Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 086

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 086
Sự lựa chọn của đời người
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Lần này về nước, Phạm Trọng Nam chỉ ở lại hai ngày.

Tuy rằng có muôn ngàn điều không nỡ nhưng Giang Tâm Đóa chỉ có thể ngậm ngùi tiễn hắn lên đường.

Sau khi Phạm Trọng Nam đi rồi, cô nàng Dương Dung Dung rốt cuộc cũng có thời gian qua thăm cô.

Thấy vùng bụng đã to lên rõ rệt của Giang Tâm Đóa, Dung Dung kinh ngạc đến không thốt được nên lời, "Đóa Đóa, gần đây có phải bạn ăn ngon lắm không?"

Nếu như cô nhớ không lầm, bạn tốt nhiều lắm chỉ mang thai bốn tháng thôi mà, thế mà cả người cô như to ra một vòng lớn, nhất là phần bụng nhìn càng rõ ràng hơn, cảm giác như đã mang thai năm tháng rồi vậy...

"Mình mập đến không tin nổi đúng không?" Giang Tâm Đóa nhìn vẻ kinh ngạc của bạn thì hiểu ngay, rầu rĩ hỏi.

"Khụ khụ, ai mang thai cũng vậy thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều quá, chủ yếu là con nuôi của mình khỏe mạnh mập mạp là được rồi. " Dương Dung Dung an ủi bạn.

Ai cũng đều nói như vậy cả, tuy rằng cô cũng có chút để ý về thể trọng tăng vọt quá mức của mình nhưng một khi nghĩ đến cục cưng có thể khỏe mạnh trưởng thành, cho dù có mập thêm chút nữa thì có sao đâu chứ?

"Gần đây bạn thế nào?" Để đầu óc khỏi phải suy nghĩ mãi về vấn đề cân nặng, Giang Tâm Đóa tìm cách chuyển đề tài.

"Sắp bị hành chết rồi. " Dương Dung Dung vỗ nhẹ lên mặt mình, "Không thấy mình ốm đi rồi sao?"

Vừa phải đi học vừa phải đến công ty, so với trước đây cô làm thêm mấy việc còn mệt hơn nhiều. Đương nhiên, quan trọng nhất là vì đi theo ba cô học tập nên tuyệt đối không thể lơ là, bằng không nhất định sẽ bị Ngụy Vũ Hà, cô gái dối trá kia lợi dụng cơ hội chê bai.

Cũng may là tuy rằng cô không chuyên tu về kinh doanh nhưng trời sinh thông minh lại có một cá tính ngoan cường (lẫn ngoan cố), công việc có khó đến mấy cũng dần dần làm quen tay.

Cô đã quyết định, sau khi tốt nghiệp tiếp tục đăng ký học thạc sĩ kinh doanh cho nên, có thể bớt chút thời gian đến chơi với Giang Tâm Đóa thật sự không dễ dàng.

"Làm việc có vui không?" Giang Tâm Đóa chống cằm nhìn bạn tốt, tuy rằng gầy đi không ít nhưng cả người nhìn rất có tinh thần, không hề có chút mệt mỏi nào.

"Mình cứ mỗi lần nghĩ đến vẻ mặt khó chịu nhưng không làm gì được của hai mẹ con họ Ngụy kia thì vui cực kỳ. Muốn chiếm đoạt Dương thị hả? Phải xem Dương Dung Dung mình có chịu hay không đã. " Cô không có cách nào giữ ba cho riêng mẹ nhưng sản nghiệp của nhà họ Dương có một nửa là công lao của mẹ cho nên cô nhất định phải giữ cho thật chắc, tuyệt đối không để người khác chen vào.

"Như vậy có vất vả lắm không?"

"Có vất vả mấy cũng xứng đáng. " Dương Dung Dung cô mà sợ vất vả sao?

"Vậy mình chỉ có thể ủng hộ bạn về mặt tinh thần thôi. " Giờ cô bụng mang dạ chửa lại không được ra cửa, ngoại trừ ủng hộ về mặt tinh thần, chắc cũng chẳng làm gì giúp bạn được rồi.

"Yên tâm đi. Có sự ủng hộ tinh thần của bạn là quý lắm rồi. Đúng rồi, Phạm tiên sinh thật sự muốn nhốt bạn ở nhà cho đến khi sinh cục cưng sao?"

Giang Tâm Đóa xoa nhẹ tay lên bụng, "Cho dù bây giờ cho mình ra ngoài, mình lại có thể đi được đâu chứ? Đi bộ đã giống chim cánh cụt lắm rồi. "

Lời còn chưa dứt thì cái thai đạp một cái khiến Giang Tâm Đóa "A" lên một tiếng sau đó cười toe toét với Dung Dung, "Cục cưng đá mình. "

Trước giờ chưa được đích thân cảm nhận thai máy là thế nào, Dương Dung Dung có chút kích động nhào tới, "Mình cũng muốn chào hỏi với con nuôi. "

Giang Tâm Đóa mỉm cười kéo tay bạn tốt đặt lên bụng mình nơi vừa nãy cục cưng vừa máy nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, Dương Dung Dung rầu rĩ cực, "Này thằng nhóc, con đúng là không nể mặt chút nào nha. Động thử xem nào!"

Tiếc là cục cưng cực không nể mặt, vẫn im lặng không chút động tĩnh gì, cuối cùng Dung Dung chỉ đành thu tay về.

"Biết là trai hay gái chưa?"

"Chưa. Đợi tuần sau khám thai mới biết nhưng mình nghĩ không biết tốt hơn, để mình có sự chờ đợi cũng tốt. " Dù sao thì mặc kệ là trai hay gái đều là con của cô với hắn.

"Nhưng mình muốn con trai. Phạm tiên sinh thì sao? Thích trai hay gái?"

"Mình không có hỏi nhưng chắc sao cũng được. " Cô không nhìn ra được hắn thích con trai hay con gái nhưng có thể khẳng định, hắn rất yêu thương đứa con này.

"Gần đây có phải Phạm tiên sinh bận lắm không? Rất ít về thăm bạn sao?"

"Anh ấy mới về Luân Đôn hôm kia thôi. " Thăm gì chứ? Công việc của Phạm Trọng Nam luôn rất bận, lúc vừa mới kết hôn, hai người còn cả tháng trời không gặp mặt nữa là.

Hai người nói chuyện phiếm hồi lâu, mãi đến khi Dung Dung nhận được điện thoại của ba mình bảo cô về cùng tham dự một buổi tiệc tối thì mới cáo từ rời đi.

Dương Dung Dung vừa mới đi thì Chân Chân đã từ Lục La Viên qua, cùng Giang Tâm Đóa tản bộ trong vườn hoa.

Mà lúc này, ở tổng công ty của tập đoàn Phạm thị ở Luân Đôn, cuộc họp thường niên của hội đồng quản trị mới vừa bắt đầu.

Trong phòng họp lớn xa hoa, nghiêm trang mà tĩnh lặng kia, ngoại trừ ghế chỉ tịch và ghế dành cho một thành viên mới còn trống, tất cả những người khác đều đã tề tựu đông đủ.

Phạm Trọng Nam ngồi ở bên trái, cách ghế chủ tịch một vị trí, vẻ mặt bình thản đến lạnh mạc, những người khác trong hội đồng quản trị cũng im lặng ngồi đó chờ đợi.

Khoảng năm phút sau, Phạm Nhân Kính đường hoàng trong bộ tây trang cùng một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, thân hình cao lớn cùng bước vào.

Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên.

Phạm Nhân Kính dẫn người đến trước vị trí chủ tịch long trọng giới thiệu thân phận của ông ta, thì ra đây là Walls, con trai thứ của chủ tịch tập đoàn Lynch, một trong ba tập đoàn lớn nhất ở Úc, cũng là thành viên hội đồng quản trị mới vừa gia nhập của tập đoàn Phạm thị.

Trong đầu Phạm Trọng Nam lập tức lướt qua một loạt những hạng mục đầu tư và kinh doanh nổi bật của tập đoàn Lynch. Chẳng lẽ Phạm Nhân Kính dự định tiến vào thị trường Úc hay sao? Walls đã từng đảm nhiệm vị trí thị trưởng của một thành phố nào đó ở Úc, trên tay nắm khá nhiều mối quan hệ chính trị có thể lợi dụng.

Nhưng nếu Phạm thị muốn tiến quân vào thị trường Úc...

Phạm Trọng Nam chợt nhớ lại dự án hợp tác giữa tập đoàn RJ của Pháp và Giang thị kiến thiết nhằm khai phá một khu đất ở Úc, chẳng lẽ, chuyện này cũng có liên quan đến tập đoàn Lynch sao?

Khi mọi người thể hiện sự chào đón đối với Walls, Phạm Trọng Nam từ đầu chí cuối chẳng nói một lời, ngay cả khi Walls đến bắt tay chào cũng chỉ khẽ gật đầu một cái rồi thôi.

Sau đó, cuộc họp của hội đồng quản trị chính thức bắt đầu dưới sự chủ trì của Phạm Nhân Kính.

Tuy rằng nói theo thực tế, phần lớn vị trí chủ tịch tập đoàn chỉ là một loại chức danh mang tính vinh danh, cũng giống như một vị "lãnh tụ tinh thần" vậy, có địa vị và danh dự vô đối nhưng lời nói chỉ mang tính hình thức, không có mấy trọng lượng, quyền lực thực trong tập đoàn không có là bao.

Nhất là đối với những tập đoàn đa quốc gia có nguồn vốn khổng lồ phân tán ở nhiều nước trên thế giới, quan hệ giữa các cổ đông lớn tương đối phức tạp, chủ tịch chỉ là một người đức cao vọng trọng có nhiệm vụ duy trì cục diện bình ổn, ngoại trừ quyền triệu tập đại hội cổ đông thì không có quyền lực thực chất nào cả, còn tất cả quyền hành đều tập trung trong tay CEO, thậm chí có lúc, triệu tập đại hội cổ đông chỉ là vì làm theo yêu cầu của tổng tài hay CEO mà thôi.

Nhưng Phạm Nhân Kính xác thực là một vị chủ tịch hội đồng quản trị rất có thực lực, trong tay ông nắm quyền sinh sát của của tập đoàn Phạm thị to lớn, thứ quyền lực đến từ số cổ quyền quá lớn mà ông nắm trong tay cùng mối quan hệ và uy tín từ mấy chục năm lăn lộn trên thương trường mà có.

Cho dù mấy năm nay ông đã công bố với bên ngoài là đem quyền mình nắm trong tay trao đến cho người CEO toàn cầu là Phạm Trọng Nam nhưng thực tế, ông vẫn nắm quyền và chủ đạo cả tập đoàn, cả hội đồng quản trị chẳng qua chỉ là con rối trong tay ông mà thôi.

Cho nên, trong suốt cuộc họp này, tất cả những hạng mục đầu tư quan trọng ở nước ngoài và những vụ thu mua lớn tuy rằng đều do Phạm Trọng Nam ra quyết định nhưng tất cả đều nằm trong giới hạn mà Phạm Nhân Kính có thể chấp nhận được nên ông chỉ ngồi im lắng nghe.

Cuộc họp kết thúc, sau khi ra hiệu cho mọi người đều rời đi, cả căn phòng họp rộng thênh thang chỉ còn lại Phạm Nhân Kính và Phạm Trọng Nam hai người.

Khi cánh cửa phòng họp vừa khép lại, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, Phạm Trọng Nam nhìn Phạm Nhân Kính, "Ông còn muốn chứng minh cái gì?"

Mà đem một phần ba số cổ quyền trong tay bán cho người khác, lần này ông đúng là bỏ vốn lớn.

"Nghe nói đứa bé trong bụng cô gái kia đã được bốn tháng rồi? Con định giấu giếm ta mãi sao?"

Phạm Nhân Kính không trả lời mà trực tiếp hỏi thẳng chuyện Giang Tâm Đóa mang thai.

Lúc đầu ông yêu cầu hắn kết hôn mục đích chính là muốn có một người thừa kế biết nghe lời hơn nữa, điều kiện là ông sẽ chuyển giao một nửa số cổ phần ưu đãi của mình sang tên hắn.

Nhưng giờ hắn cưới vợ, có con nhưng lại chưa nhắc chuyện đó với ông một câu nào. Ông thật sự rất muốn biết hắn đang nghĩ gì.

"Không cần thiết. " Phạm Trọng Nam bình thản nói.

"Không cần thiết?" Ngón tay trỏ của Phạm Nhân Kính gõ nhẹ lên mặt bàn, "Con định từ bỏ quyền thừa kế tập đoàn Phạm thị?"

"Tôi không nói vậy. "

"Điều kiện của ta chưa từng thay đổi. "

"Cho dù tôi sinh cho ông một người thừa kế thì sao chứ?" Nếu Phạm Nhân Kính thật sự muốn tìm người thay thế hắn, ít nhất thì cũng phải đợi mười mấy năm nữa.

"Ta nghĩ ta sống thêm hai mươi năm nữa cũng không phải là vấn đề, con không cần lo lắng thay ta. "

"Vậy tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi!" Phạm Trọng Nam nói rồi đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Phạm Nhân Kính nhướng mày, "Tính tình của con không nên quật cường như vậy... năm đó... "

Phạm Trọng Nam đi ra ngoài, sập cửa lại sau lưng ngăn lại những lời hắn không muốn nghe.

*****

Phạm Trọng Nam không ngờ là hắn về đến văn phòng của mình chưa đến năm phút thì Phạm Nhân Kính lại chống gậy tiến vào.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn ông một cái sau đó lại cúi đầu tiếp tục lật xem hồ sơ trong tay mình.

Đây là một bản phân tích đánh giá một dự án tái đầu tư ở nước ngoài, không phải của Phạm thị mà là đầu tư của cá nhân hắn. Không có gì dễ đem lại lợi nhuận bằng cách bắt tiền đẻ ra tiền, đương nhiên, rủi ro cũng nhiều không kém.

Phạm Nhân Kính biết nếu như ông không lên tiếng trước chắc chắn Phạm Trọng Nam sẽ cứ thế cùng ông giằng co. Không nói không rằng ông bước đến sofa ngồi xuống, thư ký ở ngoài cùng lúc đó đã bê một khay để tách trà loại hảo hạng đang tỏa khói nghi ngút tiến vào.

Phạm Nhân Kính ngồi ung dung uống trà còn Phạm Trọng Nam cũng chẳng thèm để ý đến ông mà cứ mải lo làm việc của mình.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Phạm Nhân Kính đặt tách trà xuống, đứng lên đi về phía cửa sổ sát đất nhìn bầu trời đang lất phất mưa phùn bên ngoài, lạnh mạc nói, "Nếu như con không chịu để đứa bé cho ta thì vẫn còn có một biện pháp khác. "

Phạm Trọng Nam chẳng buồng ngẩng đầu lên cũng không trả lời ông nhưng bàn tay đang cầm hồ sơ chợt siết chặt lại, ánh mắt hơi biến đổi. Hừm, lão già này lại mưu đồ gì đây?

Tuy rằng không nghe được câu trả lời nhưng Phạm Nhân Kính biết hắn đang nghe vì thế tiếp tục nói, "Walls có một đứa con gái vẫn luôn rất ngưỡng mộ con... "

Cho nên, sở dĩ ông chịu nhả một phần ba số cổ phần mình nắm trong tay bán cho Walls, không phải là không có mục đích. Ngoại trừ muốn dằn mặt hắn, chắc là còn vì hy vọng sự hợp tác với Walls sẽ mang lại càng nhiều lợi ích hơn chứ gì?

Một người thừa kế biết nghe lời, Phạm Nhân Kính muốn, quyền thế và lợi ích lớn hơn, ông càng muốn!

Nhưng trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?

Về phần Phạm Uyển Viện có lẽ đã không còn hy vọng rồi nên giờ muốn dời mục tiêu sang đến hắn sao??

"Ông đừng quên tôi đã kết hôn rồi. " Hắn điềm tĩnh nhắc nhở.

"Kết hôn không phải là vấn đề khó khăn đến mức không thể giải quyết được. "

"Tôi không định li hôn. "

"Hai sự lựa chọn, một là xác định giới tính của cái thai, sau khi sinh xong đưa đứa bé cho ta, hai là, con ta có thể không cần, con li hôn sau đó kết hôn với con gái của Walls. "

"Chắc là phải để ông thất vọng rồi, hai sự lựa chọn này tôi đều không muốn. " Phạm Trọng Nam buông văn kiện trên tay xuống, kéo ngăn tủ lấy ra bao thuốc đã lâu không hút, đốt một điếu, hút hai hơi, nhả ra những vòng khói trắng sau đó ung dung nói.

"Trừ phi con muốn từ bỏ quyền thừa kế Phạm thị. "

"Ông có thể thử công bố hủy bỏ quyền thừa kế của tôi bây giờ. " Phạm Trọng Nam vẫn không chút sợ sệt nói. Nếu như hắn thật sự yếu ớt vô năng khiến ai muốn sắp đặt sao thì sắp đặt thì Phạm Nhân Kính căn bản không cần uy hiếp, hắn cũng sẽ là một con rối chỉ biết nghe lời ông.

"Con cho rằng ta đã hết cách với con rồi sao?" Phạm Nhân Kính điềm tĩnh hỏi, trong đôi mắt đang dõi ra xa kia thoáng qua một tia âm hiểm.

Hắn biết ông có cách, có thủ đoạn nhưng hắn cũng không phải thiện nam tín nữ, hắn đang chờ xem ông còn có chiêu gì có thể mang ra dùng.

"Tôi mỏi mắt trông chờ. "

Phạm Nhân Kính xoay người rời khỏi khung cửa sổ, liếc nhìn người vẫn đang ngồi sau bàn làm việc mặt không đổi sắc kia một cái rồi ưỡn thẳng lưng chống gậy rời khỏi phòng làm việc.

Khi nghe tiếng cửa gỗ nặng nề sập lại, Phạm Trọng Nam bực dọc dụi điếu thuốc trong tay, ấn phím nội bộ, đối phương vừa ấn nghe hắn đã lập tức ra lệnh, "Lý Triết, lập tức đến phòng làm việc của tôi. "

"Được. " Lý Triết trả lời ngắn gọn rồi chưa đến một phút, hắn đã đứn trước mặt Phạm Trọng Nam.

"Boss?" Lý Triết nhìn gương mặt rõ ràng là rất không vui của sếp mình, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.

Chắc không phải cuộc họp hội đồng quản trị hôm nay không thuận lợi đấy chứ?

"Tình hình RJ bên đó thế nào rồi?" Phạm Trọng Nam trầm giọng hỏi.

"Kế hoạch đầu tư với số vốn khổng lồ bên Hawaii đã thất bại. "

"Họ đầu tư bao nhiêu?"

"Sáu tỷ chín trăm triệu đô. "

Họ phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là năm trăm mét phía dưới hòn đảo nhỏ mà họ đổ tiền vào đầu tư đó có một ngọn núi lửa ngầm, chỉ tiếc là RJ biết điều đó quá muộn, tiền mua đất đai và máy móc thiết bị đã tiêu tốn của họ gần bảy tỷ đô.

"Có tìm ngân hàng nào trợ giúp chưa?"

"Có nhưng ngân hàng nhà nước Pháp trả lời là họ không có hứng thú đầu tư. Có muốn thu lưới chưa?"

"Ừ, thu lưới. "

"Tôi lập tức đi làm ngay. " Nhận được mệnh lệnh Lý Triết lập tức xoay người rời đi.

Xử lý xong công sự, Phạm Trọng Nam vùi sâu cả người vào chiếc ghế da êm ái, nhắm mắt lại.

Đột nhiên, hắn rất nhớ cô...

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc chợt vang lên, Phạm Trọng Nam ngay cả nhìn cũng không cần đã biết là ai gọi đến bởi vì tiếng chuông đó là do cô đích thân cài đặt cho hắn.

Cầm điện thoại lên, đáy mắt hắn thoáng qua một ý cười khi nhìn thấy ảnh đại diện của cô là hình hai người ở Moscow âu yếm ôm nhau, nghe tiếng chuông quen thuộc vang lên từng hồi nhưng hắn không định lập tức đó nghe.

Mãi đến khi tiếng chuông gần dứt thì Phạm Trọng Nam mới ấn phím nghe, giọng nói mềm mại ngọt ngào từ đầu bên kia vượt khoảng cách xa xôi truyền tới khiến tâm trạng buồn bực của hắn vừa nãy phút chốc tan biến hết.

"Anh đang bận sao?" Đã tắm xong lên giường, Giang Tâm Đóa thoải mái tựa vào thành giường, một tay cầm điện thoại, một tay xoa bụng hỏi.

"Xong việc rồi. " Phạm Trọng Nam nhắm mắt, hưởng thụ những giờ phút nói chuyện thân mật, ấm áp giữa hai vợ chồng mỗi ngày, "Cục cưng có ngoan hay không?"

"Ngoan lắm. " Vừa nhắc đến đứa bé, động tác xoa bụng của Giang Tâm Đóa càng thêm dịu dàng, nhớ tới cuộc nói chuyện với Dung Dung hôm nay, cô thuận miệng hỏi, "Anh thích con trai hay con gái?"

"Sao cũng được. " Lần sau khám thai là có thể biết giới tính của thai nhi rồi, nhưng mặc kệ kết quả thế nào, hắn cũng phải suy tính cho thật kỹ.

"Thật sao?" Giang Tâm Đóa đối với câu trả lời này rõ ràng là rất hài lòng."Sao cũng được" của đàn ông gần như mang theo một thái độ qua loa cho xong.

"Đương nhiên là thật. " Cô gái của hắn càng lúc càng thích so đo với hắn rồi.

"Vậy nếu em sinh con gái thì sao?"

"Không sao cả. " Sinh một đứa con gái xinh đẹp như cô thì còn gì bằng, nhưng sau khi con gái ra đời, chác là hắn có thể chuẩn bị dần một đội hộ vệ là vừa.

"Chắc anh sẽ không muốn em sinh tiếp đứa nữa đấy chứ?"

"Em muốn sinh thì sinh, không muốn thì thôi. " Hắn không có quan niệm trọng nam khinh nữ.

"Vậy nếu như em sinh đứa thứ hai vẫn là con gái thì sao?"

"Không sao cả. "

"Chắc là anh sẽ không muốn em sinh mãi cho đến khi có con trai mới thôi đấy chứ?"

Phạm Trọng Nam vụt mở mắt, bởi vì câu nói ngây ngô của cô mà mỉm cười. Trời ạ, trong đầu cô vợ nhỏ của hắn chứa những thứ gì vậy?

Nghe không được câu trả lời, Giang Tâm Đóa có chút sốt ruột, "Chắc là không, đúng không?"

Lần này Phạm Trọng Nam không nhịn được bật cười thành tiếng, tiếng cười trầm thấp vượt muôn dặm xa truyền đến bên tai Giang Tâm Đóa.

Trong tiếng cười nồng hậu kia không hề có chút ác ý nào nhưng Giang Tâm Đóa lại cảm thấy ủy khuất đến muốn khóc, "Em không muốn làm công cụ sinh con của anh đâu... "

Nghe giọng nói đầy ủy khuất của cô, Phạm Trọng Nam chợt ngưng bặt tiếng cười, "Anh đâu có nói muốn em làm công cụ sinh con gì đó đâu. "

"Vậy anh còn cười... "

Được thôi, cười là lỗi của hắn!

"Anh không có ý đó. " Hắn thở dài một tiếng, "Đóa Đóa, chỉ cần em chịu sinh con cho anh, mặc kệ là trai hay gái anh đều thích cả. "

"Thật không?" Nghe được câu trả lời chắc chắn của hắn, cảm giác ủy khuất trong lòng chợt tiêu biến hết.

"Thật. "

"Em nhớ anh!" Cô thì thầm vào điện thoại nhắn nhủ nỗi nhớ nhung không cách nào che dấu được.

"Anh cũng vậy. " Hắn khàn giọng trả lời cô. Nhưng mấy ngày này hắn căn bản là không có cách nào phân thân để trở về bên cô.

Thì ra tình yêu đến lại đơn giản như vậy!

Còn nỗi nhớ, lại dày vò người ta đến thế!

***

Nước Pháp

Dương Dung Dung bụng đầy lửa giận chạy ra khỏi khách sạn.

Lần này cô tháp tùng ba mình cùng đến Pháp công tác, Dương Đức Xương đương nhiên là dẫn Lục Kỳ An theo, Dương Dung Dung đối với chuyện hắn đính hôn với Ngụy Vũ Hà đã bình tĩnh tiếp nhận. Đi công tác cùng Lục Kỳ An cũng cảm thấy không có gì ghê gớm.

Nhưng khi cô đến nước Pháp mới phát hiện, Ngụy Vũ Hà thì ra đã đến trước họ một ngày, lúc này đang nở nụ cười kiều mị đón họ ở sân bay khiến cô tức đến suýt nữa thì lập tức đặt vé máy bay trở về Singapore, thế như ba cô cứ nói chuyến công tác này là một cơ hội học hỏi rất tốt, không chịu cho cô về.

Được, vì tương lai của mình, cô nhịn!

Nhìn Lục Kỳ An và cô nàng họ Ngụy kia âu yếm liếc mắt đưa tình suốt chặng đường sân bay đến khách sạn, cô cũng có thể nhịn. Nhưng khi đến khách sạn mà họ trú lại, lúc đến nhà hàng nằm trong khách sạn dùng bữa, hai người lại tiếp tục ở trước mặt cô diễn trò anh một miếng, em một miếng, lại còn làm như vô tình hỏi cô với Lạc Tư thế nào rồi, thật là chịu đủ!

Cuộc sống riêng tư của cô thì liên can gì đến họ?

Khổ nỗi ba cô lại theo phe của Ngụy Vũ Hà, lên tiếng hỏi chuyện giữa cô với Lạc Tư.

Trong cơn tức giận, Dương Dung Dung ném khăn ăn xuống, ngay cả áo khoác cũng chẳng buồn lấy, chạy thẳng ra ngoài.

Nước Pháp tháng giêng là thời điểm lạnh nhất trong năm, vừa nãy ở trong nhà hàng nhiệt độ ấm áp, cô căn bản là không cảm thấy thời tiết lạnh cỡ nào nhưng giờ khi chỉ mặc mỗi chiếc áo cổ lông cùng một chiếc quần Jeans ra đường dưới trời mưa phùn của Paris thế này, cảm giác lạnh buốt chợt ập đến, hơn nữa càng lúc càng dữ dội hơn...

Nhưng cô không muốn quay về khách sạn cùng người mà cô ghét đến cực điểm kia.

Thế là, hai tay ôm lấy vai, cắn đôi môi vì lạnh mà tái nhợt của mình, đi tiếp một mạch.

Không biết nên đi đâu, cũng không biết giờ mình đang ở đâu, trời đang mưa rỉ rả, mà xung quanh cô, những con đường xa lạ, những gương mặt xa lạ...

*****

Cô không biết ai cả, cũng không ai biết cô, một cảm giác thê lương và đau xót chợt dâng lên trong lòng, càng lúc càng mãnh liệt khiến hốc mũi Dương Dung Dung ê ẩm chua xót, vành mắt ươn ướt, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ...

Cuối cùng, đi mệt rồi, mà cũng vì không muốn đi nữa, Dương Dung Dung dứt khoát ngồi thụp xuống vệ đường, vùi gương mặt lạnh buốt đến không còn cảm giác vào đầu gối, nước mắt rốt cuộc không nhịn được tí tách rơi...

Khóc đi, khóc đi, dù sao ở đất nước xa lạ, thành phố xa lạ này không có ai biết cô cả, có bị người ta nhìn cũng chẳng sao. Nghĩ như vậy, tất cả những cảm xúc bị dồn nén lâu ngày rốt cuộc toàn bộ trút ra hết...

Cô khóc thật lớn, cũng không biết là rốt cuộc mình khóc bao lâu, đến cuối cùng tiếng khóc chỉ còn là những tiếng thút thít nghẹn ngào rồi cuối cùng ngừng lại hẳn, mở đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của mình cô mới phát hiện, trước mặt cô là một đôi chân dài thẳng tắp của một người đàn ông.

Chẳng lẽ một người đàn ông Pháp lãng mạn nào đó nhìn thấy một cô gái khóc bên vệ đường quá thê thảm cho nên thử một lần anh hùng cứu mỹ nhân? Liệu có phải là một anh chàng đẹp trai đủ khiến người ta chảy nước miếng đúng phong cách Pháp hay không?

Tầm mắt cô trượt theo đôi chân thẳng tắp kia hướng lên trên, khi nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh kia, cô kinh ngạc đến quên cả nói chuyện.

Người họ Lý kia, sao lại ở đây chứ?

Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Dung Dung cùng đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ của cô, trong lòng Lý Triết thầm thở dài một tiếng, hắn khuỵu chân xuống, một tay che dù, tay kia rút một chiếc khăn tay ra, cẩn thận giúp cô lau gương mặt nhỏ nhắn đã bị rét đến độ tím tái kia, từng chút, từng chút một...

Rõ ràng biết là cô ghét hắn, không muốn có chút dây dưa nào với hắn nhưng vừa nãy, khi vừa xuống xe chuẩn bị vào khách sạn làm thủ tục lại thấy cô từ bên trong chạy ra ngoài, một người cô độc đi trong màn mưa, hắn lại mặc kệ thủ tục còn chưa làm, chộp lấy dù ở quầy tiếp tân đuổi theo.

Nhưng một mực bước phía sau cô hắn lại không bước lên gọi mà cứ thế che dù theo sau lưng cô.

Mãi cho đến khi cô ngồi thụp xuống vệ đường khóc một trận hắn mới bước tới giúp cô che dù, chắn mưa.

Cô khóc bao lâu thì hắn đứng nghe bấy lâu. Lý Triết chưa từng nghĩ, người trước giờ vừa dữ vừa mạnh miệng, vừa kiêu ngạo lại tùy hứng như Dương đại tiểu thư lại có một ngày ngồi bên vệ đường khóc đến thê thảm như vậy.

Tiếng khóc khổ sở, bi thương đó giống như những giọt mưa lọt qua kẽ lá vậy, từng giọt từng giọt thấm sâu vào lòng hắn, khiến hắn vô duyên vô cớ lại thấy đau lòng khôn xiết, khiến hắn thế nào cũng không nhấc được chân rời đi.

Rõ ràng là rất ghét người đó bởi vì mỗi lần cô chật vật nhất, khổ sở nhất đều bị hắn bắt gặp nhưng... lần này sự ân cần của hắn lại khiến cô không thốt được một câu nào, chỉ có thể mở to đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn cẩn thận giúp cô lau nước, nước mắt...

Bao lâu rồi? Bao lâu rồi chưa có người đối với cô dịu dàng ân cần như thế?

Cô tưởng rằng mình đã đủ kiên cường để không cần bất kỳ sự bảo hộ của ai nhưng ở một nơi xa lạ như thế này, trong một ngày mưa gió rét mướt như thế này, hắn giúp cô che dù, giúp cô lau lệ, mà mỗi một động tác đều dịu dàng ân cần đến mức cô chợt nhận ra, thì ra mình vẫn cần có một người quan tâm, che chở.

Ánh mắt hắn rất dịu dàng, động tác càng dịu dàng hơn, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đến mức làm người ta không có sức chống đỡ, "Đừng dầm mưa nữa, coi chừng bệnh!"

Nghe câu này của hắn, nước mắt vốn đã ngưng chảy lại lần nữa tràn khỏi khóe mi...

Thấy cô bỗng dưng lại khóc, hơn nữa lần này chỉ là mở to đôi mắt nhìn hắn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cảm giác thắt lòng lại lần nữa dâng lên, cũng mặc kệ có phải trời còn đang mưa hay không, hắn ném cây dù trên tay, giang tay ôm cô vào lòng.

Ở nơi xứ lạ quê người vào một ngày rét mướt như thế này, có vòng tay của hắn khiến Dương Dung Dung chợt cảm thấy lòng mình dần ấm lại, cũng mặc kệ người cho mình sự ấm áp đó có phải là người mình từng chán ghét hay không, cô cứ thế vùi mặt vào ngực hắn, lần nữa khóc đến xé gan xé phổi, dường như trên thế giới này người ủy khuất nhất chính là cô...

Dương Dung Dung không nhớ mình với Lý Triết trở về gian phòng của hắn ở khách sạn bằng cách nào, đợi đến khi cô có ý thức trở lại, cô với hắn đã ở trong phòng tắm ấm áp, hơi nước mù mịt...

Hắn giúp cô cởi áo khác, quần Jeans cùng quần áo lót...

Dương Dung Dung không phản kháng, chỉ mở to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn người đàn ông trước mặt, không biết từ bao giờ mắt kính của hắn đã được tháo xuống để lộ một gương mặt với những đường nét rõ ràng, ngũ quan đoan chính không có vật gì che chắn xuất hiện trước mắt cô. Tóc hắn cũng bị mưa làm cho ướt sũng, cả chiếc áo khoác dài màu đen, áo vest màu xám cùng quần dài, tất cả đều bị mưa thấm ướt.

Người đàn ông này, sao trước giờ cô không nhận ra anh ta có một vẻ tuấn dật và khí độ bất phàm thế nhỉ?

Hay là tại vì trước đây cô chưa từng một lần chân chính nhìn anh ta?!

Cô đưa tay về phía hắn, trước ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của Lý Triết, bắt đầu cởi áo khoác dài của hắn, tùy tiện ném xuống đất sau đó tiếp tục với áo vest, chiếc áo cũng cùng chung số phận bị ném xuống đất, khi tay cô bắt đầu vươn về phía thắt lưng của hắn, bàn tay rốt cuộc bị người đàn ông đã hoàn hồn lại kia dùng sức nắm lấy...

Hô hấp của hắn dồn dập, giọng hơi khàn đi, "Em có biết mình đang làm gì không?"

Sức tự chủ của hắn có tốt đến mấy, đối mặt với một cô gái vóc người nóng bỏng trên thân lại không một mảnh vải thì cũng khó mà không động lòng, huống gì, cô với hắn không chỉ từng có một lần thân mật...

Hắn muốn cô, nhưng thái độ chán ghét và dễ gây tổn thương sau mỗi lần thân mật lại khiến hắn chùng lòng..

Những lời dễ gây tổn thương kia hắn không muốn nghe nữa. Huống gì bây giờ không phải cô đang quen với Lạc Tư sao? Hay là bởi vì khoảng thời gian này Lạc Tư phải theo ba mình về Mỹ nên chia tay rồi?

Bởi vì chia tay cho nên mới muốn cùng hắn...

Vừa nghĩ tới đây, vốn đang tâm huyết dâng trào Lý Triết chợt thấy lòng lạnh đi một nửa, Hắn nhắm mắt trầm giọng nói, "Em nhìn cho kỹ, tôi không phải bạn trai em. "

Bạn trai? Hắn đang nói Lạc Tư sao? Dương Dung Dung nhìn gương mặt tuấn tú đang trầm xuống kia, có phải hắn cũng có chút để ý quan hệ giữa cô với Lạc Tư không?

Nhưng, bên cạnh hắn không phải cũng có một cô bạn gái xinh đẹp như hoa đó sao?

"Tôi biết anh là ai!" Cô trả lời hắn như vậy sau đó chỉ khẽ dùng sức một cách đầy kỷ xảo, tay cô đã dễ dàng thoát khỏi đôi tay to của người đàn ông đang nắm giữ mình.

Lần này Lý Triết càng thêm kinh ngạc, cô gái này sao lại có thể dễ dàng thoát khỏi sự chế trụ của hắn được chứ?

Trong nháy mắt mà hắn thất thần đó, Dương Dung Dung đã kéo áo sơ mi hắn ra ngoài, dây thắt lưng dưới bàn tay kỹ xảo của cô cũng đã được mở ra sau đó rút hẳn ra, lần này cũng chịu chung số phận với áo khoác và áo vest.

"Dương Dung Dung... " Gương mặt tuấn dật thoáng trắng thoáng xanh, cô gái vừa nãy mới khóc đến trời sầu đất thảm kia lúc này chẳng lẽ muốn cường bạo hắn?

"Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có muốn tôi không?" Hai tay cô bấu chặt áo sơ mi của hắn, sít sao nhìn hắn, giọng nói lại cực kỳ nghiêm túc.

Hắn muốn, đương nhiên rất muốn cô!

Lời cự tuyệt, hắn nói không được!

"Tôi không muốn chen vào giữa cô với Lạc Tư. " Lý Triết dãy dụa một lần cuối cùng.

Hắn với Lạc Tư biết nhau đã lâu, quan hệ khá thân thiết, bảo hắn ở sau lưng Lạc Tư làm chuyện mất mặt này, hắn không thể, cũng không nên.

"Vậy anh có bạn gái không?"

Nếu như hắn để ý điểm này, cô cũng không phải không thể đính chính mối quan hệ của mình với Lạc Tư, điều kiện tiên quyết là cô cũng muốn xác nhận liệu hắn có phải cũng làm chuyện không nên sau lưng bạn gái mình không.

Hắn có bạn gái hay không, điều này cô để ý sao?

"Không. " Hắn cho cô một câu trả lời dứt khoát.

Trên mặt Dương Dung Dung lộ ra nụ cười ngọt ngào mà trước giờ hắn chưa từng thấy, đôi môi đã khôi phục lại màu hồng mê người, "Tôi cũng không có bạn trai. "

Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Lý Triết, cô nhón chân, chủ động vòng tay qua cổ hắn, cả người gần như dán lên người hắn, cảm giác tiếp xúc với làn da mượt như lụa kia khiến máu hắn lần nữa nóng lên.

Dương Dung Dung thì thào bên tai hắn, "Lý Triết, chúng ta có thể thử ở bên nhau xem thế nào. "

Một cô gái như cô đã có cam đảm nói muốn cùng hắn thử xem sao, vậy một người đàn ông như hắn thì có gì phải sợ chứ?

Dù sao hai người, nam chưa cưới nữ chưa gả, sao lại không thể ở bên nhau chứ?

Lý Triết vòng tay qua người cô, tay kia nâng cằm cô lên, "Em đây là muốn cùng anh kết giao sao?"

"Không được sao?" Cô cười rạng rỡ nhưng sau đó lại ủ rũ trở lại, "Nhưng em hy vọng chuyện chúng ta kết quao tạm thời đừng công khai, có được không?"

Mối quan hệ không được công khai thì nên gọi là gì? Còn hắn là gì đây? Nhân tình không thể lộ mặt sao?

Nhưng nhìn nụ cười của cô, hắn dù vạn phần không cam lòng vẫn đồng ý, "Được... "

Chữ "được" vừa dứt thì môi hắn cũng đã đáp xuống môi cô.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)