Bị bắt cóc
← Ch.087 | Ch.089 → |
Mấy ngày nay tâm tình Giang Tâm Đóa cực tốt, trên môi lúc nào cũng là nụ cười hớn hở.
Bởi vì từ khi Phạm Trọng Nam cài đặt Skype, thời gian hai người tâm sự đã tăng lên rõ rệt. Tuy rằng không nhìn thấy người, cũng không nghe được tiếng nói nhưng lại có cảm giác gần gũi như giờ phút nào họ cũng đang ở bên nhau.
Nếu như không phải bởi vì mang thai, không được cầm di động hay Ipad chơi quá lâu thì chắc là cô sẽ ôm chúng chơi suốt ngày, với lại còn phải suy nghĩ làm sao không ảnh hưởng đến công việc của hắn.
Nhưng từ tối qua nói chuyện xong với hắn cho đến giờ vẫn chưa thấy Phạm Trọng Nam xuất hiện trên Skype, cũng không trả lời tin nhắn của cô nên uống trà chiều xong, Giang Tâm Đóa nhìn chiếc điện thoại di động vẫn một mực không có động tĩnh của mình, suy nghĩ xem có phải làm hắn bận quá không? Bằng không vì sao thời gian trả lời một tin nhắn cũng không có chứ?
"Thiếu phu nhân... "
Đang ngẩn người nhìn chiếc điện thoại thì Giang Tâm Đóa chợt nghe tiếng quản gia gọi mình.
"Đinh quản gia, có chuyện gì?" Giang Tâm Đóa chỉ liếc mắt nhìn vị quản gia đứng sau lưng mình một cái rồi tầm mắt lại quay lại với chiếc điện thoại trên bàn trà.
"Thiếu gia bảo cô đến sân bay ngay bây giờ. " Đinh quản gia cung kính nói.
"Gì?" Giang Tâm Đóa tưởng rằng mình nghe nhầm, mở to mắt nhìn sắc mặt không hề thay đổi của người quản gia bằng ánh mắt khó tin.
Ông đang nói với cô là Phạm Trọng Nam bảo cô đến sân bay sao?
Hắn về rồi sao? Vì sao tối qua nói chuyện với cô lâu như vậy mà không nghe hắn nhắc đến nửa câu chứ? Không phải hắn nói hôm nay đi Pháp sao? Chẳng lẽ cô bị chứng bệnh đãng trí?
"Máy bay riêng của thiếu gia một tiếng nữa sẽ đáp xuống sân bay Changyi, chỉ có thể lưu lại hai giờ sau đó phải bay đi Paris, ngài ấy muốn gặp cô. Vì để tiết kiện thời gian, chỉ có thể phiền cô đến sân bay một chuyến. "
Từ Luân Đôn đến Paris đâu cần phải qua Singapore? Vậy là hắn cố tình quay lại thăm cô sao?
Là bởi vì ngày nào cô cũng nói nhớ hắn cho nên, dù chỉ có hai tiếng ngắn ngủi hắn cũng muốn quay lại sao?
"Nhưng tối qua đâu có nghe Trọng Nam nói như vậy?" Giang Tâm Đóa không có tâm tư suy nghĩ xem vì sao người trước giờ luôn không cho cô ra ngoài như hắn hôm nay lại bảo cô nhanh chóng đến sân bay gặp mình trong thời gian ngắn như vậy.
Sự nhớ mong khiến cô mất đi năng lực suy xét, hiện giờ điều cô lo lắng chỉ là làm sao kịp thời gian đến sân bay gặp Phạm Trọng Nam, cho dù chỉ có thể gặp mặt nhau một giờ nửa khắc cô cũng muốn đi.
"Chắc là thiếu gia muốn dành cho cô một điều ngạc nhiên. " Quản gia đi theo sau lưng cô nhàn nhạt giải thích.
"Ừ. "
Nếu như là trước đây Giang Tâm Đóa tuyệt đối không tin một người như Phạm Trọng Nam lại biết gây bất ngờ cho người khác nhưng qua sự tiếp xúc và hiểu biết trong khoảng thời gian này khiến cô tin tưởng không chút nghi ngờ.
Cô không ngờ là, sự tin tưởng mà mình dành cho hắn khiến cho "bất ngờ" trở thành "không ngờ".
***
Sân bay Changyi
Suốt trên đường đi trái tim Giang Tâm Đóa đập rộn ràng, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng. Sau khi tới sân bay, cô theo chân quản gia và mấy người vệ sĩ cùng tiến vào phòng khách VIP đợi máy bay của Phạm Trọng Nam.
Nhìn chiếc đồng hồ trên tay, thấy cách giờ máy bay hạ cánh không còn xa, Giang Tâm Đóa sốt ruột muốn ra trước nên đứng lên khỏi chiếc sofa bằng da thật kia định bước ra ngoài, nào ngờ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa ập đến.
Chẳng lẽ vì quá lâu không ra ngoài cho nên không thích ứng nổi với khí hậu bên ngoài sao? Giang Tâm Đóa lắc lắc đầu, lần này cơn choáng váng lại càng nghiêm trọng hơn.
"Thiếu phu nhân, sao vậy?" Từ bên ngoài bước vào, Đinh quản gia thấy thân hình lảo đảo của cô liền tiến đến đỡ.
"Tôi... chóng mặt... " Giang Tâm Đóa chỉ mới nói được mấy chữ thì cả người đã mất đi tri giác ngã xuống, trước khi ý thức mất đi, cô theo bản năng lấy hai tay che lại phần bụng đã nổi tròn của mình.
Khi ý thức lần nữa trở lại, Giang Tâm Đóa phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ. Theo bản năng, cô lấy tay sờ bụng, khi nhận ra không có điểm khác thường nào thì mới coi như yên lòng đôi chút.
Từ trên chiếc giường xa lạ cô cẩn thận ngồi dậy nhìn một vòng xung quanh, lúc này mới phát hiện thì ra mình đang ở trên một chiếc máy bay.
Là Phạm Trọng Nam ôm cô lên máy bay sao? Vậy hắn đâu?
Lòng đầy vui sướng Giang Tâm Đóa xuống giường tìm hắn, chân vừa chạm đất thì một giọng nói quen thuộc vọng đến khiến cô chợt khựng lại.
"Không cần xuống giường, máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ. Chúng ta cứ nói chuyện ở đây được rồi. "
Phạm Nhân Kính vừa nói vừa ngạo nghễ chống gậy đi vào, khi đến bên sofa đối diện với giường thì ngồi xuống.
Giang Tâm Đóa há miệng trợn mắt nhìn ông lão trước mặt. Quản gia rõ ràng nói với cô là Phạm Trọng Nam bảo cô đến sân bay gặp mặt kia mà, vì sao người gặp cô lại là ông ấy?
Vậy Phạm Trọng Nam đâu? Quản gia đâu?
Chẳng lẽ Đinh quản gia gạt cô? Vì sao phải làm như vậy? Trong đầu cô có muôn ngàn câu hỏi lướt qua, còn sắc mặt cũng vì đó mà trở nên tái nhợt.
"Ông muốn đem tôi đi đâu?" Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Giang Tâm Đóa cố bắt mình phải bình tĩnh lại, không nên hoảng sợ quá mức, dù sao bây giờ ông tỏ vẻ gì là thù địch với cô.
Đối diện với tình huống đột ngột xảy ra mà còn có thể trấn tĩnh được như vậy, cô gái này cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng của ông, trong mắt Phạm Nhân Kính thoáng qua một tia tán thưởng hiếm khi có.
"Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm gì con. "
Mục đích của ông chỉ là đứa bé trong bụng cô.
Nhìn bụng cô thế này, nếu như không phải biết trước cô đã mang thai bao lâu chắc ông còn cho rằng mình hoa mắt.
"Ông rốt cuộc muốn thế nào? Giang Tâm Đóa thấy ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm nơi bụng mình, theo bản năng vội lấy hai tay che bụng.
Chắc là ông sẽ không lẳng lặng bắt cô đi sau đó nhốt cô lại cho đến khi sinh con mới thôi đấy chứ?
Sao lại có người độc ác như vậy chứ?
"Giang tiểu thư, tôi biết cô là người thông minh. Tôi sẽ không làm hại đến cô, mục đích của tôi chỉ là đứa bé. "
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đem con của mình trở thành con cờ của bất cứ ai. " Giang Tâm Đóa lần nữa tỏ rõ quyết tâm của mình. "Con là của tôi với Trọng Nam, ai cũng đừng hòng cướp đi. "
Người làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, rốt cuộc Giang Tâm Đóa đã hiểu câu nói năm xưa chị Tịnh Nhã đã nói với mình.
"Cô yên tâm. Nếu như đứa bé trong bụng cô là con gái, tôi sẽ không giành với cô. Tôi chỉ muốn một người thừa kế. "
"Ông... " Tuy rằng sớm đã biết Phạm Nhân Kính chỉ muốn một người thừa kế mà thôi nhưng khi được nghe điều này lần nữa, Giang Tâm Đóa vẫn thấy tức giận vô cùng, "Đứa bé trong bụng tôi là con gái, giờ ông thả tôi đi được rồi chứ?"
Cho dù là chưa hoàn toàn xác định nhưng để thoát khỏi ông ta, Giang Tâm Đóa chỉ đành nói như vậy.
"Trước khi tôi chưa đích thân xác minh, tôi sẽ không tin lời nói của bất kỳ ai. Cho nên, cô cũng không cần tìm những lý do ngớ ngẩn như vậy để qua loa với tôi. "
"Phạm Trọng Nam không phải là người thừa kế của ông đó sao? Tại sao còn phải tìm thêm một người khác?"
Cô biết quan hệ giữa họ trước giờ luôn không tốt. Phạm Trọng Nam cũng không phải là một người mà người khác có thể dễ dàng nắm trong tay nhưng cho dù thế nào hắn vẫn là cháu nội của ông kia mà.
Cho dù không nghe lời đến nấy thì hắn vẫn là người của nhà họ Phạm, không phải sao?
Nghe Giang Tâm Đóa hỏi vậy, trên gương mặt hà khắc của Phạm Nhân Kính thoáng lộ một ý cười, "Xem ra cô vẫn không biết gì về nhà họ Phạm chúng tôi. "
Nhìn nụ cười châm chọc và giọng điệu trào phúng của ông, lòng Giang Tâm Đóa chợt thắt lại, như linh cảm có điều gì được che dấu đã lâu sắp được bày ra trước mắt cô vậy.
Cô có chút sợ hãi, có chút bất an, không muốn tiếp tục nói chuyện với ông nữa.
"Những chuyện không nên biết thì tôi không muốn biết. Tôi không muốn đi với ông, cũng không muốn ông làm gì con tôi cả. " Giang Tâm Đóa cẩn thận xuống giường, đi ra ngoài cabin.
Dù sao thì máy bay vẫn chưa cất cánh, chỉ cần có một chút xíu cơ hội cô cũng không bỏ cuộc.
Nhưng tốn thật nhiều tâm tư mới đưa được Giang Tâm Đóa lên máy bay, Phạm Nhân Kính làm sao có thể dễ dàng thả cô đi cho được. Vừa mới bước ra cửa cabin, hai vệ sĩ thân hình cao lớn đã đưa tay chặn lại, khí thế bức người đó khiến Giang Tâm Đóa không tự chủ được lùi lại một bước, tức giận trừng mắt nhìn Phạm Nhân Kính, "Ông làm như vậy, có từng hỏi qua Phạm Trọng Nam chưa?"
Ông làm vậy không phải là bắt cóc thì là gì chứ?
Phạm Nhân Kính cười lạnh một tiếng, "Cô dường như rất quan tâm nó?"
Một cô gái quan tâm một người đàn ông như vậy, ngoại trừ yêu thì chẳng còn gì khác.
"Phạm Trọng Nam là chồng tôi, tại sao tôi không thể quan tâm anh ấy chứ?"
"Cô căn bản là không hiểu gì về nó mà đã quan tâm đến như vậy? Không sợ mình yêu lầm sao?"
"Cho dù là yêu lầm thì cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì đến ông. "
"Yêu phải một người căn bản là không có trái tim, ngay cả cha ruột của mình cũng có thể đích thân ra tay giết chết, Giang tiểu thư, cô ở bên nó vậy có khác gì ngủ chung với cọp đâu?"
Cái gì?
Máu trong người Giang Tâm Đóa bởi vì câu nói kia của Phạm Nhân Kính mà gần như bị rút đi hết! Cô loạng choạng lùi về sau mấy bước liền, cả người như không còn chút sức phải tựa vào cửa cabin thì mới đứng vững được...
Ông ta nói cái gì?
*****
"Ông nói láo... "
Cô không tin lời ông ta, lời nói của một người căn bản là không xem đứa cháu ruột là người, một người chỉ biết xem cô là công cụ sinh sản như ông ta làm sao có thể tin được chứ?
"Tôi có nói láo hay không cô có thể tự đi hỏi nó. Người phụ nữ sống ở Lục La Viên kia là người mẹ đã bị khùng điên nhiều năm nay của nó, chắc là nó cũng không cho cô biết chứ gì? Còn vì sao mẹ nó bị điên? Là vì bà tận mắt chứng kiến con trai giết cha nó ngay trước mặt mình... "
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, cũng không muốn tin... " Hai tay Giang Tâm Đóa bịt chặt tai lại để không nghe những lời dơ bẩn từ ông ta nữa.
Phạm Trọng Nam không phải là người như vậy. Không phải! Cô tin những gì mình tận mắt nhìn thấy, cô tin cảm giác của mình, cô tin hắn không phải loại người như vậy...
"Cô đương nhiên có thể tiếp tục tự lừa mình dối người nhưng sự thực vẫn là sự thực, không thay đổi được. Cô cảm thấy một người ngay cả chuyện giết cha cũng dám làm thì liệu có còn trái tim không? Có còn nhân tính không? Cô tưởng rằng nó thật lòng đối xử tốt với cô, đối xử tốt với đứa bé trong bụng cô sao? Đừng có ngu như vậy!" Phạm Nhân Kính nhìn gương mặt xinh đẹp lúc này đã tái nhợt của cô, hung ác nói, "Sớm muộn gì cô cũng sẽ có ngày không rõ, yêu Phạm Trọng Nam là sai lầm lớn nhất trong đời mình. Cô căn bản là không hiểu gì về nó cả. Cho nên, giao đứa bé cho tôi mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất. "
Tuy rằng bịt tai nhưng những lời của Phạm Nhân Kính vẫn lọt vào tai cô từng câu từng chữ một, Giang Tâm Đóa hít sâu một hơi, cố gắng cho mình bình tĩnh lại, tỉnh táo suy nghĩ mục đích khiến ông ta nói những lời kia.
Hít sâu, thở ra thật sâu, lại hít sâu...
"Cho dù những lời ông nói là sự thật thì sao?" Giang Tâm Đóa mở to mắt nhìn về phía Phạm Nhân Kính, "Đối với một người hoàn toàn không tin tưởng vào cháu mình, muốn tìm một người để thay thế cháu mình tiếp quả sự nghiệp như ông, ông nói anh ấy không có nhân tính, vậy ông thì sao? Ông tốt hơn anh ấy sao? Tôi tin Phạm Trọng Nam không nói với tôi những chuyện đó nhất định là vì có nỗi khổ riêng. Còng ông, vì để đạt được mục đích mà không tiếc nói những điều tệ bạc nhất về cháu mình lại cứ giả vờ là tốt cho tôi, thực ra chỉ muốn lợi dụng đứa con trong bụng tôi chứ gì? Tôi đâu có ngốc như vậy!"
"Xem ra cô trúng độc của nó cũng không nhẹ. " Phạm Nhân Kính cười lạnh, "Cho dù biết sự thực đen tối như vậy vẫn chịu đứng về phía nó. Nhưng đứng về phía nó thì sao chứ? Qua năm phút nữa thôi là máy bay sẽ cất cánh rồi. Đứa con trong bụng cô không phải cô muốn sao thì được vậy"
"Ông thật ti tiện. "
"Tùy cô muốn nói sao thì nói. Những gì nên nói tôi đã nói hết rồi, tự cô suy nghĩ xem nên làm thế nào mới là tốt nhất cho bản thân thì làm. "
Phạm Nhân Kính nói rồi đứng dậy ung dung đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi bóng ông biến mất ngoài cửa Giang Tâm Đóa vẫn còn thẫn thờ đứng nguyên tại chỗ.
Trong đầu, trong lòng không có cách nào tiêu hóa hết những lời vừa nãy Phạm Nhân Kính vừa nói với cô...
Phạm Trọng Nam, Lục La Viên, Hi Nhiên, Chân Chân...
Quá nhiều người, quá nhiều chuyện vẫn như bị giấu sau một lớp rèm đen, khiến cô nhìn không rõ, sờ không thấu, cũng không muốn đi nhìn, không muốn đi hỏi...
Cô chỉ cần lựa chọn tin tưởng hắn là được, cô chỉ cần bảo vệ con của hai người khỏe mạnh an toàn là được, những thứ khác, không nên nghĩ quá nhiều, không nên nghĩ...
Giang Tâm Đóa hết lần này đến lần khác nói với mình như vậy.
***
Phạm Trọng Nam thật không ngờ mình vừa xuống máy bay thì lại nhận được một tin dễ khiến người ta sợ hãi như vậy.
Không ngờ máy bay của Phạm Nhân Kính lại đáp xuống Singapore sớm hơn hắn một giờ, hơn nữa còn bảo Đinh quản gia giả danh nghĩa của hắn lừa Giang Tâm Đóa đến sân bay, thậm chí lừa lên máy bay của ông ta.
Đinh quản gia, uổng công tôi vẫn luôn tin tưởng ông suốt mấy mươi năm quá, đến cuối cùng ông vẫn lựa chọn đứng về phía Phạm Nhân Kính.
Xem ra, toàn bộ người làm trong nhà hắn phải tìm hiểu triệt để, tra kỹ tất cả thông tin một lần nữa mới được.
Xoa trán, Phạm Trọng Nam nhìn Tống Cẩn Hành, người đang giúp hắn truy tìm thời gian cất cánh của chiếc máy bay riêng của Phạm Nhân Kính.
Vốn hắn định đi Pháp nhưng đến Luân Đôn, chuẩn bị làm thủ tục thì trong lòng hắn chợt dậy lên một cảm giác bất an trước giờ chưa từng có, thế là không suy nghĩ nhiều, hắn cho người đến xin phép sân bay đổi hành trình, bay thẳng đến Singapore.
Thì ra sự tùy tiện suy đoán của hắn hóa ra lại là sự thật.
Phạm Nhân Kính lần này định cướp người thật sao? Người của hắn sao lại dễ dàng để ông ta cướp cô ấy đi vậy chứ?
"Frank, máy bay riêng của ông ấy sẽ rời sân bay trong chưa đến mười phút nữa. "
Phạm Trọng Nam đứng thẳng dậy, nhìn ra bầu trời mênh mông ngoài cửa sổ, "Kho vũ khí gần đây nhất của cậu là cách đây bao xa?"
Phạm Nhân Kính dám đến cướp người thì về phía sân bay chắc chắn đã có chuẩn bị, nếu hắn muốn vận dụng qua hệ ngừng chuyến bay của ông ta chắc chắn là không được.
Vậy chỉ đành mạo hiểm một lần!
Bất luận thế nào hắn cũng sẽ không để ông ta đem vợ và con mình đi!
Tháp máy bay là tòa nhà cao nhất trong vùng phụ cận sân bay, trung tâm điều khiển trên nóc tháp máy bay là khu vực đầu não điều khiển hoạt động của cả sân bay. Xung quanh trung tâm điều khiển đều là những tấm kiếng công nghiệp trong suốt, tầm nhìn rộng, 360o bất luận góc nào cũng có thể quan sát được, nhất là vị trí của từng chiếc máy bay, chỉ cần lướt mắt là nhìn thấy hết.
Ở giữa phòng, một màn hình tinh thể lỏng khổng lồ chi chít những số liệu thể hiện hoạt động của cả sân bay, ngoài ra còn vô số những máy tính khác tổ hợp thành một bộ máy hoàn chỉnh phục vụ cho hoạt động phức tạp của cả sân bay.
Lúc này một chiếc máy bay đang phát tín hiệu xin ra đường băng đến trung tâm điều khiển.
Những nhân viên ở trung tâm điều khiển nhìn chằm chằm màn hình vi tính trước mặt mình, trên tai là headphone nhưng không lập tức xử lý thông tin vừa nhận được như ngày thường mà lúc này, trong đầu họ, xung quanh họ một mảnh hỗn loạn...
Bởi vì sau lưng họ là một người đàn ông cao lớn, trên mắt là chiếc kính chuyên dụng của quân đội, trên tay là một khẩu súng lớn đang chỉa thẳng vào họ, một tay kia cầm một chiếc điều khiển đang đếm ngược từ số 100.
Sau lưng người đàn ông đó là một người đàn ông gương mặt lạnh lùng, giọng lạnh như băng anh ta lên tiếng, "Nói với cơ trưởng tạm dừng. "
Tất cả ánh mắt của nhân viên trung tâm điều khiển sân bay đều hướng về người phụ trách đang run như cầy sấy khi bị hai người đàn ông kia giữ chặt lấy.
Người phụ trách nhìn hai người đàn ông đang kẹp lấy mình, Tống Cẩn Hành vẫy chiếc điều khiển trong tay trước mặt ông.
"Làm theo lời họ, tạm dừng. "
Dưới tình huống thế này, vì sự an toàn của cả sân bay và tính mệnh của vô số người ông không thể không làm như vậy.
Cửa ra vào của trung tâm điều khiển được thiết kế theo công nghệ tiên tiến vô cùng, tất cả những nhân viên làm việc ở đây khi muốn vào đều phải nhập mật mã và đối chiếu vân tay, nếu không thì phải được mời tới, bằng không ngay cả những nhân viên sân bay ở bộ phận khác cũng không thể tiến vào.
Vậy mà hai người đàn ông này có thể dễ dàng xâm nhập mà không làm kih động bất kỳ nhân viên an ninh và hệ thống an ninh của sân bay, điều này thực sự khiến ông ngạc nhiên và chấn động vô cùng.
Cũng may là yêu cầu của họ chỉ là cho dừng lại một chiếc máy bay đang xin phép rời Singapore đến Hawaii.
Nhận được chỉ thị từ người quản lý cao nhất, nhân viên điều hành trung tâm điều khiển nói vào micro, truyền đạt lại mệnh lệnh.
"Cái gì? Tạm ngừng?" Phạm Nhân Kính không dám tin vào những gì mình mới vừa nghe được. Máy bay rõ ràng là sắp chạy ra đường băng, bay thẳng đến Hawaii mà giờ cơ trưởng báo với ông là không cất cánh được.
"Phạm tiên sinh, thực xin lỗi, nhưng phía sân bay không cho phép tôi cũng không làm gì được. Chúng tôi phải tuân thủ quy định của ngành. " Cơ trưởng thành thực trả lời.
"Ai dám ra lệnh chứ? Đây là máy bay của tôi, tôi muốn đi đâu còn cần người khác can thiệp sao?" Phạm Nhân Kính tức đến gương mặt già nua vặn vẹo, cây gậy chống trong tay gõ mạnh xuống đất, "Nói lý do. "
Ông đã tính toán từng chi tiết một, chỉ thiếu một bước này là đạt được mục đích, ai dám cản đường ông?
Đúng là nói đùa!
"Thực xin lỗi... " Cơ trưởng cũng không biết lý do gì.
"Tôi không cần câu xin lỗi của ông, cái tôi cần là ông lập tức gọi người phụ trách sân bay đến gặp tôi.
Lúc này phó cơ trưởng từ buồng lái vội vã đến báo, "Cơ trưởng, trung tâm điều khiển bên đó nói có một vị Phạm tiên sinh muốn nói chuyện với Phạm lão tiên sinh. "
"Lập tức dẫn đường. " Phạm Nhân Kính nghiến răng nghiến lợi nói.
Phạm Trọng Nam không phải đang ở Pháp sao? Sao đột nhiên lại chạy đến Singapore? Hơn nữa là đến kịp thời như vậy khiến cho kế hoạch mà ông dày công sắp xếp đổ bể hết?
Bước vào buồng lái, ngồi xuống trước bàn điều khiển, Phạm Nhân Kính cầm lấy headphone, "Thế nào? Công ty kia ở Pháp còn không đủ lấp đầy dạ dày của con sao?"
"Chẳng qua chỉ là món khai vị thôi. " Bên này Phạm Trọng Nam nhướng mày, thì ra ông đã biết hắn tiếp nhận công ty RJ, vậy hắn cũng chẳng cần phải dấu giếm làm gì.
"Dạ dày lớn như vậy, chỉ không biết có thể tiêu hóa nhiều như vậy không?"
"Lập tức cho cô ấy xuống máy bay. " Giờ hắn không có thời gian nói những chuyện nhảm nhí với ông. Thời gian kéo dài càng lâu càng khó xử lý.
"Con cũng biết sợ sao?" Phạm Nhân Kính cười lạnh một tiếng, "Có muốn biết vừa nãy ta đã nói gì với cô ấy không?"
"Cho cô ấy xuống máy bay. " Phạm Trọng Nam vẫn là câu nói đó, mặc kệ ông ta nói gì với cô ấy, đợi hắn gặp được Đóa Đóa rồi giải thích sau.
Nhưng Phạm Nhân Kính chẳng thèm để ý hắn nghĩ gì, cứ tiếp tục nói, "Tất cả những chuyện, những người liên quan mà con không muốn người khác biết nhất, bao gồm cả bên Lục La Viên đó, ta đã nói hết với cô ấy rồi. Con cảm thấy trên đời này có cô gái nào sau khi biết con là người như vậy còn muốn ở bên cạnh con không... "
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Phạm Trọng Nam lúc này khó coi cực kỳ, hắn ném headphone trên tay xuống, bực dọc bước ra ngoài.
*****
"Con đi đi!"
Giang Tâm Đóa đứng trước cửa máy bay, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Cô nhìn Phạm Nhân Kính bằng ánh mắt khó tin, chừng như không dám tin ông ta lại dễ dàng chịu cho cô xuống máy bay như vậy! Vừa nãy không phải ông khí thế bừng bừng muốn đưa người đi hay sao?"
"Hối hận rồi? Hay là sợ trở về bên cạnh nó?
Tuy rằng lần này cướp người không thành, đến phút cuối bị Phạm Trọng Nam chặn lại nhưng trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi! Ông còn nhiều thời gian, nhiều cơ hội kia mà.
Giang Tâm Đóa căn bản là không muốn nói nhiều với Phạm Nhân Kính dù chỉ một câu, xoay người tự mình bước xuống thang.
Vừa mới bước xuống bậc đầu tiên thì đã thấy có một bóng người như gió lốc xông tới, trước khi cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, đã ôm chặt cô vào lòng.
Bị người ta ôm chặt cứng như vậy đương nhiên Giang Tâm Đóa không tránh khỏi hoảng sợ nhưng khi mùi hương nam tính quen thuộc tràn vào khoang mũi, Giang Tâm Đóa lập tức nhận ra, thì ra hắn đã đến.
Như vừa qua một tai nạn nhưng sống lại vậy, hai tay cô sít sao vòng qua thắt lưng hắn, mặt vùi sâu vào ngực hắn, nước mắt không kìm được rào rạt rơi...
Thì ra, là nhớ hắn đến như vậy!
Ôm cô vào lòng hồi lâu Phạm Trọng Nam mới nhẹ đẩy cô ra, từ đầu đến chân đánh giá một lần, sau khi xác định cô không có chút thương tổn nào mới bế bổng cô lên, xoay người rời đi, căn bản là không thèm để ý đến Phạm Nhân Kính vẫn đứng ở cửa nhìn hai người chằm chằm.
Khi Phạm Trọng Nam bế cô bước xuống bậc thang cuối cùng, Phạm Nhân Kính đứng ở cửa máy bay, như một vị hoàng đế từ trên cao nhìn xuống ngạo nghễ nói, "Trọng Nam, trò chơi của chúng ta còn chưa kết thúc đâu. "
Mà câu trả lời Phạm Trọng Nam, chỉ là bóng lưng thẳng tắp trầm mặc rời đi.
Ra ngoài qua lối đi chuyên dụng, xe đã chờ sẵn họ bên ngoài, để Tống Cẩn Hành ở lại đối phó với vô số nhân viên an ninh và cảnh sát, hai người lên xe rời đi.
Trên đường trở về nhà họ Phạm, hai người đã lâu không gặp lần này lại trầm mặc không nói một lời suốt trên quãng đường dài.
Nếu như không phải hắn cứ ôm chặt cô trước ngực không buông, Giang Tâm Đóa nhất định sẽ tưởng rằng Phạm Trọng Nam đang giận mình nhưng cho dù là không giận, cô cũng biết lúc này tâm trạng của hắn cực kỳ, cực kỳ không vui.
Cho nên cô cũng ngoan ngoãn không lên tiếng, không hỏi hắn chuyện kinh sợ vừa xảy ra rốt cuộc là thế nào.
Cô chỉ ngoan ngoãn ôm lấy người đàn ông, để hơi ấm và mùi hương quen thuộc của hắn vây phủ lấy mình, vậy là đủ rồi.
***
Đêm khuya, trăng lạnh như nước.
Phạm Trọng Nam đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng sách hút thuốc, không thèm để y người sau lưng đang nói những gì, mãi đến khi người đó ngừng lại, hắn mới nhả ra một vòng khói, bật thốt hai chữ ngắn gọn, "Ông đi đi. "
Nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể xóa đi sự thật rằng ông đã phản bội hắn. Ông muốn trung thành với cả hai bên, vậy có khác gì phản bội cả hai bên chứ?
"Thiếu gia, tôi... " Vẻ mặt trước giờ luôn không chút cảm xúc của Đinh quản gia lúc này tràn đầy áy náy và khổ sở.
Ông đã làm việc ở nhà họ Phạm mấy chục năm, chứng kiến thiếu gia sinh ra, trưởng thành, đi từng bước vững chắc cho đến ngày hôm nay. Bấy nhiêu năm qua, những đau khổ mà thiếu gia phải chịu ông đều nhìn thấy không sót một điều. Ông thật sự không muốn đến hôm nay thiếu gia còn đối nghịch với lão thái gia, như vậy sẽ hủy đi bao nhiêu năm cố gắng của ngài ấy. Tuy rằng mấy năm nay lão thái gia không hỏi chuyện công ty nhưng thế lực và những mối quan hệ mà ông có trong suốt mấy mươi năm tung hoành thương trường vẫn còn đó, nếu như thiếu gia muốn đối nghịch với ông, không biết sẽ còn làm thương trường và cả nhà họ Phạm này dậy lên bao nhiêu phong ba nữa.
Cho dù có thù hận lớn đến đâu, cho dù có bao nhiêu bất mãn, rốt cuộc họ cũng là người cùng chung dòng máu mà, chẳng lẽ phải đi đến bước tận diệt nhau mới cam lòng sao?
Nếu thiếu gia chịu nhún nhường một chút, qua vài năm nữa lão thái gia tuổi cao sức yếu, dù muốn quản cũng không có sức quản nhiều như vậy, cần gì phải triệt để trở mặt với ông khi ông còn đang nắm quyền trong tay chứ?
Những điều này ông tin với trí tuệ của thiếu gia, ngài ấy cũng nhất định đã nghĩ đến, nhưng ngài ấy vẫn...
"Từ ngày mai, tôi không muốn thấy mặt ông trong cái nhà này nữa. " Phạm Trọng Nam nói câu nói dài nhất từ lúc bước vào thư phòng đến giờ.
Đinh quản gia hiểu rất rõ cá tính của người chủ này của mình, cũng không muốn giải thích gì thêm, cuối cùng, ông hướng về phía người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn quay lưng về phía mình kia, khom lưng thật sâu một lần cuối, "Thiếu gia, xin ngài bảo trọng. "
***
Giang Tâm Đóa mơ màng tỉnh giấc, theo thói quen sờ soạng về phía bên kia giường, trống không và lạnh tanh, người đàn ông lúc nãy ôm cô ngủ giờ đâu mất rồi?
Không có? Đi đâu rồi vậy?
Hốt hoảng chống giường ngồi dậy, Giang Tâm Đóa cẩn thận bước xuống giường, xỏ chân vào dép lê rồi có chút hoảng loạn bước ra ngoài.
Vừa đi ra khỏi phòng thì cô đã thấy Đinh quản gia từ phòng sách bước ra, dáng đi thẳng tắp thường ngày của ông vào lúc này chợt chật vật hơn nhiều, hoàn toàn không có chút tinh thần nào.
Lúc Giang Tâm Đóa nhìn thấy ông, Đinh quản gia cũng đã nhìn thấy cô.
Ông đi về phía cô, khom người thật sâu, "Thiếu phu nhân, thực xin lỗi, hôm nay đã khiến cô bị kinh hãi. "
"Đinh quản gia.. " Thấy một người tuổi còn lớn hơn ba mình kính cẩn hành lễ như vậy, Giang Tâm Đóa vẫn có chút không quen dù rằng hôm nay ông gạt cô đến sân bay, nhưng thân là người nhà họ Phạm, chắc là ông phải có nguyên nhân nào đó không thể nói ra chứ?
Không làm khó người dưới trước giờ luôn là ác phong của cô, hơn nữa thực cô cũng không chịu thương tổn gì nên cô không định so đo gì với ông.
"Sau này thiếu gia phải nhờ cô chăm sóc rồi. " Đinh quản gia nói rồi khom người lần nữa.
Khoảng thời gian này nhờ có cô bên cạnh, vị thiếu gia tính tình trước giờ luôn cô độc lạnh lùng của ông dần trở nên có cảm xúc như một người bình thường, biết lo lắng, biết vui vẻ, cũng càng biết hưởng thụ cuộc sống.
Sau này ngài ấy sẽ không còn cô độc một mình nữa, cho dù con đường phía trước còn có muôn vàn khó khăn thì có sao đâu chứ?
Là tại ông già rồi sao? Thực ra thiếu gia đã trưởng thành, có cách nghĩ, cách làm riêng của mình. Chuyện giữa ngài ấy và lão thái gia, ông vốn không nên xen vào. Ông sai rồi!
Nhưng cũng bởi vì ông già rồi, cũng đã đến lúc về nhà dưỡng lão rồi.
"Đinh quản gia, ý ông là... ?" Giang Tâm Đóa ngạc nhiên nhìn ông, câu nói vừa rồi không phải là một lời cáo biệt sao?
Ông biết chuyện hôm nay ông gạt cô đến sân bay, Phạm Trọng Nam nhất định sẽ truy cứu. Nhưng cô cũng biết, Đinh quản gia cả đời không vợ không con, bên người đã không còn người thân bạn bè nào, ông đã tận tụy cả đời vì nhà họ Phạm rồi, giờ tuổi cao sức yếu, ông có thể đi đâu được đây?
"Ông ấy nên về nhà dưỡng lão rồi. " Trả lời cô không phải là Đinh quản gia mà là người không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng sách – Phạm Trọng Nam.
Giang Tâm Đóa cắn môi nhìn hắn rồi lại nhìn sang Đinh quản gia, hắn cũng đứng đó thâm trầm nhìn cô.
Đinh quản gia lặng lẽ lui xuống.
"Qua đây!"
Không biết qua bao lâu, Phạm Trọng Nam vẫy tay về phía cô.
Mà cô thì từng bước từng bước đi về phía hắn, phần dũng khí và quyết tâm đó, giống như là dù trước mặt có vực sâu vạn trượng đi nữa cô cũng không chút sờn lòng.
Thì ra, tình yêu mang đến cho người ta sức mạnh thật kinh người.
Yêu hắn, cho dù tan xương nát thịt, cũng xứng đáng!
Đi đến bên cạnh Phạm Trọng Nam, cô ngước mặt, ánh mắt bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, không chút do dự cô đặt tay mình vào tay hắn.
Một giây sau Giang Tâm Đóa đã thấy mình rơi vào vòng tay ấm áp quen thuộc, cô dịu ngoan để mặc hắn ôm lấy lên, cho dù hắn không nói gì cô cũng cảm giác được cảm giác khó chịu khi bị người khác phản bội toát ra từ người hắn, huống gì người này lại là người quản gia mà hắn tin tưởng đã mấy mươi năm.
Phạm Trọng Nam vùi mặt vào tóc cô, mũi ngửi mùi hương ngọt ngào quen thuộc đó, cảm giác phiền não trong lòng dần dịu lại.
Không biết qua bao lâu, bởi vì mang thai, Giang Tâm Đóa thấy hơi mệt, cô bất giác động đậy chân.
Cảm nhận được động tác nhỏ của cô, lòng Phạm Trọng Nam chùng lại, hắn chỉ lo cho cảm xúc của bản thân mà lại để cô bụng to vượt mặt đứng với hắn lâu như vậy, thật đáng chết mà!
"Xin lỗi em... " Hắn lên tiếng, giọng đầy hối lỗi sau đó cẩn trọng bế cô lên ôm vào thư phòng, lại cẩn trọng đặt cô xuống sofa sau đó khuỵu chân, động tác có chút trúc trắc giúp cô xoa chân.
Độ ấm từ bàn tay theo từng động tác của hắn mà truyền khắp thân thể Giang Tâm Đóa, thấm sâu vào tận đáy lòng.
Cô nhìn một bên sườn mặt nghiêm nghị của người đàn ông, nhớ lại chuyện xảy ra chiều nay, nhớ lại những lời Phạm Nhân Kính đã nói sau đó lại nhìn đôi tay với những ngón thon dài, cắt tỉa gọn gàng đang nhẹ nhàng di động trên chân mình...
Một người đàn ông có đôi tay ấm áp như vậy sao lại có thể máu lạnh vô tình, ra tay độc ác như lời của Phạm Nhân Kính nói được chứ?
Cho dù là những chuyện xấu xa như ông nói đó thật sự có xảy ra, cô tin nhất định còn có uẩn khúc mà những người khác không biết mà Phạm Nhân Kính không chịu nói ra.
Còn hắn lại chẳng giải thích gì với cô cả. Vậy rốt cuộc một mình hắn phải gánh chịu tội danh này đã bao lâu rồi?
← Ch. 087 | Ch. 089 → |