Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 081

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 081
Vị ngọt tình yêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


Dưới sự giúp đỡ của Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa dễ dàng giao bản thảo đúng hẹn nhưng người đàn ông vốn đã hứa sẽ nghỉ ngơi một ngày ở nhà với cô lại bởi vì phải dùng cả buổi chiều và buổi tối giúp cô biên dịch và hiệu đính bản thảo nên ngày hôm sau chỉ đành đến công ty xử lý mớ công sự đã sắp cao bằng một hòn núi nhỏ kia.

Khó được một ngày thức sớm, Giang Tâm Đóa cùng Phạm Trọng Nam tay trong tay xuống lầu khiến quản gia và người làm nhìn thấy đều ngớ người.

Thiếu gia và thiếu phu nhân nhà họ âu yếm đến vậy sao?

Giang Tâm Đóa tuy rằng không quá quen thân mật với hắn trước mặt người ngoài nhưng vì có thể khiến hắn ngoan ngoãn xuống ăn sáng, cô quyết định từ đây về sau, chỉ cần hắn ở Singapore, mỗi ngày cô đều phải cùng thức dậy với hắn, đôn đốc hắn ăn sáng mới được.

Bữa sáng rất phong phú nhưng bởi vì vẫn còn bị mệt sau cơn nôn nghén buổi sáng, Giang Tâm Đóa không lập tức dùng bữa, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn hắn dùng bữa.

Thực ra Phạm Trọng Nam đối với chuyện ăn uống không mấy kén chọn nhưng cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, nếu như nhất định phải chọn, thì hắn tương đối thích ăn món Tây hơn. Đây là điều mà quản gia trong lúc vô ý tiết lộ cho cô biết.

Cũng đúng thôi, tuy rằng là người Hoa nhưng từ nhỏ đến lớn hắn đều ở nước ngoài, món Tây đương nhiên là thường được ăn hơn. Nhưng thức ăn của Anh nổi tiếng là khó ăn, thật không hiểu sao những người Anh người nào cũng đều cao lớn cường tráng như thế nhỉ?

Hay là bởi vì mùi vị món ăn không liên quan gì đến giá trị dinh dưỡng của nó? Nhìn Phạm Trọng Nam là biết, chẳng những cao lại còn rất cường tráng, còn Phạm Uyển Viện và Phạm Hi Nhiên tuy rằng là phái nữ nhưng đều cao đến 1m7, còn cô, tuy rằng so với đa số người phương Đông không tính là thấp nhưng khi đứng gần hai người, trông vẫn khá nhỏ bé.

"Đang nghĩ gì vậy?" Phạm Trọng Nam đã ăn xong bữa sáng, tao nhã dùng khăn lau miệng, mắt nhìn cô gái đang chống cằm không biết đang suy nghĩ gì, từ lúc hắn bắt đầu ăn đã một mực nhìn hắn cho đến bây giờ, mắt không chớp lấy một lần.

Chẳng lẽ tư thế dùng bữa của hắn đẹp mắt đến vậy sao?

"Đang nghĩ xem anh ăn gì lớn lên. " Bất tri bất giác, chuyện đang nghĩ trong đầu lại bật ra thành lời, "Lúc nhỏ chắc anh rất dễ nuôi. "

Nói gì thì nói, những gì cô biết về hắn thật sự là quá ít. Thời gian hai người ở cùng nhau vốn cũng không nhiều, trước đây còn tương đối xa lạ nên cô không nghĩ sẽ tìm hiểu những chuyện trước đây của hắn nhưng giờ quan hệ giữa hai người đã khác xưa, họ cũng đã có cục cưng, hắn lại đối với cô tốt như vậy, cô muốn tìm hiểu đối phương cũng là chuyện đương nhiên thôi.

Nhưng vì sao hắn nghe câu hỏi kia của cô sắc mặt lại trở nên không được tự nhiên như thế? Dường như là đang cực lực khống chế một cảm xúc nào đó.

"Sao vậy?" Cô không biết có phải mình đã hỏi điều gì không nên hỏi hay không.

Trong đầu như có thứ gì đó vừa thoáng qua, lời Phạm lão gia từng nói với cô lúc trước, rằng hắn từ nhỏ đã theo người vừa nhìn đã biết lạnh nhạt vô tình như ông sống cho đến lớn...

Vậy tuổi thơ của hắn...

Chẳng lẽ còn không bằng cô trước khi được nhà họ Giang đón về?!

Mà hắn, người trước giờ sống nội tâm, không muốn bộc lộ mình trước mặt người khác, bị cô hỏi như vậy chắc là thấy rất khó chịu đúng không?

"Xin lỗi, em không cố ý. "

Chọc sâu vào nỗi đau của người khác không phải là chuyện cô muốn. Cô biết, cho dù là giữa những người thân cận nhất với nhau cũng có thể có những bí mật không thể tiết lộ.

Nghe cô nói xin lỗi, cảm giác đang đè nén trong lòng Phạm Trọng Nam dần dần tan đi, vẻ mặt đã trở lại bình thường. Hắn đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, tay nhẹ nâng mặt cô lên, "Em không nói sai điều gì, không cần phải xin lỗi anh. "

"Nhưng mà... " Anh không vui.

"Cuộc sống của anh lúc nhỏ rất nhàn chán, không có gì đáng để nhớ lại. " Hắn nhàn nhạt giải thích sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, lát nữa Hi Nhiên với Chân Chân đến chơi, mọi người đã lâu không gặp, chắc là có rất nhiều chuyện để tâm sự. "

Nghe Phạm Trọng Nam nói vậy, Giang Tâm Đóa mới nhớ ra chuyến bay của hai người sẽ đến Singapore vào chiều nay.

"Em có cần đến sân bay đón họ không?"

"Không cần. " Cô như vậy không thích hợp bôn ba, "Ở nhà đợi là được rồi. Anh đến công ty trước. " Hắn hôn phớt qua môi cô rồi đứng thẳng dậy.

"Vậy em tiễn anh. " Cô cũng đứng dậy.

Tân hôn không bao lâu đã có tình cảm sâu đậm đến không nỡ, cảm giác này cho đến bây giờ Giang Tâm Đóa mới sâu sắc cảm nhận được.

Nhất là khi đứng nơi thềm, nhìn theo bóng hắn bước về phía chiếc xe đã mở cửa chờ sẵn, cô đột nhiên cảm thấy rất sợ, sợ hắn cứ như thế biến mất trước mắt cô, một cảm xúc kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng, hốc mũi ê ẩm, không kịp suy nghĩ gì thêm, bước vội lên mấy bước, từ phía sau ôm chầm lấy hắn...

Không ngờ cô lại có hành động đột ngột này, đầu tiên thân thể Phạm Trọng Nam cứng đờ, đầu cúi xuống, nhìn đôi tay mảnh khảnh đang sít sao vòng qua eo mình, tiếng thở dài có chút bất đắc dĩ theo đó bật ra...

"Đóa Đóa, sao vậy?"

Giang Tâm Đóa không trả lời hắn, vòng tay đang ôm ngược lại càng thêm siết chặt.

"Có gì nói cho anh biết, đừng để anh lo. " Cô ôm hắn chặt như vậy, hắn lại không thể đẩy tay cô ra để nhìn sắc mặt cô, lại lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cô.

Từ tối qua khi họ còn ăn tối chung đến sáng nay cô vẫn luôn rất ổn, vì sao đột nhiên lại...

Chẳng lẽ vừa rồi cách cư xử của hắn khiến cô buồn sao?

Hắn, chỉ là không biết làm sao kể lại với cô những ngày tháng tuổi thơ đen tối của mình mà thôi.

Những ký ức đó, hắn không muốn nhắc lại, cho dù bây giờ hắn đã trưởng thành, đã không còn vì những ký ức đó mà bị tổn thương nữa nhưng... hắn vẫn không có cách nào mở miệng...

"Em không sao.. " Cô ở sau lưng hắn rầu rĩ đáp, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào không dễ phát hiện, đôi tay vốn đang siết chặt vòng eo tinh tráng của hắn cũng thả lỏng ra.

Sao cô càng ngày càng trở nên yếu đuối, ủy mị vậy nhỉ? Hắn chẳng qua chỉ đến công ty thôi mà đã luyến tiếc thế này rồi.

Phạm Trọng Nam xoay người ôm cô vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu cô, "Không việc gì thì đừng suy nghĩ lung tung nữa. Trưa anh về ăn cơm với em. "

"Không cần đâu. " Cô vẫn chưa hết rầu rĩ. Công việc của hắn luôn rất bận rộn, nếu còn phải vì cô mà chạy tới chạy lui thì cô đúng là quá không hiểu chuyện rồi.

"Vậy muốn anh thế nào?"

"Em bảo tài xế đưa em đến công ty tìm anh, được không?"

Như vậy có thể gặp hắn, cùng nhau ăn cơm, lại không lãng phí thời gian của hắn.

"Được. " Hắn hôn phớt lên tóc cô, trả lời ngắn gọn.

Được sự đồng ý của hắn, Giang Tâm Đóa ăn sáng xong lại không như bình thường vội vã quay về phòng ngủ bù mà ngược lại, tinh thần cực kỳ tỉnh táo, hào hứng vào bếp xem má Điền nấu canh, định trưa nay đến công ty tìm Phạm Trọng Nam thì thuận tiện mang cho hắn luôn.

Thấy cô hớn hở như vậy, má Điền cũng vui vẻ chỉ cô các bí quyết nấu canh.

"Yên tâm, có má Điền ở đây, đợi khi cô sinh em bé tôi nhất định sẽ chăm cho cô và cục cưng trắng trẻo mập mạp. " Nói đến kỹ thuật chăm sóc người mới sinh trong tháng của mình, má Điền hào hứng nói, "Năm đó khi phu nhân mới sinh Chân Chân tiểu thư còn không phải nhờ tôi giúp bà ấy điều dưỡng thân thể đó sao?"

"Bà nói mẹ của Chân Chân sao?" Giang Tâm Đóa cẩn trọng hỏi lại, lúc này má Điền mới nhận ra mình lỡ lời, trên mặt lộ rõ sự khẩn trương và bất an.

"Thiếu phu nhân, xin lỗi cô, tôi không nên nhiều lời. " Bà ở làm việc ở nhà họ Phạm bấy nhiêu năm, những gì nên nói những gì không nên nói bà biết rất rõ. Không ngờ hôm nay nói chuyện phiếm với thiếu phu nhân quá hăng say lại tiết lộ chuyện riêng mà trước giờ chủ nhân không cho phép họ nói bừa.

Tuy rằng cô cũng muốn biết mẹ của Chân Chân với nhà họ Phạm có quan hệ gì nhưng thấy má Điền chỉ nhắc tới bà ta đã bất an như vậy rồi, Giang Tâm Đóa sẽ không biết điều đến nỗi mãi truy vấn một người ngoài cuộc.

Dù sao khoảng thời gian này cô cũng đã quen với việc biết nửa vời rồi, chỉ cần mọi chuyện đều tốt, những thứ khác nếu không nên hỏi thì cũng không cần hỏi, sống thoải mái nhẹ nhàng là được.

"Không sao đâu. Bà xem canh đã được chưa?" Giang Tâm Đóa mỉm cười nói sang chuyện khác.

Má Điền thấy cô không định tìm hiểu tiếp thì cũng an tâm đôi chút.

Đợi canh nấu xong, cho vào bình giữ nhiệt, Giang Tâm Đóa lại bảo nhà bếp chuẩn bị thêm vài món ăn nữa và cơm, định mang tất cả đến công ty cho hắn.

Món ăn bên ngoài tuy rằng tinh xảo ngon miệng nhưng ăn nhiều cũng sẽ ngán, những món mà đầu bếp ở nhà nấu vừa dinh dưỡng lại ngon, tuyệt đối không thua gì tay nghề của các đầu bếp ở nhà hàng lớn.

Mới mười một giờ Giang Tâm Đóa đã sốt ruột bảo người cho cơm và thức ăn vào hộp chuyên dụng rồi ngồi xe thẳng đến công ty tìm Phạm Trọng Nam.

Tuy rằng không biết là hắn có phải đang bận hay không nhưng không sao cả, dù sao cô có thời gian, có thể đợi.

Đến công ty, tài xế giúp cô mang hộp đựng thức ăn và bình giữ nhiệt đựng canh đến tầng lầu nơi đặt phòng làm việc của Phạm Trọng Nam.

Cả Phạm Trọng Nam lẫn Lý Triết đều không có ở đó, trợ lý thư ký có chút sợ hãi đón tiếp cô, đưa cô đến phòng làm việc của hắn sau đó, theo yêu cầu của Giang Tâm Đóa, đưa một ly nước ấm đến rồi mới rời đi.

Trước đây đã từng đến văn phòng làm việc của Phạm Trọng Nam một lần, Giang Tâm Đóa cũng không xa lạ gì. Lần này cô không ngoan ngoãn ngồi đợi hắn ở sofa nữa mà đi một vòng xem xét kỹ từng góc của căn phòng rộng thênh thang được bài trí chỉ bằng hai màu đen trắng đơn lạnh này, chỉ đến khi điện thoại trong túi xách không ngừng reo lên cô mới tạm dừng cuộc khám phá của mình quay lại nghe điện thoại.

*****

Là Dung Dung gọi đến, định đến nhà họ Phạm uống trà trò chuyện với cô, sau khi biết cô đến công ty thì cứ la hét đòi phải đến tham quan cho biết.

Giang Tâm Đóa biết nhất định là vì cô bạn tốt của mình muốn tìm Phạm Trọng Nam, hy vọng từ hắn nghe được chút nội tình nào đó có lợi cho mình. Dù sao ăn trưa với Phạm Trọng Nam xong cô cũng không có chuyện gì làm, buổi tối lại không phải đến trường, vừa khéo có người cùng trò chuyện, với lại cô cũng muốn hỏi bạn tốt chuyện tối qua tham gia tiệc đính hôn.

Vừa ngắt điện thoại thì đã thấy Phạm Trọng Nam đẩy cửa vào.

"Anh bận xong rồi sao?"

Thấy hắn bước vào, Giang Tâm Đóa nở nụ cười ngọt ngào, tiến đến kéo tay hắn, "Nhanh đi rửa tay đi. "

"Em đặt cơm rồi sao?" Phạm Trọng Nam nhướng mày nhìn hộp cơm đặt trên bàn, để mặc cô kéo mình đến phòng vệ sinh rửa tay.

"Không phải, em bảo đầu bếp ở nhà làm. "

Nói rồi cô kéo hắn vào phòng vệ sinh, cau đôi mày thanh tú khi thấy hắn vẫn đứng yên như tượng, chỉ huy hắn cởi áo vest ra khoác nó lên cánh tay còn mình thì giúp hắn cởi nút tay áo sau đó lật lên mấy lượt đến khuỷu tay để lộ cánh tay rắn rỏi.

Vẻ mặt nghiêm túc của cô khi giúp hắn lật tay áo khiến lòng Phạm Trọng Nam ấm áp vô cùng, "Đóa Đóa... "

Hắn thấp giọng gọi tên cô, đổi lại nhận được một nụ cười rạng rỡ đẹp đến mê hồn, "Rửa tay nhanh lên, đợi lát nữa thức ăn nguội hết thì không ngon đâu. "

Giờ hắn hoàn toàn chẳng thèm ăn gì cả, giờ hắn chỉ muốn ăn cô, chỉ muốn một ngụm nuốt luôn cô vào bụng.

Không nghĩ ngợi nhiều, Phạm Trọng Nam kéo cô vào lòng rồi bế bổng lên, đặt cô ngồi lên bồn rửa tay, trước khi cô kịp có phản ứng gì, đôi môi với những đường nét rõ ràng đã áp xuống, nuốt hết những lời cô đang muốn nói vào bụng...

Nhiệt độ trong phòng vệ sinh bỗng trở nên nóng đến không chịu được...

Người đàn ông tham lam hút lấy sự ngọt ngào đến say lòng của cô, mãi cho đến khi kết thúc nụ hôn tưởng chừng dài đến cả thế kỷ này hắn vẫn không nỡ buông cô ra, hơn nữa chừng như còn lưu luyến, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng miết trên đôi cánh môi mềm đã bị hôn đến càng thêm hồng nhuận ướt át của cô.

"Đóa Đóa... " Kề môi bên tai cô, Phạm Trọng Nam thì thào gọi.

Giọng nói trầm thấp như say lòng người mang theo một chút khàn khàn đầy từ tính lại khiến người ta có cảm giác an toàn một cách lạ thường, nhất là sau nụ hôn nóng rực kia, càng trầm thấp, càng đầy sức quyến rũ.

"Gì?" Đôi má trắng nõn của cô gái nhuốm một màu đỏ ửng, đôi mắt long lanh mê li như phủ một lớp sương mù, mấp máy môi trả lời theo bản năng.

"Ăn cơm. " Người đàn ông nhìn cô gái vừa bừng tỉnh từ cơn sóng tình cứ một mực cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hắn, vẻ thẹn thùng đó khiến tâm tình hắn cực tốt.

Sắp làm mẹ người ta rồi mà vẫn thẹn thùng đến thế sao?

Hắn cúi xuống hôn phớt lên tóc cô, lúc này mới thỏa mãn ôm cô từ bồn rửa tay xuống, rửa tay xong rồi cùng bước ra.

***

Lúc Dương Dung Dung đến tập đoàn Phạm thị, vì không có hẹn trước nên bị chặn lại nơi đại sảnh.

Cô gọi điện thoại cho Giang Tâm Đóa nhưng lại không có ai nghe, gọi cho Lạc Tư cũng không gọi được, cả hai người này, không biết đang làm gì nữa.

Tức tối, Dương Dung Dung nhìn cô tiếp tân, "Tôi là Dương Dung Dung, bạn của Phạm phu nhân, cô giúp tôi gọi đến phòng làm việc của Phạm Trọng Nam, bảo cô ấy nghe điện. "

Đáp lại vẻ bực dọc của Dung Dung, cô tiếp tân vẫn cười một cách lịch sự, "Thực xin lỗi Dương tiểu thư, ở đây tôi không thấy có ghi chép về chuyến đến thăm của cô, tôi cũng không có quyền gọi điện thoại cho Phạm tổng. "

Gần nửa năm nay số lần Phạm boss đến Singapore càng lúc càng nhiều, thời gian làm việc ở đây vì vậy cũng nhiều hơn hẳn khiến cho cả phòng thư ký ngày nào cũng khẩn trương như sắp có chiến tranh, chỉ sợ mình làm sai chuyện gì chọc giận boss huống gì là những người ở cấp bậc thấp như các cô, lại càng phải thận trọng hơn nữa.

Hôm nay vị tiểu thư này căn bản là không có hẹn trước mà muốn trực tiếp lên tìm boss, nếu cô gọi điện lên bảo với phòng thư ký thì chẳng phải tự dưng chịu mắng hay sao?

"Vậy được, số điện thoại bao nhiêu, tôi tự gọi. " Dương Dung Dung nhường một bước.

"Thực xin lỗi, tôi không thể tùy tiện tiết lộ. "

Chết tiệt! Thật muốn mắng một câu thô tục.

"Vậy cô muốn tôi làm thế nào?" Dương Dung Dung bực dọc hỏi, điện thoại trên tay "cạch" một tiếng, đập mạnh xuống quầy tiếp tân khiến cô gái giật nảy mình, cũng khiến bảo vệ bắt đầu chú ý đến động tĩnh bên này, một người bảo vệ vẻ mặt lạnh lùng bước đến.

"Cô à, nơi đây là chỗ làm việc, xin cô rời đi. "

Dương Dung Dung tức đến suýt ngất, cô nhìn có giống loại người nhàn rỗi đến đây gây sự không chứ?

"Phải thế nào thì tôi mới được lên đó?"

"Vậy xin cô đăng ký cuộc hẹn ở đây. "

Chết tiệt! Dương Dung Dung quyết định gọi thẳng về nhà họ Phạm tìm quản gia, nhờ ông gọi điện thoại cho Phạm Trọng Nam, vừa mới xoay người lại đã thấy thang máy chuyên dụng dừng lại, người bước ra là người khiến cô mỗi lần thấy là một lần bực dọc – Lý Triết.

Còn Lý Triết cũng đã thấy Dương Dung Dung đứng đó cùng bảo vệ và cô nhân viên tiếp tân, vừa định đi qua xem xảy ra chuyện gì thì cũng cùng lúc nhìn thấy Dương Dung Dung gọi điện thoại.

Cô ấy chắc là đến tìm Lạc Tư chứ gì? Xem ra tình cảm phát triển thật nhanh! Lý Triết xoay người rời đi, trong đôi mắt tinh anh trước giờ chợt thoáng qua một chút buồn bã không dễ phát hiện.

"Tại sao không thể cho tôi biết?" Dương Dung Dung lần nữa tức muốn phát điên, quản gia của nhà họ Phạm thế mà lại nói với cô không thể cho cô biết số điện thoại của Phạm Trọng Nam. Lần đầu tiên Dương Dung Dung cảm thấy muốn tìm một người lại khó đến như vậy, nhất là người đó lại là dạng đại boss như Phạm Trọng Nam, haizzz, khó còn hơn lên trời nữa.

Mà điện thoại của Đóa Đóa vì sao không ai nghe chứ? Còn Lạc Tư chế giẫm kia nữa, đi đâu mất rồi?

Khóe mắt liếc thấy Lý Triết đang định đi ra khỏi cửa công ty, Dương Dung Dung đành liều một phen, tay cầm điện thoại chân bước vội đến.

"Này, anh đứng lại cho tôi. " Cô dừng lại cách hắn khoảng một mét nhưng lại dùng một chữ "này" không chút lịch sự để gọi.

Cô, không muốn gọi thẳng tên hắn.

Tuy rằng giữa hai người đã từng có quan hệ thân mật nhất nhưng trên thực tế, quan hệ giữa họ còn không tính là bạn bè, cô biết hắn không thích tính ngang bướng cảu cô, còn cô cũng không thích cá tính luôn tự cho là đúng của hắn.

Cho nên, có thể nói họ nhìn nhau là thấy chướng mắt. Nếu như không phải vì đi tìm Đóa Đóa, thuận tiện hỏi Phạm Trọng Nam vài tin mật về tình hình của thị trường chứng khoán, cô căn bản là không có hứng thú nói chuyện với hắn.

Haizz, năm triệu của cô quả nhiên là không dễ kiếm. Tên Lạc Tư kia lại không chịu giúp cô phân tích thị trường chứng khoán mỗi ngày, đôi khi cô gọi điện cho hắn, nếu không phải đang ngủ thì là đang bận không có thời gian để ý cô, hại cô mấy ngày nay chẳng có thu nhập gì đáng nói, thật không dễ dàng gì Phạm Trọng Nam mới về nước, cô đương nhiên phải nắm chắc cơ hội.

Hừm, tính ngang ngược này vẫn không thay đổi chút nào! Nếu như hắn có thể cứng rắn một chút thì nên coi như không nghe thấy mà tiếp tục rời đi mới phải, thế nhưng đôi chân lại không nghe lời lí trí. Chân tuy dừng lại nhưng người không chịu quay đầu, chỉ lạnh nhạt hỏi, "Dương tiểu thư, có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn tìm Phạm Trọng Nam. "

Gì? Không phải đến tìm Lạc Tư sao? Lý Triết tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không định hỏi quá nhiều chuyện của hai người, "Trong lịch trình làm việc của boss không có sắp xếp gặp mặt cô. "

Hắn nói bằng giọng bình thản.

Bỏ đi, cùng lắm là cô ngồi đây đợi Đóa Đóa xuống là được! Dù sao hai người cũng đã hẹn thời gian xong rồi, có lẽ của Đóa Đóa hết pin đã tắt nguồn mất rồi, đến giờ hẹn chắc bạn ấy sẽ gọi lại thôi.

Quyết định như vậy, Dương Dung Dung mím môi xoay người đi về phía đại sảnh, cô không tin là ngồi chờ ở đây cũng bị họ đuổi.

Không nghe thấy sau lưng có ai trả lời nhưng từng tiếng bước chân càng lúc càng xa, Lý Triết cố đè nén cảm giác lo lắng trong lòng xoay người lại, vừa kịp thấy bóng lưng thẳng tắp của Dương Dung Dung đang rời đi, cuối cùng, hắn vẫn dằn lòng không được...

"Tôi đưa cô lên. "

Mặc kệ hắn vì sao lại từ chối sau đó lại đổi ý, Dương Dung Dung không muốn suy đoán quá nhiều, nhưng từ chối vận may ập đến không phải là tác phong của cô, cho nên cô tiếp nhận lời đề nghị của hắn.

"Cám ơn. " Cô cũng dùng giọng xa lạ đáp lại.

Hai người nối chân nhau đi vào thang máy chuyên dụng khiến cả cô tiếp tân lẫn bảo vệ đều nhìn đến trố mắt.

Trợ lý đặc biệt Lý Triết trước giờ tác phong làm việc luôn nghiêm cẩn chừng mực như boss lại biết cô gái ngang tàng kia? Hơn nữa còn đích thân dẫn cô vào?

Chẳng lẽ cô ấy thực sự là khách quý của boss? Chắc họ không xui xẻo như vậy chứ?

Trong chiếc thang máy chuyên dụng, hai người mỗi người đứng ở một góc, không nói một lời.

Dương Dung Dung thì cúi đầu nghịch điện thoại còn Lý Triết thì nhìn bóng cô phản chiếu qua vách tường sáng loáng của thang máy.

Rõ ràng chỉ ngắn ngủi một phút thôi nhưng bầu không khí trong thang máy an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập của nhau. Có lẽ đối với cả hai người, một phút này quả thực dài đăng đẵng khiến cả hai đều thấy không được tự nhiên nhưng lại không chịu tỏ vẻ yếu thế trước mặt đối phương.

Bỗng dưng, một hồi chuông điện thoại du dương phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong thang máy, là điện thoại của Lý Triết.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-215)