Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 018

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 018
Tân hôn, trời sụp đất lở
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Đó là một người đàn ông mặt đã có nếp nhăn, trên môi lộ ra nụ cười không đứng đắn, đôi mắt không an phận chăm chú nhìn như muốn lột trần chiếc áo cưới trên người cô ra.

Cô không biết người đàn ông này nhưng lại không biết làm sao để thoát ra được bàn tay đáng ghét kia, chỉ sợ nếu động tác quá khích sẽ gây sự chú ý cho những người xung quanh bởi vì nơi đây là nước Anh, là phương Tây, đừng nói là nắm tay, cho dù là ôm nhau, hôn nhau bất quá cũng chỉ là một loại lễ tiết mà thôi.

Theo bản năng Giang Tâm Đóa nhìn về hướng Phạm Trọng Nam như cầu cứu, mà khi Phạm Trọng Nam nhìn thấy một màn này, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc như giảm đi mười độ.

Vừa bắt gặp ánh mắt của hắn, sắc mặt Giang Tâm Đóa chợt trở nên tái đi bởi vì cô nhìn thấy sắc mặt Phạm Trọng Nam cực kỳ khó coi đang sải bước đi về phía mình.

Phạm Bác Văn là người chú họ nhỏ nhất của Phạm Trọng Nam, là một người mang hai dòng máu Trung – Anh, từ lúc tuổi trẻ đã ham chơi biếng làm, chỉ dựa vào chút tài sản mà Phạm Nhân Kính chia cho mà ngồi không hưởng thụ, ăn chơi gái gú không thiếu thứ gì, năm nay đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn vô công rỗi nghề, là người không có tiền đồ nhất trong gia tộc họ Phạm.

"Chú, hôm nay là ngày cưới của cháu, hành vi này của chú hình như không thích hợp cho lắm thì phải?"

Cho dù là trưởng bối nhưng Phạm Bác Văn đứng trước mặt Phạm Trọng Nam, đứa cháu nhưng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phạm này vẫn thấp hơn một cái đầu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Gương mặt nghiêm lạnh, ánh mắt khinh thị từ trên nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng mang theo châm chọc và khinh thường, cánh tay mạnh mẽ thoáng dùng sức đã dễ dàng giật cánh tay đang nắm bàn tay nhỏ nhắn của Giang Tâm Đóa xuống. Người đàn ông tuổi đã trung niên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm lạnh không vui của hắn thì khiếp sợ lùi về sau hai bước, hoảng hốt định rút cánh tay đang bị bàn tay cứng như thép kia nắm đến phát đau lại.

"Chú nói này Trọng Nam, chú chỉ đến chào hỏi cô dâu mới của cháu theo phép lịch sự thôi. Tuyệt đối không có ý gì khác. " Nói đùa sao, người đàn ông trước mắt có thể vững vàng ngồi ở vị trí đầu não của tập đoàn Phạm thị, nếu như đắc tội hắn, cho dù bản thân là chú, sau này ông cũng khó sống.

Phạm Bác Văn uyển chuyển giải thích nhưng mặt không khỏi nhăn lại, cổ tay ông bị nắm đau quá, như sắp gãy đến nơi vậy. Nhưng có trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân thấy đẹp lập tức quên hết, chọc ai không chọc lại chọc tới Phạm Trọng Nam.

Nguy cơ trong chớp mắt được giải trừ, Giang Tâm Đóa ngước đôi mắt đầy khiếp sợ lên nhìn gương mặt âm trầm hoàn toàn không có chút ôn hòa nào của Phạm Trọng Nam, tuy rằng chỉ dùng một tay nhưng cũng đủ khống chế Phạm Bác Văn, ánh mắt hắn đang rơi trên người cô, càng lúc càng sâu không thể dò.

"Em... em về phòng trang điểm lại. " Bởi vì xảy ra chuyện bất ngờ, muốn lên tiếng cảm ơn nhưng nghĩ lại cũng không thích hợp, cũng may lúc này bên cạnh cô cũng không có ai khác.

"Đi theo cô ấy!" Phạm Trọng Nam nhìn chằm chằm theo bóng lưng mảnh dẻ của cô đang rời đi, quay sang dặn dò hai người phù dâu đi lấy thức ăn vừa mới quay lại đang kinh ngạc đứng nhìn.

Nếu như không có hai người phù dâu đi cùng, Giang Tâm Đóa nghĩ mình chắc chắn sẽ bị lạc đường trong tòa lâu đài cổ rộng mênh mông này. Vào đến phòng trang điểm, Giang Tâm Đóa đứng nhìn mình trong gương, trong đó phản chiếu hình ảnh một cô gái bởi vì trang điểm mà càng thêm xinh đẹp đến không chân thật.

Lần nữa nhắc nhở mình phải mỉm cười, phải cười nhưng nhìn thế nào cũng không nhận ra sự vui vẻ trong nụ cười đó.

Đây là đám cưới của cô thế nhưng bên cạnh cô lúc này không có lấy một người thân, như vậy bảo cô vui sao được chứ?

Nhưng nhớ đến hôm đó khi vừa đến Luân Đôn, lúc xuống máy bay Lý Triết báo cho cô biết, mẹ và em trai cô đã được đưa đến Mỹ làm vật lý trị liệu. Đây cũng có thể coi như một chuyện đáng cảm thấy an ủi.

Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo lại rồi cô xoay người rời khỏi phòng trang điểm. Bên ngoài không có ai, chắc là hai người phù dâu đợi lâu quá, không biết từ lúc nào đã đi ra vườn hoa trò chuyện với bạn bè họ rồi.

Người nước ngoài ai nấy đều rất nhiệt tình, rất thân thiện, Giang Tâm Đóa loáng thoáng nghe được những tràng tiếng nói cười vui vẻ của họ, cô không muốn phá hỏng niềm vui của họ nên nhấc làn váy dài rón rén rời đi, thẳng về phía đại sảnh.

Đi qua một hành lang thật dài, vừa định đi đến một phòng khách nhỏ bên cạnh đại sảnh thì một tràng tiếng chửa rủa truyền đến khiến cô bất giác dừng bước, tò mò nhìn qua khung cửa sổ, nào ngờ vừa liếc mắt đã nhìn thấy Phạm Trọng Nam đang ở bên trong, không nói một lời mà chỉ im lặng nghe ông lão tóc bạc nói chuyện.

Thân hình cao lớn của anh ta vùi sâu vào chiếc sofa dành cho một người bằng da thật cực thoải mái, một tay kẹp điếu thuốc, một tay gác lên thành ghế, đầu hơi cúi xuống, chăm chú chiếc nhẫn cưới tinh xảo trên ngón vô danh của bàn tay trái, không biết đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt cực kỳ u ám, trong mắt còn thoáng qua một vẻ không kiên nhẫn.

Anh ta... đang cãi nhau với ông nội mình sao??!! Giang Tâm Đóa không ngờ mình lại gặp phải tình cảnh mà mình không muốn gặp chút nào này, vừa xoay người định rời đi thì chợt nghe bên trong Phạm Nhân Kính lại lớn tiếng nói, "Ta bảo con cưới vợ sinh con nhưng không bảo con đi cưới một người phụ nữ không ra gì như vậy, cũng không biết là có sạch sẽ hay không nữa, con cố tình làm cho nhà họ Phạm chúng ta mất mặt có đúng không?"

Giang Tâm Đóa đờ người ra, chẳng lẽ những tin tức đáng xấu hổ kia đã truyền đến Luân Đôn rồi sao?

"Lúc ban đầu ông cũng không nói rõ tôi phải cưới người phụ nữ như thế nào thì giờ không cần khua tay múa chân tỏ thái độ về chuyện đó. Với lại, người phụ nữ của tôi có sạch sẽ hay không, tôi biết là được rồi. " Cô nghe Phạm Trọng Nam dùng giọng nói lạnh đến đông chết người kia nói tiếp, "Hơn nữa, nếu nói đến sạch sẽ, cái nhà họ Phạm này từ trên xuống dưới có ai là sạch sẽ đâu chứ?"

"Nói chuyện khách sáo một chút! Ta là ông nội của con!" Phạm Nhân Kính tức giận cực điểm quát, "Nếu không phải con là huyết mạch duy nhất của Phạm Nhân Kính ta, con tưởng con có cơ hội đứng trước mặt ta nói chuyện sao?"

"Ông xác định tôi là duy nhất sao?" Phạm Trọng Nam cười lạnh một tiếng, "Có cần tôi đưa cô ấy đến trước mặt ông... "

"Mày câm miệng cho tao, câm miệng... " Phạm Nhân Kính bị chọc tức triệt để, rống lớn, "Loại nghiệt chủng như mày, nếu như không có tao mày đã sớm không còn sống đến bây giờ rồi. Giờ thì tốt rồi, cứng cáp rồi chứ gì? Tưởng rằng tự mình có thể bay được sao? Tao cho mày biết, chỉ cần tao còn sống trên đời này một ngày, nhà họ Phạm sẽ không dễ dàng đổi chủ đâu!"

"Hôm nay là ngày cưới của tôi, tôi cũng không muốn nói với ông những lời nhàm chán này để khỏi làm hỏng hết tâm trạng. Đưa lão thái gia về phòng nghỉ ngơi. " Phạm Trọng Nam cao giọng gọi một tiếng, mấy người vệ sĩ cao lớn liền đi vào.

"Lão thái gia, chúng tôi đưa ngài về phòng nghỉ ngơi. "

"Cút đi!" Phạm Nhân Kính ở trước mặt nhiều người đã khôi phục lại thái độ lạnh lùng ngạo mạn, ông xoay người nhìn Phạm Trọng Nam vẫn đang ung dung ngồi nơi sofa, "Chỉ mong con có thể cho ta một người thừa kế mang dòng máu chính thống của nhà họ Phạm. Bằng không... "

"Đừng nhiều lời!" Phạm Trọng Nam đứng dậy dụi tắt điếu thuốc trên tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Vừa xoay người, ánh mắt sắc bén của hắn đã bắt gặp một đôi mắt đẹp, long lanh, trong trẻo nhưng đầy kinh ngạc ở ngoài cửa sổ nhìn vào.

Cô ấy... nghe được hết sao?

Phạm Trọng Nam lúc này sắc mặt tái mét, hắn tiến đến giữ chặt Giang Tâm Đóa ở ngoài cửa đang luống cuống không biết làm sao, quát khẽ, "Vào trong!"

*****

Giang Tâm Đóa nhấc làn váy lên, có chút sợ hãi theo hắn đi vào trong phòng. Cô vừa đi vừa cúi thấp đầu giấu đi gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, không dám ngẩng đầu lên nhìn hứn. Cô có cảm giác hình như mình trong lúc vô ý biết được bí mật gì mà hắn không muốn cho ai biết, cũng vô tình được biết, thì ra mình trong mắt ông nội hắn lại là một người không sạch sẽ.

Vậy ý nghĩa của không sạch sẽ là chỉ về cái gì?

Còn hắn? Cũng có cùng suy nghĩ như vậy sao?

"Em nghe được gì rồi?" Hắn gằn giọng hỏi.

"Không có!" Cô hoảng loạn lắc đầu nhưng ngây thơ không nhận ra, sự phủ nhận quá nhanh càng dễ dàng tiết lộ tâm tư của mình.

"Không có sao?" Mắt Phạm Trọng Nam tối lại, trên mặt thoáng qua một tia phức tạp, tức giận, phẫn nộ cùng một cảm giác gì đó không phân rõ được đan xen vào nhau, thân hình cao lớn mang theo một nỗi áp bức vô hình khiến cả người hắn trông thật đáng sợ, "Nói dối không phải là chuyện tốt gì đâu!"

Không thể nói dối đúng không? Giang Tâm Đóa ngẩng đầu lên, "Vậy anh có tin em không?"

Phạm Trọng Nam nhìn cô chằm chằm, chẳng buồn trả lời một tiếng bởi vì, câu hỏi này giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Nhưng Giang Tâm Đóa lại tưởng rằng hắn vẫn không tin tưởng mình, những lời vừa nãy ông nội hắn nói vẫn còn khiến cô chấn động và kinh hãi, còn thái độ của hắn lại khiến lòng cô lạnh lẽo vô cùng.

"Nếu như anh cũng không tin tưởng... " Những lời còn lại cô giữ lại không hỏi.

Nếu như không tin tưởng cô, vì sao còn muốn kết hôn với cô chứ?

Cho dù giữa họ chỉ có thể coi như một cuộc giao dịch nhưng sự tín nhiệm cơ bản nhất chắc cũng cần phải có chứ? Hơn nữa sự không tin tưởng nhau này, rất có khả năng sẽ tiếp tục duy trì mãi cho đến khi giao dịch của họ kết thúc.

Như vậy, thực sự là tốt sao?

"Không sao đâu, em qua đây. " Sắc mặt Phạm Trọng Nam vẫn tối sầm như cũ.

Cô muốn nói điều gì, hắn biết chứ.

Nhưng nếu như đã kết hôn, những ngày tháng sau này tất cả đều phải tập làm quen dần.

Bởi vì, hắn cũng có những mặt đen tối đến nỗi không thể cho người ta thấy.

"Phạm tiên sinh... " Giang Tâm Đóa nghe hắn bảo mình đi qua thì loạng choạng lùi về sau mấy bước, không dám đi về phía hắn.

"Em gọi tôi là gì?" Phạm Trọng Nam lần này triệt để bị chọc giận, hắn sải bước đi đến trước mặt cô, gương mặt nghiêm lạnh toát ra một vẻ ác liệt khiến người khác không rét mà run.

"Em... em... " Giang Tâm Đóa bị hắn dọa đến giật nảy mình, lắp ba lắp bắp không nói nên lời trố mắt nhìn hắn.

"Nếu như em không nhớ rõ tôi là gì của em, tôi rất vui được nhắc cho em nhớ. " Phạm Trọng Nam lạnh lùng nói xong câu đó thì cánh ta đã vươn ra, kéo thân thể mảnh khảnh đang run rẩy kia vào trong vòng tay rắn rỏi của mình, nụ hôn mạnh mẽ như mưa rền gió giật nặng nề ập đến, cuốn cô vào cơn lốc xoáy...

Thì ra dục vọc của hắn không phải không có, chỉ là như một con dã thú tiềm phục trong nơi sâu thẳm nhất, lúc nó ngủ say thì sóng yên biển lặng nhưng một khi nó đã thức tỉnh thì điên cuồng đến đủ làm cho trời sụp đất lở.

Một đôi tân nhân vừa mới thành hôn, trong gian phòng đầy tiếng thở dốc, tiếng khóc, tiếng rên rỉ quấn quýt lấy nhau, hoàn toàn khiến cho mối quan hệ giữa người với người đạt đến mức thân cận nhất, bất kể là thân thể hay tâm hồn, bất kể đối phương hiểu hay không hiểu, thừa nhận hay không thừa nhận...

Một dấu màu đỏ son, vết tích của một đời thiếu nữ đã hóa thành độc dược ái tình, bắt đầu từng giọt từng giọt thấm sâu vào tâm linh hắn.

...

Giang Tâm Đóa không biết mình trở về phòng tổng thống ở khách sạn trung tâm thành phố Luân Đôn bằng cách nào, chỉ biết lúc cô tỉnh lại thì người đã nằm trên chiếc giường rộng rãi, thoải mái.

Trên người cô đã được thay một chiếc áo ngủ mềm mại nhưng cả người như bị xe tăng nghiền qua vậy, chỉ nhúc nhích một chút là đã đau đến không chịu nổi, nhất là đôi chân, nó lúc này dường như không phải là của cô rồi vậy.

Dấu ấn của lần đầu tiên lưu lại trong cô ngoại trừ đau đớn thì cũng chỉ có đau đớn. Rõ ràng là người đàn ông kia không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Cô không biết người khác liệu có vì đau mà ngất xỉu không nhưng cô thì thật sự chịu không nổi cái cảm giác đau đớn như bị xé đôi kia, cho nên cô chỉ có thể ngất đi như một cách trốn tránh.

Nhưng tỉnh lại rồi, vì sao vẫn khó chịu như vậy chứ?

Mà người đàn ông khiến cô phải chịu khổ như thế này giờ đang ở đâu?

Thân thể rất đau, rất mệt, không có chút sức, ngay cả sức lực để ngồi dậy Giang Tâm Đóa cũng không có nhưng chút động tác nhỏ của cô cũng đủ đánh động người trong phòng.

"Phu nhân, cô tỉnh lại rồi?" Một giọng mang theo âm sắc Luân Đôn mà mấy ngày nay đã trở nên quen thộc với cô chợt truyền đến bên tai, Giang Tâm Đóa nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì ra là một người phụ nữ tuổi trung niên có mái tóc màu bạch kim.

Thấy cô mở mắt, bà ta đi đến bên giường, hơi khom lưng xuống, "Có cần tôi dìu cô đứng dậy không?"

Giang Tâm Đóa rất muốn nói không cần nhưng toàn thân mỏi mệt, mềm oặt vô lực khiến cô nói không thành lời.

Cuối cùng vẫn phải để bà ấy dìu cô mới lê được tấm thân mỏi mệt vào toillet rửa mặt chải đầu.

"Các cô gái Đông phương các cô thật sự quá yếu ớt!" Người phụ nữ tuổi trung niên thấy Giang Tâm Đóa như bị vắt kiệt sức thì không khỏi than thầm một câu. Nhưng khi giúp cô thay quần áo nhìn thấy những vết xanh tím khắp người Giang Tâm Đóa nhất là nơi phần eo mảnh khảnh kia, hai dấu bàn tay đàn ông khảm sâu vào kia thật quá rõ rệt, quá dễ khiến người ta suy nghĩ viễn vông thì quả thực là ngây ngẩn cả người.

Bà tưởng rằng chỉ vì cô thể chất tương đối yếu ớt, chịu không nổi đêm tân hôn mệt mỏi quá độ nên mới ngủ lâu như vậy, nào ngờ đâu là vì sự đòi hỏi vô độ của người đàn ông.

Mà người đàn ông này lại là Phạm Trọng Nam, người mà trong xã hội thượng lưu đồn đãi rằng trước giờ không cùng bất kỳ phụ nữ nào có quan hệ ái muội, quả thực khiến người ta không dám tin tưởng.

Chắc là từ bây giờ bắt đầu sẽ không còn ai dám nói Phạm Trọng Nam thích đàn ông nữa rồi. Ít nhất thì sau này nếu bà nghe thấy người nào nói như vậy, nhất định sẽ biện hộ dùm anh ta.

"Làn da tôi tương đối dễ lưu lại vết bầm. " Giang Tâm Đóa mặt đỏ ửng hàm hồ đáp.

Tuy rằng từ nhỏ sống ở vùng có khí hậu nóng bức như Singapore nhưng làn da cô quả thực được ông trời ưu ái, vừa trắng lại vừa non mềm, trên người chỉ cần đụng nhẹ một cái đã dễ dàng lưu lại vết bầm.

Tối hôm qua người đàn ông kia thô lỗ như vậy, cô trở thành như vậy cũng là chuyện rất bình thường thôi.

Nhưng chuyện riêng tư như vậy bị lộ trước mặt người lạ, khiến cô vẫn thấy thẹn thùng xấu hổ vô cùng.

"Chắc là Phạm tiên sinh không quá biết thương hương tiếc ngọc. " Suy nghĩ của phụ nữ Tây phương đối với quan hệ nam nữ tương đối cởi mở, vui vẻ nói, đối với sự thẹn thùng của Giang Tâm Đóa cũng không quá để ý. Bà vừa giúp cô cài khóa của chiếc áo ngực vừa nói, "Nhưng sau này hai người có thể từ từ hiểu thêm về nhau, tìm tư thế mà hai người đều cảm thấy thích hợp với mình. "

Còn từ từ tìm hiểu nữa sao??!! Giang Tâm Đóa cảm thấy bản thân không có cách nào tiếp tục nói về chủ đề này cho nên chỉ nhẹ nhàng "Ân" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Chắc cũng biết Giang Tâm Đóa không muốn nói nhiều, người phụ nữ tóc bạch kim cười cười rồi tìm cách dời sang một chủ đề thoải mái hơn.

Khi Giang Tâm Đóa từ phòng thay đồ bước ra, nhân viên khách sạn đã đẩy một xe thức ăn phong phú tiến vào, sau lưng anh ta là người đã mấy hôm nay không gặp -- Lý Triết.

Thấy Giang Tâm Đóa bước ra, Lý Triết gật đầu chào cô, thái độ vẫn ôn hòa và lịch sự như trước giờ, chỉ có điều cách xưng hô đã không còn là "Giang tiểu thư" như trước nữa mà giờ đã là "Phu nhân" hàng thật giá thật.

Nói thực lòng, được người ta xưng hô như vậy, Giang Tâm Đóa thấy rất không quen nhưng cô biết mình cần phải tiếp nhận và quen dần với thân phận mới của mình.

"Lý tiên sinh. " Lúc Giang Tâm Đóa đáp lại câu chào của Lý Triết, bản thân kìm lòng không được nhìn sau lưng hắn mấy lần.

Tinh minh như Lý Triết đương nhiên không bỏ sót hành động nhỏ này của Giang Tâm Đóa, hắn hơi cúi đầu, thấp giọng nói, "Phu nhân, Boss đã đi Moscow rồi, ngài ấy bảo tôi qua gặp cô bàn chút chuyện. "


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-215)