là đang bị ngăn cách bên ngoài kia, lại nhìn sang người còn lại, "Anh Nhất Minh, sao anh lại ở đây?"

Hơn nữa còn bắt tay với Phạm Trọng Nam?

Hai người đang giở trò gì vậy?

"Chị... " Giang Viễn Hàng đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, "Bối Bối đâu?"

"Ngủ rồi. Em với anh Nhất Minh đây... rốt cuộc là chuyện gì?" Cô cắn môi nhìn hai người đàn ông vẫn đang đứng đối mặt nhau, hỏi một cách khó hiểu.

"Bọn em đã nói chuyện xong rồi. " Giang Viễn Hàng đương nhiên không muốn chị mình biết chuyện ba người vừa nói.

"Đóa Đóa, khuya vậy rồi còn chưa ngủ sao?" Ngụy Nhất Minh cười đi qua, vừa định đưa tay sờ đầu cô theo thói quen, bàn tay mới đi được nửa đường thì đã bị người từ phía sau ngăn lại.

Giang Tâm Đóa còn chưa kịp phản ứng thì đã như bị một cơn cuồng phong cuốn lấy, hoàn hồn lại thì đã thấy mình bị giữ trong một lồng ngực rắn rỏi ấm áp, không thể nhúc nhích.

"Không phải bảo em ngủ trước sao? Hay là không có anh cùng nên ngủ không được?" Phạm Trọng Nam ở bên tai cô thấp giọng nói nhưng âm thanh đó, rõ ràng la đủ cho tất cả những người trong phòng đều nghe thấy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Giang Tâm Đóa lập tức ửng đỏ, trong lòng vừa thẹn vừa giân, "Anh... anh... đừng quá đáng quá... "

"Được rồi, không cần tức giận. Anh lập tức trở về cùng em ngủ, đều đã lớn như vậy rồi mà còn bám người hơn cả con gái. "

Đây rõ ràng là diễn trò ân ái cho người khác xem mà!

Bốn người có mặt trong phòng...

Giang Tâm Đóa thì giận đến mức nói không nên lời, Giang Viễn Hàng có chút không được tự nhiên ngoảnh mặt sang hướng khác còn nụ cười trên môi Phạm Trọng Nam càng lúc càng sâu, chỉ tội nghiệp Ngụy Nhất Minh, thật sự là bị nội thương không nhẹ.

"Phạm Trọng Nam, anh đã hứa với tôi, trong vòng hai tháng... " Câu nói nghiến răng nghiến lợi của Ngụy Nhất Minh còn chưa nói dứt thì bị một người đàn ông nào đó chặn lại...

"Thực xin lỗi, Đóa Đóa không có tôi thì không ngủ được. Muộn như vậy rồi, hai người xin cứ tự tiện. "

Nói rồi bất kể người khác có đồng ý hay không, bế bổng người nào đó lên đi thẳng ra ngoài.

"Anh Nhất Minh, chúng ta cũng đi thôi. " Giang Viễn Hàng lấy tay đẩy cánh tay Ngụy Nhất Minh, nhẹ giọng nói.

Phạm Trọng Nam thật sự là quá đáng, lại dùng cách này kích thích anh Nhất Minh!

"Đi thôi. " Ngụy Nhất Minh sắc mặt âm trầm, thở ra một hơi nặng nề, bước đi trước.

Tiếng thở dài này, hắn nhất định sẽ đòi trở lại!

Phạm Trọng Nam, chúng ta chờ xem!

***

"Buông xuống, buông em xuống... anh thật đáng ghét! Thật xấu xa!"

Trong đêm an tĩnh, trên hành lang của tòa đại trạch xa hoa bỗng truyền đến từng tràng tiếng kêu thất thanh của một cô gái cùng với tiếng đánh, đấm không ngừng...

Trong gian phòng dành cho trẻ em, một phần là vì cách âm cực tốt, một phần là vì hai đứa nhỏ đã chơi suốt một ngày, sớm đã chìm trong giấc ngủ say sưa còn quản gia và người làm nghe thấy động tĩnh nhưng căn bản là không có ai dám bước ra xem màn kịch hay của chủ nhân mình.

Mãi đến khi nam chủ nhân ôm nữ chủ nhân vào phòng, khóa trái cửa lại, tiếng kêu mới biến mất.

Nhưng chiến sự trong phòng thì lúc này mới bắt đầu!

Lại là một tiếng "chát" nữa!

Giang Tâm Đóa ngay lúc người đàn ông chịu buông mình xuống, dùng hết sức lực toàn thân lần nữa quăng cho hắn một cái tát, sau đó đầy phẫn giận rống lên, "Sao anh lại có thể như thế?"

Sao lại có thể ở trước mặt em trai và anh Nhất Minh nói những lời như vậy?

Phạm Trọng Nam bụm lấy phần mặt bị cô đánh hơi đau kia, nhìn cô bằng ánh mắt âm trầm.

Cô gái này, sao càng ngày càng hung dữ thế này? Hơn nữa càng đánh càng nghiện sao? Đóa Đóa dịu dàng nhu mì như nước ngày xưa đâu mất rồi?

Hắn thừa nhận, vừa nãy hắn cố tình làm như vậy cho Ngụy Nhất Minh xem, vậy thì thế nào?

Cô có cần tức giận như vậy không? Chẳng lẽ cô thậ sự muốn cùng Ngụy Nhất Minh nên đôi nên lứa, vì sợ tên kia hiểu lầm nên mới kích động như vậy?

Nghĩ tới đây, sắc mặt vốn âm trầm của hắn càng thêm tối tăm.

"Anh sẽ không nhượng bộ đâu. "

Ném lại câu đó, Phạm Trọng Nam xoay người rời đi bỏ lại Giang Tâm Đóa cơn tức còn chưa nguôi, ngơ ngẩn đứng đó.

Nhượng bộ? Là ý gì? Không thừa nhận vừa nãy hắn làm sai sao?

Giang Tâm Đóa nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia rời đi, mờ mịt với vô vàn câu hỏi trong đầu. Không biết lúc nãy hắn với Tiểu Hàng và anh Nhất Minh nói gì trong thư phòng nhưng nhớ lại những lời hắn cố tình nói lúc nãy, cô vẫn không cách nào nguôi giận.

Cơn tức này theo cô mãi cho đến lsuc lên giường, lăn qua lộn lại thật lâu vẫn nghẹn ở lồng ngực khiến cô không cách nào ngủ được.

Người này, rõ ràng là hắn sai thế mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói, còn bỏ lại một câu khiến cô rối rắm đến tận bây giờ.

Câu nói đó cộng thêm biểu tình trên mặt hắn lúc ấy, dường như mang theo một sự khiêu khích, hay nói đúng hơn là tuyên chiến nào đó.

Tuyên chiến? Cô ở trước mặt hắn yếu ớt chẳng khác nào một con kiến, còn cần gì phải tuyên chiến?

Vậy tức là không phải nói với cô rồi?

Chẳng lẽ vừa nãy em trai hay anh Nhất Minh đã nói gì với hắn?

Hai người khuya như vậy còn đến nhưng lại ở không lâu lắm thì về, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

Giang Tâm Đóa càng nghĩ càng khó ngủ, thế là cô dứt khoát xuống giường. Đã không ngủ được, vậy thì đi hỏi cho rõ đi!

***

Giang Tâm Đóa đứng trước cửa phòng ngủ chính, căn phòng trước đây của họ, tay giơ lên lại buông xuống, rồi lại giơ lên, sau đó lại buông xuống, lặp đi lặp lại mấy lần vẫn chưa gõ cửa.

Dũng khí muốn tìm hắn chất vấn lúc vừa nãy giờ đã biến mất không còn chút gì.

Nửa đêm nửa hôm đến gõ cửa phòng hắn, Giang Tâm Đóa mày đúng là điên rồi!

Thôi đi, ngày mai hỏi sau vậy!

Khi tay cô lần thứ n đưa lên rồi buông xuống, đang định xoay người rời đi thì cửa phòng lại tự động mở ra...

Người đàn ông chừng như mới vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt nước, chiếc áo ngủ trên người hơi mở ra, để lộng lồng ngực rám nắng với những cơ bắp rắn rỏi.

Phạm Trọng Nam nhìn thấy cô, chừng như có chút ngạc nhiên nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, vẻ mặt thì rất đàng hoàng nhưng lời nói thốt ra thì đúng là khiến người ta tức chết...

"Không có anh ngủ không được sao?"

Trong lòng cô vốn vẫn còn giận, thế mà hắn còn chọc tức thêm, Giang Tâm Đóa bực bội xoay người định đi thì bị hắn kéo lại, "Vẫn còn giận anh sao?"

"Em về phòng ngủ. "

"Đừng đi!" Hắn dùng sức kéo cô vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, trực tiếp áp cô lên cửa khiến Giang Tâm Đóa sợ hết hồn.

"Anh làm gì vậy?"

Đã nói là không nên đến rồi mà!!

Hắn không nói một lời, một tay khống chế tay cô, tay kia vén những sợi tóc hỗn độn hai bên má ra sau tai, sau đó lẳng lặng nhìn cô...

Từ một thiếu nữ hai mươi mốt tuổi đến hôm nay đã hai mươi sáu, đã là mẹ của hai đứa bé nhưng gương mặt cô gần như không thay đổi gì mấy, làn da vẫn trắng nõn mịn màng như sứ, đôi mắt to tròn vẫn trong trẻo như vậy, mà hàng mi dài, không biết là vì khẩn trương hay tức giận mà chớp lên chớp xuống không ngừng...

Các cô gái có hàng mi dài quả nhiên là rất dữ! Cho dù là năm hai mươi tuổi không dữ thì vài năm sau nhất định cũng sẽ trở nên hung dữ, đây là bài học kinh nghiệm hắn nhận được từ cô!

Nhớ lại từ lúc hắn và cô gặp lại nhau đến giờ cô đã quăng cho hắn không biết bao nhiêu cái tát, khóe môi Phạm Trọng Nam nhẹ câu lên!

Một Giang Tâm Đóa hung dữ, sắc sảo như một chú mèo hoang lại càng thêm thu hút hắn, khiến tầm mắt hắn không cách nào dời đi được.

"Sợ cái gì?" Hắn rốt cuộc lên tiếng nhưng hoàn toàn không có ý định thả cô ra.

Tuy rằng thân thể hai người tiếp xúc quá gần như vậy, tư thế ái muội như vậy khiến hắn rất muốn đối với cô cầm thú một phen nhưng, hắn càng không muốn muốn cô khi cô không đồng ý, như vậy sẽ chỉ càng làm cô tức giận mà thôi.

"Anh buông em ra trước đã. " Đối với người đàn ông này, cứng chọi cứng là không có hiệu quả, Giang Tâm Đóa thấy hắn ngoại trừ áp cô không cho cô động đậy ra thì không có những hành động càn rỡ nào khác nên cũng yên lòng đôi chút.

Đối với sự hiểu biết của cô về Phạm Trọng Nam, nếu như hắn muốn làm gì với cô thì sớm đã ra tay rồi, căn bản là chẳng quan tâm xem cô có muốn hay không.

"Anh có thể buông em ra nhưng em phải hứa là không được chạy. "

"Chúng ta có thể đến phòng sách nói chuyện không?" Nơi đó chắc là an toàn hơn.

"Không được. Có chuyện gì cứ nói ở đây, bằng không thì về phòng ngủ. " Ánh mắt hắn sáng rực như đuốc.

"Vậy anh phải hứa là không được động tay động chân với em. "

"Được. " Không động tay động chân rất dễ, hắn có thể dùng miệng!

"Có thể buông em ra được chưa?"

"Vào bên trong rồi nói. " Hắn buông cô ra, nắm tay cô đi vào trong.

"Tiểu Hàng đến tìm anh có việc gì?"

Giang Tâm Đóa ngồi ở góc sofa cách hắn xa nhất, tiện tay lấy một chiếc đệm ôm chặt vào lòng rồi mới lên tiếng hỏi.

Còn về việc anh Nhất Minh tại sao lại ở đó cô nghĩ mình không cần hỏi, nói không chừng hai người lại sẽ vì đề tài này mà cãi nhau.

*****

"Không có gì đặc biệt, nói chuyện phiếm thôi. " Phạm Trọng Nam đưa tay với lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một điếu đang định châm lửa nhưng thấy cô không nói một lời đăm đắm nhìn lên tay mình thì động tác trên tay chợt khựng lại.

Cô không thích mùi khói thuốc, hắn biết. Trước đây khi cô mang thai, hắn căn bản là sẽ không hút thuốc trước mặt cô, lúc làm việc cũng vậy, nếu tránh được thì tránh.

Chỉ là mấy năm nay không còn cố kỵ, hút càng hung, bệnh nghiện thuốc này, một khi bị thì tùy thời tùy lúc cũng sẽ muốn đụng đến thuốc lá.

Nhưng thấy vẻ mặt của cô hiện giờ, không biết đây có phải là dấu hiệu cho thấy cô quan tâm hắn không?

Giống như để nghiệm chứng cách nghĩ của mình, hắn không ngừng lại động tác trên tay, ánh lửa xẹt lên, đầu điếu thuốc đã đỏ lên.

Hừm, cho hắn hút đến chết luôn đi! Giang Tâm Đóa mím môi trừng hắn.

Mà thấy cô không lên tiếng ngăn lại, trong lòng Phạm Trọng Nam càng thêm rầu rĩ không vui, dứt khoát không nói gì ngồi đó nhả khói.

Mùi khói thuốc này quả thực khiến người ta không thoải mái, Giang Tâm Đóa nhíu mày, tiếp tục đề tài lúc nãy còn chưa hết, "Chỉ nói chuyện phiếm thôi làm gì mà gấp như vậy?"

Nếu thực sự muốn nói chuyện phiếm, cần gì riêng chọn thời điểm khuya như vậy chứ?

"Chỉ bàn chút chuyện liên quan đến công việc thôi. " Phạm Trọng Nam nói một cách thờ ơ, vẫn không định nói cho cô biết nội dung của buổi nói chuyện tối nay.

"Tiểu Hàng vẫn còn đi học, có công việc gì cần bàn với anh chứ?" Xem cô là con nít sao? Hay là hắn cảm thấy cô rất dễ lừa?

"Em lại không hiểu về em trai mình. " Giang Viễn Hàng tuy rằng chỉ mới 18 tuổi nhưng tính cách trưởng thành sớm này tuyệt đối không giống như những đứa trẻ cùng trang lứa khác, hơn nữa cậu còn rất thông minh.

Dường như cậu có điều gì đó hiểu lầm hoặc hoài nghi về hắn nhưng lại không đủ chứng cứ cho nên mới mượn lần cá cược này yêu cầu hắn cho mình một câu trả lời chính thức.

Chỉ là, bất kể cậu muốn đáp án gì, người mà Phạm Trọng Nam hắn muốn, ai cũng không ngăn cản được.

"Có phải em trai em muốn hỏi anh chuyện liên quan đến cổ phiếu sao?" Đây là chuyện liên quan đến công việc duy nhất mà Giang Tâm Đóa nghĩ là Tiểu Hàng muốn nói với Phạm Trọng Nam. Nhưng đây liên quan gì đến Phạm Trọng Nam?

"Coi như đúng đi. " Phạm Trọng Nam cho cô một câu trả lời qua loa rồi lại nhả thêm một vòng khói khiến Giang Tâm Đóa không thể không bịt mũi lại.

"Có phải nó thua nhiều tiền lắm không?" Đây mới là điều cô lo lắng nhất, nhưng dường như cũng không đúng, nếu như nó thua tiền, anh Nhất Minh nhất định đã ngăn Tiểu Hàng không chơi tiếp nữa rồi.

"Em quá xem nhẹ em trai mình rồi. Bọn anh chỉ là bàn một chuyện hợp tác thôi, đáp án này em hài lòng rồi chứ?"

"Hợp tác? Anh với nó có thể hợp tác gì chứ?" Em trai vẫn còn đang đi học, có thể có bao nhiêu tiền có thể cầm ra hợp tác với ông chủ lớn như hắn chứ? Thật là nực cười!

"Lợi ích hợp tác trên thương trường có rất nhiều loại chứ không phải chỉ lấy tiền ra để giao dịch. Em có muốn bàn chuyện giao dịch với anh không? Đương nhiên cũng được. "

Cô không có tiền, cũng không có hứng thú, cho dù là muốn đầu tư cũng không cần phải hợp tác với loại người như hắn! Chắc chắn là sẽ bị ăn đến xương cốt không còn!

"Hai người thực sự không có bàn chuyện gì khác sao?"

"Em hy vọng anh nói gì với cậu ấy?" Hắn hỏi ngược lại.

"Không có việc gì. Anh đừng thấy em trai em nhỏ tuổi mà bắt nạt nó là được rồi. " Cô không thể không cảnh cáo hắn một câu, đợi lúc nào rảnh rỗi cô cũng phải đi tim em trai nói chuyện cho rõ ràng mới được, nhất định phải khuyên em đừng tiếp tục chơi mấy trò chơi tiền bạc này nữa, tốt nhất là đem tâm tư đặt vào chuyện học mới phải.

Phạm Trọng Nam ném cho cô một ánh mắt "anh là loại người ỷ lớn bắt nạt nhỏ hay sao?"

Được rồi, nếu như đã không hỏi được chuyện gì, vậy tốt nhất là về phòng ngủ một giấc cho khỏe.

Nghĩ vậy cô đứng dậy, nhưng chưa kịp đi thì hắn đã dụi tắt điếu thuốc trong tay đi đến trước mặt cô.

"Em, em phải về. "

"Tối nay ngủ lại đi!" Hắn nhìn cô chằm chằm, tay giữ lấy vai cô để nhiệt độ nóng hổi từ lòng bàn tay mình truyền đến cho cô.

Nhìn ánh mắt này của cô, lòng cô hoảng loạn cực kỳ, "Em không muốn. "

"Cũng không phải chưa từng ngủ chung. "

"Vậy không giống với. Tránh ra. " Cô vòng qua đầu kia của sofa, lần này hắn không cản cô lại, ngược lại đi theo phía sau, "Anh tiễn em. "

Phòng khách chỉ ở bên cạnh thôi, có cần phải tiễn không?

Giang Tâm Đóa thắc tha thắc thỏm đi ra khỏi phòng, tiếng chân khe khẽ vang lên phía sau khiến lòng cô càng thêm rối loạn, rất sợ hắn đột nhiên từ sau lưng bổ nhào tới.

Thật không dễ dàng mới ra khỏi phòng của hắn, Giang Tâm Đóa rốt cuộc thở phào một hơi. Nhưng người kia vẫn ở sau lưng ung dung nói, "Đóa Đóa, không cần phải khẩn trương như vậy. Anh đảm bảo chưa có sự đồng ý của em, anh tuyệt đối sẽ không xâm phạm em, OK? Tuy rằng anh thực sự rất muốn làm vậy. "

Thấy cô luôn mang một thái độ đề phòng như vậy, Phạm Trọng Nam nhịn không được lên tiếng.

Cái gì mà xâm phạm chứ? Lại còn rất muốn? Nếu như không phải vì đã tới cửa phòng, Giang Tâm Đóa nhất định đã co chân chạy mất.

Nhưng cho dù không chạy, tay cô cũng run đến nổi ngay cả cửa phòng cũng không mở nổi cho nên Phạm Trọng Nam bước đến lịch sự giúp cô mở cửa.

"Ngủ ngon. " Hắn khàn giọng nói.

"Ngủ ngon... " Cô nhìn cũng không dám nhìn hắn một lần, chạy như là trốn ra khỏi phòng hắn, dường như thật xa cũng có thể cảm nhận được có một tầm mắt, chặt chẽ, sắc sảo, sâu sắc ngưng trọng nhìn mình nhưng muốn nhờ ánh mắt truyền tải khát vọng của mình.

Trở về phòng, nhào lên chiếc giường lớn mềm mại, Giang Tâm Đóa lại không có cách nào ngủ được.

Cô cuộn mình trong chăn nhưng lại không tự chủ được dỏng tai nghe ngóng xong quanh, trong bóng đêm yên lặng, dường như lúc nào cũng có thể truyền đến tiếng bước chân, haizz, cứ tiếp tục thế này, trước sau gì cô cũng bị chính mình ép điên.

Đều là lỗi của hắn, không có việc gì lại nói những lời kia, quan trọng nhất là còn dùng ánh mắt kia nhìn đến khiến cô hoang mang vô cùng.

Lăn qua lộn lại không biết bao lâu cô mới mơ màng ngủ mất nhưng trong giấc mộn vẫn ngủ không an ổn. Người đàn ông đáng ghét kia lại tự tiện xông vào giấc mộng của cô, bá đạo đến khiến người ta không cách nào cự tuyệt.

Buổi sáng, khi cô mơ màng tỉnh lại, vừa mới mở mắt, xoay người qua thì một bóng người đang đứng nơi cửa sổ chợt đập vào mắt cô, mà người đó, nào phải ai khác mà là Phạm Trọng Nam.

Vừa bắt đầu, cô còn tưởng mình đang nằm mơ nhưng chớp mắt mấy cái, bóng người kia chẳng những không biến mất mà càng lúc càng rõ ràng, đứng ở cửa sổ kia, đích thực là hắn.

"Sao anh lại vào đây?" Cô giật nảy mình, hai tay vội vàng kéo chăn lên quây kín lấn chính mình, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn.

"Vào xem em. " Phạm Trọng Nam xoay người, vẻ mặt nhu hòa nhìn cô.

"Có gì hay mà xem chứ?" Cô vén mấy sợi tóc lõa xõa trước trán, có chút không vui bĩu môi.

Vừa mới ngủ dậy, không cần soi gương cô cũng biết bộ dạng của mình lúc này thế nào, tóc rối không nói, nói không chừng bởi tối qua ngủ không ngon mà mắt có quầng thâm nữa chứ.

"Ai nói? Anh cảm thấy đẹp lắm mà. " Khóe môi mang theo ý cười, hắn chậm rãi bước đến.

Cô ngồi trên giường xõa tóc, chu môi, bộ dáng thật đáng yêu khiến hắn chỉ muốn hung hăng hôn lên đôi môi anh đào đầy dụ hoặc kia, tận hưởng sự ngọt ngào của nó.

Tối qua sau khi cô rời khỏi phòng, căn bệnh mất ngủ thường ngày của hắn càng thêm nghiêm trọng, nghĩ đến cô đang ở căn phòng bên cạnh, hắn thạt sự muốn bất chấp tất cả xông qua, điên cuồng, tận tình, hung hăng muốn cô...

Thấy hắn đến càng lúc càng gần, Giang Tâm Đóa lập tức phát hoảng, "Đứng lại, không cho phép anh lại đi qua. " Cô rút tay ra khỏi chăn làm động tác ngăn lại, "Anh đã nói sẽ không, sẽ không.. " "Xâm phạm" hai chữ này cô thế nào cũng nói không nên lời.

"Sẽ không xâm phạm em?" Hắn đứng lại, nhướng cao mày nói, "Anh chỉ muốn nhìn em thôi, chắc không kể là "xâm phạm" đấy chứ?" Nếu thực sự muốn xâm phạm cô, hắn căn bản là không cần lãng phí thời gian nói chuyện, cũng sẽ không cho cô thời gian nói chuyện, ngoại trừ ở dưới thân hắn yêu kiều thở dốc, cô căn bản là không có sự lựa chọn khác.

Ai nói dùng ánh mắt "xâm phạm" thì không phải xâm phạm chứ? Không có sự cho phép của cô mà xông vào phòng còn không kể là tự tiện xâm phạm sự riêng tư sao? Dù rằng đây là nhà hắn cũng vậy thôi, cô cũng cần có sự riêng tư của mình chứ!

Nhưng cô không muốn đôi co với hắn về chuyện này, như vậy có khác gì tự tìm tội chịu, cô còn vấn đề quan trọng hơn phải hỏi: "Anh vào đây bao lâu rồi?"

"Một lúc. Hai mươi phút. " Nhưng tiếc là cô thức quá sớm, cắt đứt hứng thú nhìn người đẹp ngủ của hắn.

Hắn đứng ở đó hai mươi phút chỉ để nhìn cô thôi sao? Điểm này hoàn toàn không giống tác phong của Phạm Trọng Nam.

"Anh rốt cuộc là muốn gì đây?"

"Anh nói rồi, chỉ là muốn nhìn em mà thôi. " Hắn đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm của cô, "Chẳng lẽ em muốn anh làm gì khác?"

"Đừng nằm mơ. " Cô rụt người về sau một chút, muốn kéo dài khoảng cách với hắn, "Xem xong rồi thì có thể đi được rồi chứ? Em muốn rời giường. "

"Anh đâu có ngăn em. " Hắn vẫn bất động.

"Anh ở đây làm sao em rời giường được. " Tuy rằng chiếc áo ngủ của cô cũng khá bảo thủ nhưng cũng không biết lúc ngủ đai áo có tuột ra hay không, dù sao, có một con sói đói ở đây thật quá nguy hiểm.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)