Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Hận Triền Miên (Thái Vi) - Chương 82

Yêu Hận Triền Miên (Thái Vi)
Trọn bộ 88 chương
Chương 82
Đại kết cục - Làm thế nào để tiếp tục yêu? (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-88)

Siêu sale Shopee


Ác mộng. Đó chính là ác mộng, Nhược Tuyết giống như là ở trong mộng tìm không thấy lối ra vừa nhắm mắt đều là máu tươi......

"Không phải như vậy, không phải vậy......" Quơ múa đôi tay, trong hôn mê Nhược Tuyết còn chưa phải an ổn.

"Tiểu Tuyết, không sao, không sao, nó không sao." Nhan Thanh Uyển đau lòng ôm lấy cô. Thật sự là nghiệt duyên! Thật may đứa con nhà mình phúc lớn mạng lớn, Hàn Diệc Phi liều mạng xông tới nên đạn đã trật qua tim chỉ kém 0. 5 cm sẽ đi vào tim, cho dù là hoa đà tái thế cũng không thể cứu.

"Dì Nhan, thật xin lỗi...con chỉ muốn anh ấy sống thật tốt...con không cố ý..." Mở mắt ra, lệ lại chảy xuống.

Phương thức tự vẫn kia làm cho người ta khiếp sợ, cũng làm cho cô đau lòng. Cũng may anh không sao! Hiện tại cô mới hiểu được, anh trong cảm nhận của cô lại quan trọng như vậy, vừa nghĩ đến ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện cô cũng không muốn sống.

Nhưng cô hiểu đã muộn rồi sao? Anh không để ý đến cô, không để cho cô thấy anh?

"Nhược Tuyết, không sao. Úy Lâm hôm nay đã từ phòng chăm sóc đặc biệt chuyển ra. Có muốn gặp nó không?" Nhan Thanh Uyển nhàn nhạt mà cười.

Hai cha con bọn họ đều yêu cố chấp vì yêu mà hủy diệt tất cả, Nhược Tuyết đối với Úy Lâm là yêu cũng là may mắn của nó, nếu không yêu cả đời sẽ là đau khổ.

"Anh ấy không muốn gặp con." Nhược Tuyết cúi đầu, tâm tình càng thêm xuống thấp cùng khổ sở. Ngày đó, anh ở phòng chăm sóc đặc biệt sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở bên ngoài thế nhưng đưa ngón tay kêu để cho cô đi. Người đàn ông này thật quá đáng.

"Có dì ở đây, ai dám cản con."

"Thật xin lỗi, dì Nhan." Cô chạy trốn hôn lễ, cô khiến Lương Úy Lâm lần nữa bởi vì cô mà tính mạng bị đe dọa, thân là mẹ anh nhưng bà chưa từng trách cô một câu, Nhan Thanh Uyển như thế làm Nhược Tuyết cảm giác lòng mình rất đau.

"Nhược Tuyết, nói cho dì biết. Con thương nó sao?" Hai cặp tròng mắt đồng thời nâng lên vào giờ khắc này đối mặt, một là sáng tỏ, một là trước nay chưa từng có kiên định như thế.

"Dì Nhan, đời này của con sẽ chỉ ở bên anh ấy." Gương mặt tái nhợt rốt cuộc có chút ửng đỏ. Cô thương anh, nhưng trước mặt Nhan Thanh Uyển cô không nói ra.

"Vậy không sao rồi hả?" Nếu yêu, vậy còn có vấn đề gì không giải quyết được sao?

"Yên tâm, nó đó cùng với cha của nó đều giống nhau, mặc dù hơn ba mươi tuổi rồi chính là thích ầm ĩ một chút, không được tự nhiên mà thôi."

"Mẹ, chúng ta cùng đi thăm ba có được hay không?" Thân thể nho nhỏ đã từ bên ngoài chạy vào, bò đến bên giường.

"Được chúng ta cùng đi." Nhược Tuyết kéo con vào trong ngực. Thật tốt, bảo bối của cô không có trách cô, sau khi về nước lần đầu tiên nhìn thấy con bé thì khóc chạy tới, ôm chặt cổ của cô không thả, một mực bên tai của cô lầm bầm nói qua: "Đồng Đồng không muốn mẹ đi......"

Bảo bối của cô, cô như thế nào cũng sẽ không buông tay nữa.

Phòng bệnh cao nhất ở bệnh viện Lương thị, trên giường bệnh anh lẳng lặng nằm ở đó, ánh mắt nhắm lại sắc mặt có chút tái nhợt, không có mặc quần áo bệnh nhân, bắp thịt mệt mỏi, trên người quấn băng gạc thật dày.

Vết thương có thể đau không? Tại sao có người đàn ông kích động như vậy? Cái gì cũng không có hỏi rõ ràng liền bóp cò súng rồi, nếu như không phải là Hàn Diệc Phi lao ra, đoán chừng cả đời này cô hối hận rồi. Anh đối với cô như thế còn hoài nghi gì nữa sao?

Nhược Tuyết nhìn bóng dáng quen thuộc kia. Mạnh mẽ như cũ, cường tráng, có lực, đường cong không có kẽ hở của phái nam, cho dù bị thương vẫn vương giả cao cao tại thượng, không ai sánh kịp.

Một chút chua xót xông lên mũi, cô không nhịn được hốc mắt đỏ, người đàn ông hư đốn này lại bảo cô rời đi! Lần này cô không đi, xem anh thế nào?

"Tiểu thư, phu nhân." Ẩn ở trong bóng tối A Cánh nhìn đến Nhược Tuyết bọn họ đứng ở cửa, sau đó ra ngoài hỏi.

Chủ nhân vừa mới tỉnh lại, tinh thần không tệ lắm, nhưng anh sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất là không để cho tiểu thư gặp, nhưng hiện giờ có cô chủ nhỏ và phu nhân nữa, vậy anh làm sao đây...

"A Cánh, anh......"

"Chủ nhân không sao, tiểu thư cô.... ." A Cánh bị làm khó, mệnh lệnh chủ nhân anh không thể cãi, nhưng tiểu thư và phu nhân anh không thể cản, thủ hạ làm lúc này sao lại khó như vậy?

"A Cánh, cho con bé vào đi." Thanh âm uy nghiêm không giảm từ phía sau truyền đến, là Lương Ngạo Vũ.

"Vâng" A cánh thấy Lương Ngạo Vũ nên lui xuống. Hai bên cũng trung thành, chẳng khác gì là hai bên cũng phản bội. Không biết bộ dạng anh như thế này có tính là phản bội không?

"Nhược Tuyết, đi vào đi!" Nhan Thanh Uyển nhẹ nhàng đẩy vai Nhược Tuyết.

Nhược Tuyết trong mắt trừ người đàn ông kia, cái gì nhìn cũng không thấy được rồi, mà vẫn là người đàn ông tỉnh táo bây giờ mở mắt ra, thâm thúy tầm mắt thật chặt khóa ở bên cạnh cửa, một người phụ nữ mảnh khảnh lại xinh đẹp.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Hai tầm mắt đan vào nhau thật lâu không rời, gương mặt luôn luôn nghiêm túc cương nghị bỗng thay đổi.

"Nương nương, tại sao chúng ta phải đi về?" Sau khi Nhược Tuyết đi vào, cửa nhẹ nhàng đóng lại, mơ hồ còn nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm không hiểu của cô gái nhỏ.

"Bởi vì ba mẹ có rất nhiều lời phải nói, chúng ta về nhà trước được không?" Thanh âm nhẹ nhàng dụ dỗ càng xa, cho đến bên trong phòng bệnh khôi phục an tĩnh.

Nhược Tuyết đi tới bên giường, ngây ngốc đứng ở nơi đó, tham lam nhìn dung nhan quen thuộc của anh, không dời đi tầm mắt.

Bọn họ hai mắt lần nữa tương giao, cô nhìn thấy trong mắt anh có một chút ánh sáng như ngọn lửa lóe lên một cái, ngay sau đó biến mất. Trầm mặc, anh mở miệng: "Không biết Lăng tiểu thư có chuyện gì muốn một mình cùng tôi nói sao?"

Cái gì? Anh, tên đàn ông khốn này gọi cô là cái gì? Lăng tiểu thư? Anh đi mà làm Lăng tiểu thư. Người đàn ông Lương Úy Lâm đáng chết nhất định phải dùng khẩu khí như vậy không?

Đầu tiên là đối với cô hờ hững, sau đó tỉnh táo gọi cô là Lăng tiểu thư? Cho là lần trước anh giơ tay để cho cô đi đã đủ đả thương rồi, không nghĩ tới lần này càng thêm!

Cô dễ khi dễ lắm phải không? Nhìn dáng vẻ của anh đoán chừng không chết được, vậy thì cho anh tức chết đi. Tránh cho anh đắc ý.

"Lương Tiên Sinh, tôi chỉ là tới nhìn một chút anh có phải hay không sắp chết, nếu như vậy thì lập di chúc nhớ để cho tôi một ít " Vốn là rất khổ sở rất đau lòng, nhưng người đàn ông này ngay cả có bản lãnh giấu đi khi bị cô kích thích cũng rất lớn, cô trợn to hai mắt nhìn anh, hoàn toàn khiêu khích, tức giận không dứt.

Nếu như không phải là nhìn anh là bệnh nhân, cô nhất định sẽ hung hăng đấm anh mấy quyền.

"Lăng tiểu thư, tôi lập di chúc mắc mớ gì tới cô, cô không phải là gì của tôi, cô không phải là không muốn cùng tôi thiếu nợ nhau sao?"

Ánh mắt lạnh nhạt mang chút sắc bén liếc cô một cái, Lương Úy Lâm nằm không nhúc nhích.

Lương Tiên Sinh? Sự xưng hô này thật là tốt. Thật là rất có tiến triển! Anh chết cô có thể vui vẻ như vậy sao?

Lời của anh đâm vào tim Nhược Tuyết, quẫn bách được một lúc cứng họng, máu cả người trong nháy mắt dâng trào, cô nghĩ, mặt của mình, lúc này nhất định hồng đến mặt trời ở hướng tây rồi. Tại sao có người đàn ông thù dai như vậy?

"Lương Tiên Sinh thế nào quên mất? Tôi theo anh đã nhiều năm, có thể lấy thù lao ấm giường chứ?" Tức chết cô! Nhưng tại sao lời nói như vậy nói ra lại đỏ mặt chứ! Hơn nữa chân lúc này đứng không vững rồi.

Trong phòng bệnh lần nữa tĩnh mật không tiếng động, thật lâu, Nhược Tuyết mới lấy dũng khí ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn thẳng anh.

"Ấm giường?" Anh phá vỡ trầm mặc, bên môi nâng lên đường cong, hỏi cô: "Chẳng lẽ chỉ có nguyên nhân này sao?" Nhược Tuyết nhìn anh vẫn như cũ có vẻ mặt tái nhợt, trong lúc nhất thời có chút giật mình.

Người đàn ông này, tỉnh táo thâm trầm, dù là giờ phút này nằm ở trên giường bệnh, cũng sẽ làm cho người ta cảm giác bí ẩn, làm người ta suy nghĩ không ra.

Cô thật sự có nhiều lời muốn nói, muốn hỏi anh có phải cùng cô ở chung một chỗ, hỏi anh tại sao lại hành động ngu ngốc như vậy, tổn thương tới mình? Nhưng cô không cách nào mở miệng.

Thời gian bọn họ ở chung một chỗ lâu như vậy cơ hội để nói chuyện quá ít chắc cộng lại không được một ngày? Bình thường làm nhiều hơn nói. Có lẽ người đàn ông như Lương Úy Lâm vĩnh viễn không vì những chuyện mình đã làm mà xin lỗi chứ? Cũng không bao giờ nói ra 'xin lỗi' này sao?

Nhưng đã đủ rồi, cần gì suy tư cùng tự tìm phiền não?

Nếu như anh thật không quan tâm cô, thật không cần cô vậy sẽ không cứu cô, không ép cô chọn lựa đi theo anh hay đi theo anh Tử Mặc.

Có lẽ, anh thật như Nhan Thanh Uyển đã nói, đang giận dỗi với cô sao?

"Mặc kệ như thế nào, em còn phải cám ơn anh" Nhược Tuyết ngồi ở mép giường, cô không muốn bàn lại vấn đề kia. Nghĩ đưa tay sờ ngực của anh, nhưng cô không dám động."Cám ơn tôi?" Tròng mắt đen Lương Úy Lâm nheo lại nhìn chăm chú cô, ánh mắt thâm u, giống như báo trong rừng rậm nhìn vào con mồi.

"Ừ, anh muốn ngủ tiếp sao? Có muốn uống nước không? Nếu không......" Cô như đang lấy lòng chồng mình, thần sắc tự nhiên lại hơi ngượng ngùng nói làm nhảm: "Em gọt quả ướp lạnh cho anh ăn có được không?"

Cô nói xong vừa muốn đứng lên đi lấy trái cây, một giây kế tiếp, còn không kịp làm rõ xảy ra chuyện gì, cổ tay đột nhiên bị bàn tay bắt được, tiếp theo cả người bị anh kéo qua, thật chặt ở trước ngực.

"A!" Nhược Tuyết phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngước mắt, phát hiện sắc mặt anh cũng không quá tốt, liền không dám tránh anh, chỉ sợ đụng phải vết thương của anh.

"Nếu muốn cám ơn tôi......" Lương Úy Lâm trầm trầm mở miệng, ánh mắt phức tạp nhìn tới trước cô, "Thì nên biết như thế nào mới có thể làm cho tôi hài lòng."

Nhược Tuyết đỏ mặt, lo lắng nằm ở trên người anh, cắn cặp môi đỏ mọng. Người đàn ông này, 1 giây trước còn lạnh nhạt gọi cô là "Lăng tiểu thư", một giây sau có thể đùa giỡn cô sao?

Nhưng tia sáng ánh mắt kia lóe ra để cho cô dừng lại chừng một phút sau, nhẹ nhàng, chủ động đứng dậy in dấu trên môi của anh.

Cảm thấy cô thuận theo, đáy lòng Lương Úy Lâm ấm áp từng điểm từng điểm tăng lên, máu huyết trong thân thể lưu động như nhanh chóng lan tràn toàn thân anh.

Anh hiểu rõ người phụ nữ trong ngực mình, anh ôm cô đã nhiều năm, khắp nơi cô đều thuận theo anh, nhưng trong xương thủy chung có một ngày muốn rời khỏi anh.

Năm 18 tuổi đó cô chỉ là một đứa trẻ con, đối với hành động của mình vừa hận vừa sợ nhưng khổ nỗi lực quá yếu nên mới không phản kháng đành phụ thuộc vào anh.

Hiện tại thế nào, vì có con gái mà cô không muốn rời đi, nếu không có con, anh nghĩ, vĩnh viễn sẽ không ở cạnh anh nữa?

Anh rõ ràng đã nhượng bộ để cho cô đi tại sao còn trở lại, có phải đối với anh có một chút? Ngày đó thấy cô vì người đàn ông khác anh thật không muốn sống.

Tâm quá đau đớn! Nhưng sau khi anh mở mắt ra anh lại thấy cô. Anh cho là mình chỉ là đang nằm mơ! Đúng vậy, nằm mơ.

Nếu như không phải là nằm mơ, cô làm sao có thể có nét mặt lo lắng như vậy? Cho nên, anh để cho cô đi. Muốn, thì phải là tất cả! Nếu như không được, vậy thì một chút cũng không cần.

Nhưng cô lại lần nữa trở lại bên cạnh anh, mang theo tức giận, mang theo sự khó hiểu, hơn mang theo tình cảm trở lại.

Có phải sẽ có một ngày, cô lần nữa rời đi đây? Nghĩ đến khả năng này máu hình như trong nháy mắt liền tràn vào đầu, Lương Úy Lâm cảm giác mình huyệt Thái Dương phanh phanh nhảy, một cỗ lo lắng đến từ trong linh hồn như đang xé rách người anh, làm anh khó chịu.

"Có phải em đè vết thương của anh không?" Nhược Tuyết nhận thấy được người đàn ông ôm mình đột nhiên toàn thân cứng ngắc, đầu đều là mồ hôi, trong lòng hoảng hốt, ở trước ngực anh.

"Đừng động." Anh ôm chặt cô, nhỏ giọng nói: "Cũng đừng đi."

Hơi sức toàn thân như bị rút đi, Nhược Tuyết chợt giật mình, một cử động cũng không dám.

Anh ôm lấy cô, chợt lật người, thân hình cao lớn đem thân thể nhỏ nhắn đè ở phía dưới, cúi đầu vững vàng bắt được bởi vì kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm khẽ nhếch.

Động tác làm động đến vết thương ở ngực, thế nhưng anh hình như không cảm thấy đau đớn, hung hăng hôn cánh môi mềm mại trong ngực, đầu lưỡi đẩy ra chỉnh tề hàm răng, tận tình mút ngọt ngào trong miệng.

Anh thật muốn cô, thật nhớ, thật là nhớ. Cứ như vậy ôm cô không bao giờ buông ra nữa..

Anh muốn làm cho cô một chút âm thanh cũng không phát ra được, để cho cô cũng không thể nhúc nhích, để cho cô không thoát được nữa......

"Khụ...... Hai người tiếp tục, tiếp tục, không cần để ý chúng tôi." Lúc Nhược Tuyết cho là cô sẽ bị anh hôn đến không thể hô hấp thì ở cửa truyền đến thanh âm trêu chọc quen thuộc.

"Ghét, anh buông em ra......" Nhược Tuyết nghĩ đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm thật chặt không buông tay, còn tưởng rằng cô xấu hổ, đem chăn trên giường kéo tới đây, tốt lắm, lần này càng không nói rõ ràng nữa rồi.

Lương Úy Lâm mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm này hai tên đàn ông xấu bụng, con mẹ nó, bọn họ nhất định chọn lúc này mà đi vào sao? Dù cậu ta là bác sĩ thì sao? Nếu có lần sau anh sẽ bắn chết cậu ta.

Đi vào là gương mặt tràn đầy nụ cười Nghiêm Quân Hạo cùng Giang Hạo Nhiên.

"Mình xem không cần kiểm tra cũng biết cậu có thể trở về nhà nghỉ ngơi. Nơi này cũng không phải là nơi tốt để cố tình làm bậy nha!" Dĩ nhiên trừ anh là bác sĩ, cũng không có con ruồi dám bay vào.

"Hạo, cậu thấy Nhược Tuyết không dám ngẩng đầu sao? Còn nói?"

"Là chúng ta tới không phải lúc."

Hai người kia là có ý gì, còn không đi à? Nhược Tuyết đỏ bừng cả khuôn mặt chôn ở cái cổ của anh, sợ động đến vết thương của anh lại không dám ngẩng đầu lên, bọn họ ở quá gần, gần đến mức cô cảm thấy nhịp đập mạnh mẽ ở cô của anh đang nhún nhảy, cộng thêm anh không có mặc quần áo, làm cho chóp mũi của cô đều là hơi thở mãnh liệt của anh còn có mùi thuốc sát trùng.

"Có đi hay không?" Nhìn cô gái nhỏ trong ngực vùi mặt càng sâu, Lương Úy Lâm chỉ là một ánh mắt nhỏ nhẹ mà có thể dọa người đến toát mồ hôi lạnh nhưng lại hù dọa không được hai người bạn tốt giao tình nhiều năm như vậy.

"Thật là không có nhân tính có khác." Nghiêm Quân Hạo bĩu môi, một cái tay khoác lên trên vai Giang Hạo Nhiên.

"Tốt lắm, cậu xác định một chút cậu ấy có thể xuất viện, mục đích của cậu tới đây đã công đức viên mãn rồi!" Giang Hạo Nhiên kéo tay của cậu ta xuống, đẩy bác sĩ Nghiêm đi qua, về phần người phụ nữ trong ngực của bệnh nhân xác định là bản lĩnh của cậu ta rồi.

"Thả em ra." Vừa nghe đến Nghiêm Quân Hạo là tới kiểm tra vết thương của anh, Nhược Tuyết dù ngượng ngùng thế nào cũng phải ra ngoài, nhưng chuyện gì đang xảy ra? Ôm cô chặt như thế để làm gì?

"Không thả." Anh ôm càng chặt hơn.

"Lương Úy Lâm, anh không buông ra sao?" Thanh âm mềm mại có chút giận dỗi.

Nhược Tuyết cho rằng theo tính tình của Lương Úy Lâm sẽ không buông cô ra nhanh như vậy nhưng đây là sao? Hai tay anh đã mở ra cả người thoải mái tựa vào đầu giường, anh đã buông cô ra là ánh mắt đang ngó chừng cô, người đàn ông ghê tởm này!

"Nghiêm đại ca, Giang đại ca......" Tránh người của anh ra, Nhược Tuyết đứng qua một bên.

"Nhược Tuyết, vất vả rồi. Không cần đứng xa."

"Nhược Tuyết, có rảnh rỗi mang Đồng Đồng đến nhà chúng ta đi chơi, không cần cả ngày ở chỗ bệnh viện buồn chết người này. Không thú vị gì hết!"

"Không cần gọi thân mật như vậy, bọn họ không có quan hệ gì với em." Lương Úy Lâm mắt lạnh nhìn này hai người đàn ông đang cố gắn đi theo sát người phụ nữ của anh nói chuyện phiếm, trong lòng khó chịu cực kì.

"Nghiêm đại ca, anh trước tiên chính là giúp anh ấy xem vết thương như thế nào đi?" Người đàn ông này, nói chuyện luôn là như vậy không làm người khác ưa thích. Chỉ là, cô đã nghe nhiều năm như vậy, đã thành thói quen.

"Nhìn trận thế mới vừa rồi, không cần kiểm tra anh cũng biết rõ cậu ta có thể xuất viện." Tuy nói như thế nhưng Nghiêm Quân Hạo còn đi tới bên giường nghiêm túc kiểm tra cho anh.

"Nhược Tuyết, chồng của em tất cả đều bình thường. Yên tâm đi! Đại chiến mấy hiệp tuyệt đối không có vấn đề." Cười hì hì xoay mặt, Nghiêm Quân Hạo không để ý tới người đàn ông trên giường giận đến xanh mặt.

"Nghiêm đại ca......" Cái anh Nghiêm đại ca này nói chuyện cứ làm cho người ta không biết phải làm sao mới phải. Cái gì là chồng của cô? Hơn nữa chuyện không nên nói trước mặt nhiều người như vậy làm cho cô mất hết thể diện rồi.

"Nghiêm Quân Hạo, cậu không phải lên tiếng, không ai kêu cậu là câm." Lương Úy Lâm khó chịu lên tiếng lần nữa.

"Quân Hạo, không cần giỡn nữa! Lâm, mặc kệ như thế nào, lần này thật phải hảo hảo cám ơn cậu." Giang Hạo Nhiên hướng phía trước đi đến nghiêm túc nói.

Chuyện bắt cóc, Đoàn Dạ đã chết nên đã chấm dứt, cũng làm cho Hạo Nhiên thu được kết quả tốt, sáu người Chung gia an toàn về nước, kết cục coi như rất khá.

"Không cần." Lương Úy Lâm trực tiếp ngồi dậy, "Các cậu không có việc gì vậy thì có thể đi rồi."

"Được rồi, nếu chúng tôi không được hoan nghênh, vậy thì đi thôi. Tránh cho Lương tổng ngại, Nhược Tuyết, có muốn hay không cùng đi."

Hiểu rõ Lương Úy Lâm, Giang Hạo Nhiên cẩu thả cười cười kéo Nghiêm Quân Hạo về phía sau liền hướng bên ngoài đi ra, nhưng Nghiêm Quân Hạo luôn luôn thích trêu chọc hai người này không muốn rời đi như thế, cũng không nhìn đủ, thế nào chịu đi?

"Nghiêm đại ca, không cần. Tự em có thể trở về." Vốn định đưa tiễn Nghiêm Quân Hạo, nhưng khi nhìn đến người đàn ông trên giường gương mặt mất hứng, Nhược Tuyết suy nghĩ một chút vẫn là không nên đi.

"Không cho thân mật với bọn họ như vậy, có nghe hay không?" Nghiêm Quân Hạo bọn họ mới vừa đóng cửa lại, sắc mặt âm trầm đàn ông lần nữa đối với cô ngoắt ngoắt tay.

Được rồi, cô thừa nhận cô không có chí khí rồi, có lẽ bởi vì anh là vì mình mới bị thương, cô mềm lòng, cô cắn môi, đi tới, không có nửa phần miễn cưỡng ngồi ở bên giường, đưa tay đem cái chăn trợt xuống thắt lưng kéo lên cao.

"Anh có cần nghỉ ngơi thêm không?"

"Lời anh vừa nói, em có nghe hay không?" Nghỉ ngơi? Lương Úy Lâm từ nhỏ đến lớn chưa có lần nào như lần này, chỉ là thấy người phụ nữ này bởi vì anh bị thương nên đối với anh săn sóc, anh không phải nằm viện mấy ngày nữa có thể về sao?

"Lương Úy Lâm, bọn họ là bạn của anh đó?" Cô không hiểu lầm bầm lầu bầu.

"Bạn bè cũng không được."

"Được rồi, là em làm anh mất mặt được chưa? Mới vừa rồi Nghiêm đại ca nói anh có thể xuất viện, có muốn em gọi A Cánh không..."

"Ít nhiều lời đi." Người phụ nữ này lúc nào thì nhiều lời như thế rồi hả? Lương Úy Lâm nhắm mắt lại không để ý tới cô nữa, nhưng nắm tay của cô thật chặt.

Cái người đàn ông vĩnh viễn không biết hai chữ 'đạo lí' viết thế nào, cô đứng lên không quản cái khỉ gió anh bệnh cái gì, trực tiếp đi, để cho anh một mình ở đây đau chết đi, để giải hận trong lòng, nhưng cô lại phát hiện, mình lo lắng khổ sở.

Nhìn người đàn ông đã nhắm mắt lại, nhiệt độ dưới bàn tay thật là ấm áp, hô hấp của anh trở nên chậm chạp đều đều.

Người đàn ông này, dĩ nhiên cứ như vậy nửa nằm ngủ thiếp đi. Một người đàn ông tốt tại sao không có chút chăm sóc bản thân mình cho tốt đây?

Còn không nằm xuống cho thoải mái chút đi! Nhược Tuyết muốn kéo tay anh ra đứng dậy dìu anh nằm xuống ngủ nhưng dù anh thiếp đi vẫn nắm chặt tay cô không buông.

"Lương Úy Lâm, nằm xuống ngủ được hay không? Như vậy không thoải mái." Không có cách nào, chỉ có thể cúi người xuống ở bên tai của anh nhẹ giọng nói.

Người đàn ông này, cũng không biết là thật có ngủ thiếp đi hay như thế nào, nghe được lời của cô sau ngoan ngoãn nằm xuống, nhưng ở một giây, cô bị anh kéo vào trong ngực.

"Cẩn thận vết thương của anh......" Nhược Tuyết lên tiếng kinh hô.

"Câm miệng." Cô gái này, có thể hay không nói ít vài câu? Để cho anh hảo hảo ôm cô ngủ một hồi không được sao? Kéo qua chăn đắp hai người, "Em quá đáng cứ lên tiếng thế thì ngủ không phải là chuyện đơn giản."

Uy hiếp quả nhiên làm cho người ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Lương Úy Lâm đáng hận nhất rồi, ngay cả ngã bệnh cũng có thể ảnh hưởng cô; ghét anh để cho lòng cô của cảm thấy đau! Ghét, ghét, cái gì cũng ghét.

Sau khi xuất viện, Lương Úy Lâm cũng không có lập tức trở về Thái Lan, mà đưa cô về biệt thự đã ở nhiều năm qua. Ai, mặc kệ thế nào, quanh đi quẩn lại bọn họ vẫn sống ở nơi này.

Bọn họ không có ai đề cập đến chuyện vết thương nữa.

Trước kia anh thường loay hoay với nhiều công việc, thậm chí hai tháng mới thấy người là chuyện rất bình thường nhưng bây giờ anh ngày ngày ở bên cạnh cô, ít nhất đi ra ngoài ăn cơm tối cũng sẽ đi cùng, không nói lời nào, không quấy rầy chỉ an tĩnh làm việc của mình.

Cô càng quen với sự hiện hữu của anh, thỉnh thoảng anh đi ra ngoài xử lí công việc không có ở đây cô ngược lại cảm thấy không tự tại.

Mấy ngày nay tất cả chú ý của cô đều đặt trên người đàn ông này, thậm chí ngay cả con gái và Nhan Thanh Uyển đến Zurich, cô trừ nói chuyện với con qua video cũng không có ý nghĩ muốn bay qua đó thăm con. Cô toàn tâm toàn ý nghĩ cho anh mau khôi phục, tự nhiên phát hiện một chút những thói quen sinh hoạt trước kia cô chưa bao giờ để ý.

Thí dụ như anh không thích ăn quá cay hay quá ngọt, thích làm nhất là luyện súng.

Lại thí dụ như giấc ngủ của anh không tốt, trước kia hai người ngủ chung cô không phải bị anh giày vò đến ngất đi thì tỉnh lại là không còn anh bên cạnh, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng anh ngủ ra sao.

Nhưng lần bị thương này cô thấy được, anh ngoài mang sự tự vệ còn che giấu một mặt khác của mình, cho dù ngủ trong mê, chân mày của anh cũng hơi nhíu, tứ chi hơi cứng ngắc, giống như lúc nào cũng trong tâm thế chiến đấu...Anh hình như rất ít tỉnh táo.

Một người mạnh mẽ nội tâm kiên cường như thế, một người quản lí tập đoàn Lương thị lớn như vậy, buôn bán ở hai giới hắc bạch nên có nhiều công việc phải làm nên anh luôn theo thói quen có trạng thái phòng bị?

Lâu như vậy cô lại không hiểu rõ anh, hoặc là nói cô chưa từng nghĩ tới sẽ hiểu anh, nhưng...

Nếu quả như thật quyết tâm muốn cùng anh ở chung một chỗ, hai người phải tìm đến phương thức tổng thể để có thể sống chung tốt chứ?

Một lòng bị quậy đến rối loạn, Nhược Tuyết theo bản năng rụt tay về không ngờ kinh động anh.

Thân hình người đàn ông cao lớn động đậy, còn chưa mở mắt, cánh tay đặt trên eo nhỏ của cô đã siết chặt, đem thân thể trần trụi mềm mại hướng vào trong ngực anh, chòm râu ngắn ngủn ở cằm nhẹ cọ vào đầu vai trắng của cô, cảm giác ngứa một chút làm Nhược Tuyết rụt lại người.

Anh nhếch môi cười khẽ, sau đó mở mắt ra.

"Chào buổi sáng." Người phụ nữ nhỏ bé trong ngực lễ phép nhẹ giọng hướng tới anh chào buổi sáng.

Anh "Ừ" một tiếng, đem cả người cô đè ở phía dưới, cúi đầu hôn cô.

Môi mỏng từ cái tráng trắng noãn, cặp mắt nửa khép đến gần gò má mềm mại, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng, trằn trọc mút hôn, sau đó hướng lỗ tai cô nhỏ giọng nói: "Chào buổi sáng."

Chỉ một cái hôn chào buổi sáng lại khiến Nhược Tuyết toàn thân mềm nhũn, trong con ngươi có chút mê muội, trong đầu nhớ lại kích tình hôm qua, thân mật vô cùng, gò má mềm mại của cô càng thêm đỏ.

Lương Úy Lâm người đàn ông này, ở trên giường cũng sẽ có lúc kiên nhẫn nhẹ dụ dỗ cô như thế, để cho cô sôi trào trong bể dục, để cho cô khóc cầu xin anh, thế nhưng chính là cô lại làm cho anh giống như là thế nào cũng muốn không đủ, anh dũng mãnh để cho cô càng ngày càng không chịu nổi.

"Em.... . Em muốn dậy......" Cô vội vàng hấp tấp đứng dậy, phủ thêm áo ngủ để bên giường, xuống giường, nhanh chóng thoát khỏi ngực của anh.

Thật sự nếu không trốn, khẳng định biết anh sẽ tiếp tục, sau đó, càng không thể sửa chữa nữa...

Nhìn bóng dáng cô vội vàng rời đi, đáy mắt Lương Úy Lâm chưa bao giờ dâng lên ấm áp như vậy. Có lẽ như vậy là tốt, không nên quá nóng nảy, sẽ hù dọa đến cô, cứ như thế đi.

Kể từ sau khi bị thương, khi trở về nhà, tất cả mọi người đều phát hiện mối quan hệ giữa Lương Úy Lâm và Nhược Tuyết có sự thay đổi rất lớn, cụ thể thay đổi như thế nào thì mọi người không nói ra được, bởi vì bọn họ giống như trước, ngủ cùng phòng, nói chuyện với nhau không coi là hơn nhiều nhưng chỉ cần lúc bọn họ ở chung thì không khí có chút làm người ta đỏ mặt.

Rõ ràng không có cử động thân mật gì thậm chí có lúc bọn họ chỉ nhìn thẳng vào mắt nhau nhưng vẻ mặt thực sự quá mập mờ...

Lương Úy Lâm đang nhìn cô, trong ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo giống như có cảm giác cưng chìu, mà Nhược Tuyết khi thấy anh thì mắt chợt sáng lên, sau đó lại như mịt mờ, gương mặt hồng hồng không nói ra được.

Dĩ nhiên Lương Úy Lâm trước mặt mọi người cho tới giờ đều là khuôn mặt lạnh như băng ngàn năm, khuôn mặt cười rất ít thấy chỉ là gần đây hơi thở lạnh lẽo trên người anh cũng không ít.

Như hôm nay tâm tình của Lương lão đại có vẻ như đặc biệt tốt!

Hàn Diệc Phi cẩn thận quan sát từng li từng tí gương mặt của Lương Úy Lâm, lông mày hơi nhíu lại, dùng một giọng nói vô cùng cẩn thận để báo cáo công việc.

Hôm nay cũng không phải là một ngày đặc biệt tại sao lại có chuyện kì quái vậy? Hắn nhìn thấy trên mặt Lương Úy Lâm lâu lâu lại cười một chút. Hay là hắn hoa mắt?

"Diệc Phi, muốn hỏi gì cứ hỏi đi." Sau khi Hàn Diệc Phi báo cáo công việc xong, mặt ngây ngốc đứng nhìn Lương Úy Lâm, nếu như anh không biết hắn có lời muốn hỏi cũng đã không xứng làm chủ nhân của hắn rồi.

"Không có việc gì, thuộc hạ đi ra ngoài trước." Thảm rồi, chủ nhân của hắn uống lộn thuốc gì sao, còn gọi hắn là Diệc Phi, hắn phải nhanh chóng rời đi thôi.

Nhưng khi đi tới trước cửa, nghĩ tới chuyện gì đó lại quay đầu lại hồi báo một câu: "A Cánh đưa tiểu thư ra ngoài sắp trở lại rồi."

Lương Úy Lâm giống như là trầm tư hồi lâu, sau đó mới toát ra một câu: "Ta biết rồi."

Đúng vậy, biết. Bởi vì đây là anh phân phó, kêu A Cánh không cần việc gì cũng báo cho anh biết, để cho cô tự làm những việc cô thích.

Chỉ cần cô cảm thấy vui vẻ là được rồi.

**

Nhược Tuyết xách theo một túi đồ nặng nề từ trong thang máy bước ra ngoài.

Buổi sáng, sau khi ăn sáng xong cô chợt nhớ tới, gần nửa năm trước, cô có một chuyện làm chưa xong lại bỏ dở, đó chính là nhà của cô bị yêu cầu dỡ bỏ, nhưng bởi vì thấy con gái cô và còn dây dưa với Lương Úy Lâm nên cô đã quên mất.

Cô còn có nhiều đồ không có mang đi mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng cô không vứt được. Cho nên cô vội vã nói với Lương Úy Lâm một tiếng rồi sau đó để A Cánh đưa cô trở về nhà.

Mà cô không xác định là mình sẽ dọn nhà đến khi nào, cho nên kêu A Cánh trở về trước, không nghĩ tới vốn cho là ít đồ thôi không ngờ lại nặng như vậy.

Sớm biết như vậy sẽ để A Cánh ở lại giúp cô cầm chỉ là cũng may đi tới con đường ở xã khu, cô có thể thuê xe trở về.

Thường ngày ở dưới cây đại thụ trong xã khu đều rất náo nhiệt nhưng bây giờ lại là một cảnh hoang vu. Cô đứng ở dưới lầu, nhìn ngôi nhà cô từng ở có bao nhiêu kí ức ngọt ngào bây giờ đang có lệnh quy hoạch không bao lâu nơi này sẽ hoàn toàn thay đổi, không còn cái gì được lưu lại.

Có lẽ cuộc sống mới đang chờ cô, cô không thể suốt ngày chôn mình vào đau thương không bước ra, vết thương sâu sẽ càng đau hơn, cũng không khỏi được, cô không thể vì quá khứ mà để cho mình không có một tương lai tốt đẹp.

Cô còn có con gái để thương, còn có người đàn ông không bao giờ nói lời yêu với cô ở bên cạnh, vậy thì đủ rồi.

Cái chỗ này là lần cuối cùng cô trở lại!

"Nhược Tuyết, thật sự là em đã trở lại?" Một tiếng kêu vui mừng từ phía sau truyền đến, còn chưa kịp quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười quen thuộc đã xuất hiện trước mặt.

Trên thế giới này, có ít người có được duyên phận kỳ diệu, Nhược Tuyết cũng không biết vì sao ở thời điểm bang hoàng luống cuống sẽ gặp người bạn thanh mai trúc mã của mình là Chung Tử Mặc.

"ANh Tử Mặc, em trở về lấy ít đồ, anh thì sao?" Nhược Tuyết cười nhạt, ngày đó đi qua, bọn họ cũng chưa có gặp mặt. Chuyện của Lương Úy Lâm khiến cho cô bận rộn, cho nên quên mất gọi điện thoại hỏi anh một chút có tốt hay không.

"Anh vừa lúc đi ngang qua mà thôi. Nhược Tuyết, cái đó...... Lương tổng giám đốc anh ta không có sao chứ?" Chung Tử Mặc có chút lúng túng hỏi. Anh dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra được Lương Úy Lâm yêu người phụ nữ này rất nhiều.

Có lẽ phương thức của anh ta cực đoan một chút nhưng có thể làm cho một người đàn ông như vậy yêu làm sao có thể không nói đây là chuyện đáng quý đây?

Yêu như vậy cho dù phải đả thương người, người đàn ông như thế như một loại hoa anh túc làm người ta mê muội không buông tay được!

"Không có việc gì, anh ấy không có việc gì."

"Không có việc gì là tốt rồi. Đúng rồi, Nhược Tuyết, anh không còn công tác ở Lương thị, đây là số điện thoại của anh." Có rảnh rỗi thì ra ngoài ngồi cùng nhau một chút, những lời này anh không nói ra bởi vì anh biết có lẽ lần này thấy Nhược Tuyết sau này sẽ ít cơ hội gặp lại, dù sao người đàn ông như Lương Úy Lâm không thể nào để cho người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện. Chung Tử Mặc từ trong túi lấy ra tờ giấy.

"Anh Tử Mặc, tại sao? Có phải anh ấy gây khó dễ cho anh?" Nhược Tuyết nhận tờ giấy tuy nhiên không có nhìn mà lúc này nhìn thẳng Chung Tử Mặc.

Làm sao lại không làm nữa? Anh Tử Mặc có phải ở Lương thị không đượt tốt không? Tuổi còn trẻ đã làm vị trí Tổng giám như vậy, nghỉ việc rồi có phải đáng tiếc lắm không? Tên tiểu nhân Lương Úy Lâm này, mình phải về tìm anh nói chuyện mới được.

"Anh Tử Mặc, em trở về tìm anh ấy nói chuyện." Muốn dùng lực nhấc đồ dưới đất lên nhưng cánh tay bị kéo lại.

"Nhược Tuyết, không phải vậy. Lương tổng giám đốc không có làm khó anh. Chỉ là trong khoảng thời gian này có một ít chuyện, anh cảm thấy muốn đổi hoàn cảnh làm việc để làm lại từ đầu. Hơn nữa anh cảm thấy mình ở trong lĩnh vực này còn nhiều thứ chưa rõ nên thừa dịp muốn ra nước ngoài tu nghiệp cũng tốt."

"Như vậy, cũng tốt. Anh Tử Mặc vậy em chúc anh lên đường thuận lợi, học hành thành tài." Nhược Tuyết thật lòng vươn tay. Người đàn ông trước mắt này, là người quen thuộc nhất ở bên cạnh cô rất lâu, giống như anh trai của cô.

"Nhược Tuyết, nếu chúc phúc anh, không bằng, hãy cùng anh đi ăn một bữa cơm, có thể không?" Những năm này bọn họ gặp mặt chỉ ăn những món thức ăn nhanh, rất nhanh chóng chưa có bữa ăn chân chính nào ngồi lại nói chuyện thật lâu.

Anh lần này không xác định khi nào trở lại, cũng không biết về sau có cơ hội gặp cô cùng ăn không, cho nên anh mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhược Tuyết thừa nhận mình không có cách nào cự tuyệt người đàn ông này lần "Đi thôi. Đi ăn ở nơi nào?"

"Đến nơi sẽ biết." Sau khi lên xe, Chung Tử Mặc cười cười nói ra.

Nhược Tuyết không nghĩ tới, bọn họ tới dùng cơm ở quán của Chung Tử Tuyền chị gái Chung Tử Mặc mới mở

Giữa trưa mùa hè an tĩnh, sau khi cơm nước xong, uống một ly Cappuccino thật đúng là hưởng thụ cực thích. Chung Tử Tuyền sau khi đưa cà phê lên nhìn Nhược Tuyết cười sau đó đi xuống.

"Nhược Tuyết, khi nào em kết hôn nhớ cho anh biết một tiếng." Chung Tử Mặc quậy ly cà phê. Anh chỉ có thể làm vậy thôi, Nhược Tuyết cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi.

"Anh Tử Mặc, cảm ơn anh." Cô ngước mắt nghiêm túc nhìn anh "Anh thật tốt cho nên xin anh nhất định phải hạnh phúc, được không?"

"Em lo chuyện của mình cho tốt đi là được, anh xem ra thì Lương tổng giám đốc thật đối với em tốt."

"Anh Tử Mặc, anh không cần gọi anh ấy là Lương tổng giám đốc có được không?" Khó có khi Nhược Tuyết có thể ở trước mặt Chung Tử Mặc cười nhẹ nhõm như vậy. Đau khổ những năm gần đây đã thật có thể kết thúc rồi.

"Vậy em kêu anh phải gọi anh ta như thế nào? Anh không quen anh ta, nhiều lắm chỉ coi là biết thôi, như thế không tính."

"Được rồi!" Nhược Tuyết không thể không thừa nhận điều Chung Tử Mặc nói. Anh quả thật không quen anh ấy, anh cũng không phải là thủ hạ của anh ấy, cũng không thể kêu một tiếng chủ nhân? Như vậy thật kì quái.

Mười phút sau, vợ chồng Chung Tử Tuyền đã hết bận nên cùng bọn họ nói chuyện phiếm. Từ lần bắt cóc trước, bọn họ chưa có gặp lại Nhược Tuyết nên hôm nay bữa trưa này để ôn chuyện, thời gian từ trưa cho đến xế chiều trôi qua lại tới buổi tốt, thời gian theo những câu chuyện cười mà trôi qua....

"Ba, ba và mẹ ăn cơm chưa?" Buổi trưa trong màn hình là khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào khiến mặt Lương Úy Lâm đang âm trầm bỗng hòa hoãn xuống.

"Đồng Đồng đâu? Có nghe lời hay không?"

"Đồng Đồng nhớ ba mẹ rồi."

"Mấy ngày nữa ba mẹ đi thăm Đồng Đồng có được hay không?" Thì ra là tiểu tử bắt đầu nhớ cha mẹ, nhưng mẹ ở bên kia giống như cũng không bỏ được con gái.

"Được! Ba, mẹ đâu?"

"Mẹ, ừ, ở dưới lầu. Ngày mai mẹ sẽ nói chuyện với con qua video được không?" Vừa nhắc tới người phụ nữ kia tâm tình của Lương Úy Lâm tốt lên ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ đã bảy giờ tối, anh mặc kệ cô ở chỗ nào, cô về trễ như vậy lại không gọi điện thoại về nhà sao?

"Ba, ba không được khi dễ mẹ nha! Con muốn đi ngủ trưa cùng nương nương!" Màn ảnh bên kia, Nhan Thanh Uyển mở cửa đi vào, thấy Lương Tư Đồng đang nói chuyện phiếm cùng ba.

"Úy Lâm, gần đây con và Nhược Tuyết vẫn tốt chứ?" Ôm lấy Lương Tư Đồng, Nhan Thanh Uyển nhẹ giọng hỏi.

"Mẹ, làm sao mẹ cho rằng chúng con không tốt?" Tâm tình của anh có thể thấy rõ sao?

"Mẹ thấy hôm nay tâm tình của con có vẻ không tốt." Dù là thời gian con trai bà ở cạnh bà rất ít nhưng bà vẫn nhìn ra được tâm tình của nó không tốt.

"Hai người đi ngủ trưa đi thôi." Lương Úy Lâm rõ ràng không muốn nói cái vấn đề này.

"Nhược Tuyết đâu?

"Cô ấy ở dưới lầu chuẩn bị dùng cơm, mẹ, con đi xuống." Lần này, Lương Úy Lâm quả quyết cúp chốt mở.

"Chủ nhân, có muốn đi ăn cơm không?" Ngoài thư phòng truyền đến thanh âm của A Cánh.

"Chờ thêm chút nữa." Lương Úy Lâm nhìn ngoài cửa sổ một chút, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi rồi, cuối cùng ánh mắt cũng đang từ từ hạ xuống.

Chờ đợi, vẫn đợi đến màn đêm buông xuống, cũng không có nhìn thấy bóng dáng của Nhược Tuyết.

Thư phòng không mở đèn, âm u, chỉ có bóng tối xen kẽ chút ánh lửa chứng minh có người đang ở trong. Ánh lửa lúc sáng lúc tối thỉnh thoảng chiếu rõ khuôn mặt trầm tĩnh của anh.

Rốt cuộc, Lương Úy Lâm nhấn tắt điếu thuốc trong tay, trầm mặc thật lâu, lấy điện thoại di động ra lẳng lặng quay số điện thoại "Cô ấy ở nơi nào?"

Đầu bên kia điện thoại di động truyền tới tin tức, trong mắt anh từng chút sáng hạ xuống, hỏa khí trong lòng tràn ra. Anh bình tĩnh tắt điện thoại, đứng lên đi ra khỏi thư phòng.

Nhược Tuyết cự tuyệt ý tốt của Chung Tử Mặc muốn đưa cô về, cô đã làm phiền họ cả ngày, cô đã thấy băn khoăn, còn phiền anh đưa cô về, càng không nên.

Mà Chung Tử Mặc cũng biết Lương Úy Lâm là loại đàn ông như thế nào sau chuyện lần trước nên cũng không kiên trì nữa.

Từ taxi bước xuống, ánh trăng tối nay rất đẹp, Nhược Tuyết lúc vừa xuống xe, hộ vệ canh giữ phía ngoài đã ra ngoài giúp cô cầm đồ vào.

Cô bước lẹ chân, đi qua sân cỏ, đình việc từng bước từng bước hướng tới biệt thự, ánh trăng chiếu bóng cô dài, đại sảnh sáng ngời đã hiện ra trước mắt.

Cô chưa từng coi nơi này là nhà nhưng tối nay khi cô thấy biệt thự này trong lòng dâng lên cỗ ấm áp, chỉ vì anh đang ở nơi này. Cho nên cảm thây an tâm. Giống như chỉ có nơi này là điểm cuối cùng của cô.

Chúng ta là sao? Lương Úy Lâm!

Nhược Tuyết vừa đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy Lương Úy Lâm rất an tĩnh ngồi ở chỗ đó, nhìn thấy cô đi vào, anh rất tự nhiên ngước mắt.

Cô không có chút phòng bị nào liền nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn cô, Nhược Tuyết chợt cứng đờ, không có cách nào nhúc nhích.

"Cậu chủ có muốn hiện tại ăn cơm không?" Vú Lâm từ phòng bếp ra ngoài vừa hay nhìn thấy Nhược Tuyết, trên mặt hiện lên nụ cười.

Cậu chủ một mực chờ tiểu thư trở về cùng ăn cơm sao? Vậy giờ tiểu thư đã trở lại, có thể ăn cơm chứ? Cũng sắp chín giờ tối rồi.

"Không cần, vú Lâm, bà đi xuống trước đi." Lương Úy Lâm chỉ là nhẹ nhàng một tiếng, tất cả mọi người ngoan ngoãn biến mất, cho dù là không có nhắc đến nhưng hộ vệ cũng biết thời mà đi xuống.

"Anh chưa ăn cơm sao?" Cho đến khi xác định không còn ai ở đây, Nhược Tuyết đi tới bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi, không thể phủ nhận khi nghe vú Lâm hỏi anh có ăn cơm không thì trong lòng cô một cảm giác ấm áp tràn lên đầu, thì ra anh còn để ý tới cô, một chi tiết nhỏ cũng không hề coi thường.

Anh nhất định chờ cô về mới ăn cơm. Người đàn ông như Lương Úy Lâm lại đợi cô? Nhưng sao anh không gọi điện cho cô? Nếu như biết anh đang đợi cô, cô nhất định sẽ chạy về.

Nhìn khuôn mặt tươi cười dịu dàng, Lương Úy Lâm tức giận thế nào cũng không dám phát tiết trên người cô. Người phụ nữ này.... giống như đang giận chính mình, anh đứng lên, đi lên lầu.

Cái gì? Cứ như vậy? Không có nghi ngờ, ngay cả chào hỏi cũng không có, cũng không trả lời cô, có chuyện gì xảy ra rồi?

"Lương Úy Lâm......" Khi bước chân của anh sắp bước lên cầu thang, Nhược Tuyết mở miệng gọi anh. Mặc dù không biết vì sao anh giận chỉ là cô không muốn anh đi.

Khi nghe được âm thanh của cô, người đàn ông dừng lại không xoay người Nhược Tuyết từ từ đi tới phía sau anh "Lương Úy Lâm, hôm nay em đi ra ngoài chỉ là..."

Anh chợt quay đầu dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô "Em không cần nói với anh những thứ này."

"À?" Nhược Tuyết nới rộng tròng mắt ra, anh chẳng lẽ biết cô muốn nói gì sao?

"Em không phải là gì của anh, em muốn tìm ai, muốn làm gì không cần báo cáo với anh." Khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, gặp Chung Tử Mặc, con mẹ nó, cô muốn gặp cậu ta, không cần nói cho anh biết, hôm nay họ trò chuyện vui vẻ, anh không muốn nghe.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-88)