Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 019

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 019
Những ngày đầu làm vợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Shopee


Phạm Trọng Nam trước giờ luôn rất bận rộn, những chuyện cần hắn xử lý nhiều không đếm xuể, dưới tình huống thông thường, mỗi ngày thời gian hắn phải làm việc đều vượt quá mười bốn giờ mà gần đây, kế hoạch mà tập đoàn Phạm thị hợp tác cùng vài tập đoàn quốc tế để xây dựng một thị trấn mới ở Moscow là một trong những khoản đầu tư lớn nhất của Phạm thị, mức độ quan trọng và sự chú ý của công chúng dành cho nó không cần nghĩ cũng biết.

Nhưng hôm qua mới đám cưới, tối qua là tân hôn, đại Boss có cần phải hy sinh cho công việc đến thế không? Không đi hưởng tuần trăng mật thì cũng thôi đi, tệ nhất là bỏ lại cô dâu một mình ở một nơi xa lạ ở nước ngoài.

Những lời này đương nhiên Lý Triết chỉ có thể chôn ở trong lòng, sao hắn có thể thực sự dám lên tiếng chỉ trích boss của mình được, làm thế có khác gì tự tay hất đổ chén cơm của mình, nhất là khi có một ông chủ như Phạm Trọng Nam chứ?

Tâm tư của Boss trước giờ luôn thâm sâu khó lường, hắn theo bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy rồi nhưng có rất nhiều chuyện vẫn nhìn không thấu nhưng cũng không ngu ngốc đến nỗi phí thời gian đi tìm những câu trả lời.

"Ồ!" Bị người ta nhìn thấu tâm sự Giang Tâm Đóa có chút không được tự nhiên, cô chậm rãi đi đến bên bàn thức ăn đã được bày sẵn ngồi xuống, nhìn thấy một bàn toàn những món Tây, cô hoàn toàn chẳng có chút thèm ăn nào.

Uống một ly nước trái cây, ăn mấy miếng salad rồi cô buông nĩa xuống, không muốn ăn nữa.

"Thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Ngồi ở sofa gần đó đợi, thấy vậy Lý Triết lên tiếng hỏi.

Khách sạn này thuộc hoàng thất nước Anh, ngày thường chỉ toàn chiêu đãi danh sĩ quý tộc, cách biệt với thứ dân chính là một trong những đặc điểm của nó, cho nên nơi đây cũng chỉ cung cấp những món ăn Anh quốc chính tông nhất.

"Cũng không tệ. " Giang Tâm Đóa nở một nụ cười nhàn nhạt, cô đặt chiếc ly không xuống bàn rồi đi đến chiếc sofa đối diện với Lý Triết ngồi xuống, "Vừa nãy anh nói có chuyện muốn bàn với tôi?"

"Phải đó. Là thế này... " Lý Triết rút từ cặp táp ra mấy phần hồ sơ đủ màu sắc đặt xuống bàn, "Đây là tư liệu của một số trường đại học ở Luân Đôn, cô có thể tham khảo xem. "

"Tư liệu của trường đại học? Đưa cho tôi làm gì?" Giang Tâm Đóa tò mò lật xem mấy phần catalogue đầy màu sắc giới thiệu về các trường đại học nổi tiếng ở Luân Đôn, giọng khó hiểu.

"Không phải cô còn chưa học xong chương trình đại học sao? Ý của Boss là để cô tự quyết định muốn xin học ở trường nào, hoặc là cô muốn quay về nước cũng có thể. "

Nếu như không phải trước hôn lễ xảy ra chuyện kia, chắc chắn là Giang Tâm Đóa sẽ quyết định quay trở về nước tiếp tục chương trình học còn dở dang của mình nhưng giờ cô lại có chút chần chừ do dự.

Chuyện đã xảy ra, mặc kệ áp chế thế nào thì cũng sẽ có người biết được. Lời đồn đãi đáng sợ thế nào cô đã được nếm qua.

Còn nếu lựa chọn học tập ở đây, ngôn ngữ không phải là vấn đề lớn nhưng cô lại không nỡ xa người bạn tốt Dung Dung của mình.

Cũng không biết bạn ấy ra sao rồi? Từ khi xảy ra chuyện những bức ảnh kia, cô vẫn không có cách nào liên lạc được với Dung Dung.

"Để tôi suy nghĩ kỹ đã. " Giang Tâm Đóa buông những phần tư liệu đầy màu sắc xuống bàn nhìn sang Lý Triết, còn chưa lên tiếng hỏi thì Lý Triết dường như biết cô muốn biết gì, lần nữa rút trong cặp táp ra một chiếc điện thoại đặt riêng tinh xảo, "Điện thoại này là Boss dặn tôi làm. "

"Cám ơn. " Giang Tâm Đóa cầm lấy điện thoại, từ hôm rời khỏi nhà họ Phạm đến hôm nay cô vẫn không có cách nào liên hệ với bất cứ ai.

"Đây là chuyện tôi phải làm" Lý Triết thu lại những tờ catalogue cho vào lại trong cặp táp, "Boss còn bảo tôi báo với cô, nếu như cô muốn đi dạo, tham quan Luân Đôn, tôi sẽ sắp xếp người đi cùng cô, nếu như cô không muốn đi thì tạm thời dọn đến chỗ của ngài ấy ở. "

Còn đi dạo??!! Cô hiện giờ đi đường còn khó nói gì là đi dạo.

"Không đi đâu. Tôi tạm thời dọn về chỗ của anh ta vậy. "

"Vậy được, tôi đưa cô đi. "

Giang Tâm Đóa vốn cũng chẳng có hành lý gì nên chỉ một hai phút sau cô đã cùng Lý Triết rời khỏi khách sạn lên xe quay về chỗ ở của Phạm Trọng Nam nằm ở trung tâm thành phố Luân Đôn.

***

Nơi ở của Phạm Trọng Nam nằm trong khu nhà giàu ở đường Bishop, vốn là một gian nhà xa hoa căn bản là không thể phân hơn kém với nhà lớn của họ Phạm ở Singapore.

Nằm trên một mảnh đất rộng hơn một nghìn mét vuông, bên trong là vườn hoa lớn và một hồ nước nhân tạo, trong nhà còn có một rạp chiếu phim nhỏ, mười phòng ngủ, mười hai toillet, trên mỗi tầng đều có phòng sách riêng, còn có hồ bơi, phòng tập tym, phòng tắm jacuzzi, khu vực riêng dành cho người hầu, nhưng khiến Giang Tâm Đóa thích thú nhất chính là gian thư phòng liên kết với ban công lộ thiên trên tầng cao nhất.

Ngồi ở đây, không cần đi cũng có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài vườn hoa, nếu có thể pha một bình trà nóng, ngồi ở đó vẽ tranh nhất định là rất thoải mái, Giang Tâm Đóa nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng một căn nhà lớn như vậy, ngoại trừ quản gia và vài người làm thì chỉ còn lại cô, thật quá trống trải.

Lý Triết sau khi đưa cô đến đây, dặn dò quản gia xong thì đã rời đi.

Quản gia đưa Giang Tâm Đóa đi tham quan căn nhà nhưng chỉ mới đi được vài chỗ thì cô đã không có cách nào tiếp tục được nữa, hai chân vừa mỏi vừa không có sức nên đành quay trở lại phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính ở đây lại không trang trí bằng màu đen hoặc màu tối giống phòng ngủ của Phạm Trọng Nam ở nhà lớn của họ Phạm mà là màu vàng nhạt, ấm áp lại sáng sủa, trên sàn là tấm thảm Ba Tư mềm mại cực thoải mái.

Giang Tâm Đóa mở tủ quần áo, bên trong đã bày sẵn thật nhiều quần áo của nữ, cô tùy tiện chọn lấy một bộ áo ngủ bằng lụa màu vàng nhạt thay vào sau đã ngả vào chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong phòng, chẳng bao lâu sau đã trầm trầm ngủ mất.

...

Trong một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô Moscow, một chiếc Landrover màu đen đỗ lại trước một rặng bạch dương trắng xóa.

Tháng bảy, thời tiết của Moscow thật mát mẻ dễ dịu, người đàn ông trong bộ Tây trang màu đen đứng tựa người vào đầu xe, tay trái kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng lại rít một hơi sau đó lại tiếp tục nhìn về mảnh đất rộng vô cùng tận cách đó không xa như đang trầm tư suy nghĩ gì đó, ngay cả một chú sóc tinh nghịch từ trên cây nhảy xuống nắp capo mà hắn cũng không hề hay biết.

Mãi cho đến khi điện thoại di động trong túi áo rung lên hắn mới dụi tắt điếu thuốc, lấy điện thoại ra đón nghe.

"Boss, phu nhân đã trở về nhà ngài. " Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của người trợ lý đắc lực, Phạm Trọng Nam chỉ hời hợt "Ừ" một tiếng.

Biết Boss của mình trước giờ không nói nhiều, Lý Triết lại tiếp tục báo cáo, "Về chuyện học của phu nhân, cô ấy nói còn phải suy nghĩ thêm. "

"Tôi biết rồi. " Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng lên tiếng nhưng như vậy cũng chứng tỏ là vấn đề này kết thúc tại đây.

"Có cần tôi bay tới Moscow bây giờ không?" Chuyện tư đã báo cáo xong giờ chuyển sang chuyện công.

"Không cần, cậu tạm thời lưu lại Luân Đôn. " Phạm Trọng Nam chỉ nói đơn giản một câu rồi ngắt máy.

Tạm thời lưu lại Luân Đôn là ý gì?

Lý Triết ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại di động trên tay sớm đã bị ngắt máy, suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Hắn biết Phạm Trọng Nam đã tròn mười năm, đi theo bên cạnh anh ta làm việc cũng đã sáu năm, mặc kệ là chuyện công hay chuyện tư hắn đều đã trở thành người trợ lý không thể thiếu.

Lần này Boss một mình bay đến Moscow thị sát tình hình thi công thị trấn là bởi có chuyện về vị Phạm phu nhân tân nhiệm cần Lý Triết xử lý. Nhưng đã xử lý xong rồi vì sao Boss còn bảo hắn tiếp tục lưu lại Luân Đôn mà lại không giao cho bất kỳ công sự nào, điều này thật khiến hắn cảm thấy không quen.

Nhưng mệnh lệnh của Boss hắn không thể không phục tùng. Lý Triết cho điện thoại vào túi nhìn lại tòa nhà xa hoa cực điểm mới vừa được mua cách đây không lâu sau lưng mình.

Boss bảo hắn lưu lại, chắc là vì không yên tâm vị Phạm phu nhân tân nhiệm kia chứ gì?

*****

Lý Triết càng nghĩ càng không dám tin, lần nữa quay lại nhìn tòa nhà rộng lớn mà an tĩnh cực điểm kia.

"Vừa mới kết hôn đã chạy sang đây, cô dâu mới không có ý kiến gì sao?" Một cô gái vóc người cao rác mặc một bộ chức phục màu kem nhạt, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, chân mang một đôi giày đế bằng từ trong rừng bước ra.

Phạm Trọng Nam không buồnquay đầu nhìn người mới đến, hắn chống ngược tay lên nắp capo, ánh mắt vẫn nhìn về phía mảnh đất đang được san bằng, bên dưới lộ ra những lớp đất bùn màu nâu nhạt kia, lạnh nhạt hỏi, "Chủ nhân của miếng đất kia, lúc nào thì em giải quyết xong?"

Năm tập đoàn lớn liên kết bắt tay nhau để xây dựng công trình xây dựng thị trấn mới cực lớn ở đây, chỉ còn thiếu chữ ký của vị chủ của miếng đất rộng lớn tít tắp trước mặt này thôi là có thể chính thức khởi công.

Nhưng người đó cứ luôn né tránh không chịu gặp mặt những người mà họ phái tới để đàm phán, cho dù gặp cũng tìm cớ chuồn đi. Nhưng nếu như kế hoạch đã thành hình, tiền vốn đã đổ vào đấy không ít, thân là cổ đông lớn nhất, không có lý do gì để hắn không tiếp tục làm tới.

Hi Nhiên từ lúc bảy tuổi đã đến sống ở đây cho đến lớn, đối với vùng này không ai quen thuộc hơn cô, để cô đi tìm vị chủ đất đó quả thực thích hợp hơn ai hết. Có sợ thì chỉ sợ cô quá ham chơi, đôi khi làm lỡ chính sự mà thôi.

"Câu hỏi mà em hỏi annh còn chưa trả lời em. " Phạm Hi Nhiên đứng tựa vào một bên sườn xe, cũng giống như Phạm Trọng Nam, hai tay gác lên nóc xe, có khác chăng là hắn thì nhìn mảnh đất ở đằng kia còn cô, thì đang nhìn chú sóc nhỏ đang nghịch ngợm nhảy tung tăng trên cây bạch dương.

"Đó là chuyện riêng của anh. " Phạm Trọng Nam rõ ràng là không muốn nói nhiều.

"Ý của anh là em không được hỏi sao?" Phạm Hi Nhiên cũng không giận, lắc lắc đầu, để chiếc đuôi ngựa cột sau đầu cũng lắc lắc theo, "Đám cưới của anh em không có tham gia, sao hở, cô dâu có đẹp không?"

Đẹp hay không à? Phạm Trọng Nam thu hồi tầm mắt đang nhìn mông lung đằng xa, đầu hơi cúi xuống không trả lời câu hỏi của Phạm Hi Nhiên. Trong đầu lại thấp thoáng ẩn hiện gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ tối qua đến giờ chưa từng biến mất trong đầu hắn.

Giờ cô chắc vẫn khỏe chứ? Ít ra thì vừa nãy trong điện thoại Lý Triết không đề cập đến bất cứ điều gì không hay về cô.

Trong ngày đám cưới hôm qua, trong gian phòng nhỏ của tòa lâu đài cổ, hắn giống như một con dã thú bị chọc giận, bất chấp sự giãy dụa kịch liệt lẫn van xin yếu ớt của vật nhỏ dưới thân, như phát cuồng hết lần này đến lần khác không ngừng đòi hỏi, không ngừng xâm phạm, không ngừng cắn nuốt...

Cơn lũ dục vọng không cách nào khống chế cứ dâng trào liên miên bất tận, hắn không nghe được gì hết, không nghĩ được gì hết, chỉ muốn chinh phục rồi lại chinh phục...

Khi lý trí quay trở lại, cô gái vẫn còn mặc lễ phục kia đã giống như một con búp bê vải không có chút tri giác nào mê man nằm dưới thân hắn.

Nhìn thấy dấu nước mắt ràn rụa trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, trong một khoảnh khắc đó, hắn thấy lòng lạnh đến cực điểm.

Thì ra, hắn chẳng qua cũng chỉ là một người đàn ông bị dã tính khống chế, vậy thì có khác gì với những người đàn ông mà hắn hận đến thấu xương kia chứ?

Đến cuối cùng, hắn cũng chỉ là một người đàn ông dùng bạo lực để tổn thương một cô gái.

Quan hệ máu mủ rốt cuộc vẫn trốn không thoát. Trên người hắn thì ra vẫn chảy cùng dòng máu tà ác đó.

Cuối cùng hắn cho người mang đến một cái chăn bông, dùng đôi tay run rẩy của mình đắp lên cho cô gái bị hắn dày vò đến chỉ còn một hơi thở, dè dặt ôm lên, bất chấp buổi tiệc cưới đang tưng bừng diễn ra, mang cô rời khỏi tòa lâu đài cổ, quay trở lại trung tâm Luân Đôn.

Đích thân giúp cô tắm, thay quần áo rồi lại tìm bác sĩ đến khám rồi lấy thuốc bôi, sau khi xác định là cô không sao hắn mới coi như yên lòng được đôi chút.

Phạm Trọng Nam ngồi bên cạnh giường canh chừng cô suốt một đêm. An tĩnh nhìn cô gái đang mê mê man man chìm trong giấc ngủ, ký ức và hiện thực tầng tầng lớp lớp trùng điệp đan xen nhau trong đầu hắn...

Bất kể là bi kịch tuổi thơ và những ngày đen tối không ánh mặt trời kia hay là tuổi thiếu niên tay nhuốm máu tươi, từng màn từng màn đan xen với cảnh tượng hắn tổn thương cô khiến sống lưng hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh...

Hắn sao có thể làm tổn thương cô như thế chứ?... Thân thể cô yếu đuối mảnh mai là thế! Hắn thật quá không nên.

Không biết sau khi cô tỉnh lại liệu có dùng ánh mắt thù hằn nhìn hắn hay không?

Bỗng dưng hắn có chút sợ hãi không dám đối mặt với tình cảnh như vậy cho nên hắn buông bàn tay nhỏ nhắn đã nắm suốt một đêm ra.

Để cô ở lại Luân Đôn còn mình thì bay đi Moscow.

Đợi thật lâu vẫn không nghe Phạm Trọng Nam trả lời, Phạm Hi Nhiên xoay mặt qua nhìn người đàn ông đầu đang hơi cúi xuống kia bằng ánh mắt nghiền ngẫm, lát sau mới hỏi tiếp, "Này, thật sự em không thể hỏi về cô dâu mới của anh sao? Hay là anh vốn không định để cho em biết cô ấy?"

Nếu như anh ta chỉ bởi vì thuận theo yêu cầu của lão quỷ kia mà kết hôn, cứ vậy lôi kéo một cô gái vào vũng bùn thì có ý nghĩa gì chứ?

Chẳng lẽ bi kịch của hôn nhân thương nghiệp đối với những người như họ còn chưa đủ thê thảm hay sao? Nhưng những lời này Phạm Hi Nhiên không nói được thành lời bởi vì cô và hắn đều có những vết thương cực sâu không có cách nào tiêu trừ hệt như nhau.

"Không có chuyện đó. " Phạm Trọng Nam phủ nhận, "Sau này các cô sẽ có cơ hội gặp nhau thôi. "

"Thế tại sao lần này không thuận tiện dẫn cô ấy sang đây? Nơi đây phong cảnh rất đẹp, khí hậu lại tốt, rất thích hợp cho tuần trăng mật. " Phạm Hi Nhiên vui vẻ nói.

Cô nghe ra được sự để tâm mà anh mình dành cho cô dâu mới.

Nếu như không để tâm, với cá tính của anh ta tuyệt không có khả năng để cho họ có cơ hội gặp nhau.

"Cô ấy không khỏe. "

"Mới cưới xong mà đã không khỏe? Liệu có phải là do anh phóng túng quá độ khiến cô ấy không dậy nổi không đấy?"

"Phạm Hi Nhiên, đủ rồi đấy. Anh chỉ muốn biết khi nào thì mảnh đất này thuộc về chúng ta? Anh rất bận, phải lập tức trở về. " Cho dù Phạm Hi Nhiên là người thân nhưng chuyện riêng tư, nhất là chuyện riêng giữa hắn với Giang Tâm Đóa, Phạm Trọng Nam vẫn không muốn nói nhiều.

Trên thực tế, nếu như không phải là Phạm Hi Nhiên, hắn căn bản là không có khả năng nói chuyện đó với bất cứ ai.

"Cho em thêm một tuần nữa đi. " Cho dù là người thân, nói đùa cũng phải có giới hạn, điều này Phạm Hi Nhiên hiểu rất rõ, cô vốn không phải loại người ỷ vào thân phận bất đồng mà không biết chừng mực. "Ngày mai ông ta từ Úc trở về, em lập tức đến bàn chuyện với ông ta. "

"Một tuần!" Tốt lắm. Phạm Trọng Nam hài lòng gật đầu, hai tay rời khỏi nắp capo, đứng thẳng người, xoay người đi về phía ghế lái, "Không đến chỗ em sao?" Phạm Hi Nhiên cũng xoay người lại nhìn người đàn ông đang mở cửa xe.

"Không đi, không có thời gian. " Nói xong thì hắn cũng đã ngồi vào ghế lái, ấn nút hạ kiếng xe xuống, hắn nhìn Phạm Hi Nhiên lúc này đã đi đến gần, "Còn chuyện gì sao?"

"Cái này là quà cưới tặng cho cô dâu mới. " Một con búp bê nhỏ được điêu khắc bằng ngọc trong suốt cực kỳ tinh xảo được đẩy đến trước mặt Phạm Trọng Nam.

Phạm Trọng Nam liếc mắt một cái rồi nhận lấy, thuận tay cho luôn vào túi áo.

"Tuy rằng không phải là thứ quá mức quý giá nhưng tốt xấu gì cũng là em đích thân làm lấy, một tiếng cám ơn cũng không cần nói sao?" Phạm Hi Nhiên chống hai tay lên thành cửa sổ xe, rõ ràng là không muốn cho hắn dễ dàng mà đi như thế.

"Họ sống ở nhà lớn rất tốt, nếu như đây là chuyện em muốn biết. " Phạm Trọng Nam nói xong câu này liền trực tiếp ấn nút đóng cửa kiếng xe sau đó cài dây an toàn, ấn mạnh chân ga, Landrover sức mạnh mười phần cứ thế cuốn bụi mà đi.

Rất tốt! Vậy là tốt rồi.

Mãi đến khi chiếc xe màu đen đã khuất bóng, Phạm Hi Nhiên mới xoay người đi về phía ngược lại với rặng bạch dương.

Phía đó có một nơi có thể mang đến cho cô sự an tĩnh, sạch sẽ mà cô muốn.

***

Giang Tâm Đóa ở trên giường nghỉ ngơi đằng đẵng ba ngày tròn mới có thể đi lại bình thường.

Ba ngày này cô ngoại trừ đi vào toillet, thời gian còn lại đều là nằm ở trên giường, hai chân mềm nhũn vô lực khiến cô căn bản là không muốn động đậy.

Cũng còn may là quản gia rất chu đáo, biết cô rất thích vẽ tranh, không những đặc biệt mang đến một tập giấy để vẽ tranh đến giường cho cô, thậm chí còn giúp cô chuẩn bị bảng pha màu và màu nước. Bà nói với cô, đợi khi sức khỏe của cô hồi phục lại thì có thể đi ra ngoài, Luân Đôn có rất nhiều nơi có phong cảnh rất đẹp, thích hợp để vẽ lại.

Mà điều khiến Giang Tâm Đóa vui vẻ thực sự chính là, ngày hôm qua rốt cuộc cô đã liên lạc được với Dương Dung Dung ở Singapore.

*****

Bởi vì quật cường không muốn khuất phục trước sự uy hiếp của nhà họ Dương, Dung Dung đã trả lại căn nhà chung cư lúc đầu hai cô ở cùng với nhau mà dọn đến ký túc xá của trường.

Nhưng học phí của học kỳ tiếp theo khiến Dương Dung Dung gần như đã tiêu hết số tiền còn lại của mình cho nên cô không có cách nào đến Luân Đôn tham dự đám cưới của Giang Tâm Đóa được.

Bởi vì bạn tốt, trong lòng Giang Tâm Đóa lúc này đã có quyết định, rằng cô sẽ quay trở về nước, tiếp tục những học trình còn dở dang cho đến khi tốt nghiệp.

Miệng là của người ta, họ muốn nói gì thì nói, cô vốn không cần phải sợ, hơn nữa còn có Dung Dung cùng cô, không phải sao?

Hai người trong điện thoại hết khóc lại cười thật lâu mới lòng đầy lưu luyến mà ngắt điện thoại.

Không biết Phạm Trọng Nam lúc này thì quay trở lại đây nhỉ?

Buông điện thoại xuống, Giang Tâm Đóa chợt nghĩ đến người chồng mới cưới của mình, nhớ đến đêm tân hôn đáng sợ kia, trong lòng cô thực ra vẫn còn chút ám ảnh sau khi bị hắn dùng cách gần như là cưỡng bức kia chiếm lấy mình.

Cũng may là mấy hôm nay anh ta không có ở đây, bằng không cô thật sự không biết đối mặt với anh ta thế nào nữa.

Nếu như muốn về nước, nói thế nào cô cũng phải thông báo với "chồng mình" một tiếng, đúng không? Hay là cô trực tiếp nói với Lý Triết là được?

Nói ra quả thật khiến người ta khó mà tin được, cô với Phạm Trọng Nam từ lúc biết nhau đến khi kết hôn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, thời gian thực sự tiếp xúc với nhau chắc là không vượt quá hai mươi tư giờ, những câu mà hai người nói với nhau tuyệt đối không quá một trăm câu chứ đừng nói gì đến chuyện hiểu biết về đối phương nhiều đến mức nào.

Cũng giống như bây giờ, Phạm Trọng Nam đang ở đâu, làm gì, lúc nào thì quay lại cô hoàn toàn không biết, ngay cả số điện thoại của anh ta cô cũng không có nữa là.

Nhưng sau này, nếu như họ có thể kính nhau như khách mà sống bên nhau, vậy cũng không có gì là không tốt.

Cô chỉ mong, chuyện xảy ra hôm đám cưới đó sẽ không tái diễn lại lần thứ hai bởi vì nó quá đáng sợ! Quá đáng sợ! Đáng sợ đến nỗi mấy ngày nay trong giấc mộng cô vẫn còn cảm thấy khó chịu và đau đớn.

Hôm đó, hình như là anh ta bị thứ gì đó kích thích thì phải?

Giang Tâm Đóa nghĩ đến những lời đối đáp giữa hai ông cháu mà cô tình cờ nghe được, không phải là hiểu rõ lắm nhưng lại hiểu được đôi chút, nhưng có những chuyện cô nghĩ mình không nên hỏi quá nhiều, không nên biết quá nhiều.

"Phu nhân, cô dậy chưa?" Đang ngồi nơi sofa vẽ nguệch ngoạc lên tập giấy để vẽ tranh, nghe thấy câu hỏi của quản gia, Giang Tâm Đóa ngẩng đầu lên đáp, "Melina, có chuyện gì sao?"

Mấy ngày ở với nhau đã khiến cô và quản gia dần trở nên thân quen nhau hơn nên Giang Tâm Đóa trực tiếp gọi tên của bà.

"Phu nhân, thời tiết hôm nay rất tốt, cô nên đi ra ngoài tản bộ, hít thở một chút, như vậy đối với thân thể mới tốt. " Melina đi vào trong, tươi cười nhìn Giang Tâm Đóa đề nghị.

"Ồ, được. Vậy tôi đi ra ngoài dạo một lát. " Giang Tâm Đóa vừa định đặt tập giấy vẽ tranh trên tay xuống thì Melina động tác đã nhanh hơn một chút, bước đến đón lấy.

"Có muốn mang theo quyển này không?" Melina hỏi.

"Không cần đâu, đi dạo một chút thôi. " Giang Tâm Đóa nói rồi đứng dậy.

Lúc mới vừa đến đây, chỉ riêng căn nhà này cô đã đi không hết rồi cho nên hôm nay vừa khéo có dịp ra vườn hoa xem thử.

"Tôi đi với cô. " Melina vội đi theo sau lưng cô.

"Không cần đâu. " Cô cũng không phải con nít mà lúc nào cũng cần có một người theo sau.

"Cần chứ. Vườn hoa rất rộng, tôi đi với cô thì tốt hơn. " Melina lại rất kiên trì.

Giang Tâm Đóa biết một khi người quản gia này kiên trì làm chuyện gì đó thì sẽ không thay đổi nên chỉ đành mặc kệ bà.

Một lần đi dạo này không chỉ là vườn hoa, hai người còn đến bên bờ hồ ngồi thật lâu, đến khi Giang Tâm Đóa và Melina quay trở vào nhà thì đã đến giờ cơm tối. Mà điều khiến Giang Tâm Đóa kinh ngạc chính là, người cô vốn tưởng rằng còn đang đi công tác – Phạm Trọng Nam, không biết từ lúc nào đã trở về, lúc này đang ngồi nơi bàn ăn, dường như đang đợi cô về cùng ăn cơm vậy.

Trong gian phòng ăn rộng rãi mà xa hoa kia, sáu người hầu trong bộ đồng phục động tác lưu loát, rất nhanh đã dọn xong thức ăn lên bàn mà không phát ra một tiếng động nào.

Không gian rộng ba mươi mấy bình im lặng như tờ, trên chiếc bàn ăn dài có thể ngồi được hai mươi người lúc này chỉ có hai người.

Mà người đàn ông ngồi ở vị trí chủ vị vẫn một vẻ trầm mặc, gương mặt anh tuấn mà lạnh mạc không hề có bất cứ biểu tình nào, chiếc áo sơ mi màu đen càng khiến cho vẻ lạnh mạc đó của anh ta có thêm một phần nghiêm nghị.

Rất nhanh thức ăn đã được bày đầy trên bàn.

Giang Tâm Đóa nắm chặt đôi đũa mà người hầu đã đưa đến trước mặt cô, việc đối mặt với một bàn bày toàn những món Trung khiến cô có chút không quen.

Tuy rằng mấy ngày cô lưu lại đây đều ăn món Trung nhưng không ngờ người sống từ nhỏ đến lớn ở nước ngoài như Phạm Trọng Nam cũng sẽ chìu theo thói quen của cô mà cùng ăn món Trung như cô.

Ngẫm lại, bọn họ trước giờ chưa từng cùng nhau ăn một bữa cơm nào, hôm nay coi như lần đầu tiên.

Nhưng bầu không khí trong bữa ăn này thực sự không quá thoải mái.

Từ lúc họ gặp mặt đến giờ, ngay cả một câu cũng chưa nói với nhau.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, đầu tiên Giang Tâm Đóa có chút kinh ngạc, sau đó là một chút sợ hãi, cuối cùng cô chỉ có thể bước theo quản gia đến ngồi xuống vị trí thuộc về mình.

Mà hắn thì không chủ động lên tiếng, cô đương nhiên cũng không có can đảm lên tiếng trước.

Thế nên, ngoại trừ im lặng cũng chỉ có im lặng, trầm mặc dường như là cách ở chung duy nhất của họ.

Những hạt cơm trắng trẻo, mềm mại được đựng trong chiếc chén bằng sứ tinh xảo được người hầu kính cẩn đưa đến trước mặt cô mà lúc này, người đàn ông đối diện cũng đã bắt đầu dùng bữa.

Giang Tâm Đóa rũ hàng mi dài, cúi đầu ăn từng ngụm nhỏ, khóe mắt lại không tự chủ được một lần lại một lần liếc về phía người đàn ông đang tao nhã dùng cơm đối diện mình.

Cô đương nhiên không phải là để ý anh ta, cô chỉ tò mò vì sao anh ta lại có thể cầm đũa thuần thục như vậy mà thôi.

Đôi đũa bằng gỗ đen thật linh hoạt dưới những ngón tay thon dài của anh ta, thoạt nhìn hoàn toàn không giống với người vừa mới học dùng đũa, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là từ nhỏ anh ta đã quen dùng đũa.

Rõ ràng là sự quan sát chăm chú của cô sớm đã bị người nhạy cảm như Phạm Trọng Nam nhận ra, bàn tay đang định gắp thức ăn chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, "Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Nhiều món ăn như vậy bày trước mặt cô nhưng cô chẳng động đến một đũa, chỉ ăn một bát cơm trắng thì làm sao đủ dinh dưỡng? Chẳng trách người gầy đến như vậy.

Hơn nữa mắt cô cứ lén lút liếc về phía hắn như dò xét, liệu có phải bởi vì hắn ở đây nên cô không dám ăn không?

Nghe câu hỏi bất ngờ của hắn, Giang Tâm Đóa ngây ngẩn cả người. Cũng may cô không còn nhìn chăm chăm bàn tay cầm đũa của hắn nữa, bằng không nhất định sẽ ngượng vô cùng.

Tuy rằng không hiểu hắn hỏi như vậy là xuất phát từ sự quan tâm thật lòng hay chỉ là phép lịch sự nhưng cô vẫn nhỏ giọng đáp, "Không phải. "

Trả lời xong câu đó, đầu Giang Tâm Đóa lại cúi xuống càng thấp hơn, mái tóc dài bởi vì động tác của cô mà rũ xuống trước ngực.

Phạm Trọng Nam không nói gì thêm nữa, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm mái tóc óng ả kia, đôi đũa gỗ trên tay chợt đặt xuống bàn, người hầu đứng sau hưng hắn lập tức đưa lên một chiếc khăn ướt sạch sẽ.

Phạm Trọng Nam lau tay rồi đặt xuống bàn sau đó đứng dậy, người hầu lại đến giúp anh ta kéo ghế. Tiếng kéo ghế dù nhỏ đến mấy Giang Tâm Đóa vẫn nghe thấy được, cô ngẩng đầu, có chút bất ngờ khi nhìn thấy người đàn ông đã đứng dậy, lúc này đang rời đi.

Bữa cơm tối mới chỉ bắt đầu, chẳng lẽ anh ta đã ăn no rồi sao?

Chỉ có điều, cô không có can đảm lên tiếng hỏi.

Một bàn đầy những món ăn cực kỳ phong phú nhưng bởi vì chỉ có một người nên ăn mà không thấy ngon chút nào.

Ăn cơm tối xong, Giang Tâm Đóa trở lại phòng ngủ chính trên lầu, vốn vẫn còn lo lắng chuyện làm sao chung sống với hắn nhưng mở cửa phòng mới phát hiện trong phòng vẫn an tĩnh như thường khiến cô biết hắn không có ở trong phòng, trái tim thắc thỏm lúc này mới hơi bình tĩnh lại.

Ăn xong đi ngủ vốn không phải là thói quen của Giang Tâm Đóa, hơn nữa mấy ngày nay cô ngủ đã đủ nhiều rồi, buổi chiều đi dạo một vòng xong khiến tinh thần của cô tỉnh táo hơn đôi chút cho nên cô đi đến sofa cầm lấy tập giấy vẽ tranh, tiếp tục công việc buổi chiều chưa hoàn thành của mình.

Hiếm khi có linh cảm phong phú như tối nay, Giang Tâm Đóa vẽ hết sức nhập tâm, hoàn toàn quên thời gian đã qua bao lâu, cho tới khi...

"Còn chưa ngủ sao?" Bên tai truyền đến một giọng đàn ông, quen thuộc mà lại xa lạ, Giang Tâm Đóa ngừng lại động tác trên tay, ngước đầu lên nhìn Phạm Trọng Nam không biết từ lúc nào đã vào phòng, lúc này đang đứng bên cạnh sofa.

Là cô vẽ quá chuyên tâm hay là người này đi đường không có tiếng động chứ? Vì sao cô hoàn toàn không phát hiện ra cửa phòng khi nào thì mở ra, còn anh ta khi nào thì đi đến bên cạnh mình?

"Chưa. " Giang Tâm Đóa gập lại tập giấy vẽ tranh, vừa nói vừa đứng dậy, mặc dù hắn đứng cách xa cô mấy bước chân nhưng chiều cao và khí thế bức người của hắn vẫn khiến cô có chút khẩn trương và bất an.

Nhưng hình như anh ta không có hành động gì khiến cô phải khẩn trương như vậy đâu chứ?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-215)